Chương 1: Số phận không thể tránh khỏi
Tại vùng đất Lăng Ba, thuộc phía nam của Ngũ Hành Bá Thiên Đại Thiên Tôn Chí Cao Giới.
Nơi đây là một vùng hỗn độn, trời đất còn chưa hình thành, chỉ tồn tại loại khí của hỗn độn, quanh năm tồn tại bão tố, xé rách toàn bộ thực tại chí cao. Vùng đất Lăng Ba chính là đất chết không người có thể lại gần, không người dám đi vào.
Keng! Keng!
Ầm! Ầm!
Ấy vậy mà tại vùng đất chết ấy bây giờ lại phát ra từng tia ánh sáng rực rỡ, âm thanh nổ vang trời.
...
Tại phía xa xa của vùng đất Lăng Ba, ở trung tâm Ngũ Hành Bá Thiên Đại Thiên Tôn Chí Cao Giới.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng tại trên một chiếc bồ đoàn, trong lúc vô ý phát ra một loại áp lực vô hình, nó đè nát toàn bộ dòng sông thời gian, đứt gãy toàn bộ quá khứ hiện tại tương lai.
Hai mắt của người này vốn dĩ đang nhắm chặt thì đột nhiên mở to ra, thần sắc có chút ngạc nhiên.
"Hai thằng ngu nào lại xông vào cái nơi bị ta chém nát năm đó vậy?"
Nghe cách nói của người đàn ông này, có vẻ vùng Lăng Ba chỉ là một vùng hỗn độn, trời đất chưa phân là do người này đã chém nát toàn bộ thiên địa vốn có của nó.
Người đàn ông giơ lên tay phải, hai ngón tay trỏ cùng ngón giữa khép lại tạo thành kiếm chỉ.
Người này vung tay một cái, thời không trước mặt liền bị xé rách.
Ông ta liền đứng dậy, bước vào bên trong vết rách thời không.
...
Tại bên trong vùng đất Lăng Ba, bão tố được tạo nên từ loại khí của hỗn độn đang không ngừng thai nghén ra một trời và đất mới, thực tại bị xé rách, không cách nào phân biệt được chân thật cùng hư cấu.
Ầm! Ầm!
Có hai nam tử đang va chạm với nhau.
Quyền quyền va chạm, quyền quyền đến thịt. Bọn hắn như hai con lắc không ngừng va chạm rồi lại tách ra.
Một người thanh niên trong đó trông chỉ mới hai mươi tuổi, khoác lấy chiến bào rách nát, thần sắc tràn đầy vẻ tang thương, đỉnh đầu hắn có một chiếc gương lớn đang chiếu sáng.
Thanh niên bước ra một bước tưởng chừng như đã vượt qua năm tháng, không gì có thể đuổi kịp mà vọt đến trước mặt đối thủ.
Hắn giơ tay phải lên, từng dòng chữ cổ màu vàng kim trên cánh tay phát ra ánh sáng nóng rực, lực lượng vô địch cổ kim tương lai liền tồn tại trên cánh tay phải ấy.
Oanh!
Người thanh niên tung ra một cú đấm hướng thẳng vào mặt kẻ trước mặt.
Một quyền này mang theo sức mạnh vô địch, kinh diễm tuyệt luân, trấn áp hết thảy. Nó trực tiếp bỏ qua khoảng cách, mặc cho trước mặt địch thủ có cứng rắn, có bền bỉ đến đâu, có vô tận, vĩnh hằng đến mức nào đi nữa cũng không thể đỡ nổi.
Ầm! Ầm!
"Con mẹ nó, đã nói đừng đánh vào mặt cơ mà!"
Người còn lại là một người đàn ông trung niên giận dữ quát lớn, hắn há miệng ra, một cây búa nhỏ từ trong miệng bắn ra rồi dần dần hóa lớn.
Vật này to lớn ước chừng có trăm triệu mét, trên thân búa chạm khắc ba tộc Chân Long, Phượng Hoàng, Kỳ Lân. Bắn ra từng tia khí tức mạnh mẽ, ngưng thực thành tia sét, sấm chớp nổ vang. Cái gọi là vật chất, tâm trí, khái niệm, nhân quả tại trước mặt nó vô cùng nhỏ bé, đụng vào liền vỡ nát.
"Chịu đánh đi này, tiểu tử!"
Người đàn ông trung niên hét lớn, hắn đột nhiên trở lên to lớn hơn, vượt qua cả tầng mây trên chín tầng trời. Từng dòng chữ cổ ở trên cánh tay phát sáng, nối liền với cây búa được nắm trong tay, có một loại khí huyền diệu khó tả, ẩn giấu lực lượng vô biên.
Vù! Vù!
Hắn vung cây búa lên rồi đập xuống, tiếng xé gió rít gào, tầng tầng không khí bị đánh nổ liên tục, vượt qua cả thời gian và không gian.
Kinh khủng áp lực đè xuống, đập nát vô tận tầng hộp thế giới (1).
Ngũ Hành Bá Thiên Đại Thiên Tôn Chí Cao Giới cũng vì một búa này mà điên đảo, trời đất lật úp, năm tháng trong nháy mắt liền trôi qua, lập lại trật tự cùng quy tắc của một giới.
Ầm! Ầm!
Một búa rơi xuống làm cho vùng đất Lăng Ba sinh ra một trời và đất mới.
Nhưng đồng thời cũng đã để lại một chiếc hố to cả trăm tỷ ki lô mét, vĩnh viễn không cách nào lấp đầy.
Khói bụi đầy trời che khuất hết thảy tầm mắt của thế nhân, nếu không phải người có đại thần thông thì không cách nào nhìn rõ được.
"Gào!"
Một tiếng gầm thét to lớn phát ra, thổi bay toàn bộ khói bụi trong vùng Lăng Ba.
Bên dưới nơi cây búa tiếp xúc, tỏa ra một ánh sáng màu xám xen lẫn ánh vàng.
Oanh!
Một lực bộc phát từ bên dưới cây búa phát ra, lập tức hất bay nó.
Sau khi khói bụi biến mất, bên dưới hiện ra một cái mai rùa màu đen. Trên mai rùa chạm trổ tứ cực thiên địa, càn khôn bát quái đồ.
Bát Thiên Minh Quy!
Nổi tiếng với lực phòng ngự mạnh mẽ, có thể chặn một chiêu toàn lực của Ngũ Hành Bá Thiên Đại Thiên Tôn.
Nhưng thứ làm nó nổi danh hơn cả chính là tứ cực thiên địa có thể trấn áp đồng thời phong ấn mọi thứ, càn khôn bát quái xu cát tị hung, xem thấu toàn bộ dòng thời gian của bất kể vật hay người, dù có chồng chéo bao nhiêu lớp che dấu về số mệnh của bản thân cũng không thể che đậy được.
"Ọe! Lão già khốn kiếp, làm gì có người sư phụ nào lại đánh đệ tử thảm như vậy. Đã như vậy ta cũng không nương tay nữa."
Thanh niên liên tục ho ra máu, liên tục chửi rủa người đàn ông trung niên. Nhưng trong mắt hắn chứa đầy sự không muốn nồng đậm, phảng phất cuộc chiến này là một sự bất đắc dĩ, hắn vô lực phản khảng lại số mệnh vốn có, vậy nên trận chiến này chỉ có thể diễn ra.
"Ngươi đều bị ta đánh sắp chết đến nơi còn mạnh miệng sao? Vậy thì dùng ra thực lực thật sự của ngươi đi! Giết ta, ngươi chính là môn chủ thứ một trăm linh tám của Thiên Địa Môn, mỗi một đời chỉ có được có một người tồn tại, đây là thiết tắc, là nguyền rủa."
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói, giọng nói băng giá không mang theo một chút tình cảm nào được thốt ra.
Dù vậy, chỉ một tia rất nhỏ, rất nhỏ mà thôi, không người có thể thấy được, một tia cảm xúc tại trong mắt người đàn ông.
Đó là niềm vui mừng trước đứa đệ tử đã trưởng thành của mình, là sự bi thương trước số phận của Thiên Địa Môn.
"A!"
Hai người hét lớn, đồng loạt dùng ra sát chiêu của mình, đem toàn bộ tinh khí thần đều dung nhập vào bên trong đó, bỏ qua hết thảy động tác dư thừa.
Chiếc gương sáng lơ lửng phía trên đỉnh đầu người thanh niên xoay chuyển, mặt gương lúc này liền hiển chiếu ra vạn vật hết thảy thời không, từ vật chết cho đến vật sống. Lực lượng của mọi khái niệm, trời đất vạn vật liền hợp lại trong một chiêu này.
Còn người đàn ông trung niên lại từ trong tay áo lấy ra một cái chuông nhỏ bằng lòng bàn tay.
Leng keng! Leng keng!
Một đám người liền xuất hiện. Không, không thể gọi là người. Trên mặt dán lấy một lá bùa, da thịt, xương cốt của những vật này lạnh như băng, tỏa ra khí tức âm tà quỷ dị độc ác.
Mỗi một tên trong đó đều vô cùng cường đại.
"Cương Thi! Không, không phải! Đây là Thi Tổ, không phải nó đã bị tận diệt rồi sao?"
Người thanh niên cau mày lại, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Thứ này quá tà ác, Thi Tổ không chỉ thực lực cường đại mà còn có cơn đói vô tận, dù có ăn bao nhiêu cũng không thể no bụng. Nó có thể cắn nuốt ba ngàn đại thế giới chỉ trong nháy mắt, khiến cho vô số sinh linh không thể đi vào luân hồi. Thứ tà ác này đã bị các đại năng hợp lực tiêu diệt từ ba ngàn vạn năm trước.
"Tại sao lão lại có thể làm như vậy? Đây là trái với luân thường đạo lý, là trái với đạo trời, chúng sinh người người kêu đánh!"
Hắn không kìm nổi sự tức giận của mình, lên tiếng hỏi sư phụ.
Một người từng rất hiền lành, dù cho hành vi có hơi không đúng đắn, không giống với một tiên nhân nào khác, vậy mà có thể làm ra được hành động như vậy được.
"Thì sao, bây giờ ngươi còn quan tâm đến những thứ này?"
Sư phụ của người thanh niên lạnh giọng nói, căn bản không quan tâm đến cái gọi là đạo trời hay gì hết.
"Cũng đúng, hiện tại chúng ta liền phân cái sống chết thôi."
Thanh niên cười một tiếng, rất bi thương, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má của hắn. Lòng hắn đã nguội lạnh, tuy nói sư phụ hắn luyện chế Thi Tổ, sai với thiên địa, nhưng đó không phải lí do để cho hắn buông xuôi. Mà bởi vì số phận đã định, sư phụ hắn bảo thủ, chấp nhất nghe theo quy tắc, hắn vô lực phản kháng, chỉ có thể theo đó mà làm.
Ước chừng có mười tên Thi Tổ, mỗi tên mang một loại đại đạo riêng biệt. Có nắm giữ toàn bộ hệ thống nhân quả, có đánh vào địch nhân liền khiến cho địch nhân như không khí, càng ngày càng rỗng, có năng lực đọc tên ai liền chết người đó, nếu người bị đọc tên yếu hơn Thi Tổ...
Nhất thời, cả người thanh niên và sư phụ hắn phát sáng, kinh khủng sát cơ bùng nổ, mang theo ý chí quyết tử.
"Đây là một kích mạnh nhất, có đi không về. Thắng thì sống, bại thì vong!"
Họ đồng thanh hét lớn.
Chiếc gương tỏa ra hào quang lấp lánh, mang theo uy thế vô địch áp sập thực tại vô hạn tầng hộp tự sự, các tầng thứ vũ trụ được mô phỏng theo Aleph Omega vỡ nát.
Mười tên Thi Tổ cũng lao đến, chúng không có ý thức vậy nên chúng không sợ chết, cho dù đối mặt với sức mạnh vô địch kia. Mười loại đại đạo, mười loại thần thông, vô biên khủng bố áp lực, sức mạnh đánh gãy quá khứ tương lai, không người có thể địch.
Kiếp nạn thần bí, hết thảy không biết, hết thảy không hiểu, hết thảy không thể chạm từ trên trời giáng xuống, gia hộ trên thân hai người, tăng phúc tất cả năng lực một cách tạm thời.
Cả hai dùng tốc độ chạy ra khỏi cái gọi là thời không, dòng thời gian, không gì có thể đuổi kịp lao vào nhau.
Ầm! Ầm!
Kinh khủng sức mạnh, đánh nát toàn bộ khái niệm, trật tự quy tắc, nhân quả, tồn tại... Thiết lập lại một vùng thế giới hỗn độn vô biên. Một thiên cùng địa mới lại tiếp tục được sinh ra.
Khói bụi bay tán loạn trên bầu trời, tạo thành những đám mê vụ che khuất hết thảy.
Cứ như vậy, vùng Lăng Ba liền bị khói bụi che khuất ba ngày.
Sau khi trôi qua một thời gian, tại biên giới của vùng đất Lăng Ba với vùng đất khác.
Trên bầu trời, một vết rách hư không hiện ra, một người đàn ông trung niên từ trong đó bước ra, sau lưng vô tận hiện tượng kỳ lạ phát ra ánh sáng năm màu, uy nghi cái thế hào hùng. Phảng phất người này không tồn tại trong cổ sử, không thuộc về bất kì phiến thời không nào.
"Đến muộn sao?"
Thần sắc người này có chút tiếc nuối nói.
Người này thân mang đại thần thông, có vô biên sức mạnh, cho dù đứng cách xa vô tận năm tháng hắn cũng có thể nhìn về quá khứ, xem thấu tương lai.
Vậy nên dù đứng ở biên giới hắn cũng có thể nhìn rõ nơi trung tâm vùng Lăng Ba tựa như mình đang ở gần nó vậy.
Tại trong tầm mắt hắn, có hai bóng người ở đó.
Một người thanh niên đang quỳ gối xuống, thân thể chằng chịt vết thương, nhuốm đầy máu tươi, một loại tâm tình bi thương phát ra từ hắn.
Người còn lại đồng dạng mang những vết thương nặng, nhưng hắn lại đang nằm xuống, không còn một chút sức sống, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện, yên tâm, thanh thản mà ra đi.
"Có lẽ đây chính là số mệnh của Thiên Địa Môn đi."
Người đàn ông trung niên liếc mắt liền nhìn ra thân phận của họ rồi thở dài nói.
Chú:
( 1): Một hộp liền chứa vô hạn thế giới bong bóng, mỗi thế giới cao hơn lại coi thế giới thấp hơn là hư cấu, toàn quyền xử lí thế giới thấp hơn, nó liên tục xếp chồng lên nhau nhưng không thể lấp đầy cùng phá vỡ chiếc hộp, chứa đựng vô hạn chiều không gian, cùng thực tại, có kích thước vô hạn, có tính chất chân thật áp đảo hư cấu. Và phía bên ngoài chiếc hộp lại có vô hạn thế giới bong bóng vẫn liên tục xếp chồng cũng không lấp đầy một chiếc hộp khác.
Nơi đây là một vùng hỗn độn, trời đất còn chưa hình thành, chỉ tồn tại loại khí của hỗn độn, quanh năm tồn tại bão tố, xé rách toàn bộ thực tại chí cao. Vùng đất Lăng Ba chính là đất chết không người có thể lại gần, không người dám đi vào.
Keng! Keng!
Ầm! Ầm!
Ấy vậy mà tại vùng đất chết ấy bây giờ lại phát ra từng tia ánh sáng rực rỡ, âm thanh nổ vang trời.
...
Tại phía xa xa của vùng đất Lăng Ba, ở trung tâm Ngũ Hành Bá Thiên Đại Thiên Tôn Chí Cao Giới.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng tại trên một chiếc bồ đoàn, trong lúc vô ý phát ra một loại áp lực vô hình, nó đè nát toàn bộ dòng sông thời gian, đứt gãy toàn bộ quá khứ hiện tại tương lai.
Hai mắt của người này vốn dĩ đang nhắm chặt thì đột nhiên mở to ra, thần sắc có chút ngạc nhiên.
"Hai thằng ngu nào lại xông vào cái nơi bị ta chém nát năm đó vậy?"
Nghe cách nói của người đàn ông này, có vẻ vùng Lăng Ba chỉ là một vùng hỗn độn, trời đất chưa phân là do người này đã chém nát toàn bộ thiên địa vốn có của nó.
Người đàn ông giơ lên tay phải, hai ngón tay trỏ cùng ngón giữa khép lại tạo thành kiếm chỉ.
Người này vung tay một cái, thời không trước mặt liền bị xé rách.
Ông ta liền đứng dậy, bước vào bên trong vết rách thời không.
...
Tại bên trong vùng đất Lăng Ba, bão tố được tạo nên từ loại khí của hỗn độn đang không ngừng thai nghén ra một trời và đất mới, thực tại bị xé rách, không cách nào phân biệt được chân thật cùng hư cấu.
Ầm! Ầm!
Có hai nam tử đang va chạm với nhau.
Quyền quyền va chạm, quyền quyền đến thịt. Bọn hắn như hai con lắc không ngừng va chạm rồi lại tách ra.
Một người thanh niên trong đó trông chỉ mới hai mươi tuổi, khoác lấy chiến bào rách nát, thần sắc tràn đầy vẻ tang thương, đỉnh đầu hắn có một chiếc gương lớn đang chiếu sáng.
Thanh niên bước ra một bước tưởng chừng như đã vượt qua năm tháng, không gì có thể đuổi kịp mà vọt đến trước mặt đối thủ.
Hắn giơ tay phải lên, từng dòng chữ cổ màu vàng kim trên cánh tay phát ra ánh sáng nóng rực, lực lượng vô địch cổ kim tương lai liền tồn tại trên cánh tay phải ấy.
Oanh!
Người thanh niên tung ra một cú đấm hướng thẳng vào mặt kẻ trước mặt.
Một quyền này mang theo sức mạnh vô địch, kinh diễm tuyệt luân, trấn áp hết thảy. Nó trực tiếp bỏ qua khoảng cách, mặc cho trước mặt địch thủ có cứng rắn, có bền bỉ đến đâu, có vô tận, vĩnh hằng đến mức nào đi nữa cũng không thể đỡ nổi.
Ầm! Ầm!
"Con mẹ nó, đã nói đừng đánh vào mặt cơ mà!"
Người còn lại là một người đàn ông trung niên giận dữ quát lớn, hắn há miệng ra, một cây búa nhỏ từ trong miệng bắn ra rồi dần dần hóa lớn.
Vật này to lớn ước chừng có trăm triệu mét, trên thân búa chạm khắc ba tộc Chân Long, Phượng Hoàng, Kỳ Lân. Bắn ra từng tia khí tức mạnh mẽ, ngưng thực thành tia sét, sấm chớp nổ vang. Cái gọi là vật chất, tâm trí, khái niệm, nhân quả tại trước mặt nó vô cùng nhỏ bé, đụng vào liền vỡ nát.
"Chịu đánh đi này, tiểu tử!"
Người đàn ông trung niên hét lớn, hắn đột nhiên trở lên to lớn hơn, vượt qua cả tầng mây trên chín tầng trời. Từng dòng chữ cổ ở trên cánh tay phát sáng, nối liền với cây búa được nắm trong tay, có một loại khí huyền diệu khó tả, ẩn giấu lực lượng vô biên.
Vù! Vù!
Hắn vung cây búa lên rồi đập xuống, tiếng xé gió rít gào, tầng tầng không khí bị đánh nổ liên tục, vượt qua cả thời gian và không gian.
Kinh khủng áp lực đè xuống, đập nát vô tận tầng hộp thế giới (1).
Ngũ Hành Bá Thiên Đại Thiên Tôn Chí Cao Giới cũng vì một búa này mà điên đảo, trời đất lật úp, năm tháng trong nháy mắt liền trôi qua, lập lại trật tự cùng quy tắc của một giới.
Ầm! Ầm!
Một búa rơi xuống làm cho vùng đất Lăng Ba sinh ra một trời và đất mới.
Nhưng đồng thời cũng đã để lại một chiếc hố to cả trăm tỷ ki lô mét, vĩnh viễn không cách nào lấp đầy.
Khói bụi đầy trời che khuất hết thảy tầm mắt của thế nhân, nếu không phải người có đại thần thông thì không cách nào nhìn rõ được.
"Gào!"
Một tiếng gầm thét to lớn phát ra, thổi bay toàn bộ khói bụi trong vùng Lăng Ba.
Bên dưới nơi cây búa tiếp xúc, tỏa ra một ánh sáng màu xám xen lẫn ánh vàng.
Oanh!
Một lực bộc phát từ bên dưới cây búa phát ra, lập tức hất bay nó.
Sau khi khói bụi biến mất, bên dưới hiện ra một cái mai rùa màu đen. Trên mai rùa chạm trổ tứ cực thiên địa, càn khôn bát quái đồ.
Bát Thiên Minh Quy!
Nổi tiếng với lực phòng ngự mạnh mẽ, có thể chặn một chiêu toàn lực của Ngũ Hành Bá Thiên Đại Thiên Tôn.
Nhưng thứ làm nó nổi danh hơn cả chính là tứ cực thiên địa có thể trấn áp đồng thời phong ấn mọi thứ, càn khôn bát quái xu cát tị hung, xem thấu toàn bộ dòng thời gian của bất kể vật hay người, dù có chồng chéo bao nhiêu lớp che dấu về số mệnh của bản thân cũng không thể che đậy được.
"Ọe! Lão già khốn kiếp, làm gì có người sư phụ nào lại đánh đệ tử thảm như vậy. Đã như vậy ta cũng không nương tay nữa."
Thanh niên liên tục ho ra máu, liên tục chửi rủa người đàn ông trung niên. Nhưng trong mắt hắn chứa đầy sự không muốn nồng đậm, phảng phất cuộc chiến này là một sự bất đắc dĩ, hắn vô lực phản khảng lại số mệnh vốn có, vậy nên trận chiến này chỉ có thể diễn ra.
"Ngươi đều bị ta đánh sắp chết đến nơi còn mạnh miệng sao? Vậy thì dùng ra thực lực thật sự của ngươi đi! Giết ta, ngươi chính là môn chủ thứ một trăm linh tám của Thiên Địa Môn, mỗi một đời chỉ có được có một người tồn tại, đây là thiết tắc, là nguyền rủa."
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói, giọng nói băng giá không mang theo một chút tình cảm nào được thốt ra.
Dù vậy, chỉ một tia rất nhỏ, rất nhỏ mà thôi, không người có thể thấy được, một tia cảm xúc tại trong mắt người đàn ông.
Đó là niềm vui mừng trước đứa đệ tử đã trưởng thành của mình, là sự bi thương trước số phận của Thiên Địa Môn.
"A!"
Hai người hét lớn, đồng loạt dùng ra sát chiêu của mình, đem toàn bộ tinh khí thần đều dung nhập vào bên trong đó, bỏ qua hết thảy động tác dư thừa.
Chiếc gương sáng lơ lửng phía trên đỉnh đầu người thanh niên xoay chuyển, mặt gương lúc này liền hiển chiếu ra vạn vật hết thảy thời không, từ vật chết cho đến vật sống. Lực lượng của mọi khái niệm, trời đất vạn vật liền hợp lại trong một chiêu này.
Còn người đàn ông trung niên lại từ trong tay áo lấy ra một cái chuông nhỏ bằng lòng bàn tay.
Leng keng! Leng keng!
Một đám người liền xuất hiện. Không, không thể gọi là người. Trên mặt dán lấy một lá bùa, da thịt, xương cốt của những vật này lạnh như băng, tỏa ra khí tức âm tà quỷ dị độc ác.
Mỗi một tên trong đó đều vô cùng cường đại.
"Cương Thi! Không, không phải! Đây là Thi Tổ, không phải nó đã bị tận diệt rồi sao?"
Người thanh niên cau mày lại, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Thứ này quá tà ác, Thi Tổ không chỉ thực lực cường đại mà còn có cơn đói vô tận, dù có ăn bao nhiêu cũng không thể no bụng. Nó có thể cắn nuốt ba ngàn đại thế giới chỉ trong nháy mắt, khiến cho vô số sinh linh không thể đi vào luân hồi. Thứ tà ác này đã bị các đại năng hợp lực tiêu diệt từ ba ngàn vạn năm trước.
"Tại sao lão lại có thể làm như vậy? Đây là trái với luân thường đạo lý, là trái với đạo trời, chúng sinh người người kêu đánh!"
Hắn không kìm nổi sự tức giận của mình, lên tiếng hỏi sư phụ.
Một người từng rất hiền lành, dù cho hành vi có hơi không đúng đắn, không giống với một tiên nhân nào khác, vậy mà có thể làm ra được hành động như vậy được.
"Thì sao, bây giờ ngươi còn quan tâm đến những thứ này?"
Sư phụ của người thanh niên lạnh giọng nói, căn bản không quan tâm đến cái gọi là đạo trời hay gì hết.
"Cũng đúng, hiện tại chúng ta liền phân cái sống chết thôi."
Thanh niên cười một tiếng, rất bi thương, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má của hắn. Lòng hắn đã nguội lạnh, tuy nói sư phụ hắn luyện chế Thi Tổ, sai với thiên địa, nhưng đó không phải lí do để cho hắn buông xuôi. Mà bởi vì số phận đã định, sư phụ hắn bảo thủ, chấp nhất nghe theo quy tắc, hắn vô lực phản kháng, chỉ có thể theo đó mà làm.
Ước chừng có mười tên Thi Tổ, mỗi tên mang một loại đại đạo riêng biệt. Có nắm giữ toàn bộ hệ thống nhân quả, có đánh vào địch nhân liền khiến cho địch nhân như không khí, càng ngày càng rỗng, có năng lực đọc tên ai liền chết người đó, nếu người bị đọc tên yếu hơn Thi Tổ...
Nhất thời, cả người thanh niên và sư phụ hắn phát sáng, kinh khủng sát cơ bùng nổ, mang theo ý chí quyết tử.
"Đây là một kích mạnh nhất, có đi không về. Thắng thì sống, bại thì vong!"
Họ đồng thanh hét lớn.
Chiếc gương tỏa ra hào quang lấp lánh, mang theo uy thế vô địch áp sập thực tại vô hạn tầng hộp tự sự, các tầng thứ vũ trụ được mô phỏng theo Aleph Omega vỡ nát.
Mười tên Thi Tổ cũng lao đến, chúng không có ý thức vậy nên chúng không sợ chết, cho dù đối mặt với sức mạnh vô địch kia. Mười loại đại đạo, mười loại thần thông, vô biên khủng bố áp lực, sức mạnh đánh gãy quá khứ tương lai, không người có thể địch.
Kiếp nạn thần bí, hết thảy không biết, hết thảy không hiểu, hết thảy không thể chạm từ trên trời giáng xuống, gia hộ trên thân hai người, tăng phúc tất cả năng lực một cách tạm thời.
Cả hai dùng tốc độ chạy ra khỏi cái gọi là thời không, dòng thời gian, không gì có thể đuổi kịp lao vào nhau.
Ầm! Ầm!
Kinh khủng sức mạnh, đánh nát toàn bộ khái niệm, trật tự quy tắc, nhân quả, tồn tại... Thiết lập lại một vùng thế giới hỗn độn vô biên. Một thiên cùng địa mới lại tiếp tục được sinh ra.
Khói bụi bay tán loạn trên bầu trời, tạo thành những đám mê vụ che khuất hết thảy.
Cứ như vậy, vùng Lăng Ba liền bị khói bụi che khuất ba ngày.
Sau khi trôi qua một thời gian, tại biên giới của vùng đất Lăng Ba với vùng đất khác.
Trên bầu trời, một vết rách hư không hiện ra, một người đàn ông trung niên từ trong đó bước ra, sau lưng vô tận hiện tượng kỳ lạ phát ra ánh sáng năm màu, uy nghi cái thế hào hùng. Phảng phất người này không tồn tại trong cổ sử, không thuộc về bất kì phiến thời không nào.
"Đến muộn sao?"
Thần sắc người này có chút tiếc nuối nói.
Người này thân mang đại thần thông, có vô biên sức mạnh, cho dù đứng cách xa vô tận năm tháng hắn cũng có thể nhìn về quá khứ, xem thấu tương lai.
Vậy nên dù đứng ở biên giới hắn cũng có thể nhìn rõ nơi trung tâm vùng Lăng Ba tựa như mình đang ở gần nó vậy.
Tại trong tầm mắt hắn, có hai bóng người ở đó.
Một người thanh niên đang quỳ gối xuống, thân thể chằng chịt vết thương, nhuốm đầy máu tươi, một loại tâm tình bi thương phát ra từ hắn.
Người còn lại đồng dạng mang những vết thương nặng, nhưng hắn lại đang nằm xuống, không còn một chút sức sống, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện, yên tâm, thanh thản mà ra đi.
"Có lẽ đây chính là số mệnh của Thiên Địa Môn đi."
Người đàn ông trung niên liếc mắt liền nhìn ra thân phận của họ rồi thở dài nói.
Chú:
( 1): Một hộp liền chứa vô hạn thế giới bong bóng, mỗi thế giới cao hơn lại coi thế giới thấp hơn là hư cấu, toàn quyền xử lí thế giới thấp hơn, nó liên tục xếp chồng lên nhau nhưng không thể lấp đầy cùng phá vỡ chiếc hộp, chứa đựng vô hạn chiều không gian, cùng thực tại, có kích thước vô hạn, có tính chất chân thật áp đảo hư cấu. Và phía bên ngoài chiếc hộp lại có vô hạn thế giới bong bóng vẫn liên tục xếp chồng cũng không lấp đầy một chiếc hộp khác.