Chương 4
Phía bên này, Băng Y đang gấp rút chuẩn bị cho việc cướp chuyến hàng sắp đi qua nơi này, cô mang theo độ khoảng năm sát thủ có võ công cao cường. Men theo sườn núi đến nơi nghe rõ tiếng bước chân cũng với tiếng chân ngựa.
Nàng dơ tay lên mọi thứ sẳn sàng rồi đưa về phía trước, năm tên thuộc hạ thấy vậy thì lập tức chạy về hướng xe hàng.
Tiếng chém giết, tiếng người la cộng với tiếng ngựa chạy loạn, tạo thành một cảnh vô cùng uyên náo.
Không biết từ đâu bay đến một muỗi tên đâm thẳng vào hong của Băng Y, nàng tức khắc ôm bụng máu từ vết thương chỗ mũi tên chảy ra ước đẫm.
" Khốn kiếp, cả gan dám đánh lén ta "
Vài dây sau khoảng mười tên che mặt, thân ảnh màu đen liên tiếp tấn công người của cô, cuối cùng họ cũng đã nằm trên vũng máu. Lần này Băng Y bị thương còn bị trúng tên độc nên sức lực cạn kiệt, thấy mình không thể chống chọi thêm nàng mang thân xác trọng thương chạy về phía bìa rừng.
Cứ cố gắng chạy cuối cùng lại thấy một thân ảnh màu đen đứng trước mặt mình, nàng dừng lại nhìn cho thật rõ nhưng cũng không thể nào thấy được.
" Đừng nhìn nữa, trước sau ngươi cũng phải bỏ mạng tại nơi này thôi "
Nghe được giọng nói quen thuộc đó, Băng Y cười khẩy.
" Thì ra là A Sở cô nương, không biết lần này cô phá hoại việc làm của bọn ta là có ý gì? "
A Sở là người của Tây Ô Cốc là tay phải đắt lực của Ôn Huyết, Tây Ô Cốc ở phía bên dẫy núi kia còn hang động của lão lão ở núi bên này, trước nay cả hai bên nước sông không phạm nước giếng vậy mà hôm nay hắn dám cho người tới ám toán phá hoại việc làm ăn của lão lão, nàng biết bây giờ nàng không phải là đối thủ của A Sở. Nếu kéo dài thời gian thêm e rằng nàng cũng kiệt sức mà chết.
" ***Cốc chủ của bọn ta trước nay thích gì thì làm đó, huống hồ chúng ta đã nhân nhượng với các người lắm rồi, nay chỉ là muốn nhắc các người nhớ rằng vẫn còn cốc chủ nhà ta ở đây thì lão lão của các ngươi đừng có làm càn "
" Làm càn, nực cười*** "
Băng Y cười thành tiếng.
" A Sở, cô đúng là khiến cho ta thấy nực cười, nói như vậy là chuyện ngày hôm nay đích thân Ôn cốc chủ hạ lệnh?"
A Sở vẫn thờ ơ chĩa thanh kiếm sắt nhọn về phía Băng Y, chỉ cần khoảng cách gần thêm một chút là có thể sẽ bị xuyên thấu vào người.
Ngay lúc này Băng Y bắn một luồng sáng màu vàng lên trời, liền nổ thành pháo hoa. Đây là ám hiệu cầu cứu cấp bách nhất giữa Băng Y và Tuyết Cơ, chỉ mong Tuyết Cơ có thể nghe thấy tiếng pháo hoa này.
Tức khắc Băng Y dùng hết sức bình sinh rút kiếm giao đấu với A Sở.
Tiếng gõ cửa gấp gáp phá tan bầu không khí im lặng, A Vân đã đi nghỉ từ sớm nên chỉ còn mình Tuyết Cơ đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, thấy có người gõ cửa nàng liền ngõ ý cho vào.
Tên hắc y nhân vừa bước vào, mồ hôi rơi lả chả dù trời về đêm đã se lạnh, hắn thở gấp gáp nói.
" Chủ tử, thuộc hạ vừa thấy tin khẩn cấp của Băng Y cô nương ở phía khu rừng dưới núi "
Tuyết Cơ ngay lập tức đứng bật dậy, định chạy ra khỏi phòng nhưng nghĩ gì đó thì khựng lại.
" Không được, nếu ta quang minh chính đại rời khỏi đây sẽ bị nghi ngờ, phải làm sao, phải làm sao"
Chợt trong đầu lóe ra một ý tưởng, nàng kêu hắn lui xuống rồi tự mình thay ra bộ y phục màu đen, cài lên mạng che mặt, mở rộng cửa sổ nhẹ nhàng leo tường lén ra ngoài.
Đi đến cánh rừng, phía sau nàng suất hiện khoảng mười tên hắc y nhân, bọn họ đồng thanh.
" ***Chủ tử! "
" Băng Y lần này có lẽ bị ám toán, chuyến hàng đó chắc đã bị người cướp đi, các ngươi mau đi tìm xem hàng đã được vận chuyển tới đâu rồi cướp về đây cho ta "
" Chúng thuộc hạ tuân lệnh***"
Không đợi nàng trả lời bọn họ đã mất dạng, khu rừng này rất rộng, muốn tìm người cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nàng cố gắng chạy nhanh nhất có thể.
Ở bên này Băng Y và A Sở đang quyết liệt, ngày thường thì A Sở chưa hẳn là đối thủ của Băng Y, nhưng hôm nay nàng bị thương lại còn trúng độc nên để cho A Sở này trục lợi rồi. Cả hai quyết đấu cuối cùng A Sở bay ra xa hộc máu, còn Băng Y cũng chẳng khá hơn, nàng trọng thương khá nặng.
Thấy lợi thế trước mắt, nếu lần này không giết Băng Y thì lần sau sẽ không còn cơ hội nữa, A Sở chỉa kiếm bay thẳng về phía Băng Y. Thấy vậy Băng Y thuận thế lui về phía sau vài bước, không ngờ kiếm vừa bay tới gần Băng Y đã bay qua một góc cắm vào thân cây bên cạnh.
Một thân ảnh màu đen suất hiện, đi từng bước một về phía họ, lạnh giọng nói.
" Đúng là bỉ ổi, đã cướp hàng lại còn muốn giết người "
A Sở cười khẩy
" Thì ra là Tuyết Cơ cô nương, quả là rất giống lời đồn, ra tay rất đứt khoác "
Câu nói vừa dứt thì kiếm của Tuyết Cơ đã bay thẳng về phía A Sở, cả hai giao đấu một lúc cuối cùng A Sở cũng bị trọng thương, Tuyết Cơ vung kiếm đâm vào ngực A Sở một nhát, nhưng không phải chỗ hiểm.
" Đây mới gọi là dứt khoát, về nói với cốc chủ các người, nếu có lần sau thì ta sẽ đến nơi ở của hắn tiễn hắn xuống địa ngục "
A Sở tức giận nhưng không làm gì được, vết thương chảy khá nhiều máu, phía sau nàng đột nhiên có một tên hớt hải chạy tới nói nhỏ vào tai điều gì đó khiến sắc mặt A Sở cực kì khó coi.
Nàng cắn chặt răng nhìn về phía Tuyết Cơ.
" Tiện nhân, ngươi dám cướp hàng của bọn ta, nếu ta gặp ngươi một lần nữa nhất định ta sẽ ngủ mã phanh thây ngươi thành trăm mảnh"
Tuyết Cơ thờ ơ tỏ thái độ xem thường.
" Ta cũng làm giống những gì ngươi làm, chúng ta cùng một loại người thôi "
Nàng nhếch mép nhìn A Sở cùng tên thuộc hạ tức giận bỏ đi.
Nàng dơ tay lên mọi thứ sẳn sàng rồi đưa về phía trước, năm tên thuộc hạ thấy vậy thì lập tức chạy về hướng xe hàng.
Tiếng chém giết, tiếng người la cộng với tiếng ngựa chạy loạn, tạo thành một cảnh vô cùng uyên náo.
Không biết từ đâu bay đến một muỗi tên đâm thẳng vào hong của Băng Y, nàng tức khắc ôm bụng máu từ vết thương chỗ mũi tên chảy ra ước đẫm.
" Khốn kiếp, cả gan dám đánh lén ta "
Vài dây sau khoảng mười tên che mặt, thân ảnh màu đen liên tiếp tấn công người của cô, cuối cùng họ cũng đã nằm trên vũng máu. Lần này Băng Y bị thương còn bị trúng tên độc nên sức lực cạn kiệt, thấy mình không thể chống chọi thêm nàng mang thân xác trọng thương chạy về phía bìa rừng.
Cứ cố gắng chạy cuối cùng lại thấy một thân ảnh màu đen đứng trước mặt mình, nàng dừng lại nhìn cho thật rõ nhưng cũng không thể nào thấy được.
" Đừng nhìn nữa, trước sau ngươi cũng phải bỏ mạng tại nơi này thôi "
Nghe được giọng nói quen thuộc đó, Băng Y cười khẩy.
" Thì ra là A Sở cô nương, không biết lần này cô phá hoại việc làm của bọn ta là có ý gì? "
A Sở là người của Tây Ô Cốc là tay phải đắt lực của Ôn Huyết, Tây Ô Cốc ở phía bên dẫy núi kia còn hang động của lão lão ở núi bên này, trước nay cả hai bên nước sông không phạm nước giếng vậy mà hôm nay hắn dám cho người tới ám toán phá hoại việc làm ăn của lão lão, nàng biết bây giờ nàng không phải là đối thủ của A Sở. Nếu kéo dài thời gian thêm e rằng nàng cũng kiệt sức mà chết.
" ***Cốc chủ của bọn ta trước nay thích gì thì làm đó, huống hồ chúng ta đã nhân nhượng với các người lắm rồi, nay chỉ là muốn nhắc các người nhớ rằng vẫn còn cốc chủ nhà ta ở đây thì lão lão của các ngươi đừng có làm càn "
" Làm càn, nực cười*** "
Băng Y cười thành tiếng.
" A Sở, cô đúng là khiến cho ta thấy nực cười, nói như vậy là chuyện ngày hôm nay đích thân Ôn cốc chủ hạ lệnh?"
A Sở vẫn thờ ơ chĩa thanh kiếm sắt nhọn về phía Băng Y, chỉ cần khoảng cách gần thêm một chút là có thể sẽ bị xuyên thấu vào người.
Ngay lúc này Băng Y bắn một luồng sáng màu vàng lên trời, liền nổ thành pháo hoa. Đây là ám hiệu cầu cứu cấp bách nhất giữa Băng Y và Tuyết Cơ, chỉ mong Tuyết Cơ có thể nghe thấy tiếng pháo hoa này.
Tức khắc Băng Y dùng hết sức bình sinh rút kiếm giao đấu với A Sở.
Tiếng gõ cửa gấp gáp phá tan bầu không khí im lặng, A Vân đã đi nghỉ từ sớm nên chỉ còn mình Tuyết Cơ đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, thấy có người gõ cửa nàng liền ngõ ý cho vào.
Tên hắc y nhân vừa bước vào, mồ hôi rơi lả chả dù trời về đêm đã se lạnh, hắn thở gấp gáp nói.
" Chủ tử, thuộc hạ vừa thấy tin khẩn cấp của Băng Y cô nương ở phía khu rừng dưới núi "
Tuyết Cơ ngay lập tức đứng bật dậy, định chạy ra khỏi phòng nhưng nghĩ gì đó thì khựng lại.
" Không được, nếu ta quang minh chính đại rời khỏi đây sẽ bị nghi ngờ, phải làm sao, phải làm sao"
Chợt trong đầu lóe ra một ý tưởng, nàng kêu hắn lui xuống rồi tự mình thay ra bộ y phục màu đen, cài lên mạng che mặt, mở rộng cửa sổ nhẹ nhàng leo tường lén ra ngoài.
Đi đến cánh rừng, phía sau nàng suất hiện khoảng mười tên hắc y nhân, bọn họ đồng thanh.
" ***Chủ tử! "
" Băng Y lần này có lẽ bị ám toán, chuyến hàng đó chắc đã bị người cướp đi, các ngươi mau đi tìm xem hàng đã được vận chuyển tới đâu rồi cướp về đây cho ta "
" Chúng thuộc hạ tuân lệnh***"
Không đợi nàng trả lời bọn họ đã mất dạng, khu rừng này rất rộng, muốn tìm người cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nàng cố gắng chạy nhanh nhất có thể.
Ở bên này Băng Y và A Sở đang quyết liệt, ngày thường thì A Sở chưa hẳn là đối thủ của Băng Y, nhưng hôm nay nàng bị thương lại còn trúng độc nên để cho A Sở này trục lợi rồi. Cả hai quyết đấu cuối cùng A Sở bay ra xa hộc máu, còn Băng Y cũng chẳng khá hơn, nàng trọng thương khá nặng.
Thấy lợi thế trước mắt, nếu lần này không giết Băng Y thì lần sau sẽ không còn cơ hội nữa, A Sở chỉa kiếm bay thẳng về phía Băng Y. Thấy vậy Băng Y thuận thế lui về phía sau vài bước, không ngờ kiếm vừa bay tới gần Băng Y đã bay qua một góc cắm vào thân cây bên cạnh.
Một thân ảnh màu đen suất hiện, đi từng bước một về phía họ, lạnh giọng nói.
" Đúng là bỉ ổi, đã cướp hàng lại còn muốn giết người "
A Sở cười khẩy
" Thì ra là Tuyết Cơ cô nương, quả là rất giống lời đồn, ra tay rất đứt khoác "
Câu nói vừa dứt thì kiếm của Tuyết Cơ đã bay thẳng về phía A Sở, cả hai giao đấu một lúc cuối cùng A Sở cũng bị trọng thương, Tuyết Cơ vung kiếm đâm vào ngực A Sở một nhát, nhưng không phải chỗ hiểm.
" Đây mới gọi là dứt khoát, về nói với cốc chủ các người, nếu có lần sau thì ta sẽ đến nơi ở của hắn tiễn hắn xuống địa ngục "
A Sở tức giận nhưng không làm gì được, vết thương chảy khá nhiều máu, phía sau nàng đột nhiên có một tên hớt hải chạy tới nói nhỏ vào tai điều gì đó khiến sắc mặt A Sở cực kì khó coi.
Nàng cắn chặt răng nhìn về phía Tuyết Cơ.
" Tiện nhân, ngươi dám cướp hàng của bọn ta, nếu ta gặp ngươi một lần nữa nhất định ta sẽ ngủ mã phanh thây ngươi thành trăm mảnh"
Tuyết Cơ thờ ơ tỏ thái độ xem thường.
" Ta cũng làm giống những gì ngươi làm, chúng ta cùng một loại người thôi "
Nàng nhếch mép nhìn A Sở cùng tên thuộc hạ tức giận bỏ đi.