Chương 11: Hồi 11: Sẽ tìm lại nàng
Đúng như chiến lược nàng đã tính toán trước, chẳng bao lâu sau quân Nguyên tấn công kịch liệt khiến Hưng Đạo Vương - Trần Quốc Tuấn cùng quân binh Đại Việt phải rút khỏi Thăng Long lui về Thiên Trường. Và chẳng ai có thể ngờ lần lui binh này sẽ xảy ra một sự kiện gây rúng động cả Đại Việt lẫn Mông Nguyên, lưu truyền sử sách, hậu thế ngợi ca.
Sau khi Hưng Đạo Vương cùng lưỡng cung tức thái thượng hoàng Trần Thánh Tông và hoàng đế Trần Nhân Tông bàn bạc cẩn trọng thì quyết định nhiệm vụ trấn giữ vùng Đà Mạc - Thiên Mạc, ngăn chặn và cầm chân quân Mông Nguyên để đảm bảo binh tướng Đại Việt cùng nội tộc hoàng gia họ Trần rút lui an toàn bí mật không để lại dấu vết được giao cho viên tướng Trần Bình Trọng vốn thuộc dòng dõi Đại Hành hoàng đế - Lê Hoàn.
Lại nói một chút về tướng Trần Bình Trọng này, hắn sinh ra ở vùng Bảo Thái, có nương tử là công chúa Thụy Bảo, nàng là hoàng nữ thứ ba của tiên vương Trần Thái Tông và cũng là tam hoàng tỷ của An Tư. Tuy nương tử gia thế hiển hách, dung mạo lại như châu ngọc nhưng vì nàng từng có một lần xuất giá với Uy Văn Vương - Trần Toại, sau khi Trần Toại mất mới được gả cho Trần Bình Trọng và vì nàng cũng hơn hắn đôi tuổi nên trong ngoài hoàng thất luôn có lời dèm pha chế nhạo. Bỏ mặc ngoài tai dị nghị thế nhân, Trần Bình Trọng trước vẫn luôn giữ đúng đạo nghĩa phu thê, sau lại luôn hết lòng hết dạ chân tình dành trao cho Thụy Bảo công chúa, phu thê hai người cứ như vậy sau trước như một tình nghĩa vẹn toàn.
Nay vì trọng trách nặng nề, Trần Bình Trọng đành giã biệt tạm chia xa thê nhi để trấn thủ nơi hiểm nguy trọng yếu nhất hiện tại là Đà Mạc - Thiên Mạc, trước lúc để lại Thụy Bảo công chúa và tiểu nữ hài nơi quân doanh cùng nội tộc hoàng gia, hắn đã hứa với nàng một câu khải hoàn trở về, ngày đất nước dẹp yên khói lửa đao binh phu thê lại trùng phùng trọn câu chung thủy như thuở ban đầu đã trao nhau hẹn ước.
Có ngờ đâu...
...
Kế hoạch quân binh Đại Việt bày ra có chăng đều nằm trong dự tính của nàng, ngay cả con đường rút lui tẩu thoát này cũng không ngoại lệ:
- Xem nào, còn gì thú vị hơn ngồi nhìn lũ Giao Chỉ âm mưu bí mật chạy trốn trong khi chúng ta đã biết rõ hết cả đường lui của chúng nhỉ, Ô Mã Nhi?
Ô Mã Nhi nghe nàng nói với giọng điệu bỡn cợt như vậy thì lấy làm thống khoái, ngửa cổ cười lớn:
- Vương tử đúng là thần cơ diệu toán mà...haha!
Nói đoạn, hắn lại như chợt nhớ ra điều gì đó, trầm ngâm nhìn nàng:
- Ngươi nhìn cái gì?
- À...mạc tướng có một thắc mắc.
- Nói.
Có hơi e dè giây lát, hắn hỏi:
- Mạc tướng cảm thấy mấy trận gần đây vương tử rất kỳ lạ.
- Chỗ nào?
- Lúc trước kế sách của ngài đều lấy nhu hoà làm trọng, luôn tính toán giảm thiểu thương vong đôi bên, nhưng sao giờ trận nào cũng đều là muốn ép quân Đại Việt vào ngõ cùng tử lộ?
Câu hỏi này nàng chẳng màng trả lời, chỉ phất tay ra hiệu cho Ô Mã Nhi ra ngoài. Rời khỏi lều trướng, Ô Mã Nhi cười thầm trong lòng, chuyện là khi hắn mật báo về Mông Cổ hãn vương Hốt Tất Liệt vô cùng hài lòng vì biểu hiện gần đây của nàng. Ngẩng đầu nhìn trời xanh đang dần chuyển mưa u ám, hắn nghĩ "Quả là chiến tranh có thể thay đổi cả một con người".
Bên trong lều trướng nàng ưu tư nhấp rượu, sau sự việc lần trước nàng không cùng Ô Mã Nhi uống rượu nữa, nên giờ chỉ có thể một mình túy tửu. Câu hỏi ban nãy nàng không trả lời Ô Mã Nhi nhưng giờ đây nàng sẽ tự trả lời với chính mình.
Vì sao lại thay đổi một cách kỳ lạ như vậy?
Câu trả lời bắt đầu từ hôm đó, cái hôm quân Mông Nguyên bắt sống được một toán lính nhà Trần, nàng đã chọn ra tên có chức vị cao nhất trong số chúng để tự mình thẩm tra. Điều nàng muốn thẩm tra truy hỏi chẳng đâu xa, đó là về An Tư hoàng quốc muội.
Nàng nhớ lại...
...
- Ngươi có biết công chúa An Tư?
- Ta khinh! Miệng chó Mông cũng dám nhắc về công chúa nhà Trần à? Thật dơ bẩn!!!
- Ta hỏi lại lần cuối, có biết công chúa An Tư?
Sát khí từ nàng bừng bừng hướng về phía hắn khiến viên tướng kia đang bị trói vào cột bất giác toàn thân run rẩy, đành nhượng bộ:
- Có biết.
- Tốt, vậy giờ nàng đang ở đâu? Ra sao?
Bỗng, hắn bật cười sặc sụa trước câu hỏi của nàng rồi đáp:
- Ngươi nghĩ ta là ai? Ta có thể biết được một công chúa hiện giờ đang ở đâu sao?
Nàng nhếch môi:
- Không biết thì ngươi vô dụng rồi, lính đâu!
- Ấy ấy khoan khoan!!!
Nàng nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời khiến mình hài lòng, và quả nhiên tướng sĩ nhà Trần cũng chẳng phải mình đồng da sắt gì:
- Ta nói ra hết những gì mình biết thì ngươi sẽ cho một con đường sống chứ? Ta còn phụ mẫu ở quê, không thể chết thế này được.
- Hảo, nhưng còn để xem ngươi thành thật đến đâu.
- Công chúa...công chúa cùng hoàng thất ở chung một chỗ, từ khi biến loạn xảy ra đã được lưỡng cung giữ bên cạnh bảo hộ tuyệt đối, nhưng...nghe nói sắp được hoà thân cùng vua Chiêm Thành để ngài ấy cho mượn binh lực phản công các ngươi.
Hai chữ "hoà thân" vừa lọt vào tai liền khiến tâm tư nàng đại biến:
- Ngươi nói cái gì?
- Công chúa cùng hoàng thất ở chung...
- Không phải, câu sau!!!
- Công chúa... sắp hoà thân...
Tựa như vạn tiễn xuyên tâm, nàng nghe tim mình đau buốt, tiếp sau là cơn phẫn nộ dâng trào trong huyết quản, cảm tưởng như từng mạch máu đang căng ra đến sắp đứt đoạt.
Nhận thấy mạo diện nàng một lần nữa bừng lên sát khí, mà lần này còn áp chế hơn, viên tướng bị trói chỉ biết im lặng chờ đợi, chính hắn cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, chờ một con đường sống hay chờ nàng tiễn hắn đến quỷ môn quan?
Nàng từng bước, từng bước tiến tới dùng bàn tay lạnh ngắt siết chặt lấy cổ họng viên tướng nhà Trần, càng siết lại càng không chút lưu tình, ngoài thanh âm ú ớ sắp đứt hơi phát ra thì hắn cũng không nói thêm được chữ nào. Tin chắc bản thân khí số đã tận đành nhắm mắt buông xuôi, ai ngờ bàn tay kia dần dần buông lỏng:
- Lính đâu! Cởi trói cho hắn, thu hết mũ giáp cùng khí giới rồi đuổi đi cho khuất mắt ta, còn đám lính ngoài kia đồng loạt trảm thủ.
Được lệnh, quân lính nhất nhất tuân mệnh, rất nhanh đã đuổi viên tướng kia khỏi quân doanh, mà hắn cũng ba chân bốn cẳng chạy trối chết khỏi đó.
"Hoà thân sao? Tiểu nữ tặc, nàng cũng không muốn phải không? Yên tâm, Hoan nhi sẽ tìm lại nàng!"
...
Từ khi ấy đến nay, đối với chiến sự việc công còn mang thêm hận riêng, đối với vua tôi nhà Trần lại càng dày thêm mấy tầng căm phẫn. Một tiểu công chúa thuần khiết sáng trong như hoa sen thoát tục nay lại sắp bị mang ra làm con cờ chính trị, thử hỏi nàng làm sao có thể dửng dưng? Vả lại tiểu công chúa này không ai khác chính là An Tư, là tiểu nữ tặc của nàng...
Đầu oang lên một tiếng.
"Tiểu nữ tặc của nàng"?
"Của nàng"...
Hai từ "của nàng" hiện lên trong đầu khiến không khỏi vô thức cong môi mỉm cười, tùy rằng hiện tại vẫn chưa xác định được bản thân muốn nàng ấy là của mình theo kiểu gì, nhưng nàng tự vấn thâm tâm tuyệt đối không được để An Tư rơi vào vòng xoáy hôn nhân chính trị, càng không được để bàn tay dơ bẩn của tên vua Chiêm Thành chạm vào dù chỉ là một sợi tóc của An Tư.
Nàng muốn...bảo vệ sự thanh thuần vô nhiễm của nàng ấy, An Tư hoàng quốc muội!
•••
Vài ngày sau...
Tại bãi sông Thiên Mạc, một vùng khói lửa bùng lên ngút trời, chuyện là đường lui này không biết vì sao đã bị phát giác, quân Mông Nguyên vây hãm bốn bề, mục tiêu rõ ràng là muốn bắt sống lưỡng cung. Trần Hưng Đạo uy dũng thiện chiến biểu lộ, giặc đánh đến đâu liền vung gươm cản ngăn đến đó, trong mắt ngoài sát ý thì chẳng hề có chút nào núng nao. Nhưng thế quân Mông Nguyên lúc này là cuồng phong vũ bão, càng đánh càng say máu hơn, giả sử có là thần tướng đi chăng nữa thì Trần Hưng Đạo cũng phải đến lúc sức tàn lực tận, ngay đúng thời khắc cấp bách nhất, bỗng trong loạn quân xuất hiện một thân ảnh khôi giáp bạch sắc nay vì vấy máu tươi mà dường như đã biến thành huyết y. Hắn lao đến tựa bạch hổ xuất sơn, trong nháy mắt liền giải vây cho Trần Hưng Đạo:
- Tiết chế, ngài mau hộ giá lưỡng cung qua sông, nơi này có Bình Trọng cản ngăn!
- Không được, có đi cùng đi!
- Không kịp nữa rồi, Tiết chế mau lên!!!
Thân là danh tướng, thử hỏi có ai đành đoạn rút lui để lại binh tướng xông pha vì mình chôn thân nơi long đàm huyệt hổ? Trần Hưng Đạo vốn trời sinh ngạo khí khó ai sánh bằng, dĩ nhiên không thuận lòng, nên cả hai cùng lưng đối lưng vai kề vai tử sinh quyết chiến.
Một màn huynh đệ đồng sinh cộng tử này lọt ngay vào mắt nàng đang ngạo nghễ trên lưng chiến mã phía xa xa kia, như kẻ đặt bẫy phấn khích nhìn con mồi giãy dụa trong tuyệt vọng, nàng phất tay, lên tiếng:
- Hữu thừa tướng Khoan Triệt, ngươi dẫn một đội khinh kỵ đi lấy đầu Trần Hưng Đạo về đây, còn tướng trẻ kia thì bắt sống. Tả thừa tướng Lý Hằng cùng Ô Mã Nhi điều thêm chiến thuyền ra sông vây bắt cho bằng được hai thuyền rồng của hoàng gia họ Trần, bắt sống tất cả về đây cho bổn vương!
Dứt lời, tiếng vâng tuân lệnh rền vang, nàng khép mắt, trông bộ dáng thong dong an tĩnh, tựa hồ chiến sự trước mắt không hề tồn tại. Lúc này tâm tư chỉ hiện lên một bóng hình duy nhất, đoá hoa sen duy nhất không biết từ bao giờ đã ngự trị trong tim, nàng chờ...nàng đợi...để thêm một lần nữa được tương kiến chốn phong trần.
Chừng khoảng nửa canh giờ sau có kỵ binh phi ngựa trở về hồi báo, Trần Hưng Đạo cùng hai thuyền rồng của hoàng gia đã tẩu thoát, nhưng Ô Mã Nhi đã tự tay bắt sống được viên tướng trẻ tuổi kia, hắn xưng danh gọi là Trần Bình Trọng.
Sau khi Hưng Đạo Vương cùng lưỡng cung tức thái thượng hoàng Trần Thánh Tông và hoàng đế Trần Nhân Tông bàn bạc cẩn trọng thì quyết định nhiệm vụ trấn giữ vùng Đà Mạc - Thiên Mạc, ngăn chặn và cầm chân quân Mông Nguyên để đảm bảo binh tướng Đại Việt cùng nội tộc hoàng gia họ Trần rút lui an toàn bí mật không để lại dấu vết được giao cho viên tướng Trần Bình Trọng vốn thuộc dòng dõi Đại Hành hoàng đế - Lê Hoàn.
Lại nói một chút về tướng Trần Bình Trọng này, hắn sinh ra ở vùng Bảo Thái, có nương tử là công chúa Thụy Bảo, nàng là hoàng nữ thứ ba của tiên vương Trần Thái Tông và cũng là tam hoàng tỷ của An Tư. Tuy nương tử gia thế hiển hách, dung mạo lại như châu ngọc nhưng vì nàng từng có một lần xuất giá với Uy Văn Vương - Trần Toại, sau khi Trần Toại mất mới được gả cho Trần Bình Trọng và vì nàng cũng hơn hắn đôi tuổi nên trong ngoài hoàng thất luôn có lời dèm pha chế nhạo. Bỏ mặc ngoài tai dị nghị thế nhân, Trần Bình Trọng trước vẫn luôn giữ đúng đạo nghĩa phu thê, sau lại luôn hết lòng hết dạ chân tình dành trao cho Thụy Bảo công chúa, phu thê hai người cứ như vậy sau trước như một tình nghĩa vẹn toàn.
Nay vì trọng trách nặng nề, Trần Bình Trọng đành giã biệt tạm chia xa thê nhi để trấn thủ nơi hiểm nguy trọng yếu nhất hiện tại là Đà Mạc - Thiên Mạc, trước lúc để lại Thụy Bảo công chúa và tiểu nữ hài nơi quân doanh cùng nội tộc hoàng gia, hắn đã hứa với nàng một câu khải hoàn trở về, ngày đất nước dẹp yên khói lửa đao binh phu thê lại trùng phùng trọn câu chung thủy như thuở ban đầu đã trao nhau hẹn ước.
Có ngờ đâu...
...
Kế hoạch quân binh Đại Việt bày ra có chăng đều nằm trong dự tính của nàng, ngay cả con đường rút lui tẩu thoát này cũng không ngoại lệ:
- Xem nào, còn gì thú vị hơn ngồi nhìn lũ Giao Chỉ âm mưu bí mật chạy trốn trong khi chúng ta đã biết rõ hết cả đường lui của chúng nhỉ, Ô Mã Nhi?
Ô Mã Nhi nghe nàng nói với giọng điệu bỡn cợt như vậy thì lấy làm thống khoái, ngửa cổ cười lớn:
- Vương tử đúng là thần cơ diệu toán mà...haha!
Nói đoạn, hắn lại như chợt nhớ ra điều gì đó, trầm ngâm nhìn nàng:
- Ngươi nhìn cái gì?
- À...mạc tướng có một thắc mắc.
- Nói.
Có hơi e dè giây lát, hắn hỏi:
- Mạc tướng cảm thấy mấy trận gần đây vương tử rất kỳ lạ.
- Chỗ nào?
- Lúc trước kế sách của ngài đều lấy nhu hoà làm trọng, luôn tính toán giảm thiểu thương vong đôi bên, nhưng sao giờ trận nào cũng đều là muốn ép quân Đại Việt vào ngõ cùng tử lộ?
Câu hỏi này nàng chẳng màng trả lời, chỉ phất tay ra hiệu cho Ô Mã Nhi ra ngoài. Rời khỏi lều trướng, Ô Mã Nhi cười thầm trong lòng, chuyện là khi hắn mật báo về Mông Cổ hãn vương Hốt Tất Liệt vô cùng hài lòng vì biểu hiện gần đây của nàng. Ngẩng đầu nhìn trời xanh đang dần chuyển mưa u ám, hắn nghĩ "Quả là chiến tranh có thể thay đổi cả một con người".
Bên trong lều trướng nàng ưu tư nhấp rượu, sau sự việc lần trước nàng không cùng Ô Mã Nhi uống rượu nữa, nên giờ chỉ có thể một mình túy tửu. Câu hỏi ban nãy nàng không trả lời Ô Mã Nhi nhưng giờ đây nàng sẽ tự trả lời với chính mình.
Vì sao lại thay đổi một cách kỳ lạ như vậy?
Câu trả lời bắt đầu từ hôm đó, cái hôm quân Mông Nguyên bắt sống được một toán lính nhà Trần, nàng đã chọn ra tên có chức vị cao nhất trong số chúng để tự mình thẩm tra. Điều nàng muốn thẩm tra truy hỏi chẳng đâu xa, đó là về An Tư hoàng quốc muội.
Nàng nhớ lại...
...
- Ngươi có biết công chúa An Tư?
- Ta khinh! Miệng chó Mông cũng dám nhắc về công chúa nhà Trần à? Thật dơ bẩn!!!
- Ta hỏi lại lần cuối, có biết công chúa An Tư?
Sát khí từ nàng bừng bừng hướng về phía hắn khiến viên tướng kia đang bị trói vào cột bất giác toàn thân run rẩy, đành nhượng bộ:
- Có biết.
- Tốt, vậy giờ nàng đang ở đâu? Ra sao?
Bỗng, hắn bật cười sặc sụa trước câu hỏi của nàng rồi đáp:
- Ngươi nghĩ ta là ai? Ta có thể biết được một công chúa hiện giờ đang ở đâu sao?
Nàng nhếch môi:
- Không biết thì ngươi vô dụng rồi, lính đâu!
- Ấy ấy khoan khoan!!!
Nàng nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời khiến mình hài lòng, và quả nhiên tướng sĩ nhà Trần cũng chẳng phải mình đồng da sắt gì:
- Ta nói ra hết những gì mình biết thì ngươi sẽ cho một con đường sống chứ? Ta còn phụ mẫu ở quê, không thể chết thế này được.
- Hảo, nhưng còn để xem ngươi thành thật đến đâu.
- Công chúa...công chúa cùng hoàng thất ở chung một chỗ, từ khi biến loạn xảy ra đã được lưỡng cung giữ bên cạnh bảo hộ tuyệt đối, nhưng...nghe nói sắp được hoà thân cùng vua Chiêm Thành để ngài ấy cho mượn binh lực phản công các ngươi.
Hai chữ "hoà thân" vừa lọt vào tai liền khiến tâm tư nàng đại biến:
- Ngươi nói cái gì?
- Công chúa cùng hoàng thất ở chung...
- Không phải, câu sau!!!
- Công chúa... sắp hoà thân...
Tựa như vạn tiễn xuyên tâm, nàng nghe tim mình đau buốt, tiếp sau là cơn phẫn nộ dâng trào trong huyết quản, cảm tưởng như từng mạch máu đang căng ra đến sắp đứt đoạt.
Nhận thấy mạo diện nàng một lần nữa bừng lên sát khí, mà lần này còn áp chế hơn, viên tướng bị trói chỉ biết im lặng chờ đợi, chính hắn cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, chờ một con đường sống hay chờ nàng tiễn hắn đến quỷ môn quan?
Nàng từng bước, từng bước tiến tới dùng bàn tay lạnh ngắt siết chặt lấy cổ họng viên tướng nhà Trần, càng siết lại càng không chút lưu tình, ngoài thanh âm ú ớ sắp đứt hơi phát ra thì hắn cũng không nói thêm được chữ nào. Tin chắc bản thân khí số đã tận đành nhắm mắt buông xuôi, ai ngờ bàn tay kia dần dần buông lỏng:
- Lính đâu! Cởi trói cho hắn, thu hết mũ giáp cùng khí giới rồi đuổi đi cho khuất mắt ta, còn đám lính ngoài kia đồng loạt trảm thủ.
Được lệnh, quân lính nhất nhất tuân mệnh, rất nhanh đã đuổi viên tướng kia khỏi quân doanh, mà hắn cũng ba chân bốn cẳng chạy trối chết khỏi đó.
"Hoà thân sao? Tiểu nữ tặc, nàng cũng không muốn phải không? Yên tâm, Hoan nhi sẽ tìm lại nàng!"
...
Từ khi ấy đến nay, đối với chiến sự việc công còn mang thêm hận riêng, đối với vua tôi nhà Trần lại càng dày thêm mấy tầng căm phẫn. Một tiểu công chúa thuần khiết sáng trong như hoa sen thoát tục nay lại sắp bị mang ra làm con cờ chính trị, thử hỏi nàng làm sao có thể dửng dưng? Vả lại tiểu công chúa này không ai khác chính là An Tư, là tiểu nữ tặc của nàng...
Đầu oang lên một tiếng.
"Tiểu nữ tặc của nàng"?
"Của nàng"...
Hai từ "của nàng" hiện lên trong đầu khiến không khỏi vô thức cong môi mỉm cười, tùy rằng hiện tại vẫn chưa xác định được bản thân muốn nàng ấy là của mình theo kiểu gì, nhưng nàng tự vấn thâm tâm tuyệt đối không được để An Tư rơi vào vòng xoáy hôn nhân chính trị, càng không được để bàn tay dơ bẩn của tên vua Chiêm Thành chạm vào dù chỉ là một sợi tóc của An Tư.
Nàng muốn...bảo vệ sự thanh thuần vô nhiễm của nàng ấy, An Tư hoàng quốc muội!
•••
Vài ngày sau...
Tại bãi sông Thiên Mạc, một vùng khói lửa bùng lên ngút trời, chuyện là đường lui này không biết vì sao đã bị phát giác, quân Mông Nguyên vây hãm bốn bề, mục tiêu rõ ràng là muốn bắt sống lưỡng cung. Trần Hưng Đạo uy dũng thiện chiến biểu lộ, giặc đánh đến đâu liền vung gươm cản ngăn đến đó, trong mắt ngoài sát ý thì chẳng hề có chút nào núng nao. Nhưng thế quân Mông Nguyên lúc này là cuồng phong vũ bão, càng đánh càng say máu hơn, giả sử có là thần tướng đi chăng nữa thì Trần Hưng Đạo cũng phải đến lúc sức tàn lực tận, ngay đúng thời khắc cấp bách nhất, bỗng trong loạn quân xuất hiện một thân ảnh khôi giáp bạch sắc nay vì vấy máu tươi mà dường như đã biến thành huyết y. Hắn lao đến tựa bạch hổ xuất sơn, trong nháy mắt liền giải vây cho Trần Hưng Đạo:
- Tiết chế, ngài mau hộ giá lưỡng cung qua sông, nơi này có Bình Trọng cản ngăn!
- Không được, có đi cùng đi!
- Không kịp nữa rồi, Tiết chế mau lên!!!
Thân là danh tướng, thử hỏi có ai đành đoạn rút lui để lại binh tướng xông pha vì mình chôn thân nơi long đàm huyệt hổ? Trần Hưng Đạo vốn trời sinh ngạo khí khó ai sánh bằng, dĩ nhiên không thuận lòng, nên cả hai cùng lưng đối lưng vai kề vai tử sinh quyết chiến.
Một màn huynh đệ đồng sinh cộng tử này lọt ngay vào mắt nàng đang ngạo nghễ trên lưng chiến mã phía xa xa kia, như kẻ đặt bẫy phấn khích nhìn con mồi giãy dụa trong tuyệt vọng, nàng phất tay, lên tiếng:
- Hữu thừa tướng Khoan Triệt, ngươi dẫn một đội khinh kỵ đi lấy đầu Trần Hưng Đạo về đây, còn tướng trẻ kia thì bắt sống. Tả thừa tướng Lý Hằng cùng Ô Mã Nhi điều thêm chiến thuyền ra sông vây bắt cho bằng được hai thuyền rồng của hoàng gia họ Trần, bắt sống tất cả về đây cho bổn vương!
Dứt lời, tiếng vâng tuân lệnh rền vang, nàng khép mắt, trông bộ dáng thong dong an tĩnh, tựa hồ chiến sự trước mắt không hề tồn tại. Lúc này tâm tư chỉ hiện lên một bóng hình duy nhất, đoá hoa sen duy nhất không biết từ bao giờ đã ngự trị trong tim, nàng chờ...nàng đợi...để thêm một lần nữa được tương kiến chốn phong trần.
Chừng khoảng nửa canh giờ sau có kỵ binh phi ngựa trở về hồi báo, Trần Hưng Đạo cùng hai thuyền rồng của hoàng gia đã tẩu thoát, nhưng Ô Mã Nhi đã tự tay bắt sống được viên tướng trẻ tuổi kia, hắn xưng danh gọi là Trần Bình Trọng.