Chương 3
15.
Nghe nói đêm đó Tô Ngọc cực kỳ tức giận, vừa đánh vừa đấm Cố Nhất Thành:
"Anh lại dám đến gặp Chương An An, vậy cút khỏi biệt thự của tôi ngay, trở về mà sống kiếp làm công cho người khác!"
Ngày hôm sau, toàn bộ công ty đều thấy mặt mũi "phò mã" bầm dập tím tái.
Việc đánh đập mắng mỏ như vậy là chuyện thường ngày, Cố Nhất Thành hiểu rõ hơn ai hết cái giá của việc trèo cao.
Tôi thường xuyên đăng ảnh thời đại học lên vòng bạn bè.
Một đồng nghiệp tinh mắt nhận ra: "Ơ, người đứng ở hàng cuối là tổng giám đốc Cố phải không? Trông khác hiện giờ quá."
Khi đó, Cố Nhất Thành vẫn đang sống dựa vào khoản tiền vay vốn sinh viên, mặc một chiếc áo khoác giảm giá không vừa người, mái tóc luộm thuộm che mất một nửa.
Tô Ngọc là người nổi tiếng trong giới xã hội thượng lưu. Giới truyền thông đánh hơi được mấy tin đồn, bắt đầu ầm ĩ:
[Hóa ra bạn trai của cô ta không phải rùa thần về biển, chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi, ngay cả tiền học cũng phải nhờ bạn gái cũ chu cấp.]
[Bạn trai trước kia của Tô tiểu thư đầu là con nhà giàu, sao nay lại hạ thấp tiêu chuẩn rồi?]
[Nghe nói tính tình không tốt, những thiếu gia có tiền cũng chẳng chịu nổi, nếu không làm gì đến lượt người kia.].
||||| Truyện đề cử: |||||
Mọi người bắt đầu đùa rằng Cố Nhất Thành là con rể nghèo nhất. Ngay cả khi cô ta chụp ảnh tự sướng đăng lên cũng có bạn bè vào khuyên nhủ.
Mấy lời nói nhảm tuy vô hại nhưng vẫn làm mất mặt Tô tiểu thư.
Cơn tức của cô ta ngày càng tăng, trút hết lên người tôi.
Vì để lấy lòng cô ta, lãnh đạo sẽ cố tình bới lỗi sai để tôi chịu trách nhiệm, nhiều lần phải hoàn trả các loại thẻ tài chính, đồng nghiệp chặn tôi ở phòng trà, cố tình hắt nước bỏng vào chân tôi.
Hôm nay, chỗ làm việc của tôi cực kỳ bừa bộn, máy tính bị xịt sơn, mùi hăng nồng tràn ngập khắp không khí.
Tôi chưa từng được đến trường, nhưng mấy chuyện bắt nạt trong trại trẻ mồ côi còn hiếm lạ sao?
Nhóm nhỏ và tập thể, cá lớn nuốt cá bé.
Đồng nghiệp hả hê khi thấy người khác gặp họa, đặc biệt là tổ trưởng Tống Đàm, cười rất đắc ý:
"Tiểu Chương, dự án hôm nay phải giao đúng không? Nếu không giao thì cô phải nghỉ đấy."
Đánh chó phải ngó mặt chủ, ả ta chỉ là một kẻ ngu xuẩn nịnh nọt Tô Ngọc để lên chức mà thôi.
Tôi sải bước về phía trước, dùng một tay nhấc thùng sơn, đổ hết lên người ả không sót một giọt.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Tống Đàm hét lên, tay chân luống cuống:
"Chương An An, cô bị điên à? Dám làm vậy với tôi! Tôi muốn gi.ết cô."
Tôi bấm số 110:
"Trong máy tính của tôi có kế hoạch đấu thầu cho dự án tiếp theo, có người cố tình làm hỏng máy tính của tôi, nhất định là muốn trộm tư liệu. Tổ trưởng Tống, tôi thấy trên tay cô có vết sơn, nghi ngờ cô bán thông tin bí mật của công ty, việc này phải báo cảnh sát!"
Sự việc ồn ào đến tai Cố Nhất Thành.
Anh ta lấy thân phận giám đốc nhân sự khuyên tôi từ chức:
"Việc đến nước này, tôi không giữ nổi cô, cũng đừng mơ được bồi thường, tự từ chức đi. Giữ lại chút mặt mũi cho mọi người, nếu không sau này cô có tìm việc, tôi khó mà nói giúp cô một hai lời tốt đẹp."
Tập đoàn Tô thị là xí nghiệp hàng đầu, chẳng khác nào chặt đứt con đường công việc sau này của tôi.
Tôi giả bộ đau khổ, cầu xin đối phương đừng đuổi cùng gi.ết tận.
Cố Nhất Thành thở dài:
"Cô chọc giận cô ấy làm gì? Quan trọng là phải tự giác."
Tôi đưa đơn từ chức cho anh ta.
Nhưng vừa mở ra, Cố Nhất Thành đã đứng phắt dậy, mặt mũi tái nhợt:
"Chương An An, sao cô dám!"
"Trước khi Trương Thuận rời đi đã đưa cho tôi vài thứ rất thú vị. Ví dụ như lịch sử chuyển tiền, còn có cả ảnh chụp chỗ để chìa khóa dự phòng anh gửi cho gã, kỳ lạ không? Chúng tôi đều là hàng xóm, tối lửa tắt đèn có nhau, khó mà che giấu bí mật."
Tôi ung dung ngồi xuống:
"Tổng giám đốc Cố, tôi có thể về làm việc chưa?"
16.
Tôi không bị đuổi việc.
Cố Nhất Thành biết rõ nếu chuyện này bại lộ sẽ hủy hoại danh tiếng của anh ta.
Bây giờ là thời điểm quan trọng để đưa Tô thị ra thị trường. Một khi vụ bê bối của anh ta bị vạch trần, cho dù có Tô Ngọc bảo vệ thì người nắm quyền lực thực sự - ông chủ Tô cũng sẽ không tha cho anh ta.
Nhà giàu tuyển con rể, năng lực có thể xếp thứ hai nhưng nhân phẩm tuyệt đối phải xếp thứ nhất.
Tô Ngọc điên cuồng đập phá đồ đạc trong văn phòng, khắp tầng đều có thể nghe được lời mắng chửi của cô ta:
"Cố Nhất Thành, anh hứa với tôi những gì? Còn nói sẽ coi tôi là nữ thần duy nhất của mình? Anh đừng quên, nếu không có tôi, anh chẳng là cái thá gì!"
Cô ta đào sâu những vết sẹo trong quá khứ của đối phương.
Cố Nhất Thành nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng sắc mặt đã đen xì:
"Dù sao cô ta cũng từng ở bên anh, biết rất nhiều chuyện. Nếu cứ làm ầm ĩ lên để mọi người biết sẽ không tốt. Anh sẽ giáng cô ta xuống làm việc ở kho hàng, công việc vất vả, cô ta chịu không nổi sẽ tự nghỉ thôi."
Tô Ngọc đỏ mắt nhìn anh ta, bắt đối phương quỳ xuống nhận sai:
"Quỳ lên sầu riêng, quỳ đến khi nào tôi hài lòng mới thôi!"
Cố Nhất Thành không muốn. Đây là công ty, có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm, nếu thật sự làm vậy, sau này sao khiến bọn họ khuất phục được?"
Tô Ngọc giận sôi má.u, hoàn toàn không muốn nghe mấy lời giải thích, cô ta chỉ cảm thấy như trời đã sập, Cố Nhất Thành không hề yêu mình.
Định nghĩa của cô ta về tình yêu là sự phục tùng 100%, là chế độ quân chủ tuyệt đối.
Tô Ngọc đã quên sạch lời dặn của cha Tô, bắt đầu nhấc điện thoại gọi cho cấp dưới, yêu cầu ngắn gọn:
"Giúp tôi giải quyết Chương An An, bất kể dùng phương thức nào."
"Giống như trước đây, để cô ta biến mất."
17.
Tôi cài máy nghe lén, chú ý đến từng hành động của bọn họ.
Kỳ lạ là, Tô Ngọc lại tìm đến một nhóm xã hội đen từng hợp tác nhiều lần, nhưng bên đó không có liên quan gì đến Phó tiên sinh.
Tôi nghi hoặc, vậy sát thủ lần trước là ai tìm?
Tôi bị sai đến nhà kho nằm ở vùng ngoại ô vắng vẻ, đi xe bus phải mất 20 phút đường vào thôn. Trên núi trời tối sớm, sau 6 giờ đã tối đen như mực.
Con đường phía trước bị chặn, đám lưu mạnh đuổi theo tôi đến đầu ngõ, ngả ngớn đến gần:
"Em gái không biết quy củ nhỉ, để anh dạy em nhé."
Sáu người, tôi bấm thời gian.
12 phút sau, tôi ngân nga đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Hôm nay, tâm trạng Tô Ngọc không tốt, tổ chức một bữa tiệc cos tại khách sạn. Một nhóm các cậu ấm cô chiêu đến chơi, ăn mặc lố lăng, cắn thuốc, la hét ầm ầm. Tô Ngọc đang mắng chửi đánh đấm một nhân viên phục vụ có ngoại hình khá giống Cố Nhất Thành:
"Uống đi, một tháng tiền lương của cậu còn chẳng đủ để mua một ly, hiện giờ mau uống đến chết cho tôi!"
Cô ta sai đồng bọn cạy miệng nam phục vụ, đổ hơn chục chai champagne vào, mãi đến khi đối phương nôn ra bọt trắng, ngất đi mới chịu dừng.
Tô Ngọc chơi chán rồi, say xỉn loạng choạng bước vào toilet, cả người được đỡ vững.
Tôi mặc đồng phục của khách sạn, mỉm cười khúc khích:
"Tô tiểu thư, buổi tối tốt lành."
Nhìn thấy tôi, Tô Ngọc trợn mắt, hét lên:
"Sao lại là cô..."
Không đợi cô ta kêu cứu, tôi đã dí gậy sốc điện vào cổ đối phương khiến cô ta ngất xỉu, sau đó đặt cô ta lên chiếc xe lăn gấp đã chuẩn bị từ trước.
Tôi bình tĩnh ra ngoài:
"Tô tiểu thư ngất xỉu, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện."
Khi Tô Ngọc tỉnh lại, bản thân đã bị trói ném vào ghế sau xe tải.
Miệng bị bịt kín, không ngừng rên rỉ. Tôi rút khăn ra, đối phương lập tức chửi bới:
"Con tiện nhân! Dám bắt cóc tôi! Tôi sẽ bảo bố chặt cô thành trăm mảnh, mau thả tôi ra có nghe không? Tôi sẽ cho cô được ch.ết toàn thây."
Ồn ào đến đinh tai nhức óc, tôi bóp chặt cằm đối phương.
"Nghe lời một chút mới có thể giữ được mạng."
Ngay khi tên lưu manh cuối cùng bị đánh ngã, di động của tôi đột nhiên sáng lên.
Phó tiên sinh lại chủ động gửi tin nhắn đến: [Nếu muốn gặp tôi, dùng người này để trao đổi.]
Tôi hơi kinh ngạc, điều kiện trao đổi của Phó tiên sinh.
Lại là Tô Ngọc.
18.
"Còn làm ồn, tôi sẽ ném cô xuống xe." Tôi lạnh lùng uy hiếp:
"Giống như năm đó cô đẩy nữ sinh kia xuống lầu ấy."
"Dù sao đối phương chỉ yêu cầu giao người, cũng chưa nói không được làm tổn hại thân thể. Khi khách hàng không có yêu cầu đặc biệt, thịt chín tái hay chín nhừ đều tùy thuộc vào tâm trạng của đầu bếp."
Tô Ngọc vừa tức vừa hận, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục trước sự sợ hãi.
Thế giới lại yên tĩnh, bên tai chỉ còn tiếng gió đêm gào thét, tôi thoải mái mở danh sách bài hát, chọn bài "không hề do dự".
Năm đó, tôi trốn trong thùng xe hôi thối của chiếc xe tải đi về hướng Nam, bóng tối bủa vây, duy chỉ có tiếng hát thôi thúc tôi tiến về phía trước.
Dẫu có bị thương cũng không né tránh, ước mơ rồi sẽ thành sự thật.
Ước mơ, ước mơ của tôi là gì?
Cảm xúc hưng phấn dâng trào, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ gặp được Phó tiên sinh - trùm cuối của truyện.
Người này ẩn sâu trong bóng tối, xuyên suốt cuốn tiểu thuyết.
Rốt cuộc sẽ là ai?
19.
Phó tiên sinh gửi định vị, là một nhà kho bỏ hoang.
Khi tôi bước vào, những chiếc đèn trần dần bật sáng theo một cách có trật tự.
Tôi chợt dừng lại.
Người đàn ông đứng giữa phòng cao ráo, sáng sủa đẹp trai, cực kỳ điềm tĩnh.
Lần đầu tiên trong lòng tôi tràn ngập bối rối khó tả, thật sự không dám tin, sao lại là Cố Nhất Thành?
20.
"Tôi không phải Phó tiên sinh." Cố Nhất Thành mở miệng:
"Nhưng Phó tiên sinh có ở đây."
Rõ ràng ở đây chỉ có hai người.
Anh ta và tôi.
"Tôi không biết vì sao cô đột nhiên thay đổi như trở thành một người khác? Thậm chí còn quên mất cả kế hoạch của chúng ta, nhưng tôi biết, cô không phải Chương An An, cô là cô ấy, cũng không phải là cô ấy."
Trong đôi mắt của đối phương phản chiếu hình ảnh ngược của tôi.
"Phó tiên sinh đang ở đây."
Má.u khắp người tôi như đang chảy ngược với tốc độ nhanh nhất.
Cổ họng khô khốc không nói nên lời, m.áu sôi sục khiến những ký ức đã phủi bụi đông cứng trong cơ thể dần trào dâng.
21.
Tôi, không phải nạn nhân thứ năm.
Tôi chính là Phó tiên sinh, là kẻ sát nhân số một trong bản gốc.
Hóa ra tôi vẫn là tôi, vẫn là người thợ săn lấy sự phẫn nộ của người khác mà sống.
Chẳng trách, người ch.ết nhiều như vậy, chỉ có phần tay chân của "tôi" bị cắt ra nấu chín.
"Bởi vì th.i th.ể nấu chín có thể phá hư DNA, mà phần còn lại trong gấu bông..."
Vốn dĩ không phải của tôi.
Nghe nói đêm đó Tô Ngọc cực kỳ tức giận, vừa đánh vừa đấm Cố Nhất Thành:
"Anh lại dám đến gặp Chương An An, vậy cút khỏi biệt thự của tôi ngay, trở về mà sống kiếp làm công cho người khác!"
Ngày hôm sau, toàn bộ công ty đều thấy mặt mũi "phò mã" bầm dập tím tái.
Việc đánh đập mắng mỏ như vậy là chuyện thường ngày, Cố Nhất Thành hiểu rõ hơn ai hết cái giá của việc trèo cao.
Tôi thường xuyên đăng ảnh thời đại học lên vòng bạn bè.
Một đồng nghiệp tinh mắt nhận ra: "Ơ, người đứng ở hàng cuối là tổng giám đốc Cố phải không? Trông khác hiện giờ quá."
Khi đó, Cố Nhất Thành vẫn đang sống dựa vào khoản tiền vay vốn sinh viên, mặc một chiếc áo khoác giảm giá không vừa người, mái tóc luộm thuộm che mất một nửa.
Tô Ngọc là người nổi tiếng trong giới xã hội thượng lưu. Giới truyền thông đánh hơi được mấy tin đồn, bắt đầu ầm ĩ:
[Hóa ra bạn trai của cô ta không phải rùa thần về biển, chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi, ngay cả tiền học cũng phải nhờ bạn gái cũ chu cấp.]
[Bạn trai trước kia của Tô tiểu thư đầu là con nhà giàu, sao nay lại hạ thấp tiêu chuẩn rồi?]
[Nghe nói tính tình không tốt, những thiếu gia có tiền cũng chẳng chịu nổi, nếu không làm gì đến lượt người kia.].
||||| Truyện đề cử: |||||
Mọi người bắt đầu đùa rằng Cố Nhất Thành là con rể nghèo nhất. Ngay cả khi cô ta chụp ảnh tự sướng đăng lên cũng có bạn bè vào khuyên nhủ.
Mấy lời nói nhảm tuy vô hại nhưng vẫn làm mất mặt Tô tiểu thư.
Cơn tức của cô ta ngày càng tăng, trút hết lên người tôi.
Vì để lấy lòng cô ta, lãnh đạo sẽ cố tình bới lỗi sai để tôi chịu trách nhiệm, nhiều lần phải hoàn trả các loại thẻ tài chính, đồng nghiệp chặn tôi ở phòng trà, cố tình hắt nước bỏng vào chân tôi.
Hôm nay, chỗ làm việc của tôi cực kỳ bừa bộn, máy tính bị xịt sơn, mùi hăng nồng tràn ngập khắp không khí.
Tôi chưa từng được đến trường, nhưng mấy chuyện bắt nạt trong trại trẻ mồ côi còn hiếm lạ sao?
Nhóm nhỏ và tập thể, cá lớn nuốt cá bé.
Đồng nghiệp hả hê khi thấy người khác gặp họa, đặc biệt là tổ trưởng Tống Đàm, cười rất đắc ý:
"Tiểu Chương, dự án hôm nay phải giao đúng không? Nếu không giao thì cô phải nghỉ đấy."
Đánh chó phải ngó mặt chủ, ả ta chỉ là một kẻ ngu xuẩn nịnh nọt Tô Ngọc để lên chức mà thôi.
Tôi sải bước về phía trước, dùng một tay nhấc thùng sơn, đổ hết lên người ả không sót một giọt.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Tống Đàm hét lên, tay chân luống cuống:
"Chương An An, cô bị điên à? Dám làm vậy với tôi! Tôi muốn gi.ết cô."
Tôi bấm số 110:
"Trong máy tính của tôi có kế hoạch đấu thầu cho dự án tiếp theo, có người cố tình làm hỏng máy tính của tôi, nhất định là muốn trộm tư liệu. Tổ trưởng Tống, tôi thấy trên tay cô có vết sơn, nghi ngờ cô bán thông tin bí mật của công ty, việc này phải báo cảnh sát!"
Sự việc ồn ào đến tai Cố Nhất Thành.
Anh ta lấy thân phận giám đốc nhân sự khuyên tôi từ chức:
"Việc đến nước này, tôi không giữ nổi cô, cũng đừng mơ được bồi thường, tự từ chức đi. Giữ lại chút mặt mũi cho mọi người, nếu không sau này cô có tìm việc, tôi khó mà nói giúp cô một hai lời tốt đẹp."
Tập đoàn Tô thị là xí nghiệp hàng đầu, chẳng khác nào chặt đứt con đường công việc sau này của tôi.
Tôi giả bộ đau khổ, cầu xin đối phương đừng đuổi cùng gi.ết tận.
Cố Nhất Thành thở dài:
"Cô chọc giận cô ấy làm gì? Quan trọng là phải tự giác."
Tôi đưa đơn từ chức cho anh ta.
Nhưng vừa mở ra, Cố Nhất Thành đã đứng phắt dậy, mặt mũi tái nhợt:
"Chương An An, sao cô dám!"
"Trước khi Trương Thuận rời đi đã đưa cho tôi vài thứ rất thú vị. Ví dụ như lịch sử chuyển tiền, còn có cả ảnh chụp chỗ để chìa khóa dự phòng anh gửi cho gã, kỳ lạ không? Chúng tôi đều là hàng xóm, tối lửa tắt đèn có nhau, khó mà che giấu bí mật."
Tôi ung dung ngồi xuống:
"Tổng giám đốc Cố, tôi có thể về làm việc chưa?"
16.
Tôi không bị đuổi việc.
Cố Nhất Thành biết rõ nếu chuyện này bại lộ sẽ hủy hoại danh tiếng của anh ta.
Bây giờ là thời điểm quan trọng để đưa Tô thị ra thị trường. Một khi vụ bê bối của anh ta bị vạch trần, cho dù có Tô Ngọc bảo vệ thì người nắm quyền lực thực sự - ông chủ Tô cũng sẽ không tha cho anh ta.
Nhà giàu tuyển con rể, năng lực có thể xếp thứ hai nhưng nhân phẩm tuyệt đối phải xếp thứ nhất.
Tô Ngọc điên cuồng đập phá đồ đạc trong văn phòng, khắp tầng đều có thể nghe được lời mắng chửi của cô ta:
"Cố Nhất Thành, anh hứa với tôi những gì? Còn nói sẽ coi tôi là nữ thần duy nhất của mình? Anh đừng quên, nếu không có tôi, anh chẳng là cái thá gì!"
Cô ta đào sâu những vết sẹo trong quá khứ của đối phương.
Cố Nhất Thành nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng sắc mặt đã đen xì:
"Dù sao cô ta cũng từng ở bên anh, biết rất nhiều chuyện. Nếu cứ làm ầm ĩ lên để mọi người biết sẽ không tốt. Anh sẽ giáng cô ta xuống làm việc ở kho hàng, công việc vất vả, cô ta chịu không nổi sẽ tự nghỉ thôi."
Tô Ngọc đỏ mắt nhìn anh ta, bắt đối phương quỳ xuống nhận sai:
"Quỳ lên sầu riêng, quỳ đến khi nào tôi hài lòng mới thôi!"
Cố Nhất Thành không muốn. Đây là công ty, có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm, nếu thật sự làm vậy, sau này sao khiến bọn họ khuất phục được?"
Tô Ngọc giận sôi má.u, hoàn toàn không muốn nghe mấy lời giải thích, cô ta chỉ cảm thấy như trời đã sập, Cố Nhất Thành không hề yêu mình.
Định nghĩa của cô ta về tình yêu là sự phục tùng 100%, là chế độ quân chủ tuyệt đối.
Tô Ngọc đã quên sạch lời dặn của cha Tô, bắt đầu nhấc điện thoại gọi cho cấp dưới, yêu cầu ngắn gọn:
"Giúp tôi giải quyết Chương An An, bất kể dùng phương thức nào."
"Giống như trước đây, để cô ta biến mất."
17.
Tôi cài máy nghe lén, chú ý đến từng hành động của bọn họ.
Kỳ lạ là, Tô Ngọc lại tìm đến một nhóm xã hội đen từng hợp tác nhiều lần, nhưng bên đó không có liên quan gì đến Phó tiên sinh.
Tôi nghi hoặc, vậy sát thủ lần trước là ai tìm?
Tôi bị sai đến nhà kho nằm ở vùng ngoại ô vắng vẻ, đi xe bus phải mất 20 phút đường vào thôn. Trên núi trời tối sớm, sau 6 giờ đã tối đen như mực.
Con đường phía trước bị chặn, đám lưu mạnh đuổi theo tôi đến đầu ngõ, ngả ngớn đến gần:
"Em gái không biết quy củ nhỉ, để anh dạy em nhé."
Sáu người, tôi bấm thời gian.
12 phút sau, tôi ngân nga đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Hôm nay, tâm trạng Tô Ngọc không tốt, tổ chức một bữa tiệc cos tại khách sạn. Một nhóm các cậu ấm cô chiêu đến chơi, ăn mặc lố lăng, cắn thuốc, la hét ầm ầm. Tô Ngọc đang mắng chửi đánh đấm một nhân viên phục vụ có ngoại hình khá giống Cố Nhất Thành:
"Uống đi, một tháng tiền lương của cậu còn chẳng đủ để mua một ly, hiện giờ mau uống đến chết cho tôi!"
Cô ta sai đồng bọn cạy miệng nam phục vụ, đổ hơn chục chai champagne vào, mãi đến khi đối phương nôn ra bọt trắng, ngất đi mới chịu dừng.
Tô Ngọc chơi chán rồi, say xỉn loạng choạng bước vào toilet, cả người được đỡ vững.
Tôi mặc đồng phục của khách sạn, mỉm cười khúc khích:
"Tô tiểu thư, buổi tối tốt lành."
Nhìn thấy tôi, Tô Ngọc trợn mắt, hét lên:
"Sao lại là cô..."
Không đợi cô ta kêu cứu, tôi đã dí gậy sốc điện vào cổ đối phương khiến cô ta ngất xỉu, sau đó đặt cô ta lên chiếc xe lăn gấp đã chuẩn bị từ trước.
Tôi bình tĩnh ra ngoài:
"Tô tiểu thư ngất xỉu, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện."
Khi Tô Ngọc tỉnh lại, bản thân đã bị trói ném vào ghế sau xe tải.
Miệng bị bịt kín, không ngừng rên rỉ. Tôi rút khăn ra, đối phương lập tức chửi bới:
"Con tiện nhân! Dám bắt cóc tôi! Tôi sẽ bảo bố chặt cô thành trăm mảnh, mau thả tôi ra có nghe không? Tôi sẽ cho cô được ch.ết toàn thây."
Ồn ào đến đinh tai nhức óc, tôi bóp chặt cằm đối phương.
"Nghe lời một chút mới có thể giữ được mạng."
Ngay khi tên lưu manh cuối cùng bị đánh ngã, di động của tôi đột nhiên sáng lên.
Phó tiên sinh lại chủ động gửi tin nhắn đến: [Nếu muốn gặp tôi, dùng người này để trao đổi.]
Tôi hơi kinh ngạc, điều kiện trao đổi của Phó tiên sinh.
Lại là Tô Ngọc.
18.
"Còn làm ồn, tôi sẽ ném cô xuống xe." Tôi lạnh lùng uy hiếp:
"Giống như năm đó cô đẩy nữ sinh kia xuống lầu ấy."
"Dù sao đối phương chỉ yêu cầu giao người, cũng chưa nói không được làm tổn hại thân thể. Khi khách hàng không có yêu cầu đặc biệt, thịt chín tái hay chín nhừ đều tùy thuộc vào tâm trạng của đầu bếp."
Tô Ngọc vừa tức vừa hận, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục trước sự sợ hãi.
Thế giới lại yên tĩnh, bên tai chỉ còn tiếng gió đêm gào thét, tôi thoải mái mở danh sách bài hát, chọn bài "không hề do dự".
Năm đó, tôi trốn trong thùng xe hôi thối của chiếc xe tải đi về hướng Nam, bóng tối bủa vây, duy chỉ có tiếng hát thôi thúc tôi tiến về phía trước.
Dẫu có bị thương cũng không né tránh, ước mơ rồi sẽ thành sự thật.
Ước mơ, ước mơ của tôi là gì?
Cảm xúc hưng phấn dâng trào, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ gặp được Phó tiên sinh - trùm cuối của truyện.
Người này ẩn sâu trong bóng tối, xuyên suốt cuốn tiểu thuyết.
Rốt cuộc sẽ là ai?
19.
Phó tiên sinh gửi định vị, là một nhà kho bỏ hoang.
Khi tôi bước vào, những chiếc đèn trần dần bật sáng theo một cách có trật tự.
Tôi chợt dừng lại.
Người đàn ông đứng giữa phòng cao ráo, sáng sủa đẹp trai, cực kỳ điềm tĩnh.
Lần đầu tiên trong lòng tôi tràn ngập bối rối khó tả, thật sự không dám tin, sao lại là Cố Nhất Thành?
20.
"Tôi không phải Phó tiên sinh." Cố Nhất Thành mở miệng:
"Nhưng Phó tiên sinh có ở đây."
Rõ ràng ở đây chỉ có hai người.
Anh ta và tôi.
"Tôi không biết vì sao cô đột nhiên thay đổi như trở thành một người khác? Thậm chí còn quên mất cả kế hoạch của chúng ta, nhưng tôi biết, cô không phải Chương An An, cô là cô ấy, cũng không phải là cô ấy."
Trong đôi mắt của đối phương phản chiếu hình ảnh ngược của tôi.
"Phó tiên sinh đang ở đây."
Má.u khắp người tôi như đang chảy ngược với tốc độ nhanh nhất.
Cổ họng khô khốc không nói nên lời, m.áu sôi sục khiến những ký ức đã phủi bụi đông cứng trong cơ thể dần trào dâng.
21.
Tôi, không phải nạn nhân thứ năm.
Tôi chính là Phó tiên sinh, là kẻ sát nhân số một trong bản gốc.
Hóa ra tôi vẫn là tôi, vẫn là người thợ săn lấy sự phẫn nộ của người khác mà sống.
Chẳng trách, người ch.ết nhiều như vậy, chỉ có phần tay chân của "tôi" bị cắt ra nấu chín.
"Bởi vì th.i th.ể nấu chín có thể phá hư DNA, mà phần còn lại trong gấu bông..."
Vốn dĩ không phải của tôi.