Chương : 50
- Nào, tôi muốn câu trả lời_Nhã Uyên từ tốn nói
- Tôi đồng ý_Tiểu Đan thở dài, một quyết định khó khăn sau bao ngày cô vật lộn suy nghĩ, trước khi đưa ra cái quyết định khó khăn đó cô đã phải khóc rất nhiều.Nhưng với cô điều đó không quan trọng, chỉ cần anh ấy được cứu, cô chấp nhận!
- Có thế chứ.Bây giờ thì cùng tôi đến sở cảnh sát, tôi sẽ đưa cho họ bằng chứng này.Còn cô cứ về nhà mà đợi tin của tôi_Nhã Uyên mỉm cười rồi nhanh chóng đứng dậy.Cuối cùng thì cô cũng đạt được mục đích mình mong muốn
Tại sở cảnh sát:
- Tôi muốn biết lí do tôi được thả?_Thiên Lâm thắc mắc hỏi
- Có người đã chứng tỏ anh vô tội_Người cảnh sát điềm tĩnh nói
- Người đó là ai?
- Cô bé đó tên là Đào Nhã Uyên
- Đào Nhã Uyên?
- Ừ
Thiên Lâm không hỏi gì thêm, cậu đang rất thắc mắc:Vì sao cô ta lại có được chứng cứ chứng tỏ cậu vô tội trong khi Tiểu Đan cùng người của cậu đã ra sức tìm kiếm nhưng vô vọng.Thật kì quái!Thôi, mặc kệ nó, việc bây giờ cậu cần làm là báo cho Tiểu Đan biết cậu đã ra khỏi cái sở cảnh sát đã.Chắc mấy hôm nay cô ấy đang lo lắm.Mà từ hôm qua đến bây giờ cậu vẫn chưa thấy cô vào thăm cậu, nhớ cô ấy quá!
- Alo_Tiếng Tiểu Đan mệt mỏi vang lên
- Tiểu Đan à, anh được thả rồi!Mà sao giọng em có vẻ mệt mỏi vậy?Em không sao chứ?_Thiên Lâm lo lắng
- Là anh à?Em không sao?Chúc mừng anh đã được thả?Ngày mai chúng ta nói chuyện sau nhé?Hôm nay em mệt rồi_Tiểu Đan trả lời rồi tắt mấy.Để lại cho Thiên Lâm tiếng Tút…tút..tút…dài.Điều này khiên cậu lo lắng, cậu linh cảm thấy điều gì đó bất an.
Hôm nay tại Royal:
- Tiểu Đan_Thiên Lâm từ đằng xa gọi lớn nhưng Tiểu Đan vẫn không dừng lại, cô vẫn bước về phía trước.
5′ sau:
- Hộc hộc,Tiểu Đan, anh gọi mà em không nghe à?_Thiên Lâm thở dốc
- Đừng nói gì cả.Chiều nay chúng ta gặp nhau tại café “Cuộc sống nhé!Em có chuyện muốn nói_Tiểu Đan nói rồi bước nhanh về dãy lâu mình học
- Cô ấy làm sao vậy?_Thiên Lâm hỏi
- Tôi không biết_Tiểu Phong trả lời, rốt cuộc thì cái đua bạn thân của cô hôm nay bị cái quái gì vậy không biết
- Nó lạ thật_Tiểu Vy cũng thêm vào
Trước giờ vào học:
“Tớ hơi mệt!Tớ về trước đây.Các cậu xin giúp tớ nhé!
Tiểu Đan”_Một tờ giấy nhỏ từ tay Tiểu Đan được chuyển cho các bạn mình
- Cậu mệt ở đâu à?Không sao chứ_Tiểu Vy nhìn vẻ mặt của Tiểu Đan lo lắng
- Không.Thế nhé!Giúp tớ làm việc đó!Tớ về trước đây!Tạm biệt_Tiểu Đan nới rồi đứng dậy, xách cặp ra về
- Tớ thấy không ổn?_Tiểu Phong nói
- Tớ thấy Tiểu Đan từ hôm qua đến giờ lạ lắm_Tiểu Vy thêm vào.Còn Tiểu Tuyết_cô không nói gì:Chắc chắn là đã có chuyện gì đó?Tiểu Đan đang cố che giấu cái gì đó.Rốt cuộc là cái gì?_Dòng suy nghĩ của Tiểu Tuyết
Giờ ra chơi tại trường Royal:
- Cô ấy đi đâu vậy?_Thiên Lâm hỏi
- Chúng tôi không biết_Tiểu Phong trả lời
Về phía Tiểu Đan, vừa về đến nhà, cô đã lao nhanh về phòng, quăng chiếc cặp lên bàn, cô ngồi phịch xuống ở góc tường, đầu gối lên hai đầu gối khóc nức nở. “Tại sao ông trời lại trớ trêu với cô như vậy chứ? ”
Tại quán café “Cuộc sống”:Trời mưa, dòng nước mưa trắng xóa trườn dài trên nhưng tấm gương, cô ngồi lặng lẽ, nhẹ nhấp một ngụm café đắng, nhìn làn mưa xối xã, cảm giác cô đơn bao trùm lấy cô:
- Đã đến lúc kết thúc rồi!_Người con gái thở dài
Tít!Tít!Tít!
- Alo_Bên kia giộng một người con trai lên tiếng
- Em cần gặp anh, quán café “Cuộc sống” nhé!_Người con gái nhẹ nhàng nói rồi tắt máy.
- Tiểu Đan, anh đến rồi!_Người con trai mỉm cười nhìn người con gái âu yếm nói
- Anh ngồi xuống đi_Người con gái thờ ơ nói
- Ừm, sáng nay em khác lắm, em mà như vậy hoài anh lo lắm đấy!
- Em có chuyện muốn nói
- Ừm, em nói đi!
- Mình…._Tiểu Đan dừng vài phút
- Sao hả em?_Thiên Lâm nhíu mày, thái độ nghiêm túc của Tiểu Đan làm cậu có chút lo lắng
- Chia tay đi anh
- Sao..em..đang nói đùa phải không?
- Trông em giống nói đùa lắm à?_Tiểu Đan nở nụ cười thờ ơ ngẩng đầu nhìn Thiên Lâm hỏi
- Em đừng đem chuyện đó ra đùa_Thiên Lâm gắt, cậu biết, Tiểu Đan chỉ đùa thôi, nhưng cậu không muốn cô ấy đem tình cảm giữa anh và cô ra đùa.Chuyện chia tay chẳng phải là cái đề tài để đem ra đùa giỡn chút nào.
- Em đùa hơi quá đấy Tiểu Đan
- Em đùa ư?
- Anh bảo là thôi đi còn gì?_Thiên Lâm gắt lên
- Em không đùa.Em mệt rồi.Không chơi với anh nữa.Vì vậy, chia tay, được chứ?
- Hoàng Linh Đan, anh bảo em thôi rồi còn gì?
- Trả lời đi
- Này_Thiên lâm tiếp tục gắt lên
- Tôi nói nghiêm túc đấy.Dù anh có đồng ý chia tay hay không thì tôi vẫn sẽ chia tay với anh.Từ nay chúng ta chấm dứt.Tạm biệt!-Tiểu Đan nói rồi đứng dây khỏi chiếc ghế, toan bước đi thì Thiên Lâm đã nắm chặt cổ tay cô:
- Em đang đùa phải không?Hãy nói với anh là em chỉ đùa thôi.Nói đi
- Anh hơi xem trọng bản thân mình quá đấy,Thiên Lâm thiếu gia.Anh đừng nghĩ tôi cũng giống như những cô gái khác, cứ bám riết lấy anh không thôi, chỉ khi nào bị anh đá thật sự thì mới chịu buông tay.Xin lỗi nhé!Tôi không phái thứ con gái kiểu đó.Cảm thấy mệt thì tự khắc sẽ buông, không cần anh đá_Tiểu Đan lạnh lùng nói rồi giật tay mình ra khỏi bàn tay của Thiên Lâm, cô bước ra khỏi quán mà không thèm quay đầu lại.Cô sợ nếu cô quay đầu lại nhìn anh, cô sẽ không có dũng khí để rời xa anh nữa.Cô biết anh cũng đang giống cô, trái tim anh cũng như trái tim cô đang rất đau như bị ai đó cầm dao rạch vào vậy.Đau lắm!
Sáng hôm sau, tại Royal:
- Hôm nay, bạn của cậu không đi học à?_Gia Kiệt hỏi Tiểu Phong
- Không, nó bảo mệt.Bạn của của cậu cũng nghĩ phải không?
- Ừ.
- Hai đúa này bị cái quái gì thế không biết.Nghĩ học mà cũng cùng nhau nghĩ nữa.Thật là…_Tiểu Phong lắc đầu.
- Tôi đồng ý_Tiểu Đan thở dài, một quyết định khó khăn sau bao ngày cô vật lộn suy nghĩ, trước khi đưa ra cái quyết định khó khăn đó cô đã phải khóc rất nhiều.Nhưng với cô điều đó không quan trọng, chỉ cần anh ấy được cứu, cô chấp nhận!
- Có thế chứ.Bây giờ thì cùng tôi đến sở cảnh sát, tôi sẽ đưa cho họ bằng chứng này.Còn cô cứ về nhà mà đợi tin của tôi_Nhã Uyên mỉm cười rồi nhanh chóng đứng dậy.Cuối cùng thì cô cũng đạt được mục đích mình mong muốn
Tại sở cảnh sát:
- Tôi muốn biết lí do tôi được thả?_Thiên Lâm thắc mắc hỏi
- Có người đã chứng tỏ anh vô tội_Người cảnh sát điềm tĩnh nói
- Người đó là ai?
- Cô bé đó tên là Đào Nhã Uyên
- Đào Nhã Uyên?
- Ừ
Thiên Lâm không hỏi gì thêm, cậu đang rất thắc mắc:Vì sao cô ta lại có được chứng cứ chứng tỏ cậu vô tội trong khi Tiểu Đan cùng người của cậu đã ra sức tìm kiếm nhưng vô vọng.Thật kì quái!Thôi, mặc kệ nó, việc bây giờ cậu cần làm là báo cho Tiểu Đan biết cậu đã ra khỏi cái sở cảnh sát đã.Chắc mấy hôm nay cô ấy đang lo lắm.Mà từ hôm qua đến bây giờ cậu vẫn chưa thấy cô vào thăm cậu, nhớ cô ấy quá!
- Alo_Tiếng Tiểu Đan mệt mỏi vang lên
- Tiểu Đan à, anh được thả rồi!Mà sao giọng em có vẻ mệt mỏi vậy?Em không sao chứ?_Thiên Lâm lo lắng
- Là anh à?Em không sao?Chúc mừng anh đã được thả?Ngày mai chúng ta nói chuyện sau nhé?Hôm nay em mệt rồi_Tiểu Đan trả lời rồi tắt mấy.Để lại cho Thiên Lâm tiếng Tút…tút..tút…dài.Điều này khiên cậu lo lắng, cậu linh cảm thấy điều gì đó bất an.
Hôm nay tại Royal:
- Tiểu Đan_Thiên Lâm từ đằng xa gọi lớn nhưng Tiểu Đan vẫn không dừng lại, cô vẫn bước về phía trước.
5′ sau:
- Hộc hộc,Tiểu Đan, anh gọi mà em không nghe à?_Thiên Lâm thở dốc
- Đừng nói gì cả.Chiều nay chúng ta gặp nhau tại café “Cuộc sống nhé!Em có chuyện muốn nói_Tiểu Đan nói rồi bước nhanh về dãy lâu mình học
- Cô ấy làm sao vậy?_Thiên Lâm hỏi
- Tôi không biết_Tiểu Phong trả lời, rốt cuộc thì cái đua bạn thân của cô hôm nay bị cái quái gì vậy không biết
- Nó lạ thật_Tiểu Vy cũng thêm vào
Trước giờ vào học:
“Tớ hơi mệt!Tớ về trước đây.Các cậu xin giúp tớ nhé!
Tiểu Đan”_Một tờ giấy nhỏ từ tay Tiểu Đan được chuyển cho các bạn mình
- Cậu mệt ở đâu à?Không sao chứ_Tiểu Vy nhìn vẻ mặt của Tiểu Đan lo lắng
- Không.Thế nhé!Giúp tớ làm việc đó!Tớ về trước đây!Tạm biệt_Tiểu Đan nới rồi đứng dậy, xách cặp ra về
- Tớ thấy không ổn?_Tiểu Phong nói
- Tớ thấy Tiểu Đan từ hôm qua đến giờ lạ lắm_Tiểu Vy thêm vào.Còn Tiểu Tuyết_cô không nói gì:Chắc chắn là đã có chuyện gì đó?Tiểu Đan đang cố che giấu cái gì đó.Rốt cuộc là cái gì?_Dòng suy nghĩ của Tiểu Tuyết
Giờ ra chơi tại trường Royal:
- Cô ấy đi đâu vậy?_Thiên Lâm hỏi
- Chúng tôi không biết_Tiểu Phong trả lời
Về phía Tiểu Đan, vừa về đến nhà, cô đã lao nhanh về phòng, quăng chiếc cặp lên bàn, cô ngồi phịch xuống ở góc tường, đầu gối lên hai đầu gối khóc nức nở. “Tại sao ông trời lại trớ trêu với cô như vậy chứ? ”
Tại quán café “Cuộc sống”:Trời mưa, dòng nước mưa trắng xóa trườn dài trên nhưng tấm gương, cô ngồi lặng lẽ, nhẹ nhấp một ngụm café đắng, nhìn làn mưa xối xã, cảm giác cô đơn bao trùm lấy cô:
- Đã đến lúc kết thúc rồi!_Người con gái thở dài
Tít!Tít!Tít!
- Alo_Bên kia giộng một người con trai lên tiếng
- Em cần gặp anh, quán café “Cuộc sống” nhé!_Người con gái nhẹ nhàng nói rồi tắt máy.
- Tiểu Đan, anh đến rồi!_Người con trai mỉm cười nhìn người con gái âu yếm nói
- Anh ngồi xuống đi_Người con gái thờ ơ nói
- Ừm, sáng nay em khác lắm, em mà như vậy hoài anh lo lắm đấy!
- Em có chuyện muốn nói
- Ừm, em nói đi!
- Mình…._Tiểu Đan dừng vài phút
- Sao hả em?_Thiên Lâm nhíu mày, thái độ nghiêm túc của Tiểu Đan làm cậu có chút lo lắng
- Chia tay đi anh
- Sao..em..đang nói đùa phải không?
- Trông em giống nói đùa lắm à?_Tiểu Đan nở nụ cười thờ ơ ngẩng đầu nhìn Thiên Lâm hỏi
- Em đừng đem chuyện đó ra đùa_Thiên Lâm gắt, cậu biết, Tiểu Đan chỉ đùa thôi, nhưng cậu không muốn cô ấy đem tình cảm giữa anh và cô ra đùa.Chuyện chia tay chẳng phải là cái đề tài để đem ra đùa giỡn chút nào.
- Em đùa hơi quá đấy Tiểu Đan
- Em đùa ư?
- Anh bảo là thôi đi còn gì?_Thiên Lâm gắt lên
- Em không đùa.Em mệt rồi.Không chơi với anh nữa.Vì vậy, chia tay, được chứ?
- Hoàng Linh Đan, anh bảo em thôi rồi còn gì?
- Trả lời đi
- Này_Thiên lâm tiếp tục gắt lên
- Tôi nói nghiêm túc đấy.Dù anh có đồng ý chia tay hay không thì tôi vẫn sẽ chia tay với anh.Từ nay chúng ta chấm dứt.Tạm biệt!-Tiểu Đan nói rồi đứng dây khỏi chiếc ghế, toan bước đi thì Thiên Lâm đã nắm chặt cổ tay cô:
- Em đang đùa phải không?Hãy nói với anh là em chỉ đùa thôi.Nói đi
- Anh hơi xem trọng bản thân mình quá đấy,Thiên Lâm thiếu gia.Anh đừng nghĩ tôi cũng giống như những cô gái khác, cứ bám riết lấy anh không thôi, chỉ khi nào bị anh đá thật sự thì mới chịu buông tay.Xin lỗi nhé!Tôi không phái thứ con gái kiểu đó.Cảm thấy mệt thì tự khắc sẽ buông, không cần anh đá_Tiểu Đan lạnh lùng nói rồi giật tay mình ra khỏi bàn tay của Thiên Lâm, cô bước ra khỏi quán mà không thèm quay đầu lại.Cô sợ nếu cô quay đầu lại nhìn anh, cô sẽ không có dũng khí để rời xa anh nữa.Cô biết anh cũng đang giống cô, trái tim anh cũng như trái tim cô đang rất đau như bị ai đó cầm dao rạch vào vậy.Đau lắm!
Sáng hôm sau, tại Royal:
- Hôm nay, bạn của cậu không đi học à?_Gia Kiệt hỏi Tiểu Phong
- Không, nó bảo mệt.Bạn của của cậu cũng nghĩ phải không?
- Ừ.
- Hai đúa này bị cái quái gì thế không biết.Nghĩ học mà cũng cùng nhau nghĩ nữa.Thật là…_Tiểu Phong lắc đầu.