Chương : 148
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Suy nghĩ lướt qua trong đầu chỉ trong thoáng chốc, Ngải Khắc Tư ngẩng đầu, đột nhiên, hắn liền cảm thấy không còn ý nghĩa nữa. Hắn yêu Tạp Tây Á là chuyện hắn nguyện ý và muốn làm, nhưng Tạp Tây Á có yêu hắn không, có xem hắn giống như những người khác không, cũng đều là suy nghĩ của Tạp Tây Á.
Hắn chỉ cần hiểu được, hắn yêu cô, là đủ rồi.
“Tây Á, anh no rồi, còn lại cho em đó.”
Tạp Tây Á đột nhiên ngước mắt nhìn hắn, cô há to miệng, vẫn không có cách nào cự tuyệt, cuối cùng nói: “Thật ư?”
“Ừ.”
Ngải Khắc Tư lùi ra sau một bước, tránh ở bên cạnh, máu tươi từ nơi bị cắn rách đang trào ra một lượng lớn.
Tạp Tây Á trực tiếp từ nơi đó, cắn một ngụm!
Cô cúi đầu hút máu, đôi mắt híp lại, tròng mắt đen láy đột nhiên trở nên đỏ hoe. Đôi đồng tử đỏ bừng yêu dã kia bị che giấu dưới hàng lông mi nhánh, khó nhìn rõ được.
Rất nhanh, tên nam nhân đó cũng hoàn toàn không còn sự sống.
Tạp Tây Á rũ mắt nhìn tên nam nhân đã ngã xuống, liếm liếm máu bên môi, huyết sắc trong mắt đều rút hết đi, khôi phục lại màu đen như ban đầu.
Cô xoay người ôm eo Ngải Khắc Tư, đem đầu vùi trong lòng ngực hắn cọ cọ, màu sắc đen tuyền trong mắt quỷ quyệt nói không nên lời, giọng nói của cô tựa như đang làm nũng, nhẹ nhàng thì thào: “Quả nhiên vẫn là Khắc Tư tốt với em nhất...”
Bởi vì Tạp Tây Á cúi đầu, hắn căn bản không phát hiện ra biến hóa trong mắt cô. Hắn xoa đầu cô, như đang trấn an một con thú nhỏ hoảng hốt bướng bỉnh.
Thật lâu sau, tham âm trầm thấp bình tĩnh của Ngải Khắc Tư từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Tây Á, đợi lát nữa chúng ta đi tìm Mộc Tháp nhé.”
Tay Tạp Tây Á vẫn ôm lấy eo hắn, cô cau mày, ngẩng đầu hỏi: “Sao lại muốn tìm cô ta?”
Ngay sau đó, cô ôm chặt lấy hắn, cúi đầu dựa vào lồng ngực hắn, trong đôi mắt đang rũ xuống hiện lên một tia chán ghét: “Em không thích cô ta, ngoài Khắc Tư, ai em cũng không thích!”
Cô rũ mắt, trong mắt lộ ra vẻ lạnh băng.
Cô đã từng nói, ngày cô lần nữa trở về, chính là mở đầu cho sự giết chóc.
Cô chán ghét những người trên thế giới này, ngoại trừ Khắc Tư. Cái loại chán ghét đó tựa hồ từ khi sinh ra đã có sẵn, cô không khắc chế được, cũng không muốn khắc chế!
300 năm trước vì Ngải Khắc Tư, cô bất đắc dĩ chết trong tay nhân loại và nữ vu, mà hiện tại, Ngải Khắc Tư đã ở bên cạnh cô, không còn ai có thể ngăn cản cô nữa!
Nếu bọn họ không buông tha cô, như vậy, hiện tại, cô cũng tuyệt đối không bỏ qua cho những người đó!
Ngải Khắc Tư cũng không giải thích, hắn nhàn nhạt nói: “Ngoan.”
Ngữ khí của hắn quá mức ôn hòa, sủng nịch, Tạp Tây Á cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
...
Bọn họ có được một ít manh mối từ một tên Huyết tộc gần đó, tìm được nơi ở của Mộc Tháp.
Mộc Tháp đang phân loại một chồng sách ma pháp bày lên kệ sách, nhìn thấy cư nhiên lại là bọn họ đến, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng.
“Tây Á...”
Vẻ mặt của nàng vui mừng mà nhìn Tạp Tây Á, giật giật khóe môi, đang muốn tiếp tục nói cái gì đó.
Nhưng, Tạp Tây Á cũng không muốn để ý đến nàng, cô hừ lạnh một tiếng, liền dời tầm mắt đi, không nhìn nàng nữa.
Mộc Tháp có chút xấu hổ, nàng cho rằng Tạp Tây Á nguyện ý làm bạn với nàng!
Nữ vu trọng tình cảm, trong một khắc Tạp Tây Á cứu nàng, nàng đã coi Tạp Tây Á là người mà bản thân nguyện trung thành cả đời. Cho dù Tạp Tây Á chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt, nàng cũng không thèm để ý chút nào.
Đối với nàng mà nói, sinh mạng của nàng hiện tại là Tạp Tây Á cho, Tạp Tây Á đối với nàng như thế nào, nàng đều không oán giận.
Mộc Tháp ngắm nhìn vẻ mặt quá mức lãnh đạm của Tạp Tây Á, ánh mắt có chút hoảng hốt, suy nghĩ cũng không khỏi bay xa.
Thiếu nữ đứng ở đó, mặt mày tinh xảo, khuôn mặt với biểu tình nhàn nhạt lại có một loại câu hồn đoạt phách khó nói nên lời, tựa như khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy.
Chỉ cần liếc mắt một cái, liền khiến nàng khó có thể hoàn hồn.
Suy nghĩ lướt qua trong đầu chỉ trong thoáng chốc, Ngải Khắc Tư ngẩng đầu, đột nhiên, hắn liền cảm thấy không còn ý nghĩa nữa. Hắn yêu Tạp Tây Á là chuyện hắn nguyện ý và muốn làm, nhưng Tạp Tây Á có yêu hắn không, có xem hắn giống như những người khác không, cũng đều là suy nghĩ của Tạp Tây Á.
Hắn chỉ cần hiểu được, hắn yêu cô, là đủ rồi.
“Tây Á, anh no rồi, còn lại cho em đó.”
Tạp Tây Á đột nhiên ngước mắt nhìn hắn, cô há to miệng, vẫn không có cách nào cự tuyệt, cuối cùng nói: “Thật ư?”
“Ừ.”
Ngải Khắc Tư lùi ra sau một bước, tránh ở bên cạnh, máu tươi từ nơi bị cắn rách đang trào ra một lượng lớn.
Tạp Tây Á trực tiếp từ nơi đó, cắn một ngụm!
Cô cúi đầu hút máu, đôi mắt híp lại, tròng mắt đen láy đột nhiên trở nên đỏ hoe. Đôi đồng tử đỏ bừng yêu dã kia bị che giấu dưới hàng lông mi nhánh, khó nhìn rõ được.
Rất nhanh, tên nam nhân đó cũng hoàn toàn không còn sự sống.
Tạp Tây Á rũ mắt nhìn tên nam nhân đã ngã xuống, liếm liếm máu bên môi, huyết sắc trong mắt đều rút hết đi, khôi phục lại màu đen như ban đầu.
Cô xoay người ôm eo Ngải Khắc Tư, đem đầu vùi trong lòng ngực hắn cọ cọ, màu sắc đen tuyền trong mắt quỷ quyệt nói không nên lời, giọng nói của cô tựa như đang làm nũng, nhẹ nhàng thì thào: “Quả nhiên vẫn là Khắc Tư tốt với em nhất...”
Bởi vì Tạp Tây Á cúi đầu, hắn căn bản không phát hiện ra biến hóa trong mắt cô. Hắn xoa đầu cô, như đang trấn an một con thú nhỏ hoảng hốt bướng bỉnh.
Thật lâu sau, tham âm trầm thấp bình tĩnh của Ngải Khắc Tư từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Tây Á, đợi lát nữa chúng ta đi tìm Mộc Tháp nhé.”
Tay Tạp Tây Á vẫn ôm lấy eo hắn, cô cau mày, ngẩng đầu hỏi: “Sao lại muốn tìm cô ta?”
Ngay sau đó, cô ôm chặt lấy hắn, cúi đầu dựa vào lồng ngực hắn, trong đôi mắt đang rũ xuống hiện lên một tia chán ghét: “Em không thích cô ta, ngoài Khắc Tư, ai em cũng không thích!”
Cô rũ mắt, trong mắt lộ ra vẻ lạnh băng.
Cô đã từng nói, ngày cô lần nữa trở về, chính là mở đầu cho sự giết chóc.
Cô chán ghét những người trên thế giới này, ngoại trừ Khắc Tư. Cái loại chán ghét đó tựa hồ từ khi sinh ra đã có sẵn, cô không khắc chế được, cũng không muốn khắc chế!
300 năm trước vì Ngải Khắc Tư, cô bất đắc dĩ chết trong tay nhân loại và nữ vu, mà hiện tại, Ngải Khắc Tư đã ở bên cạnh cô, không còn ai có thể ngăn cản cô nữa!
Nếu bọn họ không buông tha cô, như vậy, hiện tại, cô cũng tuyệt đối không bỏ qua cho những người đó!
Ngải Khắc Tư cũng không giải thích, hắn nhàn nhạt nói: “Ngoan.”
Ngữ khí của hắn quá mức ôn hòa, sủng nịch, Tạp Tây Á cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
...
Bọn họ có được một ít manh mối từ một tên Huyết tộc gần đó, tìm được nơi ở của Mộc Tháp.
Mộc Tháp đang phân loại một chồng sách ma pháp bày lên kệ sách, nhìn thấy cư nhiên lại là bọn họ đến, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng.
“Tây Á...”
Vẻ mặt của nàng vui mừng mà nhìn Tạp Tây Á, giật giật khóe môi, đang muốn tiếp tục nói cái gì đó.
Nhưng, Tạp Tây Á cũng không muốn để ý đến nàng, cô hừ lạnh một tiếng, liền dời tầm mắt đi, không nhìn nàng nữa.
Mộc Tháp có chút xấu hổ, nàng cho rằng Tạp Tây Á nguyện ý làm bạn với nàng!
Nữ vu trọng tình cảm, trong một khắc Tạp Tây Á cứu nàng, nàng đã coi Tạp Tây Á là người mà bản thân nguyện trung thành cả đời. Cho dù Tạp Tây Á chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt, nàng cũng không thèm để ý chút nào.
Đối với nàng mà nói, sinh mạng của nàng hiện tại là Tạp Tây Á cho, Tạp Tây Á đối với nàng như thế nào, nàng đều không oán giận.
Mộc Tháp ngắm nhìn vẻ mặt quá mức lãnh đạm của Tạp Tây Á, ánh mắt có chút hoảng hốt, suy nghĩ cũng không khỏi bay xa.
Thiếu nữ đứng ở đó, mặt mày tinh xảo, khuôn mặt với biểu tình nhàn nhạt lại có một loại câu hồn đoạt phách khó nói nên lời, tựa như khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy.
Chỉ cần liếc mắt một cái, liền khiến nàng khó có thể hoàn hồn.