Chương 49: Vua x Thú triệu hồi #6
Edit: Bàn
Thanh Trường Dạ mở mắt. Miller ngủ cạnh hắn, tiếng Kate chuẩn bị bữa sáng dưới tầng loáng thoáng truyền đến, hắn có chút cáu kỉnh mặc áo vào.
Gần đây hắn ngủ càng ngày càng nhiều, còn cực kỳ sâu, trong ấn tượng, hắn chắc chắn có nằm mơ, nhưng khi tỉnh lại không biết gì về nội dung giấc mơ. Giấc ngủ khác thường làm hắn bắt đầu nghi ngờ, hắn nhớ rõ Miller là người có dị năng tất cả các hệ, có dị năng về phương diện tinh thần, nhưng khi đó Miller chỉ có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng người khác. Điều kỳ quái nhất chính là, nếu đúng là Miller đang thao túng tất cả, thì việc đối phương cứ khiến hắn mơ về Edwin thực sự có phần không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi ăn sáng xong, hắn mượn máy liên lạc nhà Kate, Thanh Trường Dạ lấy máy phát tín hiệu A làm từ trong nhẫn không gian, kết nối đến mạng LAN của A thông qua quang não, đồng thời xác nhận vân tay và giọng nói của mình giống như trước. Cho dù đã qua 150 năm, chỉ cần có thời gian, mọi thứ đều sẽ không thay đổi nhiều. Thanh Trường Dạ thử liên lạc với người điều hành ở đầu bên kia, nếu A còn sống, nhất định sẽ trả lời trong vòng nửa giờ, nhưng hôm nay hắn đã chờ cả sáng, A không hề trả lời tin nhắn của hắn.
Kiến thức về siêu máy tính của Thanh Trường Dạ dừng lại ở giai đoạn nhập môn, buổi chiều hắn thử lục lọi mạng LAN của A, cho dù là hắn cũng dần cảm thấy có gì không đúng. 150 năm trước, mỗi khi cần dùng database, Thanh Trường Dạ đều sẽ mượn dùng mạng của A, vì khi đó A đổ vào rất nhiều dữ liệu mới mỗi ngày. Mạng của A khiến Thanh Trường Dạ cảm thấy là "vật sống," nhưng bây giờ mạng này lại như vật chết. Hắn mở database, thông tin cập nhật lần cuối là 7 tháng trước, nói rằng một lượng lớn cá nhà táng đã mắc cạn chết ở sao San Pietro, là một bản tin không quan trọng. Sau khi suy nghĩ, Thanh Trường Dạ tìm dữ liệu của Huyễn thú, Trùng tộc, Nữ vu, và vua rồi copy ra. A đã không đụng vào mạng này ít nhất 7 tháng, điều này không hợp lý, hoặc là A đã chết, hoặc hiện giờ anh đang trong tình trạng khủng hoảng: Anh không thể cập nhật mạng, hoặc vì an toàn bản thân mà anh không muốn cập nhật.
Ngay lúc hắn định đi ra, một cái icon không ngừng nhấp nháy ở góc khiến Thanh Trường Dạ chú ý, hắn bấm vào, bên trong là một chuỗi mật mã bằng tiếng Anh và chữ số. Mật mã này không xa lạ gì với Thanh Trường Dạ, nó được tạo ra bởi A, nguyên lý tương tự như mã Morse, ngoại trừ một số ký hiệu đặc biệt được bỏ thêm vào. Thanh Trường Dạ nhớ lại một lúc, lấy ra một cái USB và bật phần mềm mới, hắn copy chuỗi mật mã này vào, đáp án rất đơn giản, chỉ có 3 chữ.
【Đừng tin A】
... Cái gì?
Thanh Trường Dạ sững sờ trước quang não.
Mãi đến khi Miller trở về, hắn vẫn không hiểu hàm ý của mật mã. Cậu bé rủ hắn tới công viên gần đó chơi bóng, nói là luyện tập, nhưng thực ra là Miller đơn phương hành hắn. Khả năng di chuyển và ném rổ của Thanh Trường Dạ đều là trình độ của người bình thường, bóng rổ chắc là nghề nghiệp kiếp trước của cậu, đối đầu với Miller đúng là bị treo lên đánh một cách ngoạn mục. Nhưng mấy phút cuối cùng, cậu bé đều sẽ thả để hắn lên, đến khi Thanh Trường Dạ bắt đầu đổ rất nhiều mồ hôi, bọn họ sẽ về.
"A Dạ," Miller gần như không đổ mồ hôi, cậu bé giữ quả bóng trong lòng bàn tay, tay kia ôm vai hắn: "Anh tiến bộ hơn tuần trước nhiều lắm."
"Ừ." Thực ra hắn không thích người khác đụng vào mình lúc đổ mồ hôi, nhưng mùi của Miller làm hắn thấy rất thoải mái. Khác với tính cách dịu dàng của đối phương, mùi trên người Miller luôn rất lạnh, giống tuyết trong ngày đông. Như thể nhận ra được suy nghĩ của hắn, cậu bé bỗng duỗi lưỡi liếm một cái trên gáy hắn. Khoá tâm nhạy cảm đột nhiên bị chạm vào, Thanh Trường Dạ run lên, hắn hơi bất đắc dĩ: "Em muốn liếm mồ hôi của anh à."
"Muốn," Tay kia của Miller ném bóng, bóng rổ vẽ ra một đường cong trên không trung, bị cậu móc vào chân. Cậu dùng hai tay ôm Thanh Trường Dạ, nhưng bàn tay đã chạm vào bóng lại cẩn thận tránh người trong lòng: "A Dạ thế nào em cũng thích."
"Biết nói lời ân ái rồi à?"
"Ừm." Miller cười cười buông hắn ra, khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ ngượng ngùng, Thanh Trường Dạ thấy cậu như vậy, lòng đột nhiên ngứa ngáy, hắn tiến tới ngậm lấy môi Miller. Cậu bé hơi kinh ngạc, sau đó trong mắt lộ ý cười. Thanh Trường Dạ cẩn thận cắn nhẹ đầu lưỡi đối phương.
Bây giờ hắn và Miller hẳn được tính là... người yêu?
Tay cậu bé đặt trên hông Thanh Trường Dạ, thấy đôi mắt đen nhánh của người sau bắt đầu ngẩn ngơ, Miller đã phát động dị năng. Thực ra cậu không thể xem trộm toàn bộ ký ức của Thanh Trường Dạ, cậu đưa ra một điều kiện, dị năng sẽ giúp cậu tìm kiếm hình ảnh phù hợp trong đầu Thanh Trường Dạ. Điều kiện cậu đưa ra là "Người yêu thích," cho đến giờ, Miller mới chỉ thấy người đàn ông trẻ tóc vàng mắt xanh với điều kiện đó, cậu chưa từng thấy bản thân một lần nào.
Vết thương của Edwin nhanh chóng lành lại. Sau nghi thức chào mừng, Liên bang còn có một loạt công việc đợi vua xử lý, Thanh Trường Dạ đã 4 ngày không thấy bóng dáng y. Trước săn bắn mùa thu, cho dù Edwin không có lớp cũng sẽ luôn tìm đủ loại lý do lượn lờ trước mặt hắn, chắc lần này thực sự quá bận, nhưng vua vẫn xuất hiện trong lớp tâm lý học hành vi. Mọi người đã quen với việc Thanh Trường Dạ bị gọi đến phòng làm việc sau khi tan học. Hắn vào phòng làm việc cùng Edwin, thấy quần áo trên bàn, Thanh Trường Dạ quay đầu đi ngay.
"Tiểu Dạ." Dị năng của Edwin làm nóng chảy khoá cửa, ổ khoá khoá chặt căn phòng từ bên trong. Đây là lần đầu tiên Thanh Trường Dạ thấy y dùng dị năng, người đàn ông thấy hắn dựa ván cửa nhìn mình, không khỏi cười khẽ: "Đừng sợ mà, làm như anh chuẩn bị hiếp em vậy."
Thanh Trường Dạ nói trong lòng anh bảo tôi mặc thứ kia thì khác gì hiếp tôi: "Đây là gì?"
"Tạp dề hầu gái."
"... Chỉ có tạp dề?"
"Ừ hứ."
Không chờ hắn nói, Edwin lấy máy ghi âm ra, sắc mặt Thanh Trường Dạ thay đổi. Biết hôm nay không mặc là không đi được, hắn thở dài.
"Đưa em."
"Lúc em nói đưa em trông cực kỳ hot," Edwin chiếm được hời không quên tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Cần anh nhắm mắt không?"
"Không phải là anh chưa từng thấy, không cần."
Vua nở nụ cười, y nhìn thanh niên dần cởi đi bộ đồng phục học sinh, làn da như sứ trắng từ từ lộ ra giữa không khí. Mọi cử động của Thanh Trường Dạ đều vô cùng tao nhã, cho dù là cởi quần áo, hắn cũng làm như chuẩn bị tham gia dạ tiệc. Edwin đã điều tra bối cảnh của hắn, con riêng của bá tước Belley và một phụ nữ phương đông không có danh tiếng gì, thật khó tưởng tượng một thương nhân hám lợi như vậy lại có thể nuôi ra một người con trai như hoàng tử thế này. Thanh Trường Dạ đá giày ra, một đôi chân dài đường nét tinh tế. Đôi mắt đen nhánh của nam sinh nhàn nhạt liếc y một cái, Edwin liếm môi, chỉ thấy trong đầu có gì đó sụp đổ ầm ầm.
Hắn cầm tấm vải trắng tuyền trên bàn, rũ cổ xuống mặc vào. Vua gần như cảm thấy tư thế kia giống như gài khoá lên cổ thiên nga, nơ tạp dề ở sau lưng, với đến nó có phần khó khăn với Thanh Trường Dạ, hắn đưa lưng về phía Edwin, thử hạ vai xuống chạm lấy nơ. Người sau không nhịn nổi nữa, đè người lên bàn làm việc. Thanh Trường Dạ nghiêng đầu nhìn y, khoé môi hơi nhếch: "Định lực của giáo sư không ổn nhỉ?"
"Định lực có ích gì, tầm bắn dài là đủ rồi," Thanh Trường Dạ suy nghĩ về ý nghĩa câu nói kia mấy giây, sau khi nghĩ thông, hắn quả thực không biết nhổ nước bọt Edwin kiểu gi. Người đàn ông tóc vàng cứ vỗ mông hắn bốp bốp, Thanh Trường Dạ muốn đạp y, đối phương cực kỳ vô liêm sỉ đè cả lên người hắn: "Yên nào, Cải Cải, chúng ta làm tình đi."
Sau khi kết thúc, học sinh đi học đã về hết, trên đường tan học vẫn có học sinh chạy tới nghe góc tường, trong đó có Vera. Thanh Trường Dạ nghe thấy Vera oán giận gì mà chẳng nghe thấy gì hết, trời mới biết hắn đã cắn vai Edwin trong phòng làm việc suýt chảy ra máu, vua thì cứ nén cười. Edwin bảo hắn cuối tuần này về đế đô cùng nhau, sau khi hồi sức lại, Thanh Trường Dạ hơi do dự mở miệng nói: "Nếu em nói với anh là muốn về nhà, anh sẽ giúp em chứ?"
"Về nhà mẹ đẻ?" Edwin giúp hắn mặc áo khoác: "Được chứ. Mẹ vợ anh nhất định là một đại mỹ nhân."
"Sau khi về rồi em sẽ không quay lại nữa, có thể phải rời khỏi anh."
Người đàn ông cười.
"Đây là trò đùa gì à?"
"Không phải." Thanh Trường Dạ bình tĩnh nhìn y.
Không phải trò đùa, tôi cũng rất thích anh mà. Nhưng chỗ trống trong trí nhớ như tấm bản đồ đột nhiên bị đào ra, trong đầu luôn có một giọng nói quanh quẩn không đi, nhắc nhở hắn việc đó vô cùng, vô cùng quan trọng với hắn, hắn phải về nhà.
"Anh yêu em."
"Edwin," Thanh Trường Dạ chậc một tiếng: "Câu trả lời?"
"Việc gì phải nói rõ ra?" Người đàn ông chậm rãi vuốt ve khuôn mặt hắn, tựa như đang đánh bóng món đồ sứ tinh xảo vô cùng, lời nói mang đầy ham muốn chiếm hữu được y hời hợt nói ra: "Anh yêu em như thế này, một ngày không thấy em sẽ chết mất, sao anh thả em đi được chứ..."
Thế nào cũng không được sao?
Hắn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn hỏi lại, nhưng hắn biết lặp lại lời giống nhau không có ý nghĩa gì. Hắn và Edwin đều là người sẽ không buông tay sau khi quyết định, bọn họ đều vô cùng cố chấp. Chung sống trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không nảy sinh rạn nứt, nhưng sau thời gian dài, luôn có một bên phải học được cách nhượng bộ. Vua là kiểu người hắn chưa từng gặp phải. Hắn có thể nhượng bộ, nhưng hắn không thể hoàn toàn rơi vào. Đối với hắn, về nhà giống như cái ô an toàn, thói quen của Thanh Trường Dạ là bày mưu nghĩ kế, trước giờ hắn không có hứng thú và dũng khí được ăn cả ngã về không.
"Sao thế?" Edwin đã nhạy bén nhận ra tâm trạng của hắn, người đàn ông dùng một tay nâng má Thanh Trường Dạ lên: "Tiểu Dạ?"
"..." Hắn không nói, lời giải thích giả tạo không có tác dụng gì với người như Edwin, y sẽ nghĩ cách để biết vì sao hắn bỗng nhiên phiền muộn, Thanh Trường Dạ chỉ đơn giản vươn tay ôm cổ y.
"Đừng giận, là anh sai." Edwin vuốt ve gáy hắn: "Nhưng anh đâu thể nói dối em chứ? Nếu lừa gạt học sinh mình, hiệu trưởng sẽ đá anh về đế đô mất."
Thanh Trường Dạ há miệng, Edwin nói bổ sung: "Nếu em nhớ nhà thì tìm người sửa toà hành cung, phương đông thế nào thì thế đó?"
"Như vậy rất tốn thời gian."
"Không sao, thời gian của Liên bang nhiều, lén dùng của bọn họ."
"... Vua đần độn."
"Chính vì đần nên mới có thể thích em lâu như vậy," Người đàn ông ôm hắn ngồi trên ghế tựa: "Ôm ôm hôn hôn ăn cải trắng, cải trắng đừng giận nữa, nhé?"
Ngày đó, trở về ký túc xá, Thanh Trường Dạ đóng cửa lại liền liên lạc với A, hắn sợ nếu do dự nữa, bản thân cuối cùng sẽ từ bỏ hết. A đang tắm, là Natasha nhận điện, sau khi hắn nói rõ ràng mục đích, Natasha rất nhanh chóng rạch không gian ra, đưa hắn một chai ma dược.
"Loại thuốc này sẽ khiến các chỉ số cơ thể anh dần suy yếu, nhưng ảnh hưởng thực tế lại cực kỳ nhỏ, hiệu quả thuốc kéo dài 3 tháng, sau 3 tháng, trạng thái cơ thể anh sẽ khôi phục bình thường, nên tốt nhất là hành động trước đó." Natasha đưa ma dược cho hắn từ trong khe hở: "Lúc trước chuẩn bị giúp anh, thuốc của nam thần, chất lượng cực kỳ đảm bảo."
"Cảm ơn," Thanh Trường Dạ nhìn người phụ nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp trong hình chiếu bên kia: "Ba càng ngày càng đẹp đấy."
"Tiểu Dạ," Natasha dừng một chút: "Thực ra anh không cần ác với bản thân như vậy."
"Lời này phải là A nói chứ," Thanh Trường Dạ cười phá vỡ bầu không khí: "Ổng mới là mẹ."
"Gì đấy gì đấy, chẳng lẽ không phải người nào ngực to người đấy là mẹ à..."
Natasha oán giận vài câu, cô hơi muốn nói lại thôi, trước khi tắt liên lạc, người phụ nữ dịu dàng nói: "Cho dù thế nào, đừng khiến mình quá cô đơn nhé."
Thanh Trường Dạ mở mắt. Miller ngủ cạnh hắn, tiếng Kate chuẩn bị bữa sáng dưới tầng loáng thoáng truyền đến, hắn có chút cáu kỉnh mặc áo vào.
Gần đây hắn ngủ càng ngày càng nhiều, còn cực kỳ sâu, trong ấn tượng, hắn chắc chắn có nằm mơ, nhưng khi tỉnh lại không biết gì về nội dung giấc mơ. Giấc ngủ khác thường làm hắn bắt đầu nghi ngờ, hắn nhớ rõ Miller là người có dị năng tất cả các hệ, có dị năng về phương diện tinh thần, nhưng khi đó Miller chỉ có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng người khác. Điều kỳ quái nhất chính là, nếu đúng là Miller đang thao túng tất cả, thì việc đối phương cứ khiến hắn mơ về Edwin thực sự có phần không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi ăn sáng xong, hắn mượn máy liên lạc nhà Kate, Thanh Trường Dạ lấy máy phát tín hiệu A làm từ trong nhẫn không gian, kết nối đến mạng LAN của A thông qua quang não, đồng thời xác nhận vân tay và giọng nói của mình giống như trước. Cho dù đã qua 150 năm, chỉ cần có thời gian, mọi thứ đều sẽ không thay đổi nhiều. Thanh Trường Dạ thử liên lạc với người điều hành ở đầu bên kia, nếu A còn sống, nhất định sẽ trả lời trong vòng nửa giờ, nhưng hôm nay hắn đã chờ cả sáng, A không hề trả lời tin nhắn của hắn.
Kiến thức về siêu máy tính của Thanh Trường Dạ dừng lại ở giai đoạn nhập môn, buổi chiều hắn thử lục lọi mạng LAN của A, cho dù là hắn cũng dần cảm thấy có gì không đúng. 150 năm trước, mỗi khi cần dùng database, Thanh Trường Dạ đều sẽ mượn dùng mạng của A, vì khi đó A đổ vào rất nhiều dữ liệu mới mỗi ngày. Mạng của A khiến Thanh Trường Dạ cảm thấy là "vật sống," nhưng bây giờ mạng này lại như vật chết. Hắn mở database, thông tin cập nhật lần cuối là 7 tháng trước, nói rằng một lượng lớn cá nhà táng đã mắc cạn chết ở sao San Pietro, là một bản tin không quan trọng. Sau khi suy nghĩ, Thanh Trường Dạ tìm dữ liệu của Huyễn thú, Trùng tộc, Nữ vu, và vua rồi copy ra. A đã không đụng vào mạng này ít nhất 7 tháng, điều này không hợp lý, hoặc là A đã chết, hoặc hiện giờ anh đang trong tình trạng khủng hoảng: Anh không thể cập nhật mạng, hoặc vì an toàn bản thân mà anh không muốn cập nhật.
Ngay lúc hắn định đi ra, một cái icon không ngừng nhấp nháy ở góc khiến Thanh Trường Dạ chú ý, hắn bấm vào, bên trong là một chuỗi mật mã bằng tiếng Anh và chữ số. Mật mã này không xa lạ gì với Thanh Trường Dạ, nó được tạo ra bởi A, nguyên lý tương tự như mã Morse, ngoại trừ một số ký hiệu đặc biệt được bỏ thêm vào. Thanh Trường Dạ nhớ lại một lúc, lấy ra một cái USB và bật phần mềm mới, hắn copy chuỗi mật mã này vào, đáp án rất đơn giản, chỉ có 3 chữ.
【Đừng tin A】
... Cái gì?
Thanh Trường Dạ sững sờ trước quang não.
Mãi đến khi Miller trở về, hắn vẫn không hiểu hàm ý của mật mã. Cậu bé rủ hắn tới công viên gần đó chơi bóng, nói là luyện tập, nhưng thực ra là Miller đơn phương hành hắn. Khả năng di chuyển và ném rổ của Thanh Trường Dạ đều là trình độ của người bình thường, bóng rổ chắc là nghề nghiệp kiếp trước của cậu, đối đầu với Miller đúng là bị treo lên đánh một cách ngoạn mục. Nhưng mấy phút cuối cùng, cậu bé đều sẽ thả để hắn lên, đến khi Thanh Trường Dạ bắt đầu đổ rất nhiều mồ hôi, bọn họ sẽ về.
"A Dạ," Miller gần như không đổ mồ hôi, cậu bé giữ quả bóng trong lòng bàn tay, tay kia ôm vai hắn: "Anh tiến bộ hơn tuần trước nhiều lắm."
"Ừ." Thực ra hắn không thích người khác đụng vào mình lúc đổ mồ hôi, nhưng mùi của Miller làm hắn thấy rất thoải mái. Khác với tính cách dịu dàng của đối phương, mùi trên người Miller luôn rất lạnh, giống tuyết trong ngày đông. Như thể nhận ra được suy nghĩ của hắn, cậu bé bỗng duỗi lưỡi liếm một cái trên gáy hắn. Khoá tâm nhạy cảm đột nhiên bị chạm vào, Thanh Trường Dạ run lên, hắn hơi bất đắc dĩ: "Em muốn liếm mồ hôi của anh à."
"Muốn," Tay kia của Miller ném bóng, bóng rổ vẽ ra một đường cong trên không trung, bị cậu móc vào chân. Cậu dùng hai tay ôm Thanh Trường Dạ, nhưng bàn tay đã chạm vào bóng lại cẩn thận tránh người trong lòng: "A Dạ thế nào em cũng thích."
"Biết nói lời ân ái rồi à?"
"Ừm." Miller cười cười buông hắn ra, khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ ngượng ngùng, Thanh Trường Dạ thấy cậu như vậy, lòng đột nhiên ngứa ngáy, hắn tiến tới ngậm lấy môi Miller. Cậu bé hơi kinh ngạc, sau đó trong mắt lộ ý cười. Thanh Trường Dạ cẩn thận cắn nhẹ đầu lưỡi đối phương.
Bây giờ hắn và Miller hẳn được tính là... người yêu?
Tay cậu bé đặt trên hông Thanh Trường Dạ, thấy đôi mắt đen nhánh của người sau bắt đầu ngẩn ngơ, Miller đã phát động dị năng. Thực ra cậu không thể xem trộm toàn bộ ký ức của Thanh Trường Dạ, cậu đưa ra một điều kiện, dị năng sẽ giúp cậu tìm kiếm hình ảnh phù hợp trong đầu Thanh Trường Dạ. Điều kiện cậu đưa ra là "Người yêu thích," cho đến giờ, Miller mới chỉ thấy người đàn ông trẻ tóc vàng mắt xanh với điều kiện đó, cậu chưa từng thấy bản thân một lần nào.
Vết thương của Edwin nhanh chóng lành lại. Sau nghi thức chào mừng, Liên bang còn có một loạt công việc đợi vua xử lý, Thanh Trường Dạ đã 4 ngày không thấy bóng dáng y. Trước săn bắn mùa thu, cho dù Edwin không có lớp cũng sẽ luôn tìm đủ loại lý do lượn lờ trước mặt hắn, chắc lần này thực sự quá bận, nhưng vua vẫn xuất hiện trong lớp tâm lý học hành vi. Mọi người đã quen với việc Thanh Trường Dạ bị gọi đến phòng làm việc sau khi tan học. Hắn vào phòng làm việc cùng Edwin, thấy quần áo trên bàn, Thanh Trường Dạ quay đầu đi ngay.
"Tiểu Dạ." Dị năng của Edwin làm nóng chảy khoá cửa, ổ khoá khoá chặt căn phòng từ bên trong. Đây là lần đầu tiên Thanh Trường Dạ thấy y dùng dị năng, người đàn ông thấy hắn dựa ván cửa nhìn mình, không khỏi cười khẽ: "Đừng sợ mà, làm như anh chuẩn bị hiếp em vậy."
Thanh Trường Dạ nói trong lòng anh bảo tôi mặc thứ kia thì khác gì hiếp tôi: "Đây là gì?"
"Tạp dề hầu gái."
"... Chỉ có tạp dề?"
"Ừ hứ."
Không chờ hắn nói, Edwin lấy máy ghi âm ra, sắc mặt Thanh Trường Dạ thay đổi. Biết hôm nay không mặc là không đi được, hắn thở dài.
"Đưa em."
"Lúc em nói đưa em trông cực kỳ hot," Edwin chiếm được hời không quên tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Cần anh nhắm mắt không?"
"Không phải là anh chưa từng thấy, không cần."
Vua nở nụ cười, y nhìn thanh niên dần cởi đi bộ đồng phục học sinh, làn da như sứ trắng từ từ lộ ra giữa không khí. Mọi cử động của Thanh Trường Dạ đều vô cùng tao nhã, cho dù là cởi quần áo, hắn cũng làm như chuẩn bị tham gia dạ tiệc. Edwin đã điều tra bối cảnh của hắn, con riêng của bá tước Belley và một phụ nữ phương đông không có danh tiếng gì, thật khó tưởng tượng một thương nhân hám lợi như vậy lại có thể nuôi ra một người con trai như hoàng tử thế này. Thanh Trường Dạ đá giày ra, một đôi chân dài đường nét tinh tế. Đôi mắt đen nhánh của nam sinh nhàn nhạt liếc y một cái, Edwin liếm môi, chỉ thấy trong đầu có gì đó sụp đổ ầm ầm.
Hắn cầm tấm vải trắng tuyền trên bàn, rũ cổ xuống mặc vào. Vua gần như cảm thấy tư thế kia giống như gài khoá lên cổ thiên nga, nơ tạp dề ở sau lưng, với đến nó có phần khó khăn với Thanh Trường Dạ, hắn đưa lưng về phía Edwin, thử hạ vai xuống chạm lấy nơ. Người sau không nhịn nổi nữa, đè người lên bàn làm việc. Thanh Trường Dạ nghiêng đầu nhìn y, khoé môi hơi nhếch: "Định lực của giáo sư không ổn nhỉ?"
"Định lực có ích gì, tầm bắn dài là đủ rồi," Thanh Trường Dạ suy nghĩ về ý nghĩa câu nói kia mấy giây, sau khi nghĩ thông, hắn quả thực không biết nhổ nước bọt Edwin kiểu gi. Người đàn ông tóc vàng cứ vỗ mông hắn bốp bốp, Thanh Trường Dạ muốn đạp y, đối phương cực kỳ vô liêm sỉ đè cả lên người hắn: "Yên nào, Cải Cải, chúng ta làm tình đi."
Sau khi kết thúc, học sinh đi học đã về hết, trên đường tan học vẫn có học sinh chạy tới nghe góc tường, trong đó có Vera. Thanh Trường Dạ nghe thấy Vera oán giận gì mà chẳng nghe thấy gì hết, trời mới biết hắn đã cắn vai Edwin trong phòng làm việc suýt chảy ra máu, vua thì cứ nén cười. Edwin bảo hắn cuối tuần này về đế đô cùng nhau, sau khi hồi sức lại, Thanh Trường Dạ hơi do dự mở miệng nói: "Nếu em nói với anh là muốn về nhà, anh sẽ giúp em chứ?"
"Về nhà mẹ đẻ?" Edwin giúp hắn mặc áo khoác: "Được chứ. Mẹ vợ anh nhất định là một đại mỹ nhân."
"Sau khi về rồi em sẽ không quay lại nữa, có thể phải rời khỏi anh."
Người đàn ông cười.
"Đây là trò đùa gì à?"
"Không phải." Thanh Trường Dạ bình tĩnh nhìn y.
Không phải trò đùa, tôi cũng rất thích anh mà. Nhưng chỗ trống trong trí nhớ như tấm bản đồ đột nhiên bị đào ra, trong đầu luôn có một giọng nói quanh quẩn không đi, nhắc nhở hắn việc đó vô cùng, vô cùng quan trọng với hắn, hắn phải về nhà.
"Anh yêu em."
"Edwin," Thanh Trường Dạ chậc một tiếng: "Câu trả lời?"
"Việc gì phải nói rõ ra?" Người đàn ông chậm rãi vuốt ve khuôn mặt hắn, tựa như đang đánh bóng món đồ sứ tinh xảo vô cùng, lời nói mang đầy ham muốn chiếm hữu được y hời hợt nói ra: "Anh yêu em như thế này, một ngày không thấy em sẽ chết mất, sao anh thả em đi được chứ..."
Thế nào cũng không được sao?
Hắn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn hỏi lại, nhưng hắn biết lặp lại lời giống nhau không có ý nghĩa gì. Hắn và Edwin đều là người sẽ không buông tay sau khi quyết định, bọn họ đều vô cùng cố chấp. Chung sống trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không nảy sinh rạn nứt, nhưng sau thời gian dài, luôn có một bên phải học được cách nhượng bộ. Vua là kiểu người hắn chưa từng gặp phải. Hắn có thể nhượng bộ, nhưng hắn không thể hoàn toàn rơi vào. Đối với hắn, về nhà giống như cái ô an toàn, thói quen của Thanh Trường Dạ là bày mưu nghĩ kế, trước giờ hắn không có hứng thú và dũng khí được ăn cả ngã về không.
"Sao thế?" Edwin đã nhạy bén nhận ra tâm trạng của hắn, người đàn ông dùng một tay nâng má Thanh Trường Dạ lên: "Tiểu Dạ?"
"..." Hắn không nói, lời giải thích giả tạo không có tác dụng gì với người như Edwin, y sẽ nghĩ cách để biết vì sao hắn bỗng nhiên phiền muộn, Thanh Trường Dạ chỉ đơn giản vươn tay ôm cổ y.
"Đừng giận, là anh sai." Edwin vuốt ve gáy hắn: "Nhưng anh đâu thể nói dối em chứ? Nếu lừa gạt học sinh mình, hiệu trưởng sẽ đá anh về đế đô mất."
Thanh Trường Dạ há miệng, Edwin nói bổ sung: "Nếu em nhớ nhà thì tìm người sửa toà hành cung, phương đông thế nào thì thế đó?"
"Như vậy rất tốn thời gian."
"Không sao, thời gian của Liên bang nhiều, lén dùng của bọn họ."
"... Vua đần độn."
"Chính vì đần nên mới có thể thích em lâu như vậy," Người đàn ông ôm hắn ngồi trên ghế tựa: "Ôm ôm hôn hôn ăn cải trắng, cải trắng đừng giận nữa, nhé?"
Ngày đó, trở về ký túc xá, Thanh Trường Dạ đóng cửa lại liền liên lạc với A, hắn sợ nếu do dự nữa, bản thân cuối cùng sẽ từ bỏ hết. A đang tắm, là Natasha nhận điện, sau khi hắn nói rõ ràng mục đích, Natasha rất nhanh chóng rạch không gian ra, đưa hắn một chai ma dược.
"Loại thuốc này sẽ khiến các chỉ số cơ thể anh dần suy yếu, nhưng ảnh hưởng thực tế lại cực kỳ nhỏ, hiệu quả thuốc kéo dài 3 tháng, sau 3 tháng, trạng thái cơ thể anh sẽ khôi phục bình thường, nên tốt nhất là hành động trước đó." Natasha đưa ma dược cho hắn từ trong khe hở: "Lúc trước chuẩn bị giúp anh, thuốc của nam thần, chất lượng cực kỳ đảm bảo."
"Cảm ơn," Thanh Trường Dạ nhìn người phụ nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp trong hình chiếu bên kia: "Ba càng ngày càng đẹp đấy."
"Tiểu Dạ," Natasha dừng một chút: "Thực ra anh không cần ác với bản thân như vậy."
"Lời này phải là A nói chứ," Thanh Trường Dạ cười phá vỡ bầu không khí: "Ổng mới là mẹ."
"Gì đấy gì đấy, chẳng lẽ không phải người nào ngực to người đấy là mẹ à..."
Natasha oán giận vài câu, cô hơi muốn nói lại thôi, trước khi tắt liên lạc, người phụ nữ dịu dàng nói: "Cho dù thế nào, đừng khiến mình quá cô đơn nhé."