Chương 2: Hội ngộ
Cuộc sống cứ như vậy mà không ngừng trôi, chớp mắt đã 7 năm qua đi, Phi Yến giờ đây đã là một cô nhân viên văn phòng xinh đẹp và tài giỏi, dấu ấn của thời gian đã làm gương mặt vốn đã thanh tú của cô nay lại thêm phần mặn mà, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc dài xoăn lơi buông xõa ngang lưng. Ai đi ngang cũng không tránh khỏi phải quay đầu ngoái nhìn.
Phi Yến đã làm việc tại một tập đoàn F&B có tiếng trong nước được 2 năm. Hôm nay nhận được tin báo Tổng giám đốc hiện tại sẽ nghỉ hưu và thay vào đó là một anh chàng CEO trẻ du học từ Mỹ trở về tiếp quản công ty.
“Mọi người ơi, hôm nay Tổng giám đốc mới của chúng ta sẽ nhận chức. 10 giờ họp nhé!” – Trưởng phòng thông báo đến cho mọi người.
Cả văn phòng nghe xong liền xì xầm to nhỏ, tò mò không biết vị sếp mới này là người như thế nào. Nghe bảo là vừa trẻ vừa đẹp trai, có quan hệ với các ông lớn trong ngành. Các cô gái trẻ xúng xính chỉnh trang quần áo, dặm lại lớp trang điểm để mong nhận được sự chú ý của vị tổng tài, một bước đổi đời.
Phi Yến thấy vậy cũng chỉ mỉm cười, làm gì có chuyện xảy ra như trên phim được chứ? Cô nhìn ra cửa sổ, thâm tâm dấy lên một cảm giác buồn bã, không biết giờ này Đông Vũ anh đang ở đâu? Có sống tốt không? Đã thật sự tìm được hạnh phúc của mình chưa? Đúng vậy, dù đã 7 năm qua đi nhưng tình yêu mà cô dành cho Đông Vũ vẫn luôn nằm yên ở đó, không hiểu sao cô lại cố chấp đến vậy, chỉ là một người thích thầm thời học sinh thôi, thật sự khó quên đến vậy sao?
…
Trên hành lang, Phi Yến trên tay ôm một xấp tài liệu đi về phía phòng họp, bước chân có phần gấp rút nên đã đụng trúng một nhóm người đi từ phía đối diện làm tài liệu rớt xuống, vương vãi khắp nơi. Phi Yến cuống cuồng nhặt xấp tài liệu lên và cúi đầu xin lỗi, ngay lúc đó bỗng hiện lên trong mắt cô một bóng dáng thân quen đến lạ thường, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao tầm 1m8, khuôn mặt này, vóc dáng này bất giác khiến cô vô cùng xúc động, chưa kịp phản ứng thì người bên kia đã mở lời trước:
“Là Yến à, cũng lâu rồi không gặp. Em khỏe chứ?”
Một chữ ‘em’ đánh tan cả lồng ngực của Phi Yến, chữ ‘em’ của cậu ấy sao lại có thể nhẹ nhàng và dịu dàng đến thế. Cô cúi đầu, ngại ngùng đáp lời:
“Vẫn rất tốt. Cảm ơn. Anh cũng vậy chứ?”
“Ừm, rất tốt” – Giọng nói trầm ấm mà nhẹ nhàng cất lên đến đâu, tâm can Phi Yến như chết lạnh đến đó – “Tan làm, có rảnh không? Uống cà phê nhé?”
Phi Yến vẻ mặt căng thẳng, từng giọt mồ hôi hai bên thái dương không ngừng rơi xuống, đối diện với người trong lòng mình, nhiều năm như vậy rồi, vẫn là không thể bình tĩnh nổi.
“Cũng được.” – Cô gật đầu, đáp một cách ngắn gọn.
…
Chiều hôm đó, tại quán cà phê Maison De Blanc.
Đông Vũ kéo ghế ngồi cho Phi Yến, thuận miệng gọi một ly ‘nâu nóng ít ngọt’, anh vẫn còn nhớ cô rất thích uống cà phê sữa nóng ít sữa.
“Cảm ơn. Không ngờ là cậu vẫn còn nhớ” – Phi Yến bất giác mỉm cười, anh bạn này, vẫn luôn chu đáo ấm áp như vậy.
“Giữa sếp với nhân viên, xưng hô như vậy có vẻ không ổn lắm nhỉ?” – Đông Vũ cười cười, dáng vẻ có phần ngông nghênh, khác biệt hoàn toàn với kẻ thư sinh mọt sách lúc trước – “Gọi ‘anh’ đi.”
“Vâng, anh ạ” – Phi Yến run rẩy, bộ dạng nhút nhát khác hẳn ngày thường.
“Suốt thời gian qua vẫn ổn chứ? Công việc ở đây có thuận lợi không? Đã lập gia đình chưa?” – Đông Vũ tuôn ra một tràng câu hỏi, lâu ngày không gặp, anh quả nhiên là có chút tò mò với cô bạn này.
Phi Yến cố gắng nghe rõ từng câu một để trả lời cho chính xác. Không để anh chờ lâu, cô liền đáp:
“Tôi vẫn ổn. Công việc rất thuận lợi và ổn định, ở đây mọi người rất chiếu cố tôi. Còn về chuyện lập gia đình thì vẫn chưa.”
“Sao vậy? Vừa xinh đẹp, đảm đang lại giỏi giang, tôi nghĩ nhiều người muốn cưới em lắm, do bản thân chưa sẵn sàng à?” – Môi Đông Vũ nhấp một ngụm cà phê, từ tận sâu trong đáy mắt tồn tại một cảm xúc khó tả.
“Ừm, mới 25 thôi, chưa muốn lắm.”
“Tôi cũng vậy” – Đông Vũ bất giác mỉm cười, nhẹ giọng. Hãу ?ìm đọc ??a?g chí?h ở { ??ùm??? уệ?.v? }
“Bố mẹ anh có biết…”
“Không, tôi chưa nói” – Đoán được Phi Yến sắp nói gì, Đông Vũ liền ngắt lời – “Cũng không có ý định nói cho họ biết. Gia đình tôi như thế nào em biết mà, tôi không muốn vì mình mà ảnh hưởng nhiều người.”
“Thế thì bất hạnh quá! Anh tính sống cả đời che giấu vậy hả?” – Phi Yến buồn bã, tỏ ý thương cảm.
“Có em biết mà. Sao lại gọi lại che giấu được.” – Anh cười nhẹ, khóe môi lộ ra một đường cong mềm mại làm cho Phi Yến lần nữa cảm thấy động lòng.
Sau đó, Đông Vũ đã chủ động đưa Phi Yến về nhà. Trên đường đi hai người đã mở lòng hơn, trò chuyện cùng nhau rất nhiều, đúng là tri kỷ mãi mãi là tri kỷ, bao năm xa cách gặp lại nhau vẫn có thể thân thiết như chưa hề có cuộc chia ly nào.
…
Về đến nhà, căn biệt thự to lớn hiện ra trước mắt, chiếm ngự cả một cung đường.
Đông Vũ bước vào trong, nhìn lướt qua phòng khách, anh thấy bà nội đang ngồi hàn thuyên cùng một cô gái, có thể nói là nhan sắc tuyệt đẹp, trông dáng vẻ cũng là con nhà bề thế, không phải tầm thường. Đông Vũ linh cảm được sắp có chuyện không hay xảy đến, anh khẽ nhấc từng bước chân nhẹ nhàng, hi vọng có thể trốn lên phòng một cách trót lọt.
“Vũ! Về rồi à? Cháu lại đây bà bảo chút” – Thôi chết, bị bà nội phát hiện rồi!
Tự biết bản thân mình không thể thoát được người phụ nữ quyền lực nhất nhà, anh bước tới, ngồi xuống cạnh bà nội, cất tiếng hỏi:
“Cháu chào bà, cháu mới đi làm về, có chuyện gì hệ trọng sao ạ?”
“Đây là Ân Nhã, con gái của nhà ông Túc, có thâm tình với nhà ta, em nó nhỏ hơn con 2 tuổi, chào nhau đi.”
Thật ra không phải là Đông Vũ không biết ý tứ của bà nội, đây cũng không phải lần đầu bà mang phụ nữ về nhà giới thiệu cho anh.
“Anh Vũ, em chào anh ạ! Em là Ân Nhã, rất vui được quen biết anh” – Bên kia một giọng nữ cất lên nghe như chim hót, giọng nói quả thật rất ngọt ngào.
Trước giờ Đông Vũ vốn dĩ không quan tâm đến phụ nữ, lý do là gì thì ai cũng biết. Mặc kệ vóc dáng người đối diện có xinh đẹp đến đâu, giọng nói có trong trẻo như thế nào đối với anh cũng không mấy bận tâm. Như một thói quen, anh cười trừ, lịch sự trả lời:
“Chào em, anh cũng rất hân hạnh.”
“Sớm muộn gì cũng là người một nhà, hai đứa đừng tỏ ra khách sáo nữa” – Bà nội tươi cười tỏ vẻ hài lòng – “Vũ này, cháu cũng lớn rồi, ta thì đã già, cháu mau chóng lấy vợ sinh con đi thôi. Nhà họ Trịnh chỉ có mỗi mình cháu, đừng làm ta thất vọng nhé!”
Đông Vũ nghe đến đây liền cảm thấy có chút xót thương chính mình. Anh làm sao có thể kết hôn, lại còn là với một người phụ nữ xa lạ không hề quen biết trước đó? Nếu như anh cứ nghe lời bà nội mà lấy Ân Nhã, há chẳng phải là cố tình làm khổ con gái nhà người ta sao? Thông qua ánh mắt, Đông Vũ biết rõ Ân Nhã có tình ý với mình, thật lòng anh cũng không thích kiểu con gái như cô cho lắm. Nhưng dù sao anh cũng không thể làm chuyện tàn nhẫn với cô, người phụ nữ nào cũng xứng đáng có được một người đàn ông thực thụ, yêu thương và có thể che chở suốt cả cuộc đời.
…
Sau giờ cơm, khi Ân Nhã đã ra về, anh mới nhẹ nhàng tiến đến chỗ bà nội, cất giọng nói:
“Nội à, hay là khoan hẳn kết hôn nhé, cháu chưa muốn lấy vợ bây giờ, huống hồ cháu không có yêu cô ấy, cháu sợ sẽ làm khổ con gái người ta.”
“Cháu làm sao mà lại làm khổ nó? Con bé vừa là con nhà gia giáo, vừa có gia thế hiển hách. Đó chả phải là hậu thuẫn quá tốt sao? Trước kia ông bà cũng có yêu nhau đâu, được mai mối rồi lấy nhau về vẫn sống cùng đến già đó thôi” – Bà nội đẩy nhẹ cặp kính lão, nhìn Đông Vũ dò xét.
“Nhưng mà xã hội bây giờ khác rồi ạ, không yêu thì mãi mãi là không yêu, không lấy nhau được đâu bà.”
Bà nội nghe đến đây liền cau mày, thái độ có phần mất kiên nhẫn
“Được thôi, vậy thì cháu lập tức mang về đây cho bà một đứa con gái mà cháu ưng ý, cháu yêu đi. Chỉ cần cháu chịu lập gia đình, là ai thì ta cũng chấp nhận. Nếu không có thì tháng sau ngay lập tức thành hôn với Ân Nhã, đừng có lằng nhằng.”
Đông Vũ nghĩ vừa rồi dường như anh đã đi sai một nước cờ, như thể là tự lấy đá đập vào chân mình vậy. Bây giờ anh biết tìm đâu ra một cô gái để mang về trình diện với bà nội đây. Tuyệt đối không thể tìm đại một người không rõ lai lịch để đối phó được. Bà nội rất ghê gớm, từ trước đến nay chưa có ai trong nhà thoát khỏi móng vuốt của bà. Chết tiệt! Anh lại không hề có xúc cảm đặt biệt nào với phụ nữ. Rơi vào bế tắc, Đông Vũ bước vào phòng ngủ, tiếng thở dài mang theo ý mệt mỏi, nằm xuống giường và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
…
Phi Yến đã làm việc tại một tập đoàn F&B có tiếng trong nước được 2 năm. Hôm nay nhận được tin báo Tổng giám đốc hiện tại sẽ nghỉ hưu và thay vào đó là một anh chàng CEO trẻ du học từ Mỹ trở về tiếp quản công ty.
“Mọi người ơi, hôm nay Tổng giám đốc mới của chúng ta sẽ nhận chức. 10 giờ họp nhé!” – Trưởng phòng thông báo đến cho mọi người.
Cả văn phòng nghe xong liền xì xầm to nhỏ, tò mò không biết vị sếp mới này là người như thế nào. Nghe bảo là vừa trẻ vừa đẹp trai, có quan hệ với các ông lớn trong ngành. Các cô gái trẻ xúng xính chỉnh trang quần áo, dặm lại lớp trang điểm để mong nhận được sự chú ý của vị tổng tài, một bước đổi đời.
Phi Yến thấy vậy cũng chỉ mỉm cười, làm gì có chuyện xảy ra như trên phim được chứ? Cô nhìn ra cửa sổ, thâm tâm dấy lên một cảm giác buồn bã, không biết giờ này Đông Vũ anh đang ở đâu? Có sống tốt không? Đã thật sự tìm được hạnh phúc của mình chưa? Đúng vậy, dù đã 7 năm qua đi nhưng tình yêu mà cô dành cho Đông Vũ vẫn luôn nằm yên ở đó, không hiểu sao cô lại cố chấp đến vậy, chỉ là một người thích thầm thời học sinh thôi, thật sự khó quên đến vậy sao?
…
Trên hành lang, Phi Yến trên tay ôm một xấp tài liệu đi về phía phòng họp, bước chân có phần gấp rút nên đã đụng trúng một nhóm người đi từ phía đối diện làm tài liệu rớt xuống, vương vãi khắp nơi. Phi Yến cuống cuồng nhặt xấp tài liệu lên và cúi đầu xin lỗi, ngay lúc đó bỗng hiện lên trong mắt cô một bóng dáng thân quen đến lạ thường, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao tầm 1m8, khuôn mặt này, vóc dáng này bất giác khiến cô vô cùng xúc động, chưa kịp phản ứng thì người bên kia đã mở lời trước:
“Là Yến à, cũng lâu rồi không gặp. Em khỏe chứ?”
Một chữ ‘em’ đánh tan cả lồng ngực của Phi Yến, chữ ‘em’ của cậu ấy sao lại có thể nhẹ nhàng và dịu dàng đến thế. Cô cúi đầu, ngại ngùng đáp lời:
“Vẫn rất tốt. Cảm ơn. Anh cũng vậy chứ?”
“Ừm, rất tốt” – Giọng nói trầm ấm mà nhẹ nhàng cất lên đến đâu, tâm can Phi Yến như chết lạnh đến đó – “Tan làm, có rảnh không? Uống cà phê nhé?”
Phi Yến vẻ mặt căng thẳng, từng giọt mồ hôi hai bên thái dương không ngừng rơi xuống, đối diện với người trong lòng mình, nhiều năm như vậy rồi, vẫn là không thể bình tĩnh nổi.
“Cũng được.” – Cô gật đầu, đáp một cách ngắn gọn.
…
Chiều hôm đó, tại quán cà phê Maison De Blanc.
Đông Vũ kéo ghế ngồi cho Phi Yến, thuận miệng gọi một ly ‘nâu nóng ít ngọt’, anh vẫn còn nhớ cô rất thích uống cà phê sữa nóng ít sữa.
“Cảm ơn. Không ngờ là cậu vẫn còn nhớ” – Phi Yến bất giác mỉm cười, anh bạn này, vẫn luôn chu đáo ấm áp như vậy.
“Giữa sếp với nhân viên, xưng hô như vậy có vẻ không ổn lắm nhỉ?” – Đông Vũ cười cười, dáng vẻ có phần ngông nghênh, khác biệt hoàn toàn với kẻ thư sinh mọt sách lúc trước – “Gọi ‘anh’ đi.”
“Vâng, anh ạ” – Phi Yến run rẩy, bộ dạng nhút nhát khác hẳn ngày thường.
“Suốt thời gian qua vẫn ổn chứ? Công việc ở đây có thuận lợi không? Đã lập gia đình chưa?” – Đông Vũ tuôn ra một tràng câu hỏi, lâu ngày không gặp, anh quả nhiên là có chút tò mò với cô bạn này.
Phi Yến cố gắng nghe rõ từng câu một để trả lời cho chính xác. Không để anh chờ lâu, cô liền đáp:
“Tôi vẫn ổn. Công việc rất thuận lợi và ổn định, ở đây mọi người rất chiếu cố tôi. Còn về chuyện lập gia đình thì vẫn chưa.”
“Sao vậy? Vừa xinh đẹp, đảm đang lại giỏi giang, tôi nghĩ nhiều người muốn cưới em lắm, do bản thân chưa sẵn sàng à?” – Môi Đông Vũ nhấp một ngụm cà phê, từ tận sâu trong đáy mắt tồn tại một cảm xúc khó tả.
“Ừm, mới 25 thôi, chưa muốn lắm.”
“Tôi cũng vậy” – Đông Vũ bất giác mỉm cười, nhẹ giọng. Hãу ?ìm đọc ??a?g chí?h ở { ??ùm??? уệ?.v? }
“Bố mẹ anh có biết…”
“Không, tôi chưa nói” – Đoán được Phi Yến sắp nói gì, Đông Vũ liền ngắt lời – “Cũng không có ý định nói cho họ biết. Gia đình tôi như thế nào em biết mà, tôi không muốn vì mình mà ảnh hưởng nhiều người.”
“Thế thì bất hạnh quá! Anh tính sống cả đời che giấu vậy hả?” – Phi Yến buồn bã, tỏ ý thương cảm.
“Có em biết mà. Sao lại gọi lại che giấu được.” – Anh cười nhẹ, khóe môi lộ ra một đường cong mềm mại làm cho Phi Yến lần nữa cảm thấy động lòng.
Sau đó, Đông Vũ đã chủ động đưa Phi Yến về nhà. Trên đường đi hai người đã mở lòng hơn, trò chuyện cùng nhau rất nhiều, đúng là tri kỷ mãi mãi là tri kỷ, bao năm xa cách gặp lại nhau vẫn có thể thân thiết như chưa hề có cuộc chia ly nào.
…
Về đến nhà, căn biệt thự to lớn hiện ra trước mắt, chiếm ngự cả một cung đường.
Đông Vũ bước vào trong, nhìn lướt qua phòng khách, anh thấy bà nội đang ngồi hàn thuyên cùng một cô gái, có thể nói là nhan sắc tuyệt đẹp, trông dáng vẻ cũng là con nhà bề thế, không phải tầm thường. Đông Vũ linh cảm được sắp có chuyện không hay xảy đến, anh khẽ nhấc từng bước chân nhẹ nhàng, hi vọng có thể trốn lên phòng một cách trót lọt.
“Vũ! Về rồi à? Cháu lại đây bà bảo chút” – Thôi chết, bị bà nội phát hiện rồi!
Tự biết bản thân mình không thể thoát được người phụ nữ quyền lực nhất nhà, anh bước tới, ngồi xuống cạnh bà nội, cất tiếng hỏi:
“Cháu chào bà, cháu mới đi làm về, có chuyện gì hệ trọng sao ạ?”
“Đây là Ân Nhã, con gái của nhà ông Túc, có thâm tình với nhà ta, em nó nhỏ hơn con 2 tuổi, chào nhau đi.”
Thật ra không phải là Đông Vũ không biết ý tứ của bà nội, đây cũng không phải lần đầu bà mang phụ nữ về nhà giới thiệu cho anh.
“Anh Vũ, em chào anh ạ! Em là Ân Nhã, rất vui được quen biết anh” – Bên kia một giọng nữ cất lên nghe như chim hót, giọng nói quả thật rất ngọt ngào.
Trước giờ Đông Vũ vốn dĩ không quan tâm đến phụ nữ, lý do là gì thì ai cũng biết. Mặc kệ vóc dáng người đối diện có xinh đẹp đến đâu, giọng nói có trong trẻo như thế nào đối với anh cũng không mấy bận tâm. Như một thói quen, anh cười trừ, lịch sự trả lời:
“Chào em, anh cũng rất hân hạnh.”
“Sớm muộn gì cũng là người một nhà, hai đứa đừng tỏ ra khách sáo nữa” – Bà nội tươi cười tỏ vẻ hài lòng – “Vũ này, cháu cũng lớn rồi, ta thì đã già, cháu mau chóng lấy vợ sinh con đi thôi. Nhà họ Trịnh chỉ có mỗi mình cháu, đừng làm ta thất vọng nhé!”
Đông Vũ nghe đến đây liền cảm thấy có chút xót thương chính mình. Anh làm sao có thể kết hôn, lại còn là với một người phụ nữ xa lạ không hề quen biết trước đó? Nếu như anh cứ nghe lời bà nội mà lấy Ân Nhã, há chẳng phải là cố tình làm khổ con gái nhà người ta sao? Thông qua ánh mắt, Đông Vũ biết rõ Ân Nhã có tình ý với mình, thật lòng anh cũng không thích kiểu con gái như cô cho lắm. Nhưng dù sao anh cũng không thể làm chuyện tàn nhẫn với cô, người phụ nữ nào cũng xứng đáng có được một người đàn ông thực thụ, yêu thương và có thể che chở suốt cả cuộc đời.
…
Sau giờ cơm, khi Ân Nhã đã ra về, anh mới nhẹ nhàng tiến đến chỗ bà nội, cất giọng nói:
“Nội à, hay là khoan hẳn kết hôn nhé, cháu chưa muốn lấy vợ bây giờ, huống hồ cháu không có yêu cô ấy, cháu sợ sẽ làm khổ con gái người ta.”
“Cháu làm sao mà lại làm khổ nó? Con bé vừa là con nhà gia giáo, vừa có gia thế hiển hách. Đó chả phải là hậu thuẫn quá tốt sao? Trước kia ông bà cũng có yêu nhau đâu, được mai mối rồi lấy nhau về vẫn sống cùng đến già đó thôi” – Bà nội đẩy nhẹ cặp kính lão, nhìn Đông Vũ dò xét.
“Nhưng mà xã hội bây giờ khác rồi ạ, không yêu thì mãi mãi là không yêu, không lấy nhau được đâu bà.”
Bà nội nghe đến đây liền cau mày, thái độ có phần mất kiên nhẫn
“Được thôi, vậy thì cháu lập tức mang về đây cho bà một đứa con gái mà cháu ưng ý, cháu yêu đi. Chỉ cần cháu chịu lập gia đình, là ai thì ta cũng chấp nhận. Nếu không có thì tháng sau ngay lập tức thành hôn với Ân Nhã, đừng có lằng nhằng.”
Đông Vũ nghĩ vừa rồi dường như anh đã đi sai một nước cờ, như thể là tự lấy đá đập vào chân mình vậy. Bây giờ anh biết tìm đâu ra một cô gái để mang về trình diện với bà nội đây. Tuyệt đối không thể tìm đại một người không rõ lai lịch để đối phó được. Bà nội rất ghê gớm, từ trước đến nay chưa có ai trong nhà thoát khỏi móng vuốt của bà. Chết tiệt! Anh lại không hề có xúc cảm đặt biệt nào với phụ nữ. Rơi vào bế tắc, Đông Vũ bước vào phòng ngủ, tiếng thở dài mang theo ý mệt mỏi, nằm xuống giường và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
…