Chương 2
08.
"Tôi sợ lạnh, chúng ta lên giường trước được không?"
Tôi ngẩng mặt lên, nói bằng giọng điệu nũng nịu, quyến rũ.
Nếu Trương Thuận cẩn thận quan sát sẽ phát hiện con hello kitty trên giường đang thay đổi phương hướng, dịch lùi về phía mép giường.
Trương Thuận nóng lòng muốn thử, gã thấy con gấu bông to đùng nằm cạnh chắn đường, dứt khoát giơ chân đá thẳng xuống dưới:
"Mẹ nó, sao cái thứ này nặng thế?"
Gấu bông không hề bị dịch chuyển.
Đầu óc chỉ chứa đầy dục vọng dơ bẩn của Trương Thuận cũng dần nhận ra có gì đó không ổn. Cú đá giống như không phải chạm vào bông mà càng giống tiếp xúc với người hơn, nhưng đã quá muộn.
Con kitty đột nhiên vùng dậy, mở khóa đầu để lộ khuôn mặt tái nhợt hung dữ bên trong, tên sát nhân vung da.o chém xuống.
Trương Thuận hoảng loạn che cổ lại, còn tôi giống như bị dọa cho sợ hãi cứng đờ, mãi đến khi m.áu tươi bắn lên mặt mới sực tỉnh, nhảy xuống giường.
Hung thủ cười khúc khích, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt bệnh hoạn tràn ngập vui sướng:
"Chương An An, bây giờ đến lượt cô nhé."
Khóa cửa đã bị hỏng, tôi không còn đường để chạy, tay chân luống cuống bò lên cục điều hòa bên ngoài.
Trương Thuận cũng nhờ cái này mà trèo qua được sang ban công nhà tôi.
Hung thủ di chuyển ở ban công dễ dàng giống như một con mèo khéo léo, hắn đứng trên lan can, đâm mạnh vào vùng eo của tôi!
Tôi hét lên một tiếng vang vọng trong bóng tối, mất thăng bằng rơi xuống từ tầng 4.
Đối phương bật cười phấn khích, dường như đang xem một vở kịch hay.
May mắn thay, tôi rơi xuống nền tuyết dày, giống như một con nai yếu ớt, tôi lảo đảo chạy ra cửa sau, dụ hung thủ đi về phía núi.
Phải, cứ đi tiếp, tránh xa những tòa nhà dân cư này, đến nơi mà ngay cả khi gào thét khản cổ cũng không ai chú ý.
Gi.ết người không khó, nhưng khúc xử lý thường rất khó.
Nếu trong một căn phòng lại xuất hiện hai th.i th.ể nam giới, tôi sẽ gặp rắc rối.
Giọng nói của tên sát nhân vang lên trong gió tuyết:
"Biết vì sao tôi lại nhắm vào cô không?"
"Cô dây dưa đến một người đàn ông không nên dây dưa, còn mặt dày đi cầu xin người ta quay lại. Cô Tô nói, cô thích đăng hình hello kitty lên vòng bạn bè, vậy cả đời cũng đừng tách khỏi nó."
Tô Ngọc, chính là cô gái đó.
"Bị đàn ông bỏ rơi, bị lưu manh hủy hoại, kiếp này của cô cứ để tôi giúp kết thúc nó đi."
Hơi thở của hung thủ bắt đầu hỗn loạn, tôi nhẩm tính thời gian, cố ý làm lộ vị trí, để hắn bắt được và kéo tôi đến nhà kho bỏ hoang như trong tiểu thuyết miêu tả.
Tôi nghẹn ngào run rẩy, hai mắt sáng bừng.
Nơi này có một chiếc giường phân mảnh rộng 1,5 mét, xung quanh bày biện đủ các loại dụng cụ tra tấn, dao chặt xương từ các kích cỡ.
Thậm chí còn có chất tẩy rửa chuyên dụng để làm sạch m.áu!
Kẻ sát nhân đặt máy quay phim trước mặt tôi, hỏi tôi muốn nói gì trước khi ch.ết.
Tôi chân thành cảm thán:
"Nơi này quả thực là thiên đường, tôi rất thích, cảm ơn anh!"
09.
Bầu không khí đột nhiên chững lại.
Đúng lúc hung thủ đang sững sờ, tôi lấy con gấp từ trong tay áo ra ngoài, nắm chặt chuôi da.o đâm mạnh.
Rất nhiều chuyện xảy ra trong chớp mắt, ví dụ như sống hay ch.ết.
Hốc mắt bị xuyên thủng.
"A a a---" Đối phương đau đớn té ngã trên đất, nhưng tôi không cho hắn có cơ hội thở, nhanh chóng chế trụ vòm ngực.
Nắm lấy đầu hắn, đập thẳng xuống đất, đập đến khi hộp sọ nứt toác.
Sau khi tỉnh lại, đối phương cố gắng giãy giụa thoát ra nhưng vô ích, tay chân hắn bị trói chặt bằng dây thừng tạo thành hình chữ đại - 大
Tôi nghiêng đầu hỏi:
"Anh cũng biết sợ à? Chẳng phải thích rình coi người khác lắm sao? Vì để thỏa mãn sở thích này của anh, máy ghi hình sẽ được bật cho đến khi anh ch.ết."
Tôi bắt đầu thái thịt.
Đã ai từng ăn thử món thịt bò Triều Sán bao giờ chưa? Độ dày của năm ngón chân là thứ tôi thích nhất.
Hung thủ đau đến mức cả người run rẩy, rên rỉ đứt quãng cầu xin:
"Tôi sai rồi, tôi chỉ nghe lệnh mà làm, cầu xin cô hãy buông tha cho tôi đi!"
Năm nạn nhân trước đó từng cúi đầu xin tha.
Rất nhiều năm về trước, tôi cũng từng cầu xin sự thương xót trong căn phòng riêng sang trọng.
Tôi quỳ trên đất, hèn mọn kéo ống quân tây của nhà tài trợ.
Tôi hứa hẹn sẽ đạt điểm số thật cao, trở thành học sinh xuất sắc, thề sẽ không nói cho ai biết.
"Nhưng xin tha cũng vô dụng, nó chỉ làm đối phương càng thêm hưng phấn."
Hung thủ càng đau đớn khổ sở, tôi càng phấn khích, vẻ mặt càng thêm dịu dàng:
"Tôi biết, mấy vụ án trước đều không phải do anh làm, ngay cả hơi thở của bản thân cũng không khống chế được. Ngoài cửa còn để lại dấu chân. Anh đâm Trương Thuận tận 4 nhát, nhát đầu tiên không trúng động mạch cổ. Anh quá non tay, kẻ sát nhân chắc chắn không chỉ có một người."
Tôi thở dài, nói với hắn:
"Khai thật đi, ai là người đứng sau giật dây bảo anh gi.ết người?'
10.
"Tôi nói, tôi nói...là Phó tiên sinh, ông ấy là chủ nhân của toàn bộ web đen. Ông ấy sẽ giao nhiệm vụ cho chúng tôi, nói cho chúng tôi các chi tiết thực hiện vụ án và cách thức trốn thoát. Nhưng cấp bậc hiện giờ của tôi chưa từng được gặp ông ấy!"
Phó tiên sinh chính là trùm cuối trong tiểu thuyết.
Thủ đoạn tàn nhẫn, tính toán cẩn thận, quanh năm ẩn nấp trong bóng tối, thao túng người khác làm quân cờ cho chính mình, đấu trí đấu dũng cùng cảnh sát nhiều năm, vô số lần thoát khỏi cửa tử.
Mãi đến chương cuối vẫn không biết người đó tên là gì.
Sau khi hung thủ tắt thở, tôi lấy di động của hắn, đăng nhập web đen.
Ngay sau đó, một tin nhắn mới xuất hiện:
Phó tiên sinh: [Xử lý xong hết chưa?]
Hình đại diện là màu đen tuyền còn khá hiên ngang.
Cho rằng mình là chúa tể bóng tối sao?
Tôi cười khẩy, chậm rãi lau khô m.áu trên tay, dùng ID của chính hung thủ để trả lời.
[Đương nhiên, xin hãy chờ mong vào ngày mai.]
11.
Vụ án kitty giấu xác vẫn bị phát hiện.
Một người ăn xin tìm thấy con gấu bông đẫm m.áu khi đang lục lọi thùng rác bên đường.
Thời gian trùng khớp, địa điểm tương tự, thậm chí ngay cả cách thức gây án cũng giống nhau như đúc, hệt như trong cuốn tiểu thuyết miêu tả.
Chỉ khác một điều.
Nạn nhân và hung thủ đã đổi chỗ cho nhau.
12.
Cảnh sát dốc toàn lực điều tra thảm án, ai sẽ chú ý đến một tên lưu manh như Trương Thuận đột nhiên mất tích chứ?
Cuối cùng vẫn là chủ nhà phát hiện, đến báo cảnh sát:
"Tên khốn này nợ tôi tiền thuê nhà nửa năm, trơ tráo đến mức còn dọa nạt ngược lại tôi. Đồng chí cảnh sát, gã ở ngoài quen thói cờ bạc gái gú, nợ nần chồng chất, nhất định là bỏ trốn rồi!"
Đúng vậy, trốn rồi, hơn nữa còn trốn đến nghĩa trang.
Tôi tìm thấy một ngôi mộ vừa đặt. Chờ khi xuân đến, dấu vết của mùa đông năm ngoái sẽ bị chôn vùi mãi mãi.
Đương nhiên, là hàng xóm sát cạnh, tôi cũng nhận được vài câu hỏi ngắn gọn của cảnh sát.
Khi được hỏi về tiếng ồn mà hàng xóm tầng dưới nghe được sau 10 giờ đêm, tôi vỗ ngực xua tay, ra vẻ sợ hãi:
"Đúng, chuyện đó cứ cách vài ngày lại xảy ra một lần. Hắn thường trộm quần áo treo ở ban công nhà tôi. Mấy ngày nay, bên cho vay nặng lãi cứ đến đập cửa nhà hắn đòi nợ, tôi không dám ra ngoài."
Sự biến mất của Trương Thuận và vụ án kitty giấu xác tưởng như hai đường thẳng song song không có điểm giao, vĩnh viễn cũng không có người phát hiện kẻ đứng sau lại là một nhân viên văn phòng bình thường, chân tay yếu ớt như tôi.
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, duy chỉ có một sự cố ngoài ý muốn, Cố Nhất Thành phát hiện ra vấn đề.
Anh ta đến nhà gõ cửa, hỏi thẳng:
"Tôi thấy hình ảnh vụ án kitty giấu xác trên mạng, con gấu bông đó có phải là thứ tôi tặng cô không? Trong hốc mắt của nó, rõ ràng tôi còn khắc một hình trái tim!"
Tôi cười nhạo: "Đấy chỉ là hàng nhái, chỗ nào chẳng có? Rể quý nhà giàu không dễ làm, anh căng thẳng à?"
Anh ta đứng dậy, muốn lấy chiều cao 1 mét 8 để áp bức tôi.
Cách đây vài ngày, Cố Nhất Thành đã trở thành tổng giám đốc bộ phận nhân sự.
Tại tiệc chiêu đãi khánh thành, tôi thấy anh ta và Tô Ngọc ở cùng nhau, hai người đứng dưới ánh đèn sáng rọi, trai xinh gái đẹp khiến người ta phải ghen tỵ. Tô Ngọc còn giúp anh ta chỉnh lại cà vạt, cố ý liếc nhìn về phía tôi.
Tôi đứng đó như cái xác không hồn.
Mà lúc này, Cố Nhất Thành đang mặc một bộ vest chỉnh tề, lông mày sắc lẹm, trông càng thêm hung hãn:
"Vậy gấu bông đâu? Để đâu rồi?"
13.
Tôi nói vứt rồi, anh ta khẳng định không thể nào.
Cố Nhất Thành kiêu ngạo, như thể chắc chắn tôi sẽ không bao giờ vứt nó đi:
"Đây là món quà tôi tặng cô nhân dịp tỏ tình, có ý nghĩa kỷ niệm, cô sẽ không nỡ bỏ...Cô cười cái gì?"
Tôi buồn cười không ngăn nổi:
"Cố Nhất Thành, anh có liêm sỉ chút nào không? Chỉ là một con gấu bông hàng nhái, tôi cần phải trân trọng lắm à? Thật sự tự coi mình thành báu vật? Cả anh và nó đều nên vứt vào thùng rác."
Anh ta vẫn không chịu bỏ qua: "Vậy cô vứt ngày nào?"
"Không nhớ rõ, chắc là mấy hôm trước."
"Nói dối, hôm trước cô chụp ảnh selfie còn có bóng con gấu trong hình."
Tôi ra vẻ kinh ngạc:
"Anh còn lén xem vòng bạn bè trên wechat của tôi? Nếu cô Tô phát hiện thì làm sao? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi gi.ết người à? Tôi với đối phương không thù không oán, cho dù có muốn gi.ết, trước hết cũng phải gi.ết tên ăn cháo đá bát như anh mới phải."
Cố Nhất Thành nghẹn họng, mặt mũi đỏ bừng:
"Được rồi, coi như tôi đa nghi, đến trạm thu tái chế thử xem."
Tôi lười nói nhảm với tên này, quần áo cũ mỗi tuần sẽ được thu gom một lần, tôi nhờ bảo vệ mở ra.
Con gấu hello kitty vẫn nằm nguyên trong đống đồ cũ.
Haizz, tôi đâu có ngu đến mức dùng con gấu bông dính đầy dấu tay của mình để đi vứt xác chứ?
Cố Nhất Thành sửng sốt, trên mặt không dám tin:
"Cô thật sự ném đi? Trước kia cô không phải là người như thế!"
Anh ta oán trách, nào là khinh thường đạo đức, nào là vô lương tâm.
Tôi cụp mắt, siết chặt nắm tay, nếu không, tôi sợ chính mình không nhịn nổi mà gi.ết chết đối phương.
Anh ta vứt bỏ bạn, ném bạn đi như đôi giày rách, nhưng khi bạn thật sự không quan tâm nữa, anh ta lại bất bình khó chịu.
Loại người này ấy à, chỉ cho phép mình trèo lên cành cao, hóa rồng thành phượng.
Lại hy vọng người khác vĩnh viễn vùi sâu trong vũng lầy tình yêu, không được siêu thoát.
14.
Tuy nhiên, Cố Nhất Thành vẫn còn chút giá trị lợi dụng.
Cho đến nay, tôi vẫn chưa tìm thấy manh mối nào về Phó tiên sinh, người này quá mưu mô xảo trá, Tôi đã thử theo dõi hắn trên internet, lập trình virus để phản xâm nhập, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Hắn thậm chí còn cố ý khiêu khích:
[Hoan nghênh đến tìm tôi.]
[Ngay cả việc tôi ở đâu cũng không biết, sao xứng làm đối thủ của tôi?]
Làm thế nào để hắn chủ động ra tay?
Ánh mắt tôi dừng trên người Tô Ngọc.
Sản nghiệp của nhà họ Tô rất lớn, kinh doanh trải dài cả trong tối lẫn ngoài sáng, vậy nên mới nuôi dạy nên cô con gái ương ngạch, độc đoán. Nếu bạn trai cũ lỡ khen một nữ minh tinh nào xinh đẹp, qua mấy ngày sau, nữ minh tinh đó đã bị antifan tạt axit vào mặt.
Cô ta ngồi khoang hạng nhất, chỉ vì tiếp viên không quỳ xuống phục vụ mà cầm chai rượu đập đầu đối phương.
Thời trung học, chàng trai mà cô ta yêu thích có bạn gái. Chẳng bao lâu sau, cô gái đó bị bắt nạt đến nỗi phải nhảy lầu.
Cô ta ngứa mắt tôi, người trên web đen cũng giúp cô ta xử lý.
Mối liên hệ trung gian giữa họ là gì?
Để kích thích cô ta thêm nữa, tôi đốt lá đơn xin nghỉ việc của nguyên chủ, tiếp tục quay về công ty đóng vai bạn gái cũ yêu say đắm.
Nhân tiện, tôi còn gửi đoạn video Cố Nhất Thành đến nhà tôi cho Tô Ngọc.
Đính kèm: [Cô Tô, nếu con chó của cô bị tuột dây xích, đi gây sự khắp nơi thì trách nhiệm sẽ thuộc về chủ đấy.]
Chê tôi chướng mắt phải không?
Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng để mình càng chướng mắt thêm.
"Tôi sợ lạnh, chúng ta lên giường trước được không?"
Tôi ngẩng mặt lên, nói bằng giọng điệu nũng nịu, quyến rũ.
Nếu Trương Thuận cẩn thận quan sát sẽ phát hiện con hello kitty trên giường đang thay đổi phương hướng, dịch lùi về phía mép giường.
Trương Thuận nóng lòng muốn thử, gã thấy con gấu bông to đùng nằm cạnh chắn đường, dứt khoát giơ chân đá thẳng xuống dưới:
"Mẹ nó, sao cái thứ này nặng thế?"
Gấu bông không hề bị dịch chuyển.
Đầu óc chỉ chứa đầy dục vọng dơ bẩn của Trương Thuận cũng dần nhận ra có gì đó không ổn. Cú đá giống như không phải chạm vào bông mà càng giống tiếp xúc với người hơn, nhưng đã quá muộn.
Con kitty đột nhiên vùng dậy, mở khóa đầu để lộ khuôn mặt tái nhợt hung dữ bên trong, tên sát nhân vung da.o chém xuống.
Trương Thuận hoảng loạn che cổ lại, còn tôi giống như bị dọa cho sợ hãi cứng đờ, mãi đến khi m.áu tươi bắn lên mặt mới sực tỉnh, nhảy xuống giường.
Hung thủ cười khúc khích, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt bệnh hoạn tràn ngập vui sướng:
"Chương An An, bây giờ đến lượt cô nhé."
Khóa cửa đã bị hỏng, tôi không còn đường để chạy, tay chân luống cuống bò lên cục điều hòa bên ngoài.
Trương Thuận cũng nhờ cái này mà trèo qua được sang ban công nhà tôi.
Hung thủ di chuyển ở ban công dễ dàng giống như một con mèo khéo léo, hắn đứng trên lan can, đâm mạnh vào vùng eo của tôi!
Tôi hét lên một tiếng vang vọng trong bóng tối, mất thăng bằng rơi xuống từ tầng 4.
Đối phương bật cười phấn khích, dường như đang xem một vở kịch hay.
May mắn thay, tôi rơi xuống nền tuyết dày, giống như một con nai yếu ớt, tôi lảo đảo chạy ra cửa sau, dụ hung thủ đi về phía núi.
Phải, cứ đi tiếp, tránh xa những tòa nhà dân cư này, đến nơi mà ngay cả khi gào thét khản cổ cũng không ai chú ý.
Gi.ết người không khó, nhưng khúc xử lý thường rất khó.
Nếu trong một căn phòng lại xuất hiện hai th.i th.ể nam giới, tôi sẽ gặp rắc rối.
Giọng nói của tên sát nhân vang lên trong gió tuyết:
"Biết vì sao tôi lại nhắm vào cô không?"
"Cô dây dưa đến một người đàn ông không nên dây dưa, còn mặt dày đi cầu xin người ta quay lại. Cô Tô nói, cô thích đăng hình hello kitty lên vòng bạn bè, vậy cả đời cũng đừng tách khỏi nó."
Tô Ngọc, chính là cô gái đó.
"Bị đàn ông bỏ rơi, bị lưu manh hủy hoại, kiếp này của cô cứ để tôi giúp kết thúc nó đi."
Hơi thở của hung thủ bắt đầu hỗn loạn, tôi nhẩm tính thời gian, cố ý làm lộ vị trí, để hắn bắt được và kéo tôi đến nhà kho bỏ hoang như trong tiểu thuyết miêu tả.
Tôi nghẹn ngào run rẩy, hai mắt sáng bừng.
Nơi này có một chiếc giường phân mảnh rộng 1,5 mét, xung quanh bày biện đủ các loại dụng cụ tra tấn, dao chặt xương từ các kích cỡ.
Thậm chí còn có chất tẩy rửa chuyên dụng để làm sạch m.áu!
Kẻ sát nhân đặt máy quay phim trước mặt tôi, hỏi tôi muốn nói gì trước khi ch.ết.
Tôi chân thành cảm thán:
"Nơi này quả thực là thiên đường, tôi rất thích, cảm ơn anh!"
09.
Bầu không khí đột nhiên chững lại.
Đúng lúc hung thủ đang sững sờ, tôi lấy con gấp từ trong tay áo ra ngoài, nắm chặt chuôi da.o đâm mạnh.
Rất nhiều chuyện xảy ra trong chớp mắt, ví dụ như sống hay ch.ết.
Hốc mắt bị xuyên thủng.
"A a a---" Đối phương đau đớn té ngã trên đất, nhưng tôi không cho hắn có cơ hội thở, nhanh chóng chế trụ vòm ngực.
Nắm lấy đầu hắn, đập thẳng xuống đất, đập đến khi hộp sọ nứt toác.
Sau khi tỉnh lại, đối phương cố gắng giãy giụa thoát ra nhưng vô ích, tay chân hắn bị trói chặt bằng dây thừng tạo thành hình chữ đại - 大
Tôi nghiêng đầu hỏi:
"Anh cũng biết sợ à? Chẳng phải thích rình coi người khác lắm sao? Vì để thỏa mãn sở thích này của anh, máy ghi hình sẽ được bật cho đến khi anh ch.ết."
Tôi bắt đầu thái thịt.
Đã ai từng ăn thử món thịt bò Triều Sán bao giờ chưa? Độ dày của năm ngón chân là thứ tôi thích nhất.
Hung thủ đau đến mức cả người run rẩy, rên rỉ đứt quãng cầu xin:
"Tôi sai rồi, tôi chỉ nghe lệnh mà làm, cầu xin cô hãy buông tha cho tôi đi!"
Năm nạn nhân trước đó từng cúi đầu xin tha.
Rất nhiều năm về trước, tôi cũng từng cầu xin sự thương xót trong căn phòng riêng sang trọng.
Tôi quỳ trên đất, hèn mọn kéo ống quân tây của nhà tài trợ.
Tôi hứa hẹn sẽ đạt điểm số thật cao, trở thành học sinh xuất sắc, thề sẽ không nói cho ai biết.
"Nhưng xin tha cũng vô dụng, nó chỉ làm đối phương càng thêm hưng phấn."
Hung thủ càng đau đớn khổ sở, tôi càng phấn khích, vẻ mặt càng thêm dịu dàng:
"Tôi biết, mấy vụ án trước đều không phải do anh làm, ngay cả hơi thở của bản thân cũng không khống chế được. Ngoài cửa còn để lại dấu chân. Anh đâm Trương Thuận tận 4 nhát, nhát đầu tiên không trúng động mạch cổ. Anh quá non tay, kẻ sát nhân chắc chắn không chỉ có một người."
Tôi thở dài, nói với hắn:
"Khai thật đi, ai là người đứng sau giật dây bảo anh gi.ết người?'
10.
"Tôi nói, tôi nói...là Phó tiên sinh, ông ấy là chủ nhân của toàn bộ web đen. Ông ấy sẽ giao nhiệm vụ cho chúng tôi, nói cho chúng tôi các chi tiết thực hiện vụ án và cách thức trốn thoát. Nhưng cấp bậc hiện giờ của tôi chưa từng được gặp ông ấy!"
Phó tiên sinh chính là trùm cuối trong tiểu thuyết.
Thủ đoạn tàn nhẫn, tính toán cẩn thận, quanh năm ẩn nấp trong bóng tối, thao túng người khác làm quân cờ cho chính mình, đấu trí đấu dũng cùng cảnh sát nhiều năm, vô số lần thoát khỏi cửa tử.
Mãi đến chương cuối vẫn không biết người đó tên là gì.
Sau khi hung thủ tắt thở, tôi lấy di động của hắn, đăng nhập web đen.
Ngay sau đó, một tin nhắn mới xuất hiện:
Phó tiên sinh: [Xử lý xong hết chưa?]
Hình đại diện là màu đen tuyền còn khá hiên ngang.
Cho rằng mình là chúa tể bóng tối sao?
Tôi cười khẩy, chậm rãi lau khô m.áu trên tay, dùng ID của chính hung thủ để trả lời.
[Đương nhiên, xin hãy chờ mong vào ngày mai.]
11.
Vụ án kitty giấu xác vẫn bị phát hiện.
Một người ăn xin tìm thấy con gấu bông đẫm m.áu khi đang lục lọi thùng rác bên đường.
Thời gian trùng khớp, địa điểm tương tự, thậm chí ngay cả cách thức gây án cũng giống nhau như đúc, hệt như trong cuốn tiểu thuyết miêu tả.
Chỉ khác một điều.
Nạn nhân và hung thủ đã đổi chỗ cho nhau.
12.
Cảnh sát dốc toàn lực điều tra thảm án, ai sẽ chú ý đến một tên lưu manh như Trương Thuận đột nhiên mất tích chứ?
Cuối cùng vẫn là chủ nhà phát hiện, đến báo cảnh sát:
"Tên khốn này nợ tôi tiền thuê nhà nửa năm, trơ tráo đến mức còn dọa nạt ngược lại tôi. Đồng chí cảnh sát, gã ở ngoài quen thói cờ bạc gái gú, nợ nần chồng chất, nhất định là bỏ trốn rồi!"
Đúng vậy, trốn rồi, hơn nữa còn trốn đến nghĩa trang.
Tôi tìm thấy một ngôi mộ vừa đặt. Chờ khi xuân đến, dấu vết của mùa đông năm ngoái sẽ bị chôn vùi mãi mãi.
Đương nhiên, là hàng xóm sát cạnh, tôi cũng nhận được vài câu hỏi ngắn gọn của cảnh sát.
Khi được hỏi về tiếng ồn mà hàng xóm tầng dưới nghe được sau 10 giờ đêm, tôi vỗ ngực xua tay, ra vẻ sợ hãi:
"Đúng, chuyện đó cứ cách vài ngày lại xảy ra một lần. Hắn thường trộm quần áo treo ở ban công nhà tôi. Mấy ngày nay, bên cho vay nặng lãi cứ đến đập cửa nhà hắn đòi nợ, tôi không dám ra ngoài."
Sự biến mất của Trương Thuận và vụ án kitty giấu xác tưởng như hai đường thẳng song song không có điểm giao, vĩnh viễn cũng không có người phát hiện kẻ đứng sau lại là một nhân viên văn phòng bình thường, chân tay yếu ớt như tôi.
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, duy chỉ có một sự cố ngoài ý muốn, Cố Nhất Thành phát hiện ra vấn đề.
Anh ta đến nhà gõ cửa, hỏi thẳng:
"Tôi thấy hình ảnh vụ án kitty giấu xác trên mạng, con gấu bông đó có phải là thứ tôi tặng cô không? Trong hốc mắt của nó, rõ ràng tôi còn khắc một hình trái tim!"
Tôi cười nhạo: "Đấy chỉ là hàng nhái, chỗ nào chẳng có? Rể quý nhà giàu không dễ làm, anh căng thẳng à?"
Anh ta đứng dậy, muốn lấy chiều cao 1 mét 8 để áp bức tôi.
Cách đây vài ngày, Cố Nhất Thành đã trở thành tổng giám đốc bộ phận nhân sự.
Tại tiệc chiêu đãi khánh thành, tôi thấy anh ta và Tô Ngọc ở cùng nhau, hai người đứng dưới ánh đèn sáng rọi, trai xinh gái đẹp khiến người ta phải ghen tỵ. Tô Ngọc còn giúp anh ta chỉnh lại cà vạt, cố ý liếc nhìn về phía tôi.
Tôi đứng đó như cái xác không hồn.
Mà lúc này, Cố Nhất Thành đang mặc một bộ vest chỉnh tề, lông mày sắc lẹm, trông càng thêm hung hãn:
"Vậy gấu bông đâu? Để đâu rồi?"
13.
Tôi nói vứt rồi, anh ta khẳng định không thể nào.
Cố Nhất Thành kiêu ngạo, như thể chắc chắn tôi sẽ không bao giờ vứt nó đi:
"Đây là món quà tôi tặng cô nhân dịp tỏ tình, có ý nghĩa kỷ niệm, cô sẽ không nỡ bỏ...Cô cười cái gì?"
Tôi buồn cười không ngăn nổi:
"Cố Nhất Thành, anh có liêm sỉ chút nào không? Chỉ là một con gấu bông hàng nhái, tôi cần phải trân trọng lắm à? Thật sự tự coi mình thành báu vật? Cả anh và nó đều nên vứt vào thùng rác."
Anh ta vẫn không chịu bỏ qua: "Vậy cô vứt ngày nào?"
"Không nhớ rõ, chắc là mấy hôm trước."
"Nói dối, hôm trước cô chụp ảnh selfie còn có bóng con gấu trong hình."
Tôi ra vẻ kinh ngạc:
"Anh còn lén xem vòng bạn bè trên wechat của tôi? Nếu cô Tô phát hiện thì làm sao? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi gi.ết người à? Tôi với đối phương không thù không oán, cho dù có muốn gi.ết, trước hết cũng phải gi.ết tên ăn cháo đá bát như anh mới phải."
Cố Nhất Thành nghẹn họng, mặt mũi đỏ bừng:
"Được rồi, coi như tôi đa nghi, đến trạm thu tái chế thử xem."
Tôi lười nói nhảm với tên này, quần áo cũ mỗi tuần sẽ được thu gom một lần, tôi nhờ bảo vệ mở ra.
Con gấu hello kitty vẫn nằm nguyên trong đống đồ cũ.
Haizz, tôi đâu có ngu đến mức dùng con gấu bông dính đầy dấu tay của mình để đi vứt xác chứ?
Cố Nhất Thành sửng sốt, trên mặt không dám tin:
"Cô thật sự ném đi? Trước kia cô không phải là người như thế!"
Anh ta oán trách, nào là khinh thường đạo đức, nào là vô lương tâm.
Tôi cụp mắt, siết chặt nắm tay, nếu không, tôi sợ chính mình không nhịn nổi mà gi.ết chết đối phương.
Anh ta vứt bỏ bạn, ném bạn đi như đôi giày rách, nhưng khi bạn thật sự không quan tâm nữa, anh ta lại bất bình khó chịu.
Loại người này ấy à, chỉ cho phép mình trèo lên cành cao, hóa rồng thành phượng.
Lại hy vọng người khác vĩnh viễn vùi sâu trong vũng lầy tình yêu, không được siêu thoát.
14.
Tuy nhiên, Cố Nhất Thành vẫn còn chút giá trị lợi dụng.
Cho đến nay, tôi vẫn chưa tìm thấy manh mối nào về Phó tiên sinh, người này quá mưu mô xảo trá, Tôi đã thử theo dõi hắn trên internet, lập trình virus để phản xâm nhập, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Hắn thậm chí còn cố ý khiêu khích:
[Hoan nghênh đến tìm tôi.]
[Ngay cả việc tôi ở đâu cũng không biết, sao xứng làm đối thủ của tôi?]
Làm thế nào để hắn chủ động ra tay?
Ánh mắt tôi dừng trên người Tô Ngọc.
Sản nghiệp của nhà họ Tô rất lớn, kinh doanh trải dài cả trong tối lẫn ngoài sáng, vậy nên mới nuôi dạy nên cô con gái ương ngạch, độc đoán. Nếu bạn trai cũ lỡ khen một nữ minh tinh nào xinh đẹp, qua mấy ngày sau, nữ minh tinh đó đã bị antifan tạt axit vào mặt.
Cô ta ngồi khoang hạng nhất, chỉ vì tiếp viên không quỳ xuống phục vụ mà cầm chai rượu đập đầu đối phương.
Thời trung học, chàng trai mà cô ta yêu thích có bạn gái. Chẳng bao lâu sau, cô gái đó bị bắt nạt đến nỗi phải nhảy lầu.
Cô ta ngứa mắt tôi, người trên web đen cũng giúp cô ta xử lý.
Mối liên hệ trung gian giữa họ là gì?
Để kích thích cô ta thêm nữa, tôi đốt lá đơn xin nghỉ việc của nguyên chủ, tiếp tục quay về công ty đóng vai bạn gái cũ yêu say đắm.
Nhân tiện, tôi còn gửi đoạn video Cố Nhất Thành đến nhà tôi cho Tô Ngọc.
Đính kèm: [Cô Tô, nếu con chó của cô bị tuột dây xích, đi gây sự khắp nơi thì trách nhiệm sẽ thuộc về chủ đấy.]
Chê tôi chướng mắt phải không?
Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng để mình càng chướng mắt thêm.