Chương 53: Ánh trăng sáng
Sau một hồi “tập thể dục buổi sáng”, Tưởng Thừa Vũ mở khóa điện thoại di động của Lâm Gia Thanh, sửa lại ghi chú.
Anh muốn đổi thành “ông xã”.
Nhưng Lâm Gia Thanh nói cái này không hợp với những ghi chú khác trong wechat của cô, cuối cùng anh bỏ thêm mấy chữ vào ghi chú ban đầu của cô, đổi “Đối tác hợp tác chiến lược” thành “Đối tác chiến lược nửa quãng đời còn lại”.
Về phần ảnh tự sướng mà Lâm Gia Thanh muốn.
Lâm Gia Thanh chụp vài tấm anh cũng không hài lòng lắm, hai ngày sau tự mình chụp một tấm gửi cho cô.
Thay vì nói là tự sướng, không bằng nói đó là một tấm ảnh chuyên nghiệp.
Âu phục giày da, dáng người thẳng tắp, phối hợp với bối cảnh màu xám sạch sẽ lưu loát, giống hệt như mấy người môi giới bất động sản trong danh sách bạn tốt của Lâm Gia Thanh.
Chụp ảnh kiểu này, liệu người ta nhìn vào có nói cô bị bệnh không đây?
Lâm Gia Thanh nhịn không được chửi thầm: Chụp như ảnh chứng minh thư, sao không gửi sơ yếu lý lịch tới đây luôn đi?
Lúc Tưởng Thừa Vũ gửi ảnh cho Lâm Gia Thanh, vừa lúc Khương Tuệ cũng đang ở bên cạnh, đồ uống trong miệng thiếu chút nữa phun ra, ôm bụng cười nói: “Trong danh sách bạn tốt từ nay lại có thêm một người môi giới.”
Lâm Gia Thanh: “Thật ra cũng không phải, ít nhất từ cà vạt có thể nhìn ra là luật sư.”
Khương Tuệ cúi đầu liếc nhìn: “Đúng vậy.”
Sau một lúc lâu lại đặt câu hỏi: “Cậu nói xem tại sao cậu ấy muốn làm luật sư?”
Phú nhị đại học Luật không ít, nhưng làm luật sư lại chẳng có mấy người.
Xét đến cùng bọn họ học Luật chỉ là vì thuận tiện cho sau này quản lý sản nghiệp của gia đình, lại ngại cái nghề luật sư này quá vất vả.
Nhưng Tưởng Thừa Vũ thì khác, anh nghiêm túc coi luật sư là nghề nghiệp.
Anh thi lấy giấy phép luật sư, tự xoay sở tài chính rồi hợp tác với người khác để mở một văn phòng luật sư phúc lợi công cộng, thành lập một đoàn đội công ích, chủ yếu phục vụ cho những người dưới đáy xã hội cần trợ giúp pháp lý nhưng không có tiền.
Mấy năm nay anh cũng tự mình tham dự không ít vụ án công ích, hầu hết các phương tiện truyền thông đều cho anh nhiều đánh giá tích cực.
Nhưng khi mọi người lén bình phẩm anh, lại cứ thích nói anh mua danh chuộc tiếng. Dù sao xuất thân của anh cũng thật sự làm cho người ta ghen tị, không có mấy người cảm thấy anh là thật tâm thật ý phục vụ cho tầng lớp anh không thuộc về.
Mà những người cùng ngành đánh giá anh cũng không quá chính diện, bởi vì nhiều khi, người mà anh đối đầu chính là tầng lớp của chính anh.
Khó tránh khỏi bị người ta lên án.
Khương Tuệ thật sự không hiểu lắm, vì sao Tưởng Thừa Vũ lại nguyện ý làm chuyện phí sức nhưng không được lòng người như thế.
“Vấn đề này tớ chưa từng hỏi.” Lâm Gia Thanh trầm tư một hồi, “Có lẽ là cảm tính.”
Với những gì anh đang làm: Lợi ích, chắc chắn là không thể; Danh tiếng, lấy đầu óc của anh, nếu thật sự muốn nổi tiếng thì trên thương trường chẳng phải dễ dàng hơn sao?
Ngoại trừ cảm tính, Lâm Gia Thanh không nghĩ ra cái gì khác.
Khương Tuệ trầm tư hồi lâu, lại đưa ra một đáp án khác, “Giống như cậu thích khiêu vũ, cậu ấy thích cãi nhau với người khác. Cậu xem, còn có nơi nào tốt hơn để cậu ấy phát huy ngoài tòa án?”
“…” Lâm Gia Thanh.
Thành kiến này của cậu hình như hơi lớn thì phải?
“Có thể là định kiến của anh ấy quá nặng cũng nên?”
Ngay lúc hai người đang tranh luận, bên cạnh có một giọng nói xen vào: “Hay có thể vì một người nào đó?”
Khương Tuệ và Lâm Gia Thanh quay đầu, chỉ thấy Lộ Tầm bỏ xúc xắc trong tay xuống, mang theo vẻ mặt hóng hớt tiến lại gần.
“Vấn đề này trước kia tớ cũng từng tò mò.” Anh ấy chen vào giữa hai người, ngồi xổm nói, “Nhưng cậu ấy sống chết không nói. Có lần bị chuốc say, tớ vất vả lắm mới dụ cậu ấy nói ra được hai câu, nói là bởi vì một người.”
“Ai?”
“Ai?”
Khương Tuệ và Lâm Gia Thanh trăm miệng một lời hỏi.
“Không biết.” Lộ Tầm lắc đầu, “Tớ cũng chỉ thừa dịp cậu ấy uống say dụ cậu ấy nói ra thôi, sau khi tỉnh lại có làm thế nào cậu ấy cũng không chịu nói.”
“Cậu nói vậy chẳng khác nào nói suông.” Khương Tuệ xem thường.
“Đừng nóng vội, tớ đoán đó là nữ thần của cậu ấy.” Lộ Tầm vội vàng bổ sung.
“Nữ thần?” Lâm Gia Thanh bất giác cao giọng, “Anh ấy có nữ… nữ thần? Ngôi sao hay là nhân vật hư cấu trong anime?”
“Người thật luôn đấy.”
“Hả?” Khương Tuệ, “Sao tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy thân thiết với người khác phái nhỉ.”
“Đó là cậu ấy giấu kỹ thôi, nhưng vẫn có sơ hở.” Lộ Tầm, “Ví dụ như mấy năm cấp hai cậu ấy luôn bị người ta nói là lùn, cậu ấy cũng không để ý, nhưng sau khi nghỉ đông cấp ba trở về trường, bỗng nhiên cậu ấy lại đặc biệt để ý đến chiều cao của mình.”
“Hơn nữa theo quan sát của tớ, về sau mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, trước khi nghỉ cậu ấy luôn để ý đến hình tượng của mình. Mà mỗi lần nghỉ phép trở về, cậu ấy không phải thất thần nghe giảng thì cũng nhìn bầu trời đến ngẩn người.”
“Còn nữa, hồi lớp 11, tớ nhớ cậu ấy từng cẩn thận trồng một chậu hoa, bao bọc xung quanh không ai đụng vào, sau đó hoa nở còn ôm chậu hoa đi ra ngoài…”
“Tớ cảm thấy hẳn là cậu ấy từng âm thầm theo đuổi người nào đó, về phần vì sao mọi người không biết vị kia là ai, chắc là không tiện để cho mọi người biết…Ví dụ như đối phương là kiểu phụ nữ lớn tuổi hơn cậu ấy rất nhiều, hoặc là giáo viên phụ đạo của cậu ấy, hay thậm chí là phụ nữ đã kết hôn…”
Lộ Tầm phát tán suy đoán.
Lâm Gia Thanh không cảm thấy Tưởng Thừa Vũ sẽ thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình rất nhiều.
Bởi vì lúc trước, mặc kệ là xem phim đứng đắn hay là không đứng đắn, anh đều tỏ ra không hứng thú với kiểu tình chị em.
Nhưng cô lại không nhịn được nhớ tới nhãn hiệu “Minh Minh Như Nguyệt” kia.
Lúc ấy cô tưởng là công ty văn hóa gì đó, nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại, câu tiếp theo của “Minh Minh Như Nguyệt” là “Hà Thời Khả Xuyết”*.
(*Đây là hai câu thơ nằm trong Đoản Ca Hành Kỳ 1, dịch thơ:
Vằng vặc như trăng
Lấy được lúc nào)
Rõ ràng là ý tứ muốn hái trăng.
Chẳng lẽ anh thật sự từng có ánh trăng sáng*?
(*ánh trăng sáng/ bạch nguyệt quang: người mình thầm thương)
Chỉ là không cùng vòng giao tiếp, cho nên mọi người không biết đối tượng kia mà thôi.
Khương Tuệ thu hết vẻ sững sờ của Lâm Gia Thanh vào mắt, nhịn không được len lén véo cánh tay Lộ Tầm: “Nói hươu nói vượn gì vậy?”
Lộ Tầm bị cô ấy nhéo đau đến nhe răng: “Không phải lần trước cậu hỏi Tưởng Thừa Vũ có mối tình đầu hay người thầm mến gì đó sao?”
“Tớ thấy hôm nay Gia Thanh cũng ở đây, cứ nghĩ mọi người có thể đã thảo luận qua rồi.” Lại quay sang nhìn Lâm Gia Thanh, “Lúc cậu muốn châm chọc Tưởng Thừa Vũ, đừng nói tớ nhiều chuyện là được.”
Lộ Tầm căn bản không biết trong một tháng qua tình cảm của Tưởng Thừa Vũ và Lâm Gia Thanh đã tăng vọt.
Còn tưởng rằng hai người vẫn mâu thuẫn với nhau như xưa.
Cho đến khi một tin nhắn đến, anh ấy liếc qua giao diện trò chuyện của Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ.
Anh ấy xấu hổ há to miệng, một lúc lâu mới gượng gạo nói: “Có điều đây đều là tớ đoán mò thôi, Tưởng Thừa Vũ uống say chỉ thuận miệng nói một câu, chắc chắn là nói lung tung, Gia Thanh, cậu đừng để ý nha.”
Nhưng mà, cô có thể không để ý được sao? <!-- AI CONTENT END 1 -->
Anh muốn đổi thành “ông xã”.
Nhưng Lâm Gia Thanh nói cái này không hợp với những ghi chú khác trong wechat của cô, cuối cùng anh bỏ thêm mấy chữ vào ghi chú ban đầu của cô, đổi “Đối tác hợp tác chiến lược” thành “Đối tác chiến lược nửa quãng đời còn lại”.
Về phần ảnh tự sướng mà Lâm Gia Thanh muốn.
Lâm Gia Thanh chụp vài tấm anh cũng không hài lòng lắm, hai ngày sau tự mình chụp một tấm gửi cho cô.
Thay vì nói là tự sướng, không bằng nói đó là một tấm ảnh chuyên nghiệp.
Âu phục giày da, dáng người thẳng tắp, phối hợp với bối cảnh màu xám sạch sẽ lưu loát, giống hệt như mấy người môi giới bất động sản trong danh sách bạn tốt của Lâm Gia Thanh.
Chụp ảnh kiểu này, liệu người ta nhìn vào có nói cô bị bệnh không đây?
Lâm Gia Thanh nhịn không được chửi thầm: Chụp như ảnh chứng minh thư, sao không gửi sơ yếu lý lịch tới đây luôn đi?
Lúc Tưởng Thừa Vũ gửi ảnh cho Lâm Gia Thanh, vừa lúc Khương Tuệ cũng đang ở bên cạnh, đồ uống trong miệng thiếu chút nữa phun ra, ôm bụng cười nói: “Trong danh sách bạn tốt từ nay lại có thêm một người môi giới.”
Lâm Gia Thanh: “Thật ra cũng không phải, ít nhất từ cà vạt có thể nhìn ra là luật sư.”
Khương Tuệ cúi đầu liếc nhìn: “Đúng vậy.”
Sau một lúc lâu lại đặt câu hỏi: “Cậu nói xem tại sao cậu ấy muốn làm luật sư?”
Phú nhị đại học Luật không ít, nhưng làm luật sư lại chẳng có mấy người.
Xét đến cùng bọn họ học Luật chỉ là vì thuận tiện cho sau này quản lý sản nghiệp của gia đình, lại ngại cái nghề luật sư này quá vất vả.
Nhưng Tưởng Thừa Vũ thì khác, anh nghiêm túc coi luật sư là nghề nghiệp.
Anh thi lấy giấy phép luật sư, tự xoay sở tài chính rồi hợp tác với người khác để mở một văn phòng luật sư phúc lợi công cộng, thành lập một đoàn đội công ích, chủ yếu phục vụ cho những người dưới đáy xã hội cần trợ giúp pháp lý nhưng không có tiền.
Mấy năm nay anh cũng tự mình tham dự không ít vụ án công ích, hầu hết các phương tiện truyền thông đều cho anh nhiều đánh giá tích cực.
Nhưng khi mọi người lén bình phẩm anh, lại cứ thích nói anh mua danh chuộc tiếng. Dù sao xuất thân của anh cũng thật sự làm cho người ta ghen tị, không có mấy người cảm thấy anh là thật tâm thật ý phục vụ cho tầng lớp anh không thuộc về.
Mà những người cùng ngành đánh giá anh cũng không quá chính diện, bởi vì nhiều khi, người mà anh đối đầu chính là tầng lớp của chính anh.
Khó tránh khỏi bị người ta lên án.
Khương Tuệ thật sự không hiểu lắm, vì sao Tưởng Thừa Vũ lại nguyện ý làm chuyện phí sức nhưng không được lòng người như thế.
“Vấn đề này tớ chưa từng hỏi.” Lâm Gia Thanh trầm tư một hồi, “Có lẽ là cảm tính.”
Với những gì anh đang làm: Lợi ích, chắc chắn là không thể; Danh tiếng, lấy đầu óc của anh, nếu thật sự muốn nổi tiếng thì trên thương trường chẳng phải dễ dàng hơn sao?
Ngoại trừ cảm tính, Lâm Gia Thanh không nghĩ ra cái gì khác.
Khương Tuệ trầm tư hồi lâu, lại đưa ra một đáp án khác, “Giống như cậu thích khiêu vũ, cậu ấy thích cãi nhau với người khác. Cậu xem, còn có nơi nào tốt hơn để cậu ấy phát huy ngoài tòa án?”
“…” Lâm Gia Thanh.
Thành kiến này của cậu hình như hơi lớn thì phải?
“Có thể là định kiến của anh ấy quá nặng cũng nên?”
Ngay lúc hai người đang tranh luận, bên cạnh có một giọng nói xen vào: “Hay có thể vì một người nào đó?”
Khương Tuệ và Lâm Gia Thanh quay đầu, chỉ thấy Lộ Tầm bỏ xúc xắc trong tay xuống, mang theo vẻ mặt hóng hớt tiến lại gần.
“Vấn đề này trước kia tớ cũng từng tò mò.” Anh ấy chen vào giữa hai người, ngồi xổm nói, “Nhưng cậu ấy sống chết không nói. Có lần bị chuốc say, tớ vất vả lắm mới dụ cậu ấy nói ra được hai câu, nói là bởi vì một người.”
“Ai?”
“Ai?”
Khương Tuệ và Lâm Gia Thanh trăm miệng một lời hỏi.
“Không biết.” Lộ Tầm lắc đầu, “Tớ cũng chỉ thừa dịp cậu ấy uống say dụ cậu ấy nói ra thôi, sau khi tỉnh lại có làm thế nào cậu ấy cũng không chịu nói.”
“Cậu nói vậy chẳng khác nào nói suông.” Khương Tuệ xem thường.
“Đừng nóng vội, tớ đoán đó là nữ thần của cậu ấy.” Lộ Tầm vội vàng bổ sung.
“Nữ thần?” Lâm Gia Thanh bất giác cao giọng, “Anh ấy có nữ… nữ thần? Ngôi sao hay là nhân vật hư cấu trong anime?”
“Người thật luôn đấy.”
“Hả?” Khương Tuệ, “Sao tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy thân thiết với người khác phái nhỉ.”
“Đó là cậu ấy giấu kỹ thôi, nhưng vẫn có sơ hở.” Lộ Tầm, “Ví dụ như mấy năm cấp hai cậu ấy luôn bị người ta nói là lùn, cậu ấy cũng không để ý, nhưng sau khi nghỉ đông cấp ba trở về trường, bỗng nhiên cậu ấy lại đặc biệt để ý đến chiều cao của mình.”
“Hơn nữa theo quan sát của tớ, về sau mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, trước khi nghỉ cậu ấy luôn để ý đến hình tượng của mình. Mà mỗi lần nghỉ phép trở về, cậu ấy không phải thất thần nghe giảng thì cũng nhìn bầu trời đến ngẩn người.”
“Còn nữa, hồi lớp 11, tớ nhớ cậu ấy từng cẩn thận trồng một chậu hoa, bao bọc xung quanh không ai đụng vào, sau đó hoa nở còn ôm chậu hoa đi ra ngoài…”
“Tớ cảm thấy hẳn là cậu ấy từng âm thầm theo đuổi người nào đó, về phần vì sao mọi người không biết vị kia là ai, chắc là không tiện để cho mọi người biết…Ví dụ như đối phương là kiểu phụ nữ lớn tuổi hơn cậu ấy rất nhiều, hoặc là giáo viên phụ đạo của cậu ấy, hay thậm chí là phụ nữ đã kết hôn…”
Lộ Tầm phát tán suy đoán.
Lâm Gia Thanh không cảm thấy Tưởng Thừa Vũ sẽ thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình rất nhiều.
Bởi vì lúc trước, mặc kệ là xem phim đứng đắn hay là không đứng đắn, anh đều tỏ ra không hứng thú với kiểu tình chị em.
Nhưng cô lại không nhịn được nhớ tới nhãn hiệu “Minh Minh Như Nguyệt” kia.
Lúc ấy cô tưởng là công ty văn hóa gì đó, nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại, câu tiếp theo của “Minh Minh Như Nguyệt” là “Hà Thời Khả Xuyết”*.
(*Đây là hai câu thơ nằm trong Đoản Ca Hành Kỳ 1, dịch thơ:
Vằng vặc như trăng
Lấy được lúc nào)
Rõ ràng là ý tứ muốn hái trăng.
Chẳng lẽ anh thật sự từng có ánh trăng sáng*?
(*ánh trăng sáng/ bạch nguyệt quang: người mình thầm thương)
Chỉ là không cùng vòng giao tiếp, cho nên mọi người không biết đối tượng kia mà thôi.
Khương Tuệ thu hết vẻ sững sờ của Lâm Gia Thanh vào mắt, nhịn không được len lén véo cánh tay Lộ Tầm: “Nói hươu nói vượn gì vậy?”
Lộ Tầm bị cô ấy nhéo đau đến nhe răng: “Không phải lần trước cậu hỏi Tưởng Thừa Vũ có mối tình đầu hay người thầm mến gì đó sao?”
“Tớ thấy hôm nay Gia Thanh cũng ở đây, cứ nghĩ mọi người có thể đã thảo luận qua rồi.” Lại quay sang nhìn Lâm Gia Thanh, “Lúc cậu muốn châm chọc Tưởng Thừa Vũ, đừng nói tớ nhiều chuyện là được.”
Lộ Tầm căn bản không biết trong một tháng qua tình cảm của Tưởng Thừa Vũ và Lâm Gia Thanh đã tăng vọt.
Còn tưởng rằng hai người vẫn mâu thuẫn với nhau như xưa.
Cho đến khi một tin nhắn đến, anh ấy liếc qua giao diện trò chuyện của Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ.
Anh ấy xấu hổ há to miệng, một lúc lâu mới gượng gạo nói: “Có điều đây đều là tớ đoán mò thôi, Tưởng Thừa Vũ uống say chỉ thuận miệng nói một câu, chắc chắn là nói lung tung, Gia Thanh, cậu đừng để ý nha.”
Nhưng mà, cô có thể không để ý được sao? <!-- AI CONTENT END 1 -->