Chương 6
Thấy hắn im lặng nàng mới lên tiếng.
" Kêu ta tới lúc nửa đêm, không biết Huyết công tử đây là có ý gì "
Thấy sự thờ ơ trên mặt nàng hắn cười cợt nhả.
" Ta gọi phu nhân của mình tới đây còn cần có lí do sao "
Nàng nhếch mép.
" Chúng ta chưa từng bái đường, đây cũng là lần đầu hai chúng ta gặp nhau, nếu gọi là phu thê thì có chút không thỏa đáng "
Hắn đứng dậy đi vòng qua phía sau lưng nàng đặt bàn tay lạnh lẽo lên vai nàng cuối thấp người phả vào tai nàng.
" Miệng lưỡi cũng sắt bén lắm, bây giờ chúng ta cũng có thể bái đường! "
Tuyết Cơ né người sang một bên đứng dậy chuyển sang chủ đề khác.
" Ta nghe nói thuộc hạ của huynh đang bị trọng thương, không cần đến xem sao?"
Thấy nàng quan tâm đến việc của hắn, hắn cũng vừa mừng vừa lo, được biết trước nay nàng được đồn đại là thục nữ, chưa từng đi ra ngoài. Nhưng người trước mặt hắn bây giờ miệng lưỡi đều sắt nhọn, làm hắn cảm thấy rất khác biệt, vừa nãy hắn đã đi thăm A Sở. nhưng nếu lần này nàng ý muốn đề cập đến vấn đề này hắn cũng có thể giả vờ mà đi thêm một lần nữa.
" Nàng đang quan tâm đến ta sao, đi, ta đưa nàng đi thăm cô ấy "
Hắn vương tay tới định nắm lấy tay nàng, không ngờ nàng lại lui về sau, lạnh lùng nhìn hắn. Nếu là nữ nhân khác thì có thể sẽ tức khác nhào vào lòng hắn mà làm nũng, hắn nhíu mày cũng không định nắm tay nàng nữa mà cất bước đi trước. Thấy vậy nàng cũng bước theo sau.
Đến nơi đã thấy A Sở nằm trên giường nhắm nghiền mắt, đứng kế bên giường là A Tinh, nàng ta nhìn có vẻ hiền hòa điềm đạm hơn A Sở. Thấy hắn tới A Tinh cuối người cung kính.
" Công tử! phu nhân! "
Nàng khá bất ngờ cứ nghĩ nàng ta sẽ không để ý đến nàng không ngờ còn có thể cung kính như vậy, theo lẽ nàng cũng gật đầu đáp lại. Nàng thầm nghĩ nếu A Sở được bằng một nửa của A Tinh thì tốt biết mấy.
" Cô ấy sao rồi?"
A Tinh đáp lời hắn
" Đại phu nói tỷ ấy chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục "
Hắn khẽ gật đầu, nhìn về phía A Sở, hắn thật không biết vì sao nữa đêm A Sở trở về đã trở thành như vậy, người bê bết máu. Điều tra tên thuộc hạ hắn cũng không tiết lộ nữa lời. Hắn biết trước nay A Sở luôn sốc nổi, không biết lần này lại gây ra chuyện gì nữa.
Quay lại nhìn Tuyết Cơ, hắn thở phào, nhẹ nhàng nói với nàng.
" Ở khu rừng dưới núi rất nguy hiểm, nàng muốn đi đâu thì cứ nói với A Tinh đưa nàng đi "
Tuyết Cơ thấy bất ngờ với sự quan tâm bất thường của hắn nhưng cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
Sau hôm nay nàng lại có cái nhìn khác về hắn, nàng chưa từng gặp hắn chỉ nghe nói hắn hoang *** vô độ, mở tửu lâu, giết người bừa bãi, làm việc tùy hứng, chỉ là không ngờ hắn cũng có mặt quan tâm người khác. Dù thế nào thì nàng cũng không để ý tới.
Bước ra khỏi phòng A Sở, thấy A Tinh bước ra cùng, nàng cầm tay A Tinh đưa cho nàng ta một lọ thuốc, đây là lọ thuốc trị thương rất hay, trước nay nàng và Băng Y đều dùng.
A Tinh và Ôn Huyết nhìn nàng với ánh mắt kì lạ vừa bất ngờ, thấy vậy nàng nhẹ giọng dịu dàng.
" Đây là loại thuốc ta hay dùng để trị thương rất hiệu quả, mong rằng A Sở cô nương sẽ nhanh chóng hồi phục "
Đôi mắt nàng long lanh ẩn nước, Ôn Huyết vẫn nhìn nàng không rời mắt, chỉ có A Tinh kịp thời điều chỉnh lại tâm trạng cầm lấy.
" Đa tạ phu nhân, phu nhân đúng là người tốt "
Thấy A Tinh nói những lời này khiến nàng đứng hình một lúc lâu, trước nay nếu không nói nàng là ma nữ thì nói nàng là nữ nhân độc ác, không ngờ hôm nay chỉ vì một lọ thuốc nàng tiện tay đưa cũng có thể gọi là người tốt, A Tinh này có phải là quá tin người rồi không.
Tuyết Cơ cười cười nhìn A Tinh. Cũng không nói gì, cùng Ôn Huyết rời khỏi.
Đứng trước phòng nàng, thấy nàng bước đến cửa định mở ra, hắn liền gãi đầu kêu tên nàng.
" Phong Nhã Kỳ! Khoan đã "
Nàng đứng lại xoay người nhìn hắn, chỉ thấy hắn ngượng ngùng chân này đá chân kia.
" Nếu huynh không có gì muốn nói với ta, vậy ta vào trong đây "
Hắn chợt ngẩn lên, miệng vẫn không thể nào mở lời được như có chuyện muốn nói nhưng rồi lại thôi, hắn nói một câu qua loa.
" Ngủ ngon "
Rồi hắn quay nhanh bỏ đi, nàng đứng yên lặng ở đó một lúc rồi cũng vào trong tắt đèn đi nghỉ.
Sáng hôm sau, ánh sáng rọi vào căn phòng trở nên ấm áp, nàng bị Tiểu Vân đánh thức, đêm qua ngủ quá muộn sáng nay nàng cũng chẳng còn tí sức sống nào, Tuyết Cơ bật người ngồi dậy bực bội nhìn Tiểu Vân.
" Tiểu thư, người mau thức dậy thưởng thức bữa sáng "
Nàng lắc đầu, rửa mặt rồi ngồi lên bàn dùng bữa sáng. Tiểu Vân này đúng là rắc rối, từ lúc có nàng ta nàng không lúc nào là yên ổn.
Ăn xong, Tuyết Cơ bước ra khỏi phòng đi dạo, men theo con đường nàng gặp rất nhiều nữ tỳ, ai ai cũng cuối đầu cung kính với nàng. Đi theo sau nàng không ai khác là Tiểu Vân.
Thấy nàng rời khỏi Tây Ô Cốc, vài tên lính canh nhìn nhau rồi rập khuôn nói với nàng.
" Phu nhân, cốc chủ đã hạ lệnh, nếu không có lệnh của người thì không ai được phép ra khỏi cốc"
Tiểu Vân tức giận trừng mắt với hắn, tiểu thư nhà cô dù gì cũng là phu nhân của cốc chủ, bọn hắn lại dám ngăn cản, đúng là chán sống mà.
" Nếu biết tiểu thư nhà ta là phu nhân rồi thì còn không mau tránh đường, các ngươi có biết chỉ cần tiểu thư nhà ta nói cho cốc chủ biết hành vi của các ngươi thì các ngươi có gánh tội nổi không"
Vài tên lính canh nhìn nhau, thấy Tiểu Vân nói cũng có lí, nếu không cốc chủ cũng không cưới phu nhân.
Thấy bọn họ khó sử, nàng cất giọng.
" Không sao! nếu cốc chủ có trách phạt, ta sẽ chịu trách nhiệm "
Thấy nàng khẳng định như vậy bọn họ cũng không làm khó mà cho nàng rời đi.
" Kêu ta tới lúc nửa đêm, không biết Huyết công tử đây là có ý gì "
Thấy sự thờ ơ trên mặt nàng hắn cười cợt nhả.
" Ta gọi phu nhân của mình tới đây còn cần có lí do sao "
Nàng nhếch mép.
" Chúng ta chưa từng bái đường, đây cũng là lần đầu hai chúng ta gặp nhau, nếu gọi là phu thê thì có chút không thỏa đáng "
Hắn đứng dậy đi vòng qua phía sau lưng nàng đặt bàn tay lạnh lẽo lên vai nàng cuối thấp người phả vào tai nàng.
" Miệng lưỡi cũng sắt bén lắm, bây giờ chúng ta cũng có thể bái đường! "
Tuyết Cơ né người sang một bên đứng dậy chuyển sang chủ đề khác.
" Ta nghe nói thuộc hạ của huynh đang bị trọng thương, không cần đến xem sao?"
Thấy nàng quan tâm đến việc của hắn, hắn cũng vừa mừng vừa lo, được biết trước nay nàng được đồn đại là thục nữ, chưa từng đi ra ngoài. Nhưng người trước mặt hắn bây giờ miệng lưỡi đều sắt nhọn, làm hắn cảm thấy rất khác biệt, vừa nãy hắn đã đi thăm A Sở. nhưng nếu lần này nàng ý muốn đề cập đến vấn đề này hắn cũng có thể giả vờ mà đi thêm một lần nữa.
" Nàng đang quan tâm đến ta sao, đi, ta đưa nàng đi thăm cô ấy "
Hắn vương tay tới định nắm lấy tay nàng, không ngờ nàng lại lui về sau, lạnh lùng nhìn hắn. Nếu là nữ nhân khác thì có thể sẽ tức khác nhào vào lòng hắn mà làm nũng, hắn nhíu mày cũng không định nắm tay nàng nữa mà cất bước đi trước. Thấy vậy nàng cũng bước theo sau.
Đến nơi đã thấy A Sở nằm trên giường nhắm nghiền mắt, đứng kế bên giường là A Tinh, nàng ta nhìn có vẻ hiền hòa điềm đạm hơn A Sở. Thấy hắn tới A Tinh cuối người cung kính.
" Công tử! phu nhân! "
Nàng khá bất ngờ cứ nghĩ nàng ta sẽ không để ý đến nàng không ngờ còn có thể cung kính như vậy, theo lẽ nàng cũng gật đầu đáp lại. Nàng thầm nghĩ nếu A Sở được bằng một nửa của A Tinh thì tốt biết mấy.
" Cô ấy sao rồi?"
A Tinh đáp lời hắn
" Đại phu nói tỷ ấy chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục "
Hắn khẽ gật đầu, nhìn về phía A Sở, hắn thật không biết vì sao nữa đêm A Sở trở về đã trở thành như vậy, người bê bết máu. Điều tra tên thuộc hạ hắn cũng không tiết lộ nữa lời. Hắn biết trước nay A Sở luôn sốc nổi, không biết lần này lại gây ra chuyện gì nữa.
Quay lại nhìn Tuyết Cơ, hắn thở phào, nhẹ nhàng nói với nàng.
" Ở khu rừng dưới núi rất nguy hiểm, nàng muốn đi đâu thì cứ nói với A Tinh đưa nàng đi "
Tuyết Cơ thấy bất ngờ với sự quan tâm bất thường của hắn nhưng cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
Sau hôm nay nàng lại có cái nhìn khác về hắn, nàng chưa từng gặp hắn chỉ nghe nói hắn hoang *** vô độ, mở tửu lâu, giết người bừa bãi, làm việc tùy hứng, chỉ là không ngờ hắn cũng có mặt quan tâm người khác. Dù thế nào thì nàng cũng không để ý tới.
Bước ra khỏi phòng A Sở, thấy A Tinh bước ra cùng, nàng cầm tay A Tinh đưa cho nàng ta một lọ thuốc, đây là lọ thuốc trị thương rất hay, trước nay nàng và Băng Y đều dùng.
A Tinh và Ôn Huyết nhìn nàng với ánh mắt kì lạ vừa bất ngờ, thấy vậy nàng nhẹ giọng dịu dàng.
" Đây là loại thuốc ta hay dùng để trị thương rất hiệu quả, mong rằng A Sở cô nương sẽ nhanh chóng hồi phục "
Đôi mắt nàng long lanh ẩn nước, Ôn Huyết vẫn nhìn nàng không rời mắt, chỉ có A Tinh kịp thời điều chỉnh lại tâm trạng cầm lấy.
" Đa tạ phu nhân, phu nhân đúng là người tốt "
Thấy A Tinh nói những lời này khiến nàng đứng hình một lúc lâu, trước nay nếu không nói nàng là ma nữ thì nói nàng là nữ nhân độc ác, không ngờ hôm nay chỉ vì một lọ thuốc nàng tiện tay đưa cũng có thể gọi là người tốt, A Tinh này có phải là quá tin người rồi không.
Tuyết Cơ cười cười nhìn A Tinh. Cũng không nói gì, cùng Ôn Huyết rời khỏi.
Đứng trước phòng nàng, thấy nàng bước đến cửa định mở ra, hắn liền gãi đầu kêu tên nàng.
" Phong Nhã Kỳ! Khoan đã "
Nàng đứng lại xoay người nhìn hắn, chỉ thấy hắn ngượng ngùng chân này đá chân kia.
" Nếu huynh không có gì muốn nói với ta, vậy ta vào trong đây "
Hắn chợt ngẩn lên, miệng vẫn không thể nào mở lời được như có chuyện muốn nói nhưng rồi lại thôi, hắn nói một câu qua loa.
" Ngủ ngon "
Rồi hắn quay nhanh bỏ đi, nàng đứng yên lặng ở đó một lúc rồi cũng vào trong tắt đèn đi nghỉ.
Sáng hôm sau, ánh sáng rọi vào căn phòng trở nên ấm áp, nàng bị Tiểu Vân đánh thức, đêm qua ngủ quá muộn sáng nay nàng cũng chẳng còn tí sức sống nào, Tuyết Cơ bật người ngồi dậy bực bội nhìn Tiểu Vân.
" Tiểu thư, người mau thức dậy thưởng thức bữa sáng "
Nàng lắc đầu, rửa mặt rồi ngồi lên bàn dùng bữa sáng. Tiểu Vân này đúng là rắc rối, từ lúc có nàng ta nàng không lúc nào là yên ổn.
Ăn xong, Tuyết Cơ bước ra khỏi phòng đi dạo, men theo con đường nàng gặp rất nhiều nữ tỳ, ai ai cũng cuối đầu cung kính với nàng. Đi theo sau nàng không ai khác là Tiểu Vân.
Thấy nàng rời khỏi Tây Ô Cốc, vài tên lính canh nhìn nhau rồi rập khuôn nói với nàng.
" Phu nhân, cốc chủ đã hạ lệnh, nếu không có lệnh của người thì không ai được phép ra khỏi cốc"
Tiểu Vân tức giận trừng mắt với hắn, tiểu thư nhà cô dù gì cũng là phu nhân của cốc chủ, bọn hắn lại dám ngăn cản, đúng là chán sống mà.
" Nếu biết tiểu thư nhà ta là phu nhân rồi thì còn không mau tránh đường, các ngươi có biết chỉ cần tiểu thư nhà ta nói cho cốc chủ biết hành vi của các ngươi thì các ngươi có gánh tội nổi không"
Vài tên lính canh nhìn nhau, thấy Tiểu Vân nói cũng có lí, nếu không cốc chủ cũng không cưới phu nhân.
Thấy bọn họ khó sử, nàng cất giọng.
" Không sao! nếu cốc chủ có trách phạt, ta sẽ chịu trách nhiệm "
Thấy nàng khẳng định như vậy bọn họ cũng không làm khó mà cho nàng rời đi.