Chương 54: Ghen
Tuy rằng mỗi người đều có quá khứ, chính bản thân Lâm Gia Thanh cũng có.
Nhưng cô đã hoàn toàn buông xuống, thậm chí không ngại kể cho Tưởng Thừa Vũ nghe.
Tưởng Thừa Vũ lại chưa từng thẳng thắn với cô, liệu có phải dưới đáy lòng anh cất giấu một ‘ánh trăng sáng’ không.
Lúc trước, cô thích Ôn Lê, nhưng cũng không vì anh ấy mà từ bỏ khiêu vũ, thay đổi chí hướng.
Nhưng Tưởng Thừa Vũ lại vì ‘ánh trăng sáng’ mà lựa chọn trở thành một luật sư.
Anh thậm chí còn tự tay trồng hoa cho cô ấy?
Cô có thể không để ý được sao?
Lâm Gia Thanh chua xót nghĩ: Nhưng đồng thời lại cảm thấy mình không nên chuyện bé xé ra to.
Trước mắt tình cảm của cô và Tưởng Thừa Vũ rất tốt, anh cũng rất nhân nhượng cô…
Ban đầu họ vốn không thích nhau, sau lại bị ép phải ràng buộc vào nhau; bây giờ cả hai cùng có tình cảm với đối phương, vô cùng thân thiết, thật ra là đã rất may mắn.
Nếu cô để ý, ít nhiều cũng có chút cố tình gây sự.
Dù sao lúc còn trẻ cô đã rung động với người đàn ông khác, căn bản không chú ý tới Tưởng Thừa Vũ.
Cô chưa từng vì anh, chưa từng tỏ ra tốt với anh, cũng không chịu yếu thế với anh, thậm chí ở trước mặt anh cũng rất ít khi hòa nhã.
Cô dựa vào cái gì yêu cầu Tưởng Thừa Vũ thích cô thời niên thiếu.
Lâm Gia Thanh không ngừng an ủi mình, nhưng vẫn không kiềm chế được sự ghen tuông trong lòng.
Hai loại cảm xúc không ngừng quấn lấy nhau, khiến lúc ăn cơm cũng có chút lơ đãng, một miếng thịt gắp ba lần vẫn chưa vào miệng.
“Sao vậy, không hợp khẩu vị à?” Tưởng Thừa Vũ thấy thế lên tiếng.
“Hơi cay.” Lâm Gia Thanh vô thức kiếm cớ.
“Cay?” Tưởng Thừa Vũ khó hiểu.
Lúc này Lâm Gia Thanh mới kịp phản ứng, thịt cô vừa gắp là nhúng trong nồi cà chua, còn nồi canh dầu đỏ bên kia cô chưa từng gắp lấy một đũa.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Tưởng Thừa Vũ khẽ nhíu mày, nhìn cô qua làn khói bốc lên từ nồi lẩu.
“Em…” Khóe môi Lâm Gia Thanh khẽ mấp máy, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thừa Vũ.
Phải tế nhị một chút, đừng quá hùng hổ dọa người.
Dù sao bản thân cô cũng có quá khứ, cô không thể yêu cầu quá khứ của anh thuần khiết không tì vết được.
Cô không ngừng nhắc nhở mình, nhưng quả thực rất ngột ngạt.
Vừa mở miệng đã thành chất vấn: “Minh Minh Như Nguyệt là cái gì?”
Sau đó, không khí rơi vào im lặng.
Cơ thể Tưởng Thừa Vũ rõ ràng cứng đờ, trong mắt lộ vẻ hoảng loạn không che giấu được.
Được lắm, quả nhiên chính là ánh trăng sáng của anh.
Bỗng dưng Lâm Gia Thanh nhớ tới lần trước xem phim, anh nắm chặt tay cô, nói anh chưa từng xem phim một mình với người khác phái, chưa từng hẹn hò với người khác phái, cũng chưa có mối tình đầu…
Cô cho rằng, lấy sự lưu loát khi anh trả lời, cho dù anh từng thầm mến hoặc yêu đương với ai đó, nhưng có thể nói ra chắc nịch như vậy, tất nhiên cũng đã buông xuống.
Ai ngờ bây giờ lại phản ứng lớn tới thế này.
Trong lòng Lâm Gia Thanh nhất thời như đánh đổ bình giấm chua.
Mùi giấm chua thối um cả lên, khiến cô nghẹn ngào đến mức sắp chảy nước mắt.
Lần đầu tiên trong đời ghen tuông, cô căn bản không có cách nào che giấu cảm xúc của mình, đang run rẩy muốn bùng nổ ——
Thì bỗng dưng, điện thoại di động lại vang lên không đúng lúc.
Cô ấn nút cúp máy, không hy vọng cuộc gọi kế tiếp ảnh hưởng đến khả năng phát huy của mình.
Nhưng chỉ chốc lát sau điện thoại lại vang lên.
Cô đành phải nghe điện thoại.
Đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Tưởng Thừa Nhân: “Chị dâu, anh hai đang ở cùng chị phải không? Hai người đang ở đâu vậy?”
“Có chuyện gì à?” Lâm Gia Thanh vừa nãy đã chuẩn bị xong cảm xúc, thế nên lúc mở miệng cũng có chút khó chịu.
“Xảy ra chuyện rồi.” Tưởng Thừa Nhân, “Chị mau gọi anh hai cùng về nhà một chuyến đi, vợ chồng anh cả đang ầm ĩ đòi ly hôn.”
Ly hôn? Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn?
Lần trước ở bệnh viện cô đã cảm thấy hai người này có vấn đề, nhưng cũng không ngờ sẽ đến mức ly hôn.
Lâm Gia Thanh lập tức thoát khỏi cảm xúc của mình, kéo Tưởng Thừa Vũ: “Được, anh chị về ngay đây.”
Trên đường trở về, Tưởng Thừa Nhân kể lại đại khái tình hình cho cô nghe.
Nói là mẹ Tưởng cảm thấy sau khi Sandy sinh con thì trong nhà có quá nhiều chó, một ngày nọ, bà nổi hưng muốn dọn một căn hộ nào đó do Tưởng Thừa Trạch đứng tên để chuyên dùng nuôi chó, kết quả lại vô tình phát hiện chuyện Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn ở riêng.
Bà buồn bực tìm người điều tra thử, sau đó kinh ngạc phát hiện —— hai người này không chỉ ở riêng mà thậm chí Dư Mẫn còn tìm người soạn thảo thỏa thuận ly hôn.
Hôm nay mượn cơm tối, mẹ Tưởng gọi Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch về nhà hỏi thăm.
Ban đầu hai người còn tìm cớ giấu diếm.
Mẹ Tưởng ném tài liệu ly hôn do Dư Mẫn soạn thảo ra, lúc này Tưởng Thừa Trạch mới thừa nhận, nói là hai người hiện tại thực sự đang ly thân, về phần ly hôn thì không phải lỗi của Dư Mẫn, là anh ấy đề xuất.
Điện thoại di động mở loa ngoài, khi Tưởng Thừa Nhân nhắc tới việc ly hôn là Tưởng Thừa Trạch đề xuất.
Lâm Gia Thanh lập tức ngẩng đầu, gần như nghi ngờ mình nghe lầm, cho đến khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tưởng Thừa Vũ.
“Vì sao anh cả muốn ly hôn?” Cúp điện thoại xong, Lâm Gia Thanh vẫn chưa hết sốc.
Tưởng Thừa Vũ mím chặt môi, không nói một lời.
Lâm Gia Thanh bỗng nhiên nghĩ đến câu nói kia của Khương Tuệ, “Có thể khiến một đàn ông khiêm tốn nịnh nọt, săn sóc chu đáo, phần lớn không phải vì tình yêu, mà là áy náy”.
Trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Trở lại nhà họ Tưởng đã là chuyện nửa giờ sau.
Sau khi xuống xe, Lâm Gia Thanh chưa đi vào ngay mà nín thở lắng nghe một lúc lâu, không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, lúc này mới cẩn thận bước lên bậc thang.
Cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.
Tưởng Thừa Vũ còn chưa đẩy cửa, Tưởng Thừa Nhân ở bên trong đã vươn tay ra, mở cửa.
Bố Tưởng từ bên trong đi ra, cơn giận của ông đã dịu đi, nhìn thấy Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ thì có hơi sửng sốt, không nói lời nào đã bỏ đi.
Sắc mặt mẹ Tưởng ở phía sau cũng không được tốt lắm, bà liếc nhìn Tưởng Thừa Nhân, tựa như trách cứ cậu ấy xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.
Lại dừng bước nhìn Tưởng Thừa Vũ và Lâm Gia Thanh: “Đến rồi thì khuyên anh trai với chị dâu con đi, đừng có rảnh rỗi quá lấy hôn nhân ra làm trò đùa.”
Lại có ý ám chỉ quay đầu bổ sung một câu: “Đã là người sắp làm mẹ rồi mà chẳng biết suy nghĩ.”
“Mẹ, ly hôn là con đề xuất.” Trong phòng lập tức truyền đến tiếng phản bác của Tưởng Thừa Trạch.
“Hừ.” Mẹ Tưởng không tiếp lời, chỉ hừ cười một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Lâm Gia Thanh cung kính cúi đầu.
Chờ tiếng bước chân của mẹ Tưởng đi xa, lúc này mới nhìn sang hai người bên trong.
Một người vẻ mặt mệt mỏi đứng dậy khỏi bàn, khẽ gật đầu với Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ, nặn ra nụ cười miễn cưỡng xem như chào hỏi, sau đó cất bước đi ra ngoài. Một người thì đứng bên cửa sổ, thân hình khuất trong bóng rèm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ lo lắng nhìn nhau.
Tưởng Thừa Vũ bước vào bên trong, đưa tay ấn lên vai Tưởng Thừa Trạch như lời an ủi.
Còn Lâm Gia Thanh quay đầu, đuổi theo Dư Mẫn. <!-- AI CONTENT END 1 -->
Nhưng cô đã hoàn toàn buông xuống, thậm chí không ngại kể cho Tưởng Thừa Vũ nghe.
Tưởng Thừa Vũ lại chưa từng thẳng thắn với cô, liệu có phải dưới đáy lòng anh cất giấu một ‘ánh trăng sáng’ không.
Lúc trước, cô thích Ôn Lê, nhưng cũng không vì anh ấy mà từ bỏ khiêu vũ, thay đổi chí hướng.
Nhưng Tưởng Thừa Vũ lại vì ‘ánh trăng sáng’ mà lựa chọn trở thành một luật sư.
Anh thậm chí còn tự tay trồng hoa cho cô ấy?
Cô có thể không để ý được sao?
Lâm Gia Thanh chua xót nghĩ: Nhưng đồng thời lại cảm thấy mình không nên chuyện bé xé ra to.
Trước mắt tình cảm của cô và Tưởng Thừa Vũ rất tốt, anh cũng rất nhân nhượng cô…
Ban đầu họ vốn không thích nhau, sau lại bị ép phải ràng buộc vào nhau; bây giờ cả hai cùng có tình cảm với đối phương, vô cùng thân thiết, thật ra là đã rất may mắn.
Nếu cô để ý, ít nhiều cũng có chút cố tình gây sự.
Dù sao lúc còn trẻ cô đã rung động với người đàn ông khác, căn bản không chú ý tới Tưởng Thừa Vũ.
Cô chưa từng vì anh, chưa từng tỏ ra tốt với anh, cũng không chịu yếu thế với anh, thậm chí ở trước mặt anh cũng rất ít khi hòa nhã.
Cô dựa vào cái gì yêu cầu Tưởng Thừa Vũ thích cô thời niên thiếu.
Lâm Gia Thanh không ngừng an ủi mình, nhưng vẫn không kiềm chế được sự ghen tuông trong lòng.
Hai loại cảm xúc không ngừng quấn lấy nhau, khiến lúc ăn cơm cũng có chút lơ đãng, một miếng thịt gắp ba lần vẫn chưa vào miệng.
“Sao vậy, không hợp khẩu vị à?” Tưởng Thừa Vũ thấy thế lên tiếng.
“Hơi cay.” Lâm Gia Thanh vô thức kiếm cớ.
“Cay?” Tưởng Thừa Vũ khó hiểu.
Lúc này Lâm Gia Thanh mới kịp phản ứng, thịt cô vừa gắp là nhúng trong nồi cà chua, còn nồi canh dầu đỏ bên kia cô chưa từng gắp lấy một đũa.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Tưởng Thừa Vũ khẽ nhíu mày, nhìn cô qua làn khói bốc lên từ nồi lẩu.
“Em…” Khóe môi Lâm Gia Thanh khẽ mấp máy, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thừa Vũ.
Phải tế nhị một chút, đừng quá hùng hổ dọa người.
Dù sao bản thân cô cũng có quá khứ, cô không thể yêu cầu quá khứ của anh thuần khiết không tì vết được.
Cô không ngừng nhắc nhở mình, nhưng quả thực rất ngột ngạt.
Vừa mở miệng đã thành chất vấn: “Minh Minh Như Nguyệt là cái gì?”
Sau đó, không khí rơi vào im lặng.
Cơ thể Tưởng Thừa Vũ rõ ràng cứng đờ, trong mắt lộ vẻ hoảng loạn không che giấu được.
Được lắm, quả nhiên chính là ánh trăng sáng của anh.
Bỗng dưng Lâm Gia Thanh nhớ tới lần trước xem phim, anh nắm chặt tay cô, nói anh chưa từng xem phim một mình với người khác phái, chưa từng hẹn hò với người khác phái, cũng chưa có mối tình đầu…
Cô cho rằng, lấy sự lưu loát khi anh trả lời, cho dù anh từng thầm mến hoặc yêu đương với ai đó, nhưng có thể nói ra chắc nịch như vậy, tất nhiên cũng đã buông xuống.
Ai ngờ bây giờ lại phản ứng lớn tới thế này.
Trong lòng Lâm Gia Thanh nhất thời như đánh đổ bình giấm chua.
Mùi giấm chua thối um cả lên, khiến cô nghẹn ngào đến mức sắp chảy nước mắt.
Lần đầu tiên trong đời ghen tuông, cô căn bản không có cách nào che giấu cảm xúc của mình, đang run rẩy muốn bùng nổ ——
Thì bỗng dưng, điện thoại di động lại vang lên không đúng lúc.
Cô ấn nút cúp máy, không hy vọng cuộc gọi kế tiếp ảnh hưởng đến khả năng phát huy của mình.
Nhưng chỉ chốc lát sau điện thoại lại vang lên.
Cô đành phải nghe điện thoại.
Đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Tưởng Thừa Nhân: “Chị dâu, anh hai đang ở cùng chị phải không? Hai người đang ở đâu vậy?”
“Có chuyện gì à?” Lâm Gia Thanh vừa nãy đã chuẩn bị xong cảm xúc, thế nên lúc mở miệng cũng có chút khó chịu.
“Xảy ra chuyện rồi.” Tưởng Thừa Nhân, “Chị mau gọi anh hai cùng về nhà một chuyến đi, vợ chồng anh cả đang ầm ĩ đòi ly hôn.”
Ly hôn? Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn?
Lần trước ở bệnh viện cô đã cảm thấy hai người này có vấn đề, nhưng cũng không ngờ sẽ đến mức ly hôn.
Lâm Gia Thanh lập tức thoát khỏi cảm xúc của mình, kéo Tưởng Thừa Vũ: “Được, anh chị về ngay đây.”
Trên đường trở về, Tưởng Thừa Nhân kể lại đại khái tình hình cho cô nghe.
Nói là mẹ Tưởng cảm thấy sau khi Sandy sinh con thì trong nhà có quá nhiều chó, một ngày nọ, bà nổi hưng muốn dọn một căn hộ nào đó do Tưởng Thừa Trạch đứng tên để chuyên dùng nuôi chó, kết quả lại vô tình phát hiện chuyện Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn ở riêng.
Bà buồn bực tìm người điều tra thử, sau đó kinh ngạc phát hiện —— hai người này không chỉ ở riêng mà thậm chí Dư Mẫn còn tìm người soạn thảo thỏa thuận ly hôn.
Hôm nay mượn cơm tối, mẹ Tưởng gọi Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch về nhà hỏi thăm.
Ban đầu hai người còn tìm cớ giấu diếm.
Mẹ Tưởng ném tài liệu ly hôn do Dư Mẫn soạn thảo ra, lúc này Tưởng Thừa Trạch mới thừa nhận, nói là hai người hiện tại thực sự đang ly thân, về phần ly hôn thì không phải lỗi của Dư Mẫn, là anh ấy đề xuất.
Điện thoại di động mở loa ngoài, khi Tưởng Thừa Nhân nhắc tới việc ly hôn là Tưởng Thừa Trạch đề xuất.
Lâm Gia Thanh lập tức ngẩng đầu, gần như nghi ngờ mình nghe lầm, cho đến khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tưởng Thừa Vũ.
“Vì sao anh cả muốn ly hôn?” Cúp điện thoại xong, Lâm Gia Thanh vẫn chưa hết sốc.
Tưởng Thừa Vũ mím chặt môi, không nói một lời.
Lâm Gia Thanh bỗng nhiên nghĩ đến câu nói kia của Khương Tuệ, “Có thể khiến một đàn ông khiêm tốn nịnh nọt, săn sóc chu đáo, phần lớn không phải vì tình yêu, mà là áy náy”.
Trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Trở lại nhà họ Tưởng đã là chuyện nửa giờ sau.
Sau khi xuống xe, Lâm Gia Thanh chưa đi vào ngay mà nín thở lắng nghe một lúc lâu, không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, lúc này mới cẩn thận bước lên bậc thang.
Cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.
Tưởng Thừa Vũ còn chưa đẩy cửa, Tưởng Thừa Nhân ở bên trong đã vươn tay ra, mở cửa.
Bố Tưởng từ bên trong đi ra, cơn giận của ông đã dịu đi, nhìn thấy Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ thì có hơi sửng sốt, không nói lời nào đã bỏ đi.
Sắc mặt mẹ Tưởng ở phía sau cũng không được tốt lắm, bà liếc nhìn Tưởng Thừa Nhân, tựa như trách cứ cậu ấy xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.
Lại dừng bước nhìn Tưởng Thừa Vũ và Lâm Gia Thanh: “Đến rồi thì khuyên anh trai với chị dâu con đi, đừng có rảnh rỗi quá lấy hôn nhân ra làm trò đùa.”
Lại có ý ám chỉ quay đầu bổ sung một câu: “Đã là người sắp làm mẹ rồi mà chẳng biết suy nghĩ.”
“Mẹ, ly hôn là con đề xuất.” Trong phòng lập tức truyền đến tiếng phản bác của Tưởng Thừa Trạch.
“Hừ.” Mẹ Tưởng không tiếp lời, chỉ hừ cười một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Lâm Gia Thanh cung kính cúi đầu.
Chờ tiếng bước chân của mẹ Tưởng đi xa, lúc này mới nhìn sang hai người bên trong.
Một người vẻ mặt mệt mỏi đứng dậy khỏi bàn, khẽ gật đầu với Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ, nặn ra nụ cười miễn cưỡng xem như chào hỏi, sau đó cất bước đi ra ngoài. Một người thì đứng bên cửa sổ, thân hình khuất trong bóng rèm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ lo lắng nhìn nhau.
Tưởng Thừa Vũ bước vào bên trong, đưa tay ấn lên vai Tưởng Thừa Trạch như lời an ủi.
Còn Lâm Gia Thanh quay đầu, đuổi theo Dư Mẫn. <!-- AI CONTENT END 1 -->