Chương 3
10.
Qua đôi mắt của nàng, ta nhìn thấy một cái sân.
Trông có vẻ đổ nát nhưng cổ xưa và bí ẩn.
Ở vùng Tây Nam thường có nhiều rắn, côn trùng, chim thú, nhưng lấy cái sân này làm trung tâm, trong phạm vi trăm dặm không có nổi một sinh vật sống.
Tòng Ý thậm chí còn không dùng kiếm, lấy tay đẩy cánh cửa đang đóng ra.
Khoảnh khắc hai người chúng ta đối mặt nhau, thần thức của ta quay trở lại, nhìn thấy Tòng Ý - người đã tìm kiếm ta khổ sở nhiều ngày.
Khí lạnh lọt vào từ bên ngoài, khí tức cấm chế đột nhiên biến mất, cơ thể ta mềm nhũn, ngã xuống trước mặt Tòng Ý.
Tòng Ý cẩn thận bế ta lên, muốn truyền công cho ta.
“Chúng ta đi trước đã.” Ta nói.
"Đi đâu?"
Ta không biết phải đi đâu, nhưng ta biết mình không thể để người ta tìm được.
Cấm chế của căn phòng này ngăn cách sự sống, khiến mọi sinh vật còn sống đi qua đều bị lạc đường và rời khỏi nơi này.
Bây giờ cấm chế không còn nữa, ta và Tòng Ý rơi vào tình cảnh không an toàn.
Lúc này, ta chợt nhớ tới một đoạn lời nói mà ta đã nghe khi còn nhỏ.
Ta đã quên mất là khi nào, hay người nào đã nói đại loại như thế này: "Phía đông là cấm địa, ngươi lại không phải là họa thế song xu*, đi chỗ đó làm gì."
*Ngược lại với tịnh đế song xu là hai người phụ nữ xinh đẹp, tài năng và gắn bó với nhau, thì họa thế song xu là hai người phụ nữ xinh đẹp, tài năng nhưng lại gây họa cho thế gian.
Ta vô cớ nhớ đến những lời này, mặc dù không biết thâm ý, nhưng ta biết hẳn là sẽ không có ai đi đến cấm địa ở phía đông.
Rất thích hợp với ta và Tòng Ý đang cần chỗ đặt chân tạm thời.
Nàng ôm ta chạy như bay, càng đến gần cấm địa, càng ít sinh vật sống dọc đường đi, thần hồn chúng ta dung hợp càng ngày càng chặt chẽ.
Không biết có phải vì ta sắp c.hết hay không mà thần hồn ta bắt đầu nứt ra như làn da bị nẻ, từng mảnh vỡ đều phải dựa vào chân khí cuồn cuộn không ngừng của Tòng Ý đan kết lại với nhau.
"Tòng Ý..." Ta chỉ cảm thấy ý thức của mình có chút mơ hồ, bầu trời dường như càng ngày càng xa.
Xoẹt.
Ta chưa kịp nói lời nào thì một thanh kiếm bất ngờ đâm tới, Tòng ý lùi mạnh về phía bên phải một bước, chuôi kiếm chém vào cánh tay nàng.
Chỗ bị thương đột nhiên lạnh buốt, ma/u đông thành băng, Tòng Ý dùng lòng bàn tay đánh ra một chưởng xua đi luồng khí lạnh.
Hàn Sương Kiếm.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy người nọ mặc đồ đen, ánh mắt lạnh lùng, trong tay cầm một thanh kiếm lạnh băng.
Sư tôn của chúng ta, Thanh Nguyên Đạo Quân.
“Không hổ là họa thế, thế mà lại có thể đánh bay khí lạnh của Hàn Sương Kiếm.” Hắn chợt cười, trong mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm quen thuộc cùng với sự tức giận khó nhận thấy.
“Nếu không phải Liễu Cơ cẩn thận, thì đã bị hai người các ngươi lừa gạt rồi, vậy mà cũng thật sự âm thầm đi xa đến vậy.”
Khi hắn đang nói chuyện, một nữ tử xa lạ thò đầu ra từ sau cái cây gần đó, lời nói khiến người khác sởn tóc gáy.
"Tòng Ý sư tỷ, Tòng Ca sư tỷ." Nàng ta mỉm cười nhìn hai người chúng ta: "Lâu rồi không gặp."
… Là tiểu sư muội không đầu.
Nàng ta lấy cơ thể này từ đâu ra?
11.
Trước khi một trong hai chúng ta kịp phản ứng lại, thì xung quanh đã bị những bóng người đan xen bao vây.
Mỗi người trong số họ đều tràn đầy linh khí, tu vi khó lường, giơ đủ loại pháp khí nhắm vào hai chúng ta, lúc đó ta mới nhận ra rằng mình chưa từng hiểu họ.
Cảnh giới của ta đã bị đình trệ từ lâu vì thân thể, cũng không thể nhìn ra được thực lực chân chính của bọn họ, chỉ có thể lén lút hỏi Tòng Ý.
"Có bao nhiêu người mạnh hơn muội?"
"Tất cả."
Tòng Ý cũng thành thật, khiến ta nghe được mà sợ hãi.
“Các ngươi muốn làm gì?” Ta bảo Tòng Ý thả ta xuống, miễn cưỡng đứng trên mặt đất, nhìn sư tôn của ta hỏi.
"Không làm gì cả." Hắn cười: "Đồ nhi ngoan, mất tích nhiều ngày, tại sao không trở về sư môn?"
“Sư tôn nói quá lời rồi.” Ta nói: “Ta chỉ ra ngoài chơi hai ngày thôi, hà tất gì phải làm ra động tĩnh lớn như vậy.”
Trong lòng chúng ta biết rõ ác ý của nhau, nhưng không ai động thủ.
Ta vẫn chưa biết chính xác họ muốn cái gì.
Nhưng họ thì hiểu là bản thân họ đang ẩn nhẫn vì cái gì.
Tòng Ý nói cảnh giới của họ đều cao hơn hai người chúng ta, cho nên họ không phải muốn g i ê/ t chúng ta, nếu muốn thì đã có thể dễ dàng làm rồi, nhưng tại sao lại vẫn bất động.
Trừ khi…
Có chuyện gì đó mà họ biết mà ta không biết, nhưng bọn họ lại cho là ta biết nên không dám tiến lên.
Bọn họ có pháp khí, có tu vi và bí mật không thể nói.
Hay là sợ cái gì?
Ở đây chỉ có hai người, Tòng Ý và ta. Trên người chúng ta rốt cuộc là ẩn chứa bí mật gì đáng để họ chùn bước như vậy?
Ta không dám đánh cuộc, bọn họ cũng không dám động, bầu không khí nhất thời căng thẳng.
“Nếu không có người muốn loại bí pháp thông thiên này.” Một vị lão chưởng môn nói: “Thì lão phu cũng không khách khí nữa.”
Bí pháp thông thiên?!
Ta còn chưa kịp suy nghĩ gì thì người nọ đã niệm chú tấn công, nguồn chân khí khổng lồ của hắn trong nháy mắt đánh bay ta ra ngoài, Tòng Ý vội vàng giữ chặt lấy ta, loạng choạng chống đỡ.
Kiếm và quyền va chạm, luồng chân khí mạnh mẽ như lưỡi dao sắc bén, có thể chém nát cây cổ thụ hàng nghìn năm.
Những người ở bên cạnh lạnh lùng nhìn chúng ta, như thể đang muốn xác định xem chúng ta có thực sự không có sức lực để phản kháng hay không.
Một số người có gan lớn hơn lần lượt tham gia cuộc chiến, cánh tay phải của Tòng Ý bị chặt đứt ngang vai, nhưng ta lại nghe những người khác hít hà.
Trong giây lát tất cả mọi người dừng động tác, đứng cách năm bước nhìn chúng ta.
"Ta đã bảo các ngươi cẩn thận rồi, nóng vội cái gì!"
Sư tôn cau mày giáo huấn.
Một số người trở lại như ban đầu, duy trì khoảng cách giằng co với chúng ta, ta chợt nghe thấy tiếng chim bay hót vang, âm thanh quen thuộc lập tức kéo ta về quá khứ.
Âm thanh như vậy, mỗi ngày đều có thể nghe thấy… trên đỉnh Tòng Lai Phong.
Ánh mắt ta khẽ biến, truyền âm bằng thần thức, Tòng Ý bay lên, bọn họ sợ đến mức lui về phía sau, chim bay trên trời trong nháy mắt rơi vào tay ta.
Ta moi mắt con chim ra bất chấp ánh mắt kinh ngạc lại không dám bước tới của bọn họ.
Đá truyền ảnh.
Đôi mắt của con chim này… thế mà lại là đá truyền ảnh.
Đây là sao.
Ai đang theo dõi chúng ta.
Tòng Lai Phong… Lễ hội Thiên Đăng… cuộc sống hàng ngày hàng đêm.
Rốt cuộc là ai vẫn luôn theo dõi chúng ta?
Có lẽ dáng vẻ kinh ngạc của ta quá rõ ràng, sư tôn và lão giả kia thế mà lại thở phào nhẹ nhõm.
“Hóa ra là còn chưa biết.” Hắn nói: “Là ta đã đánh giá cao ngươi rồi.”
Hắn cầm thanh kiếm phóng ra toàn lực, mang theo hàn khí có thể đóng băng ba thước xung quanh, đối mặt với bóng đen của cái c.hết, trước mắt ta tối sầm lại.
12.
Khi ý thức tỉnh lại lần nữa, hẳn là ở một nơi tương tự như tế đàn.
Không biết qua bao lâu, ta đã bị chân khí quen thuộc bao phủ, nam tử kia sửng sốt nói: "Ngươi như thế này cũng vô dụng, thứ nàng cần không phải là chân khí."
Giống như có ai đó xé rách da thịt ta ra từng mảnh, cơ thể đau nhức không bì lại đau buốt tận xương tủy.
Có người đang khắc thứ gì đó vào xương của ta.
Lực lượng cấm chế lan tràn ra khắp cơ thể ta, sự mệt mỏi và trống rỗng bị cuốn đi, ta khó khăn mở mắt ra.
Trên mặt đất là ma/u của ta, còn trên mặt là nước mắt của Tòng Ý.
Tại sao nàng lại khóc?
Ta nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
“Tỷ tỷ không sao đâu.” Ta nói.
Con dao trên tay nam tử áo trắng vẫn còn dính ma/u thịt của ta, ta lập tức hiểu được loại cảm giác quen thuộc này.
Là khí tức cấm chế của căn phòng nơi ta bị giam giữ.
Hắn chính là người đã bắt ta.
Nhưng ta biết hắn cũng không có ác ý, nếu không cũng sẽ không tha mạng cho ta và Tòng Ý, rồi đặt yên ổn ở đây.
“Cảm ơn.” Ta tựa vào Tòng Ý nói.
Hắn cười và hỏi ta cảm thấy thế nào.
Còn có thể cảm thấy thế nào, cùng lắm là giống như khi bị nhốt lại, không c.hết được, nhưng cũng không thể dùng chân khí.
Ta muốn hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn lại ngừng câu chuyện, ném cho ta một quyển sách.
Những gì được vẽ trong sách là một câu chuyện về Tam giới mà chỉ có Tòng Ý và ta không biết.
Qua đôi mắt của nàng, ta nhìn thấy một cái sân.
Trông có vẻ đổ nát nhưng cổ xưa và bí ẩn.
Ở vùng Tây Nam thường có nhiều rắn, côn trùng, chim thú, nhưng lấy cái sân này làm trung tâm, trong phạm vi trăm dặm không có nổi một sinh vật sống.
Tòng Ý thậm chí còn không dùng kiếm, lấy tay đẩy cánh cửa đang đóng ra.
Khoảnh khắc hai người chúng ta đối mặt nhau, thần thức của ta quay trở lại, nhìn thấy Tòng Ý - người đã tìm kiếm ta khổ sở nhiều ngày.
Khí lạnh lọt vào từ bên ngoài, khí tức cấm chế đột nhiên biến mất, cơ thể ta mềm nhũn, ngã xuống trước mặt Tòng Ý.
Tòng Ý cẩn thận bế ta lên, muốn truyền công cho ta.
“Chúng ta đi trước đã.” Ta nói.
"Đi đâu?"
Ta không biết phải đi đâu, nhưng ta biết mình không thể để người ta tìm được.
Cấm chế của căn phòng này ngăn cách sự sống, khiến mọi sinh vật còn sống đi qua đều bị lạc đường và rời khỏi nơi này.
Bây giờ cấm chế không còn nữa, ta và Tòng Ý rơi vào tình cảnh không an toàn.
Lúc này, ta chợt nhớ tới một đoạn lời nói mà ta đã nghe khi còn nhỏ.
Ta đã quên mất là khi nào, hay người nào đã nói đại loại như thế này: "Phía đông là cấm địa, ngươi lại không phải là họa thế song xu*, đi chỗ đó làm gì."
*Ngược lại với tịnh đế song xu là hai người phụ nữ xinh đẹp, tài năng và gắn bó với nhau, thì họa thế song xu là hai người phụ nữ xinh đẹp, tài năng nhưng lại gây họa cho thế gian.
Ta vô cớ nhớ đến những lời này, mặc dù không biết thâm ý, nhưng ta biết hẳn là sẽ không có ai đi đến cấm địa ở phía đông.
Rất thích hợp với ta và Tòng Ý đang cần chỗ đặt chân tạm thời.
Nàng ôm ta chạy như bay, càng đến gần cấm địa, càng ít sinh vật sống dọc đường đi, thần hồn chúng ta dung hợp càng ngày càng chặt chẽ.
Không biết có phải vì ta sắp c.hết hay không mà thần hồn ta bắt đầu nứt ra như làn da bị nẻ, từng mảnh vỡ đều phải dựa vào chân khí cuồn cuộn không ngừng của Tòng Ý đan kết lại với nhau.
"Tòng Ý..." Ta chỉ cảm thấy ý thức của mình có chút mơ hồ, bầu trời dường như càng ngày càng xa.
Xoẹt.
Ta chưa kịp nói lời nào thì một thanh kiếm bất ngờ đâm tới, Tòng ý lùi mạnh về phía bên phải một bước, chuôi kiếm chém vào cánh tay nàng.
Chỗ bị thương đột nhiên lạnh buốt, ma/u đông thành băng, Tòng Ý dùng lòng bàn tay đánh ra một chưởng xua đi luồng khí lạnh.
Hàn Sương Kiếm.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy người nọ mặc đồ đen, ánh mắt lạnh lùng, trong tay cầm một thanh kiếm lạnh băng.
Sư tôn của chúng ta, Thanh Nguyên Đạo Quân.
“Không hổ là họa thế, thế mà lại có thể đánh bay khí lạnh của Hàn Sương Kiếm.” Hắn chợt cười, trong mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm quen thuộc cùng với sự tức giận khó nhận thấy.
“Nếu không phải Liễu Cơ cẩn thận, thì đã bị hai người các ngươi lừa gạt rồi, vậy mà cũng thật sự âm thầm đi xa đến vậy.”
Khi hắn đang nói chuyện, một nữ tử xa lạ thò đầu ra từ sau cái cây gần đó, lời nói khiến người khác sởn tóc gáy.
"Tòng Ý sư tỷ, Tòng Ca sư tỷ." Nàng ta mỉm cười nhìn hai người chúng ta: "Lâu rồi không gặp."
… Là tiểu sư muội không đầu.
Nàng ta lấy cơ thể này từ đâu ra?
11.
Trước khi một trong hai chúng ta kịp phản ứng lại, thì xung quanh đã bị những bóng người đan xen bao vây.
Mỗi người trong số họ đều tràn đầy linh khí, tu vi khó lường, giơ đủ loại pháp khí nhắm vào hai chúng ta, lúc đó ta mới nhận ra rằng mình chưa từng hiểu họ.
Cảnh giới của ta đã bị đình trệ từ lâu vì thân thể, cũng không thể nhìn ra được thực lực chân chính của bọn họ, chỉ có thể lén lút hỏi Tòng Ý.
"Có bao nhiêu người mạnh hơn muội?"
"Tất cả."
Tòng Ý cũng thành thật, khiến ta nghe được mà sợ hãi.
“Các ngươi muốn làm gì?” Ta bảo Tòng Ý thả ta xuống, miễn cưỡng đứng trên mặt đất, nhìn sư tôn của ta hỏi.
"Không làm gì cả." Hắn cười: "Đồ nhi ngoan, mất tích nhiều ngày, tại sao không trở về sư môn?"
“Sư tôn nói quá lời rồi.” Ta nói: “Ta chỉ ra ngoài chơi hai ngày thôi, hà tất gì phải làm ra động tĩnh lớn như vậy.”
Trong lòng chúng ta biết rõ ác ý của nhau, nhưng không ai động thủ.
Ta vẫn chưa biết chính xác họ muốn cái gì.
Nhưng họ thì hiểu là bản thân họ đang ẩn nhẫn vì cái gì.
Tòng Ý nói cảnh giới của họ đều cao hơn hai người chúng ta, cho nên họ không phải muốn g i ê/ t chúng ta, nếu muốn thì đã có thể dễ dàng làm rồi, nhưng tại sao lại vẫn bất động.
Trừ khi…
Có chuyện gì đó mà họ biết mà ta không biết, nhưng bọn họ lại cho là ta biết nên không dám tiến lên.
Bọn họ có pháp khí, có tu vi và bí mật không thể nói.
Hay là sợ cái gì?
Ở đây chỉ có hai người, Tòng Ý và ta. Trên người chúng ta rốt cuộc là ẩn chứa bí mật gì đáng để họ chùn bước như vậy?
Ta không dám đánh cuộc, bọn họ cũng không dám động, bầu không khí nhất thời căng thẳng.
“Nếu không có người muốn loại bí pháp thông thiên này.” Một vị lão chưởng môn nói: “Thì lão phu cũng không khách khí nữa.”
Bí pháp thông thiên?!
Ta còn chưa kịp suy nghĩ gì thì người nọ đã niệm chú tấn công, nguồn chân khí khổng lồ của hắn trong nháy mắt đánh bay ta ra ngoài, Tòng Ý vội vàng giữ chặt lấy ta, loạng choạng chống đỡ.
Kiếm và quyền va chạm, luồng chân khí mạnh mẽ như lưỡi dao sắc bén, có thể chém nát cây cổ thụ hàng nghìn năm.
Những người ở bên cạnh lạnh lùng nhìn chúng ta, như thể đang muốn xác định xem chúng ta có thực sự không có sức lực để phản kháng hay không.
Một số người có gan lớn hơn lần lượt tham gia cuộc chiến, cánh tay phải của Tòng Ý bị chặt đứt ngang vai, nhưng ta lại nghe những người khác hít hà.
Trong giây lát tất cả mọi người dừng động tác, đứng cách năm bước nhìn chúng ta.
"Ta đã bảo các ngươi cẩn thận rồi, nóng vội cái gì!"
Sư tôn cau mày giáo huấn.
Một số người trở lại như ban đầu, duy trì khoảng cách giằng co với chúng ta, ta chợt nghe thấy tiếng chim bay hót vang, âm thanh quen thuộc lập tức kéo ta về quá khứ.
Âm thanh như vậy, mỗi ngày đều có thể nghe thấy… trên đỉnh Tòng Lai Phong.
Ánh mắt ta khẽ biến, truyền âm bằng thần thức, Tòng Ý bay lên, bọn họ sợ đến mức lui về phía sau, chim bay trên trời trong nháy mắt rơi vào tay ta.
Ta moi mắt con chim ra bất chấp ánh mắt kinh ngạc lại không dám bước tới của bọn họ.
Đá truyền ảnh.
Đôi mắt của con chim này… thế mà lại là đá truyền ảnh.
Đây là sao.
Ai đang theo dõi chúng ta.
Tòng Lai Phong… Lễ hội Thiên Đăng… cuộc sống hàng ngày hàng đêm.
Rốt cuộc là ai vẫn luôn theo dõi chúng ta?
Có lẽ dáng vẻ kinh ngạc của ta quá rõ ràng, sư tôn và lão giả kia thế mà lại thở phào nhẹ nhõm.
“Hóa ra là còn chưa biết.” Hắn nói: “Là ta đã đánh giá cao ngươi rồi.”
Hắn cầm thanh kiếm phóng ra toàn lực, mang theo hàn khí có thể đóng băng ba thước xung quanh, đối mặt với bóng đen của cái c.hết, trước mắt ta tối sầm lại.
12.
Khi ý thức tỉnh lại lần nữa, hẳn là ở một nơi tương tự như tế đàn.
Không biết qua bao lâu, ta đã bị chân khí quen thuộc bao phủ, nam tử kia sửng sốt nói: "Ngươi như thế này cũng vô dụng, thứ nàng cần không phải là chân khí."
Giống như có ai đó xé rách da thịt ta ra từng mảnh, cơ thể đau nhức không bì lại đau buốt tận xương tủy.
Có người đang khắc thứ gì đó vào xương của ta.
Lực lượng cấm chế lan tràn ra khắp cơ thể ta, sự mệt mỏi và trống rỗng bị cuốn đi, ta khó khăn mở mắt ra.
Trên mặt đất là ma/u của ta, còn trên mặt là nước mắt của Tòng Ý.
Tại sao nàng lại khóc?
Ta nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
“Tỷ tỷ không sao đâu.” Ta nói.
Con dao trên tay nam tử áo trắng vẫn còn dính ma/u thịt của ta, ta lập tức hiểu được loại cảm giác quen thuộc này.
Là khí tức cấm chế của căn phòng nơi ta bị giam giữ.
Hắn chính là người đã bắt ta.
Nhưng ta biết hắn cũng không có ác ý, nếu không cũng sẽ không tha mạng cho ta và Tòng Ý, rồi đặt yên ổn ở đây.
“Cảm ơn.” Ta tựa vào Tòng Ý nói.
Hắn cười và hỏi ta cảm thấy thế nào.
Còn có thể cảm thấy thế nào, cùng lắm là giống như khi bị nhốt lại, không c.hết được, nhưng cũng không thể dùng chân khí.
Ta muốn hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn lại ngừng câu chuyện, ném cho ta một quyển sách.
Những gì được vẽ trong sách là một câu chuyện về Tam giới mà chỉ có Tòng Ý và ta không biết.