Chương 3: Ngôi sao sáng nhất (2)
Ở bên trong con đường thành tiên.
Từng đóa hoa kỳ lạ đang lóe ra ánh sáng lấp lánh nở rộ trên khắp con đường thành tiên, những đóa hoa này lộ ra một loại khí tức huyền diệu khó tả, một loại cực hạn của cực hạn, sừng sững ở đỉnh chư thiên, hết thảy đều thần phục dưới những đóa hoa kỳ lạ này.
Nằm trên con đường trải đầy hoa là một vài bộ thi thể, dù trải qua năm tháng dài đằng đẵng cũng không có dấu hiệu bị hủ bại, điều này khiến cho những bộ thi thể giống như đang ngủ vậy. Một giấc mộng vạn cổ, vĩnh viễn không tỉnh lại.
"Nằm ngủ trên những đóa hoa do đại đạo của chính mình hóa thành cũng thật là một loại cảm giác mới mẻ nha. Đại Đế đã từng vô địch cả một thời đại, đứng tại cực hạn của nhân đạo mà bây giờ lại gục ngã ở nơi này. Thật là nực cười."
Tầm mắt của Trần Bình Phàm quét ngang khắp Tiên Lộ, nhìn khắp cổ kim tương lai, thẳng hướng đến Tiên Môn khiến hắn không khỏi chế giễu cười những kẻ đi trước.
"Thành tiên!"
Một tiếng hét phảng phất đến từ thời đại viễn cổ hồng hoang, vượt qua vô tận năm tháng trong thiên địa liên tục vang vọng ở trên khắp Tiên Lộ. Những người này tuy rằng đã chết đi từ rất lâu nhưng ý chí của bọn họ lại vô cùng mạnh mẽ, nó hóa thành từng tia chấp niệm vĩnh hằng tồn tại đến muôn đời về sau.
Giọng nói tràn đầy khát vọng đồng thời mang theo sự bất lực của những kẻ thành đạo đã ngã xuống không khỏi để cho người ta cảm thấy thương cảm đối với họ.
"Đây có lẽ chính là nơi dừng chân của ta đi? Ngủ tại một nơi đẹp như vậy cũng không tệ."
Trần Bình Phàm đưa mắt mà nhìn một hồi lâu, hắn có chút không chắc chắn mà tự hỏi mình đồng thời cũng cười nhẹ.
Ầm! Ầm!
Cả người Trần Bình Phàm lại hóa thành một tia sáng, dùng lấy tốc độ cực hạn của bản thân xuyên phá tầng tầng không gian mà bay về phía Tiên Môn.
Tại trên con đường hắn đi qua, thời thời khắc khắc Trần Bình Phàm cảm thấy được vô biên sát khí bao phủ lấy mình. Quy tắc trật tự của thiên địa bắt đầu hạ xuống muốn ngăn cản bước chân của hắn đi tiếp.
"Một kẻ đến sau như ngươi mà muốn giành lấy cơ hội sao?"
Từng tia lại từng tia chấp niệm của bọn đi trước bắt đầu phát ra tiếng nói, bọn chúng dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại của bản thân quấy nhiễu Trần Bình Phàm để cho hắn thất bại.
Các loại ý chí mạnh mẽ của những kẻ đã nằm lại tại nơi đây điều động lấy đóa hoa đại đạo của bản thân hướng về Trần Bình Phàm mà công kích.
Ầm! Ầm!
Hiển nhiên những đòn công kích đã đánh trúng Trần Bình Phàm. Tuy rằng thực lực bọn hắn chỉ còn một phần tỉ tỉ tỉ.. Nhưng những đóa hoa của kẻ thành đạo cũng mang theo sức mạnh khủng bố chấn động toàn bộ con đường thành tiên thậm chí truyền ra ngoài Cửu Thiên Thập Địa.
"Thời kỳ toàn thịnh của các ngươi còn chưa chắc có thể thương tổn được ta, huống chi các ngươi bây giờ chỉ còn là một tia chấp niệm. Một đám thất bại mà thôi."
Trần Bình Phàm cười lạnh nói. Trong giọng nói mang theo đầy sự khinh thường còn có trào phúng. Hắn căn bản không có đem những đòn công kích kia coi ra gì, tùy ý để chúng đánh vào thân thể của mình.
Từng loại đại đạo kia không có chút thương tổn được hắn, Trần Bình Phàm vẫn cứ thế mà bay đi.
Đùng đoàng!
Hiện tại thứ duy nhất gây khó khăn cho vị Đại Đế này chính là các loại quy tắc mà hắn không biết, nó đang không ngừng cố gắng lột đi Đế đạo pháp tắc của Trần Bình Phàm.
"Thật kỳ lạ, loại quy tắc này là tự nhiên mà có, là thứ mà ai cũng phải trải qua? Hay là do có người nào đã bày bố nhằm ngăn cản, đặt bẫy những người thành đạo?"
Trần Bình Phàm đột nhiên phát hiện ra tầng tầng sương mù che phủ lấy toàn bộ thế nhân, hắn cảm nhận được loại quy tắc này có điểm lạ. Tuy rằng nó chí cao, nó huyền diệu, nó đứng tại cực hạn của cực hạn, nhưng nó vẫn còn nằm trong nhân đạo mà không phải tiên đạo.
"Có lẽ nào thành tiên là một trận âm mưu? Lại có kẻ dám đặt bẫy săn bắt Đế?"
Một loại ý nghĩ kinh dị chạy xẹt qua đầu hắn, không khỏi để cho nhà vô địch của thời đại này lạnh sống lưng. Đã rất lâu hắn mới cảm giác được sự nguy hiểm như vậy.
Nếu chúng sinh biết được rằng thứ bọn hắn cả đời đau khổ tìm kiếm, cả đời truy đuổi, vì nó mà máu vẩy nhiệt huyết, bỏ lại người nhà, người yêu, hết thảy tất cả có thể là một trận âm mưu thì đoán chừng..
"Hừ!"
"Bất kể là kẻ nào dám can đảm ngăn cản ta đều sẽ bị cây thương này đâm chết!"
"Muốn lột đi Đế đạo pháp tắc của ta?"
"Nằm mơ!"
"Phá cho ta!"
Tay phải nắm Bất Phàm, từng dòng văn tự cổ trên cây thương lóe ra ánh sáng màu vàng kim, ẩn chứa sức mạnh ngập trời. Trần Bình Phàm đưa lên tay phải đang cầm thương mà vạch phá một cái, xé rách tầng tầng quy tắc đang cố gắng bao phủ lấy hắn.
Oanh!
Một thương đâm nát toàn bộ quy tắc kỳ lạ bắn ra đốm lửa sáng lạn, xiềng xích áp lực trên người hắn lúc này đã biến mất.
Hắn không sợ. Bất kể kẻ địch có mạnh đến đâu cũng không thể làm hắn nao núng sợ hãi. Một niềm tin vô địch, một tín niệm vững chắc vào chính bản thân mình có thể chiến thắng tất cả đối thủ.
* * *
Phía bên các Chí Tôn.
Sau khi biết được Tiên Lộ sắp mở ra, tất cả đều vì đó mà điên cuồng. Bọn hắn phá vỡ phong ấn của bản thân mà đồng loạt bay đến vũ trụ biên hoang.
Ầm!
Một tiếng động lớn từ bên trong đường thành tiên truyền ra để cho chúng sinh đều nghe thấy.
"Nhanh! Kẻ đương thời kia nhất định đang cố gắng mở ra cánh cửa kia, còn không nhanh chúng ta liền bỏ lỡ cơ hội!"
Các Chí Tôn lấy Nguyên Thủy dẫn đầu, vượt qua trăm vạn thiên hà rộng lớn mà bay đi.
Sau một hồi lâu cuối cùng bọn hắn cũng xông vào Tiên Lộ, đi đến cánh cửa thành tiên. Tại đây, các Chí Tôn nhìn thấy một người thanh niên mặc một bộ trang phục màu đen, tư thế oai hùng, chân đạp hư không, tóc dài xõa vai, tay cầm thương dài được làm từ đồng thau đang quay lưng về phía bọn hắn mà ngắm nhìn Tiên Môn.
Cả người hắn lộ ra vô cùng bình thường, bình thường tới cực điểm, tới kỳ lạ, phảng phất chỉ là một cục đá ven đường để cho bọn hắn tùy ý dẫm đạp. Nhưng tất cả các Chí Tôn đều biết rằng không phải như vậy. Có thể đứng ở nơi này thì tìm đâu ra kẻ bình thường cơ chứ?
"Đến cũng thật nhanh."
Trần Bình Phàm lúc này dường như để ý đến những người sau lưng, hắn quay người lại mà nói. Trong giọng nói tràn đầy ý lạnh còn có sát ý vô biên không cách nào giấu nổi, trường thương trong tay không ngừng rung động giống như muốn cắn nuốt tất cả Chí Tôn.
"Ngươi để cho chúng ta đi qua, cả hai bên coi như chưa có chuyện gì hoặc là hợp tác mở ra cánh cửa kia. Chúng ta cùng nhau Phi Tiên."
Nguyên Thủy chậm rãi mở miệng. Tất cả bọn hắn đều không hi vọng sẽ phải động thủ, dù sao sức sống của các Chí Tôn cũng không còn nhiều, có thể tránh được liền tránh.
Nguyên Thủy hi vọng Trần Bình Phàm sẽ cùng bọn hắn hợp tác.
Vì sao ư?
Chỉ vì một chữ "Tiên" rất đơn giản mà thôi.
Vì tìm kiếm một thứ hư vô mờ mịt còn không biết có thật hay không cũng để cho các đời Đế cùng Hoàng vì đó mà điên cuồng bỏ ra công sức, bao nhiêu kẻ đã bỏ mạng vì nó.
"Ngươi đang nói chuyện cười gì vậy? Người làm sao có thể cùng chó hợp tác nha?"
Chỉ là khiến cho Nguyên Thủy thất vọng nhưng cũng không ngoài suy đoán của hắn. Dù sao xác suất Trần Bình Phàm đồng ý là rất thấp, nhìn sát khí vô biên đang lan tỏa ra từ người kẻ trước mặt là biết.
"Ăn nói cẩn thận! Lúc Ngư Long ta chứng đạo thành Đại Đế, quân lâm vũ trụ, thống ngự bát hoang, vô địch Cửu Thiên Thập Địa thì tinh cầu sinh ra ngươi còn chưa chắc tồn tại đâu!"
Một giọng nói cổ xưa tràn đầy ác liệt cùng tức giận nói ra làm thời gian xáo trộn, không biết quá khứ tương lai, trăm vạn thiên hà bị đập nát, đại đạo reo vang.
Một Chí Tôn thần sắc dữ tợn, diện mục như quỷ quát to một tiếng. Hắn có chín cái đầu rồng đang ngoe nguẩy, thân mang hình dạng cá chép mặc hoàng bào, đôi tay mang vuốt hổ cùng với một đôi chân vịt. Kẻ này giống như sinh ra từ sự chắp vá của các chủng tộc với nhau vậy, vô cùng dị dạng.
Hắn bước ra một bước vượt qua năm tháng, trong nháy mắt đi đến trước mặt Trần Bình Phàm. Một thanh lao đỏ rực như than hồng từ trong tay áo bên phải của hắn bay ra, toàn thân nó tỏa ra một sức nóng kinh khủng.
Ngư Long dùng lấy tốc độ cực hạn, tay phải nắm chặt thanh lao đỏ rực kia mà đâm một kích chí mạng vào tim Trần Bình Phàm. Một lao này vừa ra, bão lốc rít gào, không gian bị xuyên phá, một loại sức mạnh ẩn chứa đại đạo bắn ra làm thiên địa run rẩy.
"Một đám nhát gan tự chém vào đạo quả của bản thân rồi cả ngày sống chui sống nhủi ở bên trong tảng đá chết tiệt kia. Các ngươi nói xem, các ngươi có giống con chó sống trong cái chuồng thỉnh thoảng lại đi ra cắn bậy không?"
Khi mũi lao đâm đến, Trần Bình Phàm không tránh không né, mặc kệ cho nó đâm vào làn da của mình.
Ầm! Răng rắc!
Một lao này lóe lên ánh sáng đỏ rực, tiên quang mênh mông, uy thế hào hùng xuyên thủng hết thảy cổ kim tương lai, xuyên thủng vạn cổ lại không thể nào đâm xuyên qua được lớp da của người thanh niên. Nó tựa như nhận lại một lực mạnh mẽ dội ngược lại khiến cho lao này không chịu nổi mà tan nát.
"Không thể nào? Ngay cả thần linh cũng từng chết dưới tay cây lao này cơ mà? Cho dù không thể nhất kích tất sát cũng không thể không tổn hại làn da của hắn được?"
Tất cả không cách nào tưởng tượng nổi, rốt cuộc thể chất của người thanh niên kia mạnh mẽ đến mức nào.
"Khoáng Cổ Tuyệt Luân, Cái Thế Thánh Thể!"
Một Chí Tôn hình người tại trong đám nói, thần sắc âm trầm, giọng nói run rẩy như gặp phải kẻ địch truyền kiếp, nhất định phải ngươi sống ta chết. Cả người hắn toàn thân màu tím, cả người tỏa ra một loại khí chất bá đạo không người sánh kịp, thân thể lực lưỡng cường tráng tràn đầy mị lực.
"Không phải, chỉ là phàm thể mà thôi."
Trần Bình Phàm thấy mấy kẻ trước mặt có chút hiểu lầm liền lên tiếng đính chính lại, đồng thời một tay bóp lấy đầu Ngư Long Chí Tôn còn đang ngơ ngác không thể tin nổi.
Bùm!
Đầu Ngư Long như trái dưa hấu bị bóp vỡ nát, máu tươi bắn tung tóe, từng giọt máu tươi rơi xuống đè sập hết thảy ba ngàn thế giới, sức nặng vô cùng to lớn, đinh vào trên thân áo đen của người thanh niên. Thần thức cũng trong nháy mắt bị bóp nát vụn để cho Ngư Long không cách nào chạy trốn, chân chính chết, hết thảy đều mạt sát không cách nào tiến vào luân hồi.
Trần Bình Phàm cũng bước ra một bước vượt qua năm tháng, tay phải cầm trường thương lóe sáng, tay trái kết mấy cái pháp ấn tạo ra cái thế thần thuật có lực lượng mênh mông.
Thần thuật vô địch bắn ra bay về phía các Chí Tôn làm bọn hắn cũng đành phải dùng ra sức mạnh của mình mà chống đỡ.
Từ trong miệng Nguyên Thủy nhả ra một cột cờ màu đen, trên nó tỏa ra những điều chẳng lành làm cho người ta kinh hãi.
Hắn phe phẩy mấy cái, lực lượng chẳng lành tuôn ra như sông lớn chảy xiết cái thế thần thuật trong nháy mắt bị đảo ngược, từ có thành không, trở về hư vô.
"Lá cờ này lại liên quan tới nhân quả chí cao, một đòn tất trúng mà không thể né tránh. Ta có hơi bất ngờ đấy."
Thần sắc Trần Bình Phàm có hơi kinh dị. Thứ nhân quả này vô cùng huyền diệu, bản thân hết thảy vạn vật, mặc kệ là ngươi tồn tại hay là không tồn tại thì đều sẽ có nhân quả. Cái thế thần thuật đang ở trạng thái tồn tại liền bị nó đảo ngược lại một cái trở thành không tồn tại, nếu không cẩn thận còn có thể bị lá cờ này đánh về hư vô.
Nguyên Thủy còn chưa xong, sau lưng hắn có một vầng trăng sáng treo cao, tiếng sóng biển dập dờn, một loại không hiểu ý cảnh sinh ra từ đó lại chứa hào quang lấp lánh không gì có thể sánh kịp.
Tay hắn bóp pháp ấn, giữa hư không xuất hiện gợn sóng, nhô ra một thanh thần kiếm, kiếm khí trường thiên tung hoành vô tận vũ trụ, xé rách tất cả giới vực.
Thần kiếm tự động một chém tới phía Trần Bình Phàm, trăm vạn đại đạo liền như tờ giấy mỏng không cách chịu nổi vết chém, vô hạn vô tận tại trước mặt nó liền không có ý nghĩa, muốn chém ngươi liền chém.
"Nã Thiên Ấn!"
Một cái ấn tỷ trong nháy mắt ngưng tụ lại, sức mạnh vô biên to lớn muốn hủy diệt thế gian.
"Thanh Liên Đế Thuật!"
Giữa thiên địa sinh ra vô vàn đóa hoa sen sắc xanh ẩn chứa sức sống to lớn, nó hấp thu bản nguyên của đại đạo, dung hợp với đại đạo, chỉ cần một cánh hoa chạm vào liền sẽ bị đại đạo đồng hóa, từ đó quy về tịch diệt.
"Chân Long Huyết!"
Có Chí Tôn tế ra một giọt máu của chân long, giọt máu đỏ thẫm ẩn chứa long khí xuyên phá cửu thiên để cho vạn tộc cúi đầu, tiếng long ngâm chấn động chín tầng thế giới, áp sập âm ty.
Các Chí Tôn cũng loạt ra tay, cái gì đao thương kiếm kích xích cung, cái gì cái thế thần thuật, bá đạo thần thông, đế thuật vô địch trong nháy mắt được tung ra, tiên quang mênh mông, uy thế ngập trời hợp thành một chiêu vô địch cổ kim tương lai, đánh gãy hết thảy, thế gian vạn vật cúi đầu.
"Cũng mạnh."
Dưới một kích vô địch như vậy cho dù là "Tiên" xuất hiện có lẽ cũng phải chết dưới nó. Người thanh niên sắc mặt vô cùng bình thản nói, hai tay Trần Bình Phàm nắm lấy đế binh Bất Phàm, vung vẩy mấy cái tạo thành một lá chắn màu trắng sáng, phù văn trên Bất Phàm lóe lên quang hoa rực rỡ. Một tiếng "Gào" rống đinh tai nhức óc bắn ra, một con Huyền Vũ như ẩn như hiện đằng sau Trần Bình Phàm, nó tựa như cột trụ vững chắc chống lên cả bầu trời rộng lớn vậy.
Ầm! Ầm!
Đòn đánh đó rơi vào người thanh niên làm khói bay mù mịt, chư thiên vì đó mà diệt lại vì đó mà sinh. Hợp kích của các Chí Tôn kia chí cao vô thượng, xưa nay chưa từng có làm cho người ta cảm giác như một giấc mộng vậy.
"Không ngờ các ngươi lại khiến cho ta phải dùng đến Huyền Vũ Thuật, một kích kia cho dù là ta cũng không dám dùng chân thân của mình cứng rắn đỡ lấy."
Sau một hồi lâu, làn khói bụi tản đi để lộ một vết nứt lớn trên cánh cửa tiến vào Tiên Vực, cảnh vật xung quanh cánh cửa lúc này hoàn toàn thay đổi. Những đóa hoa đại đạo bị đánh đến biến mất, thi thể cũng những kẻ đi trước cũng không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là một vùng không tồn tại bất cứ thứ gì. Hiển nhiên nơi đó đã bị một kích kia đánh trở về hư vô, không còn tồn tại bất kỳ vật chất lẫn tinh thần, khái niệm trật tự quy tắc, không-thời gian cũng không còn tồn tại.
"Làm sao có thể? Dưới một chiêu kia thì cho dù là ai cũng không thể sống nổi chứ?"
Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc kia vang lên để cho đồng tử của đám Nguyên Thủy co rút lại, vẻ mặt khiếp sợ không cách nào tưởng tượng nổi.
"Có lẽ nào!"
Bọn hắn lúc này chỉ có thể nghĩ đến một khả năng mà thôi.
"Thiên Đế!"
Từng đóa hoa kỳ lạ đang lóe ra ánh sáng lấp lánh nở rộ trên khắp con đường thành tiên, những đóa hoa này lộ ra một loại khí tức huyền diệu khó tả, một loại cực hạn của cực hạn, sừng sững ở đỉnh chư thiên, hết thảy đều thần phục dưới những đóa hoa kỳ lạ này.
Nằm trên con đường trải đầy hoa là một vài bộ thi thể, dù trải qua năm tháng dài đằng đẵng cũng không có dấu hiệu bị hủ bại, điều này khiến cho những bộ thi thể giống như đang ngủ vậy. Một giấc mộng vạn cổ, vĩnh viễn không tỉnh lại.
"Nằm ngủ trên những đóa hoa do đại đạo của chính mình hóa thành cũng thật là một loại cảm giác mới mẻ nha. Đại Đế đã từng vô địch cả một thời đại, đứng tại cực hạn của nhân đạo mà bây giờ lại gục ngã ở nơi này. Thật là nực cười."
Tầm mắt của Trần Bình Phàm quét ngang khắp Tiên Lộ, nhìn khắp cổ kim tương lai, thẳng hướng đến Tiên Môn khiến hắn không khỏi chế giễu cười những kẻ đi trước.
"Thành tiên!"
Một tiếng hét phảng phất đến từ thời đại viễn cổ hồng hoang, vượt qua vô tận năm tháng trong thiên địa liên tục vang vọng ở trên khắp Tiên Lộ. Những người này tuy rằng đã chết đi từ rất lâu nhưng ý chí của bọn họ lại vô cùng mạnh mẽ, nó hóa thành từng tia chấp niệm vĩnh hằng tồn tại đến muôn đời về sau.
Giọng nói tràn đầy khát vọng đồng thời mang theo sự bất lực của những kẻ thành đạo đã ngã xuống không khỏi để cho người ta cảm thấy thương cảm đối với họ.
"Đây có lẽ chính là nơi dừng chân của ta đi? Ngủ tại một nơi đẹp như vậy cũng không tệ."
Trần Bình Phàm đưa mắt mà nhìn một hồi lâu, hắn có chút không chắc chắn mà tự hỏi mình đồng thời cũng cười nhẹ.
Ầm! Ầm!
Cả người Trần Bình Phàm lại hóa thành một tia sáng, dùng lấy tốc độ cực hạn của bản thân xuyên phá tầng tầng không gian mà bay về phía Tiên Môn.
Tại trên con đường hắn đi qua, thời thời khắc khắc Trần Bình Phàm cảm thấy được vô biên sát khí bao phủ lấy mình. Quy tắc trật tự của thiên địa bắt đầu hạ xuống muốn ngăn cản bước chân của hắn đi tiếp.
"Một kẻ đến sau như ngươi mà muốn giành lấy cơ hội sao?"
Từng tia lại từng tia chấp niệm của bọn đi trước bắt đầu phát ra tiếng nói, bọn chúng dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại của bản thân quấy nhiễu Trần Bình Phàm để cho hắn thất bại.
Các loại ý chí mạnh mẽ của những kẻ đã nằm lại tại nơi đây điều động lấy đóa hoa đại đạo của bản thân hướng về Trần Bình Phàm mà công kích.
Ầm! Ầm!
Hiển nhiên những đòn công kích đã đánh trúng Trần Bình Phàm. Tuy rằng thực lực bọn hắn chỉ còn một phần tỉ tỉ tỉ.. Nhưng những đóa hoa của kẻ thành đạo cũng mang theo sức mạnh khủng bố chấn động toàn bộ con đường thành tiên thậm chí truyền ra ngoài Cửu Thiên Thập Địa.
"Thời kỳ toàn thịnh của các ngươi còn chưa chắc có thể thương tổn được ta, huống chi các ngươi bây giờ chỉ còn là một tia chấp niệm. Một đám thất bại mà thôi."
Trần Bình Phàm cười lạnh nói. Trong giọng nói mang theo đầy sự khinh thường còn có trào phúng. Hắn căn bản không có đem những đòn công kích kia coi ra gì, tùy ý để chúng đánh vào thân thể của mình.
Từng loại đại đạo kia không có chút thương tổn được hắn, Trần Bình Phàm vẫn cứ thế mà bay đi.
Đùng đoàng!
Hiện tại thứ duy nhất gây khó khăn cho vị Đại Đế này chính là các loại quy tắc mà hắn không biết, nó đang không ngừng cố gắng lột đi Đế đạo pháp tắc của Trần Bình Phàm.
"Thật kỳ lạ, loại quy tắc này là tự nhiên mà có, là thứ mà ai cũng phải trải qua? Hay là do có người nào đã bày bố nhằm ngăn cản, đặt bẫy những người thành đạo?"
Trần Bình Phàm đột nhiên phát hiện ra tầng tầng sương mù che phủ lấy toàn bộ thế nhân, hắn cảm nhận được loại quy tắc này có điểm lạ. Tuy rằng nó chí cao, nó huyền diệu, nó đứng tại cực hạn của cực hạn, nhưng nó vẫn còn nằm trong nhân đạo mà không phải tiên đạo.
"Có lẽ nào thành tiên là một trận âm mưu? Lại có kẻ dám đặt bẫy săn bắt Đế?"
Một loại ý nghĩ kinh dị chạy xẹt qua đầu hắn, không khỏi để cho nhà vô địch của thời đại này lạnh sống lưng. Đã rất lâu hắn mới cảm giác được sự nguy hiểm như vậy.
Nếu chúng sinh biết được rằng thứ bọn hắn cả đời đau khổ tìm kiếm, cả đời truy đuổi, vì nó mà máu vẩy nhiệt huyết, bỏ lại người nhà, người yêu, hết thảy tất cả có thể là một trận âm mưu thì đoán chừng..
"Hừ!"
"Bất kể là kẻ nào dám can đảm ngăn cản ta đều sẽ bị cây thương này đâm chết!"
"Muốn lột đi Đế đạo pháp tắc của ta?"
"Nằm mơ!"
"Phá cho ta!"
Tay phải nắm Bất Phàm, từng dòng văn tự cổ trên cây thương lóe ra ánh sáng màu vàng kim, ẩn chứa sức mạnh ngập trời. Trần Bình Phàm đưa lên tay phải đang cầm thương mà vạch phá một cái, xé rách tầng tầng quy tắc đang cố gắng bao phủ lấy hắn.
Oanh!
Một thương đâm nát toàn bộ quy tắc kỳ lạ bắn ra đốm lửa sáng lạn, xiềng xích áp lực trên người hắn lúc này đã biến mất.
Hắn không sợ. Bất kể kẻ địch có mạnh đến đâu cũng không thể làm hắn nao núng sợ hãi. Một niềm tin vô địch, một tín niệm vững chắc vào chính bản thân mình có thể chiến thắng tất cả đối thủ.
* * *
Phía bên các Chí Tôn.
Sau khi biết được Tiên Lộ sắp mở ra, tất cả đều vì đó mà điên cuồng. Bọn hắn phá vỡ phong ấn của bản thân mà đồng loạt bay đến vũ trụ biên hoang.
Ầm!
Một tiếng động lớn từ bên trong đường thành tiên truyền ra để cho chúng sinh đều nghe thấy.
"Nhanh! Kẻ đương thời kia nhất định đang cố gắng mở ra cánh cửa kia, còn không nhanh chúng ta liền bỏ lỡ cơ hội!"
Các Chí Tôn lấy Nguyên Thủy dẫn đầu, vượt qua trăm vạn thiên hà rộng lớn mà bay đi.
Sau một hồi lâu cuối cùng bọn hắn cũng xông vào Tiên Lộ, đi đến cánh cửa thành tiên. Tại đây, các Chí Tôn nhìn thấy một người thanh niên mặc một bộ trang phục màu đen, tư thế oai hùng, chân đạp hư không, tóc dài xõa vai, tay cầm thương dài được làm từ đồng thau đang quay lưng về phía bọn hắn mà ngắm nhìn Tiên Môn.
Cả người hắn lộ ra vô cùng bình thường, bình thường tới cực điểm, tới kỳ lạ, phảng phất chỉ là một cục đá ven đường để cho bọn hắn tùy ý dẫm đạp. Nhưng tất cả các Chí Tôn đều biết rằng không phải như vậy. Có thể đứng ở nơi này thì tìm đâu ra kẻ bình thường cơ chứ?
"Đến cũng thật nhanh."
Trần Bình Phàm lúc này dường như để ý đến những người sau lưng, hắn quay người lại mà nói. Trong giọng nói tràn đầy ý lạnh còn có sát ý vô biên không cách nào giấu nổi, trường thương trong tay không ngừng rung động giống như muốn cắn nuốt tất cả Chí Tôn.
"Ngươi để cho chúng ta đi qua, cả hai bên coi như chưa có chuyện gì hoặc là hợp tác mở ra cánh cửa kia. Chúng ta cùng nhau Phi Tiên."
Nguyên Thủy chậm rãi mở miệng. Tất cả bọn hắn đều không hi vọng sẽ phải động thủ, dù sao sức sống của các Chí Tôn cũng không còn nhiều, có thể tránh được liền tránh.
Nguyên Thủy hi vọng Trần Bình Phàm sẽ cùng bọn hắn hợp tác.
Vì sao ư?
Chỉ vì một chữ "Tiên" rất đơn giản mà thôi.
Vì tìm kiếm một thứ hư vô mờ mịt còn không biết có thật hay không cũng để cho các đời Đế cùng Hoàng vì đó mà điên cuồng bỏ ra công sức, bao nhiêu kẻ đã bỏ mạng vì nó.
"Ngươi đang nói chuyện cười gì vậy? Người làm sao có thể cùng chó hợp tác nha?"
Chỉ là khiến cho Nguyên Thủy thất vọng nhưng cũng không ngoài suy đoán của hắn. Dù sao xác suất Trần Bình Phàm đồng ý là rất thấp, nhìn sát khí vô biên đang lan tỏa ra từ người kẻ trước mặt là biết.
"Ăn nói cẩn thận! Lúc Ngư Long ta chứng đạo thành Đại Đế, quân lâm vũ trụ, thống ngự bát hoang, vô địch Cửu Thiên Thập Địa thì tinh cầu sinh ra ngươi còn chưa chắc tồn tại đâu!"
Một giọng nói cổ xưa tràn đầy ác liệt cùng tức giận nói ra làm thời gian xáo trộn, không biết quá khứ tương lai, trăm vạn thiên hà bị đập nát, đại đạo reo vang.
Một Chí Tôn thần sắc dữ tợn, diện mục như quỷ quát to một tiếng. Hắn có chín cái đầu rồng đang ngoe nguẩy, thân mang hình dạng cá chép mặc hoàng bào, đôi tay mang vuốt hổ cùng với một đôi chân vịt. Kẻ này giống như sinh ra từ sự chắp vá của các chủng tộc với nhau vậy, vô cùng dị dạng.
Hắn bước ra một bước vượt qua năm tháng, trong nháy mắt đi đến trước mặt Trần Bình Phàm. Một thanh lao đỏ rực như than hồng từ trong tay áo bên phải của hắn bay ra, toàn thân nó tỏa ra một sức nóng kinh khủng.
Ngư Long dùng lấy tốc độ cực hạn, tay phải nắm chặt thanh lao đỏ rực kia mà đâm một kích chí mạng vào tim Trần Bình Phàm. Một lao này vừa ra, bão lốc rít gào, không gian bị xuyên phá, một loại sức mạnh ẩn chứa đại đạo bắn ra làm thiên địa run rẩy.
"Một đám nhát gan tự chém vào đạo quả của bản thân rồi cả ngày sống chui sống nhủi ở bên trong tảng đá chết tiệt kia. Các ngươi nói xem, các ngươi có giống con chó sống trong cái chuồng thỉnh thoảng lại đi ra cắn bậy không?"
Khi mũi lao đâm đến, Trần Bình Phàm không tránh không né, mặc kệ cho nó đâm vào làn da của mình.
Ầm! Răng rắc!
Một lao này lóe lên ánh sáng đỏ rực, tiên quang mênh mông, uy thế hào hùng xuyên thủng hết thảy cổ kim tương lai, xuyên thủng vạn cổ lại không thể nào đâm xuyên qua được lớp da của người thanh niên. Nó tựa như nhận lại một lực mạnh mẽ dội ngược lại khiến cho lao này không chịu nổi mà tan nát.
"Không thể nào? Ngay cả thần linh cũng từng chết dưới tay cây lao này cơ mà? Cho dù không thể nhất kích tất sát cũng không thể không tổn hại làn da của hắn được?"
Tất cả không cách nào tưởng tượng nổi, rốt cuộc thể chất của người thanh niên kia mạnh mẽ đến mức nào.
"Khoáng Cổ Tuyệt Luân, Cái Thế Thánh Thể!"
Một Chí Tôn hình người tại trong đám nói, thần sắc âm trầm, giọng nói run rẩy như gặp phải kẻ địch truyền kiếp, nhất định phải ngươi sống ta chết. Cả người hắn toàn thân màu tím, cả người tỏa ra một loại khí chất bá đạo không người sánh kịp, thân thể lực lưỡng cường tráng tràn đầy mị lực.
"Không phải, chỉ là phàm thể mà thôi."
Trần Bình Phàm thấy mấy kẻ trước mặt có chút hiểu lầm liền lên tiếng đính chính lại, đồng thời một tay bóp lấy đầu Ngư Long Chí Tôn còn đang ngơ ngác không thể tin nổi.
Bùm!
Đầu Ngư Long như trái dưa hấu bị bóp vỡ nát, máu tươi bắn tung tóe, từng giọt máu tươi rơi xuống đè sập hết thảy ba ngàn thế giới, sức nặng vô cùng to lớn, đinh vào trên thân áo đen của người thanh niên. Thần thức cũng trong nháy mắt bị bóp nát vụn để cho Ngư Long không cách nào chạy trốn, chân chính chết, hết thảy đều mạt sát không cách nào tiến vào luân hồi.
Trần Bình Phàm cũng bước ra một bước vượt qua năm tháng, tay phải cầm trường thương lóe sáng, tay trái kết mấy cái pháp ấn tạo ra cái thế thần thuật có lực lượng mênh mông.
Thần thuật vô địch bắn ra bay về phía các Chí Tôn làm bọn hắn cũng đành phải dùng ra sức mạnh của mình mà chống đỡ.
Từ trong miệng Nguyên Thủy nhả ra một cột cờ màu đen, trên nó tỏa ra những điều chẳng lành làm cho người ta kinh hãi.
Hắn phe phẩy mấy cái, lực lượng chẳng lành tuôn ra như sông lớn chảy xiết cái thế thần thuật trong nháy mắt bị đảo ngược, từ có thành không, trở về hư vô.
"Lá cờ này lại liên quan tới nhân quả chí cao, một đòn tất trúng mà không thể né tránh. Ta có hơi bất ngờ đấy."
Thần sắc Trần Bình Phàm có hơi kinh dị. Thứ nhân quả này vô cùng huyền diệu, bản thân hết thảy vạn vật, mặc kệ là ngươi tồn tại hay là không tồn tại thì đều sẽ có nhân quả. Cái thế thần thuật đang ở trạng thái tồn tại liền bị nó đảo ngược lại một cái trở thành không tồn tại, nếu không cẩn thận còn có thể bị lá cờ này đánh về hư vô.
Nguyên Thủy còn chưa xong, sau lưng hắn có một vầng trăng sáng treo cao, tiếng sóng biển dập dờn, một loại không hiểu ý cảnh sinh ra từ đó lại chứa hào quang lấp lánh không gì có thể sánh kịp.
Tay hắn bóp pháp ấn, giữa hư không xuất hiện gợn sóng, nhô ra một thanh thần kiếm, kiếm khí trường thiên tung hoành vô tận vũ trụ, xé rách tất cả giới vực.
Thần kiếm tự động một chém tới phía Trần Bình Phàm, trăm vạn đại đạo liền như tờ giấy mỏng không cách chịu nổi vết chém, vô hạn vô tận tại trước mặt nó liền không có ý nghĩa, muốn chém ngươi liền chém.
"Nã Thiên Ấn!"
Một cái ấn tỷ trong nháy mắt ngưng tụ lại, sức mạnh vô biên to lớn muốn hủy diệt thế gian.
"Thanh Liên Đế Thuật!"
Giữa thiên địa sinh ra vô vàn đóa hoa sen sắc xanh ẩn chứa sức sống to lớn, nó hấp thu bản nguyên của đại đạo, dung hợp với đại đạo, chỉ cần một cánh hoa chạm vào liền sẽ bị đại đạo đồng hóa, từ đó quy về tịch diệt.
"Chân Long Huyết!"
Có Chí Tôn tế ra một giọt máu của chân long, giọt máu đỏ thẫm ẩn chứa long khí xuyên phá cửu thiên để cho vạn tộc cúi đầu, tiếng long ngâm chấn động chín tầng thế giới, áp sập âm ty.
Các Chí Tôn cũng loạt ra tay, cái gì đao thương kiếm kích xích cung, cái gì cái thế thần thuật, bá đạo thần thông, đế thuật vô địch trong nháy mắt được tung ra, tiên quang mênh mông, uy thế ngập trời hợp thành một chiêu vô địch cổ kim tương lai, đánh gãy hết thảy, thế gian vạn vật cúi đầu.
"Cũng mạnh."
Dưới một kích vô địch như vậy cho dù là "Tiên" xuất hiện có lẽ cũng phải chết dưới nó. Người thanh niên sắc mặt vô cùng bình thản nói, hai tay Trần Bình Phàm nắm lấy đế binh Bất Phàm, vung vẩy mấy cái tạo thành một lá chắn màu trắng sáng, phù văn trên Bất Phàm lóe lên quang hoa rực rỡ. Một tiếng "Gào" rống đinh tai nhức óc bắn ra, một con Huyền Vũ như ẩn như hiện đằng sau Trần Bình Phàm, nó tựa như cột trụ vững chắc chống lên cả bầu trời rộng lớn vậy.
Ầm! Ầm!
Đòn đánh đó rơi vào người thanh niên làm khói bay mù mịt, chư thiên vì đó mà diệt lại vì đó mà sinh. Hợp kích của các Chí Tôn kia chí cao vô thượng, xưa nay chưa từng có làm cho người ta cảm giác như một giấc mộng vậy.
"Không ngờ các ngươi lại khiến cho ta phải dùng đến Huyền Vũ Thuật, một kích kia cho dù là ta cũng không dám dùng chân thân của mình cứng rắn đỡ lấy."
Sau một hồi lâu, làn khói bụi tản đi để lộ một vết nứt lớn trên cánh cửa tiến vào Tiên Vực, cảnh vật xung quanh cánh cửa lúc này hoàn toàn thay đổi. Những đóa hoa đại đạo bị đánh đến biến mất, thi thể cũng những kẻ đi trước cũng không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là một vùng không tồn tại bất cứ thứ gì. Hiển nhiên nơi đó đã bị một kích kia đánh trở về hư vô, không còn tồn tại bất kỳ vật chất lẫn tinh thần, khái niệm trật tự quy tắc, không-thời gian cũng không còn tồn tại.
"Làm sao có thể? Dưới một chiêu kia thì cho dù là ai cũng không thể sống nổi chứ?"
Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc kia vang lên để cho đồng tử của đám Nguyên Thủy co rút lại, vẻ mặt khiếp sợ không cách nào tưởng tượng nổi.
"Có lẽ nào!"
Bọn hắn lúc này chỉ có thể nghĩ đến một khả năng mà thôi.
"Thiên Đế!"