Chương 30: Ta là thẳng nam
Sau chuyện bị ma vật gài bẫy, à thì chỉ có một mình Lâm Ngôn Hy là tin thôi, nhưng qua chuyện này y biết được, nam nhân của nữ chính siêu mạnh luôn.Để y đếm coi bao nhiêu người rồi, ai cũng bá cháy hết.
Phải nói bộ truyện này nam nhân bá có thực lực, xuất thân khủng đều là người của tiểu sư muội đáng yêu, kim nữ chính Tuệ Tĩnh Nhi của y.Ngoại trừ cái tên Trương Đình Phong, mặc dù là phản diện lớn nhất của truyện, lại không yêu thích nữ chính.
Để Lâm Ngôn Hy nhớ xem, trong cốt truyện gốc miêu tả gã thế náo.Quá khứ của boss phản diện Trương Đình Phong lại không có quá nhiều miêu tả, đến mức quan hệ giữa y và gã cũng mập mờ mấy dòng chữ.
Mặc dù trong truyện, chính phái tiên môn cùng yêu ma không đội trời chung, nhưng boss cuối lại không phải họ.Mà lại là thiên tài của Âu Dương Môn, vương gia của Đại Nam đế quốc.
Đúng Trương Đình Phong trong truyện miêu tả gia thế cũng rất khủng, bởi vì là trùm cuối, cho nên gia thế rất hiển hách.Gã là đệ đệ ruột của vua nước Đại Nam, mà nói đến Đại Nam thì đây là một trong ba nước lớn nhất Cửu Thiên Lục Địa.
Chỉ là không biết tại sao nữa đường lại nhập ma, trở thành người tu ma, chuyện ác gì cũng làm, không từ thủ đoạn điên cuồng gây chuyện với đám nhân vật chính.Cuối cùng trận đại chiến lần ba diễn ra, cũng một phần do Trương Đình Phong góp sức.
Đoạn này Lâm Ngôn Hy thực sự đọc không có hiểu rõ lắm, nhưng nói tóm lại đối với Trương Đình Phong y rất phức tạp.Người từng là ánh sáng duy nhất, cũng chính là người đưa y vào sự tuyệt vọng một lần nữa.
Nếu không phải gã, à không phải nói chính xác thì là Trương Đình Phong gián tiếp hại y rớt xuống vực.
Đang lúc Lâm Ngôn Hy suy nghĩ lung tung thì Tát Dật Dạ từ bên ngoài đi vào tửu lâu, y cũng không hỏi là hắn đi đâu.Ai mà không có bí mật chứ, Lâm Ngôn Hy còn biết điều lắm, dù sao đùi này y phải ôm, chưa về môn phái được thì ôm tạm đùi này vậy.
" không ăn đi?" Tát Dật Dạ ngồi xuống bàn, nhìn một bàn đầy đồ ăn, nhưng y chưa động đũa.
" chờ huynh cùng ăn nè " Lâm Ngôn Hy mỉm cười nói.
Nhìn thấy nụ cười này của y, Tát Dật Dạ có điểm nhìn lâu một chút. Chỉ là hắn có chút khó chịu, ngoại hình của Lâm Ngôn Hy cũng quá nổi bật rồi, từ lúc đi vào thành thì tất cả những người xung quanh đều nhìn y.
" lần sau đi ra ngoài che lại mặt " Tát Dật Dạ cầm đũa lên, gấp một miếng thịt cho y.
" tại sao?" Lâm Ngôn Hy cũng không ngại ngùng mà gấp miếng thịt trong bát lên ăn rồi khó hiểu hỏi.
" tại vì ngươi xấu " Tát Dật Dạ mặt không biến sắc nói.
" ta nghĩ lần sau không nên hỏi huynh nữa " Lâm Ngôn Hy khóe miệng giựt giựt nói.
" tại sao?" lần này tới lượt Tát Dật Dạ khó hiểu hỏi y.
" bởi vì ta nhận ra, ngoài cái vẻ soái ca ra thì tính của huynh…" Lâm Ngôn Hy nói đến đây dừng một cái, gấp miếng rau rồi nhai ăn.
" thì sao?" Tát Dật Dạ dừng đũa, hắn có điểm tò mò rồi đó nha.Bản thân đương nhiên biết mình có vẻ ngoài không tồi, nhất là mái tóc màu đỏ xen lẫn giữ đen đó.
Lâm Ngôn Hy vẫn nhai thức ăn một cách chậm rãi, y cố tình không trả lời ngay để cho hắn tò mò chết.
Phải công nhận là vẻ ngoài của Tát Dật Dạ rất có tính mạnh mẽ, thân hình cao lớn, nước da màu đồng, lại nổi bật ở mái tóc hai màu, gương mặt góc cạnh sắc bén, có chút kêu ngạo pha lẫn ngang ngược.
Nói chung tổng thể là hình mẫu trong mơ của các chị em, vẻ đẹp này ném về thế kỉ XXI, thì các nam người mẫu, diễn viên y thấy so với hắn kém về khí chất rất nhiều, lẫn cả vẻ ngoài.
Cuối cùng Tát Dật Dạ cũng chờ được y nhai xong, Lâm Ngôn Hy nuốt một cái rồi chậm rãi nói.
" trừ bỏ ra vẻ bề ngoài thì tính cách huynh rất thối"
" nói theo kiểu dân gian thì người ta bảo là đẹp trai mà vô duyên ấy " Lâm Ngôn Hy bồi thêm một câu chốt hạ đầy sát thương.
" ha ha ha " Tát Dật Dạ cười hai cái, nhưng đáy mắt lại không chạm đến ý cười.
" ta cũng muốn nói cho ngươi biết thật ra ngươi cũng không xấu, nhưng ngươi rất ngu " Tát Dật Dạ là soái ca, nhưng mỏ hỗn ai nói câu nào hắn trả lời câu đó, hơn thua thấy rõ.
" ồ, ta coi như lời khen đi " Lâm Ngôn Hy không tức giận, bởi vì y cảm thấy tự tin với túi da, nhưng không tự tin vào trí tuệ của mình.Nhưng không sao cả, đồng đội y mạnh là được.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười hiền hòa.
" miệng lưỡi không tệ, đúng là mở mang tầm mắt"
" quá khen, huynh cũng vậy " Lâm Ngôn Hy nhếch khóe môi cười, nhìn y bình thường nhẫn nhịn tưởng y không biết đá xéo sao?.Mấy chuyện này y hơi bị giỏi đó.
" ta cảm thấy kẻ nào trở thành đạo lữ của ngươi thật xui xẻo " Tát Dật Dạ nam nhân cao to mét chín, lại đi hơn thua với y.
Thái tử yêu tộc là vậy à, Lâm Ngôn Hy đọc qua cốt truyện đương nhiên biết thân phận thật của hắn, nhưng y lại đang âm thầm đánh giá.Quả nhiên không nên bị bề ngoài đánh lừa, vẫn là sư tôn cùng sư huynh nhà mình đáng yêu nhất.
" à ha, không phải huynh là được, lo cái gì" Lâm Ngôn Hy cười nhẹ đáp.
" ta là thẳng nam, chắc thèm quan tâm, ngươi nói chuyện thật kinh dị " Tát Dật Dạ nhếch mép nói.
Lâm Ngôn Hy liếc hắn một cái, người ngoài nhìn vào còn cho rằng hai người tình thương mến thương, nhìn nhau đầy trìu mến đó.
Đúng là 49 gặp 50!
Mỏ hỗn gặp nhau, duyên phận!.
Phải nói bộ truyện này nam nhân bá có thực lực, xuất thân khủng đều là người của tiểu sư muội đáng yêu, kim nữ chính Tuệ Tĩnh Nhi của y.Ngoại trừ cái tên Trương Đình Phong, mặc dù là phản diện lớn nhất của truyện, lại không yêu thích nữ chính.
Để Lâm Ngôn Hy nhớ xem, trong cốt truyện gốc miêu tả gã thế náo.Quá khứ của boss phản diện Trương Đình Phong lại không có quá nhiều miêu tả, đến mức quan hệ giữa y và gã cũng mập mờ mấy dòng chữ.
Mặc dù trong truyện, chính phái tiên môn cùng yêu ma không đội trời chung, nhưng boss cuối lại không phải họ.Mà lại là thiên tài của Âu Dương Môn, vương gia của Đại Nam đế quốc.
Đúng Trương Đình Phong trong truyện miêu tả gia thế cũng rất khủng, bởi vì là trùm cuối, cho nên gia thế rất hiển hách.Gã là đệ đệ ruột của vua nước Đại Nam, mà nói đến Đại Nam thì đây là một trong ba nước lớn nhất Cửu Thiên Lục Địa.
Chỉ là không biết tại sao nữa đường lại nhập ma, trở thành người tu ma, chuyện ác gì cũng làm, không từ thủ đoạn điên cuồng gây chuyện với đám nhân vật chính.Cuối cùng trận đại chiến lần ba diễn ra, cũng một phần do Trương Đình Phong góp sức.
Đoạn này Lâm Ngôn Hy thực sự đọc không có hiểu rõ lắm, nhưng nói tóm lại đối với Trương Đình Phong y rất phức tạp.Người từng là ánh sáng duy nhất, cũng chính là người đưa y vào sự tuyệt vọng một lần nữa.
Nếu không phải gã, à không phải nói chính xác thì là Trương Đình Phong gián tiếp hại y rớt xuống vực.
Đang lúc Lâm Ngôn Hy suy nghĩ lung tung thì Tát Dật Dạ từ bên ngoài đi vào tửu lâu, y cũng không hỏi là hắn đi đâu.Ai mà không có bí mật chứ, Lâm Ngôn Hy còn biết điều lắm, dù sao đùi này y phải ôm, chưa về môn phái được thì ôm tạm đùi này vậy.
" không ăn đi?" Tát Dật Dạ ngồi xuống bàn, nhìn một bàn đầy đồ ăn, nhưng y chưa động đũa.
" chờ huynh cùng ăn nè " Lâm Ngôn Hy mỉm cười nói.
Nhìn thấy nụ cười này của y, Tát Dật Dạ có điểm nhìn lâu một chút. Chỉ là hắn có chút khó chịu, ngoại hình của Lâm Ngôn Hy cũng quá nổi bật rồi, từ lúc đi vào thành thì tất cả những người xung quanh đều nhìn y.
" lần sau đi ra ngoài che lại mặt " Tát Dật Dạ cầm đũa lên, gấp một miếng thịt cho y.
" tại sao?" Lâm Ngôn Hy cũng không ngại ngùng mà gấp miếng thịt trong bát lên ăn rồi khó hiểu hỏi.
" tại vì ngươi xấu " Tát Dật Dạ mặt không biến sắc nói.
" ta nghĩ lần sau không nên hỏi huynh nữa " Lâm Ngôn Hy khóe miệng giựt giựt nói.
" tại sao?" lần này tới lượt Tát Dật Dạ khó hiểu hỏi y.
" bởi vì ta nhận ra, ngoài cái vẻ soái ca ra thì tính của huynh…" Lâm Ngôn Hy nói đến đây dừng một cái, gấp miếng rau rồi nhai ăn.
" thì sao?" Tát Dật Dạ dừng đũa, hắn có điểm tò mò rồi đó nha.Bản thân đương nhiên biết mình có vẻ ngoài không tồi, nhất là mái tóc màu đỏ xen lẫn giữ đen đó.
Lâm Ngôn Hy vẫn nhai thức ăn một cách chậm rãi, y cố tình không trả lời ngay để cho hắn tò mò chết.
Phải công nhận là vẻ ngoài của Tát Dật Dạ rất có tính mạnh mẽ, thân hình cao lớn, nước da màu đồng, lại nổi bật ở mái tóc hai màu, gương mặt góc cạnh sắc bén, có chút kêu ngạo pha lẫn ngang ngược.
Nói chung tổng thể là hình mẫu trong mơ của các chị em, vẻ đẹp này ném về thế kỉ XXI, thì các nam người mẫu, diễn viên y thấy so với hắn kém về khí chất rất nhiều, lẫn cả vẻ ngoài.
Cuối cùng Tát Dật Dạ cũng chờ được y nhai xong, Lâm Ngôn Hy nuốt một cái rồi chậm rãi nói.
" trừ bỏ ra vẻ bề ngoài thì tính cách huynh rất thối"
" nói theo kiểu dân gian thì người ta bảo là đẹp trai mà vô duyên ấy " Lâm Ngôn Hy bồi thêm một câu chốt hạ đầy sát thương.
" ha ha ha " Tát Dật Dạ cười hai cái, nhưng đáy mắt lại không chạm đến ý cười.
" ta cũng muốn nói cho ngươi biết thật ra ngươi cũng không xấu, nhưng ngươi rất ngu " Tát Dật Dạ là soái ca, nhưng mỏ hỗn ai nói câu nào hắn trả lời câu đó, hơn thua thấy rõ.
" ồ, ta coi như lời khen đi " Lâm Ngôn Hy không tức giận, bởi vì y cảm thấy tự tin với túi da, nhưng không tự tin vào trí tuệ của mình.Nhưng không sao cả, đồng đội y mạnh là được.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười hiền hòa.
" miệng lưỡi không tệ, đúng là mở mang tầm mắt"
" quá khen, huynh cũng vậy " Lâm Ngôn Hy nhếch khóe môi cười, nhìn y bình thường nhẫn nhịn tưởng y không biết đá xéo sao?.Mấy chuyện này y hơi bị giỏi đó.
" ta cảm thấy kẻ nào trở thành đạo lữ của ngươi thật xui xẻo " Tát Dật Dạ nam nhân cao to mét chín, lại đi hơn thua với y.
Thái tử yêu tộc là vậy à, Lâm Ngôn Hy đọc qua cốt truyện đương nhiên biết thân phận thật của hắn, nhưng y lại đang âm thầm đánh giá.Quả nhiên không nên bị bề ngoài đánh lừa, vẫn là sư tôn cùng sư huynh nhà mình đáng yêu nhất.
" à ha, không phải huynh là được, lo cái gì" Lâm Ngôn Hy cười nhẹ đáp.
" ta là thẳng nam, chắc thèm quan tâm, ngươi nói chuyện thật kinh dị " Tát Dật Dạ nhếch mép nói.
Lâm Ngôn Hy liếc hắn một cái, người ngoài nhìn vào còn cho rằng hai người tình thương mến thương, nhìn nhau đầy trìu mến đó.
Đúng là 49 gặp 50!
Mỏ hỗn gặp nhau, duyên phận!.