Chương 28: Cái này y giỏi lắm
Lão bá nhìn Lâm Ngôn Hy một lúc, liền thở dài kể lại chuyện trong thôn mình.
Bọn họ ở Thôn Hương Lí, trấn Thiên Khê cách đây một ngọn núi, mấy ngày trước thôn họ có dịch bệnh, nhưng cũng đã kìm hãm rồi.Chỉ là người trong thôn bệnh rồi chết rất nhiều, chỉ có bọn nam nhân bọn họ sức đề kháng mạnh, nên ra ngoài tìm thuốc.
Lâm Ngôn Hy vừa nghe đến dịch bệnh, liền không tự chủ mà cách xa một chút.Lão bá cùng mấy thúc thúc là những người còn khỏe mạnh, liền ra ngoài thôn tìm thảo dược, bọn họ không có tiền để tìm đại phu, mà cho dù có cũng chẳng ai tìm phiền phức vào mình.
Nhìn thấy hành động vô thức đó của y, mấy người lão bá cũng không có khó chịu.Mà bên cạnh Tát Dật Dạ lại thờ ơ mà nghe họ nói, trong lòng lại âm thầm nói, câu chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ, kẻ ngốc còn nhận thấy.
" bệnh này không có lây qua giao tiếp đâu "
" à thì ra là vậy " Lâm Ngôn Hy bên đây nghe liền thở phào, sao đó lại tỏ vẻ thương tiếc cho thôn bọn họ.
Tát Dật Dạ một bên âm thầm đỡ trán, vậy mà vẫn có người bị dính bẫy, hắn cảm thấy cạn lời không biết nói sao.Nhưng cũng may y còn tỉnh táo để không tham gia vào chuyện rắc rối của thôn trang kia.
" nhưng ta cũng rất tiếc không giúp được gì cả " Lâm Ngôn Hy gãi đầu áy náy nói.
Lão bá lại nhìn y cười nham hiểm, Tát Dật Dạ lúc này mới lạnh nhạt nói.
" diễn nhiêu đó đủ rồi "
“???” Lâm Ngôn Hy khó hiểu nhìn hắn, chưa kịp hỏi lại bị Tát Dật Dạ kéo ra sau lưng, còn bản thân hắn thì đứng chắn trước y.
" dạo này ma tộc cũng thật gan dạ đó " Tát Dật Dạ đứng dậy, lạnh lùng nhìn đám người.
Ngụy trang của đám ma vật này thật tốt, nếu không phải bản thân tu vi cao hơn đám này thì cũng không nhận ra đâu.Có lẽ không phải ma vật tầm thường, bây giờ bản thân trọng thương chưa lành, để thắng đám này có chút khó khăn.
Vốn khi bọn chúng bước vào, hắn không quan tâm, nhưng lại dám tiếp cận người của hắn, chính là muốn chết.
" vị công tử này nói gì bọn ta không hiểu " Lão bá bá cười hiền từ nói.
" gầm " Tát Dật Dạ làm biếng nói với chúng, không động tác thừa mà đánh một chưởng về đám người này.Quả nhiên bọn chúng cũng không ngụy trang nữa, hiện ra nguyên hình, dáng vẻ vừa xấu xí lại dị hợm nhìn hai người cười quái dị.
" vậy mà bị phát hiện, nếu không phải nhìn tên này quá ngon, bọn ta cũng chẳng diễn lâu như vậy" Tên đứng đầu thè chiếc lưỡi dài mà đưa ra ngoài, ngoắc tới ngoắc lui liếm trên mặt, nhìn thật là mất vệ sinh theo kiểu Lâm Ngôn Hy nhận xét.
" có ai nói là câu chuyện các ngươi bịa ra thật buồn cười không? có kẻ ngu mới tin " Tát Dật Dạ miệng độc mà nói.
“…” Kẻ ngu Lâm Ngôn Hy tự giác im lặng không lên tiếng, không khí của căn miếu hoang liền căng thẳng không chịu được.
Hai bên lao vào đánh nhau, Lâm Ngôn Hy đứng đằng sau yểm trợ, y truyền linh lực vào vòng tay, cổ cầm nháy mắt hiện ra.
Nhìn cây cầm lơ lửng trên không, y vừa cảnh giác quan sát trận đấu, tay lại vừa khẩy từng sợi dây đàn.Tiếng đàn thanh thót êm tai, vang lên trong những tiếng va chạm của vũ khí.
Y đánh một khúc nhạc cổ, một lớp mỏng linh khí hóa thành một lớp áo giáp bao lấy người Tát Dật Dạ, khiến hắn ngạc nhiên.Hắn cảm thấy tiếng đàn làm nội thương của hắn, có điểm nhanh chóng khôi phục, linh lực cũng tuôn trào vào người hắn.
Ánh mắt Tát Dật Dạ kinh ngạc nhìn y, hắn từng nghe qua Nhạc Khí Môn, lấy nhạc cụ làm vũ khí, chẳng lẽ y lại là người ở tông môn này.Nhưng làm sao mà hắn ngờ được, y là người của Thiên Kiếm Môn, vũ khí chủ đạo là kiếm, mà y thiên phú lại ở nhạc khí.
Còn hỏi sao mà y không xông lên, thì Lâm Ngôn Hy sẽ rất thẳng thắn trả lời, tại y hèn á.Xông lên không biết giúp được gì không, chứ thấy vướng tay chân á.
Để y nói cho biết nè, lúc nghe tên của hắn thì y sốc muốn xỉu luôn, tên này là một trong các công của nữ chính á.Cũng là kẻ gián tiếp hại y có kết cục thê thảm nha, cho nên Lâm Ngôn Hy phải ôm đùi, thảo mai chút cũng không sao, miễn không chết là được rồi!.
Đường hỏi sao mà y không tránh xa cốt truyện, bởi bây giờ nguyên tác nó rối còn hơi đóng chỉ thuê nữa á.Y mà biết nó xảy ra cái gì y chết liền luôn á, điển hình là nữ chính lại rất thích y, hay là sư tôn cùng sư huynh không có cưng chiều nữ chính.
Còn có điều quan trọng hơn nè, ma tộc tập kích á, xém nữa y chết rồi, sốc ghê luôn.
Cho nên với cốt truyện mỗi người tự đi một hướng, đội này mạnh á, mạnh ai náy làm theo ý mình thì y biết làm sao?.
Mà cũng chẳng rõ cốt truyện giờ rối vậy rồi, y có chết hay không sao mà biết được?.
Cho nên là hèn lần đi cũng không chết, chuyện này Tiểu Hy giỏi nhất rồi còn gì.
Bọn họ ở Thôn Hương Lí, trấn Thiên Khê cách đây một ngọn núi, mấy ngày trước thôn họ có dịch bệnh, nhưng cũng đã kìm hãm rồi.Chỉ là người trong thôn bệnh rồi chết rất nhiều, chỉ có bọn nam nhân bọn họ sức đề kháng mạnh, nên ra ngoài tìm thuốc.
Lâm Ngôn Hy vừa nghe đến dịch bệnh, liền không tự chủ mà cách xa một chút.Lão bá cùng mấy thúc thúc là những người còn khỏe mạnh, liền ra ngoài thôn tìm thảo dược, bọn họ không có tiền để tìm đại phu, mà cho dù có cũng chẳng ai tìm phiền phức vào mình.
Nhìn thấy hành động vô thức đó của y, mấy người lão bá cũng không có khó chịu.Mà bên cạnh Tát Dật Dạ lại thờ ơ mà nghe họ nói, trong lòng lại âm thầm nói, câu chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ, kẻ ngốc còn nhận thấy.
" bệnh này không có lây qua giao tiếp đâu "
" à thì ra là vậy " Lâm Ngôn Hy bên đây nghe liền thở phào, sao đó lại tỏ vẻ thương tiếc cho thôn bọn họ.
Tát Dật Dạ một bên âm thầm đỡ trán, vậy mà vẫn có người bị dính bẫy, hắn cảm thấy cạn lời không biết nói sao.Nhưng cũng may y còn tỉnh táo để không tham gia vào chuyện rắc rối của thôn trang kia.
" nhưng ta cũng rất tiếc không giúp được gì cả " Lâm Ngôn Hy gãi đầu áy náy nói.
Lão bá lại nhìn y cười nham hiểm, Tát Dật Dạ lúc này mới lạnh nhạt nói.
" diễn nhiêu đó đủ rồi "
“???” Lâm Ngôn Hy khó hiểu nhìn hắn, chưa kịp hỏi lại bị Tát Dật Dạ kéo ra sau lưng, còn bản thân hắn thì đứng chắn trước y.
" dạo này ma tộc cũng thật gan dạ đó " Tát Dật Dạ đứng dậy, lạnh lùng nhìn đám người.
Ngụy trang của đám ma vật này thật tốt, nếu không phải bản thân tu vi cao hơn đám này thì cũng không nhận ra đâu.Có lẽ không phải ma vật tầm thường, bây giờ bản thân trọng thương chưa lành, để thắng đám này có chút khó khăn.
Vốn khi bọn chúng bước vào, hắn không quan tâm, nhưng lại dám tiếp cận người của hắn, chính là muốn chết.
" vị công tử này nói gì bọn ta không hiểu " Lão bá bá cười hiền từ nói.
" gầm " Tát Dật Dạ làm biếng nói với chúng, không động tác thừa mà đánh một chưởng về đám người này.Quả nhiên bọn chúng cũng không ngụy trang nữa, hiện ra nguyên hình, dáng vẻ vừa xấu xí lại dị hợm nhìn hai người cười quái dị.
" vậy mà bị phát hiện, nếu không phải nhìn tên này quá ngon, bọn ta cũng chẳng diễn lâu như vậy" Tên đứng đầu thè chiếc lưỡi dài mà đưa ra ngoài, ngoắc tới ngoắc lui liếm trên mặt, nhìn thật là mất vệ sinh theo kiểu Lâm Ngôn Hy nhận xét.
" có ai nói là câu chuyện các ngươi bịa ra thật buồn cười không? có kẻ ngu mới tin " Tát Dật Dạ miệng độc mà nói.
“…” Kẻ ngu Lâm Ngôn Hy tự giác im lặng không lên tiếng, không khí của căn miếu hoang liền căng thẳng không chịu được.
Hai bên lao vào đánh nhau, Lâm Ngôn Hy đứng đằng sau yểm trợ, y truyền linh lực vào vòng tay, cổ cầm nháy mắt hiện ra.
Nhìn cây cầm lơ lửng trên không, y vừa cảnh giác quan sát trận đấu, tay lại vừa khẩy từng sợi dây đàn.Tiếng đàn thanh thót êm tai, vang lên trong những tiếng va chạm của vũ khí.
Y đánh một khúc nhạc cổ, một lớp mỏng linh khí hóa thành một lớp áo giáp bao lấy người Tát Dật Dạ, khiến hắn ngạc nhiên.Hắn cảm thấy tiếng đàn làm nội thương của hắn, có điểm nhanh chóng khôi phục, linh lực cũng tuôn trào vào người hắn.
Ánh mắt Tát Dật Dạ kinh ngạc nhìn y, hắn từng nghe qua Nhạc Khí Môn, lấy nhạc cụ làm vũ khí, chẳng lẽ y lại là người ở tông môn này.Nhưng làm sao mà hắn ngờ được, y là người của Thiên Kiếm Môn, vũ khí chủ đạo là kiếm, mà y thiên phú lại ở nhạc khí.
Còn hỏi sao mà y không xông lên, thì Lâm Ngôn Hy sẽ rất thẳng thắn trả lời, tại y hèn á.Xông lên không biết giúp được gì không, chứ thấy vướng tay chân á.
Để y nói cho biết nè, lúc nghe tên của hắn thì y sốc muốn xỉu luôn, tên này là một trong các công của nữ chính á.Cũng là kẻ gián tiếp hại y có kết cục thê thảm nha, cho nên Lâm Ngôn Hy phải ôm đùi, thảo mai chút cũng không sao, miễn không chết là được rồi!.
Đường hỏi sao mà y không tránh xa cốt truyện, bởi bây giờ nguyên tác nó rối còn hơi đóng chỉ thuê nữa á.Y mà biết nó xảy ra cái gì y chết liền luôn á, điển hình là nữ chính lại rất thích y, hay là sư tôn cùng sư huynh không có cưng chiều nữ chính.
Còn có điều quan trọng hơn nè, ma tộc tập kích á, xém nữa y chết rồi, sốc ghê luôn.
Cho nên với cốt truyện mỗi người tự đi một hướng, đội này mạnh á, mạnh ai náy làm theo ý mình thì y biết làm sao?.
Mà cũng chẳng rõ cốt truyện giờ rối vậy rồi, y có chết hay không sao mà biết được?.
Cho nên là hèn lần đi cũng không chết, chuyện này Tiểu Hy giỏi nhất rồi còn gì.