Chương : 39
Mễ Lạp thành công nhận được vai chính trong bộ phim “Mèo cầu phúc”, đặt bước chân đầu tiên để tiến vào giới điện ảnh.
*Tôi là một con mèo mà định mệnh sẽ trở thành ảnh đế!* Mễ Lạp hăng hái huơ huơ chân mèo.
Tích Bạch Thần nhét một con cá khô nhỏ vào miệng cô.
“Tích Đại, không ngờ anh lại là người nuôi chú mèo nhỏ này.” Lam Phỉ vừa dùng cơm một cách tao nhã, vừa nở một nụ cười từ mẫu với Mễ Lạp.
Tích Bạch Thần rút một tờ khăn giấy, gấp lại hai lần, sau đó đưa tới trước mặt Mễ Lạp, Mễ Lạp xáp mặt tới, lau sạch vụn thức ăn trên miệng.
Lam Phỉ: “…”. Bị gương mặt đáng yêu đó đả thương, cục thịt gà trên đũa cô rớt lúc nào không hay.
*Lão Bạch, nước.* Mễ Lạp dùng chân bấu lấy cánh tay anh.
Thế là Tích Bạch Thần rót cho cô một cốc nước, còn nhét thêm cái ống hút, đặt bên cạnh cô.
Mễ Lạp ngồi dựa vào ghế sô pha như một pho tượng Phật, hai châm sau ôm đáy cốc, hai chân trước ôm thân cốc, miệng cắn ống hút, uống nước một cách vui vẻ.
Trời ơi, đúng là một con mèo thần!
Lam Phỉ kích động lấy điện thoại ra, quay một video về cảnh chú mèo nhỏ uống nước, sau đó đăng lên internet, nhân tiện còn tag cả “Chưa bao giờ ló mặt – Tích Đại”.
Thảo nào Tích Đại lại trở thành mèo nô, một chú mèo thần như thế này, cho cô một đàn cô còn thấy chưa đủ!
Ăn cơm xong, Tích Bạch Thần tạm biệt Lam Phỉ rồi ôm Mễ Lạp trở về khách sạn tạm thời của mình.
Bộ phim dự kiến được quay trong hai tháng, không yêu cầu quá nhiều hiệu ứng, phạm vi quay cũng không lớn, vai chính và vai phụ quan trọng đều là do những diễn viên có kinh nghiệm phóng phú đảm nhiệm, tiến độ nhanh hay chậm vẫn phụ thuộc chủ yếu vào sự phối hợp của mèo con.
Mèo con xuất hiện trong cảnh mở đầu là một con mèo sữa, có ngoại hình khá giống Tiểu Bạch, bị mèo mẹ bỏ rơi, sau đó được cậu bé nhặt về nhà, tiếp theo là cảnh cậu bé và bà mâu thuẫn vì chuyện nuôi mèo, phân đoạn có mèo con xen kẽ trong đó, không có khó khăn quá lớn, về phần tai mèo, chỉ cần hậu kì xử lí một chút là được.
Mấy ngày trước Tiểu Bạch không cần lộ diện, chỉ cần có thời gian rảnh, Mễ Lạp sẽ dựa theo kịch bản để tiến hành huấn luyện Tiểu Bạch. Dù sao cô cũng không thể thay thế Tiểu Bạch suốt, hầu hết thời gian còn phải để tự nó phát huy.
Số lần nhập vào ngày càng tăng, theo đó, sự ăn ý của cô và Tiểu Bạch cũng ngày càng nhiều. Vì vậy bất kể cô biến thành cái gì, Tiểu Bạch cũng có thể tìm thấy cô đầu tiên. Như vậy khi còn chưa trở thành “Siêu sao quốc tế”, nó đã trở thành radar chuyên dụng của Tích Bạch Thần trước tiên.
Hôm nay chính thức quay phim, đúng lúc Mễ Lạp lại nhập vào người Tiểu Bạch, Tích Bạch Thần ôm cô lên, chuẩn bị đi tới trường quay.
*Khoan đã, anh mặc bộ này mà đi à?* Một chiếc áo phông trắng có đầu lâu màu đen, một cái quần rộng màu xanh đậm và một đôi giày thể thao màu trắng. Tuy đều là hàng hiệu, quần áo cũng xem như ngay ngắn sạch sẽ, nhưng khi phối hợp với nhau lại không có cảm giác thời trang nào, chỉ nhờ vào gương mặt mới vớt vát được chút đỉnh.
Giới điện ảnh truyền hình và giới thời trang không thể tách rời, Tích Bạch Thần không thèm để ý, nhưng Mễ Lạp không mong là người đàn ông mình nuôi bị người khác xem thường.
*Cái này, cái này, và cái kia.* Mễ Lạp mở tủ quần áo, giúp anh chọn một bộ khác.
Một chiếc áo sơ mi đen, một chiếc quần dài màu xám đậm, một đôi giày da của Anh, đơn giản mà thanh lịch, trưởng thành nhưng không quá dè dặt, tóc mái dài vén một nửa ra sau đầu, nửa còn lại rủ xuống mặt, để lộ một chút biếng nhác, dáng người cao gầy khỏe mạnh, toát lên vẻ quyến rũ của những người đàn ông không thể ngồi khép chân (*).
*A, Lão Bạch nhà tôi thật là soái ~~* Mễ Lạp dùng bàn chân bưng mặt anh lên, liếm mũi anh một cái, sau đó lại dùng chân giúp anh sửa lại cổ áo và vuốt phẳng các nếp gấp trên bộ đồ.
“Sau này không được liếm bậy người khác đấy, một đầu ngón tay cũng không được liếm!” Tích Bạch Thần chộp lấy cái chân của cô, nghiêm túc nhắc nhở.
*Tôi sẽ cố gắng*, bản năng của mèo Mễ không thể dễ khống chế như vậy.
“Không phải là cố gắng, mà là nhất định.” Yêu quái nhà anh, chỉ được liếm anh thôi.
Tích Bạch Thần đặt cô vào kế bên ghế lái, sau đó lái xe về phía trường quay.
Trong giới điện ảnh và truyền hình, Tích Bạch Thần cũng xem như có chút danh tiếng, nhưng người chân chính gặp được anh lại không có mấy ai. Khi anh ôm Mễ Lạp bước vào trường quay, hầu hết mọi người đều nghĩ anh là một ngôi sao, hơn nữa còn là một ngôi sao có địa vị có khí thế cao một mét tám.
“Mọi người qua đây làm quen một chút, vị này chính là Tích Đại, là tác giả “Mèo cầu phúc”.” Đạo diễn vui vẻ giới thiệu.
“Hóa ra là Tích Đại, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Xin chào, Tích Đại, tôi là fan hâm mộ của anh đấy.”
Mọi người đều tới chào hỏi, thái độ vô cùng thân thiện.
*Cài gì? “Mèo cầu phúc” là do anh viết à?* Mễ Lạp ngạc nhiên nhìn anh.
“Tác phẩm đầu tiên.” Tích Bạch Thần hơi nhếch môi lên. “Mèo cầu phúc” được anh sáng tác sau khi lão miêu mà anh nuôi lúc trước qua đời, lời văn tương đối non nớt, nhưng tình cảm rất chân thành tha thiết.
*Lợi hại, đại ca của tôi, anh đúng là người đa dạng phong cách.*
Sau khi chào hỏi xong, đạo diễn gọi một cậu bé tầm mười ba mười bốn tuổi đến, nói với Tích Bạch Thần: “Đây là Nặc Nhượng, diễn viên đóng vai nam chính thời niên thiếu, cậu cho thằng bé và mèo con của mình làm quen một chút nhé, để xây dựng mối quan hệ thân thiết ấy.”
Nặc Nhượng khá thanh tú dễ thương, nhưng ánh mắt lại có chút thâm thúy của một ông cụ non, nhờ vậy khá phù hợp với bối cảnh của nhân vật chính.
Tích Bạch Thần nhìn chằm chằm cậu bé một lúc, sau đó đặt Mễ Lạp xuống đất.
Nặc Nhượng ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt một món đồ chơi, huơ lủng lẳng trước mắt Mễ Lạp, gương mặt mang ý cười, động tác có phần không quen. Có thể nhận ra cậu bé không có kinh nghiệm nuôi thú cưng, thậm chí là có thể không thích thú cưng chút nào.
Mễ Lạp nhấc chân lên, tao nhã đánh bay đồ chơi trên tay cậu nhóc.
Nặc Nhượng: “…”
Cậu lại cầm món đồ chơi khác, mới đưa tới, lại bị Mễ Lạp đánh bay.
Nặc Nhượng: “…” Nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
Mễ Lạp hất cằm lên, đi vòng qua bên phải bằng những đầu ngón chân, dùng chân sau khều một thứ gì đó, ngạo nghễ nghiêng mắt nhìn cậu bé: *Boss của nhà ngươi thích cái này.*
Nặc Nhương nhặt cây vờn mèo có gắn lông chim ngộ nghĩnh lên, lật qua lật lại xem.
“Meo meo!” *Lắc nó đi, nhân loại ngu ngốc.*
“Mày muốn cái này?” Nặc Nhương buông tay ra, bộ dạng tỏ vẻ “Tao rất hiểu ý người khác mà”.
Mễ Lạp: “…” Chưa từng thấy ai đùa giỡn với mèo như vậy!
“Khì!” Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, ngay sau đó có một bàn tay trắng bóc mạnh mẽ vươn ra, nhặt cây gậy vờn mèo lên, huơ huơ trước mắt Mễ Lạp.
“Meo meo ~~” Mễ Lạp lập tức bay qua, đuổi theo chiếc lông vũ nảy nảy, bắt đầu màn trình diễn lạ mắt.
Nặc Nhượng nhìn một người một mèo chơi thứ trò ấu trĩ mà không coi ai ra gì, nội tâm chẳng buồn dao động.
Mễ Lạp dành chút thời gian liếc nhìn cậu bé, thầm nghĩ cậu bé này hình như thiếu một chút đam mê và sức sống mà một thiếu niên nên có, gặp được một con mèo đáng yêu như vậy mà lại thờ ơ thế được!
“Nặc Nhương, cháu và mèo con tới đây diễn thử xem.” Đạo diễn gọi Nặc Nhượng, “Quay cảnh này, cháu dùng đồ phế thải mới nhặt được để đổi tiền, mua bánh mì, ngồi trên bậc thang nhà mình, chia sẻ với mèo con nhé.”
Nặc Nhượng hóa trang, cả người lôi thôi nhếch nhác, ngồi trên bậc thang, mở túi đóng gói, cẩn thận xé một mẩu bánh mì, đưa tới mép của Mễ Lạp.
Mễ Lạp nhìn đôi bàn tay bẩn thỉu trước mặt, thực sự không đủ can đảm để ngậm lấy miếng bánh mì ra khỏi ngón tay cậu.
“Tiểu Bạch, ăn đi.” Người vây xem nhỏ giọng nhắc nhở.
Mễ Lạp không nghe lời họ, ngược lại xoay người chạy đi. Mọi người đều thở dài, đang chuẩn bị quay lại lần nữa, bỗng thấy Mễ Lạp chạy về, ngậm một chai nước khoáng nhỏ trong miệng.
Nặc Nhượng nhìn cô một cách hoài nghi: Cho tao uống?
Mễ Lạp nhảy lên chân cậu bé, dùng chân cào cào lòng bàn tay cậu, chỉ vào chai nước, sau đó làm động tác rửa mặt.
Nặc Nhượng nhìn đôi bàn tay bẩn thỉu của mình, ngộ ra: Đây là muốn cậu bé rửa tay?
Cậu nhặt chai nước khoáng kia lên, tháo nắp chai, xối thử nước lên tay, thấy mèo con yên tĩnh ngồi bên cạnh mình, dùng một đôi mắt trong veo để nhìn cậu, dường như trong mắt còn mang theo sự cổ vũ?
Cổ vũ? Nặc Nhượng nghĩ nhất định mình hoa mắt rồi.
Tâm trạng cậu bé phức tạp, rửa tay, sau đó lại cầm mẩu bánh mì lên, xé một miếng đưa cho cô.
Cuối cùng lần này chú mèo nhỏ cũng há mồm, ngoan ngoãn ăn miếng bánh mì kia.
Mọi người xung quanh đều bị biểu hiện khác thường của chú mèo kia dọa sợ.
Đạo diễn hưng phấn nói: “Cái này tốt, cái này tốt! Cảnh rửa tay này có thể cho thấy sự thông minh của mèo con, vừa cho thấy tình yêu thương mà diễn viên dành cho mèo nhỏ. Cả người cậu bé đều bẩn thỉu, chỉ có đôi bàn tay đút cho mèo ăn là sạch sẽ, đây đúng là một sự tương phản vô cùng xuất sắc.”
Nói xong, ông nhìn về phía Tích Bạch Thần: “Bạch Thần, mèo nhà cậu quả thật quá tuyệt vời, từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy con mèo nào có trí thông minh như vậy.”
Tích Bạch Thần không nói gì, thấy cảnh này đã quay xong, anh liền vẫy tay gọi Mễ Lạp: “Lại đây.”
Mễ Lạp chạy lon ton tới, đạp lên bàn tay đang vươn tới của Tích Bạch Thần, nhịp nhàng nhảy lên đầu gối của anh.
“Đệt, y như huấn luyện chó vậy.” Mọi người xung quanh thở dài một cái ghen tị và ước ao.
Tích Bạch Thần đưa cho Mễ Lạp một ngụm nước: “Súc miệng.”
Mễ Lạp phồng má lên, khò khò mấy cái, sau đó nhổ ngụm nước mà Tích Bạch Thần mới đưa vào trong cái chén nhỏ.
Mọi người: “…” Em xác định em là mèo? Tập quán sinh hoạt sao lại giống con người thế?!
“Lúc nãy ăn nhiều không?” Tích Bạch Thần hỏi.
*Không sao đâu, Tiểu Bạch cũng lớn rồi, thỉnh thoảng ăn chút bánh mì cũng không ảnh hưởng tới sức khỏe.* Làm một con sen của Tiểu Bạch, dĩ nhiên Mễ Lạp phải chú ý tới chế độ ăn uống của nó.
“Về sẽ tắm cho cô.” Tích Bạch Thần cầm khăn mặt, giúp cô lau lông. Bởi vì hoàn cảnh sống của nhân vật chính, nên Tiểu Bạch không thể được giữ sạch sẽ như những thú cưng khác, đặc biệt là giai đoạn giữa và cuối, để tìm thức ăn cho bà, Tiểu Bạch phải ra ngoài đào rác mỗi ngày, toàn thân sẽ càng bẩn thỉu hơn.
Tiếp theo, Mễ Lạp chụp thêm vài bức ảnh, chủ yếu là chơi đùa với Nặc Nhượng. Dưới sự phối hợp của Mễ Lạp, việc quay phim và chụp hình diễn ra vô cùng thuận lợi.
Mới vài tiếng, toàn bộ đoàn làm phim đều đã trở thành fan hâm mộ của Mễ Lạp.
Fan hâm mộ nào đó khen ngợi một cách chân thành: “Tôi chưa bao giờ thấy con mèo nào có diễn xuất tốt như vậy!”
Mễ Lạp: *Khà khà, quá khen quá khen.*
Tích Bạch Thần: “…” Cô là “ngôi sao điện ảnh” à.
Nhưng đắc ý chưa được năm giây, Mễ Lạp đã phải xuyên về thế giới của mình. Cũng may việc quay phim hôm nay đã kết thúc, nếu không chỉ dựa vào một mình Tích Bạch Thần sẽ không thể chỉ huy Tiểu Bạch được.
Thời gian đầu quay phim, đoàn làm phim cũng phối hợp tuyên truyền một chút, ngoài cảnh hậu trường của các nhân vật chính, còn lại toàn là video về sự dễ thương và những chuyện lí thú hằng ngày của Tiểu Bạch.
Mèo tai cụp vốn là chủ đề nóng hổi, bây giờ biết là nó sẽ xuất hiện trên màn hình, những người yêu mèo đều vô cùng mong chờ.
Tất cả đạo diễn, diễn viên cùng nhân viên có liên quan đều đăng những bức ảnh mèo tai cụp mà họ tự chụp lên weibo, đủ loại biểu cảm, hành động dễ thương khác nhau, còn có thêm đủ cảnh hài hước khôi hài khác… Cho dù không phải là người yêu mèo thì cũng khó mà cưỡng lại được sức quyến rũ của nó.
Bộ phim còn chưa công chiếu đã thu hút sự chú ý của vô số người.
Tuy nhiên, cư dân mạng đã bị vẻ đáng yêu bên ngoài của mèo mê hoặc, mà quên mất một điều rất quan trọng.
Bộ phim này là một bi kịch.
————————–
Lời editor: Khụ, cái chỗ dấu (*) mà tui quánh dấu ấy, ai có người yêu sẽ hiểu tại sao đàn ông chân chính không thể ngồi khép chân nhé =.= (xin lỗi các em nhỏ dưới 18 tuổi).
*Tôi là một con mèo mà định mệnh sẽ trở thành ảnh đế!* Mễ Lạp hăng hái huơ huơ chân mèo.
Tích Bạch Thần nhét một con cá khô nhỏ vào miệng cô.
“Tích Đại, không ngờ anh lại là người nuôi chú mèo nhỏ này.” Lam Phỉ vừa dùng cơm một cách tao nhã, vừa nở một nụ cười từ mẫu với Mễ Lạp.
Tích Bạch Thần rút một tờ khăn giấy, gấp lại hai lần, sau đó đưa tới trước mặt Mễ Lạp, Mễ Lạp xáp mặt tới, lau sạch vụn thức ăn trên miệng.
Lam Phỉ: “…”. Bị gương mặt đáng yêu đó đả thương, cục thịt gà trên đũa cô rớt lúc nào không hay.
*Lão Bạch, nước.* Mễ Lạp dùng chân bấu lấy cánh tay anh.
Thế là Tích Bạch Thần rót cho cô một cốc nước, còn nhét thêm cái ống hút, đặt bên cạnh cô.
Mễ Lạp ngồi dựa vào ghế sô pha như một pho tượng Phật, hai châm sau ôm đáy cốc, hai chân trước ôm thân cốc, miệng cắn ống hút, uống nước một cách vui vẻ.
Trời ơi, đúng là một con mèo thần!
Lam Phỉ kích động lấy điện thoại ra, quay một video về cảnh chú mèo nhỏ uống nước, sau đó đăng lên internet, nhân tiện còn tag cả “Chưa bao giờ ló mặt – Tích Đại”.
Thảo nào Tích Đại lại trở thành mèo nô, một chú mèo thần như thế này, cho cô một đàn cô còn thấy chưa đủ!
Ăn cơm xong, Tích Bạch Thần tạm biệt Lam Phỉ rồi ôm Mễ Lạp trở về khách sạn tạm thời của mình.
Bộ phim dự kiến được quay trong hai tháng, không yêu cầu quá nhiều hiệu ứng, phạm vi quay cũng không lớn, vai chính và vai phụ quan trọng đều là do những diễn viên có kinh nghiệm phóng phú đảm nhiệm, tiến độ nhanh hay chậm vẫn phụ thuộc chủ yếu vào sự phối hợp của mèo con.
Mèo con xuất hiện trong cảnh mở đầu là một con mèo sữa, có ngoại hình khá giống Tiểu Bạch, bị mèo mẹ bỏ rơi, sau đó được cậu bé nhặt về nhà, tiếp theo là cảnh cậu bé và bà mâu thuẫn vì chuyện nuôi mèo, phân đoạn có mèo con xen kẽ trong đó, không có khó khăn quá lớn, về phần tai mèo, chỉ cần hậu kì xử lí một chút là được.
Mấy ngày trước Tiểu Bạch không cần lộ diện, chỉ cần có thời gian rảnh, Mễ Lạp sẽ dựa theo kịch bản để tiến hành huấn luyện Tiểu Bạch. Dù sao cô cũng không thể thay thế Tiểu Bạch suốt, hầu hết thời gian còn phải để tự nó phát huy.
Số lần nhập vào ngày càng tăng, theo đó, sự ăn ý của cô và Tiểu Bạch cũng ngày càng nhiều. Vì vậy bất kể cô biến thành cái gì, Tiểu Bạch cũng có thể tìm thấy cô đầu tiên. Như vậy khi còn chưa trở thành “Siêu sao quốc tế”, nó đã trở thành radar chuyên dụng của Tích Bạch Thần trước tiên.
Hôm nay chính thức quay phim, đúng lúc Mễ Lạp lại nhập vào người Tiểu Bạch, Tích Bạch Thần ôm cô lên, chuẩn bị đi tới trường quay.
*Khoan đã, anh mặc bộ này mà đi à?* Một chiếc áo phông trắng có đầu lâu màu đen, một cái quần rộng màu xanh đậm và một đôi giày thể thao màu trắng. Tuy đều là hàng hiệu, quần áo cũng xem như ngay ngắn sạch sẽ, nhưng khi phối hợp với nhau lại không có cảm giác thời trang nào, chỉ nhờ vào gương mặt mới vớt vát được chút đỉnh.
Giới điện ảnh truyền hình và giới thời trang không thể tách rời, Tích Bạch Thần không thèm để ý, nhưng Mễ Lạp không mong là người đàn ông mình nuôi bị người khác xem thường.
*Cái này, cái này, và cái kia.* Mễ Lạp mở tủ quần áo, giúp anh chọn một bộ khác.
Một chiếc áo sơ mi đen, một chiếc quần dài màu xám đậm, một đôi giày da của Anh, đơn giản mà thanh lịch, trưởng thành nhưng không quá dè dặt, tóc mái dài vén một nửa ra sau đầu, nửa còn lại rủ xuống mặt, để lộ một chút biếng nhác, dáng người cao gầy khỏe mạnh, toát lên vẻ quyến rũ của những người đàn ông không thể ngồi khép chân (*).
*A, Lão Bạch nhà tôi thật là soái ~~* Mễ Lạp dùng bàn chân bưng mặt anh lên, liếm mũi anh một cái, sau đó lại dùng chân giúp anh sửa lại cổ áo và vuốt phẳng các nếp gấp trên bộ đồ.
“Sau này không được liếm bậy người khác đấy, một đầu ngón tay cũng không được liếm!” Tích Bạch Thần chộp lấy cái chân của cô, nghiêm túc nhắc nhở.
*Tôi sẽ cố gắng*, bản năng của mèo Mễ không thể dễ khống chế như vậy.
“Không phải là cố gắng, mà là nhất định.” Yêu quái nhà anh, chỉ được liếm anh thôi.
Tích Bạch Thần đặt cô vào kế bên ghế lái, sau đó lái xe về phía trường quay.
Trong giới điện ảnh và truyền hình, Tích Bạch Thần cũng xem như có chút danh tiếng, nhưng người chân chính gặp được anh lại không có mấy ai. Khi anh ôm Mễ Lạp bước vào trường quay, hầu hết mọi người đều nghĩ anh là một ngôi sao, hơn nữa còn là một ngôi sao có địa vị có khí thế cao một mét tám.
“Mọi người qua đây làm quen một chút, vị này chính là Tích Đại, là tác giả “Mèo cầu phúc”.” Đạo diễn vui vẻ giới thiệu.
“Hóa ra là Tích Đại, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Xin chào, Tích Đại, tôi là fan hâm mộ của anh đấy.”
Mọi người đều tới chào hỏi, thái độ vô cùng thân thiện.
*Cài gì? “Mèo cầu phúc” là do anh viết à?* Mễ Lạp ngạc nhiên nhìn anh.
“Tác phẩm đầu tiên.” Tích Bạch Thần hơi nhếch môi lên. “Mèo cầu phúc” được anh sáng tác sau khi lão miêu mà anh nuôi lúc trước qua đời, lời văn tương đối non nớt, nhưng tình cảm rất chân thành tha thiết.
*Lợi hại, đại ca của tôi, anh đúng là người đa dạng phong cách.*
Sau khi chào hỏi xong, đạo diễn gọi một cậu bé tầm mười ba mười bốn tuổi đến, nói với Tích Bạch Thần: “Đây là Nặc Nhượng, diễn viên đóng vai nam chính thời niên thiếu, cậu cho thằng bé và mèo con của mình làm quen một chút nhé, để xây dựng mối quan hệ thân thiết ấy.”
Nặc Nhượng khá thanh tú dễ thương, nhưng ánh mắt lại có chút thâm thúy của một ông cụ non, nhờ vậy khá phù hợp với bối cảnh của nhân vật chính.
Tích Bạch Thần nhìn chằm chằm cậu bé một lúc, sau đó đặt Mễ Lạp xuống đất.
Nặc Nhượng ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt một món đồ chơi, huơ lủng lẳng trước mắt Mễ Lạp, gương mặt mang ý cười, động tác có phần không quen. Có thể nhận ra cậu bé không có kinh nghiệm nuôi thú cưng, thậm chí là có thể không thích thú cưng chút nào.
Mễ Lạp nhấc chân lên, tao nhã đánh bay đồ chơi trên tay cậu nhóc.
Nặc Nhượng: “…”
Cậu lại cầm món đồ chơi khác, mới đưa tới, lại bị Mễ Lạp đánh bay.
Nặc Nhượng: “…” Nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
Mễ Lạp hất cằm lên, đi vòng qua bên phải bằng những đầu ngón chân, dùng chân sau khều một thứ gì đó, ngạo nghễ nghiêng mắt nhìn cậu bé: *Boss của nhà ngươi thích cái này.*
Nặc Nhương nhặt cây vờn mèo có gắn lông chim ngộ nghĩnh lên, lật qua lật lại xem.
“Meo meo!” *Lắc nó đi, nhân loại ngu ngốc.*
“Mày muốn cái này?” Nặc Nhương buông tay ra, bộ dạng tỏ vẻ “Tao rất hiểu ý người khác mà”.
Mễ Lạp: “…” Chưa từng thấy ai đùa giỡn với mèo như vậy!
“Khì!” Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, ngay sau đó có một bàn tay trắng bóc mạnh mẽ vươn ra, nhặt cây gậy vờn mèo lên, huơ huơ trước mắt Mễ Lạp.
“Meo meo ~~” Mễ Lạp lập tức bay qua, đuổi theo chiếc lông vũ nảy nảy, bắt đầu màn trình diễn lạ mắt.
Nặc Nhượng nhìn một người một mèo chơi thứ trò ấu trĩ mà không coi ai ra gì, nội tâm chẳng buồn dao động.
Mễ Lạp dành chút thời gian liếc nhìn cậu bé, thầm nghĩ cậu bé này hình như thiếu một chút đam mê và sức sống mà một thiếu niên nên có, gặp được một con mèo đáng yêu như vậy mà lại thờ ơ thế được!
“Nặc Nhương, cháu và mèo con tới đây diễn thử xem.” Đạo diễn gọi Nặc Nhượng, “Quay cảnh này, cháu dùng đồ phế thải mới nhặt được để đổi tiền, mua bánh mì, ngồi trên bậc thang nhà mình, chia sẻ với mèo con nhé.”
Nặc Nhượng hóa trang, cả người lôi thôi nhếch nhác, ngồi trên bậc thang, mở túi đóng gói, cẩn thận xé một mẩu bánh mì, đưa tới mép của Mễ Lạp.
Mễ Lạp nhìn đôi bàn tay bẩn thỉu trước mặt, thực sự không đủ can đảm để ngậm lấy miếng bánh mì ra khỏi ngón tay cậu.
“Tiểu Bạch, ăn đi.” Người vây xem nhỏ giọng nhắc nhở.
Mễ Lạp không nghe lời họ, ngược lại xoay người chạy đi. Mọi người đều thở dài, đang chuẩn bị quay lại lần nữa, bỗng thấy Mễ Lạp chạy về, ngậm một chai nước khoáng nhỏ trong miệng.
Nặc Nhượng nhìn cô một cách hoài nghi: Cho tao uống?
Mễ Lạp nhảy lên chân cậu bé, dùng chân cào cào lòng bàn tay cậu, chỉ vào chai nước, sau đó làm động tác rửa mặt.
Nặc Nhượng nhìn đôi bàn tay bẩn thỉu của mình, ngộ ra: Đây là muốn cậu bé rửa tay?
Cậu nhặt chai nước khoáng kia lên, tháo nắp chai, xối thử nước lên tay, thấy mèo con yên tĩnh ngồi bên cạnh mình, dùng một đôi mắt trong veo để nhìn cậu, dường như trong mắt còn mang theo sự cổ vũ?
Cổ vũ? Nặc Nhượng nghĩ nhất định mình hoa mắt rồi.
Tâm trạng cậu bé phức tạp, rửa tay, sau đó lại cầm mẩu bánh mì lên, xé một miếng đưa cho cô.
Cuối cùng lần này chú mèo nhỏ cũng há mồm, ngoan ngoãn ăn miếng bánh mì kia.
Mọi người xung quanh đều bị biểu hiện khác thường của chú mèo kia dọa sợ.
Đạo diễn hưng phấn nói: “Cái này tốt, cái này tốt! Cảnh rửa tay này có thể cho thấy sự thông minh của mèo con, vừa cho thấy tình yêu thương mà diễn viên dành cho mèo nhỏ. Cả người cậu bé đều bẩn thỉu, chỉ có đôi bàn tay đút cho mèo ăn là sạch sẽ, đây đúng là một sự tương phản vô cùng xuất sắc.”
Nói xong, ông nhìn về phía Tích Bạch Thần: “Bạch Thần, mèo nhà cậu quả thật quá tuyệt vời, từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy con mèo nào có trí thông minh như vậy.”
Tích Bạch Thần không nói gì, thấy cảnh này đã quay xong, anh liền vẫy tay gọi Mễ Lạp: “Lại đây.”
Mễ Lạp chạy lon ton tới, đạp lên bàn tay đang vươn tới của Tích Bạch Thần, nhịp nhàng nhảy lên đầu gối của anh.
“Đệt, y như huấn luyện chó vậy.” Mọi người xung quanh thở dài một cái ghen tị và ước ao.
Tích Bạch Thần đưa cho Mễ Lạp một ngụm nước: “Súc miệng.”
Mễ Lạp phồng má lên, khò khò mấy cái, sau đó nhổ ngụm nước mà Tích Bạch Thần mới đưa vào trong cái chén nhỏ.
Mọi người: “…” Em xác định em là mèo? Tập quán sinh hoạt sao lại giống con người thế?!
“Lúc nãy ăn nhiều không?” Tích Bạch Thần hỏi.
*Không sao đâu, Tiểu Bạch cũng lớn rồi, thỉnh thoảng ăn chút bánh mì cũng không ảnh hưởng tới sức khỏe.* Làm một con sen của Tiểu Bạch, dĩ nhiên Mễ Lạp phải chú ý tới chế độ ăn uống của nó.
“Về sẽ tắm cho cô.” Tích Bạch Thần cầm khăn mặt, giúp cô lau lông. Bởi vì hoàn cảnh sống của nhân vật chính, nên Tiểu Bạch không thể được giữ sạch sẽ như những thú cưng khác, đặc biệt là giai đoạn giữa và cuối, để tìm thức ăn cho bà, Tiểu Bạch phải ra ngoài đào rác mỗi ngày, toàn thân sẽ càng bẩn thỉu hơn.
Tiếp theo, Mễ Lạp chụp thêm vài bức ảnh, chủ yếu là chơi đùa với Nặc Nhượng. Dưới sự phối hợp của Mễ Lạp, việc quay phim và chụp hình diễn ra vô cùng thuận lợi.
Mới vài tiếng, toàn bộ đoàn làm phim đều đã trở thành fan hâm mộ của Mễ Lạp.
Fan hâm mộ nào đó khen ngợi một cách chân thành: “Tôi chưa bao giờ thấy con mèo nào có diễn xuất tốt như vậy!”
Mễ Lạp: *Khà khà, quá khen quá khen.*
Tích Bạch Thần: “…” Cô là “ngôi sao điện ảnh” à.
Nhưng đắc ý chưa được năm giây, Mễ Lạp đã phải xuyên về thế giới của mình. Cũng may việc quay phim hôm nay đã kết thúc, nếu không chỉ dựa vào một mình Tích Bạch Thần sẽ không thể chỉ huy Tiểu Bạch được.
Thời gian đầu quay phim, đoàn làm phim cũng phối hợp tuyên truyền một chút, ngoài cảnh hậu trường của các nhân vật chính, còn lại toàn là video về sự dễ thương và những chuyện lí thú hằng ngày của Tiểu Bạch.
Mèo tai cụp vốn là chủ đề nóng hổi, bây giờ biết là nó sẽ xuất hiện trên màn hình, những người yêu mèo đều vô cùng mong chờ.
Tất cả đạo diễn, diễn viên cùng nhân viên có liên quan đều đăng những bức ảnh mèo tai cụp mà họ tự chụp lên weibo, đủ loại biểu cảm, hành động dễ thương khác nhau, còn có thêm đủ cảnh hài hước khôi hài khác… Cho dù không phải là người yêu mèo thì cũng khó mà cưỡng lại được sức quyến rũ của nó.
Bộ phim còn chưa công chiếu đã thu hút sự chú ý của vô số người.
Tuy nhiên, cư dân mạng đã bị vẻ đáng yêu bên ngoài của mèo mê hoặc, mà quên mất một điều rất quan trọng.
Bộ phim này là một bi kịch.
————————–
Lời editor: Khụ, cái chỗ dấu (*) mà tui quánh dấu ấy, ai có người yêu sẽ hiểu tại sao đàn ông chân chính không thể ngồi khép chân nhé =.= (xin lỗi các em nhỏ dưới 18 tuổi).