Chương : 149
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Lúc ấy nàng đam mê tu luyện sách cấm, mà dưới con mắt của các trưởng bối trong gia tộc nữ vu, đó là việc làm cực kỳ không chính đáng.
Vì vậy, nàng bị mọi người trong gia tộc La Tư coi là dị loại.
Trong một lần, khi nữ vu mà gia tộc La Tư lấy làm tự hào nhất thi triển vu thuật, không cẩn thận giết chết ba vị nữ vu. Mà nàng, chỉ vì gia tộc không đành lòng hy sinh vị thiên tài nữ vu kia, vừa vặn để nàng thay thế cô ta gánh tội thay, công bố với bên ngoài rằng Mộc Tháp nàng dùng cấm thuật hại chết bọn họ!
Nàng không kịp biện bạch gì đã bị các trưởng lão trong gia tộc phong bế ma lực, đồng thời giọng nói cũng bị hạ cấm chú, nàng không nói được, không có cách nào biện giải cho bản thân, chỉ có thể bị ép ôm vết nhơ này trên lưng cả đời. Nàng bị phán quyết cả cuộc đời không được quay về gia tộc nữ vu!
Vì phòng ngừa nàng phản kháng, bọn họ giả vờ phái hai tên nam vu áp chế nàng, trục xuất nàng đi!
Hơn nữa, vì phòng ngừa sau này nàng trả thù, vì để nàng không có cơ hội nói ra chân tướng, người trong gia tộc thậm chí còn ra lệnh cho hai tên nam vu kia nhất định phải giết chết nàng trên đường.
Đây là gia tộc của nàng, mà lại dơ bẩn không chịu nổi.
Tuy trong lòng nàng oán hận, lại không thể làm gì, chỉ có thể trở thành vật hi sinh của vị nữ vu kia!
Trong lòng nàng cực kỳ không cam lòng!
Đều là nữ vu, đều là mạng người, vì sao mạng của nàng lại nhỏ như con kiến, chỉ có thể mặc người giẫm đạp. Nhưng có vài người, mạng sống lại cao cao tại thượng, có thể khiến gia tộc không tiếc mọi thứ bảo vệ!
Nàng sao có thể không hận!
Sau khi hai tên nam vu dừng lại ở một nơi âm u bí mật nào đó, liền muốn động tay động chân với nàng.
Có lẽ là muốn trước khi giết chết nàng, để bọn họ được thoải mái một chút.
Ma lực của nàng đã bị phong ấn, hơn nữa sức lực của nữ tử căn bản không lớn như bọn họ. Thời điểm nàng đang tuyệt vọng, có ý định cá chết lưới rách, thì lại phát hiện hai tên nam vu trong nháy mắt ngã xuống trên mặt đất, toàn bộ trái tim bị móc trống rỗng.
Sau khi một trong hai tên nam vu ngã xuống, nàng đã nhìn thấy Tạp Tây Á tựa như thần nữ.
Ánh trăng chiếu rọi lấy cô, tựa hồ ám lên mặt cô một tầng mông lung ảo ảnh, nàng không nhìn rõ mặt cô, nhưng lại ngoài ý muốn bị sự diễm lệ của cô làm chấn động.
Tay cô cầm trái tim bị máu tươi nhuộm đỏ, máu tươi từng giọt rơi xuống, ánh trăng chiếu lên vũng máu đỏ thẫm trên mặt đất, tản ra sắc trắng yêu dị. Hai loại tương phản tột cùng này, thế nhưng nàng lại đặc biệt cảm thấy thập phần hòa hợp.
Lần đầu tiên nàng gặp Tạp Tây Á, liền cảm thấy, người này có bản tính giết chóc.
Khóe môi Tạp Tây Á nhẹ cong, lộ ra một nụ cười trào phúng. Cô tùy tiện ném trái tim trên tay xuống, cười khẽ: “Quả nhiên ta vẫn ghét nhất là gia tộc nữ vu, bắt gặp liền nhịn không được mà muốn móc tim bọn chúng ra chơi...Ngươi nói xem có đúng không? Tiểu bảo bối?”
Mộc Tháp ngồi dưới đất còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên Tạp Tây Á liền xuất hiện trước mặt nàng, đầu ngón tay dính đầy máu tươi ấn vào trái tim nàng. Cô cong môi, quét mắt từ trên xuống dưới nhìn y phục rách nát, chật vật không chịu nổi của nàng, sau đó tấm tắc vài tiếng, đứng lên nói: “Thật là chật vật...”
Tiếp theo, Tạp Tây Á cười khẽ, nắm lấy hàm dưới của nàng ép nàng nhìn cô, cặp mắt ngân sắc lạnh băng càng thêm xinh đẹp: “Như vậy đi, ta có thể không giết ngươi. Để báo đáp, hãy truyền lại lời này cho Ngải Khắc Tư, anh trai của ta...”
Lúc ấy Tạp Tây Á bị giáo hội trục xuất, không còn chỗ để đi, liền tới lãnh địa của nữ vu, vừa lúc ở ngay biên giới lãnh địa của quỷ hút máu và nữ vu cứu được Mộc Tháp cũng bị đuổi đi.
Duyên phận chính là kỳ quái như vậy, nhưng đối với Mộc Tháp mà nói, Tạp Tây Á chính là một tia sáng giúp nàng trong lúc lâm vào tuyệt vọng thấy được cuộc sống mới.
Thế cho nên, nàng muốn làm bạn với cô, cuối cùng còn muốn liều mạng cứu cô trở về.
Nàng cảm thấy, một vị nữ tử như vậy, có thể tùy ý làm bậy, cô xứng đáng có được những gì tốt nhất.
Mộc Tháp hoàn hồn, nhoẻn miệng cười: “Cần ta giúp gì sao?”
Tạp Tây Á khẳng định sẽ không tới tìm nàng, người có khả năng đi tìm nàng chắc hẳn chính là Ngải Khắc Tư, lần trước Ngải Khắc Tư tới tìm nàng là vì Tạp Tây Á, chắc lần này cũng sẽ giống như vậy.
Ngải Khắc Tư cũng không lập tức trả lời câu hỏi của Mộc Tháp, ngược lại kéo Tạp Tây Á đang nhìn đông nhìn tây lại, sau đó đối mặt với đôi mắt ngân sắc của cô, bình tĩnh nói: “Tiếp theo, phục tùng mệnh lệnh của anh, chờ mọi chuyện kết thúc, em sẽ quên mất toàn bộ sự việc xảy ra ở nơi này.”
Lúc ấy nàng đam mê tu luyện sách cấm, mà dưới con mắt của các trưởng bối trong gia tộc nữ vu, đó là việc làm cực kỳ không chính đáng.
Vì vậy, nàng bị mọi người trong gia tộc La Tư coi là dị loại.
Trong một lần, khi nữ vu mà gia tộc La Tư lấy làm tự hào nhất thi triển vu thuật, không cẩn thận giết chết ba vị nữ vu. Mà nàng, chỉ vì gia tộc không đành lòng hy sinh vị thiên tài nữ vu kia, vừa vặn để nàng thay thế cô ta gánh tội thay, công bố với bên ngoài rằng Mộc Tháp nàng dùng cấm thuật hại chết bọn họ!
Nàng không kịp biện bạch gì đã bị các trưởng lão trong gia tộc phong bế ma lực, đồng thời giọng nói cũng bị hạ cấm chú, nàng không nói được, không có cách nào biện giải cho bản thân, chỉ có thể bị ép ôm vết nhơ này trên lưng cả đời. Nàng bị phán quyết cả cuộc đời không được quay về gia tộc nữ vu!
Vì phòng ngừa nàng phản kháng, bọn họ giả vờ phái hai tên nam vu áp chế nàng, trục xuất nàng đi!
Hơn nữa, vì phòng ngừa sau này nàng trả thù, vì để nàng không có cơ hội nói ra chân tướng, người trong gia tộc thậm chí còn ra lệnh cho hai tên nam vu kia nhất định phải giết chết nàng trên đường.
Đây là gia tộc của nàng, mà lại dơ bẩn không chịu nổi.
Tuy trong lòng nàng oán hận, lại không thể làm gì, chỉ có thể trở thành vật hi sinh của vị nữ vu kia!
Trong lòng nàng cực kỳ không cam lòng!
Đều là nữ vu, đều là mạng người, vì sao mạng của nàng lại nhỏ như con kiến, chỉ có thể mặc người giẫm đạp. Nhưng có vài người, mạng sống lại cao cao tại thượng, có thể khiến gia tộc không tiếc mọi thứ bảo vệ!
Nàng sao có thể không hận!
Sau khi hai tên nam vu dừng lại ở một nơi âm u bí mật nào đó, liền muốn động tay động chân với nàng.
Có lẽ là muốn trước khi giết chết nàng, để bọn họ được thoải mái một chút.
Ma lực của nàng đã bị phong ấn, hơn nữa sức lực của nữ tử căn bản không lớn như bọn họ. Thời điểm nàng đang tuyệt vọng, có ý định cá chết lưới rách, thì lại phát hiện hai tên nam vu trong nháy mắt ngã xuống trên mặt đất, toàn bộ trái tim bị móc trống rỗng.
Sau khi một trong hai tên nam vu ngã xuống, nàng đã nhìn thấy Tạp Tây Á tựa như thần nữ.
Ánh trăng chiếu rọi lấy cô, tựa hồ ám lên mặt cô một tầng mông lung ảo ảnh, nàng không nhìn rõ mặt cô, nhưng lại ngoài ý muốn bị sự diễm lệ của cô làm chấn động.
Tay cô cầm trái tim bị máu tươi nhuộm đỏ, máu tươi từng giọt rơi xuống, ánh trăng chiếu lên vũng máu đỏ thẫm trên mặt đất, tản ra sắc trắng yêu dị. Hai loại tương phản tột cùng này, thế nhưng nàng lại đặc biệt cảm thấy thập phần hòa hợp.
Lần đầu tiên nàng gặp Tạp Tây Á, liền cảm thấy, người này có bản tính giết chóc.
Khóe môi Tạp Tây Á nhẹ cong, lộ ra một nụ cười trào phúng. Cô tùy tiện ném trái tim trên tay xuống, cười khẽ: “Quả nhiên ta vẫn ghét nhất là gia tộc nữ vu, bắt gặp liền nhịn không được mà muốn móc tim bọn chúng ra chơi...Ngươi nói xem có đúng không? Tiểu bảo bối?”
Mộc Tháp ngồi dưới đất còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên Tạp Tây Á liền xuất hiện trước mặt nàng, đầu ngón tay dính đầy máu tươi ấn vào trái tim nàng. Cô cong môi, quét mắt từ trên xuống dưới nhìn y phục rách nát, chật vật không chịu nổi của nàng, sau đó tấm tắc vài tiếng, đứng lên nói: “Thật là chật vật...”
Tiếp theo, Tạp Tây Á cười khẽ, nắm lấy hàm dưới của nàng ép nàng nhìn cô, cặp mắt ngân sắc lạnh băng càng thêm xinh đẹp: “Như vậy đi, ta có thể không giết ngươi. Để báo đáp, hãy truyền lại lời này cho Ngải Khắc Tư, anh trai của ta...”
Lúc ấy Tạp Tây Á bị giáo hội trục xuất, không còn chỗ để đi, liền tới lãnh địa của nữ vu, vừa lúc ở ngay biên giới lãnh địa của quỷ hút máu và nữ vu cứu được Mộc Tháp cũng bị đuổi đi.
Duyên phận chính là kỳ quái như vậy, nhưng đối với Mộc Tháp mà nói, Tạp Tây Á chính là một tia sáng giúp nàng trong lúc lâm vào tuyệt vọng thấy được cuộc sống mới.
Thế cho nên, nàng muốn làm bạn với cô, cuối cùng còn muốn liều mạng cứu cô trở về.
Nàng cảm thấy, một vị nữ tử như vậy, có thể tùy ý làm bậy, cô xứng đáng có được những gì tốt nhất.
Mộc Tháp hoàn hồn, nhoẻn miệng cười: “Cần ta giúp gì sao?”
Tạp Tây Á khẳng định sẽ không tới tìm nàng, người có khả năng đi tìm nàng chắc hẳn chính là Ngải Khắc Tư, lần trước Ngải Khắc Tư tới tìm nàng là vì Tạp Tây Á, chắc lần này cũng sẽ giống như vậy.
Ngải Khắc Tư cũng không lập tức trả lời câu hỏi của Mộc Tháp, ngược lại kéo Tạp Tây Á đang nhìn đông nhìn tây lại, sau đó đối mặt với đôi mắt ngân sắc của cô, bình tĩnh nói: “Tiếp theo, phục tùng mệnh lệnh của anh, chờ mọi chuyện kết thúc, em sẽ quên mất toàn bộ sự việc xảy ra ở nơi này.”