Chương 12: Hồi 12: Bình Trọng sát hổ
- Trần Bình Trọng à? Bình Trọng, Bình Trọng, tên nghe cũng được đấy. Cũng oai phong lẫm liệt lắm.
Nàng ở trên lưng ngựa liếc mắt nhìn xuống kẻ thân vận bạch giáp thấm đẫm huyết sắc đang bị xích lại bắt quỳ dưới đất, còn hắn vẫn trước sau như một, tựa hồ dửng dưng mà cũng như khinh bạc, đến cả một ánh nhìn cũng chẳng chú ý tới nàng, dường như bản thân chẳng hề bận tâm đến chuyện đã rơi vào tay giặc. Dáng dấp bất cần này của hắn khiến nàng càng cảm thấy hứng thú, xuống khỏi lưng ngựa, toan tiến lại gần thì bị Ô Mã Nhi ngăn cản, ghé sát tai nàng thầm thì:
- Vương tử chớ có đến gần, tên này như thú dữ chưa thuần, lỡ hắn hành động mạo phạm đến kim thân thì e không tốt, phòng bị vẫn hơn.
- Từ bao giờ ngươi tâm tư cẩn trọng như vậy hửm, Ô Mã tướng quân?
Mắt nàng vẫn không rời khỏi Trần Bình Trọng, còn Ô Mã Nhi thì mỉm cười nhún vai một cái. Nàng cảm thấy hữu phó tướng này của mình càng lúc lại càng khó hiểu hơn rồi, thật đáng lo ngại. Bỏ mặc lời cảnh báo, nàng cất bước đến gần Trần Bình Trọng, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lúc này mới thấy máu từ những vết thương trên thân thể cường tráng kia vẫn đang rỉ ra, nhịp thở của hắn lại thêm phần nặng nề, nhưng tuyệt nhiên nét dửng dưng trên gương mặt vẫn chẳng hề thay đổi, quả là một tên mặt sắt mà, nàng nghĩ:
- Tướng quân cũng đã vất vả rồi, chi bằng để bổn vương cho gọi quân y đến chữa trị thương tích trước đã, giữ lại cái mạng này của mãnh hổ nước Nam nhé.
Nói rồi, nàng đặt tay vuốt vuốt lên đầu Trần Bình Trọng chẳng khác nào như đang vuốt ve sủng vật. Hắn há lại để yên cho nàng tùy ý, hai tay tuy bị xích không thể kháng cự, vậy nhưng đã lắc thật mạnh đầu cố ý hất tay nàng ra, vẻ mặt lạnh nhạt đã biểu lộ chút bực dọc. Đây là điều nàng muốn thấy, muốn tên mặt sắt lạnh như đồng này phải phô bày cảm xúc ra mặt cho nàng xem:
- Oh, giận rồi kìa, giận rồi kìa, hổ con giận rồi!
Nàng nói bằng tiếng Mông Cổ, tướng sĩ xung quanh đồng loạt phá lên cười, chế nhạo cợt nhã kẻ sa cơ thất thế. Ô Mã Nhi lại gần, nhìn thấy nàng vui vẻ hứng thú như vậy thì chính thâm tâm hắn cũng vô cùng hoan hỉ, hắn thích dáng vẻ lúc này của nàng, nhưng chẳng hề hay biết nàng có lấy gì làm vui đâu khi mỉa mai trêu cợt người thất thế, chỉ là nàng giận, nàng thật sự tức giận vua tôi nhà Trần có ý hòa thân cho An Tư cùng vua Chiêm Thành để mượn binh lực phản công. Tướng sĩ nhà Trần thật hèn hạ trong mắt nàng, không có khả năng đương đầu chiến trận, lại muốn nhờ cậy một nhi nữ đứng ra cân quốc, vậy nên mai mỉa vài câu xem ra chỉ để thỏa cái nỗi ấm ức trong lòng.
- Nếu vương tử thích con hổ An Nam này như vậy thì giờ chúng ta đem hắn về doanh trại trước đi, đợi khi vương tử nghỉ ngơi thư thái rồi thì ta lại đem hắn ra làm mấy trò vui cho vương tử tiêu khiển nhé?
- Trò vui gì vậy?
- Về doanh trại rồi vương tử sẽ biết...haha!
...
Là vậy sao? Hóa ra trò vui mà Ô Mã Nhi nói là vậy à? Là đem một người mình đầy thương tích tay không tất sắt ra đấu cùng mãnh hổ thực thụ à?
Tiếng reo hò rền vang, lửa trại bập bùng, mùi hương khói tỏa sực nức của thịt nướng cùng men rượu bốc lên nghi ngút. Tất cả hòa quyện lại tạo nên không gian hết sức náo nhiệt, niềm vui hiếm hoi dành cho ba quân tướng sĩ trong thời kỳ chiến chinh điên cuồng này.
Trên đài cao, phải là Hạnh cô cô, trái là Ô Mã Nhi.
Còn bên dưới, trong lồng sắt là...Trần Bình Trọng không giáo gươm khí giới đang cùng một con hổ vờn nhau chực chờ giao chiến.
- Ngài đoán xem kẻ nào sẽ giành phần thắng đây, vương tử?
Thanh âm Ô Mã Nhi có chút lớn trước tiếng hò reo của tướng sĩ.
- Ngươi lỗ mãng quá rồi, còn chưa tra khảo được gì từ hắn, nếu để hắn chết thì quá là phí phạm.
Mắt vẫn hướng về đấu trường, nàng đáp.
- Nếu vương tử nói vậy thì xem chừng chín phần là hắn chết chắc rồi...hahaha!
- Cũng chưa biết, ngươi xem kìa.
Dứt lời, nàng chỉ tay về phía Trần Bình Trọng. Ô Mã Nhi trông thấy cảnh tượng liền thay đổi sắc mặt, từ cợt nhã liền trở nên chăm chú quan sát tình hình.
Lúc này, trong lồng sắt Trần Bình Trọng vốn dã lĩnh vài vết cào từ móng vuốt mãnh hổ, máu túa ra như tắm, những tưởng đã chịu thế hạ phong, ai ngờ nãy giờ hắn đều là cố ý chịu đòn để nắm bắt thế tấn công của kẻ địch, vừa chớp được thời cơ là y như rằng lao đến tựa cuồng phong bão vũ. Sau vài đòn vật thì lật ngược tình thế leo lên được lưng mãnh hổ, hai chân bấu chặt vào bụng nó không buông, cánh tay tận lực siết lấy cổ họng con thú.
Thật đáng tiếc và cũng đáng thương cho con vật này, sau một hồi giãy giụa kịch liệt, cuối cùng nó đã tắt thở lăn ra chết. Trần Bình Trọng vận sức thêm lần nữa bẻ gãy luôn khớp cổ mãnh hổ rồi vân đạm phong khinh đứng dậy phủi đi lớp bụi vương trên vai áo, tuyệt nhiên chẳng thèm nhìn đến vết thương trên thân thể chính mình.
Kết quả hiển hiện, phút chốc khiến tiếng reo hò ban nãy im bặt, thay vào là tiếng xì xầm bàn tán. Ô Mã Nhi trợn trừng mắt có chút kinh ngạc, bởi lẽ kết quả này nằm ngoài dự tính của hắn.
Trong lồng sắt, kẻ đó y phục tả tơi, máu tuôn đầm đìa nhưng vẫn hiên ngang đứng thẳng, kẻ đó so với Ô Mã Nhi thì hoàn toàn thấp hơn nhiều, cũng phải, dân tộc Mông Cổ vốn to lớn hùng dũng, ấy thế nhưng kẻ thấp bé hơn này lại tay không giết hổ!
Uống xong ngụm rượu đầy, nàng nhếch môi.
- Người Hán có câu chuyện về một kẻ đả hổ, nổi tiếng nhân gian lắm thì phải?
Ô Mã Nhi có chút ngập ngừng.
- À...phải, đó là Võ Tòng thưa vương tử, Võ Tòng trong truyện Anh hùng Lương Sơn Bạc.
- Vậy à?
Nói đoạn, nàng phất tay ra hiệu lính hầu đến phía lồng sắt đưa vào vò rượu, không chút chần chừ nghi ngại, Trần Bình Trọng nhận lấy, lúc này hắn mới hướng mắt nhìn lại nàng.
Đứng dậy, nói với ngữ âm nước Nam, cố ý để đối phương nghe hiểu, nàng cất lời.
- Người Hán có Võ Tòng đả hổ, nước Nam có Trần Bình Trọng sát hổ. Không duyên diện kiến Võ Tòng, nhưng đời này hạnh ngộ Bình Trọng thật toại chí anh hùng, kính!
Dứt lời, nàng nâng cao vò rượu trong tay rồi ngửa cổ mà uống, Trần Bình Trọng cũng đáp lễ nâng vò rượu kính nàng, hắn cũng ngửa cổ đổ rượu vào miệng uống đến tràn ra xuống áo, thấm vào vết thương đau rát.
Tướng sĩ trông thấy cảnh này thì liền đồng loạt đứng bật dậy hô hào tán dương.
Nhìn tình cảnh anh hùng dùng lễ kính nhau dù đối địch giữa hai đầu trận chiến khiến Hạnh cô cô dâng trào cảm động. Ngược lại, Ô Mã Nhi tỏ ra hết sức bất mãn trước hành động của nàng.
...
- Ô Mã Nhi, Ngươi làm gì vậy!!
Ô Mã tướng quân chộp lấy cung tên giương lên nhắm thẳng Trần Bình Trọng mà toan buông mũi, vị dũng tướng kia cũng chẳng sợ sệt gì, y như cái cách hắn đối mặt tử thù từ lúc bị bắt cho đến lúc giao tranh cùng mãnh hổ.
||||| Truyện đề cử: |||||
Một bước, hai bước, ba bước...Trần Bình Trọng tiến đến song sắt, mắt đối mắt nhìn thẳng Ô Mã Nhi.
Chợt...
- Haha...haha...hahaha!!! Bình Trọng nhìn ta đó à? Bình Trọng nhìn ta mà không hề nao núng, mắt nhìn ta mà vẫn hiên ngang! Quả là đấng anh hùng, thật là trang hào kiệt...
Đến đây, Ô Mã Nhi vứt đi cánh cung, giơ cao mũi tên trong tay, ánh mắt ẩn ý thoáng lướt qua nàng, hắn lại nói.
- ...Chẳng mấy thuở gặp người khí tiết. Ta sẽ bẻ mũi tên, thề câu quách cừu huynh đệ, dù rằng cách nhau núi Việt sông Ngô, nhưng ta sẽ nhận ngươi là người tri kỷ!
Nàng "chậc" một tiếng cảm thán than thầm, rõ ràng là chiêu trò chính trị của Ô Mã Nhi đây mà. Nhưng hắn đã bẻ gãy mũi tên, nghi thức kết tình hảo hữu huynh đệ này sao lại có thể làm giả?
Từ lúc bị bắt về đến nay cư nhiên Trần Bình Trọng chưa hề thốt ra lời nào, có chăng nghe được chỉ là tiếng thở gầm gừ tựa hổ của hắn, nhưng giờ hắn đã mở miệng, tiếng dõng dạc đường hoàng.
- Ô Mã Nhi, ngươi muốn nhận ta là tri kỷ thì Đại Nguyên quân ngươi hãy rút ra về để cho sông Ngô núi Việt sống đề huề, dân hai nước yên bề cày cuốc.
Khá khen cho một Trần Bình Trọng, mượn lời Ô Mã Nhi đánh gãy lại chính lời của hắn. Phút chốc phân định rõ ràng ranh giới giặc-bạn, cơ hồ nếu còn chưa rút binh khỏi đất Việt, vậy tình tri kỷ này Trần Bình Trọng chẳng nhận chẳng ham.
Xem như chiêu dụ thất công, Ô Mã Nhi nộ tính bộc phát, thét lên ra lệnh xạ thủ nhất tề xạ tiễn về phía Trần Bình Trọng, vừa hay lúc đó có thanh âm thanh thúy vang lên phá tan bầu không gian căng thẳng sát khí này.
- Bổn vương chưa chết.
Ô Mã Nhi giận đến run tay, nói mà như quát.
- Vương tử bị sao vậy? Vương tử không thấy thái độ ngạo mạn của tên man di này à? Hắn là cái thá gì mà dám lên mặt với Thiên Triều ta!? Muốn chết thì mạc tướng sẽ toại nguyện cho hắn!!!
- Muốn giết cũng không phải giết bây giờ, và muốn giết cũng chưa đến lượt ngươi ra lệnh ở đây.
Sắc lạnh liếc qua Ô Mã Nhi khiến hắn đành phải cúi đầu tỏ ý vâng phục.
Lại hướng về ba quân tướng sĩ, nàng nói.
- Truyền lệnh giam giữ Trần Bình Trọng trong lồng sắt này, chưa có sự cho phép của bổn vương bất cứ ai ngoài sự vụ cũng không được bén mảng đến gần, càng không cho có người vô pháp vô thiên tùy ý hành động, ai cãi lệnh xử theo quân pháp, móc mắt chặt tay, rõ chưa!?
Bên dưới, tướng sĩ đồng loạt hô to "Đã rõ", lại nhìn sang Ô Mã Nhi, hắn cũng ngậm ngùi mất mặt lẩm bẩm câu "Đã rõ, vương tử".
Dứt lời, nàng cùng Hạnh cô cô rời đi trở về lều trướng, để lại Ô Mã Nhi cùng Trần Bình Trọng vẫn mắt đối mắt quyết liệt bức nhân.
Nàng ở trên lưng ngựa liếc mắt nhìn xuống kẻ thân vận bạch giáp thấm đẫm huyết sắc đang bị xích lại bắt quỳ dưới đất, còn hắn vẫn trước sau như một, tựa hồ dửng dưng mà cũng như khinh bạc, đến cả một ánh nhìn cũng chẳng chú ý tới nàng, dường như bản thân chẳng hề bận tâm đến chuyện đã rơi vào tay giặc. Dáng dấp bất cần này của hắn khiến nàng càng cảm thấy hứng thú, xuống khỏi lưng ngựa, toan tiến lại gần thì bị Ô Mã Nhi ngăn cản, ghé sát tai nàng thầm thì:
- Vương tử chớ có đến gần, tên này như thú dữ chưa thuần, lỡ hắn hành động mạo phạm đến kim thân thì e không tốt, phòng bị vẫn hơn.
- Từ bao giờ ngươi tâm tư cẩn trọng như vậy hửm, Ô Mã tướng quân?
Mắt nàng vẫn không rời khỏi Trần Bình Trọng, còn Ô Mã Nhi thì mỉm cười nhún vai một cái. Nàng cảm thấy hữu phó tướng này của mình càng lúc lại càng khó hiểu hơn rồi, thật đáng lo ngại. Bỏ mặc lời cảnh báo, nàng cất bước đến gần Trần Bình Trọng, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lúc này mới thấy máu từ những vết thương trên thân thể cường tráng kia vẫn đang rỉ ra, nhịp thở của hắn lại thêm phần nặng nề, nhưng tuyệt nhiên nét dửng dưng trên gương mặt vẫn chẳng hề thay đổi, quả là một tên mặt sắt mà, nàng nghĩ:
- Tướng quân cũng đã vất vả rồi, chi bằng để bổn vương cho gọi quân y đến chữa trị thương tích trước đã, giữ lại cái mạng này của mãnh hổ nước Nam nhé.
Nói rồi, nàng đặt tay vuốt vuốt lên đầu Trần Bình Trọng chẳng khác nào như đang vuốt ve sủng vật. Hắn há lại để yên cho nàng tùy ý, hai tay tuy bị xích không thể kháng cự, vậy nhưng đã lắc thật mạnh đầu cố ý hất tay nàng ra, vẻ mặt lạnh nhạt đã biểu lộ chút bực dọc. Đây là điều nàng muốn thấy, muốn tên mặt sắt lạnh như đồng này phải phô bày cảm xúc ra mặt cho nàng xem:
- Oh, giận rồi kìa, giận rồi kìa, hổ con giận rồi!
Nàng nói bằng tiếng Mông Cổ, tướng sĩ xung quanh đồng loạt phá lên cười, chế nhạo cợt nhã kẻ sa cơ thất thế. Ô Mã Nhi lại gần, nhìn thấy nàng vui vẻ hứng thú như vậy thì chính thâm tâm hắn cũng vô cùng hoan hỉ, hắn thích dáng vẻ lúc này của nàng, nhưng chẳng hề hay biết nàng có lấy gì làm vui đâu khi mỉa mai trêu cợt người thất thế, chỉ là nàng giận, nàng thật sự tức giận vua tôi nhà Trần có ý hòa thân cho An Tư cùng vua Chiêm Thành để mượn binh lực phản công. Tướng sĩ nhà Trần thật hèn hạ trong mắt nàng, không có khả năng đương đầu chiến trận, lại muốn nhờ cậy một nhi nữ đứng ra cân quốc, vậy nên mai mỉa vài câu xem ra chỉ để thỏa cái nỗi ấm ức trong lòng.
- Nếu vương tử thích con hổ An Nam này như vậy thì giờ chúng ta đem hắn về doanh trại trước đi, đợi khi vương tử nghỉ ngơi thư thái rồi thì ta lại đem hắn ra làm mấy trò vui cho vương tử tiêu khiển nhé?
- Trò vui gì vậy?
- Về doanh trại rồi vương tử sẽ biết...haha!
...
Là vậy sao? Hóa ra trò vui mà Ô Mã Nhi nói là vậy à? Là đem một người mình đầy thương tích tay không tất sắt ra đấu cùng mãnh hổ thực thụ à?
Tiếng reo hò rền vang, lửa trại bập bùng, mùi hương khói tỏa sực nức của thịt nướng cùng men rượu bốc lên nghi ngút. Tất cả hòa quyện lại tạo nên không gian hết sức náo nhiệt, niềm vui hiếm hoi dành cho ba quân tướng sĩ trong thời kỳ chiến chinh điên cuồng này.
Trên đài cao, phải là Hạnh cô cô, trái là Ô Mã Nhi.
Còn bên dưới, trong lồng sắt là...Trần Bình Trọng không giáo gươm khí giới đang cùng một con hổ vờn nhau chực chờ giao chiến.
- Ngài đoán xem kẻ nào sẽ giành phần thắng đây, vương tử?
Thanh âm Ô Mã Nhi có chút lớn trước tiếng hò reo của tướng sĩ.
- Ngươi lỗ mãng quá rồi, còn chưa tra khảo được gì từ hắn, nếu để hắn chết thì quá là phí phạm.
Mắt vẫn hướng về đấu trường, nàng đáp.
- Nếu vương tử nói vậy thì xem chừng chín phần là hắn chết chắc rồi...hahaha!
- Cũng chưa biết, ngươi xem kìa.
Dứt lời, nàng chỉ tay về phía Trần Bình Trọng. Ô Mã Nhi trông thấy cảnh tượng liền thay đổi sắc mặt, từ cợt nhã liền trở nên chăm chú quan sát tình hình.
Lúc này, trong lồng sắt Trần Bình Trọng vốn dã lĩnh vài vết cào từ móng vuốt mãnh hổ, máu túa ra như tắm, những tưởng đã chịu thế hạ phong, ai ngờ nãy giờ hắn đều là cố ý chịu đòn để nắm bắt thế tấn công của kẻ địch, vừa chớp được thời cơ là y như rằng lao đến tựa cuồng phong bão vũ. Sau vài đòn vật thì lật ngược tình thế leo lên được lưng mãnh hổ, hai chân bấu chặt vào bụng nó không buông, cánh tay tận lực siết lấy cổ họng con thú.
Thật đáng tiếc và cũng đáng thương cho con vật này, sau một hồi giãy giụa kịch liệt, cuối cùng nó đã tắt thở lăn ra chết. Trần Bình Trọng vận sức thêm lần nữa bẻ gãy luôn khớp cổ mãnh hổ rồi vân đạm phong khinh đứng dậy phủi đi lớp bụi vương trên vai áo, tuyệt nhiên chẳng thèm nhìn đến vết thương trên thân thể chính mình.
Kết quả hiển hiện, phút chốc khiến tiếng reo hò ban nãy im bặt, thay vào là tiếng xì xầm bàn tán. Ô Mã Nhi trợn trừng mắt có chút kinh ngạc, bởi lẽ kết quả này nằm ngoài dự tính của hắn.
Trong lồng sắt, kẻ đó y phục tả tơi, máu tuôn đầm đìa nhưng vẫn hiên ngang đứng thẳng, kẻ đó so với Ô Mã Nhi thì hoàn toàn thấp hơn nhiều, cũng phải, dân tộc Mông Cổ vốn to lớn hùng dũng, ấy thế nhưng kẻ thấp bé hơn này lại tay không giết hổ!
Uống xong ngụm rượu đầy, nàng nhếch môi.
- Người Hán có câu chuyện về một kẻ đả hổ, nổi tiếng nhân gian lắm thì phải?
Ô Mã Nhi có chút ngập ngừng.
- À...phải, đó là Võ Tòng thưa vương tử, Võ Tòng trong truyện Anh hùng Lương Sơn Bạc.
- Vậy à?
Nói đoạn, nàng phất tay ra hiệu lính hầu đến phía lồng sắt đưa vào vò rượu, không chút chần chừ nghi ngại, Trần Bình Trọng nhận lấy, lúc này hắn mới hướng mắt nhìn lại nàng.
Đứng dậy, nói với ngữ âm nước Nam, cố ý để đối phương nghe hiểu, nàng cất lời.
- Người Hán có Võ Tòng đả hổ, nước Nam có Trần Bình Trọng sát hổ. Không duyên diện kiến Võ Tòng, nhưng đời này hạnh ngộ Bình Trọng thật toại chí anh hùng, kính!
Dứt lời, nàng nâng cao vò rượu trong tay rồi ngửa cổ mà uống, Trần Bình Trọng cũng đáp lễ nâng vò rượu kính nàng, hắn cũng ngửa cổ đổ rượu vào miệng uống đến tràn ra xuống áo, thấm vào vết thương đau rát.
Tướng sĩ trông thấy cảnh này thì liền đồng loạt đứng bật dậy hô hào tán dương.
Nhìn tình cảnh anh hùng dùng lễ kính nhau dù đối địch giữa hai đầu trận chiến khiến Hạnh cô cô dâng trào cảm động. Ngược lại, Ô Mã Nhi tỏ ra hết sức bất mãn trước hành động của nàng.
...
- Ô Mã Nhi, Ngươi làm gì vậy!!
Ô Mã tướng quân chộp lấy cung tên giương lên nhắm thẳng Trần Bình Trọng mà toan buông mũi, vị dũng tướng kia cũng chẳng sợ sệt gì, y như cái cách hắn đối mặt tử thù từ lúc bị bắt cho đến lúc giao tranh cùng mãnh hổ.
||||| Truyện đề cử: |||||
Một bước, hai bước, ba bước...Trần Bình Trọng tiến đến song sắt, mắt đối mắt nhìn thẳng Ô Mã Nhi.
Chợt...
- Haha...haha...hahaha!!! Bình Trọng nhìn ta đó à? Bình Trọng nhìn ta mà không hề nao núng, mắt nhìn ta mà vẫn hiên ngang! Quả là đấng anh hùng, thật là trang hào kiệt...
Đến đây, Ô Mã Nhi vứt đi cánh cung, giơ cao mũi tên trong tay, ánh mắt ẩn ý thoáng lướt qua nàng, hắn lại nói.
- ...Chẳng mấy thuở gặp người khí tiết. Ta sẽ bẻ mũi tên, thề câu quách cừu huynh đệ, dù rằng cách nhau núi Việt sông Ngô, nhưng ta sẽ nhận ngươi là người tri kỷ!
Nàng "chậc" một tiếng cảm thán than thầm, rõ ràng là chiêu trò chính trị của Ô Mã Nhi đây mà. Nhưng hắn đã bẻ gãy mũi tên, nghi thức kết tình hảo hữu huynh đệ này sao lại có thể làm giả?
Từ lúc bị bắt về đến nay cư nhiên Trần Bình Trọng chưa hề thốt ra lời nào, có chăng nghe được chỉ là tiếng thở gầm gừ tựa hổ của hắn, nhưng giờ hắn đã mở miệng, tiếng dõng dạc đường hoàng.
- Ô Mã Nhi, ngươi muốn nhận ta là tri kỷ thì Đại Nguyên quân ngươi hãy rút ra về để cho sông Ngô núi Việt sống đề huề, dân hai nước yên bề cày cuốc.
Khá khen cho một Trần Bình Trọng, mượn lời Ô Mã Nhi đánh gãy lại chính lời của hắn. Phút chốc phân định rõ ràng ranh giới giặc-bạn, cơ hồ nếu còn chưa rút binh khỏi đất Việt, vậy tình tri kỷ này Trần Bình Trọng chẳng nhận chẳng ham.
Xem như chiêu dụ thất công, Ô Mã Nhi nộ tính bộc phát, thét lên ra lệnh xạ thủ nhất tề xạ tiễn về phía Trần Bình Trọng, vừa hay lúc đó có thanh âm thanh thúy vang lên phá tan bầu không gian căng thẳng sát khí này.
- Bổn vương chưa chết.
Ô Mã Nhi giận đến run tay, nói mà như quát.
- Vương tử bị sao vậy? Vương tử không thấy thái độ ngạo mạn của tên man di này à? Hắn là cái thá gì mà dám lên mặt với Thiên Triều ta!? Muốn chết thì mạc tướng sẽ toại nguyện cho hắn!!!
- Muốn giết cũng không phải giết bây giờ, và muốn giết cũng chưa đến lượt ngươi ra lệnh ở đây.
Sắc lạnh liếc qua Ô Mã Nhi khiến hắn đành phải cúi đầu tỏ ý vâng phục.
Lại hướng về ba quân tướng sĩ, nàng nói.
- Truyền lệnh giam giữ Trần Bình Trọng trong lồng sắt này, chưa có sự cho phép của bổn vương bất cứ ai ngoài sự vụ cũng không được bén mảng đến gần, càng không cho có người vô pháp vô thiên tùy ý hành động, ai cãi lệnh xử theo quân pháp, móc mắt chặt tay, rõ chưa!?
Bên dưới, tướng sĩ đồng loạt hô to "Đã rõ", lại nhìn sang Ô Mã Nhi, hắn cũng ngậm ngùi mất mặt lẩm bẩm câu "Đã rõ, vương tử".
Dứt lời, nàng cùng Hạnh cô cô rời đi trở về lều trướng, để lại Ô Mã Nhi cùng Trần Bình Trọng vẫn mắt đối mắt quyết liệt bức nhân.