Chương 2
2.
Nơi ta bị nhốt chắc chắn đã được chuẩn bị đầy đủ, gần như cắt đứt liên hệ của ta với ngoại giới, thần thức cũng không thể thăm dò ra bên ngoài được.
Ta thử chạm vào vách tường, ngón tay của ta lập tức trào ra máu tươi nóng bỏng.
Sáng nay ta nghe sư đệ nói, muội muội muốn đi tìm Long Tàng Hoa cho ta, để có thể chữa được bệnh lạ của ta.
Ta phát hoảng muốn đi tìm nàng.
Vừa mới ra khỏi cửa viện, thì đã đến chỗ này.
Thật ra từ lâu ta đã biết là rồi cũng sẽ có ngày xảy ra chuyện như vậy, dù sao mỗi lần ra ngoài, ta đều có thể nhìn thấy ánh mắt tham lam và oán độc của những người bên cạnh.
Họ coi ta là khốn cảnh duy nhất đang cản trở họ.
Ngay cả tiểu sư muội đồng môn cũng cảm thấy không ổn, nàng ta luôn nói: "Tòng Ca sư tỷ, tại sao tỷ luôn ngăn cản Tòng Ý sư tỷ tìm đạo lữ vậy?"
Nàng ta thương hại muội muội của ta không được tự do yêu đương và kết hôn.
Ta nói với nàng ta là ta cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng nàng ta không tin, dù sao thì muội muội của ta cũng là một người xinh đẹp tựa thiên tiên và dịu dàng như nước.
Còn ta thì cũng chỉ có thể coi là thiếu nữ thanh tú ở gia đình bình thường, lại lạnh lùng thờ ơ. Mọi người đều cho là ta ghen tị với muội muội vì được nhiều người yêu mến mà thôi.
Bởi vì ghen tị, cho nên mới ngăn cản.
Nhưng những gì ta nói đều là sự thật.
Bởi vì, Tòng Ý mới là vực sâu chân chính.
Nàng mới là người thực sự vô tâm vô tính, chỉ có tình cảm với ta, những người khác ở trong mắt nàng chỉ là con kiến.
Ta đã nhiều năm dốc sức dạy nàng cách cư xử.
Sự dịu dàng thường ngày của nàng chỉ là diễn lại những gì ta dạy cho nàng mà thôi.
Còn sự lạnh lùng, xa cách lâu nay của ta lại là để dạy dỗ nàng, đối với những người khác ta cũng lười giải thích.
Ta ngăn cản nàng kết giao với người khác, căn bản chỉ là để ngăn họ toi mạng ở nơi ta không thấy.
Muội muội không có ta, chỉ là đứa trẻ cầm dao sinh sát.
Trong mắt nàng không có đúng có sai, chỉ có người như cỏ rác.
3.
Chúng ta đã như vậy từ lúc sinh ra.
Tòng Ý thậm chí còn không nhận cha mẹ, ta là màu sắc sống động duy nhất trong thế giới của nàng.
Nàng không có tạp niệm, thiên phú lại cao, dùng kiếm rất giỏi, năm mười bảy tuổi đã một kiếm g i ê/ t c.hết Yêu Hoàng Huyền Vũ, là thiên tài được mọi người đổ xô theo đuổi.
Nhưng nàng căn bản không hiểu những người xung quanh đang hoan hô cái gì, chỉ biết nhìn xuyên qua đám người nhìn ta.
Ngay cả thanh kiếm kia cũng được đặt theo tên của ta, gọi là Đồng Ca.
Tài năng của chúng ta là như nhau, nhưng thân thể của ta lại không được việc, nếu như không phải mấy năm nay được nàng truyền công mỗi ngày, thì ta đã sớm cát bay khói tàn.
Nàng trốn khỏi nơi tiếng người ồn ào, chỉ bằng lòng đứng trước mặt ta. Nhìn thế giới này bằng đôi mắt của ta.
Đêm đó bệnh tim của ta lại tái phát, đau c.hết đi sống lại, nàng vô cùng lo lắng, quỳ xuống bên giường ta, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ta, lau mồ hôi trên trán cho ta.
Ta đau đến mức hôn mê bất tỉnh, hôm sau khi mặt trời lên cao, nàng bước vào với mùi ma/u nồng nặc.
“Tỷ tỷ.” Nhìn thoáng qua trông nàng có chút vui vẻ, trong mắt lấp lánh ánh sáng: “Muội đã g i ê/ t Sở Thánh Nhân, rồi moi tim của hắn ra.”
Nàng đưa cho ta một trái tim thất khiếu linh lung* vẫn còn đang nóng.
*trái tim thất khiếu linh lung: là trái tim của một người có trí thông minh vượt trội, có khả năng nhìn nhận vấn đề một cách tinh tế và nhạy bén. Là một trái tim “tốt”.
"Mọi người đều nói là ăn gì thì bổ nấy. Đây là trái tim tốt nhất. Tỷ tỷ ăn vào chắc chắn sẽ tốt hơn."
Trái tim đó dưới ánh mắt chờ mong của nàng, cứ lặng yên như vậy trước mặt ta, chúng ta im lặng đối mắt một lúc lâu.
Từ đó về sau, ta đã biết. Là ta không thể để nàng rời xa ta nửa bước.
4.
Khi ta định thần lại, thì dường như trong đầu vang lên một giọng nói vội vã.
Là Tòng Ý đang tìm ta, nhưng ta không biết vì sao mà ta không thể giao tiếp được với nàng trong đầu.
Từ lần đó đến nay, hai chúng ta chưa từng xa nhau, trong quá trình ngày ngày truyền công, chúng ta đã lĩnh ngộ được phương pháp tương giao thần hồn, nghĩa là có thể cảm ứng được sự tồn tại của nhau, thậm chí còn có thể giao tiếp trong đầu.
Ta vừa mới liên kết với nàng ở trong thần hồn, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác.
Đây là... núi Thái Nghiêm?
Nơi hai chúng ta đang ở là Tòng Lai Phong.
Ta có chút mờ mịt, vô thức cắt đứt liên kết, thế giới trước mặt lại trở về trạng thái ban đầu.
Ta làm lại lần nữa, lại nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.
"Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?"
Ta nghe thấy giọng nói nôn nóng của nàng, trong lòng hiểu rõ.
Ta là đang nhìn bằng đôi mắt của nàng.
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn là ngồi chờ c.hết trong căn phòng nhỏ này.
Nàng gấp đến độ chạy loạn xung quanh, thanh kiếm ở thắt lưng cũng vì nàng nôn nóng mà hơi run lên.
“Tòng Ý sư tỷ.” Tiểu sư muội nhảy lên núi, nghiêng người ôm lấy cánh tay Tòng Ý một cách thân mật: “Sư tỷ, đã đến lúc đi dự lễ hội Thiên Đăng rồi.”
Rõ ràng chỉ là động tác thường ngày nhưng lại khiến ta run sợ.
Thói quen của Tòng Ý là ta nói một câu nàng học một câu, ta dạy một bước nàng làm một bước.
Không có ta ở bên cạnh, nàng vô tâm vô tính căn bản không biết phải cư xử như thế nào, có khi g i ê/ t luôn cả tiểu sư muội cũng không phải không có khả năng.
“Ta không tìm thấy tỷ tỷ.” Tòng Ý nói: “Ngươi biết Tòng Ca đã đi đâu không?”
"Tòng Ca sư tỷ?"
Không biết tại sao, ta dường như nhìn thấy tiểu sư muội đang cười mỉa mai.
"Có lẽ là đi tham dự Lễ hội Thiên Đăng trước rồi? Nhưng tốt nhất là tỷ ấy đừng đi." Tiểu sư muội nói: "Đúng lúc không có ai quản tỷ, muội cần phải nhân cơ hội này giúp tỷ chọn ý trung nhân!"
Thôi xong, ta vừa nghĩ trong lòng, vừa cắt đứt liên kết với Tòng Ý, phải qua mấy giây mới kết nối lại.
Quả nhiên đầu của tiểu sư muội đã biến mất.
… Thôi quên đi, có lẽ lúc nàng ta đến vốn dĩ đã không có đầu.
Tòng Ý không biết nghĩ cái gì, đứng đó một lúc, lẩm bẩm tự nói một câu.
"Có lẽ tỷ tỷ đã đi lễ hội Thiên Đăng rồi."
Trong lòng nàng có suy nghĩ, trước mắt ta tối sầm lại.
5.
Lễ hội Thiên Đăng là sự kiện lớn được tổ chức mười năm một lần, những nhân vật nổi tiếng từ khắp nơi trên thế gian đều đến đây. Nếu Tòng Ý không có ta âm thầm tương trợ, có khi còn không thể nói rõ ràng.
Lúc này mà đi lễ hội Thiên Đăng chắc chắn sẽ làm bại lộ bí mật của chúng ta.
Hai chúng ta là sen nở cùng cành (gốc 并蒂双姝: |tịnh đế song xu|, dùng để chỉ hai người phụ nữ xinh đẹp, tài năng và gắn bó với nhau), là tân tú đứng đầu, vốn dĩ vẫn luôn thể hiện rất tốt.
Nhưng bây giờ xảy ra biến cố, do tiểu sư muội lắm miệng nói một câu, từ nay về sau, chỉ e rằng chúng ta sẽ trở thành kẻ thù chung của Tam giới, vì đã làm vấy ma/u lễ hội Thiên Đăng.
Quả nhiên không có ta ở bên nhắc nhở, nàng thậm chí còn không biết đổi quần áo mới, chứ như vậy xuất hiện trước mặt mọi người với vết máu chưa khô của tiểu sư muội.
Sư tôn của chúng ta, Thanh Nguyên Đạo Quân, mặc một bộ đồ trắng ngồi ở thủ vị.
Khoảnh khắc nhìn thấy sư tôn, ta thở phào nhẹ nhõm, cũng may còn có người có thể ngăn cản Tòng Ý.
Không phải là Tòng Ý sẽ nghe lời hắn.
Mà là Tòng Ý đánh không lại hắn.
Tại Lễ hội Thiên Đăng, người đến người đi, ăn uống linh đình, ở trung tâm còn có vũ cơ nhảy múa, vô tình tạo ra cảm giác ngợp trong vàng son.
Khi mọi người nhìn thấy vết máu trên người Tòng Ý, khó tránh khỏi trố mắt lên, đám đông ầm ĩ lập tức im lặng, vô số cặp mắt nhìn về phía Tòng Ý rồi quay sang sư tôn và nam tử áo trắng bên cạnh.
Nam tử áo trắng kia ta chưa từng gặp bao giờ, nhưng trên người hắn có một loại hơi thở quen thuộc đến khó hiểu.
Đang lúc ta đang nghĩ xem người này là ai, thì biểu cảm trên mặt sư tôn chợt lóe lên vẻ nghiền ngẫm.
Những việc như này làm hắn cảm thấy thú vị.
Tại sao?
“Tòng Ý.” Trong giây lát, ta còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thì hắn đã mở miệng trước: “Tại sao lại biến thành thế này?”
Tòng Ý nói, tỷ tỷ mất tích rồi.
“Tòng Ca mất tích.” Sư tôn lặp lại lời của Tòng Ý, vẻ mặt tựa hồ có vài phần bất đắc dĩ.
"Người đâu, đi tìm Tòng Ca."
Mười hai cái bóng thủ hạ của hắn tản ra, nhưng ta lại đột nhiên không muốn bị tìm thấy.
Nỗi sợ hãi trước sự xa lạ nảy nở trong lòng ta.
Ta phát hiện tất cả những điều này ta nhìn không hiểu.
Tòng Ý còn chưa kịp nói thêm lời nào thì đã bị người vội vàng kéo ngồi xuống, lễ hội Thiên Đăng chính thức khai yến.
“Tòng Ý sư muội.” Người đại diện của phái Vân Hà nâng chén nói: “Ta kính muội một ly.”
Lẽ ra hắn không nên nói kính, nếu là ngày xưa thì ta đã bảo Tòng Ý phải khiêm tốn một phen rồi.
"Đừng khách khí."
Tòng Ý nói, sau đó uống rượu.
"Tòng Ý sư muội, kinh hồng nhất kiếm của muội thật lợi hại!"
"Không sao."
"Tòng Ý sư điệt, ta nghe nói tâm pháp của ngươi đã đại thành!"
"Cảm ơn, cảm ơn."
"Tòng Ý, sao hôm nay ngươi nói chuyện lộn xộn thế?"
"Ngài quá khen rồi."
"Tòng Ý tỷ, tỷ đừng lo lắng cho Tòng ca tỷ nữa, Thanh Nguyên Đạo Quân đã ra tay, thì rất nhanh sẽ tìm được tỷ ấy!"
"Ừm… Được."
Sắc trời dần tối đi, mười hai cái bóng đột nhiên xuất hiện giữa sân.
Tin tốt là mười hai cái bóng không tìm thấy ta.
Tin xấu, là Tòng Ý đã nghĩ ra một biện pháp
Nơi ta bị nhốt chắc chắn đã được chuẩn bị đầy đủ, gần như cắt đứt liên hệ của ta với ngoại giới, thần thức cũng không thể thăm dò ra bên ngoài được.
Ta thử chạm vào vách tường, ngón tay của ta lập tức trào ra máu tươi nóng bỏng.
Sáng nay ta nghe sư đệ nói, muội muội muốn đi tìm Long Tàng Hoa cho ta, để có thể chữa được bệnh lạ của ta.
Ta phát hoảng muốn đi tìm nàng.
Vừa mới ra khỏi cửa viện, thì đã đến chỗ này.
Thật ra từ lâu ta đã biết là rồi cũng sẽ có ngày xảy ra chuyện như vậy, dù sao mỗi lần ra ngoài, ta đều có thể nhìn thấy ánh mắt tham lam và oán độc của những người bên cạnh.
Họ coi ta là khốn cảnh duy nhất đang cản trở họ.
Ngay cả tiểu sư muội đồng môn cũng cảm thấy không ổn, nàng ta luôn nói: "Tòng Ca sư tỷ, tại sao tỷ luôn ngăn cản Tòng Ý sư tỷ tìm đạo lữ vậy?"
Nàng ta thương hại muội muội của ta không được tự do yêu đương và kết hôn.
Ta nói với nàng ta là ta cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng nàng ta không tin, dù sao thì muội muội của ta cũng là một người xinh đẹp tựa thiên tiên và dịu dàng như nước.
Còn ta thì cũng chỉ có thể coi là thiếu nữ thanh tú ở gia đình bình thường, lại lạnh lùng thờ ơ. Mọi người đều cho là ta ghen tị với muội muội vì được nhiều người yêu mến mà thôi.
Bởi vì ghen tị, cho nên mới ngăn cản.
Nhưng những gì ta nói đều là sự thật.
Bởi vì, Tòng Ý mới là vực sâu chân chính.
Nàng mới là người thực sự vô tâm vô tính, chỉ có tình cảm với ta, những người khác ở trong mắt nàng chỉ là con kiến.
Ta đã nhiều năm dốc sức dạy nàng cách cư xử.
Sự dịu dàng thường ngày của nàng chỉ là diễn lại những gì ta dạy cho nàng mà thôi.
Còn sự lạnh lùng, xa cách lâu nay của ta lại là để dạy dỗ nàng, đối với những người khác ta cũng lười giải thích.
Ta ngăn cản nàng kết giao với người khác, căn bản chỉ là để ngăn họ toi mạng ở nơi ta không thấy.
Muội muội không có ta, chỉ là đứa trẻ cầm dao sinh sát.
Trong mắt nàng không có đúng có sai, chỉ có người như cỏ rác.
3.
Chúng ta đã như vậy từ lúc sinh ra.
Tòng Ý thậm chí còn không nhận cha mẹ, ta là màu sắc sống động duy nhất trong thế giới của nàng.
Nàng không có tạp niệm, thiên phú lại cao, dùng kiếm rất giỏi, năm mười bảy tuổi đã một kiếm g i ê/ t c.hết Yêu Hoàng Huyền Vũ, là thiên tài được mọi người đổ xô theo đuổi.
Nhưng nàng căn bản không hiểu những người xung quanh đang hoan hô cái gì, chỉ biết nhìn xuyên qua đám người nhìn ta.
Ngay cả thanh kiếm kia cũng được đặt theo tên của ta, gọi là Đồng Ca.
Tài năng của chúng ta là như nhau, nhưng thân thể của ta lại không được việc, nếu như không phải mấy năm nay được nàng truyền công mỗi ngày, thì ta đã sớm cát bay khói tàn.
Nàng trốn khỏi nơi tiếng người ồn ào, chỉ bằng lòng đứng trước mặt ta. Nhìn thế giới này bằng đôi mắt của ta.
Đêm đó bệnh tim của ta lại tái phát, đau c.hết đi sống lại, nàng vô cùng lo lắng, quỳ xuống bên giường ta, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ta, lau mồ hôi trên trán cho ta.
Ta đau đến mức hôn mê bất tỉnh, hôm sau khi mặt trời lên cao, nàng bước vào với mùi ma/u nồng nặc.
“Tỷ tỷ.” Nhìn thoáng qua trông nàng có chút vui vẻ, trong mắt lấp lánh ánh sáng: “Muội đã g i ê/ t Sở Thánh Nhân, rồi moi tim của hắn ra.”
Nàng đưa cho ta một trái tim thất khiếu linh lung* vẫn còn đang nóng.
*trái tim thất khiếu linh lung: là trái tim của một người có trí thông minh vượt trội, có khả năng nhìn nhận vấn đề một cách tinh tế và nhạy bén. Là một trái tim “tốt”.
"Mọi người đều nói là ăn gì thì bổ nấy. Đây là trái tim tốt nhất. Tỷ tỷ ăn vào chắc chắn sẽ tốt hơn."
Trái tim đó dưới ánh mắt chờ mong của nàng, cứ lặng yên như vậy trước mặt ta, chúng ta im lặng đối mắt một lúc lâu.
Từ đó về sau, ta đã biết. Là ta không thể để nàng rời xa ta nửa bước.
4.
Khi ta định thần lại, thì dường như trong đầu vang lên một giọng nói vội vã.
Là Tòng Ý đang tìm ta, nhưng ta không biết vì sao mà ta không thể giao tiếp được với nàng trong đầu.
Từ lần đó đến nay, hai chúng ta chưa từng xa nhau, trong quá trình ngày ngày truyền công, chúng ta đã lĩnh ngộ được phương pháp tương giao thần hồn, nghĩa là có thể cảm ứng được sự tồn tại của nhau, thậm chí còn có thể giao tiếp trong đầu.
Ta vừa mới liên kết với nàng ở trong thần hồn, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác.
Đây là... núi Thái Nghiêm?
Nơi hai chúng ta đang ở là Tòng Lai Phong.
Ta có chút mờ mịt, vô thức cắt đứt liên kết, thế giới trước mặt lại trở về trạng thái ban đầu.
Ta làm lại lần nữa, lại nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.
"Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?"
Ta nghe thấy giọng nói nôn nóng của nàng, trong lòng hiểu rõ.
Ta là đang nhìn bằng đôi mắt của nàng.
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn là ngồi chờ c.hết trong căn phòng nhỏ này.
Nàng gấp đến độ chạy loạn xung quanh, thanh kiếm ở thắt lưng cũng vì nàng nôn nóng mà hơi run lên.
“Tòng Ý sư tỷ.” Tiểu sư muội nhảy lên núi, nghiêng người ôm lấy cánh tay Tòng Ý một cách thân mật: “Sư tỷ, đã đến lúc đi dự lễ hội Thiên Đăng rồi.”
Rõ ràng chỉ là động tác thường ngày nhưng lại khiến ta run sợ.
Thói quen của Tòng Ý là ta nói một câu nàng học một câu, ta dạy một bước nàng làm một bước.
Không có ta ở bên cạnh, nàng vô tâm vô tính căn bản không biết phải cư xử như thế nào, có khi g i ê/ t luôn cả tiểu sư muội cũng không phải không có khả năng.
“Ta không tìm thấy tỷ tỷ.” Tòng Ý nói: “Ngươi biết Tòng Ca đã đi đâu không?”
"Tòng Ca sư tỷ?"
Không biết tại sao, ta dường như nhìn thấy tiểu sư muội đang cười mỉa mai.
"Có lẽ là đi tham dự Lễ hội Thiên Đăng trước rồi? Nhưng tốt nhất là tỷ ấy đừng đi." Tiểu sư muội nói: "Đúng lúc không có ai quản tỷ, muội cần phải nhân cơ hội này giúp tỷ chọn ý trung nhân!"
Thôi xong, ta vừa nghĩ trong lòng, vừa cắt đứt liên kết với Tòng Ý, phải qua mấy giây mới kết nối lại.
Quả nhiên đầu của tiểu sư muội đã biến mất.
… Thôi quên đi, có lẽ lúc nàng ta đến vốn dĩ đã không có đầu.
Tòng Ý không biết nghĩ cái gì, đứng đó một lúc, lẩm bẩm tự nói một câu.
"Có lẽ tỷ tỷ đã đi lễ hội Thiên Đăng rồi."
Trong lòng nàng có suy nghĩ, trước mắt ta tối sầm lại.
5.
Lễ hội Thiên Đăng là sự kiện lớn được tổ chức mười năm một lần, những nhân vật nổi tiếng từ khắp nơi trên thế gian đều đến đây. Nếu Tòng Ý không có ta âm thầm tương trợ, có khi còn không thể nói rõ ràng.
Lúc này mà đi lễ hội Thiên Đăng chắc chắn sẽ làm bại lộ bí mật của chúng ta.
Hai chúng ta là sen nở cùng cành (gốc 并蒂双姝: |tịnh đế song xu|, dùng để chỉ hai người phụ nữ xinh đẹp, tài năng và gắn bó với nhau), là tân tú đứng đầu, vốn dĩ vẫn luôn thể hiện rất tốt.
Nhưng bây giờ xảy ra biến cố, do tiểu sư muội lắm miệng nói một câu, từ nay về sau, chỉ e rằng chúng ta sẽ trở thành kẻ thù chung của Tam giới, vì đã làm vấy ma/u lễ hội Thiên Đăng.
Quả nhiên không có ta ở bên nhắc nhở, nàng thậm chí còn không biết đổi quần áo mới, chứ như vậy xuất hiện trước mặt mọi người với vết máu chưa khô của tiểu sư muội.
Sư tôn của chúng ta, Thanh Nguyên Đạo Quân, mặc một bộ đồ trắng ngồi ở thủ vị.
Khoảnh khắc nhìn thấy sư tôn, ta thở phào nhẹ nhõm, cũng may còn có người có thể ngăn cản Tòng Ý.
Không phải là Tòng Ý sẽ nghe lời hắn.
Mà là Tòng Ý đánh không lại hắn.
Tại Lễ hội Thiên Đăng, người đến người đi, ăn uống linh đình, ở trung tâm còn có vũ cơ nhảy múa, vô tình tạo ra cảm giác ngợp trong vàng son.
Khi mọi người nhìn thấy vết máu trên người Tòng Ý, khó tránh khỏi trố mắt lên, đám đông ầm ĩ lập tức im lặng, vô số cặp mắt nhìn về phía Tòng Ý rồi quay sang sư tôn và nam tử áo trắng bên cạnh.
Nam tử áo trắng kia ta chưa từng gặp bao giờ, nhưng trên người hắn có một loại hơi thở quen thuộc đến khó hiểu.
Đang lúc ta đang nghĩ xem người này là ai, thì biểu cảm trên mặt sư tôn chợt lóe lên vẻ nghiền ngẫm.
Những việc như này làm hắn cảm thấy thú vị.
Tại sao?
“Tòng Ý.” Trong giây lát, ta còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thì hắn đã mở miệng trước: “Tại sao lại biến thành thế này?”
Tòng Ý nói, tỷ tỷ mất tích rồi.
“Tòng Ca mất tích.” Sư tôn lặp lại lời của Tòng Ý, vẻ mặt tựa hồ có vài phần bất đắc dĩ.
"Người đâu, đi tìm Tòng Ca."
Mười hai cái bóng thủ hạ của hắn tản ra, nhưng ta lại đột nhiên không muốn bị tìm thấy.
Nỗi sợ hãi trước sự xa lạ nảy nở trong lòng ta.
Ta phát hiện tất cả những điều này ta nhìn không hiểu.
Tòng Ý còn chưa kịp nói thêm lời nào thì đã bị người vội vàng kéo ngồi xuống, lễ hội Thiên Đăng chính thức khai yến.
“Tòng Ý sư muội.” Người đại diện của phái Vân Hà nâng chén nói: “Ta kính muội một ly.”
Lẽ ra hắn không nên nói kính, nếu là ngày xưa thì ta đã bảo Tòng Ý phải khiêm tốn một phen rồi.
"Đừng khách khí."
Tòng Ý nói, sau đó uống rượu.
"Tòng Ý sư muội, kinh hồng nhất kiếm của muội thật lợi hại!"
"Không sao."
"Tòng Ý sư điệt, ta nghe nói tâm pháp của ngươi đã đại thành!"
"Cảm ơn, cảm ơn."
"Tòng Ý, sao hôm nay ngươi nói chuyện lộn xộn thế?"
"Ngài quá khen rồi."
"Tòng Ý tỷ, tỷ đừng lo lắng cho Tòng ca tỷ nữa, Thanh Nguyên Đạo Quân đã ra tay, thì rất nhanh sẽ tìm được tỷ ấy!"
"Ừm… Được."
Sắc trời dần tối đi, mười hai cái bóng đột nhiên xuất hiện giữa sân.
Tin tốt là mười hai cái bóng không tìm thấy ta.
Tin xấu, là Tòng Ý đã nghĩ ra một biện pháp