Chương 52: Nhãn hiệu
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Gia Thanh không hề bất ngờ khi phát hiện mình đang nằm trong lòng Tưởng Thừa Vũ.
Mặt trời đã lên, ánh ban mai bao phủ toàn thành phố. Trong thời tiết hiếm hoi có ánh nắng của mùa đông, ánh sáng ấm áp khiến người ta chỉ muốn nằm ì trên giường.
Người bên cạnh ôm cô, hơi thở ấm áp phả vào hàng lông mi của cô.
Lâm Gia Thanh nheo mắt, dùng đôi mắt nhập nhèm ướt át miêu tả khuôn mặt đang say ngủ của người yêu gần ngay trước mắt. Đợi đồng tử bắt đầu có tiêu cự, tầm nhìn trở nên rõ ràng, cô cảm thấy người trước mắt như khảm viền vàng quanh người.
Thật sự rất điển trai, người đẹp thế này không ngờ đã trở thành chồng mình rồi.
Cứ ngẫm lại là lại thấy vui vẻ.
Cô bất giác tiến lại gần hôn nhẹ môi lên anh, cẩn thận sờ chiếc điện thoại ở đầu giường, mở máy ảnh ra chụp lại dáng vẻ người đang ngủ say trên giường.
Phòng ngủ yên tĩnh tựa như mặt hồ tĩnh lặng, dù chỉ một chút gió cũng có thể tạo ra những gợn sóng lăn tăn. Sau khi nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, Tưởng Thừa Vũ đã tỉnh lại, anh có thể cảm nhận được hô hấp của người bên cạnh, nhưng ở một khoảng cách không quá xa, ngoài ra không có động tĩnh gì khác.
Anh bèn mở mắt ra, lại thấy Lâm Gia Thanh đang giơ camera trước của di động về hướng mình.
“Em đang… selfie à?”
“Không phải.”
Lâm Gia Thanh lắc đầu, đưa cho anh xem tác phẩm của mình.
Tưởng Thừa Vũ thuận thế kéo cô về lòng mình, vừa nhận lấy điện thoại thì nhìn thấy mặt mình trên ảnh.
“Em chụp anh làm gì?”
“Đẹp trai mà.”
“Đẹp trai?”
Đối với hành vi “trong mắt tình nhân hóa Tây Thi” của Lâm Gia Thanh, Tưởng Thừa Vũ rất vui vẻ. Nhưng vào giờ này buổi sáng ——
Tóc anh rối bù như ổ quạ, còn ngái ngủ không nói, nhìn từ góc độ chụp ảnh của Lâm Gia Thanh thấy thế nào cũng hơi ‘gay’.
Đẹp chỗ nào chứ?
Tưởng Thừa Vũ không chút do dự xóa đi.
Lâm Gia Thanh đưa tay giành lại nhưng vẫn chậm hơn một bước, lúc lấy lại được di động, ảnh chụp đã bị xóa đi.
“Anh làm gì vậy?” Cô nhìn anh oán trách, “Em còn định làm ảnh màn hình khóa nữa đấy?”
Ặc, cái thứ đó làm ảnh màn hình khóa không phải cay mắt sao?
Tưởng Thừa Vũ: “Lần sau sẽ chụp cho em.”
“Nhưng em thích tấm vừa rồi cơ.” Lâm Gia Thanh, “À, vẫn còn trong thùng rác.”
Cô không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới, di động lại bị Tưởng Thừa Vũ giành lấy.
Cô vội vàng vươn tay muốn lấy lại, nhưng đâu phải là đối thủ của Tưởng Thừa Vũ.
Cánh tay rắn chắc của anh đè cô lại, mở album ảnh trên điện thoại ra tìm được mục “Xóa gần đây”, lập tức xóa ảnh chụp vừa rồi lần nữa.
Xóa xong, lại không trả di động cho cô ngay mà nhìn chằm chằm album ảnh của cô.
“Anh làm gì vậy?” Lâm Gia Thanh thấy thế liên tục nắm chặt cánh tay anh, “Anh xóa hết rồi, còn muốn làm gì nữa?!”
“Căng thẳng thế làm gì?” Tưởng Thừa Vũ, “Chẳng lẽ còn có chứng cứ phạm tội khác?”
“Không có, chỉ có một tấm đó thôi.”
“Vậy tại sao lại sợ anh xem?”
“…”
Lâm Gia Thanh thích dùng ảnh chụp ghi lại cuộc sống hàng ngày, trong di động lưu đầy các loại ảnh chụp: hoa tươi, hoàng hôn, đồ ăn, chó mèo… Còn có, ảnh tự sướng của cô.
Không giống những bức ảnh thanh tú, trang điểm tinh xảo đã chia sẻ trên các tài khoản xã hội.
Tự sướng hàng ngày của cô cơ bản đều là mặt mộc, rất ngốc nghếch, rất ba chấm…
Mấy lúc chụp ảnh đó cứ cảm thấy mình xinh đẹp nhất thiên hạ, chụp xong mới cảm thấy xấu hổ, ngay cả vòng bạn bè cũng ngại đăng lên.
Chỉ có thể giữ lại để bản thân thưởng thức.
Thấy ánh mắt Tưởng Thừa Vũ dừng lại trên từng bức ảnh nhỏ, Lâm Gia Thanh xấu hổ đến vùi đầu, lắc cánh tay anh: “Trả lại cho em đi mà——”
“Anh không thể xem sao?” Tưởng Thừa Vũ vẫn giơ điện thoại di động lên, yết hầu khẽ lăn một cái.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy “ảnh riêng” của Lâm Gia Thanh, anh cũng không muốn cứ thế trả lại di động cho cô.
Nhưng người bên cạnh cứ túm chặt lấy anh, dáng vẻ nếu anh dám nhìn, cô sẽ liều mạng với anh.
Tưởng Thừa Vũ đành phải thương lượng: “Hay là em lướt cho anh xem được không?”
Lâm Gia Thanh vẫn lắc đầu: “Đã nói là hết ảnh của anh rồi mà.”
“Biết đâu có thì sao.” Tưởng Thừa Vũ, “Em cho anh xem ảnh, lát nữa anh cho em chụp lại.”
Lâm Gia Thanh không lên tiếng, nhưng tròng mắt đảo quanh, lực nắm trên tay anh rõ ràng nhẹ hơn.
Tưởng Thừa Vũ tiếp tục tăng số: “Cho em xem điện thoại của anh nữa?”
Nói xong, anh vươn tay mở khóa điện thoại rồi đưa trước mặt cô.
Lâm Gia Thanh do dự nhìn chằm chằm màn hình, một lúc lâu sau mới buông bàn tay đang nắm cánh tay anh ra: “Chốt kèo!”
Khác với điện thoại của Lâm Gia Thanh, điện thoại của Tưởng Thừa Vũ buồn tẻ hơn nhiều.
Lác đác mấy cái APP không nói, trong album cơ bản đều là ảnh chụp tài liệu, ảnh chụp tư liệu, khó có được mấy tấm ảnh phong cảnh qua loa, không phải đã đăng lên vòng bạn bè thì cũng đã chia sẻ cho cô.
“Gì vậy chứ? Chán muốn chết. Phần mềm cũng không có mấy cái.” Lâm Gia Thanh cảm giác mình thua thiệt hoàn toàn, “Anh dùng điện thoại kiểu mới nhất làm gì cho phí tiền, cứ dùng máy cũ đi cho xong, hiện tại có vài dòng máy cũ cũng có thể chụp ảnh đấy.”
“Độ phân giải không đủ.” Tưởng Thừa Vũ đáp.
Một câu nói khiến Lâm Gia Thanh chết lặng.
Lại thấy anh lướt qua ảnh chụp của mình, tỉ mỉ nhìn từng tấm một.
Lâm Gia Thanh biết rõ muốn lấy về cũng không có khả năng. Chần chừ một giây, cô lén mở wechat của Tưởng Thừa Vũ ra.
Người ta thường nói Wechat là nơi có thể tra ra chuyện mờ ám của đàn ông nhất.
Tâm sự với anh em, tán gẫu với gái lạ, còn có hóa đơn gì đó không muốn người khác biết…
Lâm Gia Thanh cẩn thận xoay người trong chăn, lén kiểm tra wechat của Tưởng Thừa Vũ.
Nhưng mà, không lâu sau lại rơi vào thất vọng.
Nhóm lái xe? Không có.
Chào hỏi mập mờ, kiểm tra thông tin? Không có.
Bình luận và được bình luận cũng rất bình thường.
Trong danh bạ, hầu như tất cả mọi người đều có ghi chú, đánh dấu rõ ràng công ty, chức vị…
Lâm Gia Thanh không cần tìm cũng thấy được mình ở đâu ——người đầu tiên trong danh bạ, ghi chú được sửa thành “Bà xã”, nhãn hiệu phân loại là người nhà.
Lâm Gia Thanh lại không nhịn được mở thẻ Wechat của anh ra.
Ngoại trừ phân loại người nhà, bạn học, khách hàng, nhãn hiệu còn lại vừa là tên dự án hoặc là tên công ty, còn có một số trường hợp đánh dấu trực tiếp nào đó.
Trong đó nhãn hiệu xếp cuối cùng có tên là “Minh Minh Như Nguyệt”, cũng không biết tên công ty văn hóa gì, thấy chỉ có một người, nhấn vào lại là nhãn hiệu trống, cũng không biết là công ty phá sản hay thế nào.
Thật sự không tìm thấy chút hiềm nghi gì.
“Tưởng Thừa Vũ, không phải anh lấy số công việc của anh ra lừa em đấy chứ? Anh còn một chiếc di động nữa đúng không? Hay là anh lén lút làm hệ thống kép?”
Lâm Gia Thanh bất mãn đưa tay sờ soạng dưới gối Tưởng Thừa Vũ, không tìm thấy lại nằm ngang trên người anh, với người lật tủ đầu giường bên kia ra.
Áo ngủ mỏng manh.
Cô vặn vẹo thân thể như thế vô tình cọ vào đùi và cơ bụng của Tưởng Thừa Vũ…
Chưa đến chốc lát đã cảm giác bụng mình dán lên vị trí trọng điểm của Tưởng Thừa Vũ, chỉ cần hơi nhúc nhích là hai người đều có thể cảm giác được rõ ràng.
Lâm Gia Thanh không dám động đậy, cẩn thận chống đỡ.
Tưởng Thừa Vũ lại kéo người về, ôm vào trong ngực: “Đúng rồi, anh còn chưa hỏi em, sửa lại Wechat cho anh chưa?”
“A…ghi chú á hả..” Lâm Gia Thanh ấp úng, “Sửa rồi.”
Thật ra cô đã quen bén mất chuyện này.
Tưởng Thừa Vũ nhìn ra, xoay người đè cô xuống dưới thân…
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Mặt trời đã lên, ánh ban mai bao phủ toàn thành phố. Trong thời tiết hiếm hoi có ánh nắng của mùa đông, ánh sáng ấm áp khiến người ta chỉ muốn nằm ì trên giường.
Người bên cạnh ôm cô, hơi thở ấm áp phả vào hàng lông mi của cô.
Lâm Gia Thanh nheo mắt, dùng đôi mắt nhập nhèm ướt át miêu tả khuôn mặt đang say ngủ của người yêu gần ngay trước mắt. Đợi đồng tử bắt đầu có tiêu cự, tầm nhìn trở nên rõ ràng, cô cảm thấy người trước mắt như khảm viền vàng quanh người.
Thật sự rất điển trai, người đẹp thế này không ngờ đã trở thành chồng mình rồi.
Cứ ngẫm lại là lại thấy vui vẻ.
Cô bất giác tiến lại gần hôn nhẹ môi lên anh, cẩn thận sờ chiếc điện thoại ở đầu giường, mở máy ảnh ra chụp lại dáng vẻ người đang ngủ say trên giường.
Phòng ngủ yên tĩnh tựa như mặt hồ tĩnh lặng, dù chỉ một chút gió cũng có thể tạo ra những gợn sóng lăn tăn. Sau khi nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, Tưởng Thừa Vũ đã tỉnh lại, anh có thể cảm nhận được hô hấp của người bên cạnh, nhưng ở một khoảng cách không quá xa, ngoài ra không có động tĩnh gì khác.
Anh bèn mở mắt ra, lại thấy Lâm Gia Thanh đang giơ camera trước của di động về hướng mình.
“Em đang… selfie à?”
“Không phải.”
Lâm Gia Thanh lắc đầu, đưa cho anh xem tác phẩm của mình.
Tưởng Thừa Vũ thuận thế kéo cô về lòng mình, vừa nhận lấy điện thoại thì nhìn thấy mặt mình trên ảnh.
“Em chụp anh làm gì?”
“Đẹp trai mà.”
“Đẹp trai?”
Đối với hành vi “trong mắt tình nhân hóa Tây Thi” của Lâm Gia Thanh, Tưởng Thừa Vũ rất vui vẻ. Nhưng vào giờ này buổi sáng ——
Tóc anh rối bù như ổ quạ, còn ngái ngủ không nói, nhìn từ góc độ chụp ảnh của Lâm Gia Thanh thấy thế nào cũng hơi ‘gay’.
Đẹp chỗ nào chứ?
Tưởng Thừa Vũ không chút do dự xóa đi.
Lâm Gia Thanh đưa tay giành lại nhưng vẫn chậm hơn một bước, lúc lấy lại được di động, ảnh chụp đã bị xóa đi.
“Anh làm gì vậy?” Cô nhìn anh oán trách, “Em còn định làm ảnh màn hình khóa nữa đấy?”
Ặc, cái thứ đó làm ảnh màn hình khóa không phải cay mắt sao?
Tưởng Thừa Vũ: “Lần sau sẽ chụp cho em.”
“Nhưng em thích tấm vừa rồi cơ.” Lâm Gia Thanh, “À, vẫn còn trong thùng rác.”
Cô không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới, di động lại bị Tưởng Thừa Vũ giành lấy.
Cô vội vàng vươn tay muốn lấy lại, nhưng đâu phải là đối thủ của Tưởng Thừa Vũ.
Cánh tay rắn chắc của anh đè cô lại, mở album ảnh trên điện thoại ra tìm được mục “Xóa gần đây”, lập tức xóa ảnh chụp vừa rồi lần nữa.
Xóa xong, lại không trả di động cho cô ngay mà nhìn chằm chằm album ảnh của cô.
“Anh làm gì vậy?” Lâm Gia Thanh thấy thế liên tục nắm chặt cánh tay anh, “Anh xóa hết rồi, còn muốn làm gì nữa?!”
“Căng thẳng thế làm gì?” Tưởng Thừa Vũ, “Chẳng lẽ còn có chứng cứ phạm tội khác?”
“Không có, chỉ có một tấm đó thôi.”
“Vậy tại sao lại sợ anh xem?”
“…”
Lâm Gia Thanh thích dùng ảnh chụp ghi lại cuộc sống hàng ngày, trong di động lưu đầy các loại ảnh chụp: hoa tươi, hoàng hôn, đồ ăn, chó mèo… Còn có, ảnh tự sướng của cô.
Không giống những bức ảnh thanh tú, trang điểm tinh xảo đã chia sẻ trên các tài khoản xã hội.
Tự sướng hàng ngày của cô cơ bản đều là mặt mộc, rất ngốc nghếch, rất ba chấm…
Mấy lúc chụp ảnh đó cứ cảm thấy mình xinh đẹp nhất thiên hạ, chụp xong mới cảm thấy xấu hổ, ngay cả vòng bạn bè cũng ngại đăng lên.
Chỉ có thể giữ lại để bản thân thưởng thức.
Thấy ánh mắt Tưởng Thừa Vũ dừng lại trên từng bức ảnh nhỏ, Lâm Gia Thanh xấu hổ đến vùi đầu, lắc cánh tay anh: “Trả lại cho em đi mà——”
“Anh không thể xem sao?” Tưởng Thừa Vũ vẫn giơ điện thoại di động lên, yết hầu khẽ lăn một cái.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy “ảnh riêng” của Lâm Gia Thanh, anh cũng không muốn cứ thế trả lại di động cho cô.
Nhưng người bên cạnh cứ túm chặt lấy anh, dáng vẻ nếu anh dám nhìn, cô sẽ liều mạng với anh.
Tưởng Thừa Vũ đành phải thương lượng: “Hay là em lướt cho anh xem được không?”
Lâm Gia Thanh vẫn lắc đầu: “Đã nói là hết ảnh của anh rồi mà.”
“Biết đâu có thì sao.” Tưởng Thừa Vũ, “Em cho anh xem ảnh, lát nữa anh cho em chụp lại.”
Lâm Gia Thanh không lên tiếng, nhưng tròng mắt đảo quanh, lực nắm trên tay anh rõ ràng nhẹ hơn.
Tưởng Thừa Vũ tiếp tục tăng số: “Cho em xem điện thoại của anh nữa?”
Nói xong, anh vươn tay mở khóa điện thoại rồi đưa trước mặt cô.
Lâm Gia Thanh do dự nhìn chằm chằm màn hình, một lúc lâu sau mới buông bàn tay đang nắm cánh tay anh ra: “Chốt kèo!”
Khác với điện thoại của Lâm Gia Thanh, điện thoại của Tưởng Thừa Vũ buồn tẻ hơn nhiều.
Lác đác mấy cái APP không nói, trong album cơ bản đều là ảnh chụp tài liệu, ảnh chụp tư liệu, khó có được mấy tấm ảnh phong cảnh qua loa, không phải đã đăng lên vòng bạn bè thì cũng đã chia sẻ cho cô.
“Gì vậy chứ? Chán muốn chết. Phần mềm cũng không có mấy cái.” Lâm Gia Thanh cảm giác mình thua thiệt hoàn toàn, “Anh dùng điện thoại kiểu mới nhất làm gì cho phí tiền, cứ dùng máy cũ đi cho xong, hiện tại có vài dòng máy cũ cũng có thể chụp ảnh đấy.”
“Độ phân giải không đủ.” Tưởng Thừa Vũ đáp.
Một câu nói khiến Lâm Gia Thanh chết lặng.
Lại thấy anh lướt qua ảnh chụp của mình, tỉ mỉ nhìn từng tấm một.
Lâm Gia Thanh biết rõ muốn lấy về cũng không có khả năng. Chần chừ một giây, cô lén mở wechat của Tưởng Thừa Vũ ra.
Người ta thường nói Wechat là nơi có thể tra ra chuyện mờ ám của đàn ông nhất.
Tâm sự với anh em, tán gẫu với gái lạ, còn có hóa đơn gì đó không muốn người khác biết…
Lâm Gia Thanh cẩn thận xoay người trong chăn, lén kiểm tra wechat của Tưởng Thừa Vũ.
Nhưng mà, không lâu sau lại rơi vào thất vọng.
Nhóm lái xe? Không có.
Chào hỏi mập mờ, kiểm tra thông tin? Không có.
Bình luận và được bình luận cũng rất bình thường.
Trong danh bạ, hầu như tất cả mọi người đều có ghi chú, đánh dấu rõ ràng công ty, chức vị…
Lâm Gia Thanh không cần tìm cũng thấy được mình ở đâu ——người đầu tiên trong danh bạ, ghi chú được sửa thành “Bà xã”, nhãn hiệu phân loại là người nhà.
Lâm Gia Thanh lại không nhịn được mở thẻ Wechat của anh ra.
Ngoại trừ phân loại người nhà, bạn học, khách hàng, nhãn hiệu còn lại vừa là tên dự án hoặc là tên công ty, còn có một số trường hợp đánh dấu trực tiếp nào đó.
Trong đó nhãn hiệu xếp cuối cùng có tên là “Minh Minh Như Nguyệt”, cũng không biết tên công ty văn hóa gì, thấy chỉ có một người, nhấn vào lại là nhãn hiệu trống, cũng không biết là công ty phá sản hay thế nào.
Thật sự không tìm thấy chút hiềm nghi gì.
“Tưởng Thừa Vũ, không phải anh lấy số công việc của anh ra lừa em đấy chứ? Anh còn một chiếc di động nữa đúng không? Hay là anh lén lút làm hệ thống kép?”
Lâm Gia Thanh bất mãn đưa tay sờ soạng dưới gối Tưởng Thừa Vũ, không tìm thấy lại nằm ngang trên người anh, với người lật tủ đầu giường bên kia ra.
Áo ngủ mỏng manh.
Cô vặn vẹo thân thể như thế vô tình cọ vào đùi và cơ bụng của Tưởng Thừa Vũ…
Chưa đến chốc lát đã cảm giác bụng mình dán lên vị trí trọng điểm của Tưởng Thừa Vũ, chỉ cần hơi nhúc nhích là hai người đều có thể cảm giác được rõ ràng.
Lâm Gia Thanh không dám động đậy, cẩn thận chống đỡ.
Tưởng Thừa Vũ lại kéo người về, ôm vào trong ngực: “Đúng rồi, anh còn chưa hỏi em, sửa lại Wechat cho anh chưa?”
“A…ghi chú á hả..” Lâm Gia Thanh ấp úng, “Sửa rồi.”
Thật ra cô đã quen bén mất chuyện này.
Tưởng Thừa Vũ nhìn ra, xoay người đè cô xuống dưới thân…
<!-- AI CONTENT END 1 -->