Chương : 31
THẬP TỨ VƯƠNG PHỦ-TĨNH HIÊN VIỆN!
“Vương Phi Nương Nương, Vương Gia bảo thuộc hạ mang Thông Lân Phù cho người!” Như Ý đưa cho Âu Dương Nguyệt Anh một miếng kim bài được làm bằng vàng bên trên khắc hình một con ngựa và đề chữ Thông Lân Phù.
“Thông Lân Phù? Để làm gì?” Âu Dương Nguyệt Anh ngắm nghía xong liền hỏi.
“Bẩm Vương Phi, Thông Lân Phù có thể thay mặt Vương Gia điều động các quản gia của các trang viên.” Như Ý bẩm báo.
“Trang viên? Là ở giữa Phố Yên Kinh Thành sao?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Dạ đúng vậy ạ! Là ba mảnh đất ở Yên Kinh Thành mà Vương Gia tặng cho Vương Phi.” Như Ý nói.
“Ba mảnh!?!” Âu Dương Nguyệt Anh kinh ngạc. Tên Vương Gia này thật sự không phải là thùng rỗng kêu to rồi, xin hắn một mà hắn tặng ba.
“Vâng ạ!” Như Ý gật đầu.
“Vậy hiện tại ba mảnh đất đó đều là nhà sao?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Vâng, đúng vậy ạ!” Như Ý gật đầu.
“Vậy ngươi cầm cái này đi gặp bọn họ dỡ bỏ hết rồi xây dựng lại theo ý ta!” Âu Dương Nguyệt Anh đưa Thông Lân Phù cho Như Ý nói.
“Cái này... Vậy Vương Phi, người muốn xây dựng lại như thế nào để thuộc hạ báo cho họ.” Như Ý định ngăn cản nhưng lại thôi.
“Trước cứ đi kêu họ dỡ bỏ rồi dọn dẹp một chút, sau đó ta sẽ đưa bản thiết kế sau.” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Vâng!” Như Ý nhận lệnh rồi đi làm việc.
Như Ý vừa đi ra ngoài thì Giang Bình ở bên ngoài đi vào.
“Thỉnh an Vương Phi Nương Nương!” Giang Bình thỉnh an.
“Giang Bình, có chuyện gì sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nghe tiếng Giang Bình nên ngẩng mặt lên hỏi.
“Bẩm Vương Phi Nương Nương! Hoàng Hậu Nương Nương triệu kiến Vương Phi, Vương Gia bảo thuộc hạ đến gọi Vương Phi, người chuẩn bị một chút rồi cùng Vương Gia nhập Cung ạ!” Giang Bình nói.
“Hoàng Hậu?” Âu Dương Nguyệt Anh kinh ngạc một chút. Không phải chứ? Tới nhanh như vậy sao? “Dạ... à không, Vương Gia cũng đi cùng hay sao?”
“Vâng! Vương Gia đang đợi người.” Giang Bình trả lời.
Âu Dương Nguyệt Anh được Thanh Tâm thay y phục xong cùng Giang Bình ra cửa có một chiếc xe ngựa đợi sẵn, Thanh Tâm dìu nàng lên xe ngựa để nàng vào trong xe còn bản thân Thanh Tâm thì ngồi ở cửa xe ngựa kế bên mã phu, còn Giang Bình thì cưỡi ngựa riêng. Âu Dương Nguyệt Anh vào trong thì thấy Nam Cung Dạ Thần ngồi ở ghế giữa đang nhắm mắt tưởng hắn đang ngủ nên nàng ngồi ghế bên phải, vén rèm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Nàng đó, sau này ít gây hoạ lại một chút!” Vốn dĩ Nam Cung Dạ Thần đang nhắm mắt biết Âu Dương Nguyệt Anh lên liền mở mắt nói chuyện.
“A!” Âu Dương Nguyệt Anh hơi giật mình. Nàng không có bệnh tim nhưng thế nào cũng bị tên này hành cho mang bệnh thôi.
“Một chút nữa vào Cung nàng nói ít thôi, để ta lo!” Nam Cung Dạ Thần nói.
“Biết rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh bĩu môi trả lời. Nàng có phải trẻ con đâu mà cần phải dặn dò kỹ như vậy.
“Vương Phi Nương Nương, Vương Gia bảo thuộc hạ mang Thông Lân Phù cho người!” Như Ý đưa cho Âu Dương Nguyệt Anh một miếng kim bài được làm bằng vàng bên trên khắc hình một con ngựa và đề chữ Thông Lân Phù.
“Thông Lân Phù? Để làm gì?” Âu Dương Nguyệt Anh ngắm nghía xong liền hỏi.
“Bẩm Vương Phi, Thông Lân Phù có thể thay mặt Vương Gia điều động các quản gia của các trang viên.” Như Ý bẩm báo.
“Trang viên? Là ở giữa Phố Yên Kinh Thành sao?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Dạ đúng vậy ạ! Là ba mảnh đất ở Yên Kinh Thành mà Vương Gia tặng cho Vương Phi.” Như Ý nói.
“Ba mảnh!?!” Âu Dương Nguyệt Anh kinh ngạc. Tên Vương Gia này thật sự không phải là thùng rỗng kêu to rồi, xin hắn một mà hắn tặng ba.
“Vâng ạ!” Như Ý gật đầu.
“Vậy hiện tại ba mảnh đất đó đều là nhà sao?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Vâng, đúng vậy ạ!” Như Ý gật đầu.
“Vậy ngươi cầm cái này đi gặp bọn họ dỡ bỏ hết rồi xây dựng lại theo ý ta!” Âu Dương Nguyệt Anh đưa Thông Lân Phù cho Như Ý nói.
“Cái này... Vậy Vương Phi, người muốn xây dựng lại như thế nào để thuộc hạ báo cho họ.” Như Ý định ngăn cản nhưng lại thôi.
“Trước cứ đi kêu họ dỡ bỏ rồi dọn dẹp một chút, sau đó ta sẽ đưa bản thiết kế sau.” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Vâng!” Như Ý nhận lệnh rồi đi làm việc.
Như Ý vừa đi ra ngoài thì Giang Bình ở bên ngoài đi vào.
“Thỉnh an Vương Phi Nương Nương!” Giang Bình thỉnh an.
“Giang Bình, có chuyện gì sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nghe tiếng Giang Bình nên ngẩng mặt lên hỏi.
“Bẩm Vương Phi Nương Nương! Hoàng Hậu Nương Nương triệu kiến Vương Phi, Vương Gia bảo thuộc hạ đến gọi Vương Phi, người chuẩn bị một chút rồi cùng Vương Gia nhập Cung ạ!” Giang Bình nói.
“Hoàng Hậu?” Âu Dương Nguyệt Anh kinh ngạc một chút. Không phải chứ? Tới nhanh như vậy sao? “Dạ... à không, Vương Gia cũng đi cùng hay sao?”
“Vâng! Vương Gia đang đợi người.” Giang Bình trả lời.
Âu Dương Nguyệt Anh được Thanh Tâm thay y phục xong cùng Giang Bình ra cửa có một chiếc xe ngựa đợi sẵn, Thanh Tâm dìu nàng lên xe ngựa để nàng vào trong xe còn bản thân Thanh Tâm thì ngồi ở cửa xe ngựa kế bên mã phu, còn Giang Bình thì cưỡi ngựa riêng. Âu Dương Nguyệt Anh vào trong thì thấy Nam Cung Dạ Thần ngồi ở ghế giữa đang nhắm mắt tưởng hắn đang ngủ nên nàng ngồi ghế bên phải, vén rèm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Nàng đó, sau này ít gây hoạ lại một chút!” Vốn dĩ Nam Cung Dạ Thần đang nhắm mắt biết Âu Dương Nguyệt Anh lên liền mở mắt nói chuyện.
“A!” Âu Dương Nguyệt Anh hơi giật mình. Nàng không có bệnh tim nhưng thế nào cũng bị tên này hành cho mang bệnh thôi.
“Một chút nữa vào Cung nàng nói ít thôi, để ta lo!” Nam Cung Dạ Thần nói.
“Biết rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh bĩu môi trả lời. Nàng có phải trẻ con đâu mà cần phải dặn dò kỹ như vậy.