Chương 2: Ngôi sao sáng nhất (1)
Vũ trụ biên hoang là một vùng không gian chết trong vũ trụ, các tinh cầu ở đây không tồn tại sinh mệnh. Vậy nên nó là một khu vực hoang vắng bị bỏ không.
Nơi đây tràn ngập thiên thạch, tàn tích của những ngôi sao đã chết từ xa xưa.
Ầm! Ầm!
Một tiếng động cực lớn ở nơi này đột nhiên phát ra, truyền khắp toàn bộ vũ trụ. Nó để cho vạn tộc tò mò, những Chí Tôn, Cổ Hoàng đã ngủ say từ thời đại thần thoại tỉnh giấc.
Tại bên trong Biển Vô Lượng, nằm ở ngôi sao Cổ Linh, thuộc thiên hà Ái La, chỗ trung tâm của vũ trụ, nơi văn minh giao thoa, tiên đạo hưng thịnh nhất.
"Có người đang cưỡng ép mở ra con đường thành tiên."
Một giọng nói cổ xưa phát ra. Đó là một Chí Tôn viễn cổ đầu người, thân rắn, vuốt hổ, cánh chim vừa tỉnh giấc do giấc mộng vừa nãy nói.
"Không tại thời gian chính xác, không phải địa điểm chính xác, không phải nhân quả, cơ duyên chính xác mà kẻ này còn dám cưỡng ép mở ra con đường thành tiên. Đây là đang tự tìm đường chết."
Có một Cổ Hoàng người đầy dây leo gai, đầu rồng thân hổ cười lạnh nói. Căn bản cảm thấy người đang đánh vào con đường thành tiên không có khả năng thành công.
"Đợi khi hắn thất bại, sức cùng lực kiệt, chúng ta liền đi ra. Chúng ta sẽ từ từ chia máu thịt, sinh mệnh, linh hồn, đại đạo, đế binh của hắn. Tất cả đều là vật đại bổ để bổ sung vào phần sinh mệnh đang trôi đi của chúng ta."
Một Chí Tôn thuộc tộc Kim Ô nói. Trong giọng điệu không giấu nổi sự tham lam, coi người đánh vào đường thành tiên kia là con cá nằm chết thớt của bọn chúng.
Không chỉ Chí Tôn thuộc tộc Kim Ô mà tất cả các Chí Tôn, Cổ Hoàng khác cũng có ý nghĩ như vậy.
Vài tiếng trước đó ở vũ trụ biên hoang.
Tại một tàn tích nào đó đang trôi nổi trong vũ trụ hắc ám cô quạnh.
Có một ông lão đang ngồi xếp bằng giữa không gian vũ trụ.
Trên người ông ta mặc một bộ trang phục dài màu đen rất đơn giản. Một đầu tóc bạc như thác nước tùy ý xõa về phía sau, cái lưng có hơi còng xuống, hơi thở yếu ớt, khí huyết suy bại.
"Khụ! Khụ!"
Người này đưa tay trái lên che miệng lại, lúc đưa tay lên phần cổ tay áo hơi trượt xuống, lộ ra một cánh tay gầy yếu gần như không có một chút thịt nào.
Khuôn mặt hốc hác, đôi lông mày rủ xuống tràn đầy sự mệt mỏi, hai mắt lõm sâu, con ngươi vẩn đục, có một bộ râu bạc trắng dài tới tận hông.
Một dáng vẻ già yếu, mang theo những dấu vết của năm tháng đã khắc sâu vào trên thân thể.
"Thời gian không còn nhiều."
Ông ta đột nhiên mở miệng. Một lời vừa ra làm cho những ngôi sao xung quanh chấn động, vạn đạo tại trong thiên địa đều vì đó mà run rẩy gào thét.
Lúc này, một ánh sáng nhè nhẹ xuất hiện trước mặt người này.
Ánh sáng này nhẹ nhàng bao phủ lấy một cái bọc vải trắng, bên trong cái bọc vải ôm lấy một em bé gái sơ sinh đang ngủ say.
Trên người bé gái này không hiểu tại sao lại phát ra một mùi thơm để cho người ta không kìm được mà thèm thuồng nhỏ nước dãi.
"Linh Nhi ngoan, ông nội cho dù chết cũng sẽ bảo vệ con."
Giọng nói tràn đầy sự quyết tâm, lại mang theo sự yêu thương nồng đậm đối với bé gái. Đôi mắt người này đột nhiên sáng ngời, hàng lông mày như kiếm khí thẳng tắp, cả người lộ ra một loại khí chất khó hiểu.
"Khụ! Khụ!"
Ông lão lại lấy tay che lại cái miệng đang ho sặc sụa của mình.
"Thời gian đã không còn nhiều. Tiếp tục chờ cái thời cơ chính xác kia lại không phải là cách."
Vị này ngẩng mặt lên nhìn phiến hư không trước mặt mà thở dài nói.
Ầm! Ầm!
Sau một hồi lâu, từ người ông lão tỏa ra một loại áp lực to lớn. Cơ thể ốm yếu gầy gò, hơi thở chập chờn, khí huyết suy bại đã không còn thấy đâu nữa.
Thay vào đó là một thân thể lực lưỡng cường tráng, cái lưng thẳng tắp như cột trụ chống trời, mái tóc từ màu bạc dần dần chuyển thành màu đen, bộ râu dài biến mất, dung nhan già yếu trong nháy mắt trở lên trẻ tuổi, hai hàng lông mày tựa như hai thanh thần kiếm, đôi mắt sáng ngời như sao trời lấp lánh, hơi thở cường hãn, khí huyết nồng đậm tràn đầy dương khí để cho yêu tà tránh lui.
"Cứ đợi như vậy chẳng bằng dùng sức của mình đánh ra một con đường mới."
Từ một ông lão trở thành một thanh niên, từ yếu ớt trở lại đỉnh phong.
Giọng nói của người thanh niên vang vọng khắp toàn bộ vũ trụ, để cho tất cả chúng sinh đều nghe thấy tiếng của hắn.
"Bình Phàm Đại Đế vì sao lại kích động như vậy?"
Chúng sinh đều không hiểu vì sao vị Đại Đế đương thời này lại đột nhiên kích động như vậy.
"Phải chăng hắc ám náo động sắp giáng lâm? Đại Đế vì biết được tương lai nên muốn tiến công trước để bình định hắc ám?"
Rất nhiều người suy đoán như vậy. Loại suy đoán này vừa ra liền khiến cho chúng sinh kinh hãi, tất cả đều loạn thành một đám.
"Đế a, cầu ngài cứu vớt chúng ta. Ngài chính là Đại Đế muôn đời vô địch, vạn giới cộng tôn a."
Vạn tộc vô cùng bi thống. Hắc ám còn chưa giáng lâm mà bọn họ đã phát ra tiếng kêu rên, hết thảy đều cầu nguyện người thanh niên sẽ bảo vệ bọn họ.
Các tinh cầu có sinh mệnh phát ra tiếng khóc than, vô số lời cầu nguyện kết thành cái gọi là nguyện lực truyền đến người thanh niên.
Người thanh niên thân mang đại thần thông, hắn tự nhiên biết được đang có vô số người cầu nguyện với mình.
"Tất nhiên còn muốn dụ đám chó này ra nữa."
Người thanh niên lạnh giọng nói, trong mắt hắn không giấu nổi sát khí, muốn chém giết tất cả Chí Tôn, bình định hắc ám.
Hắn dự định lấy thân mình làm mồi nhử để dụ ra một vài tên chết chung với mình.
"Ta, Trần Bình Phàm, ngày hôm nay liền muốn Phi Tiên! Tại trong một kiếp này thành tiên nhân trường sinh bất tử, vĩnh hằng muôn đời!"
Trần Bình Phàm hét lớn một tiếng.
Đùng đoàng!
Giọng nói của hắn làm cho những ngôi sao nổ tung, vũ trụ bị vỡ vụn, không-thời gian đảo lộn, vận mệnh, nhân quả, tạo hóa tại trước tiếng nói của hắn bất quá chỉ là bọt nước suy yếu nhất, hết thảy đều vỡ nát.
Đại Đế, kinh khủng như vậy!
Mỗi một tiếng nói cùng cử động cũng có thể khiến cho vũ trụ hưng thịnh đồng thời diệt vọng.
Từ trong tay áo Trần Bình Phàm bay ra một cây thương dài đã vô cùng cũ nát.
Trường thương được làm từ đồng thau, chính là nguyên liệu đến từ thế gian, vô cùng bình thường. Mặc dù bình thường là vậy, nhưng nó đã đi theo Trần Bình Phàm chinh chiến con đường thành đế, quét ngang vũ trụ không biết bao nhiêu năm tháng. Chiến thắng rất nhiều loại thần khí, đế khí được làm từ những nguyên liệu cấp thần, cấp tiên, chém xuống đầu của không biết bao nhiêu thiên tài, thánh tử, thánh nữ, đạo tử.
Một đường quét ngang tất cả, nó cùng Trần Bình Phàm cùng nhau trưởng thành, từ binh khí bình thường trở thành Đế Binh, từ bình phàm hóa bất phàm.
"Bất Phàm đã cũ nát vậy rồi, thế thì để ta vì ngươi luyện chế lại vậy."
Trần Bình Phàm ngắm nhìn trường thương của mình, ký ức về những năm tháng chinh chiến hiện ra trong đầu hắn, tất cả chỉ mới như ngày hôm qua vậy.
"Lửa hiện!"
Hắn quát một tiếng, thiên địa làm lò lửa, vạn đạo trật tự quy tắc tồn tại trong vũ trụ làm củi đốt, tạo ra ngọn lửa mạnh nhất thế gian. Tại trước mặt ngọn lửa này, khái niệm cái gì, nhân quả cái gì, trật tự cái gì, vĩnh hằng đến đâu cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.
Trường thương nằm ở bên trong ngọn lửa, những văn tự cổ màu vàng được khắc trên nó hiện lên rồi phát ra ánh sáng. Nó từ hình dáng của cây thương dần dần trở về dạng lỏng do sức nóng của ngọn lửa.
Cuối cùng từ dạng kim loại lỏng lại trở về hình dạng một cây thương dài. Trường thương rất đơn giản, vẫn là chất liệu đồng thau, dùng vạn đạo diễn hóa thành văn tự cổ, khắc vào bên trong đó.
Từ cũ thành mới, không tỏa ra uy áp toàn bộ vũ trụ, sức mạnh của nó được thu liễm đến cực hạn, người không biết còn tưởng đó chỉ là binh khí bình thường.
Vù! Vù!
Trần Bình Phàm nắm lấy đế binh Bất Phàm, vung vẩy mấy cái, khí thế từ cây thương lúc này mới phát ra, gây ra bão lốc trong vũ trụ, khiến cho sao trời xoay chuyển.
Hắn vung tay một cái, cháu gái của mình lập tức bị thu vào bên trong ống tay áo.
Thần thông Tụ Lý Càn Khôn, tạo ra một thế giới rộng lớn tồn tại vô tận chiều không-thời gian, kích thước vô hạn bên trong ống tay áo có thể thu người hay vật vào bên trong đó.
"Tạm thời đành để con chịu ủy khuất ở trong tay áo của ta vậy."
Trần Bình Phàm nhẹ nhàng nói, lộ ra một nụ cười có chút bất đắc dĩ.
"Đến lúc rồi."
Hắn lẩm bẩm nói. Cả người hắn hóa thành một tia sáng mà bay đi.
Tay cầm trường thương Bất Phàm, từng dòng văn tự cổ trên cây thương lóe lên, uy thế của đế binh tản mạn ra làm cho thiên địa thần phục, vạn đạo cúi đầu.
Trần Bình Phàm hai tay cầm lấy phần cuối cán thương của đế binh, rồi dùng nó tựa như một thanh đao mà chém xuống một cái.
Ầm! Ầm!
Hào quang rực rỡ sáng chói như tuyết, kinh khủng sức mạnh xé nát không gian vũ trụ rộng lớn, trật tự quy tắc thứ định nghĩa lên một vũ trụ bị đánh gãy tạo ra một vết rách kéo dài hàng tỷ tỷ năm ánh sáng.
Bên trong vết rách lộ ra một con đường, một loại năng lượng, vật chất cấp cao từ đó có hơi thoát ra ngoài.
Loại năng lượng này tràn lan ra hơi không cẩn thận đụng vào một ngôi sao đã chết từ rất lâu trong quá khứ.
Khi vừa đụng vào ngôi sao đó, dấu hiệu của sinh mệnh trong nháy mắt bắt đầu xuất hiện trên hành tinh này.
"Tiên khí, xem ra ta đã chém đúng rồi. Đây chính là con đường thành tiên."
Trần Bình Phàm có chút vui mừng, không ngờ lần đầu tiên thử nghiệm đã xác định đúng được con đường.
Hắn lập tức bay vọt vào trong đó.
Tại ngôi sao Cổ Linh tồn tại bát đại cấm khu.
Bao gồm Biển Vô Lượng, Bất Lão Sơn, Vô Địch Đạo Tràng, Thiên Địa Cảnh, Khí Thiên Đình, Tử Vân Lâm, Hà Linh Địa, Lục Đạo Địa Phủ.
Bên trong toàn bộ đều là Chí Tôn tự chém một đao.
"Tại thời gian không chính xác, địa điểm không chính xác lại có thể xông vào đường thành tiên."
Sắc mặt của bọn chúng vô cùng khó coi giống như nuốt phải một con chuột đã chết lâu ngày vậy.
"Làm sao có thể như vậy được chứ? Đường thành tiên tại những năm tháng trước đó không phải cần thời gian và địa điểm chính xác sao? Cớ sao kẻ đương thời này lại có thể mở ra được?"
Đa số Chí Tôn vô cùng khó hiểu, chưa từng thấy điều kỳ lạ như vậy trong nhân sinh của mình.
Bọn hắn tự chém một đao là để chờ đợi con đường thành tiên mở ra, giờ lại có kẻ dùng bạo lực cưỡng ép mở ra được nó. Vậy chẳng phải nói những năm tháng chờ đợi trước đó là vô nghĩa sao?
"Không phải như vậy."
Một thành viên trong tám cấm khu đột nhiên mở miệng nói, sắc mặt của hắn vô cùng mừng rỡ.
"Nguyên Thủy, lời này có ý gì?"
Bọn hắn không hiểu Chí Tôn được gọi là Nguyên Thủy vì cái gì mà phản ứng như vậy.
"Các ngươi đa số đều thành đạo từ thời đại Hoàng Kim trở đi cho nên không biết. Con đường thành tiên là nơi nối liền với cánh cửa tiến vào Tiên Vực. Nó luôn lang thang vô định khắp các thế giới, đa nguyên đa vũ trụ bong bóng khác, một khi để vụt mất nó thì có lẽ muôn đời về sau cũng không thể gặp lại.
Tại trong quá khứ cũng từng có những kẻ hợp lực dùng sức mạnh xé rách không gian để tìm kiếm con đường thành tiên nhưng đáng tiếc đều thất bại. Nó liền chứng minh rằng bạo lực là không thể, kẻ thành đạo thời đại này có thể tìm ra nó không phải hắn có gì đặc biệt, mà là.."
Kẻ tên Nguyên Thủy này đã sống rất lâu từ thời xa xưa, trong tám cái cấm khu thì hắn cũng xếp vào hàng cổ lão nhất, kiến thức sâu rộng, biết được rất nhiều thứ.
"Vậy chẳng phải nói.."
Tất cả các Chí Tôn hít một hơi thật sâu, một ý nghĩ cùng chạy lướt qua trong đầu bọn hắn.
Con đường thành tiên sẽ mở ra trong đời này!
Việc Trần Bình Phàm vô tình tìm ra chỉ đơn giản là nó đang trên đường di chuyển đến địa điểm chính xác thì bị tìm thấy mà thôi.
Nói thẳng ra là may mắn.
"Chờ đợi vạn cổ, đời này ta chắc chắn Phi Tiên."
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc, truyền khắp Cửu Thiên Thập Địa, kinh thiên vĩ địa sức mạnh vô biên áp sập hết thảy ba ngàn thế giới, đa nguyên đa vũ trụ bong bóng trong nháy mắt vỡ nát.
Hàng trăm tên Chí Tôn từ vô số các thời đại trong tám cái cấm khu cùng nhau bay vọt ra, thẳng hướng Trần Bình Phàm mà đi.
Tiên Lộ đã mở liền đại biểu cho hắc ám sắp đến.
Nơi đây tràn ngập thiên thạch, tàn tích của những ngôi sao đã chết từ xa xưa.
Ầm! Ầm!
Một tiếng động cực lớn ở nơi này đột nhiên phát ra, truyền khắp toàn bộ vũ trụ. Nó để cho vạn tộc tò mò, những Chí Tôn, Cổ Hoàng đã ngủ say từ thời đại thần thoại tỉnh giấc.
Tại bên trong Biển Vô Lượng, nằm ở ngôi sao Cổ Linh, thuộc thiên hà Ái La, chỗ trung tâm của vũ trụ, nơi văn minh giao thoa, tiên đạo hưng thịnh nhất.
"Có người đang cưỡng ép mở ra con đường thành tiên."
Một giọng nói cổ xưa phát ra. Đó là một Chí Tôn viễn cổ đầu người, thân rắn, vuốt hổ, cánh chim vừa tỉnh giấc do giấc mộng vừa nãy nói.
"Không tại thời gian chính xác, không phải địa điểm chính xác, không phải nhân quả, cơ duyên chính xác mà kẻ này còn dám cưỡng ép mở ra con đường thành tiên. Đây là đang tự tìm đường chết."
Có một Cổ Hoàng người đầy dây leo gai, đầu rồng thân hổ cười lạnh nói. Căn bản cảm thấy người đang đánh vào con đường thành tiên không có khả năng thành công.
"Đợi khi hắn thất bại, sức cùng lực kiệt, chúng ta liền đi ra. Chúng ta sẽ từ từ chia máu thịt, sinh mệnh, linh hồn, đại đạo, đế binh của hắn. Tất cả đều là vật đại bổ để bổ sung vào phần sinh mệnh đang trôi đi của chúng ta."
Một Chí Tôn thuộc tộc Kim Ô nói. Trong giọng điệu không giấu nổi sự tham lam, coi người đánh vào đường thành tiên kia là con cá nằm chết thớt của bọn chúng.
Không chỉ Chí Tôn thuộc tộc Kim Ô mà tất cả các Chí Tôn, Cổ Hoàng khác cũng có ý nghĩ như vậy.
Vài tiếng trước đó ở vũ trụ biên hoang.
Tại một tàn tích nào đó đang trôi nổi trong vũ trụ hắc ám cô quạnh.
Có một ông lão đang ngồi xếp bằng giữa không gian vũ trụ.
Trên người ông ta mặc một bộ trang phục dài màu đen rất đơn giản. Một đầu tóc bạc như thác nước tùy ý xõa về phía sau, cái lưng có hơi còng xuống, hơi thở yếu ớt, khí huyết suy bại.
"Khụ! Khụ!"
Người này đưa tay trái lên che miệng lại, lúc đưa tay lên phần cổ tay áo hơi trượt xuống, lộ ra một cánh tay gầy yếu gần như không có một chút thịt nào.
Khuôn mặt hốc hác, đôi lông mày rủ xuống tràn đầy sự mệt mỏi, hai mắt lõm sâu, con ngươi vẩn đục, có một bộ râu bạc trắng dài tới tận hông.
Một dáng vẻ già yếu, mang theo những dấu vết của năm tháng đã khắc sâu vào trên thân thể.
"Thời gian không còn nhiều."
Ông ta đột nhiên mở miệng. Một lời vừa ra làm cho những ngôi sao xung quanh chấn động, vạn đạo tại trong thiên địa đều vì đó mà run rẩy gào thét.
Lúc này, một ánh sáng nhè nhẹ xuất hiện trước mặt người này.
Ánh sáng này nhẹ nhàng bao phủ lấy một cái bọc vải trắng, bên trong cái bọc vải ôm lấy một em bé gái sơ sinh đang ngủ say.
Trên người bé gái này không hiểu tại sao lại phát ra một mùi thơm để cho người ta không kìm được mà thèm thuồng nhỏ nước dãi.
"Linh Nhi ngoan, ông nội cho dù chết cũng sẽ bảo vệ con."
Giọng nói tràn đầy sự quyết tâm, lại mang theo sự yêu thương nồng đậm đối với bé gái. Đôi mắt người này đột nhiên sáng ngời, hàng lông mày như kiếm khí thẳng tắp, cả người lộ ra một loại khí chất khó hiểu.
"Khụ! Khụ!"
Ông lão lại lấy tay che lại cái miệng đang ho sặc sụa của mình.
"Thời gian đã không còn nhiều. Tiếp tục chờ cái thời cơ chính xác kia lại không phải là cách."
Vị này ngẩng mặt lên nhìn phiến hư không trước mặt mà thở dài nói.
Ầm! Ầm!
Sau một hồi lâu, từ người ông lão tỏa ra một loại áp lực to lớn. Cơ thể ốm yếu gầy gò, hơi thở chập chờn, khí huyết suy bại đã không còn thấy đâu nữa.
Thay vào đó là một thân thể lực lưỡng cường tráng, cái lưng thẳng tắp như cột trụ chống trời, mái tóc từ màu bạc dần dần chuyển thành màu đen, bộ râu dài biến mất, dung nhan già yếu trong nháy mắt trở lên trẻ tuổi, hai hàng lông mày tựa như hai thanh thần kiếm, đôi mắt sáng ngời như sao trời lấp lánh, hơi thở cường hãn, khí huyết nồng đậm tràn đầy dương khí để cho yêu tà tránh lui.
"Cứ đợi như vậy chẳng bằng dùng sức của mình đánh ra một con đường mới."
Từ một ông lão trở thành một thanh niên, từ yếu ớt trở lại đỉnh phong.
Giọng nói của người thanh niên vang vọng khắp toàn bộ vũ trụ, để cho tất cả chúng sinh đều nghe thấy tiếng của hắn.
"Bình Phàm Đại Đế vì sao lại kích động như vậy?"
Chúng sinh đều không hiểu vì sao vị Đại Đế đương thời này lại đột nhiên kích động như vậy.
"Phải chăng hắc ám náo động sắp giáng lâm? Đại Đế vì biết được tương lai nên muốn tiến công trước để bình định hắc ám?"
Rất nhiều người suy đoán như vậy. Loại suy đoán này vừa ra liền khiến cho chúng sinh kinh hãi, tất cả đều loạn thành một đám.
"Đế a, cầu ngài cứu vớt chúng ta. Ngài chính là Đại Đế muôn đời vô địch, vạn giới cộng tôn a."
Vạn tộc vô cùng bi thống. Hắc ám còn chưa giáng lâm mà bọn họ đã phát ra tiếng kêu rên, hết thảy đều cầu nguyện người thanh niên sẽ bảo vệ bọn họ.
Các tinh cầu có sinh mệnh phát ra tiếng khóc than, vô số lời cầu nguyện kết thành cái gọi là nguyện lực truyền đến người thanh niên.
Người thanh niên thân mang đại thần thông, hắn tự nhiên biết được đang có vô số người cầu nguyện với mình.
"Tất nhiên còn muốn dụ đám chó này ra nữa."
Người thanh niên lạnh giọng nói, trong mắt hắn không giấu nổi sát khí, muốn chém giết tất cả Chí Tôn, bình định hắc ám.
Hắn dự định lấy thân mình làm mồi nhử để dụ ra một vài tên chết chung với mình.
"Ta, Trần Bình Phàm, ngày hôm nay liền muốn Phi Tiên! Tại trong một kiếp này thành tiên nhân trường sinh bất tử, vĩnh hằng muôn đời!"
Trần Bình Phàm hét lớn một tiếng.
Đùng đoàng!
Giọng nói của hắn làm cho những ngôi sao nổ tung, vũ trụ bị vỡ vụn, không-thời gian đảo lộn, vận mệnh, nhân quả, tạo hóa tại trước tiếng nói của hắn bất quá chỉ là bọt nước suy yếu nhất, hết thảy đều vỡ nát.
Đại Đế, kinh khủng như vậy!
Mỗi một tiếng nói cùng cử động cũng có thể khiến cho vũ trụ hưng thịnh đồng thời diệt vọng.
Từ trong tay áo Trần Bình Phàm bay ra một cây thương dài đã vô cùng cũ nát.
Trường thương được làm từ đồng thau, chính là nguyên liệu đến từ thế gian, vô cùng bình thường. Mặc dù bình thường là vậy, nhưng nó đã đi theo Trần Bình Phàm chinh chiến con đường thành đế, quét ngang vũ trụ không biết bao nhiêu năm tháng. Chiến thắng rất nhiều loại thần khí, đế khí được làm từ những nguyên liệu cấp thần, cấp tiên, chém xuống đầu của không biết bao nhiêu thiên tài, thánh tử, thánh nữ, đạo tử.
Một đường quét ngang tất cả, nó cùng Trần Bình Phàm cùng nhau trưởng thành, từ binh khí bình thường trở thành Đế Binh, từ bình phàm hóa bất phàm.
"Bất Phàm đã cũ nát vậy rồi, thế thì để ta vì ngươi luyện chế lại vậy."
Trần Bình Phàm ngắm nhìn trường thương của mình, ký ức về những năm tháng chinh chiến hiện ra trong đầu hắn, tất cả chỉ mới như ngày hôm qua vậy.
"Lửa hiện!"
Hắn quát một tiếng, thiên địa làm lò lửa, vạn đạo trật tự quy tắc tồn tại trong vũ trụ làm củi đốt, tạo ra ngọn lửa mạnh nhất thế gian. Tại trước mặt ngọn lửa này, khái niệm cái gì, nhân quả cái gì, trật tự cái gì, vĩnh hằng đến đâu cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.
Trường thương nằm ở bên trong ngọn lửa, những văn tự cổ màu vàng được khắc trên nó hiện lên rồi phát ra ánh sáng. Nó từ hình dáng của cây thương dần dần trở về dạng lỏng do sức nóng của ngọn lửa.
Cuối cùng từ dạng kim loại lỏng lại trở về hình dạng một cây thương dài. Trường thương rất đơn giản, vẫn là chất liệu đồng thau, dùng vạn đạo diễn hóa thành văn tự cổ, khắc vào bên trong đó.
Từ cũ thành mới, không tỏa ra uy áp toàn bộ vũ trụ, sức mạnh của nó được thu liễm đến cực hạn, người không biết còn tưởng đó chỉ là binh khí bình thường.
Vù! Vù!
Trần Bình Phàm nắm lấy đế binh Bất Phàm, vung vẩy mấy cái, khí thế từ cây thương lúc này mới phát ra, gây ra bão lốc trong vũ trụ, khiến cho sao trời xoay chuyển.
Hắn vung tay một cái, cháu gái của mình lập tức bị thu vào bên trong ống tay áo.
Thần thông Tụ Lý Càn Khôn, tạo ra một thế giới rộng lớn tồn tại vô tận chiều không-thời gian, kích thước vô hạn bên trong ống tay áo có thể thu người hay vật vào bên trong đó.
"Tạm thời đành để con chịu ủy khuất ở trong tay áo của ta vậy."
Trần Bình Phàm nhẹ nhàng nói, lộ ra một nụ cười có chút bất đắc dĩ.
"Đến lúc rồi."
Hắn lẩm bẩm nói. Cả người hắn hóa thành một tia sáng mà bay đi.
Tay cầm trường thương Bất Phàm, từng dòng văn tự cổ trên cây thương lóe lên, uy thế của đế binh tản mạn ra làm cho thiên địa thần phục, vạn đạo cúi đầu.
Trần Bình Phàm hai tay cầm lấy phần cuối cán thương của đế binh, rồi dùng nó tựa như một thanh đao mà chém xuống một cái.
Ầm! Ầm!
Hào quang rực rỡ sáng chói như tuyết, kinh khủng sức mạnh xé nát không gian vũ trụ rộng lớn, trật tự quy tắc thứ định nghĩa lên một vũ trụ bị đánh gãy tạo ra một vết rách kéo dài hàng tỷ tỷ năm ánh sáng.
Bên trong vết rách lộ ra một con đường, một loại năng lượng, vật chất cấp cao từ đó có hơi thoát ra ngoài.
Loại năng lượng này tràn lan ra hơi không cẩn thận đụng vào một ngôi sao đã chết từ rất lâu trong quá khứ.
Khi vừa đụng vào ngôi sao đó, dấu hiệu của sinh mệnh trong nháy mắt bắt đầu xuất hiện trên hành tinh này.
"Tiên khí, xem ra ta đã chém đúng rồi. Đây chính là con đường thành tiên."
Trần Bình Phàm có chút vui mừng, không ngờ lần đầu tiên thử nghiệm đã xác định đúng được con đường.
Hắn lập tức bay vọt vào trong đó.
Tại ngôi sao Cổ Linh tồn tại bát đại cấm khu.
Bao gồm Biển Vô Lượng, Bất Lão Sơn, Vô Địch Đạo Tràng, Thiên Địa Cảnh, Khí Thiên Đình, Tử Vân Lâm, Hà Linh Địa, Lục Đạo Địa Phủ.
Bên trong toàn bộ đều là Chí Tôn tự chém một đao.
"Tại thời gian không chính xác, địa điểm không chính xác lại có thể xông vào đường thành tiên."
Sắc mặt của bọn chúng vô cùng khó coi giống như nuốt phải một con chuột đã chết lâu ngày vậy.
"Làm sao có thể như vậy được chứ? Đường thành tiên tại những năm tháng trước đó không phải cần thời gian và địa điểm chính xác sao? Cớ sao kẻ đương thời này lại có thể mở ra được?"
Đa số Chí Tôn vô cùng khó hiểu, chưa từng thấy điều kỳ lạ như vậy trong nhân sinh của mình.
Bọn hắn tự chém một đao là để chờ đợi con đường thành tiên mở ra, giờ lại có kẻ dùng bạo lực cưỡng ép mở ra được nó. Vậy chẳng phải nói những năm tháng chờ đợi trước đó là vô nghĩa sao?
"Không phải như vậy."
Một thành viên trong tám cấm khu đột nhiên mở miệng nói, sắc mặt của hắn vô cùng mừng rỡ.
"Nguyên Thủy, lời này có ý gì?"
Bọn hắn không hiểu Chí Tôn được gọi là Nguyên Thủy vì cái gì mà phản ứng như vậy.
"Các ngươi đa số đều thành đạo từ thời đại Hoàng Kim trở đi cho nên không biết. Con đường thành tiên là nơi nối liền với cánh cửa tiến vào Tiên Vực. Nó luôn lang thang vô định khắp các thế giới, đa nguyên đa vũ trụ bong bóng khác, một khi để vụt mất nó thì có lẽ muôn đời về sau cũng không thể gặp lại.
Tại trong quá khứ cũng từng có những kẻ hợp lực dùng sức mạnh xé rách không gian để tìm kiếm con đường thành tiên nhưng đáng tiếc đều thất bại. Nó liền chứng minh rằng bạo lực là không thể, kẻ thành đạo thời đại này có thể tìm ra nó không phải hắn có gì đặc biệt, mà là.."
Kẻ tên Nguyên Thủy này đã sống rất lâu từ thời xa xưa, trong tám cái cấm khu thì hắn cũng xếp vào hàng cổ lão nhất, kiến thức sâu rộng, biết được rất nhiều thứ.
"Vậy chẳng phải nói.."
Tất cả các Chí Tôn hít một hơi thật sâu, một ý nghĩ cùng chạy lướt qua trong đầu bọn hắn.
Con đường thành tiên sẽ mở ra trong đời này!
Việc Trần Bình Phàm vô tình tìm ra chỉ đơn giản là nó đang trên đường di chuyển đến địa điểm chính xác thì bị tìm thấy mà thôi.
Nói thẳng ra là may mắn.
"Chờ đợi vạn cổ, đời này ta chắc chắn Phi Tiên."
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc, truyền khắp Cửu Thiên Thập Địa, kinh thiên vĩ địa sức mạnh vô biên áp sập hết thảy ba ngàn thế giới, đa nguyên đa vũ trụ bong bóng trong nháy mắt vỡ nát.
Hàng trăm tên Chí Tôn từ vô số các thời đại trong tám cái cấm khu cùng nhau bay vọt ra, thẳng hướng Trần Bình Phàm mà đi.
Tiên Lộ đã mở liền đại biểu cho hắc ám sắp đến.