Chương : 22
Editor: Bé Lá
Beta: TH
Lúc Khúc Nhất từ trong rừng đi ra thì thấy dáng vẻ “chào đón” của mọi người. Nhất là Nghê Thanh, không cách nào khiến người khác ngừng nghĩ về tư thế kinh điển trong phim của Lý Tiểu Long.
Mà biểu cảm của hai anh em Tần Việt và Tần Lam cũng kỳ lạ đến mức buồn cười.
“Nhẹ nhõm không?” Anh ta cười nói.
Nghê Thanh không trả lời câu hỏi rõ ràng như vậy. Cô khẽ thở phào, đồng thời cánh tay cũng thả lỏng, cây gậy gỗ đang nắm chặt trong lòng bàn tay ẩm ướt rơi xuống đất.
“Thì ra là anh.” Tần Việt tiếp lời. Anh nhìn lùm cây sau lưng Khúc Nhất: “Chỉ có mỗi anh thôi à?”
“Không.”
Khúc Nhất vừa dứt lời, trong lùm cây lại vang lên mấy tiếng xào xạc, theo sau là đôi tình nhân Cao Thăng và Tống Nguyệt Nguyệt.
Sau khi thấy hai người đó xuất hiện, đột nhiên trong lòng Nghê Thanh dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Mặc dù cô không rõ cảm giác đấy là gì, dù sao thì nó cũng không phải dự cảm tốt lành.
Khúc Nhất không nói thêm, anh ta tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn Tần Việt và mọi người rồi nói: “Tôi gặp bọn họ trên đường, bọn họ vốn là đi theo… Đôi vợ chồng lúc trước.”
“Vậy còn anh? Không lẽ anh đi một mình?” Nghê Thanh nghi ngờ.
Không phải cô mắc bệnh nghi ngờ, nhưng Nghê Thanh thực sự không tin là có người ở trong tình huống như này dám ra ngoài một mình.
Khúc Nhất cười cười: “Tất nhiên là không rồi, tôi với Kiều Anh Tử quyết định tách riêng, lúc đang đi thì gặp hai người bọn họ. Cao Thăng nói hai người họ cũng đi lạc, vì vậy chúng tôi quyết định đi chung.”
“Anh với Kiều Anh Tử tách nhóm?” Nghê Thanh hơi kinh ngạc, cô vội vàng hỏi tiếp: “Hai người rời đi lúc nào?”
“Mới đi hôm nay thôi, mà… Có chuyện gì sao?”
“Anh có nhớ là lúc mấy giờ không?”
“Tôi không rõ lắm. Bình thường tôi không đeo đồng hồ, điện thoại lại hết pin, vì thế tôi cũng không để ý thời gian cho lắm. Tôi chỉ nhớ là lúc bọn tôi đi thì trời tối rồi.”
Nghe thấy câu trả lời đầy mơ hồ này, Nghê Thanh thở dài một hơi.
Có phải trong lòng cô vẫn đang mong đợi một điều gì đó không?
Bây giờ đã biết rõ người chết trong bốn đêm trước, lúc bọn họ vào rừng không biết ai là người đã chết vào đêm thứ năm, còn đêm thứ sáu… Chắc là Kiều Yên Nhiên…
Cùng là mất tích, Trình Ngạn Đình có thể coi là đi lạc, vì cô ấy không ở đây nên khả năng chết là khá lớn, nhưng Kiều Yên Nhiên lại biến mất trong im lặng…
Một người nhát gan như cô ấy, làm sao dám đi một mình chứ?
Lúc ấy ở nhà trọ có khoảng hai mươi người, tạm thời cô có thể chắc chắn những người này còn sống. Những người không chắc chắn có Trình Ngạn Đình, Kiều Anh Tử, Thường Quân Mai, Mạnh Như Kiều, anh em nhà họ Nghiêm và ông lão, Nhạc Thanh Nguyên và cặp vợ chồng kia…
Mà khoan, Lưu Tông Đạt nữa!
Nghê Thanh suýt quên mất Lưu Tông Đạt, cô nhớ lại cảnh Lý Gia Tân bị đóng đinh trên người.
Nghĩ mãi không ra đáp án, Nghê Thanh bỗng nghe thấy Tần Việt gọi mình, lúc này mới phản ứng lại.
“Em sao vậy? Anh gọi nãy giờ mà không thấy em phản ứng… “
“Không có gì, em chỉ hơi hốt hoảng.” Rất ít khi Nghê Thanh nói dối Tần Việt. Cô mím môi nhìn Khúc Nhất và đôi tình nhân, sự im lặng trong lòng càng tăng.
Tần Việt không truy hỏi thêm, Nghê Thanh không biết anh có nhận ra cô đang giấu giếm không.
Anh chỉ gật đầu một cái thay cho đáp lời.
“Hửm? Không phải mấy người có tất cả sáu người sao?” Khúc Nhất hỏi.
Trong lúc tất cả quan sát mấy người Khúc Nhất thì bọn họ cũng đang quan sát các cô, chuyện này hai bên đều biết rõ, vì vậy khi Khúc Nhất hỏi như vậy, Nghê Thanh không bất ngờ chút nào.
“Cô gái tên Kiều Yên Nhiên rời nhóm mấy người rồi à?”
Đối mặt với biểu cảm sáng tỏ của đối phương, trong lòng Nghê Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khi Tần Việt thừa nhận, Nghê Thanh nghiêng đầu nhìn Đổng Y Lan đứng sau, trong lòng cô có một sự nhận định khi nhìn gương mặt mơ hồ của cô ấy.
Vẻ mặt bi thương thật sự quá rõ, hơn nữa Khúc Nhất còn cầm đèn pin, cớ gì lại không nhìn ra chứ.
Nếu cô là Khúc Nhất, có lẽ cũng mơ hồ đoán ra Kiều Yên Nhiên không phải tách nhóm.
Nhưng trên mặt anh ta chẳng chút bất ngờ nào. Trong lòng Nghê Thanh nảy sinh cảm giác anh ta nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, khiến cô có phần lo sợ.
“Tiếp theo mọi người có dự định gì không?”
“Bọn tôi… “
“Bọn tôi định đi tìm Kiều Yên Nhiên!” Trong lúc Tần Việt do dự, Nghê Thanh lập tức cắt ngang lời anh.
Điều này làm Khúc Nhất kinh ngạc, đối mặt nhìn cô.
Nghê Thanh tỏ ra bất lực.
Khúc Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy tôi đi với mọi người.” Sau đó anh ta nghiêng đầu nhìn Cao Thăng và Tống Nguyệt Nguyệt ở phía sau: “Hai người thì sao?”
Nghê Thanh nhìn chằm chằm hai bọn họ. Giá như bọn họ có ít manh mối để phá vỡ tình thế này.
Thật ra trong lòng nghê Thanh vẫn hơi thấp thỏm, cô không biết truy cứu bí mật của họ là đúng hay sai.
Hai người họ nhìn nhau, một lát sau Cao Thăng nói: “Bọn tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao ít người thì cũng khó mà yên tâm được.”
Nghê Thanh hỏi tiếp: “Hai người không thấy mệt à?”
“Cứ nhắm mắt là những hình ảnh bi thảm kia lại xuất hiện, dù có buồn ngủ đến cỡ nào thì cũng sợ hãi.”
Nếu không phải thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt anh ta thì lời giải thích này nghe có vẻ hợp tình hợp lý.
Ngược lại Tống Nguyệt Nguyệt đứng cạnh thút thít mãi, khiến Nghê Thanh nhìn cô ta với ánh mắt khác xưa.
Nếu không phải cô đang có mối nghi ngờ, có lẽ sẽ cho rằng Tống Nguyệt Nguyệt đang khóc là vì sợ hãi.
Cô an ủi Tống Nguyệt Nguyệt: “Đừng sợ, bây giờ chúng ta cùng nhau hành động, cũng coi như yên tâm phần nào.”
Thật ra cô cũng không dám chắc, Kiều Yên Nhiên chẳng phải vẫn biến mất đấy thôi.
Nghê Thanh quay sang Tầm Lam im lặng nãy giờ.
Vừa rồi bọn họ vì Kiều Yên Nhiên mất tích mà hốt hoảng, bây giờ ngẫm lại tình cảnh lúc đó, hình như không có người gác đêm.
Vốn người gác đêm là Tần Việt, nhưng Tần Lam chủ động yêu cầu đổi với anh. Lúc ấy Nghê Thanh không nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy em trai lo lắng cho anh mình phải đi gác lúc nửa đêm mà thôi.
Nhưng Tần Lam với Kiều Yên Nhiên đâu có thù oán gì…
Khoan đã, Kiều Yên Nhiên đột nhiên mất tích hẳn có liên quan đến lời nguyền, chuyện này với Tần Lam gác đêm thì liên quan gì chứ?
Nghê Thanh càng nghĩ càng rối, nhưng cô không phải người để ý chuyện vụn vặt, vì vậy rất nhanh đã bỏ qua chuyện này.
Hình như Tống Nguyệt Nguyệt cảm thấy lời cô đáng tin, nên lúc đầu hơi run rẩy một chút, về sau dần dần bình tĩnh lại.
Cô ta suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy chúng ta cũng thật có duyên, lại gặp nhau ở trong rừng.”
Khúc Nhất tiếp lời: “Đúng là tình cờ, bọn tôi thấy bên này có ánh lửa mới tới xem, không nghĩ là gặp mọi người.” Lúc anh ta nói chuyện, vẻ mặt cũng rất tự nhiên.
Nghê Thanh quan sát hồi lâu mà không có kết quả, tâm trạng tuy không tốt nhưng cô vẫn tỏ thái độ thiện chí.
Lúc này, Tần Việt đến gần cô, nói nhỏ: “Tối nay chúng ta có đi nữa không… “
Đúng vậy, nếu không phải ba người Khúc Nhất bỗng dưng xuất hiện thì năm người bọn họ đã rời khỏi rồi.
“Ý anh sao?”
Nghê Thanh thấy ánh mắt Tần Việt lướt qua người Tống Nguyệt Nguyệt vài giây. Lại nghe anh nói: “Tôi sẽ gác lúc gần sáng.”
Cô định nói thêm, bỗng thấy có người kéo tay mình.
Quay đầu lại, quả nhiên là Nghê Duyệt.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Nghê Duyệt cau mày: “Chị, chị có ngửi thấy mùi gì không?” Cô ấy thấy mặt Nghê Thanh hoàn toàn là ý “Không ngửi thấy” thì cười ngượng: “Chị đừng nghĩ mũi em là mũi chó, thật sự là có mùi. Bọn họ vừa xuất hiện là em đã ngửi thấy rồi… chỉ không chắc chắn thôi… “
Cô ấy càng nói càng nhỏ, nhưng đột nhiên cao giọng như trẻ con giận dỗi: “Chị không tin em?”
Gần như chắc chắn mười phần là Nghê Thanh không tin.
Nghê Thanh không phải không tin Nghê Duyệt. Thực tế, sau khi nghe Nghê Duyệt nói, cô cũng để ý xung quanh, nhưng khứu giác cô không nhạy như con bé.
Thứ mùi đó, khiến Nghê Thanh có phần quen thuộc, nhưng nhất thời cô không nhớ nổi.
“Suy nghĩ nhiều quá.” Cô xoa đầu Nghê Duyệt.
Beta: TH
Lúc Khúc Nhất từ trong rừng đi ra thì thấy dáng vẻ “chào đón” của mọi người. Nhất là Nghê Thanh, không cách nào khiến người khác ngừng nghĩ về tư thế kinh điển trong phim của Lý Tiểu Long.
Mà biểu cảm của hai anh em Tần Việt và Tần Lam cũng kỳ lạ đến mức buồn cười.
“Nhẹ nhõm không?” Anh ta cười nói.
Nghê Thanh không trả lời câu hỏi rõ ràng như vậy. Cô khẽ thở phào, đồng thời cánh tay cũng thả lỏng, cây gậy gỗ đang nắm chặt trong lòng bàn tay ẩm ướt rơi xuống đất.
“Thì ra là anh.” Tần Việt tiếp lời. Anh nhìn lùm cây sau lưng Khúc Nhất: “Chỉ có mỗi anh thôi à?”
“Không.”
Khúc Nhất vừa dứt lời, trong lùm cây lại vang lên mấy tiếng xào xạc, theo sau là đôi tình nhân Cao Thăng và Tống Nguyệt Nguyệt.
Sau khi thấy hai người đó xuất hiện, đột nhiên trong lòng Nghê Thanh dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Mặc dù cô không rõ cảm giác đấy là gì, dù sao thì nó cũng không phải dự cảm tốt lành.
Khúc Nhất không nói thêm, anh ta tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn Tần Việt và mọi người rồi nói: “Tôi gặp bọn họ trên đường, bọn họ vốn là đi theo… Đôi vợ chồng lúc trước.”
“Vậy còn anh? Không lẽ anh đi một mình?” Nghê Thanh nghi ngờ.
Không phải cô mắc bệnh nghi ngờ, nhưng Nghê Thanh thực sự không tin là có người ở trong tình huống như này dám ra ngoài một mình.
Khúc Nhất cười cười: “Tất nhiên là không rồi, tôi với Kiều Anh Tử quyết định tách riêng, lúc đang đi thì gặp hai người bọn họ. Cao Thăng nói hai người họ cũng đi lạc, vì vậy chúng tôi quyết định đi chung.”
“Anh với Kiều Anh Tử tách nhóm?” Nghê Thanh hơi kinh ngạc, cô vội vàng hỏi tiếp: “Hai người rời đi lúc nào?”
“Mới đi hôm nay thôi, mà… Có chuyện gì sao?”
“Anh có nhớ là lúc mấy giờ không?”
“Tôi không rõ lắm. Bình thường tôi không đeo đồng hồ, điện thoại lại hết pin, vì thế tôi cũng không để ý thời gian cho lắm. Tôi chỉ nhớ là lúc bọn tôi đi thì trời tối rồi.”
Nghe thấy câu trả lời đầy mơ hồ này, Nghê Thanh thở dài một hơi.
Có phải trong lòng cô vẫn đang mong đợi một điều gì đó không?
Bây giờ đã biết rõ người chết trong bốn đêm trước, lúc bọn họ vào rừng không biết ai là người đã chết vào đêm thứ năm, còn đêm thứ sáu… Chắc là Kiều Yên Nhiên…
Cùng là mất tích, Trình Ngạn Đình có thể coi là đi lạc, vì cô ấy không ở đây nên khả năng chết là khá lớn, nhưng Kiều Yên Nhiên lại biến mất trong im lặng…
Một người nhát gan như cô ấy, làm sao dám đi một mình chứ?
Lúc ấy ở nhà trọ có khoảng hai mươi người, tạm thời cô có thể chắc chắn những người này còn sống. Những người không chắc chắn có Trình Ngạn Đình, Kiều Anh Tử, Thường Quân Mai, Mạnh Như Kiều, anh em nhà họ Nghiêm và ông lão, Nhạc Thanh Nguyên và cặp vợ chồng kia…
Mà khoan, Lưu Tông Đạt nữa!
Nghê Thanh suýt quên mất Lưu Tông Đạt, cô nhớ lại cảnh Lý Gia Tân bị đóng đinh trên người.
Nghĩ mãi không ra đáp án, Nghê Thanh bỗng nghe thấy Tần Việt gọi mình, lúc này mới phản ứng lại.
“Em sao vậy? Anh gọi nãy giờ mà không thấy em phản ứng… “
“Không có gì, em chỉ hơi hốt hoảng.” Rất ít khi Nghê Thanh nói dối Tần Việt. Cô mím môi nhìn Khúc Nhất và đôi tình nhân, sự im lặng trong lòng càng tăng.
Tần Việt không truy hỏi thêm, Nghê Thanh không biết anh có nhận ra cô đang giấu giếm không.
Anh chỉ gật đầu một cái thay cho đáp lời.
“Hửm? Không phải mấy người có tất cả sáu người sao?” Khúc Nhất hỏi.
Trong lúc tất cả quan sát mấy người Khúc Nhất thì bọn họ cũng đang quan sát các cô, chuyện này hai bên đều biết rõ, vì vậy khi Khúc Nhất hỏi như vậy, Nghê Thanh không bất ngờ chút nào.
“Cô gái tên Kiều Yên Nhiên rời nhóm mấy người rồi à?”
Đối mặt với biểu cảm sáng tỏ của đối phương, trong lòng Nghê Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khi Tần Việt thừa nhận, Nghê Thanh nghiêng đầu nhìn Đổng Y Lan đứng sau, trong lòng cô có một sự nhận định khi nhìn gương mặt mơ hồ của cô ấy.
Vẻ mặt bi thương thật sự quá rõ, hơn nữa Khúc Nhất còn cầm đèn pin, cớ gì lại không nhìn ra chứ.
Nếu cô là Khúc Nhất, có lẽ cũng mơ hồ đoán ra Kiều Yên Nhiên không phải tách nhóm.
Nhưng trên mặt anh ta chẳng chút bất ngờ nào. Trong lòng Nghê Thanh nảy sinh cảm giác anh ta nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, khiến cô có phần lo sợ.
“Tiếp theo mọi người có dự định gì không?”
“Bọn tôi… “
“Bọn tôi định đi tìm Kiều Yên Nhiên!” Trong lúc Tần Việt do dự, Nghê Thanh lập tức cắt ngang lời anh.
Điều này làm Khúc Nhất kinh ngạc, đối mặt nhìn cô.
Nghê Thanh tỏ ra bất lực.
Khúc Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy tôi đi với mọi người.” Sau đó anh ta nghiêng đầu nhìn Cao Thăng và Tống Nguyệt Nguyệt ở phía sau: “Hai người thì sao?”
Nghê Thanh nhìn chằm chằm hai bọn họ. Giá như bọn họ có ít manh mối để phá vỡ tình thế này.
Thật ra trong lòng nghê Thanh vẫn hơi thấp thỏm, cô không biết truy cứu bí mật của họ là đúng hay sai.
Hai người họ nhìn nhau, một lát sau Cao Thăng nói: “Bọn tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao ít người thì cũng khó mà yên tâm được.”
Nghê Thanh hỏi tiếp: “Hai người không thấy mệt à?”
“Cứ nhắm mắt là những hình ảnh bi thảm kia lại xuất hiện, dù có buồn ngủ đến cỡ nào thì cũng sợ hãi.”
Nếu không phải thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt anh ta thì lời giải thích này nghe có vẻ hợp tình hợp lý.
Ngược lại Tống Nguyệt Nguyệt đứng cạnh thút thít mãi, khiến Nghê Thanh nhìn cô ta với ánh mắt khác xưa.
Nếu không phải cô đang có mối nghi ngờ, có lẽ sẽ cho rằng Tống Nguyệt Nguyệt đang khóc là vì sợ hãi.
Cô an ủi Tống Nguyệt Nguyệt: “Đừng sợ, bây giờ chúng ta cùng nhau hành động, cũng coi như yên tâm phần nào.”
Thật ra cô cũng không dám chắc, Kiều Yên Nhiên chẳng phải vẫn biến mất đấy thôi.
Nghê Thanh quay sang Tầm Lam im lặng nãy giờ.
Vừa rồi bọn họ vì Kiều Yên Nhiên mất tích mà hốt hoảng, bây giờ ngẫm lại tình cảnh lúc đó, hình như không có người gác đêm.
Vốn người gác đêm là Tần Việt, nhưng Tần Lam chủ động yêu cầu đổi với anh. Lúc ấy Nghê Thanh không nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy em trai lo lắng cho anh mình phải đi gác lúc nửa đêm mà thôi.
Nhưng Tần Lam với Kiều Yên Nhiên đâu có thù oán gì…
Khoan đã, Kiều Yên Nhiên đột nhiên mất tích hẳn có liên quan đến lời nguyền, chuyện này với Tần Lam gác đêm thì liên quan gì chứ?
Nghê Thanh càng nghĩ càng rối, nhưng cô không phải người để ý chuyện vụn vặt, vì vậy rất nhanh đã bỏ qua chuyện này.
Hình như Tống Nguyệt Nguyệt cảm thấy lời cô đáng tin, nên lúc đầu hơi run rẩy một chút, về sau dần dần bình tĩnh lại.
Cô ta suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy chúng ta cũng thật có duyên, lại gặp nhau ở trong rừng.”
Khúc Nhất tiếp lời: “Đúng là tình cờ, bọn tôi thấy bên này có ánh lửa mới tới xem, không nghĩ là gặp mọi người.” Lúc anh ta nói chuyện, vẻ mặt cũng rất tự nhiên.
Nghê Thanh quan sát hồi lâu mà không có kết quả, tâm trạng tuy không tốt nhưng cô vẫn tỏ thái độ thiện chí.
Lúc này, Tần Việt đến gần cô, nói nhỏ: “Tối nay chúng ta có đi nữa không… “
Đúng vậy, nếu không phải ba người Khúc Nhất bỗng dưng xuất hiện thì năm người bọn họ đã rời khỏi rồi.
“Ý anh sao?”
Nghê Thanh thấy ánh mắt Tần Việt lướt qua người Tống Nguyệt Nguyệt vài giây. Lại nghe anh nói: “Tôi sẽ gác lúc gần sáng.”
Cô định nói thêm, bỗng thấy có người kéo tay mình.
Quay đầu lại, quả nhiên là Nghê Duyệt.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Nghê Duyệt cau mày: “Chị, chị có ngửi thấy mùi gì không?” Cô ấy thấy mặt Nghê Thanh hoàn toàn là ý “Không ngửi thấy” thì cười ngượng: “Chị đừng nghĩ mũi em là mũi chó, thật sự là có mùi. Bọn họ vừa xuất hiện là em đã ngửi thấy rồi… chỉ không chắc chắn thôi… “
Cô ấy càng nói càng nhỏ, nhưng đột nhiên cao giọng như trẻ con giận dỗi: “Chị không tin em?”
Gần như chắc chắn mười phần là Nghê Thanh không tin.
Nghê Thanh không phải không tin Nghê Duyệt. Thực tế, sau khi nghe Nghê Duyệt nói, cô cũng để ý xung quanh, nhưng khứu giác cô không nhạy như con bé.
Thứ mùi đó, khiến Nghê Thanh có phần quen thuộc, nhưng nhất thời cô không nhớ nổi.
“Suy nghĩ nhiều quá.” Cô xoa đầu Nghê Duyệt.