Chương 3: Bất đắc dĩ
Sáng hôm sau, bằng sự thúc đẩy nào đó, Đông Vũ lái xe qua nhà Phi Yến đưa cô đi làm. Vừa bước ra cửa, Phi Yến đã giật mình trước dáng vẻ một nam nhân chống tay đứng cạnh chiếc xe hơi đắt tiền.
Không đợi cô kịp phản ứng, Đông Vũ kéo tay Phi Yến lên xe, đi ăn sáng rồi cùng đến công ty. Người ngoài nhìn vào liền hiểu lầm họ là tình nhân, anh cư xử với cô quả nhiên rất dịu dàng, rất quan tâm, đến cả các nhân viên nữ khác ai cũng ghen tị, ai cũng nói cô tốt số,… Nhưng họ đâu biết được sự thật bản thân Phi Yến còn không tiếp nhận nổi chuyện này, rốt cuộc là Đông Vũ lại làm sao nữa đây?
…
Tối hôm đó, tại nhà hàng French Grill.
Đông Vũ vì muốn tránh mặt bà nội nên đã ngỏ lời mời Phi Yến ăn tối. Anh ăn uống nhẹ nhàng, dáng vẻ vô cùng cao quý. Trông thấy Phi Yến ăn uống có phần gấp gáp, anh khẽ cười, cô gái này quả nhiên không thay đổi, bao năm vẫn vậy, chuyện ăn uống trước giờ vẫn rất tự nhiên. Phi Yến đột nhiên ngước mặt lên, đập vào mắt cô lúc này là một ánh mắt người đàn ông đang nhìn cô chăm chú, cô khẽ nuốt nước bọt, cố gắng điều tiết lại trái tim đang loạn nhịp của mình. Nhìn rõ dáng vẻ bối rối của Phi Yến, Đông Vũ nhất ly rượu lên uống, cố tình lơ đi như không biết gì, anh trầm mặc xoay xoay ly rượu đang uống dang dở trên tay, đáy mắt ánh lên suy nghĩ trăn trở, một hồi lâu sau mới cất giọng nói:
“Tôi có thể đề nghị với em một chuyện không? Yến.”
“Được chứ. Anh nói đi!” – Phi Yến lau nhanh miệng, buông nĩa, hướng sự chú ý về phía người đàn ông trước mặt.
“Em có thể… lấy tôi không?”
“Hả???” – Phi Yến bất ngờ, tâm trí có phần hoảng loạn – “Anh là đang… cầu hôn tôi sao?”
“Hmmm… đáng lẽ phải có nhẫn mới đúng chứ nhỉ!?” – Đông Vũ gãi đầu, cười trừ tỏ ra bối rối – “Chuyện này, tôi cũng vừa mới nghĩ ra thôi, không kịp chuẩn bị, có gì tôi bù cho em sau nhé!”
“Không. Ý tôi không phải chuyện đó!” – Phi Yến hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu hun hút trước mặt. Chưa bao giờ cô tỉnh táo như lúc này – “Chẳng phải anh thích đàn ông sao? Sao có thể lấy tôi được?”
“Bà nội muốn tôi lấy vợ, tôi không thể lấy người bà ấy mai mối được, càng không thể chối bỏ việc lấy vợ sinh con. Nếu bắt buộc phải chọn một người để cưới, tôi chỉ có em thôi” – Đông Vũ có chút dè dặt, anh biết làm vậy là rất thiệt thòi cho Phi Yến, nhưng chỉ cần qua được ải của bà nội, anh nhất định sẽ tìm mọi cách bù đắp cho cô.
“Là tình thế bắt buộc, nên anh mới chọn tôi à?” – Phi Yến giãn cơ mặt, chăm chú nhìn biểu hiện của Đông Vũ – “Không có một chút tình cảm nào sao?”
“Nếu không có tôi đã không chọn em rồi. Thật ra tôi cũng không biết nữa. Đối với em, tôi luôn luôn tồn tại một thứ tình cảm đặc biệt, người khác không thể đụng đến, càng không thể chen vào. Có điều, nó có phải tình yêu hay không, tạm thời tôi vẫn chưa xác định được” – Đông Vũ không nhịn được mà uống một ngụm rượu lớn. Tuy anh là một người đàn ông ấm áp, nhưng từ nhỏ đã sống cùng với những quy củ khắt khe, chúng làm anh trở nên có phần rụt rè, đặc biệt là không biết cách đối diện với cảm xúc của chính mình.
Phi Yến im lặng, cô cũng uống một ít rượu, suy nghĩ một lúc lâu, nhìn người mình yêu trước mặt, cảm thấy trong lòng có chút xót thương. So với cô, cuộc đời của anh thật sự đã quá bất hạnh rồi, người mà anh tin tưởng bây giờ cũng chỉ có cô, nếu như cô cũng vì vậy mà bỏ rơi anh, anh biết phải làm sao đây?
“Được. Em lấy anh.” – Phi Yến nhẹ giọng, nói một câu làm cho bầu không khí phút chốc trở nên nhẹ nhõm.
Đông Vũ nghe vậy rất vui mừng, bất giác nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Phi Yến, miệng không ngừng lặp đi lặp lại:
“Cảm ơn em.”
…
Giữ đúng lời hứa, bà nội đã cho phép Đông Vũ thành hôn với Phi Yến, dù có đôi chút không hài lòng vì gia thế cô nghèo nàn.
Và rồi, một đám cưới thế kỷ đã được diễn ra, cô dâu diện trên mình chiếc váy cưới bạc tỷ được thiết kế riêng bởi các nhà thiết kế hàng đầu Việt Nam. Chiếc váy trắng tinh khôi với chiếc đuôi dài làm tôn lên vóc dáng cân đối của Phi Yến, tăng thêm nét quyến rũ trong cô, khiến cô trở nên vô cùng xinh đẹp.
Bước trên lễ đường, tay Phi Yến cầm chặt đóa hoa cưới trùng tên với mình, như thể là đang nắm chặt lấy khoảnh khắc này, điều mà cô hằng mong ước bấy lâu. Vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, làm cho xung quanh như có ánh hào quang tỏa sáng. Phi Yến thật sự đã hết lòng yêu một người, cuối cùng ông trời cũng thấu lòng cô, tác hợp cho hai người, dẫu không biết tương lai sẽ sao, nhưng việc hai người có thể toàn tâm toàn ý ở bên nhau trọn đời, đã là một sự viên mãn đáng mơ ước rồi.
“Điều gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly.”
…
Lễ thành hôn kết thúc, đêm đó Đông Vũ uống không nhiều, anh vốn dĩ rất ít khi uống rượu.
Vừa mới bước vào nhà, Đông Vũ đã lập tức kéo tay Phi Yến lên phòng ngủ. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó liền bật cười. Ông Bách, cha Đông Vũ lên tiếng:
“Cái thằng, nhịn một chút không được hay sao nhỉ? Vội vàng thế.”
“Thôi kệ chúng nó ông ạ. Việc của vợ chồng nó để chúng nó tự ý lo liệu. Bọn mình hết trách nhiệm rồi!” – Bà Hồng, mẹ Đông Vũ nghe vậy không nhịn được cười mà nói theo.
Bầu không khí gia đình ai cũng vui vẻ, duy chỉ một người không như thế. Bà nội tỏ vẻ khó chịu, vốn dĩ bà không thích Phi Yến, bà kề tai nói nhỏ với quản gia cái gì đó rồi ngay lập tức bỏ về phòng.
…
Tại phòng ngủ của đôi vợ chồng trẻ.
Đông Vũ bước ra từ nhà tắm, khẽ hất nhẹ mái tóc đang còn ướt của mình, nhìn về phía bàn trang điểm, lúc này Phi Yến cũng đã tẩy trang xong, cô đứng dậy đi vào phòng tắm mà không thèm nhìn chồng lấy một cái. Anh thấy vậy cũng không có phản ứng gì, có lẽ họ vẫn còn ngại. Đi tới mép giường, Đông Vũ sấy khô mái tóc rồi lăn ra ngủ, mặc kệ thế giới xung quanh, anh thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
Phi Yến tắm xong bước ra, thấy chồng đã ngủ ngon nên cô không dám làm phiền, đi tới chiếc bàn trang điểm, lấy từ trong tủ ra một quyển sổ, có vẻ như là nhật ký, cô bắt đầu viết một cách cẩn thận tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười hạnh phúc. Chợt cô nghe có tiếng động lạ, nó phát ra từ phía cửa. Phi Yến phản ứng nhanh nhạy chạy tới chỗ Đông Vũ, lay anh dậy, miệng không ngừng kêu:
“Này, Vũ, anh dậy đi, có người đang xem lén chúng ta, dậy mau!”
Đông Vũ nghe tiếng vợ gọi liền giật mình, bất giác mở mắt nhìn về phía cửa, cánh cửa dần hé mở, một ánh mắt đen ngòm nhìn vào. Anh nhanh trí kéo Phi Yến về phía mình, mang cả thân hình to lớn nằm đè lên người cô. Mơ hồ vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô định mở miệng hỏi thì lại bị chồng cúi xuống hôn lấy. Phi Yến mở to hai mắt, thân thể cứng đờ, hoàn toàn mất đi khả năng điều khiển bản thân. Một lúc sau anh liền nhẹ nhàng tách môi của mình ra khỏi môi cô, cúi xuống nói khẽ vào tai:
“Xin lỗi, bà nội đang cho người quan sát chúng ta, tôi không thể làm khác được. Em có thể phối hợp diễn một chút không?”
Phi Yến dường như đã hiểu ra vấn đề, cô thả lỏng người phối hợp đáp lại nụ hôn của anh. Hai bờ môi quấn lấy nhau không rời, thanh âm rên rỉ lan ra khắp phòng. Hai người này, quả nhiên là một đào một kép, diễn một màn ân ái khiến người xem ngoài cửa phải đỏ mặt, quay đầu rời đi.
…
Sáng hôm sau, trước khi rời khỏi nhà, Đông Vũ chủ động cắt một ít máu trên tay nhỏ xuống giường, là anh sợ bà nội sẽ làm khó Phi Yến. Cô thông qua chiếc gương bàn trang điểm nhìn thấy hành động của anh, bất giác mỉm cười, tay cô chạm nhẹ vào bờ môi mình, nụ hôn đêm qua, đúng là một trải nghiệm khó quên, dẫu sao thì đây cũng là nụ hôn đầu đời của cô, được cùng người mình yêu trải qua cảm giác đó, đúng thật là không còn gì bằng.
…
1 năm sau.
Đã hơn 1 năm trôi qua kể từ ngày họ kết hôn, cuộc sống vẫn bình lặng như thế, dẫu cho có đôi lần Phi Yến bị bà nội làm khó dễ nhưng cô đều có thể bình an qua ải, một phần là do Đông Vũ luôn xuất hiện kịp thời để bảo vệ cô. Thế nhưng đã lâu lắm rồi mà cháu dâu vẫn chưa có dấu hiệu mang thai, bà nội bắt đầu lo lắng, luôn bắt cô phải cùng bà đi khám bệnh. Phi Yến sợ lộ chuyện mình và chồng vẫn chưa từng quan hệ nên hết lần này đến lần khác đều tìm cớ từ chối bà.
Lần này cũng thế, bà nội vì quá nóng lòng mà đã gọi Đông Vũ và Phi Yến vào phòng để trách mắng.
“Này, cô cậu định khi nào thì cho tôi đứa cháu cố để nối dõi tông đường hả? Cưới nhau hơn 1 năm rồi, cô rốt cuộc có bị bệnh gì không thế? Đã bao lần tôi bảo cô đi khám sao cô không đi? Đúng là cây độc không trái mà” – Bà nội bực tức liền đem hết tất cả tội lỗi đổ lên đầu Phi Yến.
“Bà! Bà nặng lời rồi đấy ạ. Không phải lỗi của vợ cháu” – Đông Vũ thái độ tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Anh không cho phép bất kỳ ai xúc phạm đến người bên cạnh mình.
“Không phải nó, thì là cháu à?” – Bà nội gắt gỏng – “Nhà ta trước nay không phải cái loại giống không tốt đó, cháu đừng có mà bênh vực vợ rồi hỗn láo với ta!”
Đông Vũ thấy thế liền không nhịn nổi nữa, anh đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị mang theo cả sự nóng giận mà quả quyết:
“Thôi đủ rồi, không phải lỗi của ai cả. Bà nội, bà muốn có cháu cố phải không? Cháu cho bà một đứa là được, bà đừng chì chiết vợ cháu nữa.”
Nói xong anh liền kéo tay vợ, bỏ đi thẳng một mạch về phòng. Phi Yến nghe vậy thì giật mình, cái miệng nhỏ của anh, có biết mình vừa nói ra cái gì không?
Vừa bước vào phòng đã xông thẳng vào nhà tắm, Đông Vũ giận dữ xả nước liên tục, hành động có phần mạnh bạo, thật khiến cho người ở bên ngoài như cô cảm thấy e sợ.
Phi Yến nghe một tiếng “rầm” từ cánh cửa. Cô nhìn về phía toilet thì thấy chồng mình bước ra, hướng về phía cô. Một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững trước mặt, anh nắm lấy hai bả vai của cô kéo lên, đẩy cô vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, câu cuối cùng mà cô nghe được từ chồng mình là: “Tắm nhanh đi!”
Nghe theo lời Đông Vũ tắm rửa sạch sẽ, Phi Yến bước ra, mái tóc đen dài suôn mượt xõa ngang lưng, từng giọt nước còn đọng lại từ từ rơi xuống làn da trắng nõn nà của cô, làm cô trở nên vô cùng hấp dẫn. Nếu như là người đàn ông bình thường chắc chắn sẽ không thể nhịn được mà ăn tươi nuốt sống cô ngay.
Đông Vũ trên tay cầm một chiếc khăn lông bước đến nhẹ nhàng lau khô tóc cho vợ, sau đó anh bước ra phía trước, nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng hồng của người phụ nữ một cách tình cảm, trông điệu bộ rất ôn nhu. Khuôn mặt của hai vợ chồng lúc này rất gần, chỉ còn cách vài centimet nữa thôi là tất cả giác quan của cả hai sẽ chạm nhau. Phi Yến bất giác đỏ mặt, vai cô rung lên, chưa bao giờ cô thấy ánh mắt anh nhìn cô như thế.
Đông Vũ nắm lấy bả vai của Phi Yến đẩy cô nằm xuống giường, rồi thuận thế nằm lên trên người cô, một tay anh vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt mịn màng của vợ, tay còn lại vòng qua eo cô, ôm chặt. Dường như cảm nhận nhịp tim của Phi Yến đang hỗn loạn, sự hồi hộp chen lẫn trong từng hơi thở, Đông Vũ nhìn cô, nhẹ nhàng nói khẽ vào tai:
“Đây là cách duy nhất bảo vệ em, cũng là cách duy nhất bảo vệ tôi. Sẽ hơi đau một chút, khi nào không chịu nổi thì nói tôi nhé!”
Phi Yến nghe xong từng câu nói của chồng thì không khỏi nghẹn ngào, nước mắt bất chợt tuôn ra và nó như ngàn mũi kim đâm trực diện vào trái tim Đông Vũ. Anh biết mình đã vô tình làm cô tổn thương, kéo cô vào cái ma trận hào môn của gia đình anh, phải chung sống với một người chồng không đúng nghĩa như anh, vốn dĩ đã là một tội lỗi rồi.
Không đợi cô kịp phản ứng, Đông Vũ kéo tay Phi Yến lên xe, đi ăn sáng rồi cùng đến công ty. Người ngoài nhìn vào liền hiểu lầm họ là tình nhân, anh cư xử với cô quả nhiên rất dịu dàng, rất quan tâm, đến cả các nhân viên nữ khác ai cũng ghen tị, ai cũng nói cô tốt số,… Nhưng họ đâu biết được sự thật bản thân Phi Yến còn không tiếp nhận nổi chuyện này, rốt cuộc là Đông Vũ lại làm sao nữa đây?
…
Tối hôm đó, tại nhà hàng French Grill.
Đông Vũ vì muốn tránh mặt bà nội nên đã ngỏ lời mời Phi Yến ăn tối. Anh ăn uống nhẹ nhàng, dáng vẻ vô cùng cao quý. Trông thấy Phi Yến ăn uống có phần gấp gáp, anh khẽ cười, cô gái này quả nhiên không thay đổi, bao năm vẫn vậy, chuyện ăn uống trước giờ vẫn rất tự nhiên. Phi Yến đột nhiên ngước mặt lên, đập vào mắt cô lúc này là một ánh mắt người đàn ông đang nhìn cô chăm chú, cô khẽ nuốt nước bọt, cố gắng điều tiết lại trái tim đang loạn nhịp của mình. Nhìn rõ dáng vẻ bối rối của Phi Yến, Đông Vũ nhất ly rượu lên uống, cố tình lơ đi như không biết gì, anh trầm mặc xoay xoay ly rượu đang uống dang dở trên tay, đáy mắt ánh lên suy nghĩ trăn trở, một hồi lâu sau mới cất giọng nói:
“Tôi có thể đề nghị với em một chuyện không? Yến.”
“Được chứ. Anh nói đi!” – Phi Yến lau nhanh miệng, buông nĩa, hướng sự chú ý về phía người đàn ông trước mặt.
“Em có thể… lấy tôi không?”
“Hả???” – Phi Yến bất ngờ, tâm trí có phần hoảng loạn – “Anh là đang… cầu hôn tôi sao?”
“Hmmm… đáng lẽ phải có nhẫn mới đúng chứ nhỉ!?” – Đông Vũ gãi đầu, cười trừ tỏ ra bối rối – “Chuyện này, tôi cũng vừa mới nghĩ ra thôi, không kịp chuẩn bị, có gì tôi bù cho em sau nhé!”
“Không. Ý tôi không phải chuyện đó!” – Phi Yến hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu hun hút trước mặt. Chưa bao giờ cô tỉnh táo như lúc này – “Chẳng phải anh thích đàn ông sao? Sao có thể lấy tôi được?”
“Bà nội muốn tôi lấy vợ, tôi không thể lấy người bà ấy mai mối được, càng không thể chối bỏ việc lấy vợ sinh con. Nếu bắt buộc phải chọn một người để cưới, tôi chỉ có em thôi” – Đông Vũ có chút dè dặt, anh biết làm vậy là rất thiệt thòi cho Phi Yến, nhưng chỉ cần qua được ải của bà nội, anh nhất định sẽ tìm mọi cách bù đắp cho cô.
“Là tình thế bắt buộc, nên anh mới chọn tôi à?” – Phi Yến giãn cơ mặt, chăm chú nhìn biểu hiện của Đông Vũ – “Không có một chút tình cảm nào sao?”
“Nếu không có tôi đã không chọn em rồi. Thật ra tôi cũng không biết nữa. Đối với em, tôi luôn luôn tồn tại một thứ tình cảm đặc biệt, người khác không thể đụng đến, càng không thể chen vào. Có điều, nó có phải tình yêu hay không, tạm thời tôi vẫn chưa xác định được” – Đông Vũ không nhịn được mà uống một ngụm rượu lớn. Tuy anh là một người đàn ông ấm áp, nhưng từ nhỏ đã sống cùng với những quy củ khắt khe, chúng làm anh trở nên có phần rụt rè, đặc biệt là không biết cách đối diện với cảm xúc của chính mình.
Phi Yến im lặng, cô cũng uống một ít rượu, suy nghĩ một lúc lâu, nhìn người mình yêu trước mặt, cảm thấy trong lòng có chút xót thương. So với cô, cuộc đời của anh thật sự đã quá bất hạnh rồi, người mà anh tin tưởng bây giờ cũng chỉ có cô, nếu như cô cũng vì vậy mà bỏ rơi anh, anh biết phải làm sao đây?
“Được. Em lấy anh.” – Phi Yến nhẹ giọng, nói một câu làm cho bầu không khí phút chốc trở nên nhẹ nhõm.
Đông Vũ nghe vậy rất vui mừng, bất giác nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Phi Yến, miệng không ngừng lặp đi lặp lại:
“Cảm ơn em.”
…
Giữ đúng lời hứa, bà nội đã cho phép Đông Vũ thành hôn với Phi Yến, dù có đôi chút không hài lòng vì gia thế cô nghèo nàn.
Và rồi, một đám cưới thế kỷ đã được diễn ra, cô dâu diện trên mình chiếc váy cưới bạc tỷ được thiết kế riêng bởi các nhà thiết kế hàng đầu Việt Nam. Chiếc váy trắng tinh khôi với chiếc đuôi dài làm tôn lên vóc dáng cân đối của Phi Yến, tăng thêm nét quyến rũ trong cô, khiến cô trở nên vô cùng xinh đẹp.
Bước trên lễ đường, tay Phi Yến cầm chặt đóa hoa cưới trùng tên với mình, như thể là đang nắm chặt lấy khoảnh khắc này, điều mà cô hằng mong ước bấy lâu. Vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, làm cho xung quanh như có ánh hào quang tỏa sáng. Phi Yến thật sự đã hết lòng yêu một người, cuối cùng ông trời cũng thấu lòng cô, tác hợp cho hai người, dẫu không biết tương lai sẽ sao, nhưng việc hai người có thể toàn tâm toàn ý ở bên nhau trọn đời, đã là một sự viên mãn đáng mơ ước rồi.
“Điều gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly.”
…
Lễ thành hôn kết thúc, đêm đó Đông Vũ uống không nhiều, anh vốn dĩ rất ít khi uống rượu.
Vừa mới bước vào nhà, Đông Vũ đã lập tức kéo tay Phi Yến lên phòng ngủ. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó liền bật cười. Ông Bách, cha Đông Vũ lên tiếng:
“Cái thằng, nhịn một chút không được hay sao nhỉ? Vội vàng thế.”
“Thôi kệ chúng nó ông ạ. Việc của vợ chồng nó để chúng nó tự ý lo liệu. Bọn mình hết trách nhiệm rồi!” – Bà Hồng, mẹ Đông Vũ nghe vậy không nhịn được cười mà nói theo.
Bầu không khí gia đình ai cũng vui vẻ, duy chỉ một người không như thế. Bà nội tỏ vẻ khó chịu, vốn dĩ bà không thích Phi Yến, bà kề tai nói nhỏ với quản gia cái gì đó rồi ngay lập tức bỏ về phòng.
…
Tại phòng ngủ của đôi vợ chồng trẻ.
Đông Vũ bước ra từ nhà tắm, khẽ hất nhẹ mái tóc đang còn ướt của mình, nhìn về phía bàn trang điểm, lúc này Phi Yến cũng đã tẩy trang xong, cô đứng dậy đi vào phòng tắm mà không thèm nhìn chồng lấy một cái. Anh thấy vậy cũng không có phản ứng gì, có lẽ họ vẫn còn ngại. Đi tới mép giường, Đông Vũ sấy khô mái tóc rồi lăn ra ngủ, mặc kệ thế giới xung quanh, anh thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
Phi Yến tắm xong bước ra, thấy chồng đã ngủ ngon nên cô không dám làm phiền, đi tới chiếc bàn trang điểm, lấy từ trong tủ ra một quyển sổ, có vẻ như là nhật ký, cô bắt đầu viết một cách cẩn thận tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười hạnh phúc. Chợt cô nghe có tiếng động lạ, nó phát ra từ phía cửa. Phi Yến phản ứng nhanh nhạy chạy tới chỗ Đông Vũ, lay anh dậy, miệng không ngừng kêu:
“Này, Vũ, anh dậy đi, có người đang xem lén chúng ta, dậy mau!”
Đông Vũ nghe tiếng vợ gọi liền giật mình, bất giác mở mắt nhìn về phía cửa, cánh cửa dần hé mở, một ánh mắt đen ngòm nhìn vào. Anh nhanh trí kéo Phi Yến về phía mình, mang cả thân hình to lớn nằm đè lên người cô. Mơ hồ vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô định mở miệng hỏi thì lại bị chồng cúi xuống hôn lấy. Phi Yến mở to hai mắt, thân thể cứng đờ, hoàn toàn mất đi khả năng điều khiển bản thân. Một lúc sau anh liền nhẹ nhàng tách môi của mình ra khỏi môi cô, cúi xuống nói khẽ vào tai:
“Xin lỗi, bà nội đang cho người quan sát chúng ta, tôi không thể làm khác được. Em có thể phối hợp diễn một chút không?”
Phi Yến dường như đã hiểu ra vấn đề, cô thả lỏng người phối hợp đáp lại nụ hôn của anh. Hai bờ môi quấn lấy nhau không rời, thanh âm rên rỉ lan ra khắp phòng. Hai người này, quả nhiên là một đào một kép, diễn một màn ân ái khiến người xem ngoài cửa phải đỏ mặt, quay đầu rời đi.
…
Sáng hôm sau, trước khi rời khỏi nhà, Đông Vũ chủ động cắt một ít máu trên tay nhỏ xuống giường, là anh sợ bà nội sẽ làm khó Phi Yến. Cô thông qua chiếc gương bàn trang điểm nhìn thấy hành động của anh, bất giác mỉm cười, tay cô chạm nhẹ vào bờ môi mình, nụ hôn đêm qua, đúng là một trải nghiệm khó quên, dẫu sao thì đây cũng là nụ hôn đầu đời của cô, được cùng người mình yêu trải qua cảm giác đó, đúng thật là không còn gì bằng.
…
1 năm sau.
Đã hơn 1 năm trôi qua kể từ ngày họ kết hôn, cuộc sống vẫn bình lặng như thế, dẫu cho có đôi lần Phi Yến bị bà nội làm khó dễ nhưng cô đều có thể bình an qua ải, một phần là do Đông Vũ luôn xuất hiện kịp thời để bảo vệ cô. Thế nhưng đã lâu lắm rồi mà cháu dâu vẫn chưa có dấu hiệu mang thai, bà nội bắt đầu lo lắng, luôn bắt cô phải cùng bà đi khám bệnh. Phi Yến sợ lộ chuyện mình và chồng vẫn chưa từng quan hệ nên hết lần này đến lần khác đều tìm cớ từ chối bà.
Lần này cũng thế, bà nội vì quá nóng lòng mà đã gọi Đông Vũ và Phi Yến vào phòng để trách mắng.
“Này, cô cậu định khi nào thì cho tôi đứa cháu cố để nối dõi tông đường hả? Cưới nhau hơn 1 năm rồi, cô rốt cuộc có bị bệnh gì không thế? Đã bao lần tôi bảo cô đi khám sao cô không đi? Đúng là cây độc không trái mà” – Bà nội bực tức liền đem hết tất cả tội lỗi đổ lên đầu Phi Yến.
“Bà! Bà nặng lời rồi đấy ạ. Không phải lỗi của vợ cháu” – Đông Vũ thái độ tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Anh không cho phép bất kỳ ai xúc phạm đến người bên cạnh mình.
“Không phải nó, thì là cháu à?” – Bà nội gắt gỏng – “Nhà ta trước nay không phải cái loại giống không tốt đó, cháu đừng có mà bênh vực vợ rồi hỗn láo với ta!”
Đông Vũ thấy thế liền không nhịn nổi nữa, anh đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị mang theo cả sự nóng giận mà quả quyết:
“Thôi đủ rồi, không phải lỗi của ai cả. Bà nội, bà muốn có cháu cố phải không? Cháu cho bà một đứa là được, bà đừng chì chiết vợ cháu nữa.”
Nói xong anh liền kéo tay vợ, bỏ đi thẳng một mạch về phòng. Phi Yến nghe vậy thì giật mình, cái miệng nhỏ của anh, có biết mình vừa nói ra cái gì không?
Vừa bước vào phòng đã xông thẳng vào nhà tắm, Đông Vũ giận dữ xả nước liên tục, hành động có phần mạnh bạo, thật khiến cho người ở bên ngoài như cô cảm thấy e sợ.
Phi Yến nghe một tiếng “rầm” từ cánh cửa. Cô nhìn về phía toilet thì thấy chồng mình bước ra, hướng về phía cô. Một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững trước mặt, anh nắm lấy hai bả vai của cô kéo lên, đẩy cô vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, câu cuối cùng mà cô nghe được từ chồng mình là: “Tắm nhanh đi!”
Nghe theo lời Đông Vũ tắm rửa sạch sẽ, Phi Yến bước ra, mái tóc đen dài suôn mượt xõa ngang lưng, từng giọt nước còn đọng lại từ từ rơi xuống làn da trắng nõn nà của cô, làm cô trở nên vô cùng hấp dẫn. Nếu như là người đàn ông bình thường chắc chắn sẽ không thể nhịn được mà ăn tươi nuốt sống cô ngay.
Đông Vũ trên tay cầm một chiếc khăn lông bước đến nhẹ nhàng lau khô tóc cho vợ, sau đó anh bước ra phía trước, nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng hồng của người phụ nữ một cách tình cảm, trông điệu bộ rất ôn nhu. Khuôn mặt của hai vợ chồng lúc này rất gần, chỉ còn cách vài centimet nữa thôi là tất cả giác quan của cả hai sẽ chạm nhau. Phi Yến bất giác đỏ mặt, vai cô rung lên, chưa bao giờ cô thấy ánh mắt anh nhìn cô như thế.
Đông Vũ nắm lấy bả vai của Phi Yến đẩy cô nằm xuống giường, rồi thuận thế nằm lên trên người cô, một tay anh vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt mịn màng của vợ, tay còn lại vòng qua eo cô, ôm chặt. Dường như cảm nhận nhịp tim của Phi Yến đang hỗn loạn, sự hồi hộp chen lẫn trong từng hơi thở, Đông Vũ nhìn cô, nhẹ nhàng nói khẽ vào tai:
“Đây là cách duy nhất bảo vệ em, cũng là cách duy nhất bảo vệ tôi. Sẽ hơi đau một chút, khi nào không chịu nổi thì nói tôi nhé!”
Phi Yến nghe xong từng câu nói của chồng thì không khỏi nghẹn ngào, nước mắt bất chợt tuôn ra và nó như ngàn mũi kim đâm trực diện vào trái tim Đông Vũ. Anh biết mình đã vô tình làm cô tổn thương, kéo cô vào cái ma trận hào môn của gia đình anh, phải chung sống với một người chồng không đúng nghĩa như anh, vốn dĩ đã là một tội lỗi rồi.