Chương : 51
- Tiểu Đan, anh có chuyện muốn nói với em
- Nhưng tôi thì không.Đừng có gọi cho tôi nữa
- Một lát thôi.Cho anh 10′ thôi, được không?
- 10′? Được thôi.Gặp nhau ở đâu?
- Café “Cuộc sống”
- Được rồi.Tôi sẽ đến đó ngay
- Ừ, anh sẽ đợi em_Thiên Lâm nói rồi mệt mỏi tắt máy
Café “Cuộc sống”:
- Tìm tôi có chuyện gì?_Tiểu Đan lạnh lùng nói
- Thời tiết mấy hôm nay tệ thật!_Thiên Lâm phớt lờ câu hỏi của Tiểu Đan, thực ra cậu chưa biết mình có nên nói chuyện mình định nói ra không vì cậu sợ….
- Đừng đánh trống lãng nữa.Nói nhanh đi_Tiểu Đan giục. “Nếu anh mà không nói nhanh thì em sẽ không cầm được nước mắt mất.Làm ơn, Thiên Lâm, anh làm ơn nói nhanh đi.Để em nhanh chóng rời khỏi đây.Để anh không thể nhìn thấy sự yêu đuối của em bây giờ.Để anh không nhìn thấy em đau khổ.”
- Chuyện đó?Em vẫn không tin anh phải không?
- Chuyện gì?
- Anh thực sự đã cứu cô gái đó, anh…
- Ai sẽ chứng minh?Theo tôi được biết thì cô ta đã mất khả năng nhận thức.Vậy ai sẽ chứng minh rằng anh không làm gì, anh trong sạch?Mà dù có chứng minh được điều đó thì cũng vậy thôi.Tôi chả liên quan gì đến anh, dù anh có chứng minh được rằng: anh không làm gì thì cũng vậy thôi. Hai chữ chia tay mà tôi thốt ra sẽ không bao giờ thay đổi.Thế nên, đùng có mất thời gian cho cái việc vớ vẫn đó nữa.Tạm biệt_Tiểu Đan vội đứng dậy, chân cô bước nhanh ra khỏi quán café. Thiên Lâm vội đuổi theo.Ngoài trời, mưa đang rất lớn, người qua lại vắng tanh, chỉ có vài chiếc xe ô tô lao nhanh trên đường phố và hai con người vừa bước vội vàng ra khỏi quán café,người con trai phái sau cố đuổi theo người con gái phía trước, còn người con gái phía trước lại bước thật nhanh cố để người con trai không đuổi kịp.Bỗng người con trai dừng lại, cậu hét lớn:
- Hoàng Linh Đan, em là đồ độc ác.Hôm đó, em bảo rằng em sẽ luôn ở bên anh và tin anh.Vậy mà giờ thì sao?Em trả lời đi? Chúng ta chia tay, em không bị tổn thương sao hả?Em có biết hai chữ chia tay đó tàn nhẫn đến thế nào không?Nó làm anh đau, đau lắm.Đồ vô tình, em chỉ giỏi làm tổn thương người khác.
Người con gái nghe đến đây khựng lại.Cô cười, cười trong nước mắt:”Đúng, cô đã hứa như thế.Là cô đã thất hứa.Thì sao chứ? Bây giờ nó chẳng có ý nghĩa gì cả, vì cô và anh đã chia tay, hai người đã chia tay thì đâu cần giữ lời hứa.Mà dù có muốn giữ lời hứa với anh thì cô cũng không có khả năng làm vậy.Anh nói cô độc ác độc ác cũng được, nói cô vô tình cũng được và nói cô ích kỉ cũng được, cô chấp nhận.Vì cô là người đã nói lời chia tay trước, nên cô không có lời nào để biện minh.Là vì cô tự nguyện ra đi nên đã làm anh đau khổ, vì vậy anh có thể mắng cô thoải mái nếu anh muốn, cô có thể chịu đựng được.Nhưng xin anh đừng nghĩ rằng: chia tay với anh cô sẽ không đau.Thực ra cô đau lắm chứ, trái tim cô như bị ai đó cầm dao cứa vào, nó rỉ máu, từng đường máu dài chảy xuống, nhỏ từng giọt, từng giọt.Nhưng cô không còn cách nào khác, cô xin lỗi.”
- Buồn cười thật đấy.Anh đau hay không thì có liên quan đến tôi sao?Chẳng liên quan gì cả.Tạm biệt.Trời đang mưa đấy._Tiểu Đan nói xong, vội bước đi.
Nhìn cái dáng nhỏ bé của cô bước đi trong làn mưa trắng xóa, Thiên Lâm cười nhạt.”Thì ra bấy lâu nay cô chẳng xem cậu là thứ gì trong trái tim của cô cả.Cậu đau cũng chẳng liên quan gì đến cô.Thật buồn cười, vậy mà cậu cứ tưởng cô yêu cậu thật lòng, thật không ngờ.” Thiên Lâm tự cười nhạo chính bản thân mình.Hai tay cậu nắm chặt, anh mắt cậu thể hiện rõ sự tức giận nhưng cũng pha chút xót xa, đau khổ.”Lại một lần nữa cậu bị người cậu yêu phản bội.Hoàng Thiên Lâm. Mày là một thằng ngốc.Mày sống là để con gái lừa sao? Mày là đồ bất tài.Thật nhục nhã!”
Vài ngày sau, tại ngôi biệt thự mà Tiểu Đan đang “sinh sống”:
- Khụ…khụ…
- Tiểu Đan, cậu không sao chứ?Đã bị ốm rồi mà còn không chịu nằm yên trong phòng lại còn lôi cái xác ra đây.Cậu thật là…_Tiểu Phong lắc đầu
- Khụ..khụ….Tớ ổn..khụ..khụ..mà.Mấy hôm nay..khụ..khụ..tớ đã…khụ..khụ…suy nghĩ rất…khụ..khụ..nhiều.Tớ..khụ..khụ.. quyết định tớ..khụ..khụ…
- Uống nước cái đã này.Cậu họ nhiều quá!_Tiểu Tuyết nói
- Cảm..khụ..khụ..ơn_Tiểu Đan cầm lấy cốc nước ấm từ tay Tiểu Tuyết
- Tớ sẽ về..khụ..Mĩ vài tháng._Tiểu Đan tiếp
- Về Mĩ á?_Tiểu Vy thốt lên
- Ừ_Tiểu Đan gật đầu
- Để quên hết những chuyện không vui sao?_Tiểu Tuyết hỏi
- Ừm, nhưng cũng..khụ..cũng không hẳn_Tiểu Đan trả lời
- Bao giờ cậu đi?_Tiểu Phong hỏi
- Ngày mai
- Sao nhanh vậy?_Tiểu Vy buồn bã nói
- Hì, tớ cũng muốn..khụ.. ở lại lắm.Nhưng tớ muốn về đó..khụ.. để ổn định tinh thần, luôn tiện thăm..khụ.. mẹ và bố tớ luôn.Chắc họ nhớ tớ lắm.
- Ừ, cậu cứ đi đi.Nếu như về đó cậu sễ ổn hơn thì bộn tớ tán thành tuyệt đối_Tiểu Phong nói
- Cảm ơn các…khụ..cậu nhiều
- Nói ít thôi.Xem cậu kia, họ nhiều vậy rồi còn nói cho lắm(nhiều) vào_Tiểu Vy thở dài
- Hì hì, không..khụ..khụ..sao
- Khi nào cậu trở lại Việt Nam?_Tiểu Tuyết hỏi
- Tớ cũng không biết nữa
- Thôi, cậu vào phòng nghĩ đi.Mai bọn tớ sẽ ra tiễn cậu_Tiểu Phong nói
- Ừ, cảm ơn_Tiểu Đan mỉm cười rồi bước vào phòng
Sân bay Tân Sơn Nhất:
- Tạm biệt, tớ sẽ..khụ..nhớ các cậu nhiều lắm_Tiểu Đan vòng tay ôm lấy các bạn của mình mếu máo
- Bọn tớ cũng vậy_Tiểu Vy thút thít
- Thôi nào Tiểu Vy, tớ có bảo là sẽ không trở lại đây nữa đâu.Cậu khóc làm mắt tớ cũng nhòe đi rồi nè.Còn 3 tháng nữa là thi cuối cấp rồi, tớ sẽ về trước khi thi.Thế nên nín đi nhé!_Tiểu Đan vổ vai Tiểu Vy dỗ dành
- Nhớ trở lại sớm_Tiểu Tuyết cười nói
- Chắc chắn rồi_Tiểu Đan mỉm cười
- Về đó đừng quên mua quà cho bọn tớ nhé_Tiểu Phong thêm vào
- Biết rồi.Tớ sẽ gửi cho cậu thật nhiều đồng hồ để cậu sưu tập.Tất nhiên chúng đều là đồ mới và không có cái nào trùng với bộ sưu tập của cậu.
- Mong là thế. Cậu mà phí tiền mua cái đồng hồ nào trùng với hơn 2000 đứa con yêu của tớ là cậu chết chắc._Tiểu Phong liếc xéo
- Biếttttttttttttttttt rồi_Tiểu Đan phụng phịu
- Thôi, tạm biệt.Tớ đi đây.Người tiếp viên giục rồi kìa.Bye_Tiểu Đan mỉm cười nhìn các bạn hồi lâu, nói rồi xách vali bước đi. “Tạm biệt anh, Thiên Lâm_người em yêu.Em nhất định sẽ ổn.Cầu mong anh tìm được hạnh phúc mới” _Mắt Tiểu Đan đỏ hoe, nước mắt cô nhẹ lăn dài.
- Nhưng tôi thì không.Đừng có gọi cho tôi nữa
- Một lát thôi.Cho anh 10′ thôi, được không?
- 10′? Được thôi.Gặp nhau ở đâu?
- Café “Cuộc sống”
- Được rồi.Tôi sẽ đến đó ngay
- Ừ, anh sẽ đợi em_Thiên Lâm nói rồi mệt mỏi tắt máy
Café “Cuộc sống”:
- Tìm tôi có chuyện gì?_Tiểu Đan lạnh lùng nói
- Thời tiết mấy hôm nay tệ thật!_Thiên Lâm phớt lờ câu hỏi của Tiểu Đan, thực ra cậu chưa biết mình có nên nói chuyện mình định nói ra không vì cậu sợ….
- Đừng đánh trống lãng nữa.Nói nhanh đi_Tiểu Đan giục. “Nếu anh mà không nói nhanh thì em sẽ không cầm được nước mắt mất.Làm ơn, Thiên Lâm, anh làm ơn nói nhanh đi.Để em nhanh chóng rời khỏi đây.Để anh không thể nhìn thấy sự yêu đuối của em bây giờ.Để anh không nhìn thấy em đau khổ.”
- Chuyện đó?Em vẫn không tin anh phải không?
- Chuyện gì?
- Anh thực sự đã cứu cô gái đó, anh…
- Ai sẽ chứng minh?Theo tôi được biết thì cô ta đã mất khả năng nhận thức.Vậy ai sẽ chứng minh rằng anh không làm gì, anh trong sạch?Mà dù có chứng minh được điều đó thì cũng vậy thôi.Tôi chả liên quan gì đến anh, dù anh có chứng minh được rằng: anh không làm gì thì cũng vậy thôi. Hai chữ chia tay mà tôi thốt ra sẽ không bao giờ thay đổi.Thế nên, đùng có mất thời gian cho cái việc vớ vẫn đó nữa.Tạm biệt_Tiểu Đan vội đứng dậy, chân cô bước nhanh ra khỏi quán café. Thiên Lâm vội đuổi theo.Ngoài trời, mưa đang rất lớn, người qua lại vắng tanh, chỉ có vài chiếc xe ô tô lao nhanh trên đường phố và hai con người vừa bước vội vàng ra khỏi quán café,người con trai phái sau cố đuổi theo người con gái phía trước, còn người con gái phía trước lại bước thật nhanh cố để người con trai không đuổi kịp.Bỗng người con trai dừng lại, cậu hét lớn:
- Hoàng Linh Đan, em là đồ độc ác.Hôm đó, em bảo rằng em sẽ luôn ở bên anh và tin anh.Vậy mà giờ thì sao?Em trả lời đi? Chúng ta chia tay, em không bị tổn thương sao hả?Em có biết hai chữ chia tay đó tàn nhẫn đến thế nào không?Nó làm anh đau, đau lắm.Đồ vô tình, em chỉ giỏi làm tổn thương người khác.
Người con gái nghe đến đây khựng lại.Cô cười, cười trong nước mắt:”Đúng, cô đã hứa như thế.Là cô đã thất hứa.Thì sao chứ? Bây giờ nó chẳng có ý nghĩa gì cả, vì cô và anh đã chia tay, hai người đã chia tay thì đâu cần giữ lời hứa.Mà dù có muốn giữ lời hứa với anh thì cô cũng không có khả năng làm vậy.Anh nói cô độc ác độc ác cũng được, nói cô vô tình cũng được và nói cô ích kỉ cũng được, cô chấp nhận.Vì cô là người đã nói lời chia tay trước, nên cô không có lời nào để biện minh.Là vì cô tự nguyện ra đi nên đã làm anh đau khổ, vì vậy anh có thể mắng cô thoải mái nếu anh muốn, cô có thể chịu đựng được.Nhưng xin anh đừng nghĩ rằng: chia tay với anh cô sẽ không đau.Thực ra cô đau lắm chứ, trái tim cô như bị ai đó cầm dao cứa vào, nó rỉ máu, từng đường máu dài chảy xuống, nhỏ từng giọt, từng giọt.Nhưng cô không còn cách nào khác, cô xin lỗi.”
- Buồn cười thật đấy.Anh đau hay không thì có liên quan đến tôi sao?Chẳng liên quan gì cả.Tạm biệt.Trời đang mưa đấy._Tiểu Đan nói xong, vội bước đi.
Nhìn cái dáng nhỏ bé của cô bước đi trong làn mưa trắng xóa, Thiên Lâm cười nhạt.”Thì ra bấy lâu nay cô chẳng xem cậu là thứ gì trong trái tim của cô cả.Cậu đau cũng chẳng liên quan gì đến cô.Thật buồn cười, vậy mà cậu cứ tưởng cô yêu cậu thật lòng, thật không ngờ.” Thiên Lâm tự cười nhạo chính bản thân mình.Hai tay cậu nắm chặt, anh mắt cậu thể hiện rõ sự tức giận nhưng cũng pha chút xót xa, đau khổ.”Lại một lần nữa cậu bị người cậu yêu phản bội.Hoàng Thiên Lâm. Mày là một thằng ngốc.Mày sống là để con gái lừa sao? Mày là đồ bất tài.Thật nhục nhã!”
Vài ngày sau, tại ngôi biệt thự mà Tiểu Đan đang “sinh sống”:
- Khụ…khụ…
- Tiểu Đan, cậu không sao chứ?Đã bị ốm rồi mà còn không chịu nằm yên trong phòng lại còn lôi cái xác ra đây.Cậu thật là…_Tiểu Phong lắc đầu
- Khụ..khụ….Tớ ổn..khụ..khụ..mà.Mấy hôm nay..khụ..khụ..tớ đã…khụ..khụ…suy nghĩ rất…khụ..khụ..nhiều.Tớ..khụ..khụ.. quyết định tớ..khụ..khụ…
- Uống nước cái đã này.Cậu họ nhiều quá!_Tiểu Tuyết nói
- Cảm..khụ..khụ..ơn_Tiểu Đan cầm lấy cốc nước ấm từ tay Tiểu Tuyết
- Tớ sẽ về..khụ..Mĩ vài tháng._Tiểu Đan tiếp
- Về Mĩ á?_Tiểu Vy thốt lên
- Ừ_Tiểu Đan gật đầu
- Để quên hết những chuyện không vui sao?_Tiểu Tuyết hỏi
- Ừm, nhưng cũng..khụ..cũng không hẳn_Tiểu Đan trả lời
- Bao giờ cậu đi?_Tiểu Phong hỏi
- Ngày mai
- Sao nhanh vậy?_Tiểu Vy buồn bã nói
- Hì, tớ cũng muốn..khụ.. ở lại lắm.Nhưng tớ muốn về đó..khụ.. để ổn định tinh thần, luôn tiện thăm..khụ.. mẹ và bố tớ luôn.Chắc họ nhớ tớ lắm.
- Ừ, cậu cứ đi đi.Nếu như về đó cậu sễ ổn hơn thì bộn tớ tán thành tuyệt đối_Tiểu Phong nói
- Cảm ơn các…khụ..cậu nhiều
- Nói ít thôi.Xem cậu kia, họ nhiều vậy rồi còn nói cho lắm(nhiều) vào_Tiểu Vy thở dài
- Hì hì, không..khụ..khụ..sao
- Khi nào cậu trở lại Việt Nam?_Tiểu Tuyết hỏi
- Tớ cũng không biết nữa
- Thôi, cậu vào phòng nghĩ đi.Mai bọn tớ sẽ ra tiễn cậu_Tiểu Phong nói
- Ừ, cảm ơn_Tiểu Đan mỉm cười rồi bước vào phòng
Sân bay Tân Sơn Nhất:
- Tạm biệt, tớ sẽ..khụ..nhớ các cậu nhiều lắm_Tiểu Đan vòng tay ôm lấy các bạn của mình mếu máo
- Bọn tớ cũng vậy_Tiểu Vy thút thít
- Thôi nào Tiểu Vy, tớ có bảo là sẽ không trở lại đây nữa đâu.Cậu khóc làm mắt tớ cũng nhòe đi rồi nè.Còn 3 tháng nữa là thi cuối cấp rồi, tớ sẽ về trước khi thi.Thế nên nín đi nhé!_Tiểu Đan vổ vai Tiểu Vy dỗ dành
- Nhớ trở lại sớm_Tiểu Tuyết cười nói
- Chắc chắn rồi_Tiểu Đan mỉm cười
- Về đó đừng quên mua quà cho bọn tớ nhé_Tiểu Phong thêm vào
- Biết rồi.Tớ sẽ gửi cho cậu thật nhiều đồng hồ để cậu sưu tập.Tất nhiên chúng đều là đồ mới và không có cái nào trùng với bộ sưu tập của cậu.
- Mong là thế. Cậu mà phí tiền mua cái đồng hồ nào trùng với hơn 2000 đứa con yêu của tớ là cậu chết chắc._Tiểu Phong liếc xéo
- Biếttttttttttttttttt rồi_Tiểu Đan phụng phịu
- Thôi, tạm biệt.Tớ đi đây.Người tiếp viên giục rồi kìa.Bye_Tiểu Đan mỉm cười nhìn các bạn hồi lâu, nói rồi xách vali bước đi. “Tạm biệt anh, Thiên Lâm_người em yêu.Em nhất định sẽ ổn.Cầu mong anh tìm được hạnh phúc mới” _Mắt Tiểu Đan đỏ hoe, nước mắt cô nhẹ lăn dài.