Chương : 45
Gió đêm hiu hiu, ta thấy lá cờ cắm bên doanh trại bay phần phật. Vốn là tiết trời cuối thu, nhưng lại cảm thấy người nóng hầm hập, chẳng hề cảm thấy lạnh lẽo gì cả. Quan sát kỹ hơn, mới phát hiện không biết từ lúc nào Hạ Hầu Thương đã dồn ta vào góc lều, một tay vắt ngang, chống lên cột lều, gần như vòng tay ôm lấy ta. Nhưng thân thể và cánh tay lại không hề tiếp xúc với ta, chỉ tạo thành không gian nửa khép kín, khiến ta không cảm thấy hơi lạnh. Ta thấy hơi kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn y, lại thấy dường như y chẳng hề chú ý đến chuyện này, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chăm vào gian lều đó.
Có lẽ y đứng vậy sẽ thoải mái hơn chút?
Ta đành phải nghĩ như vậy.
Một lát sau, y khẽ nói: “Có người đến.”
Ta và Ninh vương lén lút đi qua mấy gian lều, nhìn rõ thị nữ mặc đồ trắng kia dẫn một nhóm người đi về phía này. Nhóm người kia nữ có nam có, mặc trang phục ngoại tộc, có người cầm nhạc khí, có người cầm dụng cụ ảo thuật. Ta và Ninh vương liếc mắt nhìn nhau, ta liền biết y định làm gì.
Sau đó, y đánh ngất hai nghệ nhân, bọn ta thay y phục đi theo đám nghệ nhân kia vào lều. Chợt phát hiện, lão nhân kia cũng trà trộn vào theo, thậm chí không thèm thay y phục, đứng bên cạnh pháp sư. Thì ra y phục của lão không khác gì đám pháp sư, màu sắc cũng tương tự, tất cả đều che đầu bịt mặt.
Trong lều, có một chiếc bình phong điêu khắc bằng ngọc, chắn giữa đám nghệ nhân và hai người ngồi đối ẩm bên trong. Dù loáng thoáng vẫn nghe thấy tiếng chén đĩa va chạm giòn tan như ngọc thạch, nhưng lại rất khẽ khàng. Một lúc lâu không có hề có tiếng người cất lên. Sự yên tĩnh này lây nhiễm tới đám nghệ nhân đứng ngoài bình phong. Những người này vào nam ra bắc, xem ra đều trải qua những cảnh tượng bề thế, không ai dám thở mạnh.
Một lúc sau, có hai thị nữ tới mở bình phong ra, ý bảo bọn ta có thể bắt đầu biểu diễn.
Lúc ta và Hạ Hầu Thương xếp hàng theo mọi người, người ngồi trên ghế đưa gò má về phía ta, thân thể y bị mạng che mặt và y phục tơ lụa của Tập Nguyệt chắn mất. Trên bàn đặt rượu Bách Hoa bọc bằng lưới tơ vàng. Ta chỉ nhìn rõ râu dài trên mặt y, sống mũi thắng tắp, bàn tay trắng nõn nâng chén ngọc nhỏ. Tập Nguyệt đứng hầu một bên gắp thức ăn, đến khi tiến tới sát y hơn, Tập Nguyệt dời người đi, ta mới thật sự thấy rõ khuôn mặt của y, nghĩ thầm: Rốt cuộc y đã tới.
Bên cạnh y, cũng không chỉ có một mình Tập Nguyệt, lẳng lặng đứng yên bên cạnh y còn có một thiếu niên trầm tĩnh như ngọc, cúi đầu đứng khoanh tay, giống như một cái bóng màu xanh chiếu lên lều bạt.
Y cũng đến nữa sao?
Có thể thấy được, ta và Tiểu Thất đoán trúng một chuyện trong đó, y không nổi sát tâm, mà lại thương xót.
Nhìn sang bên, thân thể Hạ Hầu Thương cũng cứng ngắc, gần như không nhấc nổi chân. Dĩ nhiên ta biết tại sao y lại như vậy, nhưng cũng không nói ra, chỉ lo lắng kéo tay áo y. Y quay đầu về phía ta, nhẹ nhàng lắc đầu.
Người ngồi trên sập quay đầu lại, để lộ thiên nhan người thường khó thấy, ánh mắt liếc qua, có vẻ nhận ra Hạ Hầu Thương, khẽ nhíu mày, rồi nói: “Hôm nay ta không muốn xem nữa, các ngươi lui ra hết đi.”
Tập Nguyệt ngẩn ra, giọng nói dịu êm như chim hoàng anh rời hang: “Có chuyện gì vậy, quan nhân?”
Y đổi giọng ôn hòa: “Nguyệt Nhi, nàng cũng lui ra đi.” Rồi chỉ Hạ Hầu Thương, nói, “Để hắn ở lại là được.”
Tập Nguyệt rất hiểu chuyện, cũng không hỏi nhiều, dẫn những nghệ nhân và thị nữ khác lui xuống. Tất nhiên ta không nhúc nhích, chuyện khiến ta thấy lạ chính là lão nhân quấn kín vải đen cũng không nhúc nhích.
Hạ Hầu Thương quỳ phịch xuống, dĩ nhiên ta cũng quỳ theo, đang định lên tiếng, người đó lại khoát tay ngăn lại, liếc nhìn lão nhân đứng một mình ở góc lều.
Lão nhân kia thấy bọn ta liếc mắt nhìn mình, đành phải lột mạng che màu đen, quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng, ngài đoạt bình rượu này với ta sao?”
Vĩnh Lạc đế ngồi ngay ngắn trên sập thấy biểu cảm kỳ lạ trên mặt y, lại mang dáng vẻ không biết phải làm sao của phụ thân ta mỗi khi ta gây họa: “Hoàng huynh, huynh cũng náo loạn cùng chúng sao?”
Giờ ta mới nhìn rõ, thì ra lão nhân này không hề già cả gì cả, chỉ mới là một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi mà thôi. Trên mặt y không có một nếp nhăn, lông mày đen như mực, sắc mặt tươi tắn, môi hồng răng trắng, ánh mắt lại trong veo như hài nhi, không nhiễm chút tạp chất, nhưng đầu tóc lại bạc phơ. Thì ra ta nhìn nhầm lọn tóc trắng của y thành chòm râu. Tình cảnh quái dị như vậy, vốn dĩ có vẻ không hề thoải mái, nhưng y lại tạo cho người khác cảm giác vô cùng dễ chịu, cứ như y lớn lên đã vậy.
Nhưng Vĩnh Lạc đế gần bốn mươi tuổi này lại gọi y là hoàng huynh?
Vậy chẳng phải y chính là vương gia An Dật sao?
Ninh thái hậu được tiên hoàng sủng ái, toàn bộ con nối dõi của của hoàng đế tiền triều đều do bà sinh ra, chỉ có một ngoại lệ, đó chính là con trai của muội muội là phi tử của tiên hoàng. Đứa trẻ này vừa mới ra đời đã được ngự y phán là liệt não. Sau khi sinh con xong, muội muội bà chết vì khó sinh, trước khi chết uỷ thác, nhờ cậy tỷ tỷ nuôi nấng đứa bé. Nghe nói thái hậu rất thân thiết với muội muội, còn thương hại đứa trẻ đó vừa ra đời đã bị bệnh não, nên lại càng thương yêu, còn hơn cả con ruột mình. Cộng thêm đứa trẻ có tật bẩm sinh, Ninh thái hậu mời danh y khắp chốn đến chữa trị, cho đến khi y được mười tuổi mới dần dần hiểu chuyện đời. Sau khi trưởng thành tính cách cũng cực kỳ ngây thơ mơ mộng, ham đùa thích vui, cho nên được phong làm An Dật vương. Là vương gia duy nhất được cho phép ở lại trong cung, có thể thấy được sủng ái đến mức nào.
Xem ra An Dật vương vừa xuất hiện, hoàng thượng cũng phải nể nang phần nào?
“Hoàng thượng, sao ta lại náo loạn cùng chúng, ta có biết chúng là ai đâu!”
Vĩnh Lạc đế là đế vương, bẩm sinh mang khí phách của đấng quân vương, cử chỉ tôn quý phi phàm. Nếu không phải như vậy, hoa khôi hiểu nhiều biết rộng đó cũng sẽ không tự giác mà cẩn thận hầu hạ. Ta còn có thể khẳng định, hoa khôi đó còn chưa biết thân phận thật của Vĩnh Lạc đế.
Không riêng gì hoa khôi, ngay cả Hạ Hầu Thương thấy Vĩnh Lạc đế cũng lập tức dè dặt, mặc dù mặt nạ đã che kín mặt, nhưng ta thấy rõ đốt tay y trắng bệch dưới ống tay áo.
Nhưng An Dật Vương lại chẳng hề để ý, cũng không xưng thần, mở miệng ra là ‘Ta’. Vĩnh Lạc đế cũng không thể làm gì, chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy. Xem ra, chuyện này vốn hay gặp, Vĩnh Lạc đế tập mãi cũng thành thói quen. Vĩnh Lạc đế là một người bình thường, cũng không thể so đo với một kẻ ngốc phải không? Vĩnh Lạc đế rất sợ An Dật vương này càn quấy, thuận tay chỉ bình bạc túi vàng trên bàn, nói: “Rượu này trẫm đã lấy ra rồi, nếu huynh muốn, liền thưởng cho huynh.”
An Dật Vương lập tức toét miệng cười, cũng không đợi Vĩnh Lạc đế kêu bình thân, đã đứng dậy chạy tới lấy bình rượu trên bàn. Không quan tâm đến chuyện gì, mở nắp bình ra, hít sâu một hơi, như thể sắc lang gặp được mỹ nữ, vẻ mặt thèm muốn khiến người khác chỉ biết thở dài.
Có lẽ y đứng vậy sẽ thoải mái hơn chút?
Ta đành phải nghĩ như vậy.
Một lát sau, y khẽ nói: “Có người đến.”
Ta và Ninh vương lén lút đi qua mấy gian lều, nhìn rõ thị nữ mặc đồ trắng kia dẫn một nhóm người đi về phía này. Nhóm người kia nữ có nam có, mặc trang phục ngoại tộc, có người cầm nhạc khí, có người cầm dụng cụ ảo thuật. Ta và Ninh vương liếc mắt nhìn nhau, ta liền biết y định làm gì.
Sau đó, y đánh ngất hai nghệ nhân, bọn ta thay y phục đi theo đám nghệ nhân kia vào lều. Chợt phát hiện, lão nhân kia cũng trà trộn vào theo, thậm chí không thèm thay y phục, đứng bên cạnh pháp sư. Thì ra y phục của lão không khác gì đám pháp sư, màu sắc cũng tương tự, tất cả đều che đầu bịt mặt.
Trong lều, có một chiếc bình phong điêu khắc bằng ngọc, chắn giữa đám nghệ nhân và hai người ngồi đối ẩm bên trong. Dù loáng thoáng vẫn nghe thấy tiếng chén đĩa va chạm giòn tan như ngọc thạch, nhưng lại rất khẽ khàng. Một lúc lâu không có hề có tiếng người cất lên. Sự yên tĩnh này lây nhiễm tới đám nghệ nhân đứng ngoài bình phong. Những người này vào nam ra bắc, xem ra đều trải qua những cảnh tượng bề thế, không ai dám thở mạnh.
Một lúc sau, có hai thị nữ tới mở bình phong ra, ý bảo bọn ta có thể bắt đầu biểu diễn.
Lúc ta và Hạ Hầu Thương xếp hàng theo mọi người, người ngồi trên ghế đưa gò má về phía ta, thân thể y bị mạng che mặt và y phục tơ lụa của Tập Nguyệt chắn mất. Trên bàn đặt rượu Bách Hoa bọc bằng lưới tơ vàng. Ta chỉ nhìn rõ râu dài trên mặt y, sống mũi thắng tắp, bàn tay trắng nõn nâng chén ngọc nhỏ. Tập Nguyệt đứng hầu một bên gắp thức ăn, đến khi tiến tới sát y hơn, Tập Nguyệt dời người đi, ta mới thật sự thấy rõ khuôn mặt của y, nghĩ thầm: Rốt cuộc y đã tới.
Bên cạnh y, cũng không chỉ có một mình Tập Nguyệt, lẳng lặng đứng yên bên cạnh y còn có một thiếu niên trầm tĩnh như ngọc, cúi đầu đứng khoanh tay, giống như một cái bóng màu xanh chiếu lên lều bạt.
Y cũng đến nữa sao?
Có thể thấy được, ta và Tiểu Thất đoán trúng một chuyện trong đó, y không nổi sát tâm, mà lại thương xót.
Nhìn sang bên, thân thể Hạ Hầu Thương cũng cứng ngắc, gần như không nhấc nổi chân. Dĩ nhiên ta biết tại sao y lại như vậy, nhưng cũng không nói ra, chỉ lo lắng kéo tay áo y. Y quay đầu về phía ta, nhẹ nhàng lắc đầu.
Người ngồi trên sập quay đầu lại, để lộ thiên nhan người thường khó thấy, ánh mắt liếc qua, có vẻ nhận ra Hạ Hầu Thương, khẽ nhíu mày, rồi nói: “Hôm nay ta không muốn xem nữa, các ngươi lui ra hết đi.”
Tập Nguyệt ngẩn ra, giọng nói dịu êm như chim hoàng anh rời hang: “Có chuyện gì vậy, quan nhân?”
Y đổi giọng ôn hòa: “Nguyệt Nhi, nàng cũng lui ra đi.” Rồi chỉ Hạ Hầu Thương, nói, “Để hắn ở lại là được.”
Tập Nguyệt rất hiểu chuyện, cũng không hỏi nhiều, dẫn những nghệ nhân và thị nữ khác lui xuống. Tất nhiên ta không nhúc nhích, chuyện khiến ta thấy lạ chính là lão nhân quấn kín vải đen cũng không nhúc nhích.
Hạ Hầu Thương quỳ phịch xuống, dĩ nhiên ta cũng quỳ theo, đang định lên tiếng, người đó lại khoát tay ngăn lại, liếc nhìn lão nhân đứng một mình ở góc lều.
Lão nhân kia thấy bọn ta liếc mắt nhìn mình, đành phải lột mạng che màu đen, quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng, ngài đoạt bình rượu này với ta sao?”
Vĩnh Lạc đế ngồi ngay ngắn trên sập thấy biểu cảm kỳ lạ trên mặt y, lại mang dáng vẻ không biết phải làm sao của phụ thân ta mỗi khi ta gây họa: “Hoàng huynh, huynh cũng náo loạn cùng chúng sao?”
Giờ ta mới nhìn rõ, thì ra lão nhân này không hề già cả gì cả, chỉ mới là một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi mà thôi. Trên mặt y không có một nếp nhăn, lông mày đen như mực, sắc mặt tươi tắn, môi hồng răng trắng, ánh mắt lại trong veo như hài nhi, không nhiễm chút tạp chất, nhưng đầu tóc lại bạc phơ. Thì ra ta nhìn nhầm lọn tóc trắng của y thành chòm râu. Tình cảnh quái dị như vậy, vốn dĩ có vẻ không hề thoải mái, nhưng y lại tạo cho người khác cảm giác vô cùng dễ chịu, cứ như y lớn lên đã vậy.
Nhưng Vĩnh Lạc đế gần bốn mươi tuổi này lại gọi y là hoàng huynh?
Vậy chẳng phải y chính là vương gia An Dật sao?
Ninh thái hậu được tiên hoàng sủng ái, toàn bộ con nối dõi của của hoàng đế tiền triều đều do bà sinh ra, chỉ có một ngoại lệ, đó chính là con trai của muội muội là phi tử của tiên hoàng. Đứa trẻ này vừa mới ra đời đã được ngự y phán là liệt não. Sau khi sinh con xong, muội muội bà chết vì khó sinh, trước khi chết uỷ thác, nhờ cậy tỷ tỷ nuôi nấng đứa bé. Nghe nói thái hậu rất thân thiết với muội muội, còn thương hại đứa trẻ đó vừa ra đời đã bị bệnh não, nên lại càng thương yêu, còn hơn cả con ruột mình. Cộng thêm đứa trẻ có tật bẩm sinh, Ninh thái hậu mời danh y khắp chốn đến chữa trị, cho đến khi y được mười tuổi mới dần dần hiểu chuyện đời. Sau khi trưởng thành tính cách cũng cực kỳ ngây thơ mơ mộng, ham đùa thích vui, cho nên được phong làm An Dật vương. Là vương gia duy nhất được cho phép ở lại trong cung, có thể thấy được sủng ái đến mức nào.
Xem ra An Dật vương vừa xuất hiện, hoàng thượng cũng phải nể nang phần nào?
“Hoàng thượng, sao ta lại náo loạn cùng chúng, ta có biết chúng là ai đâu!”
Vĩnh Lạc đế là đế vương, bẩm sinh mang khí phách của đấng quân vương, cử chỉ tôn quý phi phàm. Nếu không phải như vậy, hoa khôi hiểu nhiều biết rộng đó cũng sẽ không tự giác mà cẩn thận hầu hạ. Ta còn có thể khẳng định, hoa khôi đó còn chưa biết thân phận thật của Vĩnh Lạc đế.
Không riêng gì hoa khôi, ngay cả Hạ Hầu Thương thấy Vĩnh Lạc đế cũng lập tức dè dặt, mặc dù mặt nạ đã che kín mặt, nhưng ta thấy rõ đốt tay y trắng bệch dưới ống tay áo.
Nhưng An Dật Vương lại chẳng hề để ý, cũng không xưng thần, mở miệng ra là ‘Ta’. Vĩnh Lạc đế cũng không thể làm gì, chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy. Xem ra, chuyện này vốn hay gặp, Vĩnh Lạc đế tập mãi cũng thành thói quen. Vĩnh Lạc đế là một người bình thường, cũng không thể so đo với một kẻ ngốc phải không? Vĩnh Lạc đế rất sợ An Dật vương này càn quấy, thuận tay chỉ bình bạc túi vàng trên bàn, nói: “Rượu này trẫm đã lấy ra rồi, nếu huynh muốn, liền thưởng cho huynh.”
An Dật Vương lập tức toét miệng cười, cũng không đợi Vĩnh Lạc đế kêu bình thân, đã đứng dậy chạy tới lấy bình rượu trên bàn. Không quan tâm đến chuyện gì, mở nắp bình ra, hít sâu một hơi, như thể sắc lang gặp được mỹ nữ, vẻ mặt thèm muốn khiến người khác chỉ biết thở dài.