Chương : 23
Edit: Byun
Beta: TH
Sau khi Nghê Thanh nói câu đó thì Nghê Duyệt tức giận cả tối, không thèm để ý đến cô.
Được rồi, mọi người đều đang ngủ cho nên cũng coi như không ai không để ý đến ai. Đây chỉ là nửa đêm canh ba Nghê Thanh ngủ không yên tự chịu thôi.
Nhưng mà lúc trời hửng sáng, mọi người đang chuẩn bị lên đường, Nghê Thanh lại thấy sắc mặt Nghê Duyệt không tốt. Chắc là bị lời nói an ủi hôm qua của cô kích thích rồi?
Nghê Thanh lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Thật ra hôm qua cô cố ý nói như vậy vì cô cũng không muốn Nghê Duyệt liên quan đến những suy đoán ngổn ngang trong lòng cô.
Nhưng bọn họ chỉ vừa đi được một lúc, trong rừng lại xuất hiện sương mù dày đặc. Chuyện này khiến Nghê Thanh vừa kinh ngạc vừa bất an. Dù sao cô chưa bao giờ thấy sương mù sâu lúc cuối hạ, đầu thu như thế này.
Một mảnh trời mù mịt, làm cô cũng chẳng thể thấy người bên cạnh mình.
Cô lảo đảo lui ra sau một bước, dựa theo trí nhớ của mình mà bắt lấy cánh tay Nghê Duyệt. Nhưng cô cũng không nghe thấy một động tĩnh của những người khác.
Nghê Thanh lo lắng trong lòng, nhưng trong hoàn cảnh này cũng chỉ có thể cố gắng bình tĩnh. Không ngờ làn sương mù dày đặc này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đến lúc sương mù dần tan bớt, có thể nhìn thấy mọi thứ thì vẻ mặt Nghê Thanh lập tức tái nhợt.
Không vì lý do nào khác, ngoại trừ Nghê Duyệt bị cô túm được, những người ban đầu đứng cạnh cô đều biết mất.
Cô quay đầu lại nhìn Nghê Duyệt ở phía đằng sau, bất ngờ nghe được một câu —— “Không ngờ là cô Nghê.”
Không thể nghi ngờ đây là điều đánh mạnh vào Nghê Thanh, làm cô từ bất an thành hoảng sợ.
“Sao lại là ——” sao người cô túm được lại là Khúc Nhất. Điều này làm mặt Nghê Thanh nóng lên, “Nghê Duyệt đâu? Không phải em ấy luôn đứng ở phái sau tôi à?”
“Tôi cũng không biết. Sau khi xuất hiện sương mù tôi cũng không rõ tình huống xung quanh nữa.”
Nghê Thanh nửa tin nửa ngờ. Dù sao lúc đấy cô cũng không biết tình hình xung quanh mình, suy từ bụng ta ra bụng người cũng nên cũng tin tưởng lời đối phương nói. Nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ thế nào. Trong ấn tượng của cô, Khúc Nhất luôn là người đi ở cuối, kiểu nào cũng cách xa đám người đi sau Nghê Thanh Nghê Duyệt. Cho nên làm sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở sau cô.
“Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Nghê Thanh cố gắng để mặt mình đỡ nóng lại, bình tĩnh nói: “Trước khi trời tối chúng ta phải cố gắng tụ họp với mọi người. Cánh rừng này quá kỳ quái, tôi vẫn lo lắng cho Nghê Duyệt với những người khác.”
“Cô nói có lý. Nhưng chúng ta nên đi đâu để tìm mọi người? Chẳng lẽ chỉ đơn giản dựa vào may mắn?”
Cái này tất nhiên không có khả năng rồi.
“Chúng ta đi men theo hướng lúc nãy thử xem. Nếu… Không gặp được… Vậy không còn cách nào…”
Hai người như đặt cược tất cả may mắn của mình vào một con đường không xác định, Nghê Thanh cũng không thích cảm giác được ăn cả ngã về không này, nhưng vào giây phút này cô chỉ có thể trông chờ vào may mắn.
Cũng may trên người bọn họ đều có hành lý, nếu không ở cái nơi kỳ dị này cũng đành phó mặc cho số.
Hai người họ vẫn dọc theo hướng Đông mà đi, trên đường đi ai cũng im lặng, chẳng nói với nhau câu nào. Mà ngay lúc Nghê Thanh cảm thấy mặt trời đã lên đến đỉnh, cô bỗng nghe thấy Khúc Nhất hỏi một câu —— “Cô đã từng nghe về lời đồn của trấn Thanh Bình rồi hả?”
Câu này quá chấn động.
Nghê Thanh vẫn nhớ cô đã từng hỏi Tần Việt như thế, mà cô cũng đã tin tất cả những chuyện kia đều là ảo giác của mình. Nhưng vấn đề lúc này của Khúc Nhất là gì?
Cô hoảng loạn: “Sao anh lại hỏi như thế?”
“Cô có biết không?” Khúc Nhất tiếp tục hỏi.
Nghê Thanh không đáp. Nghe Khúc Nhất truy hỏi, trái lại cô càng không biết nên phản ứng như thế nào.
“Kiều Anh Tử nói cho tôi, trước kia anh ta đã biết trấn này kỳ lạ, anh ta nghe được lời đồn đại nên mới đến đây để tìm tài liệu viết tiểu thuyết.” Thấy Nghê Thanh không nói tiếp, Khúc Nhất tự nói, “Trước khi tôi bị lạc anh ta, anh ta từng nói cho tôi người chết đêm thứ tư không phải đứa bé kia.”
“Vậy, vậy là ai?” Nghê Thanh có chút bán tín bán nghi hỏi. Nghĩ đến thái độ của Kiều Anh Tử với Khúc Nhất không giống với người khác, Nghê Thanh cũng tin lời nói của Khúc Nhất một nửa. Cô tiếp tục hỏi, “Nếu không phải là đứa bé kia, sao đứa bé ấy… Chết như thế nào?”
“Là bị giết chết.”
Nghê Thanh kinh hãi: “Ai? Ai giết đứa bé?” Cô có chút không dám tin.
Không phải cô không thể chấp nhận “sự thật” từ miệng Khúc Nhất, có điều so với quỷ thần hư vô lúc ẩn lúc hiện, cô càng sợ kẻ giết người sống sờ sờ hơn. Chỉ cần tưởng tượng thì ra bản thân từng đứng gần kẻ giết người trong một căn phòng, cô đã rợn tóc gáy.
“Kẻ giết người rất thông minh, là Kiều Anh Tử nói như vậy,” Khúc Nhất tiếp tục kể lại, “Hắn nói hung thủ phát hiện hàm ý trong lời nói ‘đếm ngược’ của Lý Gia Tân, cho nên lợi dụng cái hàm ý. Có điều anh ta không ngờ, ngoài anh ta và hung thủ, chẳng ai để ý đến điều này…”
Chuyện này khiến Nghê Thanh càng nghĩ càng sợ. Cô không hiểu tại sao hung thủ lại lựa chọn một đứa con nít để ra tay, có lẽ là báo thù, nhưng cũng có lẽ là —— giết người ngẫu nhiên? Mà những người giống như Nghê Thanh không hề có tí cảnh giác nào, vậy chẳng phải là con cừu non để thịt sao?
“Cô còn nhớ căn phòng của Lưu Đông không?”
Nghê Thanh tâm trạng nặng nề gật đầu: “Tôi còn nhớ rất rõ, máu tươi bắn lên tường thanh hình tròn, lại có thêm một đường thẳng ở giữa…”
“Kiều Anh Tử nói, đó là mặt đồng hồ lúc 12 giờ.”
Dứt lời, Khúc Nhất hơi căng thẳng nuốt nước miếng. Sau đó tiếp tục nói: “Người phụ nữ sau buổi tối hôm Lưu Đông chết, cô ta rõ ràng vừa hoan ái với chồng … xong chuyện kia, lẽ ra cũng sẽ không đeo cái đồng hồ quý như thế… Mà kim đồng hồ lại dừng ở số 11.”
Nói tới đây, Nghê Thanh nhớ lúc đó cô còn đặt ra nghi vấn ấy, Tần Việt còn hỏi 11 giờ có phải là thời gian chết hay không … Chính là lúc ấy, Lý Gia Tân đột nhiên xuất hiện, nói kia chỉ có nghĩa là “Đếm ngược”.
Nghê Thanh không ngốc nên mặc dù Khúc Nhất không đề cập đến giờ, cô vẫn nghe hiểu.
Nhưng cô thà rằng bản thân không hiểu còn hơn.
Thảo nào Lý Gia Tân tin Phật lại bị trói chặt trên một cây thánh giá chịu khổ. Thì ra là mười hai, mười một, mười… Tương ứng với khúc sáo 《 Mười hai đêm 》.
Nghê Thanh cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Nhưng nếu không phải như thế thì cũng không giải thích được cái chết của Lý Gia Tân, không phải như vậy thì không thể giải thích… Vì sao hung thủ lại đưa thằng bé chết đuối kia xuống dưới hầm rượu của khách sạn.
“Cho nên anh biết hung thủ là ai?”
Khúc Nhất lắc đầu: “Chuyện này Kiều Anh Tử cũng không nói cho tôi biết, nhưng có thể đưa đứa bé bị chết đuối đến hầm rượu mà không ai hay biết, tôi nghĩ chỉ có… Anh họ của đứa bé thôi.”
“Vì sao anh… Sao lại nói với tôi mấy chuyện này?” Bước chân Nghê Thanh dần dừng lại, sắc mặt nặng nề nhìn Khúc Nhất đang đi trước, trong ánh mắt đầy bất an và rối rắm.
Bỗng cô hơi sợ người bạn đồng hành xa lạ mà khó lường như vậy. Có thể bản thân Kiều Anh Tử nói cho anh ta nghe những lời đó, có thể… Anh ta vốn đã biết rồi?
Nghê Thanh biết cô không nên xấu xa hoài nghi đối phương như thế, nhưng trong lòng cô lại lo lắng không thôi.
“Bởi vì… Tôi cũng không biết tại sao nữa.” Anh ta trả lời như vậy, “Có lẽ vì cô là một người thông minh.”
Người thông minh.
Người thông minh có rất nhiều hàm nghĩa.
Có người thông minh là chỉ đầu óc ngu xuẩn, giả bộ thông minh, làm mấy chuyện giả lả. Nhưng cũng có người thông minh là vì bọn họ biết cách giữ kín bí mật, biết thế nào là vừa đủ. Có vài chuyện không nên tìm hiểu quá kỹ, người thông minh sẽ không bao giờ lấy sự tò mò này làm đầu.
Cô không biết nên lý giải ý tứ không rõ của Khúc Nhất như thế nào.
“Vậy buổi tối thứ tư kia, là ai… bị nguyền rủa… Người chết là ai?” Cô chỉ có thể lắp bắp hỏi.
Thật ra trong lòng cô cũng đã có đáp án. Trong đầu xuất hiện chủ nhân của gương mặt u ám, là Trình Ngạn Đình biến mất không thấy trong ngày thứ tư.
“Cô cũng đoán ra được mà, cần gì phải hỏi tôi?”
Thấy Khúc Nhất vẫn đi ở phía trước, Nghê Thanh do dự một lát rồi tiếp tục cất bước đuổi theo. Có điều không đi sóng vai như lúc trước nữa, cô nhắm mắt theo sau khoảng hai, ba bước.
Nhưng mà một khi máy hát mở ra thì muốn đóng lại cũng không phải chuyện dễ dàng. Nghê Thanh tò mò: “Anh biết rõ lời đồn ở đây, tại sao lại còn muốn đến đây?”
“Cũng không giấu gì cô, thật ra tôi ở đây vì ca khúc cổ trong truyền thuyết kia.”
“《 Mười hai đêm 》?” Nghê Thanh lẩm bẩm.
Khúc Nhất gật đầu, anh ta miễn cưỡng đáp: “Nhưng tôi không ngờ lời đồn của người lớn là thật.”
Nghê Thanh muốn hỏi anh ta, nếu trước đây anh ta biết tất cả, anh ta còn tới đây hay chăng? Nhưng vẫn đề này lại liên quan quá sâu đến đối phương, Nghê Thanh cũng không muốn mặt hỏi đến cùng. Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhớ lại đối phương không thấy hành động của mình, vội vàng bổ sung: “Ừm, thật ra tôi đến đây để tìm đối tượng.” Còn về phần tìm đối tượng, muốn gặp được ai thì cô không nói. “Mấy buổi tối nghe thấy khúc sáo 《 Mười hai đêm 》, thật lòng mà nói, tôi cảm thấy khúc sáo này rất hay.”
Nghe Nghê Thanh nói, hiển nhiên Khúc Nhất sửng sốt một chút. Khi Nghê Thanh hướng về phía mặt trời, nheo mắt nhìn mặt đối phương, phát hiện khoé mắt anh ta có nốt ruồi lệ đẹp đến mức rung động lòng người.
“Cô thích thể loại nhạc này?”
“Tuy rằng phong cách nhạc này không hợp với gu của người bình thường nhưng quả thật là một khúc nhạc rất tuyệt, tôi rất thích.” Nghê Thanh cười gượng, “Nhưng nếu nghe nó mà không có ai chết, tôi nghĩ tôi sẽ có tâm trạng để thưởng thức nó.”
“Nhưng không phải cô không chú ý tới nó sao?”
Nghê Thanh bất đắc dĩ: “Một khúc nhạc tuyệt vời như thế làm sao tôi ngó lơ được. Tuy tai không thính lắm nhưng cũng không phải là thứ để trưng bày.”
“Đáng tiếc, trăm năm trước đám người kia lại không nghĩ như thế.”
Vẻ mặt Khúc Nhất buốt giá. Mà Nghê Thanh đang chú ý tới nét mặt của anh ta cũng hơi sửng sốt.
Cô cảm thấy mình đã bắt chộp được chuyện gì rồi nhưng cô vô thức không dám nghĩ nhiều hơn nữa.
Nietzsche* từng nói: “Nếu bạn chằm chằm nhìn đủ lâu vào vực thẳm, vực thẩm sẽ nhìn lại bạn.”
(*) Friedrich Nietzsche: là một nhà triết học người Phổ. Ông bắt đầu sự nghiệp như là một nhà ngữ văn học và viết nhiều bài phê bình về tôn giáo, đạo đức, các vấn đề văn hóa đương thời.
Nghê Thanh sợ. Sợ chính mình muôn đời không trở lại được nữa.
Beta: TH
Sau khi Nghê Thanh nói câu đó thì Nghê Duyệt tức giận cả tối, không thèm để ý đến cô.
Được rồi, mọi người đều đang ngủ cho nên cũng coi như không ai không để ý đến ai. Đây chỉ là nửa đêm canh ba Nghê Thanh ngủ không yên tự chịu thôi.
Nhưng mà lúc trời hửng sáng, mọi người đang chuẩn bị lên đường, Nghê Thanh lại thấy sắc mặt Nghê Duyệt không tốt. Chắc là bị lời nói an ủi hôm qua của cô kích thích rồi?
Nghê Thanh lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Thật ra hôm qua cô cố ý nói như vậy vì cô cũng không muốn Nghê Duyệt liên quan đến những suy đoán ngổn ngang trong lòng cô.
Nhưng bọn họ chỉ vừa đi được một lúc, trong rừng lại xuất hiện sương mù dày đặc. Chuyện này khiến Nghê Thanh vừa kinh ngạc vừa bất an. Dù sao cô chưa bao giờ thấy sương mù sâu lúc cuối hạ, đầu thu như thế này.
Một mảnh trời mù mịt, làm cô cũng chẳng thể thấy người bên cạnh mình.
Cô lảo đảo lui ra sau một bước, dựa theo trí nhớ của mình mà bắt lấy cánh tay Nghê Duyệt. Nhưng cô cũng không nghe thấy một động tĩnh của những người khác.
Nghê Thanh lo lắng trong lòng, nhưng trong hoàn cảnh này cũng chỉ có thể cố gắng bình tĩnh. Không ngờ làn sương mù dày đặc này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đến lúc sương mù dần tan bớt, có thể nhìn thấy mọi thứ thì vẻ mặt Nghê Thanh lập tức tái nhợt.
Không vì lý do nào khác, ngoại trừ Nghê Duyệt bị cô túm được, những người ban đầu đứng cạnh cô đều biết mất.
Cô quay đầu lại nhìn Nghê Duyệt ở phía đằng sau, bất ngờ nghe được một câu —— “Không ngờ là cô Nghê.”
Không thể nghi ngờ đây là điều đánh mạnh vào Nghê Thanh, làm cô từ bất an thành hoảng sợ.
“Sao lại là ——” sao người cô túm được lại là Khúc Nhất. Điều này làm mặt Nghê Thanh nóng lên, “Nghê Duyệt đâu? Không phải em ấy luôn đứng ở phái sau tôi à?”
“Tôi cũng không biết. Sau khi xuất hiện sương mù tôi cũng không rõ tình huống xung quanh nữa.”
Nghê Thanh nửa tin nửa ngờ. Dù sao lúc đấy cô cũng không biết tình hình xung quanh mình, suy từ bụng ta ra bụng người cũng nên cũng tin tưởng lời đối phương nói. Nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ thế nào. Trong ấn tượng của cô, Khúc Nhất luôn là người đi ở cuối, kiểu nào cũng cách xa đám người đi sau Nghê Thanh Nghê Duyệt. Cho nên làm sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở sau cô.
“Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Nghê Thanh cố gắng để mặt mình đỡ nóng lại, bình tĩnh nói: “Trước khi trời tối chúng ta phải cố gắng tụ họp với mọi người. Cánh rừng này quá kỳ quái, tôi vẫn lo lắng cho Nghê Duyệt với những người khác.”
“Cô nói có lý. Nhưng chúng ta nên đi đâu để tìm mọi người? Chẳng lẽ chỉ đơn giản dựa vào may mắn?”
Cái này tất nhiên không có khả năng rồi.
“Chúng ta đi men theo hướng lúc nãy thử xem. Nếu… Không gặp được… Vậy không còn cách nào…”
Hai người như đặt cược tất cả may mắn của mình vào một con đường không xác định, Nghê Thanh cũng không thích cảm giác được ăn cả ngã về không này, nhưng vào giây phút này cô chỉ có thể trông chờ vào may mắn.
Cũng may trên người bọn họ đều có hành lý, nếu không ở cái nơi kỳ dị này cũng đành phó mặc cho số.
Hai người họ vẫn dọc theo hướng Đông mà đi, trên đường đi ai cũng im lặng, chẳng nói với nhau câu nào. Mà ngay lúc Nghê Thanh cảm thấy mặt trời đã lên đến đỉnh, cô bỗng nghe thấy Khúc Nhất hỏi một câu —— “Cô đã từng nghe về lời đồn của trấn Thanh Bình rồi hả?”
Câu này quá chấn động.
Nghê Thanh vẫn nhớ cô đã từng hỏi Tần Việt như thế, mà cô cũng đã tin tất cả những chuyện kia đều là ảo giác của mình. Nhưng vấn đề lúc này của Khúc Nhất là gì?
Cô hoảng loạn: “Sao anh lại hỏi như thế?”
“Cô có biết không?” Khúc Nhất tiếp tục hỏi.
Nghê Thanh không đáp. Nghe Khúc Nhất truy hỏi, trái lại cô càng không biết nên phản ứng như thế nào.
“Kiều Anh Tử nói cho tôi, trước kia anh ta đã biết trấn này kỳ lạ, anh ta nghe được lời đồn đại nên mới đến đây để tìm tài liệu viết tiểu thuyết.” Thấy Nghê Thanh không nói tiếp, Khúc Nhất tự nói, “Trước khi tôi bị lạc anh ta, anh ta từng nói cho tôi người chết đêm thứ tư không phải đứa bé kia.”
“Vậy, vậy là ai?” Nghê Thanh có chút bán tín bán nghi hỏi. Nghĩ đến thái độ của Kiều Anh Tử với Khúc Nhất không giống với người khác, Nghê Thanh cũng tin lời nói của Khúc Nhất một nửa. Cô tiếp tục hỏi, “Nếu không phải là đứa bé kia, sao đứa bé ấy… Chết như thế nào?”
“Là bị giết chết.”
Nghê Thanh kinh hãi: “Ai? Ai giết đứa bé?” Cô có chút không dám tin.
Không phải cô không thể chấp nhận “sự thật” từ miệng Khúc Nhất, có điều so với quỷ thần hư vô lúc ẩn lúc hiện, cô càng sợ kẻ giết người sống sờ sờ hơn. Chỉ cần tưởng tượng thì ra bản thân từng đứng gần kẻ giết người trong một căn phòng, cô đã rợn tóc gáy.
“Kẻ giết người rất thông minh, là Kiều Anh Tử nói như vậy,” Khúc Nhất tiếp tục kể lại, “Hắn nói hung thủ phát hiện hàm ý trong lời nói ‘đếm ngược’ của Lý Gia Tân, cho nên lợi dụng cái hàm ý. Có điều anh ta không ngờ, ngoài anh ta và hung thủ, chẳng ai để ý đến điều này…”
Chuyện này khiến Nghê Thanh càng nghĩ càng sợ. Cô không hiểu tại sao hung thủ lại lựa chọn một đứa con nít để ra tay, có lẽ là báo thù, nhưng cũng có lẽ là —— giết người ngẫu nhiên? Mà những người giống như Nghê Thanh không hề có tí cảnh giác nào, vậy chẳng phải là con cừu non để thịt sao?
“Cô còn nhớ căn phòng của Lưu Đông không?”
Nghê Thanh tâm trạng nặng nề gật đầu: “Tôi còn nhớ rất rõ, máu tươi bắn lên tường thanh hình tròn, lại có thêm một đường thẳng ở giữa…”
“Kiều Anh Tử nói, đó là mặt đồng hồ lúc 12 giờ.”
Dứt lời, Khúc Nhất hơi căng thẳng nuốt nước miếng. Sau đó tiếp tục nói: “Người phụ nữ sau buổi tối hôm Lưu Đông chết, cô ta rõ ràng vừa hoan ái với chồng … xong chuyện kia, lẽ ra cũng sẽ không đeo cái đồng hồ quý như thế… Mà kim đồng hồ lại dừng ở số 11.”
Nói tới đây, Nghê Thanh nhớ lúc đó cô còn đặt ra nghi vấn ấy, Tần Việt còn hỏi 11 giờ có phải là thời gian chết hay không … Chính là lúc ấy, Lý Gia Tân đột nhiên xuất hiện, nói kia chỉ có nghĩa là “Đếm ngược”.
Nghê Thanh không ngốc nên mặc dù Khúc Nhất không đề cập đến giờ, cô vẫn nghe hiểu.
Nhưng cô thà rằng bản thân không hiểu còn hơn.
Thảo nào Lý Gia Tân tin Phật lại bị trói chặt trên một cây thánh giá chịu khổ. Thì ra là mười hai, mười một, mười… Tương ứng với khúc sáo 《 Mười hai đêm 》.
Nghê Thanh cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Nhưng nếu không phải như thế thì cũng không giải thích được cái chết của Lý Gia Tân, không phải như vậy thì không thể giải thích… Vì sao hung thủ lại đưa thằng bé chết đuối kia xuống dưới hầm rượu của khách sạn.
“Cho nên anh biết hung thủ là ai?”
Khúc Nhất lắc đầu: “Chuyện này Kiều Anh Tử cũng không nói cho tôi biết, nhưng có thể đưa đứa bé bị chết đuối đến hầm rượu mà không ai hay biết, tôi nghĩ chỉ có… Anh họ của đứa bé thôi.”
“Vì sao anh… Sao lại nói với tôi mấy chuyện này?” Bước chân Nghê Thanh dần dừng lại, sắc mặt nặng nề nhìn Khúc Nhất đang đi trước, trong ánh mắt đầy bất an và rối rắm.
Bỗng cô hơi sợ người bạn đồng hành xa lạ mà khó lường như vậy. Có thể bản thân Kiều Anh Tử nói cho anh ta nghe những lời đó, có thể… Anh ta vốn đã biết rồi?
Nghê Thanh biết cô không nên xấu xa hoài nghi đối phương như thế, nhưng trong lòng cô lại lo lắng không thôi.
“Bởi vì… Tôi cũng không biết tại sao nữa.” Anh ta trả lời như vậy, “Có lẽ vì cô là một người thông minh.”
Người thông minh.
Người thông minh có rất nhiều hàm nghĩa.
Có người thông minh là chỉ đầu óc ngu xuẩn, giả bộ thông minh, làm mấy chuyện giả lả. Nhưng cũng có người thông minh là vì bọn họ biết cách giữ kín bí mật, biết thế nào là vừa đủ. Có vài chuyện không nên tìm hiểu quá kỹ, người thông minh sẽ không bao giờ lấy sự tò mò này làm đầu.
Cô không biết nên lý giải ý tứ không rõ của Khúc Nhất như thế nào.
“Vậy buổi tối thứ tư kia, là ai… bị nguyền rủa… Người chết là ai?” Cô chỉ có thể lắp bắp hỏi.
Thật ra trong lòng cô cũng đã có đáp án. Trong đầu xuất hiện chủ nhân của gương mặt u ám, là Trình Ngạn Đình biến mất không thấy trong ngày thứ tư.
“Cô cũng đoán ra được mà, cần gì phải hỏi tôi?”
Thấy Khúc Nhất vẫn đi ở phía trước, Nghê Thanh do dự một lát rồi tiếp tục cất bước đuổi theo. Có điều không đi sóng vai như lúc trước nữa, cô nhắm mắt theo sau khoảng hai, ba bước.
Nhưng mà một khi máy hát mở ra thì muốn đóng lại cũng không phải chuyện dễ dàng. Nghê Thanh tò mò: “Anh biết rõ lời đồn ở đây, tại sao lại còn muốn đến đây?”
“Cũng không giấu gì cô, thật ra tôi ở đây vì ca khúc cổ trong truyền thuyết kia.”
“《 Mười hai đêm 》?” Nghê Thanh lẩm bẩm.
Khúc Nhất gật đầu, anh ta miễn cưỡng đáp: “Nhưng tôi không ngờ lời đồn của người lớn là thật.”
Nghê Thanh muốn hỏi anh ta, nếu trước đây anh ta biết tất cả, anh ta còn tới đây hay chăng? Nhưng vẫn đề này lại liên quan quá sâu đến đối phương, Nghê Thanh cũng không muốn mặt hỏi đến cùng. Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhớ lại đối phương không thấy hành động của mình, vội vàng bổ sung: “Ừm, thật ra tôi đến đây để tìm đối tượng.” Còn về phần tìm đối tượng, muốn gặp được ai thì cô không nói. “Mấy buổi tối nghe thấy khúc sáo 《 Mười hai đêm 》, thật lòng mà nói, tôi cảm thấy khúc sáo này rất hay.”
Nghe Nghê Thanh nói, hiển nhiên Khúc Nhất sửng sốt một chút. Khi Nghê Thanh hướng về phía mặt trời, nheo mắt nhìn mặt đối phương, phát hiện khoé mắt anh ta có nốt ruồi lệ đẹp đến mức rung động lòng người.
“Cô thích thể loại nhạc này?”
“Tuy rằng phong cách nhạc này không hợp với gu của người bình thường nhưng quả thật là một khúc nhạc rất tuyệt, tôi rất thích.” Nghê Thanh cười gượng, “Nhưng nếu nghe nó mà không có ai chết, tôi nghĩ tôi sẽ có tâm trạng để thưởng thức nó.”
“Nhưng không phải cô không chú ý tới nó sao?”
Nghê Thanh bất đắc dĩ: “Một khúc nhạc tuyệt vời như thế làm sao tôi ngó lơ được. Tuy tai không thính lắm nhưng cũng không phải là thứ để trưng bày.”
“Đáng tiếc, trăm năm trước đám người kia lại không nghĩ như thế.”
Vẻ mặt Khúc Nhất buốt giá. Mà Nghê Thanh đang chú ý tới nét mặt của anh ta cũng hơi sửng sốt.
Cô cảm thấy mình đã bắt chộp được chuyện gì rồi nhưng cô vô thức không dám nghĩ nhiều hơn nữa.
Nietzsche* từng nói: “Nếu bạn chằm chằm nhìn đủ lâu vào vực thẳm, vực thẩm sẽ nhìn lại bạn.”
(*) Friedrich Nietzsche: là một nhà triết học người Phổ. Ông bắt đầu sự nghiệp như là một nhà ngữ văn học và viết nhiều bài phê bình về tôn giáo, đạo đức, các vấn đề văn hóa đương thời.
Nghê Thanh sợ. Sợ chính mình muôn đời không trở lại được nữa.