Chương 55: Giận chó đánh mèo
Trên tầng hai của nhà họ Tưởng là phòng ngủ của ba anh em.
Tưởng Thừa Trạch và Tưởng Thừa Vũ sau khi kết hôn đều ở bên ngoài, nhưng Tết đến hay Trung thu có ngày nghỉ vẫn sẽ ngủ lại trong nhà, bởi vậy phòng vẫn giữ lại, mỗi ngày đều có người quét dọn.
Dư Mẫn đẩy phòng ngủ của Tưởng Thừa Trạch ra, lấy vali trong tủ quần áo rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chuyện ly hôn dù sao cũng đã bị phát hiện.
Cô ấy dứt khoát không chút cố kỵ, vùi đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lâm Gia Thanh muốn giúp đỡ lại cảm thấy lập trường không đúng. Cô đứng sững ở nơi đó, mấy lần muốn nói lại thôi.
“Em muốn nói gì thì nói đi.” Dư Mẫn nói.
Lâm Gia Thanh lúc này mới mở miệng: “Là anh cả ngoại tình đúng không?”
“?” Dư Mẫn đang thu dọn đồ đạc kinh ngạc quay đầu, “Không có. Sao em lại nghĩ thế?”
“Vậy tại sao anh ấy lại đề nghị ly hôn?” Lâm Gia Thanh không hiểu.
Tay Dư Mẫn đang dọn đồ thoáng chậm lại: “Ly hôn là chị đề xuất trước.”
“Thật ra mấy ngày nay anh ta vẫn luôn tranh thủ, tranh thủ khiến chị đổi ý, chị cũng không biết vì sao anh ta ôm đồm chuyện này trước mặt mẹ, chắc là hy vọng có thể cứu vãn được…” Cô ấy nói rồi thoáng dừng lại, như đang than thở về sự lố bịch của anh ấy, “Nhưng cũng chỉ là anh ta đơn phương tình nguyện thôi.”
Lâm Gia Thanh dùng một lúc lâu mới tiêu hóa được lời của cô ấy: “Vậy tại sao chị lại muốn ly hôn?”
Dư Mẫn không nói gì.
Lâm Gia Thanh lại gọi một tiếng: “Chị dâu…”
Dư Mẫn lúc này mới quay đầu nhìn cô, dừng động tác trong tay lại: “Gia Thanh, nếu như, ý chị là lấy ví dụ, nếu như trong lòng chồng em luôn có một bóng hình khác, cưới em chỉ bởi vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ, vì nối dõi tông đường. Và dù em có cố gắng thế nào cũng không thể bước vào trái tim anh ấy, tồn tại trong lòng anh ấy; mà người anh ấy lo lắng và quan tâm hơn cả luôn là một người phụ nữ khác, thì em có chấp nhận được không?”
“…” Lâm Gia Thanh nhất thời trầm mặc.
Cô không khỏi nhớ tới sự bối rối hiện lên trên mặt Tưởng Thừa Vũ lúc trước.
Ánh trăng trắng gì đó, dù chỉ là đã từng tồn tại cũng đủ khiến người ta đau lòng, nếu vẫn chưa buông xuống ——
Vậy người sau đó phải khó chịu biết bao nhiêu.
“Ý chị là trong lòng anh cả có người khác?” Lâm Gia Thanh vẫn không tin lắm, “Nhưng em cảm thấy anh cả cũng rất lo lắng cho chị.”
“Em nói lúc nằm viện ấy hả?”
“Bình thường không phải cũng…” Lâm Gia Thanh phản bác, nhưng cẩn thận ngẫm lại thái độ ngày thường của Tưởng Thừa Trạch đối với Dư Mẫn quả thật không được tốt lắm, đành phải lại gượng gạo đổi lời, “Nhưng… không phải trước đó chị còn mang thai sao?”
Ít nhất thì trên giường rất hài hòa, Lâm Gia Thanh nghĩ.
Dư Mẫn lại cười lạnh: “Đàn ông mà, dù trong lòng đang nhớ một người, cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta ngủ với người khác.”
Lâm Gia Thanh nghĩ đến biểu hiện của Tưởng Thừa Vũ lúc mới kết hôn, nhất thời không thể phản bác.
Vừa lúc Tưởng Thừa Vũ gọi điện thoại tới, cô do dự giây lát rồi nhấn nút cúp máy. Lại rũ mắt thở dài, trong tiếng thở dài tất cả đều là phiền não.
Ánh mắt Dư Mẫn đảo qua đảo lại gương mặt cô và điện thoại di động hai vòng: “Gia Thanh, em muốn uống rượu không?”
Lâm Gia Thanh cứ tưởng uống rượu thì cùng lắm chỉ là ở nhà mở chai rượu, cùng Dư Mẫn đứng bên cửa sổ uống hai ly.
Khi nhân viên pha chế để hai tờ khăn giấy ăn lên quầy bar rồi đặt hai ly cocktail mà cô và Dư Mẫn gọi lên đó, cbưng ly rượu lên uống thử một ngụm.
Lâm Gia Thanh mới phát hiện ——uống rượu trong tưởng tượng của cô vẫn quá văn nghệ, quá bảo thủ.
“Chị dâu, chị và anh cả quen nhau thế nào?” Thấy Dư Mẫn rõ ràng đã ngà ngà say, cô càng tò mò về câu chuyện giữa Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch, nhịn không được mở miệng hỏi.
Dựa theo thông tin cô biết, Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn từ tiểu học đến đại học đều học khác trường. Sau khi Dư Mẫn tốt nghiệp, nền tảng thương mại điện tử mà cô ấy làm việc cũng không liên quan đến Tưởng thị.
Lâm Gia Thanh thật sự không đoán được câu chuyện của hai người bắt đầu như thế nào.
Dư Mẫn quay đầu, đối diện với ánh mắt hoang mang của cô.
Rượu vừa uống chảy xuôi trong máu, khiến cô ấy có cảm giác khác thường muốn trút bỏ hết thảy dục vọng ra ngoài, cười khổ nói: “Chị ấy à, thật ra đã quen Tưởng Thừa Trạch từ rất sớm, chỉ có điều anh ấy không biết thôi…”
“Trong những năm đó, chị đã lén lút theo dõi anh ấy thông qua Mạn Mạn.” Cô ấy nói.
“Mạn Mạn là ai?” Lâm Gia Thanh ngắt lời cô ấy.
“Tô Mạn, bạn thân chung của bọn chị.” Dư Mẫn khẽ cười, xoay tròn ly cocktail màu đỏ tươi của cô ấy, “Không phải em tò mò sao, chính Tô Mạn là người đã kết nối chị với Tưởng Thừa Trạch đó.”
“Khi đó, Tưởng Thừa Trạch và Tô Mạn thật ra đang thích nhau, chỉ là Tưởng Thừa Trạch không biết, Tô Mạn không chỉ thích một mình anh ấy…”
Dư Mẫn bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Câu chuyện rất cũ rích, là kiểu chuyện đối tượng theo đuổi thích bạn thân của mình.
Có lẽ là bị Dư Mẫn lây nhiễm, hoặc có lẽ là Dư Mẫn rất giỏi kể chuyện xưa, trong lời kể êm tai, tâm tình Lâm Gia Thanh cũng phập phồng lên xuống theo, chờ Dư Mẫn kể xong, nước mắt cô suýt nữa đã chảy ra.
“Đám đàn ông ai cũng thích thứ tự mình cảm động.”
“Thích một người thì cứ theo đuổi thôi, hoặc là ôm được mỹ nhân về nhà, hoặc là hết hy vọng, chứ trong lòng nhớ nhung một người nhưng lại cưới một người khác có ích lợi gì?”
“Còn giả bộ thâm tình, giả bộ vô tội cái chứ gì.”
…
Cô không khỏi khịt mũi mắng chửi, lúc đầu mắng Tưởng Thừa Trạch, sau đó biến thành Tưởng Thừa Vũ.
Nghĩ đến anh vừa chưa quên được ánh trăng sáng, lại vừa “lời ngon tiếng ngọt” với cô, Lâm Gia Thanh dứt khoát giận chó đánh mèo đổ hết tội lỗi của Tưởng Thừa Trạch lên đầu anh.
Khi điện thoại của Tưởng Thừa Vũ gọi tới, cô không chút do dự nhấn nút cúp máy.
Tưởng Thừa Vũ lại gọi, cô lại cúp.
Cứ thế lặp đi lặp lại ba bốn lần, cuối cùng cô không kiên nhẫn nhận điện thoại, nổi giận đùng đùng nói với bên kia: “Đừng gọi nữa, em ngủ rồi!”
“Ngủ rồi mà vẫn còn tinh thần thế à?” Tưởng Thừa Vũ.
“…” Lâm Gia Thanh nhất thời nghẹn lời.
“Chị dâu có ở cùng em không?” Tưởng Thừa Vũ lại hỏi.
“Không có!” Lâm Gia Thanh quả quyết trả lời.
Nhưng tiếng Dư Mẫn nói chuyện với bartender bên cạnh lại truyền ra ngoài qua ống nghe.
Tưởng Thừa Vũ lập tức khẳng định hai người đang ở cùng nhau: “Hai người đang ở đâu?”
“Thích ở đâu thì ở đó, là tự do của bọn em mà.” Lâm Gia Thanh mạnh miệng càu nhàu một câu, nhanh chóng cúp điện thoại.
Cuộc gọi chưa đầy một phút.
Nhưng Tưởng Thừa Vũ vẫn có thể thông qua tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia suy đoán ra hai người đang ở quán bar.
Có phải tới đây mọi người đều tò mò câu chuyện của anh cả chị dâu không?
Thông tin cập nhật là tác giả có viết truyện riêng của hai anh chị này nhé, mà ngược nha, mọi người thích theo dõi tiếp thì quay ra trang chủ của truyện Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân đánh giá đủ 5 sao, chừng nào trên 200 lượt đánh giá Làn mở truyện nhe. Lượt đánh giá này chỉ thể hiện số người muốn đọc tiếp để Làn có động lực mở hố tiếp thôi chứ không bắt ép ai cả, mọi người cảm thấy vừa ý với truyện thì hẵng đánh giá nha ^^
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Tưởng Thừa Trạch và Tưởng Thừa Vũ sau khi kết hôn đều ở bên ngoài, nhưng Tết đến hay Trung thu có ngày nghỉ vẫn sẽ ngủ lại trong nhà, bởi vậy phòng vẫn giữ lại, mỗi ngày đều có người quét dọn.
Dư Mẫn đẩy phòng ngủ của Tưởng Thừa Trạch ra, lấy vali trong tủ quần áo rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chuyện ly hôn dù sao cũng đã bị phát hiện.
Cô ấy dứt khoát không chút cố kỵ, vùi đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lâm Gia Thanh muốn giúp đỡ lại cảm thấy lập trường không đúng. Cô đứng sững ở nơi đó, mấy lần muốn nói lại thôi.
“Em muốn nói gì thì nói đi.” Dư Mẫn nói.
Lâm Gia Thanh lúc này mới mở miệng: “Là anh cả ngoại tình đúng không?”
“?” Dư Mẫn đang thu dọn đồ đạc kinh ngạc quay đầu, “Không có. Sao em lại nghĩ thế?”
“Vậy tại sao anh ấy lại đề nghị ly hôn?” Lâm Gia Thanh không hiểu.
Tay Dư Mẫn đang dọn đồ thoáng chậm lại: “Ly hôn là chị đề xuất trước.”
“Thật ra mấy ngày nay anh ta vẫn luôn tranh thủ, tranh thủ khiến chị đổi ý, chị cũng không biết vì sao anh ta ôm đồm chuyện này trước mặt mẹ, chắc là hy vọng có thể cứu vãn được…” Cô ấy nói rồi thoáng dừng lại, như đang than thở về sự lố bịch của anh ấy, “Nhưng cũng chỉ là anh ta đơn phương tình nguyện thôi.”
Lâm Gia Thanh dùng một lúc lâu mới tiêu hóa được lời của cô ấy: “Vậy tại sao chị lại muốn ly hôn?”
Dư Mẫn không nói gì.
Lâm Gia Thanh lại gọi một tiếng: “Chị dâu…”
Dư Mẫn lúc này mới quay đầu nhìn cô, dừng động tác trong tay lại: “Gia Thanh, nếu như, ý chị là lấy ví dụ, nếu như trong lòng chồng em luôn có một bóng hình khác, cưới em chỉ bởi vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ, vì nối dõi tông đường. Và dù em có cố gắng thế nào cũng không thể bước vào trái tim anh ấy, tồn tại trong lòng anh ấy; mà người anh ấy lo lắng và quan tâm hơn cả luôn là một người phụ nữ khác, thì em có chấp nhận được không?”
“…” Lâm Gia Thanh nhất thời trầm mặc.
Cô không khỏi nhớ tới sự bối rối hiện lên trên mặt Tưởng Thừa Vũ lúc trước.
Ánh trăng trắng gì đó, dù chỉ là đã từng tồn tại cũng đủ khiến người ta đau lòng, nếu vẫn chưa buông xuống ——
Vậy người sau đó phải khó chịu biết bao nhiêu.
“Ý chị là trong lòng anh cả có người khác?” Lâm Gia Thanh vẫn không tin lắm, “Nhưng em cảm thấy anh cả cũng rất lo lắng cho chị.”
“Em nói lúc nằm viện ấy hả?”
“Bình thường không phải cũng…” Lâm Gia Thanh phản bác, nhưng cẩn thận ngẫm lại thái độ ngày thường của Tưởng Thừa Trạch đối với Dư Mẫn quả thật không được tốt lắm, đành phải lại gượng gạo đổi lời, “Nhưng… không phải trước đó chị còn mang thai sao?”
Ít nhất thì trên giường rất hài hòa, Lâm Gia Thanh nghĩ.
Dư Mẫn lại cười lạnh: “Đàn ông mà, dù trong lòng đang nhớ một người, cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta ngủ với người khác.”
Lâm Gia Thanh nghĩ đến biểu hiện của Tưởng Thừa Vũ lúc mới kết hôn, nhất thời không thể phản bác.
Vừa lúc Tưởng Thừa Vũ gọi điện thoại tới, cô do dự giây lát rồi nhấn nút cúp máy. Lại rũ mắt thở dài, trong tiếng thở dài tất cả đều là phiền não.
Ánh mắt Dư Mẫn đảo qua đảo lại gương mặt cô và điện thoại di động hai vòng: “Gia Thanh, em muốn uống rượu không?”
Lâm Gia Thanh cứ tưởng uống rượu thì cùng lắm chỉ là ở nhà mở chai rượu, cùng Dư Mẫn đứng bên cửa sổ uống hai ly.
Khi nhân viên pha chế để hai tờ khăn giấy ăn lên quầy bar rồi đặt hai ly cocktail mà cô và Dư Mẫn gọi lên đó, cbưng ly rượu lên uống thử một ngụm.
Lâm Gia Thanh mới phát hiện ——uống rượu trong tưởng tượng của cô vẫn quá văn nghệ, quá bảo thủ.
“Chị dâu, chị và anh cả quen nhau thế nào?” Thấy Dư Mẫn rõ ràng đã ngà ngà say, cô càng tò mò về câu chuyện giữa Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch, nhịn không được mở miệng hỏi.
Dựa theo thông tin cô biết, Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn từ tiểu học đến đại học đều học khác trường. Sau khi Dư Mẫn tốt nghiệp, nền tảng thương mại điện tử mà cô ấy làm việc cũng không liên quan đến Tưởng thị.
Lâm Gia Thanh thật sự không đoán được câu chuyện của hai người bắt đầu như thế nào.
Dư Mẫn quay đầu, đối diện với ánh mắt hoang mang của cô.
Rượu vừa uống chảy xuôi trong máu, khiến cô ấy có cảm giác khác thường muốn trút bỏ hết thảy dục vọng ra ngoài, cười khổ nói: “Chị ấy à, thật ra đã quen Tưởng Thừa Trạch từ rất sớm, chỉ có điều anh ấy không biết thôi…”
“Trong những năm đó, chị đã lén lút theo dõi anh ấy thông qua Mạn Mạn.” Cô ấy nói.
“Mạn Mạn là ai?” Lâm Gia Thanh ngắt lời cô ấy.
“Tô Mạn, bạn thân chung của bọn chị.” Dư Mẫn khẽ cười, xoay tròn ly cocktail màu đỏ tươi của cô ấy, “Không phải em tò mò sao, chính Tô Mạn là người đã kết nối chị với Tưởng Thừa Trạch đó.”
“Khi đó, Tưởng Thừa Trạch và Tô Mạn thật ra đang thích nhau, chỉ là Tưởng Thừa Trạch không biết, Tô Mạn không chỉ thích một mình anh ấy…”
Dư Mẫn bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Câu chuyện rất cũ rích, là kiểu chuyện đối tượng theo đuổi thích bạn thân của mình.
Có lẽ là bị Dư Mẫn lây nhiễm, hoặc có lẽ là Dư Mẫn rất giỏi kể chuyện xưa, trong lời kể êm tai, tâm tình Lâm Gia Thanh cũng phập phồng lên xuống theo, chờ Dư Mẫn kể xong, nước mắt cô suýt nữa đã chảy ra.
“Đám đàn ông ai cũng thích thứ tự mình cảm động.”
“Thích một người thì cứ theo đuổi thôi, hoặc là ôm được mỹ nhân về nhà, hoặc là hết hy vọng, chứ trong lòng nhớ nhung một người nhưng lại cưới một người khác có ích lợi gì?”
“Còn giả bộ thâm tình, giả bộ vô tội cái chứ gì.”
…
Cô không khỏi khịt mũi mắng chửi, lúc đầu mắng Tưởng Thừa Trạch, sau đó biến thành Tưởng Thừa Vũ.
Nghĩ đến anh vừa chưa quên được ánh trăng sáng, lại vừa “lời ngon tiếng ngọt” với cô, Lâm Gia Thanh dứt khoát giận chó đánh mèo đổ hết tội lỗi của Tưởng Thừa Trạch lên đầu anh.
Khi điện thoại của Tưởng Thừa Vũ gọi tới, cô không chút do dự nhấn nút cúp máy.
Tưởng Thừa Vũ lại gọi, cô lại cúp.
Cứ thế lặp đi lặp lại ba bốn lần, cuối cùng cô không kiên nhẫn nhận điện thoại, nổi giận đùng đùng nói với bên kia: “Đừng gọi nữa, em ngủ rồi!”
“Ngủ rồi mà vẫn còn tinh thần thế à?” Tưởng Thừa Vũ.
“…” Lâm Gia Thanh nhất thời nghẹn lời.
“Chị dâu có ở cùng em không?” Tưởng Thừa Vũ lại hỏi.
“Không có!” Lâm Gia Thanh quả quyết trả lời.
Nhưng tiếng Dư Mẫn nói chuyện với bartender bên cạnh lại truyền ra ngoài qua ống nghe.
Tưởng Thừa Vũ lập tức khẳng định hai người đang ở cùng nhau: “Hai người đang ở đâu?”
“Thích ở đâu thì ở đó, là tự do của bọn em mà.” Lâm Gia Thanh mạnh miệng càu nhàu một câu, nhanh chóng cúp điện thoại.
Cuộc gọi chưa đầy một phút.
Nhưng Tưởng Thừa Vũ vẫn có thể thông qua tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia suy đoán ra hai người đang ở quán bar.
Có phải tới đây mọi người đều tò mò câu chuyện của anh cả chị dâu không?
Thông tin cập nhật là tác giả có viết truyện riêng của hai anh chị này nhé, mà ngược nha, mọi người thích theo dõi tiếp thì quay ra trang chủ của truyện Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân đánh giá đủ 5 sao, chừng nào trên 200 lượt đánh giá Làn mở truyện nhe. Lượt đánh giá này chỉ thể hiện số người muốn đọc tiếp để Làn có động lực mở hố tiếp thôi chứ không bắt ép ai cả, mọi người cảm thấy vừa ý với truyện thì hẵng đánh giá nha ^^
<!-- AI CONTENT END 1 -->