Chương 5: Tiên
"Ò ó o.." Trời còn chưa sáng hẳn thì tiếng gáy của gà trống đã vang lên khắp thôn Thanh Ngưu, dấu hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
Tại một ngôi nhà nhỏ ở cuối thôn, lúc này Diệp Phàm đã tỉnh dậy. Nó bắt đầu súc miệng bằng nước lã rồi rửa mặt cho tỉnh ngủ, sau đó Diệp Phàm cầm lấy cái chổi mà chạy ra ngoài quét sân, cho mấy con gà ăn tiện thể thu hoạch trứng của chúng.
Dáng người nhỏ bé chỉ có một mét hai đang hí hoáy làm việc nhà, trên khuôn mặt lộ ra sự cần mẫn chăm chỉ trông không hề giống với một đứa trẻ bảy tuổi nào khác trong thôn.
"Tiểu Phàm nghỉ chút đi con, để nương làm thay cho."
Có một giọng nói phát ra từ phía sau Diệp Phàm, thanh âm rất nhẹ nhàng lại yếu ớt còn có kèm theo tiếng ho đang đến gần cùng với tiếng bước chân chậm rãi.
"Nương cứ vào ngồi nghỉ đi, để đó con làm cho ạ."
Diệp Phàm thấy mẹ mình định đi ra liền chạy lại phía đó, cẩn thận dìu người vào trong căn nhà gỗ xập xệ ngồi nghỉ. Mẹ của nó thấy vậy cũng chỉ cười cười, trong tiếng cười còn có chút đắc ý.
Ai ôi, thử hỏi trong thôn có mấy đứa trẻ chăm chỉ như con nhà mình không? Đứa bé này lại còn ngoan ngoãn, hiếu thảo nữa chứ. Nhưng đồng thời trong mắt nàng cũng lộ ra sự chua xót nồng đậm mà Diệp Phàm không thể thấy được.
Những đứa trẻ khác giờ này vẫn còn đang say giấc trong vòng tay của cha mẹ chúng còn con mình thì mới tờ mờ sáng đã phải thức dậy làm việc. Tất cả cũng chỉ vì bản thân nàng trời sinh có bệnh lạ, cơ thể ngày càng trở lên yếu ớt, trượng phu thì đã qua đời từ hai năm trước do đi lên núi hái thuốc để bán, nào ngờ lại gặp phải ác hổ cuối cùng chết trong miệng nó.
Từ đó tất cả gánh nặng đều đặt lên vai một đứa bé chưa đầy năm tuổi này, người trong thôn làng lúc ban đầu cũng có hỗ trợ cho hai mẹ con chút ít. Nhưng năm ngoái đất nước nổ ra chiến tranh với hai nước láng giềng, việc làm ăn bắt đầu khó khăn lên mọi người cũng chỉ có thể thân ai nấy lo, thời gian đâu mà dư lực đi giúp đỡ người khác.
"Chuẩn bị đi sao?"
Mẹ Diệp Phàm hỏi.
"Vâng ạ. Dạo này kiếm chỗ bán có chút khó khăn, con cần phải đi sớm một chút."
Tiểu tử này cười nhẹ. Nó xách giỏ trứng mà bản thân vừa nhặt được lên rồi mang đi bán.
"Đúng rồi, nương mau vào nằm nghỉ đi. Người cẩn thận kẻo bị dính phong hàn đó ạ."
Khi vừa đi ra đến cửa Diệp Phàm cũng không quên ngoảnh mặt lại nhắc nhở, mẹ nó cũng cười rồi vẫy tay tạm biệt để tỏ ý đã biết. Lúc này nó mới yên tâm đi ra chợ.
* * *
Nhà Diệp Phàm nằm ở cuối thôn, muốn đi tới khu chợ thì cần phải đi mất vài dặm mới tới nơi. Khu chợ nằm ở giữa bốn cái thôn lên từ xưa người dân đã tụ tập về đây làm ăn buôn bán tấp nập, bởi vậy nơi này được người dân gọi là chợ Tứ.
Trời còn chưa sáng hẳn nhưng chợ đã có người từ tứ xứ đổ về đây để tranh chỗ bán hàng. Bên trong đám người đang chen chúc để nộp tiền phí vào chợ thì có một thân ảnh nhỏ nhoi đang có len lỏi vào chỗ nộp tiền.
"Cứ tưởng là đã đến sớm rồi chứ, ai ngờ vẫn chậm một bước so với người khác."
Diệp Phàm như con mèo nhỏ giữa bầy chó lớn, những người đi bán hàng đang không ngừng chen chúc mà không để ý đến nó khiến cho đứa bé bị đè bẹp một cách vô ý.
Song có vẻ như thằng nhỏ này đã quen với tình huống hiện tại, nó như con lươn trơn tuột vào phía bên trong một cách dễ dàng mà không hề bị trở ngại.
"La thúc, ta đến nộp tiên phí vào chợ."
Đứa trẻ bảy tuổi để lên với dáng người thấp bé cố vươn mình lên đặt vài đồng lẻ tiền phí vào bàn. Những người đứng sau thấy vậy cũng liền lùi lại không còn xô đẩy nữa.
"Đây chẳng phải tiểu Diệp sao? Được rồi, cầm lấy thẻ thông hành đi."
"Cảm tạ, La thúc."
La thúc thấy Diệp Phàm liền híp mắt cười. Đứa trẻ này càng nhìn càng thuận mắt, rất là hiểu chuyện, chẳng bù cho tiểu tử nhà hắn đến bây giờ vẫn còn đang rong chơi phá phách.
Diệp Phàm cầm lấy cái thể liền đi vào bên trong khu chợ. Khi đi nó có cẩn thận nhìn lại tấm thẻ để biết hôm nay vị trí nào là nơi mình ngồi vào.
"Ồ, La thúc cũng thật tốt, vậy mà cho ta vị trí thuận tiện có nhiều người đi qua như vậy."
Thằng nhỏ cười đến tít hết cả mắt, thầm nghĩ rằng hôm nay sẽ kiếm được đây.
Sau một hồi cuối cùng nó cũng đi đến chỗ có tấm bảng đánh dấu vị trí tương ứng trên tấm thẻ thông hành của mình. Diệp Phàm đặt cái mông ngồi xuống đất, nó bày ra giỏ trứng gà mà mình thu hoạch được, thêm đó là gánh hoa quả, gánh rau nó cất nhờ ở một nhà gần chợ.
"Trứng đây! Trứng gà mới nhặt sáng nay đây!"
"Hoa quả tươi mới hái đây! Cam, quýt, táo, xoài ổi, dưa hấu đây!"
"Rau tươi này! Rau muống, mùng tơi, củ cải này!"
Diệp Phàm dùng hết sức bình sinh, hít một hơi thật sâu rồi hét to lên. Giọng nó làm cho người xung quanh không khỏi chú ý, mới sáng sớm lại có một đứa trẻ đang đứng ở đây mời chào mua hàng.
"Đó là con cái nhà ai vậy, cha mẹ nó đâu mà sao lại để con nhỏ đi bán hàng rau lúc tờ mờ sáng như vậy?"
Có người từ nơi khác mới đến không khỏi tò mò hỏi.
"À, đó là tiểu tử nhà họ Diệp ở thôn Thanh Ngưu. Cha nó đã chết trong miệng lão hổ hai năm trước ở trên Tàng Tiên Sơn, mẹ đứa trẻ này thì trời sinh có bệnh lạ, thân thể yếu ớt đến nỗi chỉ có thể nằm ở nhà mà thôi. Tiểu Diệp cũng là đứa trẻ ngoan, chưa đầy năm tuổi thì sáng đã lên núi hái thuốc, trưa về trồng hoa quả với rau, tối thì đi đến một quán nhỏ phụ giúp việc lặt vặt.
Dù vậy nó vẫn có thể chăm sóc cho mẹ nó chu đáo, không một khắc nào không chú ý đến nàng. Chả biết đứa trẻ này có ma thuật gì mà có thể làm việc không biết mệt như vậy, cần cù chăm chỉ vượt xa những bạn đồng trang lứa khác."
Một ông lão bán hàng thấy người đi đường kia thắc mắc liền giải thích.
"Ồ."
Người đi đường kia lúc này ngạc nhiên mà thốt ra tiếng, trong lòng thầm hâm mộ với nhà họ Diệp có đứa con hiếu thảo.
"Đại thẩm, người mua rau đi. Rau nhà ta tự trồng tươi ngon lắm đó ạ."
"Vị tiểu thư này, cô mua hoa quả đi. Ta nghe nói hoa quả có thể làm cho làn da đẹp lên đó ạ."
"Đại thúc này có mua trứng không? Ta nhớ được nhà thúc mở quán ăn đúng không? Trứng nhà ta đảm bảo sạch sẽ, còn có thể giúp món ăn của ngài ngon hơn đó ạ."
* * *
Diệp Phàm thuần thục mời chào khách mua những đồ mình bày ra, nó lợi dụng lời ngon tiếng ngọt cùng với tuổi nhỏ của mình thành công bán được hết trong một buổi sáng.
Hiện tại thằng nhỏ đang trên đường đi về nhà, vừa đi vừa cười tít cả mặt, cái miệng thì phát ra tiếng "ha hả ha hả" vô cùng đắc chí, lại còn nhảy chân sáo nữa chứ.
Trên đường về Diệp Phàm liền nhớ ra còn phải mua thuốc cho mẹ của mình. Nương nó mắc bệnh lạ, thầy thuốc không cách nào biết được là loại bệnh gì đành cho vài đơn thuốc bồi dưỡng thân thể, nhằm kéo dài thời gian cho nàng.
"Mặc đại phu, ta muốn lấy thuốc cho nương."
Quầy thuốc, cánh cửa bị Diệp Phàm mở toang ra. Khi vừa bước chân vào thì thằng nhỏ liền ngửi được mùi thuốc thoang thoảng quanh quẩn nơi đây, cái mùi này mới đầu để cho nó có chút không quen, nhưng sau này quen thuộc thì nó lại ngửi ra được mùi thơm bên trong đó, dược hương vô cùng dễ chịu.
"Tới. Hai đồng rưỡi."
Mặc đại phu là một ông lão với mái tóc và bộ râu dài bạc trắng, đôi mắt vẩn đục nhưng thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng cơ trí, cơ thể gầy yếu với nước da nhăn nheo chai sạn lại rám nắng, lão mặc một bộ quần áo dài rộng màu đen đơn giản không có họa tiết. Y đang ngồi dựa trên chiếc ghế gỗ xưa cũ, đằng sau là tủ thuốc, tay trái cầm lấy quyển sách viết về các loại thảo dược, ống tay áo trái trượt xuống lộ ra cánh tay. Cả người ông ta cứ gật gà gật gù như đang ngủ vậy.
Diệp Phàm đi vào trước quầy, lấy ra tiền thuốc đưa cho lão.
"Dạo này nương của ngươi thế nào?"
Mặc đại phu đứng dậy một cách chậm rãi từ từ, tựa như cương thi vậy. Y quay lại về phía đằng sau, bắt đầu đi từng tủ lấy ra từng vị thuốc được đặt trong đó, lão vừa đi vừa hỏi thăm sức khỏe bệnh nhân của mình.
"..."
Diệp Phàm nghe được câu hỏi liền im lặng, đôi mắt nó đỏ lên còn có chút ươn ướt, khóe mũi cay cay.
Lúc này ông lão cũng hiểu, y cũng trầm mặc một hồi lâu, trong quầy thuốc chỉ có tiếng "cạch cạch" mở tủ cùng tiếng "xì xào" bốc thuốc.
"Đại phu, thật không còn cách nào sao? Ngài cứ nói đi, cho dù ở chân trời góc biển, cho dù ở trên chín tầng trời thì ta cũng sẽ tìm cách trèo lên đó để lấy được phương thuốc hoặc là cách chữa bệnh cho nương của ta."
Thằng nhỏ đưa tay áo lên lau đi đôi mắt của nó, phảng phất nó không muốn ai thấy dáng vẻ khi khóc hoặc là dáng vẻ yếu đuối của mình. Thanh âm mang theo sự kiên nghị hoàn toàn không lên có ở một đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi.
Thầy thuốc sau khi nghe cũng là lúc bốc xong thuốc, lão chỉ có thể thở một hơi dài chứa đựng sự nặng nề. Mặc đại phu cho thuốc vào cái bao giấy, đưa cho Diệp Phàm rồi nhìn nó hồi lâu.
"Đỉnh Tàng Tiên."
Cuối cùng y nói ra ba chữ này liền đuổi thằng nhỏ ra khỏi quầy thuốc của mình rồi đóng cửa không tiếp khách, để lại đứa trẻ với vẻ mặt ngu ngơ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đỉnh Tàng Tiên Sơn, thế gian này có tiên sao?"
Trong chớp mắt Diệp Phàm liền hiểu ý của Mặc đại phu. Ý muốn nói phương pháp cứu chữa cho nương của nó liền nằm ở trên Tàng Tiên Sơn. Chỉ là nó chưa hiểu, nếu thế gian này có tiên thì tại sao hai năm trước cha nó bị ác hổ cắn chết thì tiên nhân không cứu?
Tiên không phải là người phù hộ chúng sinh, phúc phận bá tánh sao?
Diệp Phàm nửa tin nửa ngờ cứ thế mà đi về nhà.
"Nương! Con về rồi ạ!"
"Nương! Người làm sao vậy?"
Chú:
(1) Nương: Từ Hán Việt. Nghĩa là mẹ.
(2) Tàng Tiên Sơn: Trong núi có ẩn giấu tiên nhân.
Tại một ngôi nhà nhỏ ở cuối thôn, lúc này Diệp Phàm đã tỉnh dậy. Nó bắt đầu súc miệng bằng nước lã rồi rửa mặt cho tỉnh ngủ, sau đó Diệp Phàm cầm lấy cái chổi mà chạy ra ngoài quét sân, cho mấy con gà ăn tiện thể thu hoạch trứng của chúng.
Dáng người nhỏ bé chỉ có một mét hai đang hí hoáy làm việc nhà, trên khuôn mặt lộ ra sự cần mẫn chăm chỉ trông không hề giống với một đứa trẻ bảy tuổi nào khác trong thôn.
"Tiểu Phàm nghỉ chút đi con, để nương làm thay cho."
Có một giọng nói phát ra từ phía sau Diệp Phàm, thanh âm rất nhẹ nhàng lại yếu ớt còn có kèm theo tiếng ho đang đến gần cùng với tiếng bước chân chậm rãi.
"Nương cứ vào ngồi nghỉ đi, để đó con làm cho ạ."
Diệp Phàm thấy mẹ mình định đi ra liền chạy lại phía đó, cẩn thận dìu người vào trong căn nhà gỗ xập xệ ngồi nghỉ. Mẹ của nó thấy vậy cũng chỉ cười cười, trong tiếng cười còn có chút đắc ý.
Ai ôi, thử hỏi trong thôn có mấy đứa trẻ chăm chỉ như con nhà mình không? Đứa bé này lại còn ngoan ngoãn, hiếu thảo nữa chứ. Nhưng đồng thời trong mắt nàng cũng lộ ra sự chua xót nồng đậm mà Diệp Phàm không thể thấy được.
Những đứa trẻ khác giờ này vẫn còn đang say giấc trong vòng tay của cha mẹ chúng còn con mình thì mới tờ mờ sáng đã phải thức dậy làm việc. Tất cả cũng chỉ vì bản thân nàng trời sinh có bệnh lạ, cơ thể ngày càng trở lên yếu ớt, trượng phu thì đã qua đời từ hai năm trước do đi lên núi hái thuốc để bán, nào ngờ lại gặp phải ác hổ cuối cùng chết trong miệng nó.
Từ đó tất cả gánh nặng đều đặt lên vai một đứa bé chưa đầy năm tuổi này, người trong thôn làng lúc ban đầu cũng có hỗ trợ cho hai mẹ con chút ít. Nhưng năm ngoái đất nước nổ ra chiến tranh với hai nước láng giềng, việc làm ăn bắt đầu khó khăn lên mọi người cũng chỉ có thể thân ai nấy lo, thời gian đâu mà dư lực đi giúp đỡ người khác.
"Chuẩn bị đi sao?"
Mẹ Diệp Phàm hỏi.
"Vâng ạ. Dạo này kiếm chỗ bán có chút khó khăn, con cần phải đi sớm một chút."
Tiểu tử này cười nhẹ. Nó xách giỏ trứng mà bản thân vừa nhặt được lên rồi mang đi bán.
"Đúng rồi, nương mau vào nằm nghỉ đi. Người cẩn thận kẻo bị dính phong hàn đó ạ."
Khi vừa đi ra đến cửa Diệp Phàm cũng không quên ngoảnh mặt lại nhắc nhở, mẹ nó cũng cười rồi vẫy tay tạm biệt để tỏ ý đã biết. Lúc này nó mới yên tâm đi ra chợ.
* * *
Nhà Diệp Phàm nằm ở cuối thôn, muốn đi tới khu chợ thì cần phải đi mất vài dặm mới tới nơi. Khu chợ nằm ở giữa bốn cái thôn lên từ xưa người dân đã tụ tập về đây làm ăn buôn bán tấp nập, bởi vậy nơi này được người dân gọi là chợ Tứ.
Trời còn chưa sáng hẳn nhưng chợ đã có người từ tứ xứ đổ về đây để tranh chỗ bán hàng. Bên trong đám người đang chen chúc để nộp tiền phí vào chợ thì có một thân ảnh nhỏ nhoi đang có len lỏi vào chỗ nộp tiền.
"Cứ tưởng là đã đến sớm rồi chứ, ai ngờ vẫn chậm một bước so với người khác."
Diệp Phàm như con mèo nhỏ giữa bầy chó lớn, những người đi bán hàng đang không ngừng chen chúc mà không để ý đến nó khiến cho đứa bé bị đè bẹp một cách vô ý.
Song có vẻ như thằng nhỏ này đã quen với tình huống hiện tại, nó như con lươn trơn tuột vào phía bên trong một cách dễ dàng mà không hề bị trở ngại.
"La thúc, ta đến nộp tiên phí vào chợ."
Đứa trẻ bảy tuổi để lên với dáng người thấp bé cố vươn mình lên đặt vài đồng lẻ tiền phí vào bàn. Những người đứng sau thấy vậy cũng liền lùi lại không còn xô đẩy nữa.
"Đây chẳng phải tiểu Diệp sao? Được rồi, cầm lấy thẻ thông hành đi."
"Cảm tạ, La thúc."
La thúc thấy Diệp Phàm liền híp mắt cười. Đứa trẻ này càng nhìn càng thuận mắt, rất là hiểu chuyện, chẳng bù cho tiểu tử nhà hắn đến bây giờ vẫn còn đang rong chơi phá phách.
Diệp Phàm cầm lấy cái thể liền đi vào bên trong khu chợ. Khi đi nó có cẩn thận nhìn lại tấm thẻ để biết hôm nay vị trí nào là nơi mình ngồi vào.
"Ồ, La thúc cũng thật tốt, vậy mà cho ta vị trí thuận tiện có nhiều người đi qua như vậy."
Thằng nhỏ cười đến tít hết cả mắt, thầm nghĩ rằng hôm nay sẽ kiếm được đây.
Sau một hồi cuối cùng nó cũng đi đến chỗ có tấm bảng đánh dấu vị trí tương ứng trên tấm thẻ thông hành của mình. Diệp Phàm đặt cái mông ngồi xuống đất, nó bày ra giỏ trứng gà mà mình thu hoạch được, thêm đó là gánh hoa quả, gánh rau nó cất nhờ ở một nhà gần chợ.
"Trứng đây! Trứng gà mới nhặt sáng nay đây!"
"Hoa quả tươi mới hái đây! Cam, quýt, táo, xoài ổi, dưa hấu đây!"
"Rau tươi này! Rau muống, mùng tơi, củ cải này!"
Diệp Phàm dùng hết sức bình sinh, hít một hơi thật sâu rồi hét to lên. Giọng nó làm cho người xung quanh không khỏi chú ý, mới sáng sớm lại có một đứa trẻ đang đứng ở đây mời chào mua hàng.
"Đó là con cái nhà ai vậy, cha mẹ nó đâu mà sao lại để con nhỏ đi bán hàng rau lúc tờ mờ sáng như vậy?"
Có người từ nơi khác mới đến không khỏi tò mò hỏi.
"À, đó là tiểu tử nhà họ Diệp ở thôn Thanh Ngưu. Cha nó đã chết trong miệng lão hổ hai năm trước ở trên Tàng Tiên Sơn, mẹ đứa trẻ này thì trời sinh có bệnh lạ, thân thể yếu ớt đến nỗi chỉ có thể nằm ở nhà mà thôi. Tiểu Diệp cũng là đứa trẻ ngoan, chưa đầy năm tuổi thì sáng đã lên núi hái thuốc, trưa về trồng hoa quả với rau, tối thì đi đến một quán nhỏ phụ giúp việc lặt vặt.
Dù vậy nó vẫn có thể chăm sóc cho mẹ nó chu đáo, không một khắc nào không chú ý đến nàng. Chả biết đứa trẻ này có ma thuật gì mà có thể làm việc không biết mệt như vậy, cần cù chăm chỉ vượt xa những bạn đồng trang lứa khác."
Một ông lão bán hàng thấy người đi đường kia thắc mắc liền giải thích.
"Ồ."
Người đi đường kia lúc này ngạc nhiên mà thốt ra tiếng, trong lòng thầm hâm mộ với nhà họ Diệp có đứa con hiếu thảo.
"Đại thẩm, người mua rau đi. Rau nhà ta tự trồng tươi ngon lắm đó ạ."
"Vị tiểu thư này, cô mua hoa quả đi. Ta nghe nói hoa quả có thể làm cho làn da đẹp lên đó ạ."
"Đại thúc này có mua trứng không? Ta nhớ được nhà thúc mở quán ăn đúng không? Trứng nhà ta đảm bảo sạch sẽ, còn có thể giúp món ăn của ngài ngon hơn đó ạ."
* * *
Diệp Phàm thuần thục mời chào khách mua những đồ mình bày ra, nó lợi dụng lời ngon tiếng ngọt cùng với tuổi nhỏ của mình thành công bán được hết trong một buổi sáng.
Hiện tại thằng nhỏ đang trên đường đi về nhà, vừa đi vừa cười tít cả mặt, cái miệng thì phát ra tiếng "ha hả ha hả" vô cùng đắc chí, lại còn nhảy chân sáo nữa chứ.
Trên đường về Diệp Phàm liền nhớ ra còn phải mua thuốc cho mẹ của mình. Nương nó mắc bệnh lạ, thầy thuốc không cách nào biết được là loại bệnh gì đành cho vài đơn thuốc bồi dưỡng thân thể, nhằm kéo dài thời gian cho nàng.
"Mặc đại phu, ta muốn lấy thuốc cho nương."
Quầy thuốc, cánh cửa bị Diệp Phàm mở toang ra. Khi vừa bước chân vào thì thằng nhỏ liền ngửi được mùi thuốc thoang thoảng quanh quẩn nơi đây, cái mùi này mới đầu để cho nó có chút không quen, nhưng sau này quen thuộc thì nó lại ngửi ra được mùi thơm bên trong đó, dược hương vô cùng dễ chịu.
"Tới. Hai đồng rưỡi."
Mặc đại phu là một ông lão với mái tóc và bộ râu dài bạc trắng, đôi mắt vẩn đục nhưng thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng cơ trí, cơ thể gầy yếu với nước da nhăn nheo chai sạn lại rám nắng, lão mặc một bộ quần áo dài rộng màu đen đơn giản không có họa tiết. Y đang ngồi dựa trên chiếc ghế gỗ xưa cũ, đằng sau là tủ thuốc, tay trái cầm lấy quyển sách viết về các loại thảo dược, ống tay áo trái trượt xuống lộ ra cánh tay. Cả người ông ta cứ gật gà gật gù như đang ngủ vậy.
Diệp Phàm đi vào trước quầy, lấy ra tiền thuốc đưa cho lão.
"Dạo này nương của ngươi thế nào?"
Mặc đại phu đứng dậy một cách chậm rãi từ từ, tựa như cương thi vậy. Y quay lại về phía đằng sau, bắt đầu đi từng tủ lấy ra từng vị thuốc được đặt trong đó, lão vừa đi vừa hỏi thăm sức khỏe bệnh nhân của mình.
"..."
Diệp Phàm nghe được câu hỏi liền im lặng, đôi mắt nó đỏ lên còn có chút ươn ướt, khóe mũi cay cay.
Lúc này ông lão cũng hiểu, y cũng trầm mặc một hồi lâu, trong quầy thuốc chỉ có tiếng "cạch cạch" mở tủ cùng tiếng "xì xào" bốc thuốc.
"Đại phu, thật không còn cách nào sao? Ngài cứ nói đi, cho dù ở chân trời góc biển, cho dù ở trên chín tầng trời thì ta cũng sẽ tìm cách trèo lên đó để lấy được phương thuốc hoặc là cách chữa bệnh cho nương của ta."
Thằng nhỏ đưa tay áo lên lau đi đôi mắt của nó, phảng phất nó không muốn ai thấy dáng vẻ khi khóc hoặc là dáng vẻ yếu đuối của mình. Thanh âm mang theo sự kiên nghị hoàn toàn không lên có ở một đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi.
Thầy thuốc sau khi nghe cũng là lúc bốc xong thuốc, lão chỉ có thể thở một hơi dài chứa đựng sự nặng nề. Mặc đại phu cho thuốc vào cái bao giấy, đưa cho Diệp Phàm rồi nhìn nó hồi lâu.
"Đỉnh Tàng Tiên."
Cuối cùng y nói ra ba chữ này liền đuổi thằng nhỏ ra khỏi quầy thuốc của mình rồi đóng cửa không tiếp khách, để lại đứa trẻ với vẻ mặt ngu ngơ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đỉnh Tàng Tiên Sơn, thế gian này có tiên sao?"
Trong chớp mắt Diệp Phàm liền hiểu ý của Mặc đại phu. Ý muốn nói phương pháp cứu chữa cho nương của nó liền nằm ở trên Tàng Tiên Sơn. Chỉ là nó chưa hiểu, nếu thế gian này có tiên thì tại sao hai năm trước cha nó bị ác hổ cắn chết thì tiên nhân không cứu?
Tiên không phải là người phù hộ chúng sinh, phúc phận bá tánh sao?
Diệp Phàm nửa tin nửa ngờ cứ thế mà đi về nhà.
"Nương! Con về rồi ạ!"
"Nương! Người làm sao vậy?"
Chú:
(1) Nương: Từ Hán Việt. Nghĩa là mẹ.
(2) Tàng Tiên Sơn: Trong núi có ẩn giấu tiên nhân.