Chương 16: Ma Hiện
Mười hai ấn chúTrên đường về bản, Hoàng có qua bên nhà Bác Lý để hỏi han và được nghe vợ cũng như em gái bác thuật lại câu chuyện đêm hôm qua. Sau khi nghe kể lại, Hoàng đã lên kế hoạch trong đầu để tối nay đánh phủ đầu con tà vật kia.- Bác gái để ngày mai hãy đưa bác trai đi an táng, qua đêm nay cháu sẽ giải quyết hết mọi việc và đứng ra hoàn thành tang sự cho bác trai. Bác yên tâm, tối nay cái thứ kia nó sẽ quay lại đây để đòi nốt phần "còn lại" của bác ấy. Cháu mong bác tiếp tục làm như tối hôm qua, sau đêm nay là mọi việc sẽ trở lại như cũ.Vừa nói xong Hoàng định đứng dậy dời đi, nhưng vợ bác Lý lại lập tức quỳ xuống. Hành động này của người phụ nữ đã khiến Hoàng hoảng hốt một phen.- Ơ kìa bác, bác đứng dậy đi đừng làm như thế, bác đáng tuổi cha mẹ cháu đó, đứng dậy đi bác.Người phụ nữ đó phải lạy Hoàng ba lần rồi mới đứng dậy nói tiếp.- Thật sự bác không phải biết cảm ơn cháu như nào, mà gia đình bác cũng không có tiền để trả cháu, ngoài việc như này bác không biết phải làm thế nào cả.Hoàng vỗ vỗ vào bàn tay người vợ đính chính lại lời mình.- Bác à, không phải tiền nong gì cả! Cháu cũng không cần bác phải bày vẽ làm như vậy. Bác trai vẫn còn nằm ở đây, xác còn chưa lạnh, bác làm vậy ông ấy dưới nơi chín suối cũng buồn lắm. Còn về việc cháu giúp bác thì cái đó là trách nhiệm và bổn phận của một người học đạo cần phải có.Thấy hắn định quay về nhà cụ Nhâm, bà vợ bác Lý lên tiếng.- Thế định về thật à? Ở lại đây ăn bữa cơm với bác rồi hẵng về.- Dạ thôi bác, cháu về ăn được rồi.- Ơ hay, cháu làm thế này là bác không vui đâu, cháu giúp bác bác không trả tiền được thì cũng phải để bác tỏ lòng thành bằng bữa cơm coi như là có qua có lại chứ.Người đàn bà kéo tay Hoàng ngồi xuống mâm- Thôi ngồi xuống đây ăn cơm với bác.Biết không từ chối được, Hoàng đành ở lại ăn cơm nhà bác Lý. Bữa cơm tối diễn ra trong sự ấm cúng, cái cảm giác quây quần như này là lần đầu tiên mà Hoàng được cảm nhận, trước đó hắn toàn ngồi ăn với sư phụ hắn để cho xong bữa nên không có được loại cảm giác này. Mặt trời khuất dần sau núi, để lại trên mặt đất vùng Tây bắc là ánh chiều tà, khung cảnh hiện lên vô cùng mộc mạc và bình dị, với những mái nhà mọc san sát nhau lấp ló sau những rặng cây. Hình ảnh đám trẻ nô đùa chạy nhảy vô tư trên con đường trải đầy nắng chiều vàng khiến con người ta cảm thấy bình yên, đâu có ai nghĩ được đằng sau luôn có những thế lực tâm linh tồn tại và hiện hữu nơi đây. Đi trên con đường bản dẫn về nhà cụ Nhâm, giờ đây Hoàng luôn đặt ra câu hỏi ai là người sinh ra mình, việc mình tồn tại trên đời này có ý nghĩa gì.Mải suy nghĩ cho đến khi hắn về đến cổng nhà cụ Nhâm lúc nào không hay, Hoàng quăng cái tay nải vào một bên góc giường, nhìn vào chiếc balo ở cạnh cái tay nải Hoàng bỗng chợt nở nụ cười, một nụ cười bí ẩn..Vào lúc này tại 1 căn nhà nhỏ ven bìa rừng.- Ơ kìa đừng có chạy, nào.. Lại đây đừng có chạy như vậy chứ thầy Tú..Giọng thầy Tú thập phần hoảng hốt, co giò mà bỏ chạy quanh nhà.- Cô Thủy.. cô làm cái gì vậy hả, tôi 70 tuổi rồi chứ có phải trai 20 đâu mà cô làm như thế, cái lưng của tôi nó sắp hãy rồi đây này, bắt tôi từ sáng đến giờ bê cho cô tới giờ là mấy giỏ cá rồi. Tha cho tôi đi.. tôi xin cô đấy.- Thầy bê nốt cho em cái giỏ này, rồi tối em sang e tẩm quất cho.- Thôi tôi xin cô, bàn tay mổ cá của cô mà tẩm quất cho tôi chắc tôi thành con cá của cô mất, không khéo lại hưởng chế độ bệnh binh của nhà nước.Tiếng huyên náo trong căn nhà nhỏ cứ thế vọng ra, nếu Hoàng ở đây chứng kiến cảnh tượng này thì không biết là hắn nên khóc hay nên cười với lão sư phụ già của mình đây.Màn đêm phủ xuống, cái bản nhỏ ẩn hiện trong ánh sáng của vầng trăng tròn giữa tháng. Ánh trăng trải dài trên con đường nhỏ chạy dọc theo bản. Trong căn nhà gần cuối xóm, có một tràng trai đang ngồi trong một căn phòng chìm vào minh tưởng. Hoàng đột nhiên mở mắt.- Haizz.. không biết bao giờ mới đột phá được lên cảnh giới Chân Nhân đây..Đúng vậy, cấp bậc hiện tại của Hoàng chính là Phương Sĩ thượng giai.Hoàng chỉ biết than thở vì chưa đột phá mà đâu biết rằng với tốc độ tu luyện đó của mình đã bỏ xa rất nhiều so với các đồng đạo cùng trang lứa, ngay cả người có tư chất tốt cũng không Phương Sĩ thể so bì được. 18 tuổi đã là thượng giai..Khoảng gần 2 canh giờ sau. Tại nhà bác Lý cửa đóng then cài, một bóng đen quen thuộc với cái đầu và một mớ lòng thòng đang bay tới trước cổng, nó bay vào trong sân nhà, muối dưới mặt đất mà nhà bác Lý trải đã bốc khói chuyển sang màu đen từ lúc nào không hay. Phía bên trong là hai người đàn bà đang run cầm cập.- Mở cửa.. Mở cửa cho anh vào..Liên tục là những tiếng gọi kèm theo là cái đập cửa ầm ầm. Cô em chồng bấy giờ mới run giọng.- Chị ơi bây giờ phải nào thế nào?Vợ bác Lý lắp bắp đáp trong run sợ.- Còn làm thế nào nữa, đợi thằng Hoàng nó sang thôi chứ biết làm thế nào. Mà cô còn cầm cây nhang không đấy?- Có, chị xem em để ở.. thôi chết cây nhang mà cậu ấy cho đầu mất rồi.- Thôi chết rồi mau tìm đi, không là chết cả lũ bây giờ!- Đúng rồi thằng cu Lâm nó đi đâu rồi? Nãy chị dỗ nó ngủ ở trong phòng rồi.- Để em vào xem..Đang chuẩn bị ngồi dậy thì thằng bé tên Lâm chỉ chạc 5 tuổi chạy từ trong gia ngủ ra, cô em chồng hốt hoảng hô lên.- Kìa.. trên tay nó cầm cây nhang kìa.- Sao lúc chị dỗ không thấy nó cầm?Vợ bác Lý luống cuống.- Chắc lúc đó chị không để ý rồi, kìa.. ngăn nó lại đừng để nó mở cửaHai người phụ nữ toan đứng lên thì thằng bé đã chạy tới cạnh cái cửa, bên ngoài vẫn là tiếng gọi và tiếng đập cửa. Đột nhiên thằng bé chợt khựng lại nó quay sang nhìn hai người. Bấy giờ cô em với bà chị dâu mới thở phào, quay ra dỗ ngọt thằng bé.- Nào, đưa đây cho mẹ, không được mở cửa, nào ngoan đưa cho mẹ- Bố gọi kìa mẹ, để con mở cửa cho bố vào.- Không được đâu con, không phải bố đâu con, nào ngoan.. chạy ra đây với mẹ, đưa cho mẹ cái đó.. nhanh nào.- Không đâu, bố về mà mẹ không mở cửa con mách bố..- "Không"Một tiếng hô dài đồng thanh phát ra, tiếng cái then cửa bị thằng bé kéo rơi cũng là lúc cánh cửa bị bật tung ra, một làn cuồng phong thổi vào hất tung nhang đèn và di ảnh người chồng.Hai người đàn bà tuyệt vọng trợn trừng mắt, bên ngoài cửa là hình ảnh cái đầu cùng với mớ nội tạng lòng thòng lơ lửng trên không, lúc này cả hai mới thật sự chấn kinh khi nhìn thấy dưới ánh trăng mập mờ, hiện ra khuôn mặt của một người quen thuộc.