Chương 6: Tiên (2)
"Nương!"
Thằng bé thấy Diệp nương đang nằm gục ở chỗ bếp lửa thì liền vội chạy đến bên cạnh.
Trên trán nàng toát ra mồ hôi nhễ nhại, cả người lúc thì lạnh như băng khi thì nóng như lửa đốt. Tại hai cánh tay phải còn mọc ra những đóa hoa sen trắng như tuyết, rễ của chúng đã cắm sâu vào hai cánh tay của nàng.
Diệp Phàm có thể thấy được máu của mẹ mình đang không ngừng chảy vào những cái rễ đó rồi chạy lên đóa hoa sen kia, máu càng chảy vào thì nó càng to hơn, càng nở rộ, càng trở lên đẹp đẽ hơn đồng thời phát ra ánh sáng dịu nhẹ màu xanh đỏ. Đóa hoa sen trắng này phát ra mùi máu tươi tanh nồng quanh quẩn khắp nhà, thậm chí còn có cả một màn sương máu nhàn nhạt bay ra từ đó.
"Này! Cút ra, biến đi! Mau biến ra khỏi tay nương của ta!"
Thằng nhỏ lập tức thấy không ổn, nó vội vàng tóm lấy rễ của những bông hoa này rồi nhổ ra khỏi cánh tay của Diệp nương. Từng tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên bên trong căn nhà gỗ xập xễ của hai mẹ con.
"Sao có thể? Làm sao để hết được đây?"
Diệp Phàm càng nhổ thì cánh tay của Diệp nương càng mọc ra những bông hoa sen trắng như tuyết kia với tốc độ ngày một nhanh hơn, đứa bé hiểu rằng cứ như vậy cũng không phải là cách. Nhưng nếu nó ngừng lại thì máu của mẹ mình sẽ lại bị hoa sen trắng hút đi mất.
Cơ thể Diệp nương vào giờ khắc này đã vô cùng suy kiệt, một lượng máu lớn trong người nàng đã trôi đi khiến cho giờ đây không khác gì bộ xác khô vẫn còn thở. Nhịp tim đập cùng hơi thở của mẹ Diệp Phàm hiện tại rất suy yếu, mỗi lần thở ra hít vào đều cần một quãng thời gian rất lâu.
"Ai đó. Ai cũng được, làm ơn cứu lấy nương của ta!"
Khi cha Diệp Phàm mất, thằng bé không mất đi hi vọng, nó vẫn nghị lực sống tiếp vẫn tin tưởng vào tương lai. Nhưng bây giờ là lần đầu tiên nó cảm thấy mình bất lực như vậy. Chỉ có thể nhìn người thân cuối cùng của mình đang từ từ chết đi mà bản thân lại không có cách nào ngăn cản được.
"Xẹt! Xẹt!"
Dần dần tốc độ mọc ra của những bông hoa sen đã vượt qua qua Diệp Phàm, thằng bé không cách nào nhổ kịp hết tất cả những mớ rễ đang nhô ra kia. Chúng đang không ngừng bao phủ lấy Diệp nương, bắt đầu từ hai tay rồi lan ra toàn thân của mẹ Diệp Phàm, cuối cùng nàng bị chúng hút khô kiệt máu với tốc độ không thể hình dung.
"Tiểu tử, tránh ra!"
Giữa lúc đứa bé kia đang tuyệt vọng cố gắng nhổ hết mớ rễ kia thì có một giọng nói từ phía đằng sau nó vang lên. Tiếng "cạch!" của cửa gỗ được mở ra, Mặc đại phu vác theo cái túi từ phía bên ngoài tựa như chim bay lập tức phi vào đến bên cạnh hai mẹ con nhà họ Diệp.
Mặc đại phu thần sắc tràn đầy sự nghiêm nghị cùng với sự kinh ngạc, ánh mắt của lão mang theo sự tức giận tựa như gặp phải đại địch.
"Thật là độc ác. Rốt cuộc là thù gì oán gì mà lại gieo Hỗn Liên Độc Chủng lên người nàng như vậy chứ?"
Ông lão từ trong tay nải lấy ra một cây kiếm nhỏ dài bằng ngón trỏ màu đen có ánh kim lóe lên. Diệp Phàm quỳ ở bên cạnh khi nhìn thấy nó thì đột nhiên cảm thấy như có từng đạo kiếm khí bắn ra tứ phía, xé rách toàn bộ linh hồn của thằng bé, để cho đứa trẻ này có chút run rẩy.
Mặc đại phu tay phải cầm lấy thanh kiếm nhỏ kia nhẹ nhàng đâm vào tim Diệp nương rồi từ từ kéo đi tạo thành vết rách dài cỡ ngón tay giữa. Lúc này từ bên trong vết rách liền có một luồng khói đen sực nức mùi hôi thối tựa như chuột chết theo đó mà bay ra. Tại sâu bên trong vết rách kia chính là một cái hạt giống đã cắm rễ thật sâu vào trái tim của nàng, nó đang không ngừng hấp hút lấy máu từ nơi đó để lớn dần bản thân mình.
Nhưng khi thanh kiếm nhỏ kia đi vào thì hạt giống liền lập tức ngừng lại, nó bị từng tia từng tia kiếm khí bao quanh lấy ngăn không cho hút được máu từ trái tim. Song đây cũng không hoàn toàn có thể ngăn cản được hết, cả hai đang đối kháng, hạt giống đang không ngừng mọc rễ mới đâm xuống trái tim kia còn kiếm khí từ tiểu kiếm kia lại đang cắt đứt từng sợi rễ đó.
Cái mùi này để cho Diệp Phàm không tự chủ che lại cái mũi, hai hàng lông mày của thằng bé nhíu lại vào nhau. Dù vậy thì nó vẫn không bỏ chạy mà ngồi quan sát thầy thuốc bên cạnh mình đang thi triển thủ đoạn.
"Hiện tại chỉ đành tạm thời như vậy thôi. Cần phải nhanh mang nàng đi đến nơi có thể loại bỏ được độc chủng này."
Lão Mặc thở phào một hơi thật dài. Ông ta cất thanh kiếm nhỏ kia đi, lấy vải trắng đã thấm nhuần thuốc nước mà băng bó vết thương cho Diệp nương.
"Đại phu, đó là nơi nào?"
Diệp Phàm vô cùng kích động, thằng bé nắm lấy áo của lão Mặc mà hỏi. Trong đôi mắt nó lúc này lấp lánh lại trong trẻo như sao trời giữa màn đêm, tràn đầy sự hy vọng.
"Đi. Ta cùng ngươi đi, nương của ngươi để ta cõng."
"Ngày hôm nay chúng ta đi tìm Tiên."
Mặc đại phu nhìn về phía Diệp Phàm nhẹ giọng nói. Thanh âm của lão mang theo sự kiên nghị cùng với một loại cảm xúc khó tả đến chính lão cũng không thể hiểu được. Nói rồi kẻ già cõng lấy Diệp nương, trẻ con vác lấy tay nải chứa thuốc, sau lưng còn đeo thêm túi thức ăn đã mua từ trước đó.
Hai người một già một trẻ lúc này liền lên đường.
* * *
Tàng Tiên Sơn.
Trước kia chỉ là ngọn núi lớn vô danh, không biết từ khi nào nó liền có cái tên này. Chỉ nghe người dưới thôn kể lại rằng trong núi có Tiên đang ẩn cư ở sâu bên trong đó, đã từng có rất nhiều người cùng nhau đi tìm nhưng không cách nào tìm được tiên nhân, cứ như bị vị Tiên này bị giấu đi vậy.
Cái tên Tàng Tiên cũng do đó mà có.
Núi Tàng Tiên cao ba ngàn dặm, đường lên núi rất nguy hiểm, phàm nhân muốn leo lên đây rất khó khăn, bình thường họ chỉ có thể loanh quanh ở chân núi hái thuốc mà thôi.
Ấy vậy mà giờ đây lại có hai bóng người đang cõng trên lưng một nữ nhân ốm yếu xanh xao mà đi lên núi này.
Mặc dù đường đi đã có các bậc thang nối thẳng đến đỉnh núi để đi lại nhưng mà dốc núi hiểm trở này lên hầu hết không ai dám leo cao, trượt chân một cái thì coi như tính mạng đã kết thúc.
Hiện tại là mùa đông, trời tối cũng rất sớm, cái lạnh làm cho người ta không khỏi tê cóng, càng lên cao thì sương mù càng nhiều che khuất tầm mắt hướng đi trong núi.
"Mặc đại phu, cứ đi như vậy thì cần bao lâu mới tới nơi vậy?"
Diệp Phàm vừa lau mồ hôi trên trán vừa thở dốc hỏi. Bắt đứa trẻ mới có bảy tuổi leo lên đỉnh núi thì chả khác nào đang bảo nó tập bay cả. Hai người đã leo lên hơn ba ngày rồi nhưng vẫn chưa leo tới đỉnh, giữa hành trình thỉnh thoảng họ lại dừng chân nghỉ ngơi rồi còn phải theo dõi tình hình của Diệp nương.
"Có lẽ cần mất hơn hai ngày nữa. Dừng chân thôi, trời đã tối rồi."
Lão Mặc không chắc chắn nói. Ba ngàn dặm, đây là một quãng đường dài ngay cả đi trên mặt đất bằng phẳng chứ đừng nói đến leo núi, hơn nữa càng lên cao thì không khí càng loãng, việc leo lên cũng rất khó khăn.
"Vâng."
"Không đúng!"
"Đại phu, ông không nói đùa chứ! Đây là ba ngàn dặm đó, hai ngày nữa thật có thể lên đỉnh sao?"
Đứa trẻ giờ mới phản ứng kịp chỗ kỳ lạ trong lời nói của ông lão. Nó vừa mới ngồi xuống liền lập tức cảm thấy không đúng liền hỏi lão Mặc.
"Có thể."
Giọng lão bình thản như đó chỉ là chuyện rất bình thường. Diệp Phàm phát hiện rằng từ lúc cõng nương của nó leo núi tới bây giờ thì lão Mặc chưa từng đổ giọt mồ hôi nào, không hề có dấu hiệu mất sức.
"Đại phu, ông.."
Ầm!
Diệp Phàm đang định mở miệng hỏi thì có một vật gì đó từ trên trời rơi xuống chỗ bọn họ với tốc độ rất nhanh tựa như ánh sáng lao đến. Vốn dĩ thằng bé không tránh kịp nhưng lão Mặc cũng lấy tốc độ tương tự ánh sáng mà kéo nó và Diệp nương nhảy vọt ra.
Sự va chạm để cho ngọn núi rung chấn kịch liệt, trời đất đều vì đó mà biến sắc, sinh linh sống tại gần đó vì vật kia mà sợ hãi.
"Thiệt tình. Mới ngồi nghỉ được chút thì lại có phiền phức kéo đến."
Lão Mặc sau khi mang theo hai mẹ con tránh khỏi liền thở dài nói. Ở trên người lão lúc này có một loại khí thế bắt đầu dâng cao lên, toàn thân tỏa ra hơi thở cường hãn để cho Diệp Phàm cảm thấy khó thở vô cùng, lão tựa như Kiếm Tiên trên chín tầng trời hạ phàm, mang theo sức mạnh vô thượng chém hết thảy vạn vật.
Vật kia sau khi rơi xuống đã tạo ra một cái hố to cỡ mấy căn nhà gỗ cộng lại, khói bụi bay mù mịt che khuất tầm mắt mọi người.
"Ba ngàn năm, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi. Mặc Trường Sinh!"
Một thanh âm của nam tử mang theo sự tức giận vô biên từ bên trong khói bụi phát ra. Sự cường đại của hắn để cho sơn hà vỡ nát, thiên địa vì đó mà thất sắc, hoàn vũ đều lay chuyển.
Thằng bé thấy Diệp nương đang nằm gục ở chỗ bếp lửa thì liền vội chạy đến bên cạnh.
Trên trán nàng toát ra mồ hôi nhễ nhại, cả người lúc thì lạnh như băng khi thì nóng như lửa đốt. Tại hai cánh tay phải còn mọc ra những đóa hoa sen trắng như tuyết, rễ của chúng đã cắm sâu vào hai cánh tay của nàng.
Diệp Phàm có thể thấy được máu của mẹ mình đang không ngừng chảy vào những cái rễ đó rồi chạy lên đóa hoa sen kia, máu càng chảy vào thì nó càng to hơn, càng nở rộ, càng trở lên đẹp đẽ hơn đồng thời phát ra ánh sáng dịu nhẹ màu xanh đỏ. Đóa hoa sen trắng này phát ra mùi máu tươi tanh nồng quanh quẩn khắp nhà, thậm chí còn có cả một màn sương máu nhàn nhạt bay ra từ đó.
"Này! Cút ra, biến đi! Mau biến ra khỏi tay nương của ta!"
Thằng nhỏ lập tức thấy không ổn, nó vội vàng tóm lấy rễ của những bông hoa này rồi nhổ ra khỏi cánh tay của Diệp nương. Từng tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên bên trong căn nhà gỗ xập xễ của hai mẹ con.
"Sao có thể? Làm sao để hết được đây?"
Diệp Phàm càng nhổ thì cánh tay của Diệp nương càng mọc ra những bông hoa sen trắng như tuyết kia với tốc độ ngày một nhanh hơn, đứa bé hiểu rằng cứ như vậy cũng không phải là cách. Nhưng nếu nó ngừng lại thì máu của mẹ mình sẽ lại bị hoa sen trắng hút đi mất.
Cơ thể Diệp nương vào giờ khắc này đã vô cùng suy kiệt, một lượng máu lớn trong người nàng đã trôi đi khiến cho giờ đây không khác gì bộ xác khô vẫn còn thở. Nhịp tim đập cùng hơi thở của mẹ Diệp Phàm hiện tại rất suy yếu, mỗi lần thở ra hít vào đều cần một quãng thời gian rất lâu.
"Ai đó. Ai cũng được, làm ơn cứu lấy nương của ta!"
Khi cha Diệp Phàm mất, thằng bé không mất đi hi vọng, nó vẫn nghị lực sống tiếp vẫn tin tưởng vào tương lai. Nhưng bây giờ là lần đầu tiên nó cảm thấy mình bất lực như vậy. Chỉ có thể nhìn người thân cuối cùng của mình đang từ từ chết đi mà bản thân lại không có cách nào ngăn cản được.
"Xẹt! Xẹt!"
Dần dần tốc độ mọc ra của những bông hoa sen đã vượt qua qua Diệp Phàm, thằng bé không cách nào nhổ kịp hết tất cả những mớ rễ đang nhô ra kia. Chúng đang không ngừng bao phủ lấy Diệp nương, bắt đầu từ hai tay rồi lan ra toàn thân của mẹ Diệp Phàm, cuối cùng nàng bị chúng hút khô kiệt máu với tốc độ không thể hình dung.
"Tiểu tử, tránh ra!"
Giữa lúc đứa bé kia đang tuyệt vọng cố gắng nhổ hết mớ rễ kia thì có một giọng nói từ phía đằng sau nó vang lên. Tiếng "cạch!" của cửa gỗ được mở ra, Mặc đại phu vác theo cái túi từ phía bên ngoài tựa như chim bay lập tức phi vào đến bên cạnh hai mẹ con nhà họ Diệp.
Mặc đại phu thần sắc tràn đầy sự nghiêm nghị cùng với sự kinh ngạc, ánh mắt của lão mang theo sự tức giận tựa như gặp phải đại địch.
"Thật là độc ác. Rốt cuộc là thù gì oán gì mà lại gieo Hỗn Liên Độc Chủng lên người nàng như vậy chứ?"
Ông lão từ trong tay nải lấy ra một cây kiếm nhỏ dài bằng ngón trỏ màu đen có ánh kim lóe lên. Diệp Phàm quỳ ở bên cạnh khi nhìn thấy nó thì đột nhiên cảm thấy như có từng đạo kiếm khí bắn ra tứ phía, xé rách toàn bộ linh hồn của thằng bé, để cho đứa trẻ này có chút run rẩy.
Mặc đại phu tay phải cầm lấy thanh kiếm nhỏ kia nhẹ nhàng đâm vào tim Diệp nương rồi từ từ kéo đi tạo thành vết rách dài cỡ ngón tay giữa. Lúc này từ bên trong vết rách liền có một luồng khói đen sực nức mùi hôi thối tựa như chuột chết theo đó mà bay ra. Tại sâu bên trong vết rách kia chính là một cái hạt giống đã cắm rễ thật sâu vào trái tim của nàng, nó đang không ngừng hấp hút lấy máu từ nơi đó để lớn dần bản thân mình.
Nhưng khi thanh kiếm nhỏ kia đi vào thì hạt giống liền lập tức ngừng lại, nó bị từng tia từng tia kiếm khí bao quanh lấy ngăn không cho hút được máu từ trái tim. Song đây cũng không hoàn toàn có thể ngăn cản được hết, cả hai đang đối kháng, hạt giống đang không ngừng mọc rễ mới đâm xuống trái tim kia còn kiếm khí từ tiểu kiếm kia lại đang cắt đứt từng sợi rễ đó.
Cái mùi này để cho Diệp Phàm không tự chủ che lại cái mũi, hai hàng lông mày của thằng bé nhíu lại vào nhau. Dù vậy thì nó vẫn không bỏ chạy mà ngồi quan sát thầy thuốc bên cạnh mình đang thi triển thủ đoạn.
"Hiện tại chỉ đành tạm thời như vậy thôi. Cần phải nhanh mang nàng đi đến nơi có thể loại bỏ được độc chủng này."
Lão Mặc thở phào một hơi thật dài. Ông ta cất thanh kiếm nhỏ kia đi, lấy vải trắng đã thấm nhuần thuốc nước mà băng bó vết thương cho Diệp nương.
"Đại phu, đó là nơi nào?"
Diệp Phàm vô cùng kích động, thằng bé nắm lấy áo của lão Mặc mà hỏi. Trong đôi mắt nó lúc này lấp lánh lại trong trẻo như sao trời giữa màn đêm, tràn đầy sự hy vọng.
"Đi. Ta cùng ngươi đi, nương của ngươi để ta cõng."
"Ngày hôm nay chúng ta đi tìm Tiên."
Mặc đại phu nhìn về phía Diệp Phàm nhẹ giọng nói. Thanh âm của lão mang theo sự kiên nghị cùng với một loại cảm xúc khó tả đến chính lão cũng không thể hiểu được. Nói rồi kẻ già cõng lấy Diệp nương, trẻ con vác lấy tay nải chứa thuốc, sau lưng còn đeo thêm túi thức ăn đã mua từ trước đó.
Hai người một già một trẻ lúc này liền lên đường.
* * *
Tàng Tiên Sơn.
Trước kia chỉ là ngọn núi lớn vô danh, không biết từ khi nào nó liền có cái tên này. Chỉ nghe người dưới thôn kể lại rằng trong núi có Tiên đang ẩn cư ở sâu bên trong đó, đã từng có rất nhiều người cùng nhau đi tìm nhưng không cách nào tìm được tiên nhân, cứ như bị vị Tiên này bị giấu đi vậy.
Cái tên Tàng Tiên cũng do đó mà có.
Núi Tàng Tiên cao ba ngàn dặm, đường lên núi rất nguy hiểm, phàm nhân muốn leo lên đây rất khó khăn, bình thường họ chỉ có thể loanh quanh ở chân núi hái thuốc mà thôi.
Ấy vậy mà giờ đây lại có hai bóng người đang cõng trên lưng một nữ nhân ốm yếu xanh xao mà đi lên núi này.
Mặc dù đường đi đã có các bậc thang nối thẳng đến đỉnh núi để đi lại nhưng mà dốc núi hiểm trở này lên hầu hết không ai dám leo cao, trượt chân một cái thì coi như tính mạng đã kết thúc.
Hiện tại là mùa đông, trời tối cũng rất sớm, cái lạnh làm cho người ta không khỏi tê cóng, càng lên cao thì sương mù càng nhiều che khuất tầm mắt hướng đi trong núi.
"Mặc đại phu, cứ đi như vậy thì cần bao lâu mới tới nơi vậy?"
Diệp Phàm vừa lau mồ hôi trên trán vừa thở dốc hỏi. Bắt đứa trẻ mới có bảy tuổi leo lên đỉnh núi thì chả khác nào đang bảo nó tập bay cả. Hai người đã leo lên hơn ba ngày rồi nhưng vẫn chưa leo tới đỉnh, giữa hành trình thỉnh thoảng họ lại dừng chân nghỉ ngơi rồi còn phải theo dõi tình hình của Diệp nương.
"Có lẽ cần mất hơn hai ngày nữa. Dừng chân thôi, trời đã tối rồi."
Lão Mặc không chắc chắn nói. Ba ngàn dặm, đây là một quãng đường dài ngay cả đi trên mặt đất bằng phẳng chứ đừng nói đến leo núi, hơn nữa càng lên cao thì không khí càng loãng, việc leo lên cũng rất khó khăn.
"Vâng."
"Không đúng!"
"Đại phu, ông không nói đùa chứ! Đây là ba ngàn dặm đó, hai ngày nữa thật có thể lên đỉnh sao?"
Đứa trẻ giờ mới phản ứng kịp chỗ kỳ lạ trong lời nói của ông lão. Nó vừa mới ngồi xuống liền lập tức cảm thấy không đúng liền hỏi lão Mặc.
"Có thể."
Giọng lão bình thản như đó chỉ là chuyện rất bình thường. Diệp Phàm phát hiện rằng từ lúc cõng nương của nó leo núi tới bây giờ thì lão Mặc chưa từng đổ giọt mồ hôi nào, không hề có dấu hiệu mất sức.
"Đại phu, ông.."
Ầm!
Diệp Phàm đang định mở miệng hỏi thì có một vật gì đó từ trên trời rơi xuống chỗ bọn họ với tốc độ rất nhanh tựa như ánh sáng lao đến. Vốn dĩ thằng bé không tránh kịp nhưng lão Mặc cũng lấy tốc độ tương tự ánh sáng mà kéo nó và Diệp nương nhảy vọt ra.
Sự va chạm để cho ngọn núi rung chấn kịch liệt, trời đất đều vì đó mà biến sắc, sinh linh sống tại gần đó vì vật kia mà sợ hãi.
"Thiệt tình. Mới ngồi nghỉ được chút thì lại có phiền phức kéo đến."
Lão Mặc sau khi mang theo hai mẹ con tránh khỏi liền thở dài nói. Ở trên người lão lúc này có một loại khí thế bắt đầu dâng cao lên, toàn thân tỏa ra hơi thở cường hãn để cho Diệp Phàm cảm thấy khó thở vô cùng, lão tựa như Kiếm Tiên trên chín tầng trời hạ phàm, mang theo sức mạnh vô thượng chém hết thảy vạn vật.
Vật kia sau khi rơi xuống đã tạo ra một cái hố to cỡ mấy căn nhà gỗ cộng lại, khói bụi bay mù mịt che khuất tầm mắt mọi người.
"Ba ngàn năm, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi. Mặc Trường Sinh!"
Một thanh âm của nam tử mang theo sự tức giận vô biên từ bên trong khói bụi phát ra. Sự cường đại của hắn để cho sơn hà vỡ nát, thiên địa vì đó mà thất sắc, hoàn vũ đều lay chuyển.