Chương : 40
Trong hơn một tháng, Tích Bạch Thần ở lại trong đoàn phim để chăm sóc Tiểu Bạch, Mễ Lạp chỉ nhập vào nó bốn lần, còn hầu hết các phân đoạn đều do tự nó thực hiện. Sau khóa huấn luyện đặc biệt của Mễ Lạp, diễn xuất của Tiểu Bạch vô cùng tốt, ngoại hình dễ thương đáng yêu tạo ra không ít tiếng cười và điểm sáng cho bộ phim, cũng mang đến cho đoàn làm phim nhiều niềm vui.
Sau khi chăm sóc Tiểu Bạch, Tích Bạch Thần sẽ dành thời gian để hoàn thiện bản thảo tiểu thuyết mới, rồi định nghỉ ngơi một hai tháng cho tốt.
Địa điểm quay của đoàn làm phim là khu đô thị mới “Chu Nam”, trung tâm thành phố có nhà lầu san sát, vô dùng hoa lệ, nhưng gia đình của nhân vật chính lại sống ở khu phố cũ chưa phát triển, nhà cửa cũ kĩ, môi trường sống tạp nham. Cũ mới đan xen, tạo thành một sự đối lập rõ nét.
Đi dạo một mình trên đường phố về đêm, Tích Bạch Thần băn khoăn không biết có nên mua vài món ngon cho Tiểu Bạch hay không. Bây giờ tình tiết phim đã tiến đến giai đoạn cuối, nhân vật chính là mèo con bởi vì bữa đói bữa no mà người gầy trơ, lông xám xịt, cho nên Tiểu Bạch cũng không thể ăn quá béo, lượng thức ăn được kiểm soát, chỉ đảm bảo dinh dưỡng cơ bản, thật sự có hơi khổ cực.
Tích Bạch Thần định sẽ lén đem thức ăn cho nó, thỉnh thoảng ăn nhiều một bữa chắc cũng không thành vấn đề nhỉ?
Anh bước vào một siêu thị, chọn một vài hộp đồ ăn cho mèo, sau đó đến quầy tính tiền.
*Loại đồ ăn đóng hộp này không được đâu.* Trong khi chờ xếp hàng, đột nhiên có tiếng Tiểu Mễ từ nơi xa xôi nào đó bay tới.
Tích Bạch Thần nhìn theo tiếng nói, tầm mắt rơi xuống cái kệ nhỏ bên cạnh quầy, chỗ này có thuốc lá, kẹo cao su, kẹo que, quả cau và các hàng hóa khác.
Anh ngập ngừng giơ tay, lấy một cây kẹo mút.
*Sai rồi, tôi ở vị trí thứ ba bên trái cây kẹo mút.*
Tích Bạch Thần đặt kẹo mút trở lại vị trí ban đầu, mới quay đầu nhìn sang trái, liền khựng lại, nhịn không được hỏi khe khẽ: “Dunis?”
*Vầng.* Mễ Lạp miễn cưỡng trả lời.
Dunis ở thế giới này chính là Durex ở thế giới kia, là loại an toàn hàng đầu – ông trùm xã hội đen trong giới bao cao su.
Ban đầu Mễ Lạp tính tỏ ra không quen không biết Tích Bạch Thần, xuyên thành bao cao su thật sự quá mất mặt, cô chỉ muốn an tĩnh đứng trên kệ cho tới khi đóng bụi thôi. Tuy nhiên khi nhìn thấy đồ đóng hộp cho mèo mà Tích Bạch Thần chọn, trong số đó có vài thứ không hợp với Tiểu Bạch, cô không thể nhịn được mà lên tiếng.
*Anh xem kĩ thành phần trong đồ đóng hộp cho mèo ấy đi, nếu có ngũ cốc, rau, trái cây, các chiết xuất từ tinh bột thì anh nên cẩn thận một chút. Đồ đóng hộp cho mèo chỉ cần có thịt, các thành phần khác không bắt buộc, độ ẩm tốt nhất là trên 80%, hàm lượng cellulose càng thấp càng tốt.*
Tích Bạch Thần nhặt một hộp đồ ăn lên, thấy bên trong có chứa một lượng nhỏ thực vật, độ ẩm 75%, quả thật không đáp ứng đủ yêu cầu.
Anh đặt hộp đồ ăn lại vào giỏ, đang tính lấy hộp Dunis mà Mễ Lạp nhập vào, ai ngờ mới vươn tay, phía sau đột nhiên có người đã lấy nó trước một bước.
Tích Bạch Thần nắm lấy cổ tay của người kia, nheo mắt nhìn người thanh niên.
“Anh làm gì vậy?” Một chàng trai nhuộm tóc khoảng hai mươi mấy tuổi trợn mắt trừng anh.
“Cái này, cậu không thể lấy.” Tích Bạch Thần bẻ ngón tay cậu ta, dùng sức kéo hộp Dunis ra khỏi lòng bàn tay người thanh niên.
Cậu thanh niên tỏ vẻ chẳng hiểu gì: “Anh bị bệnh à? Hàng trên kệ còn nhiều như vậy, anh giành với tôi làm gì?”
Động tĩnh của hai người thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, khi thấy thứ mà họ tranh giành, ai nấy đều có biểu cảm rất khó diễn tả.
Tích Bạch Thần bình tĩnh nói: “Cậu còn chưa đủ mười tám tuổi, mua áo mưa làm gì?”
“Ai nói anh biết tôi chưa đủ mười tám tuổi???”
“Tuy trông cậu có chút sốt ruột, nhưng cháu gái tôi học chung trường cấp ba với cậu mà.” Tích Bạch Thần khuyên nhủ một cách chân thành, “Cái này, hai năm nữa hẵng dùng nhé.”
Mời người nghe vậy, trong bụng liền hiểu rõ, ánh mắt bắn về phía anh thanh niên kia đều có vẻ chỉ trích và không ủng hộ.
Chàng trai trẻ thật sự tức sắp xịt khói, anh ta trông có vẻ sốt ruột khi nào! Còn có cô cháu gái lên cấp ba gì nữa, anh ta đã tốt nghiệp đại học được một năm rồi!!! Anh ta chỉ muốn mua bao cao su để ấy ấy với bạn gái một chút, ai ngờ lại gặp phải một tên bệnh như vậy.
“Muộn rồi, về nhà sớm đi.” Tích Bạch Thần vỗ vỗ vai cậu thanh niên, sau đó cầm lấy hộp Dunis, mặt không biến sắc đi ra ngoài.
Cậu thanh niên chỉ vào lưng anh, một ngụm uất khí kẹt trong bụng, không thể trút ra được.
Anh ta khẽ cắn môi, quyết định không chấp nhất với tên thần kinh đó nữa, bèn chọn một hộp Dunis khác đi tới quầy tính tiền.
Cô thu ngân do dự một chút, sau đó thấp giọng hỏi: “Tiểu ca, cậu nhất định phải mua sao?”
“Tất nhiên.” Giọng điệu của cậu thanh niên rất tệ.
“Tiểu ca, cậu vẫn còn nhỏ, hẳn là nên lấy học tập làm trọng, nói chuyện tình yêu thuần khiết là được rồi.”
“Đúng đó, vị tiên sinh lúc nãy nói rất đúng, cái này, hay là chờ cháu lớn rồi dùng nhé?”
“Bây giờ con nít đúng là quá tùy tiện, thảo nào gần đây tin nạo phá thai của trẻ vị thành niên ngày càng nhiều.”
“Haizz, thời thế thay đổi, lát về tôi nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ thằng cháu tôi mới được, để nó không ra ngoài làm xằng bậy.”
Mọi người xung quanh bàn tán rôm rả.
Cậu thanh niên tức giận tới mức nổ tung: A a a a a, ông đây đã lớn rồi!!!
Tích Bạch Thần nhàn nhã tới kệ hàng đặt thức ăn đóng hộp cho mèo, trả những hộp đồ ăn trong giỏ về lại chỗ cũ.
*Trái cây đông lạnh cho mèo này không tồi, còn có thịt gà và điểm tâm vị cá cho mèo nữa. Bây giờ Tiểu Bạch không thể ăn quá nhiều, nên thưởng vài món ăn vặt như thế này thôi.*
Tích Bạch Thần bỏ từng món mà Mễ Lạp chọn vào giỏi.
*Chà, không nên mua nhiều đồ ăn vặt cùng một lúc, chúng ta tới chỗ khác xem chút đi.*
Tích Bạch Thần nhìn chiếc giỏ đã đầy phân nửa, không nói một lời.
Đi dạo một tiếng, bấy giờ Tích Bạch Thần mới đem Mễ Lạp – người vẫn chưa thỏa mãn, cùng những hàng hòa mà anh đã mua ra khỏi siêu thị.
*A, chờ một chút.* Lúc đi ngang qua một tiệm thuốc, Mễ Lạp gọi Tích Bạch Thần dừng lại, *Lão Bạch, hình như dạo này người anh hơi nóng, mặt nổi mấy hột mụn đấy, sang tiệm thuốc mua thuốc thanh nhiệt đi.*
Tích Bạch Thần chạm vào cái mụn nhỏ trên trán, có chút nói không nên lời. Điểm nhỏ như vậy mà cô cũng chú ý tới, ánh mắt của cô quá tốt rồi đấy.
Mễ Lạp vẫn nói tiếp: *Chờ quay phim xong, tôi sẽ cho anh liệu trình ăn uống, bảo đảm sẽ nuôi anh tới mức trắng nõn mịn màng cho xem.*
Tích Bạch Thần tỏ vẻ chê bai, nhưng vẫn nghe lời đi sang tiệm thuốc, mua vài hộp thuốc thanh nhiệt.
Trở lại khách sạn, Tiểu Bạch mới tỉnh ngủ đã lập tức nhào tới, đi vòng vòng quanh chân của Tích Bạch Thần.
Tích Bạch Thần đặt túi mua sắm xuống, ôm lấy Tiểu Bạch ngồi lên ghế sa lon.
Tích Bạch giãy ra khỏi ngực anh, vùi đầu vào túi áo của anh, rút ra một hộp Dunis.
“Đừng cắn rách.” Tích Bạch Thần cướp lại hộp Dunis từ trong miệng nó.
“Meo meo meo meo.” Tiểu Bạch giơ chân lên khều.
*Qủa nhiên Tiểu Bạch là người yêu tôi nhất.* Mễ Lạp vênh váo.
Tích Bạch Thần “Ồ” một tiếng, sau đó dùng hai ngón tay kẹp hộp Dunis, giơ lên trước mắt, dùng đôi mắt sâu không lường được bình tĩnh nhìn cô: “Cho cô nói lại lần nữa, ai mới là người yêu cô nhất?”
*…* Không phải Tiểu Bạch, chẳng lẽ là anh?
Tích Bạch Thần từ từ xé bao kiếng bên ngoài ra: “Im lặng hay là trả lời sai, tôi đều sẽ hủy cô.”
*Anh muốn hủy thì cứ hủy đi.* Mễ Lạp chẳng sợ.
“Vậy sao?” Tích Bạch Thần lấy một gói Dunis ra, thờ ơ nói, “Hình như tôi chưa bao giờ sử dụng vị dâu tây.”
*Nói như thể anh từng sử dụng qua cái có vị khác không bằng?* Mễ Lạp khinh bỉ, *Anh có chút tự giác của chó độc thân không thế?*
Tích Bạch Thần – người bị đánh bay mất 10 000 điểm sinh mạng: “…”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng meo meo nũng nịu của Tiểu Bạch.
“Cô nói đúng.” Giọng của Tích Bạch Thần vẫn cho thấy sự bình thản trước cơn bão, “Đã đến lúc tôi phải thoát ế rồi.”
Tim Mễ Lạp chợt quặn lại, *Anh có đối tượng rồi à?*
“Sao, cô quan tâm hả?” Tích Bạch Thần nhướn mày.
*Đường nhiên là có.* Cô ả đê tiện đáng ghét không có mắt nào dám trong lúc cô không chú ý mà câu mất người đàn ông cô nuôi!
“Được, tôi biết rồi.” Tích Bạch Thần đặt gói Dunis lại vào trong hộp, đóng hộp lại.
*Anh biết cái gì? Này này, đừng nhé tôi vào túi, tôi chẳng thấy gì cả.* Mễ Lạp phản đối.
“Có gì hay để xem đâu? Sau này sẽ cho cô xem hết.” Tích Bạch Thần lấy một hộp trái cây đông lạnh cho mèo trong túi mua sắm ra, mở nắp hộp rồi đưa cho Tiểu Bạch.
*Anh vẫn chưa nói tôi biết, đối tượng của anh là ai thế?*
“Cô có hứng thú à?”
*Đúng vậy.*
“Nếu đã có hứng thú, vậy tôi cũng lười tìm người khác lắm.”
Mễ Lạp: Cái này là ý gì??? Cô hứng thú muốn biết đối tượng của anh là ai, chứ đâu phải cô có hứng thú làm đối tượng của anh!
Đây là một lời thú nhận trá hình à? Không phải là đùa chứ? Ai lại tỏ tình một cách tùy tiện như vậy? Không thể nào!
Nhưng…
Nếu là thật thì sao?
Vấn đề này làm Mễ Lạp bối rối không yên, mãi đến khi việc quay phim kết thúc, cô vẫn không thể xuất hiện bằng cơ thể của chính mình được.
Mễ Lạp thừa nhận cô có chút động lòng với Tích Bạch Thần, nhưng bọn họ bị ngăn cách bởi hai thời không khác nhau, căn bản không có tương lai. Mặc dù cô đã có thể tự xuyên qua, có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu, nhưng cánh cửa thời gian và không gian không biết khi nào sẽ đóng lại, cô không muốn chỉ có hạnh phúc nhất thời, cũng không muốn lún quá sâu. Nếu như anh chỉ nói đùa, cô vẫn có thể tiếp tục không tim không phổi nhảy tới nhảy lui bên cạnh anh, nhưng nếu anh nghiêm túc, cô phải làm cái gì bây giờ?
“A a a, phiền quá đi!” Mễ Lạp nằm trên giường, huơ cái gối lên xuống.
Lão Bạch đúng là cái đồ móng heo già! Đáng ghét!
Ở phía bên kia, móng heo già Lão Bạch mang Tiểu Bạch – đã quay xong phim về thôn Khải Minh.
Hơn một tháng không có người ở, căn nhà cũng không có vẻ lạnh lẽo lắm. Dây Sơn Hổ đã mọc đầy ngoài phòng, dây trườn lên mái hiên, cành lá đung đưa, màu xanh biếc ngập tràn. Mầm chồi mới cũng đâm lên, cây cối đã thích nghi với môi trường xung quanh, cành lá sum xuê, sức sống tràn trề. Các loại rau trồng ở sân sau đã được chú Ngưu chăm sóc rất tốt, hầu hết đều đã lớn, lá xanh um, sinh trưởng khỏe khoắn.
Việc xây đường cũng được triển khai, đội ngũ kĩ sư đã bắt đầu xây dựng, có không ít người dân tham gia vào đội xây dựng đường, khí thê bận rộn ngút trời.
Thôn Khải Minh là nơi sinh ra tổ tiên của mẹ Tích Bạch Thần, sau mấy đời phát triển, họ đã giúp trẻ con trong thôn đến trường, trao cơ hội làm việc cho những người trẻ và trung niên. Nhưng thôn Khải Minh lại không tự thay đổi được bao nhiêu, không phải là do họ không thể, mà là do họ thấy không cần thiết.
Hầu hết trẻ con trong thôn và nhóm thanh niên, trung niên đã tới các thị trấn, người ở lại ngày càng ít, đa số là những người già. Cho dù khai phá thì cũng không có bao nhiêu người đồng ý trở về gây dựng sự nghiệp. Vì thế thôn Khải Minh vẫn cứ duy trì phong cách ban đầu, thế hệ sau này đã dần giàu có hơn, nhưng thôn vẫn nghèo như cũ.
Mễ Lạp quyên góp tiền sửa đường chỉ để thuận tiện cho phương tiện ra vào, thu hút một số phượt thủ tới chơi, giúp người già trong thôn có thêm niềm vui và thu nhập.
“Tiểu Bạch, có phải mẹ mày không cần mày rồi không?” Tích Bạch Thần vừa xào rau vừa hỏi Tiểu Bạch đang nằm ngay cửa phơi nắng.
Tích Bạch ngáp một cái, không quan tâm tới anh.
“Mày không lo lắng chút nào à?” Tích Bạch Thần liếc nhìn nó, “Nếu cô ấy đi rồi, sau này mày sẽ không có đồ ăn vặt đâu.”
“Meo meo?” Tiểu Bạch quay đầu, nhìn anh một cách ngây thơ.
Tích Bạch Thần cho rau đã xào vào đĩa, bưng lên cái bàn gỗ nhỏ bên cạnh, sau đó ngồi xổm trước mặt Tiểu Bạch, nghiêm túc nói: “Đừng gọi tao là ba nuôi nữa đấy.”
Tiểu Bạch: Ai gọi anh là ba nuôi bao giờ?
“Tao là ba ruột mày, duy nhất đấy.”
Tiểu Bạch quay đầu sang chỗ khác.
Tích Bạch Thần lấy một dải thịt gà trong hộp thức ăn ra, huơ huơ trước mặt nó, dụ dỗ: “Nhớ chưa? Gọi ba ba nghe thử xem?”
Tiểu Bạch dùng một đôi mắt nửa híp nửa mở, tà nghễ nhìn anh.
“Nếu mẹ của mày tới, mày nhất định phải gọi ba ba đấy.” Tích Bạch Thần nói với giọng điệu thương lượng, “Chỉ cần cô ấy đồng ý, tao sẽ hết ế.”
Người nào đó vẫn đang thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không phát hiện gương mặt lông ngắn mềm mại của Tiểu Bạch, bỗng lộ ra vẻ ngại ngùng khó thấy.
Sau khi chăm sóc Tiểu Bạch, Tích Bạch Thần sẽ dành thời gian để hoàn thiện bản thảo tiểu thuyết mới, rồi định nghỉ ngơi một hai tháng cho tốt.
Địa điểm quay của đoàn làm phim là khu đô thị mới “Chu Nam”, trung tâm thành phố có nhà lầu san sát, vô dùng hoa lệ, nhưng gia đình của nhân vật chính lại sống ở khu phố cũ chưa phát triển, nhà cửa cũ kĩ, môi trường sống tạp nham. Cũ mới đan xen, tạo thành một sự đối lập rõ nét.
Đi dạo một mình trên đường phố về đêm, Tích Bạch Thần băn khoăn không biết có nên mua vài món ngon cho Tiểu Bạch hay không. Bây giờ tình tiết phim đã tiến đến giai đoạn cuối, nhân vật chính là mèo con bởi vì bữa đói bữa no mà người gầy trơ, lông xám xịt, cho nên Tiểu Bạch cũng không thể ăn quá béo, lượng thức ăn được kiểm soát, chỉ đảm bảo dinh dưỡng cơ bản, thật sự có hơi khổ cực.
Tích Bạch Thần định sẽ lén đem thức ăn cho nó, thỉnh thoảng ăn nhiều một bữa chắc cũng không thành vấn đề nhỉ?
Anh bước vào một siêu thị, chọn một vài hộp đồ ăn cho mèo, sau đó đến quầy tính tiền.
*Loại đồ ăn đóng hộp này không được đâu.* Trong khi chờ xếp hàng, đột nhiên có tiếng Tiểu Mễ từ nơi xa xôi nào đó bay tới.
Tích Bạch Thần nhìn theo tiếng nói, tầm mắt rơi xuống cái kệ nhỏ bên cạnh quầy, chỗ này có thuốc lá, kẹo cao su, kẹo que, quả cau và các hàng hóa khác.
Anh ngập ngừng giơ tay, lấy một cây kẹo mút.
*Sai rồi, tôi ở vị trí thứ ba bên trái cây kẹo mút.*
Tích Bạch Thần đặt kẹo mút trở lại vị trí ban đầu, mới quay đầu nhìn sang trái, liền khựng lại, nhịn không được hỏi khe khẽ: “Dunis?”
*Vầng.* Mễ Lạp miễn cưỡng trả lời.
Dunis ở thế giới này chính là Durex ở thế giới kia, là loại an toàn hàng đầu – ông trùm xã hội đen trong giới bao cao su.
Ban đầu Mễ Lạp tính tỏ ra không quen không biết Tích Bạch Thần, xuyên thành bao cao su thật sự quá mất mặt, cô chỉ muốn an tĩnh đứng trên kệ cho tới khi đóng bụi thôi. Tuy nhiên khi nhìn thấy đồ đóng hộp cho mèo mà Tích Bạch Thần chọn, trong số đó có vài thứ không hợp với Tiểu Bạch, cô không thể nhịn được mà lên tiếng.
*Anh xem kĩ thành phần trong đồ đóng hộp cho mèo ấy đi, nếu có ngũ cốc, rau, trái cây, các chiết xuất từ tinh bột thì anh nên cẩn thận một chút. Đồ đóng hộp cho mèo chỉ cần có thịt, các thành phần khác không bắt buộc, độ ẩm tốt nhất là trên 80%, hàm lượng cellulose càng thấp càng tốt.*
Tích Bạch Thần nhặt một hộp đồ ăn lên, thấy bên trong có chứa một lượng nhỏ thực vật, độ ẩm 75%, quả thật không đáp ứng đủ yêu cầu.
Anh đặt hộp đồ ăn lại vào giỏ, đang tính lấy hộp Dunis mà Mễ Lạp nhập vào, ai ngờ mới vươn tay, phía sau đột nhiên có người đã lấy nó trước một bước.
Tích Bạch Thần nắm lấy cổ tay của người kia, nheo mắt nhìn người thanh niên.
“Anh làm gì vậy?” Một chàng trai nhuộm tóc khoảng hai mươi mấy tuổi trợn mắt trừng anh.
“Cái này, cậu không thể lấy.” Tích Bạch Thần bẻ ngón tay cậu ta, dùng sức kéo hộp Dunis ra khỏi lòng bàn tay người thanh niên.
Cậu thanh niên tỏ vẻ chẳng hiểu gì: “Anh bị bệnh à? Hàng trên kệ còn nhiều như vậy, anh giành với tôi làm gì?”
Động tĩnh của hai người thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, khi thấy thứ mà họ tranh giành, ai nấy đều có biểu cảm rất khó diễn tả.
Tích Bạch Thần bình tĩnh nói: “Cậu còn chưa đủ mười tám tuổi, mua áo mưa làm gì?”
“Ai nói anh biết tôi chưa đủ mười tám tuổi???”
“Tuy trông cậu có chút sốt ruột, nhưng cháu gái tôi học chung trường cấp ba với cậu mà.” Tích Bạch Thần khuyên nhủ một cách chân thành, “Cái này, hai năm nữa hẵng dùng nhé.”
Mời người nghe vậy, trong bụng liền hiểu rõ, ánh mắt bắn về phía anh thanh niên kia đều có vẻ chỉ trích và không ủng hộ.
Chàng trai trẻ thật sự tức sắp xịt khói, anh ta trông có vẻ sốt ruột khi nào! Còn có cô cháu gái lên cấp ba gì nữa, anh ta đã tốt nghiệp đại học được một năm rồi!!! Anh ta chỉ muốn mua bao cao su để ấy ấy với bạn gái một chút, ai ngờ lại gặp phải một tên bệnh như vậy.
“Muộn rồi, về nhà sớm đi.” Tích Bạch Thần vỗ vỗ vai cậu thanh niên, sau đó cầm lấy hộp Dunis, mặt không biến sắc đi ra ngoài.
Cậu thanh niên chỉ vào lưng anh, một ngụm uất khí kẹt trong bụng, không thể trút ra được.
Anh ta khẽ cắn môi, quyết định không chấp nhất với tên thần kinh đó nữa, bèn chọn một hộp Dunis khác đi tới quầy tính tiền.
Cô thu ngân do dự một chút, sau đó thấp giọng hỏi: “Tiểu ca, cậu nhất định phải mua sao?”
“Tất nhiên.” Giọng điệu của cậu thanh niên rất tệ.
“Tiểu ca, cậu vẫn còn nhỏ, hẳn là nên lấy học tập làm trọng, nói chuyện tình yêu thuần khiết là được rồi.”
“Đúng đó, vị tiên sinh lúc nãy nói rất đúng, cái này, hay là chờ cháu lớn rồi dùng nhé?”
“Bây giờ con nít đúng là quá tùy tiện, thảo nào gần đây tin nạo phá thai của trẻ vị thành niên ngày càng nhiều.”
“Haizz, thời thế thay đổi, lát về tôi nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ thằng cháu tôi mới được, để nó không ra ngoài làm xằng bậy.”
Mọi người xung quanh bàn tán rôm rả.
Cậu thanh niên tức giận tới mức nổ tung: A a a a a, ông đây đã lớn rồi!!!
Tích Bạch Thần nhàn nhã tới kệ hàng đặt thức ăn đóng hộp cho mèo, trả những hộp đồ ăn trong giỏ về lại chỗ cũ.
*Trái cây đông lạnh cho mèo này không tồi, còn có thịt gà và điểm tâm vị cá cho mèo nữa. Bây giờ Tiểu Bạch không thể ăn quá nhiều, nên thưởng vài món ăn vặt như thế này thôi.*
Tích Bạch Thần bỏ từng món mà Mễ Lạp chọn vào giỏi.
*Chà, không nên mua nhiều đồ ăn vặt cùng một lúc, chúng ta tới chỗ khác xem chút đi.*
Tích Bạch Thần nhìn chiếc giỏ đã đầy phân nửa, không nói một lời.
Đi dạo một tiếng, bấy giờ Tích Bạch Thần mới đem Mễ Lạp – người vẫn chưa thỏa mãn, cùng những hàng hòa mà anh đã mua ra khỏi siêu thị.
*A, chờ một chút.* Lúc đi ngang qua một tiệm thuốc, Mễ Lạp gọi Tích Bạch Thần dừng lại, *Lão Bạch, hình như dạo này người anh hơi nóng, mặt nổi mấy hột mụn đấy, sang tiệm thuốc mua thuốc thanh nhiệt đi.*
Tích Bạch Thần chạm vào cái mụn nhỏ trên trán, có chút nói không nên lời. Điểm nhỏ như vậy mà cô cũng chú ý tới, ánh mắt của cô quá tốt rồi đấy.
Mễ Lạp vẫn nói tiếp: *Chờ quay phim xong, tôi sẽ cho anh liệu trình ăn uống, bảo đảm sẽ nuôi anh tới mức trắng nõn mịn màng cho xem.*
Tích Bạch Thần tỏ vẻ chê bai, nhưng vẫn nghe lời đi sang tiệm thuốc, mua vài hộp thuốc thanh nhiệt.
Trở lại khách sạn, Tiểu Bạch mới tỉnh ngủ đã lập tức nhào tới, đi vòng vòng quanh chân của Tích Bạch Thần.
Tích Bạch Thần đặt túi mua sắm xuống, ôm lấy Tiểu Bạch ngồi lên ghế sa lon.
Tích Bạch giãy ra khỏi ngực anh, vùi đầu vào túi áo của anh, rút ra một hộp Dunis.
“Đừng cắn rách.” Tích Bạch Thần cướp lại hộp Dunis từ trong miệng nó.
“Meo meo meo meo.” Tiểu Bạch giơ chân lên khều.
*Qủa nhiên Tiểu Bạch là người yêu tôi nhất.* Mễ Lạp vênh váo.
Tích Bạch Thần “Ồ” một tiếng, sau đó dùng hai ngón tay kẹp hộp Dunis, giơ lên trước mắt, dùng đôi mắt sâu không lường được bình tĩnh nhìn cô: “Cho cô nói lại lần nữa, ai mới là người yêu cô nhất?”
*…* Không phải Tiểu Bạch, chẳng lẽ là anh?
Tích Bạch Thần từ từ xé bao kiếng bên ngoài ra: “Im lặng hay là trả lời sai, tôi đều sẽ hủy cô.”
*Anh muốn hủy thì cứ hủy đi.* Mễ Lạp chẳng sợ.
“Vậy sao?” Tích Bạch Thần lấy một gói Dunis ra, thờ ơ nói, “Hình như tôi chưa bao giờ sử dụng vị dâu tây.”
*Nói như thể anh từng sử dụng qua cái có vị khác không bằng?* Mễ Lạp khinh bỉ, *Anh có chút tự giác của chó độc thân không thế?*
Tích Bạch Thần – người bị đánh bay mất 10 000 điểm sinh mạng: “…”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng meo meo nũng nịu của Tiểu Bạch.
“Cô nói đúng.” Giọng của Tích Bạch Thần vẫn cho thấy sự bình thản trước cơn bão, “Đã đến lúc tôi phải thoát ế rồi.”
Tim Mễ Lạp chợt quặn lại, *Anh có đối tượng rồi à?*
“Sao, cô quan tâm hả?” Tích Bạch Thần nhướn mày.
*Đường nhiên là có.* Cô ả đê tiện đáng ghét không có mắt nào dám trong lúc cô không chú ý mà câu mất người đàn ông cô nuôi!
“Được, tôi biết rồi.” Tích Bạch Thần đặt gói Dunis lại vào trong hộp, đóng hộp lại.
*Anh biết cái gì? Này này, đừng nhé tôi vào túi, tôi chẳng thấy gì cả.* Mễ Lạp phản đối.
“Có gì hay để xem đâu? Sau này sẽ cho cô xem hết.” Tích Bạch Thần lấy một hộp trái cây đông lạnh cho mèo trong túi mua sắm ra, mở nắp hộp rồi đưa cho Tiểu Bạch.
*Anh vẫn chưa nói tôi biết, đối tượng của anh là ai thế?*
“Cô có hứng thú à?”
*Đúng vậy.*
“Nếu đã có hứng thú, vậy tôi cũng lười tìm người khác lắm.”
Mễ Lạp: Cái này là ý gì??? Cô hứng thú muốn biết đối tượng của anh là ai, chứ đâu phải cô có hứng thú làm đối tượng của anh!
Đây là một lời thú nhận trá hình à? Không phải là đùa chứ? Ai lại tỏ tình một cách tùy tiện như vậy? Không thể nào!
Nhưng…
Nếu là thật thì sao?
Vấn đề này làm Mễ Lạp bối rối không yên, mãi đến khi việc quay phim kết thúc, cô vẫn không thể xuất hiện bằng cơ thể của chính mình được.
Mễ Lạp thừa nhận cô có chút động lòng với Tích Bạch Thần, nhưng bọn họ bị ngăn cách bởi hai thời không khác nhau, căn bản không có tương lai. Mặc dù cô đã có thể tự xuyên qua, có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu, nhưng cánh cửa thời gian và không gian không biết khi nào sẽ đóng lại, cô không muốn chỉ có hạnh phúc nhất thời, cũng không muốn lún quá sâu. Nếu như anh chỉ nói đùa, cô vẫn có thể tiếp tục không tim không phổi nhảy tới nhảy lui bên cạnh anh, nhưng nếu anh nghiêm túc, cô phải làm cái gì bây giờ?
“A a a, phiền quá đi!” Mễ Lạp nằm trên giường, huơ cái gối lên xuống.
Lão Bạch đúng là cái đồ móng heo già! Đáng ghét!
Ở phía bên kia, móng heo già Lão Bạch mang Tiểu Bạch – đã quay xong phim về thôn Khải Minh.
Hơn một tháng không có người ở, căn nhà cũng không có vẻ lạnh lẽo lắm. Dây Sơn Hổ đã mọc đầy ngoài phòng, dây trườn lên mái hiên, cành lá đung đưa, màu xanh biếc ngập tràn. Mầm chồi mới cũng đâm lên, cây cối đã thích nghi với môi trường xung quanh, cành lá sum xuê, sức sống tràn trề. Các loại rau trồng ở sân sau đã được chú Ngưu chăm sóc rất tốt, hầu hết đều đã lớn, lá xanh um, sinh trưởng khỏe khoắn.
Việc xây đường cũng được triển khai, đội ngũ kĩ sư đã bắt đầu xây dựng, có không ít người dân tham gia vào đội xây dựng đường, khí thê bận rộn ngút trời.
Thôn Khải Minh là nơi sinh ra tổ tiên của mẹ Tích Bạch Thần, sau mấy đời phát triển, họ đã giúp trẻ con trong thôn đến trường, trao cơ hội làm việc cho những người trẻ và trung niên. Nhưng thôn Khải Minh lại không tự thay đổi được bao nhiêu, không phải là do họ không thể, mà là do họ thấy không cần thiết.
Hầu hết trẻ con trong thôn và nhóm thanh niên, trung niên đã tới các thị trấn, người ở lại ngày càng ít, đa số là những người già. Cho dù khai phá thì cũng không có bao nhiêu người đồng ý trở về gây dựng sự nghiệp. Vì thế thôn Khải Minh vẫn cứ duy trì phong cách ban đầu, thế hệ sau này đã dần giàu có hơn, nhưng thôn vẫn nghèo như cũ.
Mễ Lạp quyên góp tiền sửa đường chỉ để thuận tiện cho phương tiện ra vào, thu hút một số phượt thủ tới chơi, giúp người già trong thôn có thêm niềm vui và thu nhập.
“Tiểu Bạch, có phải mẹ mày không cần mày rồi không?” Tích Bạch Thần vừa xào rau vừa hỏi Tiểu Bạch đang nằm ngay cửa phơi nắng.
Tích Bạch ngáp một cái, không quan tâm tới anh.
“Mày không lo lắng chút nào à?” Tích Bạch Thần liếc nhìn nó, “Nếu cô ấy đi rồi, sau này mày sẽ không có đồ ăn vặt đâu.”
“Meo meo?” Tiểu Bạch quay đầu, nhìn anh một cách ngây thơ.
Tích Bạch Thần cho rau đã xào vào đĩa, bưng lên cái bàn gỗ nhỏ bên cạnh, sau đó ngồi xổm trước mặt Tiểu Bạch, nghiêm túc nói: “Đừng gọi tao là ba nuôi nữa đấy.”
Tiểu Bạch: Ai gọi anh là ba nuôi bao giờ?
“Tao là ba ruột mày, duy nhất đấy.”
Tiểu Bạch quay đầu sang chỗ khác.
Tích Bạch Thần lấy một dải thịt gà trong hộp thức ăn ra, huơ huơ trước mặt nó, dụ dỗ: “Nhớ chưa? Gọi ba ba nghe thử xem?”
Tiểu Bạch dùng một đôi mắt nửa híp nửa mở, tà nghễ nhìn anh.
“Nếu mẹ của mày tới, mày nhất định phải gọi ba ba đấy.” Tích Bạch Thần nói với giọng điệu thương lượng, “Chỉ cần cô ấy đồng ý, tao sẽ hết ế.”
Người nào đó vẫn đang thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không phát hiện gương mặt lông ngắn mềm mại của Tiểu Bạch, bỗng lộ ra vẻ ngại ngùng khó thấy.