Chương 48: Vua #5
Edit: Bàn
Ngày tiếp theo, trên trang đầu quả nhiên có bài báo về vua. Tiếc là lời Edwin quá lộ liễu, người phát ngôn công khai của vua đã phải gây áp lực xử lý vụ scandal lẽ ra phải gây náo động chỉ sau một đêm. Phóng viên gắng gượng sửa mờ ám thành tình thầy trò, phần giải thích liên quan đến hoa và bình hoa đương nhiên đã bị xoá.
Thanh Trường Dạ lấy được vài thông tin về bệnh nan y từ A, sau khi suy xét, hắn chọn một loại bệnh di truyền hiếm gặp tên là "Dolan." Hội chứng Dolan là một căn bệnh mới được phát hiện vào thế kỷ trước, di truyền lặn theo nhiễm sắc thể Y, phần lớn bệnh nhân là nam giới. Hội chứng Dolan có thời gian ủ bệnh dài, hầu hết bệnh nhân đều không nhận ra mình mắc bệnh ở giai đoạn đầu, đến giai đoạn sau, bệnh đột ngột phát tác, biểu hiện duy nhất là một lượng lớn thời gian trôi mất không rõ lý do, vì vậy người bệnh dần suy yếu.
Ngày săn bắn mùa thu của Liên bang sắp tới, theo thông lệ, hàng năm vua đều sẽ rời khỏi đế đô trong hơn nửa tháng, đích thân ra tiền tuyến tham gia trận vây quét Trùng tộc của con người. Săn bắn mùa thu không chỉ cổ vũ tinh thần chiến sĩ ở tiền tuyến, mà còn củng cố hình tượng của tầng lớp thống trị. Không thể nghi ngờ, săn bắn mùa thu đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với Edwin trong việc nhanh chóng ổn định địa vị sau khi nhậm chức. Thanh Trường Dạ xoay bút trong tay, vừa mở trình duyện web, tin tức đầu tiên hắn nhìn thấy là báo cáo tiền tuyến về săn bắn mùa thu. Vua đã đi được một tuần, toàn bộ Liên bang đều đang dõi theo động tĩnh của y, ngày nào cũng có vô số tin tức mặt trận gửi về, nhưng hôm nay hơi khác. Theo báo cáo, sau khi tới thiên hà l'Hôpital bị Trùng tộc xâm chiếm, hạm đội Liên bang bắt đầu mất liên lạc. Ngay cả với công nghệ liên lạc hiện tại, việc mất tín hiệu khi tiến vào vùng đất không người cũng là tình huống rất bình thường, Thanh Trường Dạ không để ý lắm. Ngày thứ 2, ngày thứ 3... Tròn 5 ngày, hạm đội Liên bang vẫn không thể liên lạc với tổng bộ. A bô lô ba la gửi đến đủ loại tin đồn mỗi ngày, nào là chiến sĩ ở tiền tuyến xưng vương hôm nay lại chém được bao nhiêu cái đầu của Trùng tộc, tinh hạm Liên bang bị phá tan không còn một mảnh vụn, đầu một vị Hồng y nào đó bị Trùng nuốt thẳng vào bụng. Đủ loại tin tức lung tung xếp đống, Thanh Trường Dạ ma xui quỷ khiến không bảo A câm miệng. Đến tối ngày thứ 6, hắn nhận được một cuộc điện thoại khi đang tắm. Người biết thông tin của hắn không nhiều, Thanh Trường Dạ nhấn nút nghe.
"Hôm nay nhận được gì?"
Không biết Edwin trước khi đi đã phân phó thế nào, hàng ngày Thanh Trường Dạ đều nhận được đủ loại quà, máy liên lạc kiểu mới, áo sơ mi, hoa, thậm chí là một bữa ăn tối, ngày nào hắn cũng ký tên mình dưới ánh mắt mập mờ của nhân viên chuyển phát nhanh. Tất cả mọi thứ đến từ hoàng cung đế đô. Thanh Trường Dạ liếc nhìn sữa tắm được hắn dùng một phần nhỏ trong phòng tắm, chiếc bình thuỷ tinh màu xanh lục nhạt tinh tế sang trọng trong phòng tắm giản đơn của học sinh vô cùng gây sự chú ý, loè loẹt giống y như chủ nhân thực sự của nó.
"Sữa tắm."
"Mùi gì thế?"
"Không ngửi thấy, rất nhạt." Thanh Trường Dạ đặt máy liên lạc lên giường, hắn cởi khăn tắm, lấy áo choàng tắm và đồ lót ở bên cạnh, tiếng thay quần áo thưa thớt khiến vua ở đầu bên kia máy liên lạc cười cười: "Húng chanh. Nếu trên người em có mùi này, tôi sẽ rất muốn liếm, cứ dùng cho đến khi tôi về nhé?"
Thanh Trường Dạ đang muốn mở miệng, đầu bên kia truyền đến tiếng đùa giỡn của người đàn ông lạ: "Bệ hạ! Điện thoại play!"
"Bên cạnh anh có người?"
"Ừm," Edwin trả lời một cách đương nhiên: "Bọn tôi đều bị nhốt ở đây, vừa có một chuyên gia công nghệ tìm được tín hiệu, làm một cái máy liên lạc đơn giản, hắn nói cái này có thể duy trì nhiều nhất... mấy phút? Này này?... Xong, hắn tức tôi đến ngất rồi."
"Anh không phát tín hiệu cầu cứu?" Thanh Trường Dạ hiếm thấy có phần ngạc nhiên, người bình thường vào lúc này đều sẽ chọn liên lạc với tổng bộ trước, vậy mà Edwin lại gọi cho hắn, cũng không sợ bị binh lính xung quanh đánh hội đồng đến chết: "Ai cũng kêu cứu được, nhưng tôi mới là bạn trai mất tích 6 ngày của em mà. Tôi nói với mọi người em chân dài eo thon mông vểnh, hot lắm, vì chuyện đại sự cả đời của bệ hạ nên không ai có ý kiến gì."
"..." Hắn đã tưởng tượng được ra vẻ mặt của mọi người khi vua vẻ mặt vô lại cướp đi máy liên lạc.
"Cho nên lát nữa phiền Tiểu Dạ giúp tôi cầu cứu vậy."
"Vị trí?"
Edwin trả lời một dãy số, tiếng y dần trở nên không rõ ràng, có lẽ là tín hiệu sắp đứt rồi, trong mơ hồ, Thanh Trường Dạ nghe thấy Edwin còn nói gì đó. Trong điều kiện bình thường, Thanh Trường Dạ sẽ không trả lời câu hỏi nghe không rõ, nhưng đối phương đã chọn gọi cho hắn trước tiên để báo an toàn trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa tín hiệu lúc này không tốt, Edwin cũng không thể nghe rõ hắn nói. Thanh Trường Dạ liền không nghĩ nhiều, đáp lại một tiếng. Sau này hắn mới biết lúc đó bên ngực phải Edwin đang chảy máu. Từ đầu đến cuối, tiếng hít thở của đối phương đều vô cùng bình tĩnh, ngay cả Thanh Trường Dạ cũng không thể nghe ra tình trạng của hắn. Tim của Trùng ở bên phải, con Trùng tấn công vua nhắm vào ngực phải theo thói quen, nếu không thứ sau này Thanh Trường Dạ nhìn thấy sẽ là cái xác của đối phương.
Săn bắn mùa thu kéo dài 20 ngày, nhưng cuối tháng vua mới trở về từ tiền tuyến. Khi y trở về, đế đô đã tổ chức một buổi lễ chào đón long trọng. Đáng tiếc hôm đó lại là ngày thứ 2, Thanh Trường Dạ có lớp cả ngày, các học sinh trong phòng học tụ lại thảo luận về săn bắn mùa thu lần này, bỗng nhiên có người nhìn về phía Thanh Trường Dạ vẫn luôn im lặng.
"Thanh Trường Dạ, cậu biết tình trạng cơ thể của vua không?"
Đó là một cô gái chưa từng nói chuyện với hắn, nói chính xác là, trong phòng học này, ngoại trừ Vera, hắn gần như chưa từng nói chuyện với ai. Hắn thấy có người lén kéo nữ sinh đặt câu hỏi, có lẽ là bất mãn với cô gái chủ động bắt chuyện với hắn. Vera hung dữ liếc nhìn nam sinh kéo người, người sau chợt nhếch môi đầy ác ý: "Dorothy, cậu hỏi nó làm gì, con riêng ngoài bệ hạ ra chỉ để ý đến đại tiểu thư Vera thôi, đối với hắn, chúng ta đều là người bình thường chẳng đáng nhắc tới."
"Cậu có ý gì?" Vera bùng nổ, nghe thấy những lời này, hàng mày đẹp dựng thẳng. Thanh Trường Dạ ngẩng đầu nhìn về phía nam sinh nói chuyện. Hắn có ấn tượng với khuôn mặt này, nam sinh nói chuyện từng tỏ tình với Vera, nhưng những ngày đó Vera đang đầy hứng thú với hắn, gần như ngày nào cũng chạy theo tìm hắn, bị đối phương ghi thù là điều đương nhiên. Trước khi nam sinh trả lời, Thanh Trường Dạ mỉm cười với Dorothy nói: "Hắn không sao, lúc trước gãy mấy xương sườn bên phải, giờ hẳn là ổn rồi."
"..." Dorothy chớp chớp mắt, như có phần không tin Thanh Trường Dạ sẽ nói chuyện với cô. Nam sinh tóc đen mắt đen nhìn cô một cách chăm chú, như thể trong đôi mắt tựa u đầm kia chỉ có bóng dáng của cô, Vera vẻ mặt phát điên a a a a a, câu nói tiếp theo của Thanh Trường Dạ càng làm Vera thêm phát điên: "Tôi chưa từng nghĩ cô gái xinh đẹp như là người bình thường." Thanh Trường Dạ rời mắt khỏi Dorothy, liếc nhìn nam sinh gây sự: "Trước đây không, sau này cũng sẽ không."
"Ấy," Dorothy mở lời giữa sự yên tĩnh: "Cậu nên cười nhiều hơn."
"Đúng vậy đúng vậy." Những lời này của cô nói ra tiếng lòng của hầu hết các cô gái, các cô vốn chỉ muốn nhìn trò hay, nhưng ánh mắt lại bất tri bất giác bị người kia hấp dẫn. Thanh Trường Dạ chuyển đến học viện Madeleine giữa chừng, trước khi hắn tới, mặc dù vua sẽ nói đùa cùng mọi người, nhưng đều luôn giữ khoảng cách lịch sự với mọi người, chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Chỉ có mình hắn vừa tới đã hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, cảm giác này như thể hắn đã lấy đi mọi sự chú ý của vua. Thanh Trường Dạ chưa bao giờ chủ động giao lưu cùng những người khác, lâu ngày, mọi người đương nhiên sẽ cô lập hắn.
"Cậu cười hơi giống Freyr đó," Thấy Thanh Trường Dạ mờ mịt nhìn mình, nữ sinh nói chuyện nhanh chóng giải thích: "Chính là một minh tinh rất nổi tiếng gần đây."
"Không, tớ thấy giống Haynes hơn." Lại có nữ sinh chen vào nói: "Bảo sao vua thích cậu..."
"Giống cái rắm," Vera đặt mông ngồi lên bàn Thanh Trường Dạ: "Giờ mới phát hiện hắn đẹp à? Chậm rồi chậm rồi," Tóc bạch kim đổ sau lưng cô, đôi chân dài xinh đẹp để sát nhau có thể khiến mọi chàng trai tuổi mới lớn chết mê chết mệt, động tác của Vera mặc dù có chút thô lỗ, nhưng tư thế lại tao nhã bậc nhất: "Sống là người của vua, chết là quỷ của tiểu thư Vera, nhìn nữa là tôi ghen đấy."
Mọi người đều biết Vera đang nói đùa, người sáng suốt đều có thể nhìn ra mối quan hệ bây giờ của vua và Thanh Trường Dạ đã vượt qua giới hạn chủ đề mô phỏng từ lâu. Các cô gái nửa thật nửa đùa trêu chọc cô, Vera không để ý, cô quay đầu nháy mắt đầy quyến rũ với Thanh Trường Dạ. Biết Vera đang giúp mình giải vây, hắn đang muốn nói thì có học sinh đi tới: "Thanh Trường Dạ, có người tìm cậu."
Dưới ánh mắt đẩy ẩn ý của các học sinh, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng học. Người đàn ông đứng ngoài cửa thân hình cao lớn, hình như đến rất vội, quân phục trên người vẫn chưa thay ra. Quân phục Liên bang là màu xanh lam đậm, tượng trưng cho vũ trụ mênh mông bát ngát, màu xanh này làm da người mặc trắng vô cùng. Nhưng Edwin mặc quân phục luôn có chút luộm thuộm, áo khoác của y cởi ra, áo sơ mi bên trong có mấy cúc không cài, lộ ra xương quai xanh gầy gò. Thấy hắn đi ra, Edwin xoa xoa đầu Thanh Trường Dạ.
"Không phải anh đang ăn mừng à?" Thanh Trường Dạ rất hiểu tính cách y: "Trốn ra ngoài?"
"Không muốn gặp mấy lão già Hồng y đó," Edwin làm mặt quỷ: "Lúc bọn họ nói chúc mừng bệ hạ chiến thắng trở về như đang nói đm bệ hạ sao ngài còn chưa chết."
"Vết thương khỏi rồi?" Thanh Trường Dạ đặt tay lên ngực y, ngón tay thon dài trắng nõn sượt qua chỗ nhạy cảm của Edwin, đôi mắt xanh lục trong veo của người đàn ông tối sầm lại, giọng cũng hơi khàn: "Khỏi rồi. Tôi thấy..."
"Anh có thể đại chiến 300 hiệp cùng tôi?"
"Thông minh lên rồi, Tiểu Dạ." Edwin ôm hắn ngửi ngửi: "Mùi húng chanh, em chắc chắn rất yêu tôi."
"Có thể nói như vậy." Lời Thanh Trường Dạ làm mắt người đàn ông sáng lên, nhân lúc Edwin không tập trung, hắn ấn lên bên ngực phải của y, khuôn mặt anh tuấn của vua hơi vặn vẹo, Thanh Trường Dạ cười khẽ: "Tôi yêu anh thế này, để không làm anh vất vả quá sức, thời gian này đổi sang tôi chăm sóc anh nhé?"
"..." Edwin khéo léo bỏ qua chủ đề này, y như làm ảo thuật lấy ra một cái máy ghi âm, sau khi ấn nút phát, từ bên trong truyền ra tiếng tạp âm rè rè. Ban đầu Thanh Trường Dạ không nghe rõ ở trong nói gì, nghe thấy tiếng trả lời của mình xong, vẻ mặt hắn thay đổi.
"Tiểu Dạ, nếu tôi còn sống trở về, muốn xem em mặc đồ hầu gái, đồng phục y tá... Còn đồ gì nữa? Dù sao thì cứ mấy loại đồ sexy là được. Đồng ý không đồng ý không?"
Giọng Thanh Trường Dạ trong máy ghi âm rất dịu dàng, như đang an ủi con vật nhỏ đáng thương nào đó.
"Được, tuỳ anh."
Thanh Trường Dạ: "..."
"Đã nói thì phải giữ lời. Mặc đồ hầu gái có lẽ hơi làm khó em," Edwin vô liêm sỉ sờ sờ cằm: "Làm tròn lên, chỉ mặc tạp dề hầu gái thôi."
"..."
"Nhưng cái này là động lực giúp tôi sống sót đấy," Để ngăn hắn phản kháng, Edwin ôm chặt hắn rồi hôn lên: "Em không biết, khi đó tôi muốn nói lời cuối với em, cả hành tinh đều là Trùng, chúng bẻ khoá mật mã của bọn tôi, bày một tấm lưới khổng lồ dụ bọn tôi vào..."
"Ưm!" Ngón tay Edwin đưa vào miệng hắn khuấy động, nước bọt Thanh Trường Dạ chảy xuống ngón tay của vua.
"Nhưng vừa nghe thấy em nói, tôi liền nghĩ, tôi nhất định phải như một vị anh hùng trở về gặp em. Yêu em nhất mà."
Ngày tiếp theo, trên trang đầu quả nhiên có bài báo về vua. Tiếc là lời Edwin quá lộ liễu, người phát ngôn công khai của vua đã phải gây áp lực xử lý vụ scandal lẽ ra phải gây náo động chỉ sau một đêm. Phóng viên gắng gượng sửa mờ ám thành tình thầy trò, phần giải thích liên quan đến hoa và bình hoa đương nhiên đã bị xoá.
Thanh Trường Dạ lấy được vài thông tin về bệnh nan y từ A, sau khi suy xét, hắn chọn một loại bệnh di truyền hiếm gặp tên là "Dolan." Hội chứng Dolan là một căn bệnh mới được phát hiện vào thế kỷ trước, di truyền lặn theo nhiễm sắc thể Y, phần lớn bệnh nhân là nam giới. Hội chứng Dolan có thời gian ủ bệnh dài, hầu hết bệnh nhân đều không nhận ra mình mắc bệnh ở giai đoạn đầu, đến giai đoạn sau, bệnh đột ngột phát tác, biểu hiện duy nhất là một lượng lớn thời gian trôi mất không rõ lý do, vì vậy người bệnh dần suy yếu.
Ngày săn bắn mùa thu của Liên bang sắp tới, theo thông lệ, hàng năm vua đều sẽ rời khỏi đế đô trong hơn nửa tháng, đích thân ra tiền tuyến tham gia trận vây quét Trùng tộc của con người. Săn bắn mùa thu không chỉ cổ vũ tinh thần chiến sĩ ở tiền tuyến, mà còn củng cố hình tượng của tầng lớp thống trị. Không thể nghi ngờ, săn bắn mùa thu đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với Edwin trong việc nhanh chóng ổn định địa vị sau khi nhậm chức. Thanh Trường Dạ xoay bút trong tay, vừa mở trình duyện web, tin tức đầu tiên hắn nhìn thấy là báo cáo tiền tuyến về săn bắn mùa thu. Vua đã đi được một tuần, toàn bộ Liên bang đều đang dõi theo động tĩnh của y, ngày nào cũng có vô số tin tức mặt trận gửi về, nhưng hôm nay hơi khác. Theo báo cáo, sau khi tới thiên hà l'Hôpital bị Trùng tộc xâm chiếm, hạm đội Liên bang bắt đầu mất liên lạc. Ngay cả với công nghệ liên lạc hiện tại, việc mất tín hiệu khi tiến vào vùng đất không người cũng là tình huống rất bình thường, Thanh Trường Dạ không để ý lắm. Ngày thứ 2, ngày thứ 3... Tròn 5 ngày, hạm đội Liên bang vẫn không thể liên lạc với tổng bộ. A bô lô ba la gửi đến đủ loại tin đồn mỗi ngày, nào là chiến sĩ ở tiền tuyến xưng vương hôm nay lại chém được bao nhiêu cái đầu của Trùng tộc, tinh hạm Liên bang bị phá tan không còn một mảnh vụn, đầu một vị Hồng y nào đó bị Trùng nuốt thẳng vào bụng. Đủ loại tin tức lung tung xếp đống, Thanh Trường Dạ ma xui quỷ khiến không bảo A câm miệng. Đến tối ngày thứ 6, hắn nhận được một cuộc điện thoại khi đang tắm. Người biết thông tin của hắn không nhiều, Thanh Trường Dạ nhấn nút nghe.
"Hôm nay nhận được gì?"
Không biết Edwin trước khi đi đã phân phó thế nào, hàng ngày Thanh Trường Dạ đều nhận được đủ loại quà, máy liên lạc kiểu mới, áo sơ mi, hoa, thậm chí là một bữa ăn tối, ngày nào hắn cũng ký tên mình dưới ánh mắt mập mờ của nhân viên chuyển phát nhanh. Tất cả mọi thứ đến từ hoàng cung đế đô. Thanh Trường Dạ liếc nhìn sữa tắm được hắn dùng một phần nhỏ trong phòng tắm, chiếc bình thuỷ tinh màu xanh lục nhạt tinh tế sang trọng trong phòng tắm giản đơn của học sinh vô cùng gây sự chú ý, loè loẹt giống y như chủ nhân thực sự của nó.
"Sữa tắm."
"Mùi gì thế?"
"Không ngửi thấy, rất nhạt." Thanh Trường Dạ đặt máy liên lạc lên giường, hắn cởi khăn tắm, lấy áo choàng tắm và đồ lót ở bên cạnh, tiếng thay quần áo thưa thớt khiến vua ở đầu bên kia máy liên lạc cười cười: "Húng chanh. Nếu trên người em có mùi này, tôi sẽ rất muốn liếm, cứ dùng cho đến khi tôi về nhé?"
Thanh Trường Dạ đang muốn mở miệng, đầu bên kia truyền đến tiếng đùa giỡn của người đàn ông lạ: "Bệ hạ! Điện thoại play!"
"Bên cạnh anh có người?"
"Ừm," Edwin trả lời một cách đương nhiên: "Bọn tôi đều bị nhốt ở đây, vừa có một chuyên gia công nghệ tìm được tín hiệu, làm một cái máy liên lạc đơn giản, hắn nói cái này có thể duy trì nhiều nhất... mấy phút? Này này?... Xong, hắn tức tôi đến ngất rồi."
"Anh không phát tín hiệu cầu cứu?" Thanh Trường Dạ hiếm thấy có phần ngạc nhiên, người bình thường vào lúc này đều sẽ chọn liên lạc với tổng bộ trước, vậy mà Edwin lại gọi cho hắn, cũng không sợ bị binh lính xung quanh đánh hội đồng đến chết: "Ai cũng kêu cứu được, nhưng tôi mới là bạn trai mất tích 6 ngày của em mà. Tôi nói với mọi người em chân dài eo thon mông vểnh, hot lắm, vì chuyện đại sự cả đời của bệ hạ nên không ai có ý kiến gì."
"..." Hắn đã tưởng tượng được ra vẻ mặt của mọi người khi vua vẻ mặt vô lại cướp đi máy liên lạc.
"Cho nên lát nữa phiền Tiểu Dạ giúp tôi cầu cứu vậy."
"Vị trí?"
Edwin trả lời một dãy số, tiếng y dần trở nên không rõ ràng, có lẽ là tín hiệu sắp đứt rồi, trong mơ hồ, Thanh Trường Dạ nghe thấy Edwin còn nói gì đó. Trong điều kiện bình thường, Thanh Trường Dạ sẽ không trả lời câu hỏi nghe không rõ, nhưng đối phương đã chọn gọi cho hắn trước tiên để báo an toàn trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa tín hiệu lúc này không tốt, Edwin cũng không thể nghe rõ hắn nói. Thanh Trường Dạ liền không nghĩ nhiều, đáp lại một tiếng. Sau này hắn mới biết lúc đó bên ngực phải Edwin đang chảy máu. Từ đầu đến cuối, tiếng hít thở của đối phương đều vô cùng bình tĩnh, ngay cả Thanh Trường Dạ cũng không thể nghe ra tình trạng của hắn. Tim của Trùng ở bên phải, con Trùng tấn công vua nhắm vào ngực phải theo thói quen, nếu không thứ sau này Thanh Trường Dạ nhìn thấy sẽ là cái xác của đối phương.
Săn bắn mùa thu kéo dài 20 ngày, nhưng cuối tháng vua mới trở về từ tiền tuyến. Khi y trở về, đế đô đã tổ chức một buổi lễ chào đón long trọng. Đáng tiếc hôm đó lại là ngày thứ 2, Thanh Trường Dạ có lớp cả ngày, các học sinh trong phòng học tụ lại thảo luận về săn bắn mùa thu lần này, bỗng nhiên có người nhìn về phía Thanh Trường Dạ vẫn luôn im lặng.
"Thanh Trường Dạ, cậu biết tình trạng cơ thể của vua không?"
Đó là một cô gái chưa từng nói chuyện với hắn, nói chính xác là, trong phòng học này, ngoại trừ Vera, hắn gần như chưa từng nói chuyện với ai. Hắn thấy có người lén kéo nữ sinh đặt câu hỏi, có lẽ là bất mãn với cô gái chủ động bắt chuyện với hắn. Vera hung dữ liếc nhìn nam sinh kéo người, người sau chợt nhếch môi đầy ác ý: "Dorothy, cậu hỏi nó làm gì, con riêng ngoài bệ hạ ra chỉ để ý đến đại tiểu thư Vera thôi, đối với hắn, chúng ta đều là người bình thường chẳng đáng nhắc tới."
"Cậu có ý gì?" Vera bùng nổ, nghe thấy những lời này, hàng mày đẹp dựng thẳng. Thanh Trường Dạ ngẩng đầu nhìn về phía nam sinh nói chuyện. Hắn có ấn tượng với khuôn mặt này, nam sinh nói chuyện từng tỏ tình với Vera, nhưng những ngày đó Vera đang đầy hứng thú với hắn, gần như ngày nào cũng chạy theo tìm hắn, bị đối phương ghi thù là điều đương nhiên. Trước khi nam sinh trả lời, Thanh Trường Dạ mỉm cười với Dorothy nói: "Hắn không sao, lúc trước gãy mấy xương sườn bên phải, giờ hẳn là ổn rồi."
"..." Dorothy chớp chớp mắt, như có phần không tin Thanh Trường Dạ sẽ nói chuyện với cô. Nam sinh tóc đen mắt đen nhìn cô một cách chăm chú, như thể trong đôi mắt tựa u đầm kia chỉ có bóng dáng của cô, Vera vẻ mặt phát điên a a a a a, câu nói tiếp theo của Thanh Trường Dạ càng làm Vera thêm phát điên: "Tôi chưa từng nghĩ cô gái xinh đẹp như là người bình thường." Thanh Trường Dạ rời mắt khỏi Dorothy, liếc nhìn nam sinh gây sự: "Trước đây không, sau này cũng sẽ không."
"Ấy," Dorothy mở lời giữa sự yên tĩnh: "Cậu nên cười nhiều hơn."
"Đúng vậy đúng vậy." Những lời này của cô nói ra tiếng lòng của hầu hết các cô gái, các cô vốn chỉ muốn nhìn trò hay, nhưng ánh mắt lại bất tri bất giác bị người kia hấp dẫn. Thanh Trường Dạ chuyển đến học viện Madeleine giữa chừng, trước khi hắn tới, mặc dù vua sẽ nói đùa cùng mọi người, nhưng đều luôn giữ khoảng cách lịch sự với mọi người, chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Chỉ có mình hắn vừa tới đã hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, cảm giác này như thể hắn đã lấy đi mọi sự chú ý của vua. Thanh Trường Dạ chưa bao giờ chủ động giao lưu cùng những người khác, lâu ngày, mọi người đương nhiên sẽ cô lập hắn.
"Cậu cười hơi giống Freyr đó," Thấy Thanh Trường Dạ mờ mịt nhìn mình, nữ sinh nói chuyện nhanh chóng giải thích: "Chính là một minh tinh rất nổi tiếng gần đây."
"Không, tớ thấy giống Haynes hơn." Lại có nữ sinh chen vào nói: "Bảo sao vua thích cậu..."
"Giống cái rắm," Vera đặt mông ngồi lên bàn Thanh Trường Dạ: "Giờ mới phát hiện hắn đẹp à? Chậm rồi chậm rồi," Tóc bạch kim đổ sau lưng cô, đôi chân dài xinh đẹp để sát nhau có thể khiến mọi chàng trai tuổi mới lớn chết mê chết mệt, động tác của Vera mặc dù có chút thô lỗ, nhưng tư thế lại tao nhã bậc nhất: "Sống là người của vua, chết là quỷ của tiểu thư Vera, nhìn nữa là tôi ghen đấy."
Mọi người đều biết Vera đang nói đùa, người sáng suốt đều có thể nhìn ra mối quan hệ bây giờ của vua và Thanh Trường Dạ đã vượt qua giới hạn chủ đề mô phỏng từ lâu. Các cô gái nửa thật nửa đùa trêu chọc cô, Vera không để ý, cô quay đầu nháy mắt đầy quyến rũ với Thanh Trường Dạ. Biết Vera đang giúp mình giải vây, hắn đang muốn nói thì có học sinh đi tới: "Thanh Trường Dạ, có người tìm cậu."
Dưới ánh mắt đẩy ẩn ý của các học sinh, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng học. Người đàn ông đứng ngoài cửa thân hình cao lớn, hình như đến rất vội, quân phục trên người vẫn chưa thay ra. Quân phục Liên bang là màu xanh lam đậm, tượng trưng cho vũ trụ mênh mông bát ngát, màu xanh này làm da người mặc trắng vô cùng. Nhưng Edwin mặc quân phục luôn có chút luộm thuộm, áo khoác của y cởi ra, áo sơ mi bên trong có mấy cúc không cài, lộ ra xương quai xanh gầy gò. Thấy hắn đi ra, Edwin xoa xoa đầu Thanh Trường Dạ.
"Không phải anh đang ăn mừng à?" Thanh Trường Dạ rất hiểu tính cách y: "Trốn ra ngoài?"
"Không muốn gặp mấy lão già Hồng y đó," Edwin làm mặt quỷ: "Lúc bọn họ nói chúc mừng bệ hạ chiến thắng trở về như đang nói đm bệ hạ sao ngài còn chưa chết."
"Vết thương khỏi rồi?" Thanh Trường Dạ đặt tay lên ngực y, ngón tay thon dài trắng nõn sượt qua chỗ nhạy cảm của Edwin, đôi mắt xanh lục trong veo của người đàn ông tối sầm lại, giọng cũng hơi khàn: "Khỏi rồi. Tôi thấy..."
"Anh có thể đại chiến 300 hiệp cùng tôi?"
"Thông minh lên rồi, Tiểu Dạ." Edwin ôm hắn ngửi ngửi: "Mùi húng chanh, em chắc chắn rất yêu tôi."
"Có thể nói như vậy." Lời Thanh Trường Dạ làm mắt người đàn ông sáng lên, nhân lúc Edwin không tập trung, hắn ấn lên bên ngực phải của y, khuôn mặt anh tuấn của vua hơi vặn vẹo, Thanh Trường Dạ cười khẽ: "Tôi yêu anh thế này, để không làm anh vất vả quá sức, thời gian này đổi sang tôi chăm sóc anh nhé?"
"..." Edwin khéo léo bỏ qua chủ đề này, y như làm ảo thuật lấy ra một cái máy ghi âm, sau khi ấn nút phát, từ bên trong truyền ra tiếng tạp âm rè rè. Ban đầu Thanh Trường Dạ không nghe rõ ở trong nói gì, nghe thấy tiếng trả lời của mình xong, vẻ mặt hắn thay đổi.
"Tiểu Dạ, nếu tôi còn sống trở về, muốn xem em mặc đồ hầu gái, đồng phục y tá... Còn đồ gì nữa? Dù sao thì cứ mấy loại đồ sexy là được. Đồng ý không đồng ý không?"
Giọng Thanh Trường Dạ trong máy ghi âm rất dịu dàng, như đang an ủi con vật nhỏ đáng thương nào đó.
"Được, tuỳ anh."
Thanh Trường Dạ: "..."
"Đã nói thì phải giữ lời. Mặc đồ hầu gái có lẽ hơi làm khó em," Edwin vô liêm sỉ sờ sờ cằm: "Làm tròn lên, chỉ mặc tạp dề hầu gái thôi."
"..."
"Nhưng cái này là động lực giúp tôi sống sót đấy," Để ngăn hắn phản kháng, Edwin ôm chặt hắn rồi hôn lên: "Em không biết, khi đó tôi muốn nói lời cuối với em, cả hành tinh đều là Trùng, chúng bẻ khoá mật mã của bọn tôi, bày một tấm lưới khổng lồ dụ bọn tôi vào..."
"Ưm!" Ngón tay Edwin đưa vào miệng hắn khuấy động, nước bọt Thanh Trường Dạ chảy xuống ngón tay của vua.
"Nhưng vừa nghe thấy em nói, tôi liền nghĩ, tôi nhất định phải như một vị anh hùng trở về gặp em. Yêu em nhất mà."