Chương 7: Một vài suy nghĩ vớ vẩn mà thôi
Vận mệnh, hư vô mờ mịt, không thể diễn giải cũng khó có thể tra xét. Người với người gặp nhau có thể là vô tình hoặc là có ý, nhưng không thể phủ nhận rằng nó đều đến từ những lựa chọn. Tại mỗi lựa chọn khác nhau cũng có thể dẫn đến vô số cuộc gặp gỡ cùng kết quả không đồng dạng. Vận mệnh vô tình gặp nhau là ngẫu nhiên nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, nó đều có lý do của nó, đều đến từ những lựa chọn của bản thân, xác xuất để xảy ra ra một cuộc gặp gỡ là một trên vô hạn lần, vậy lên nó là vận mệnh. Căn cứ vào đâu? Có vô số lựa chọn của bản thân, và đối phương cũng vậy, tác động ngoại cảnh, hết thảy đều là ngẫu nhiên hoặc người ta thường gọi là ông trời dẫn dắt, khả năng cực hiếm. Tất nhiên đây là cái nhìn hạn hẹp của ta.
Vận mệnh, định số hết thảy lại nằm trong không gian cùng thời gian. Ba chiều không gian là nơi chứa đựng vận mệnh, chứa đựng những người đưa ra lựa chọn của bản thân, ba chiều không gian chứa đựng vô số cái kết, vô số kết quả cùng các cuộc gặp gỡ lẫn sự kiện. Cuối cùng là một chiều thời gian, vận mệnh, định số, hết thảy lựa chọn đều nằm trong 1 chiều thời gian này, bởi vì có sự vận động của thời gian lên các sự kiện, lựa chọn mới có thể tiếp diễn rồi đi đến kết quả. Đồng thời cũng sinh ra rất nhiều phân nhánh không giống nhau do lựa chọn, có thể con số này là vô hạn không thể đếm được.
Khái niệm, thứ dùng để đi định nghĩa hết thảy. Thời gian, không gian, vận mệnh, định số hay chính bản thân khái niệm cũng có khái niệm. Khi phân tích thời gian, đó là một khái niệm để diễn tả trình tự xảy ra của các sự kiện nhất định, biến cố và thời gian kéo dài của chúng. Tại trong 1 đoạn vừa rồi cũng chứa rất nhiều khái niệm khác, khi đi phân tích nó, ta mới phát hiện rằng nó lại diễn sinh ra rất nhiều khái niệm khác ngay cả chính bản thân nó, con số này cũng là vô hạn bất khả đếm. Giữa chúng có mối liên hệ có thể là mật thiết hoặc không, phụ thuộc, bình đẳng.
Và bản thân nó có cả trước khi con người tìm ra và đặt tên cho nó, những thứ tự nhiên cùng được con người tìm ra. Lại tiếp tục dùng thời gian làm ví dụ, thứ đồ chơi này là con người đặt tên cho, nhưng bản thân nó cũng đã tồn tại từ trước đó. Những khái niệm vốn có này có thể phân làm mấy cái cấp độ, dễ dàng tác động, rất khó, cùng không thể tác động. Thời gian, nếu tính công nghệ khoa học khả năng của con người đến hiện tại và dùng kiến thức hạn hẹp của ta đến xem thì có thể đặt nó vào cái cấp độ thứ ba. Tại lúc tác động được đến khái niệm cấp độ không thể tác động, thì bản thân người tác động đó đã vượt qua toàn bộ sinh vật trên thế gian này.
Giờ nói đến các chiều theo cái nhìn của ta. Một chiều, chỉ có thể di chuyển theo một đường thẳng trước sau. Hai chiều, thêm cái trái phải. Ba chiều thêm cái lên cùng xuống. Thời gian, 1 chiều chạy song song, nằm ở phía trên ba chiều kia. Dùng kiến thức hạn hẹp của ta đến xem, chiều thời gian là một đường thẳng lớn cùng với vô số con đường nhỏ phân nhánh ra, nó nằm trên ba chiều trước đó, quan sát hết thảy, ba chiều cơ bản kia liền giống như một chiếc hộp lấy chiều thời gian làm trục, cả hai được nối với nhau bằng 1 sợi dây. Cứ tưởng tượng rằng chiếc hộp được nối với dây được cầm bởi 1 người đi trên chiều thời gian, người đó di di chuyển thì chiếc hộp cũng di chuyển theo, thế giới cũng vận động theo.
Đó là bốn chiều, vậy năm chiều thế nào? Thú thật cái miêu tả này đã có rồi, nhưng ta chưa đọc, cho dù đọc cũng không hiểu, bởi kiến thức hạn hẹp mà, tương lai có cơ hội sẽ đọc. Lại đến dùng cách nhìn, ý nghĩ cùng tưởng tượng của ta để hình dung đi.
Tại bốn chiều trở đi, thì chiều thứ tư lại trở thành một đường thẳng, sau đó lại có thêm một chiều song song lớn với nó nữa. Có lẽ đây là một vũ trụ song song hoặc thế giới khác biệt hoàn toàn với nó, chỉ bất quá ở con đường thứ hai (chiều thứ năm) này hoàn toàn siêu việt con đường trước đó. Nếu như hình dung hình dung chiều thứ tư và chiều thứ năm là một con đường thì chiều thứ tư hoàn toàn trống vắng, không có bất kỳ tòa nhà hay con người sinh sống trên và xung quanh con đường đó. Chiều thứ năm hoàn toàn khác, nơi có nhà cửa, con người, xem bốn chiều trước đây là một mặt phẳng hoàn toàn, tùy ý tô vẽ lên nó. Chiều thứ sáu, có một trục cao cùng sâu cắm vào, tạo lên một độ cao hoàn toàn khác biệt đối với trước đó, cao không thể chạm được. Chiều thứ bảy, thêm một trục ngang cùng thẳng nữa ghép vào lại giống như một chiếc hộp. Song nó to hơn cái trước, 2 cái tạo thành một hình dạng bậc thang (theo ta tưởng tượng là vậy) hoặc là một hộp to hơn bao trùm lên hộp trước. Chiều thứ tám, thứ chín, mười sau này đều như vậy.
Vô hạn chiều? Cứ hiểu rằng vô hạn chiều không thể đếm, xen lẫn vào nhau liền tốt. Kích thước? Con người còn chưa khám phá được hết vũ trụ thì sao biết được, có thể hết thảy tinh cầu, hệ sao, thiên hà đều nằm trong một chiếc hộp vô hạn. Nó quá rộng lớn. Vô hạn lần bao trùm lên vô hạn lần.
Nếu như vượt qua thì sao? Rất nhiều bộ truyện miêu tả nhân vật chính siêu thoát hết thảy, vĩnh viễn vô địch như họ Cổ nào đó, thậm chí fan còn nói rằng tác giả đã không thể khống chế được hắn, hắn phải tự tạo ra những kẻ khác, chờ họ đánh bại mình. Thật có lỗi, không tồn tại ai đó siêu thoát hết thảy. Bọn họ nói rằng Cổ đã siêu thoát hết thảy, song cuối cùng chỉ là đổi một cái nhà tù thôi, một nhà tù cao cao không thể thấy đỉnh, rộng mênh mông không thấy điểm cuối, không thể nhận biết. Tất nhiên đây là thuộc về vấn đề tư tưởng, mỗi người có một tư tưởng khác nhau. Vương Lâm từng nói: "Có thiên sao? Có nhà tù sao?" đối với hắn thì không tồn tại nhà tù hay thiên, đối với người khác khác biệt. Ta cũng chỉ là muốn nói rằng vượt qua hay không vượt qua cuối cùng chỉ thuộc về tư tưởng.
Còn nếu thật sự nói vượt qua được thì cũng không cần chơi nữa. Giơ tay nhấc chân đều cho hết thảy thành không rồi. Lại nói vô thủy vô chung, không có bắt đầu, không có điểm cuối, loại này cũng đã vượt qua các chiều rồi.
Trừu tượng, thông tin, khái niệm chính là một loại trừu tượng, nếu liên kết được với nó thì sẽ mãi tồn tại, không thể hủy diệt được.
Vật chất, theo ta hiểu rằng đó là thứ có hình dạng, trạng thái, sẽ mục nát theo thời gian, có thề cầm, có thể nắm. Tâm trí, không thể nắm, không thể cầm, không tồn tại hình dạng.
Phi, đó là bay, là không có, là đối nghịch. Ví dụ cõi vật chất là nơi tồn tại vật chất, vậy cõi phi vật chất chính là nơi không tồn tại vật chất.
Giờ nói đến "đạo". Ta đã đọc Đạo Đức Kinh, dù rằng chưa đọc hết, cũng quên rất nhiều rồi. Chỉ nhớ nó được miêu tả rằng nó là vạn vật, cái tên của nó cũng chỉ được gán lên một cách gượng ép:
"Đạo."
Tức vạn vật, tức khái niệm, vật chất, tâm trí, thời gian, không gian, cỏ cây hoa lá, rất nhiều.
Hư vô, không tồn tại bất cứ thứ gì, ngay cả khái niệm, thời gian, không gian. Nhưng bản thân nó lại tồn tại, nó không tồn tại, nhưng bởi nó không tồn tại lên nó tồn tại.
Mấy cái phía trên đều là ta nhất thời suy nghĩ ra, viết rất vớ vẩn. Ta dùng lấy cái nhìn, kiến thức hạn hẹp của mình để đi viết. Vì vừa nghĩ vừa viết lên sẽ có rất nhiều chỗ trùng lặp cùng mâu thuẫn, đồng thời còn không theo thứ tự nào cả. Thôi kệ đi, dù sao cũng chỉ là viết cho vui, hi vọng về viết để kiếm tiền còn rất xa vời, thực lực bản thân còn không có mà. Cứ coi đây là một vài dòng suy nghĩ ta muốn nói ra, muốn mọi người biết được đi.
Vận mệnh, định số hết thảy lại nằm trong không gian cùng thời gian. Ba chiều không gian là nơi chứa đựng vận mệnh, chứa đựng những người đưa ra lựa chọn của bản thân, ba chiều không gian chứa đựng vô số cái kết, vô số kết quả cùng các cuộc gặp gỡ lẫn sự kiện. Cuối cùng là một chiều thời gian, vận mệnh, định số, hết thảy lựa chọn đều nằm trong 1 chiều thời gian này, bởi vì có sự vận động của thời gian lên các sự kiện, lựa chọn mới có thể tiếp diễn rồi đi đến kết quả. Đồng thời cũng sinh ra rất nhiều phân nhánh không giống nhau do lựa chọn, có thể con số này là vô hạn không thể đếm được.
Khái niệm, thứ dùng để đi định nghĩa hết thảy. Thời gian, không gian, vận mệnh, định số hay chính bản thân khái niệm cũng có khái niệm. Khi phân tích thời gian, đó là một khái niệm để diễn tả trình tự xảy ra của các sự kiện nhất định, biến cố và thời gian kéo dài của chúng. Tại trong 1 đoạn vừa rồi cũng chứa rất nhiều khái niệm khác, khi đi phân tích nó, ta mới phát hiện rằng nó lại diễn sinh ra rất nhiều khái niệm khác ngay cả chính bản thân nó, con số này cũng là vô hạn bất khả đếm. Giữa chúng có mối liên hệ có thể là mật thiết hoặc không, phụ thuộc, bình đẳng.
Và bản thân nó có cả trước khi con người tìm ra và đặt tên cho nó, những thứ tự nhiên cùng được con người tìm ra. Lại tiếp tục dùng thời gian làm ví dụ, thứ đồ chơi này là con người đặt tên cho, nhưng bản thân nó cũng đã tồn tại từ trước đó. Những khái niệm vốn có này có thể phân làm mấy cái cấp độ, dễ dàng tác động, rất khó, cùng không thể tác động. Thời gian, nếu tính công nghệ khoa học khả năng của con người đến hiện tại và dùng kiến thức hạn hẹp của ta đến xem thì có thể đặt nó vào cái cấp độ thứ ba. Tại lúc tác động được đến khái niệm cấp độ không thể tác động, thì bản thân người tác động đó đã vượt qua toàn bộ sinh vật trên thế gian này.
Giờ nói đến các chiều theo cái nhìn của ta. Một chiều, chỉ có thể di chuyển theo một đường thẳng trước sau. Hai chiều, thêm cái trái phải. Ba chiều thêm cái lên cùng xuống. Thời gian, 1 chiều chạy song song, nằm ở phía trên ba chiều kia. Dùng kiến thức hạn hẹp của ta đến xem, chiều thời gian là một đường thẳng lớn cùng với vô số con đường nhỏ phân nhánh ra, nó nằm trên ba chiều trước đó, quan sát hết thảy, ba chiều cơ bản kia liền giống như một chiếc hộp lấy chiều thời gian làm trục, cả hai được nối với nhau bằng 1 sợi dây. Cứ tưởng tượng rằng chiếc hộp được nối với dây được cầm bởi 1 người đi trên chiều thời gian, người đó di di chuyển thì chiếc hộp cũng di chuyển theo, thế giới cũng vận động theo.
Đó là bốn chiều, vậy năm chiều thế nào? Thú thật cái miêu tả này đã có rồi, nhưng ta chưa đọc, cho dù đọc cũng không hiểu, bởi kiến thức hạn hẹp mà, tương lai có cơ hội sẽ đọc. Lại đến dùng cách nhìn, ý nghĩ cùng tưởng tượng của ta để hình dung đi.
Tại bốn chiều trở đi, thì chiều thứ tư lại trở thành một đường thẳng, sau đó lại có thêm một chiều song song lớn với nó nữa. Có lẽ đây là một vũ trụ song song hoặc thế giới khác biệt hoàn toàn với nó, chỉ bất quá ở con đường thứ hai (chiều thứ năm) này hoàn toàn siêu việt con đường trước đó. Nếu như hình dung hình dung chiều thứ tư và chiều thứ năm là một con đường thì chiều thứ tư hoàn toàn trống vắng, không có bất kỳ tòa nhà hay con người sinh sống trên và xung quanh con đường đó. Chiều thứ năm hoàn toàn khác, nơi có nhà cửa, con người, xem bốn chiều trước đây là một mặt phẳng hoàn toàn, tùy ý tô vẽ lên nó. Chiều thứ sáu, có một trục cao cùng sâu cắm vào, tạo lên một độ cao hoàn toàn khác biệt đối với trước đó, cao không thể chạm được. Chiều thứ bảy, thêm một trục ngang cùng thẳng nữa ghép vào lại giống như một chiếc hộp. Song nó to hơn cái trước, 2 cái tạo thành một hình dạng bậc thang (theo ta tưởng tượng là vậy) hoặc là một hộp to hơn bao trùm lên hộp trước. Chiều thứ tám, thứ chín, mười sau này đều như vậy.
Vô hạn chiều? Cứ hiểu rằng vô hạn chiều không thể đếm, xen lẫn vào nhau liền tốt. Kích thước? Con người còn chưa khám phá được hết vũ trụ thì sao biết được, có thể hết thảy tinh cầu, hệ sao, thiên hà đều nằm trong một chiếc hộp vô hạn. Nó quá rộng lớn. Vô hạn lần bao trùm lên vô hạn lần.
Nếu như vượt qua thì sao? Rất nhiều bộ truyện miêu tả nhân vật chính siêu thoát hết thảy, vĩnh viễn vô địch như họ Cổ nào đó, thậm chí fan còn nói rằng tác giả đã không thể khống chế được hắn, hắn phải tự tạo ra những kẻ khác, chờ họ đánh bại mình. Thật có lỗi, không tồn tại ai đó siêu thoát hết thảy. Bọn họ nói rằng Cổ đã siêu thoát hết thảy, song cuối cùng chỉ là đổi một cái nhà tù thôi, một nhà tù cao cao không thể thấy đỉnh, rộng mênh mông không thấy điểm cuối, không thể nhận biết. Tất nhiên đây là thuộc về vấn đề tư tưởng, mỗi người có một tư tưởng khác nhau. Vương Lâm từng nói: "Có thiên sao? Có nhà tù sao?" đối với hắn thì không tồn tại nhà tù hay thiên, đối với người khác khác biệt. Ta cũng chỉ là muốn nói rằng vượt qua hay không vượt qua cuối cùng chỉ thuộc về tư tưởng.
Còn nếu thật sự nói vượt qua được thì cũng không cần chơi nữa. Giơ tay nhấc chân đều cho hết thảy thành không rồi. Lại nói vô thủy vô chung, không có bắt đầu, không có điểm cuối, loại này cũng đã vượt qua các chiều rồi.
Trừu tượng, thông tin, khái niệm chính là một loại trừu tượng, nếu liên kết được với nó thì sẽ mãi tồn tại, không thể hủy diệt được.
Vật chất, theo ta hiểu rằng đó là thứ có hình dạng, trạng thái, sẽ mục nát theo thời gian, có thề cầm, có thể nắm. Tâm trí, không thể nắm, không thể cầm, không tồn tại hình dạng.
Phi, đó là bay, là không có, là đối nghịch. Ví dụ cõi vật chất là nơi tồn tại vật chất, vậy cõi phi vật chất chính là nơi không tồn tại vật chất.
Giờ nói đến "đạo". Ta đã đọc Đạo Đức Kinh, dù rằng chưa đọc hết, cũng quên rất nhiều rồi. Chỉ nhớ nó được miêu tả rằng nó là vạn vật, cái tên của nó cũng chỉ được gán lên một cách gượng ép:
"Đạo."
Tức vạn vật, tức khái niệm, vật chất, tâm trí, thời gian, không gian, cỏ cây hoa lá, rất nhiều.
Hư vô, không tồn tại bất cứ thứ gì, ngay cả khái niệm, thời gian, không gian. Nhưng bản thân nó lại tồn tại, nó không tồn tại, nhưng bởi nó không tồn tại lên nó tồn tại.
Mấy cái phía trên đều là ta nhất thời suy nghĩ ra, viết rất vớ vẩn. Ta dùng lấy cái nhìn, kiến thức hạn hẹp của mình để đi viết. Vì vừa nghĩ vừa viết lên sẽ có rất nhiều chỗ trùng lặp cùng mâu thuẫn, đồng thời còn không theo thứ tự nào cả. Thôi kệ đi, dù sao cũng chỉ là viết cho vui, hi vọng về viết để kiếm tiền còn rất xa vời, thực lực bản thân còn không có mà. Cứ coi đây là một vài dòng suy nghĩ ta muốn nói ra, muốn mọi người biết được đi.