Chương 5
Quay lại đã nhìn thấy Băng Y đau đớn ngồi dựa vào gốc cây, nàng đến gần ngồi xuống đặt tay lên vai Băng Y nhẹ nhàng hỏi hang.
..." A tỷ, tỷ không sao chứ "...
Băng Y giọng thều thào cười nhẹ nhõm.
" Ta thì có làm sao, mạng lớn lắm chưa chết được đâu "
Thấy vậy Tuyết Cơ thở phào, nàng đỡ bên vai Băng Y dìu đi về phía hang động.
Vừa về tới, nàng kêu người mời thầy lang trong cốc tới xem bệnh. Tuyết Cơ lo lắng đứng bên cạnh giường, vừa hay lão lão cũng tới, nàng cung kính cuối đầu.
" Con ra ngoài một chút!"
Vừa ra tới ngoài nàng đã bị giáo huấn một trận, ngay thời điểm vừa gả đi nếu Ôn Huyết biết được nàng biến mất trong đêm sẽ đem lòng nghi ngờ thân phận của nàng vì vậy rất bất lợi.
" ***Con có để lộ mặt ra không?"
" Thuộc hạ không có*** "
Lão Lão im lặng một lúc rồi mới cất giọng.
" Mau về đi, từ nay về sau đừng làm chuyện như vừa rồi nữa, nếu không có gì cần thiết thì đừng xuất hiện ở nơi này "
Tuyết Cơ thay đổi sắt mặt nhưng vẫn giữ giọng nói như ban đầu.
" Thuộc hạ tuân lệnh "
Nói xong nàng quay đi.
Phía bên này tên tên hắc y nhân phía bên ngoài vẫn thăm dò trong tối, thấy có người tới hắn thấp thỏm không thôi. Nghe thấy hai nữ hầu bàn tán xôn xao.
" Ngươi biết gì chưa, không biết A Sở cô nương đi đâu giữa đêm, khi về lại trọng thương nặng, bây giờ cốc chủ đang đến xem tình hình của cô ấy"
Nữ tỳ kia lại nhìn xung quanh thấy không có ai liền nói nhỏ với nữ tỳ này.
" Ta nghe nói người làm A Sở trọng thương là ma nữ Tuyết Cơ ở phía động nên kia núi, ta rất muốn gặp cô ấy xem cô ấy là người ra sao "
Vẻ mê ly trong ánh mắt của cô tỏa ra lung linh đầy vẻ ái mộ. Thấy sự mê muội trong ánh mắt của cô, nữ tỳ đi kế bên đập nhẹ vào người.
Làm sao mà các cô không biết được ở Tây Ô Cốc này không được nhắc tới cái tên Tuyết Cơ, nếu bị A Sở cô nương nghe được nhất định sẽ giết ngay tức khắc. Cũng không trách được cốc chủ phong lưu phóng khoáng lại vô cùng ưu ái tỷ muội A Sở và A Tinh nên không ái dám động vào hai người họ, từ từ A Sở trở nên ngang tàng, hiếp người quá đáng. Nàng ta đem lòng ái mộ cốc chủ nên chỉ cần nữ nhân nào tới gần cốc chủ liền bị cô ta trừng phạt tới chết.
Chỉ là không ngờ rằng, lần này sau khi cốc chủ quay về lại chủ động muốn lấy thê tử khiến cho ai cũng bất ngờ thập phần, ai ai cũng biết cốc chủ đào hoa vô độ, lại cưới thê tử đúng là muốn xem nàng ta là người như thế nào.
" Thôi đừng ở đây nhiều lời nữa, chúng ta mà bị phát hiện thì sáng ngày mai cũng chẳng thể thấy mặt trời "
Rồi cả hai đến bên phòng Tuyết Cơ gõ cửa phòng.
" Phu nhân! cốc chủ mời phu nhân tới thư phòng một lát "
Thấy không có ai trả lời, hai nữ tỳ nhìn nhau rồi tiếp tục gõ. Tên hắc y nhân ở phía ngoài cũng nơm nớp không yên, Tuyết chủ đã đi khá lâu rồi nếu lần này không về kịp thì rắc rối rồi.
Hai nữ tỳ định đẩy cửa thì phía bên trong mở ra, nhìn thấy một nữ nhân vô cùng yểu mị, chân mày lá liễu, đôi môi mọng nước mấp máy, trên người lại mặc bộ y phục màu trắng mỏng manh nữa hở nửa kín ôm trọn đường cong của nàng, chỉ tiếc là ánh mắt lại sắt lạnh lùng vô cảm làm cho người ta khiếp sợ nếu không là một mỹ nhân tuyệt thế không ai sánh bằng.
Thấy nàng hai nữ tỳ vừa ngây người vừa khiếp sợ cuối đầu cung kính nhẹ giọng.
" Phu nhân! cốc chủ mời người qua thư phòng một lát "
Nàng lạnh lùng gật đầu rồi đóng cửa lại, vài phút sau nàng mặc bộ y phục màu xanh dương nhã nhặn, vừa yêu kiều vừa quyến rũ. Thật sự không biết lần này hắn mời nàng tới lúc giữa đêm là có ý gì, đúng là người khó hiểu mà.
Đi theo hai nữ tỳ tới thư phòng của Ôn Huyết.
" Cốc chủ! phu nhân tới rồi "
Bên trong vọng ra tiếng nam nhân nhàn nhạt.
" Mời nàng ấy vào, các ngươi lui ra đi "
Hai nữ tỳ khụy người cung kính lui xuống, nàng hít một hơi thật sâu rồi mở cửa, cánh cửa vừa mở ra nàng đã nhìn thấy một phong cảnh vô cùng nóng bỏng, nam nhân nằm trên giường tay chống lên mé đầu vừa cười vừa ăn nho của nữ nhân bên cạnh đút vào.
Thấy có tiếng mở cửa hắn nhìn lên rồi sửng sờ trong giây lát, đẹp, nàng thật sự rất đẹp, đẹp hơn những nữ nhân trong thanh lâu của hắn nhiều, vẻ đẹp thoát tục của nàng cộng thêm màu của y phục làm cho nàng trở nên thoát tục.
Ngượng ngùng một lát hắn ngồi dậy, chỉnh đốn lại trang phục, kéo hai bên áo che đi bộ ngực săn chắc, lạnh lùng nói với nữ tỳ mặc đồ hở bạo.
" Lui ra..."
Nữ tỳ hiểu được ý hắn, thùng thẩy nủng nịu đứng dậy bước ra ngoài nhưng cũng không quên lườm nàng một cái.
Nảy giờ Tuyết Cơ vẫn đứng xem trò hay mà tên Ôn Huyết này muốn nàng thấy, không biết vì sao đến nữa chừng lại dừng lại khiến nàng cảm thấy mất hứng.
Tên nam nhân trước mặt nàng ngủ quan thanh tú, mày rậm, mũi cao, môi mỏng, cằm nhọn, thân thể nhìn sơ qua rất khiến cho người ta thèm khát. Dung mạo của hắn không chê vào đâu được, lại coi như là người có tướng mạo ưa nhìn hơn là những người nàng từng gặp. Chỉ tiếc là hắn hoang *** vô độ, thật tiếc cho nhan sắc trời cho.
Thấy sự thờ ơ của nàng hắn nghiêm túc đánh giá, một hồi nàng vẫn đứng phía trước im lặng, cuối cùng hắn cũng phá tan không khí ngượng ngùng này.
" Nàng mau tới đây ngồi đi "
Tuyết Cơ nghe được lời mời của hắn cũng không nhân nhượng nữa mà đi đến ngồi xuống ghế, thấy vậy hắn cũng đi đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống.
..." A tỷ, tỷ không sao chứ "...
Băng Y giọng thều thào cười nhẹ nhõm.
" Ta thì có làm sao, mạng lớn lắm chưa chết được đâu "
Thấy vậy Tuyết Cơ thở phào, nàng đỡ bên vai Băng Y dìu đi về phía hang động.
Vừa về tới, nàng kêu người mời thầy lang trong cốc tới xem bệnh. Tuyết Cơ lo lắng đứng bên cạnh giường, vừa hay lão lão cũng tới, nàng cung kính cuối đầu.
" Con ra ngoài một chút!"
Vừa ra tới ngoài nàng đã bị giáo huấn một trận, ngay thời điểm vừa gả đi nếu Ôn Huyết biết được nàng biến mất trong đêm sẽ đem lòng nghi ngờ thân phận của nàng vì vậy rất bất lợi.
" ***Con có để lộ mặt ra không?"
" Thuộc hạ không có*** "
Lão Lão im lặng một lúc rồi mới cất giọng.
" Mau về đi, từ nay về sau đừng làm chuyện như vừa rồi nữa, nếu không có gì cần thiết thì đừng xuất hiện ở nơi này "
Tuyết Cơ thay đổi sắt mặt nhưng vẫn giữ giọng nói như ban đầu.
" Thuộc hạ tuân lệnh "
Nói xong nàng quay đi.
Phía bên này tên tên hắc y nhân phía bên ngoài vẫn thăm dò trong tối, thấy có người tới hắn thấp thỏm không thôi. Nghe thấy hai nữ hầu bàn tán xôn xao.
" Ngươi biết gì chưa, không biết A Sở cô nương đi đâu giữa đêm, khi về lại trọng thương nặng, bây giờ cốc chủ đang đến xem tình hình của cô ấy"
Nữ tỳ kia lại nhìn xung quanh thấy không có ai liền nói nhỏ với nữ tỳ này.
" Ta nghe nói người làm A Sở trọng thương là ma nữ Tuyết Cơ ở phía động nên kia núi, ta rất muốn gặp cô ấy xem cô ấy là người ra sao "
Vẻ mê ly trong ánh mắt của cô tỏa ra lung linh đầy vẻ ái mộ. Thấy sự mê muội trong ánh mắt của cô, nữ tỳ đi kế bên đập nhẹ vào người.
Làm sao mà các cô không biết được ở Tây Ô Cốc này không được nhắc tới cái tên Tuyết Cơ, nếu bị A Sở cô nương nghe được nhất định sẽ giết ngay tức khắc. Cũng không trách được cốc chủ phong lưu phóng khoáng lại vô cùng ưu ái tỷ muội A Sở và A Tinh nên không ái dám động vào hai người họ, từ từ A Sở trở nên ngang tàng, hiếp người quá đáng. Nàng ta đem lòng ái mộ cốc chủ nên chỉ cần nữ nhân nào tới gần cốc chủ liền bị cô ta trừng phạt tới chết.
Chỉ là không ngờ rằng, lần này sau khi cốc chủ quay về lại chủ động muốn lấy thê tử khiến cho ai cũng bất ngờ thập phần, ai ai cũng biết cốc chủ đào hoa vô độ, lại cưới thê tử đúng là muốn xem nàng ta là người như thế nào.
" Thôi đừng ở đây nhiều lời nữa, chúng ta mà bị phát hiện thì sáng ngày mai cũng chẳng thể thấy mặt trời "
Rồi cả hai đến bên phòng Tuyết Cơ gõ cửa phòng.
" Phu nhân! cốc chủ mời phu nhân tới thư phòng một lát "
Thấy không có ai trả lời, hai nữ tỳ nhìn nhau rồi tiếp tục gõ. Tên hắc y nhân ở phía ngoài cũng nơm nớp không yên, Tuyết chủ đã đi khá lâu rồi nếu lần này không về kịp thì rắc rối rồi.
Hai nữ tỳ định đẩy cửa thì phía bên trong mở ra, nhìn thấy một nữ nhân vô cùng yểu mị, chân mày lá liễu, đôi môi mọng nước mấp máy, trên người lại mặc bộ y phục màu trắng mỏng manh nữa hở nửa kín ôm trọn đường cong của nàng, chỉ tiếc là ánh mắt lại sắt lạnh lùng vô cảm làm cho người ta khiếp sợ nếu không là một mỹ nhân tuyệt thế không ai sánh bằng.
Thấy nàng hai nữ tỳ vừa ngây người vừa khiếp sợ cuối đầu cung kính nhẹ giọng.
" Phu nhân! cốc chủ mời người qua thư phòng một lát "
Nàng lạnh lùng gật đầu rồi đóng cửa lại, vài phút sau nàng mặc bộ y phục màu xanh dương nhã nhặn, vừa yêu kiều vừa quyến rũ. Thật sự không biết lần này hắn mời nàng tới lúc giữa đêm là có ý gì, đúng là người khó hiểu mà.
Đi theo hai nữ tỳ tới thư phòng của Ôn Huyết.
" Cốc chủ! phu nhân tới rồi "
Bên trong vọng ra tiếng nam nhân nhàn nhạt.
" Mời nàng ấy vào, các ngươi lui ra đi "
Hai nữ tỳ khụy người cung kính lui xuống, nàng hít một hơi thật sâu rồi mở cửa, cánh cửa vừa mở ra nàng đã nhìn thấy một phong cảnh vô cùng nóng bỏng, nam nhân nằm trên giường tay chống lên mé đầu vừa cười vừa ăn nho của nữ nhân bên cạnh đút vào.
Thấy có tiếng mở cửa hắn nhìn lên rồi sửng sờ trong giây lát, đẹp, nàng thật sự rất đẹp, đẹp hơn những nữ nhân trong thanh lâu của hắn nhiều, vẻ đẹp thoát tục của nàng cộng thêm màu của y phục làm cho nàng trở nên thoát tục.
Ngượng ngùng một lát hắn ngồi dậy, chỉnh đốn lại trang phục, kéo hai bên áo che đi bộ ngực săn chắc, lạnh lùng nói với nữ tỳ mặc đồ hở bạo.
" Lui ra..."
Nữ tỳ hiểu được ý hắn, thùng thẩy nủng nịu đứng dậy bước ra ngoài nhưng cũng không quên lườm nàng một cái.
Nảy giờ Tuyết Cơ vẫn đứng xem trò hay mà tên Ôn Huyết này muốn nàng thấy, không biết vì sao đến nữa chừng lại dừng lại khiến nàng cảm thấy mất hứng.
Tên nam nhân trước mặt nàng ngủ quan thanh tú, mày rậm, mũi cao, môi mỏng, cằm nhọn, thân thể nhìn sơ qua rất khiến cho người ta thèm khát. Dung mạo của hắn không chê vào đâu được, lại coi như là người có tướng mạo ưa nhìn hơn là những người nàng từng gặp. Chỉ tiếc là hắn hoang *** vô độ, thật tiếc cho nhan sắc trời cho.
Thấy sự thờ ơ của nàng hắn nghiêm túc đánh giá, một hồi nàng vẫn đứng phía trước im lặng, cuối cùng hắn cũng phá tan không khí ngượng ngùng này.
" Nàng mau tới đây ngồi đi "
Tuyết Cơ nghe được lời mời của hắn cũng không nhân nhượng nữa mà đi đến ngồi xuống ghế, thấy vậy hắn cũng đi đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống.