Chương : 14
"Sam ơi, bố đến đón này!" Elizabeth yếu ớt gọi vọng lên gác. Không ai trả lời, chỉ có tiếng đôi chân bé nhỏ chạy dọc cầu thang. Cô thở dài nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Cô không nhận ra người phụ nữ cô đang nhìn thấy nữa. Mặt cô sưng húp, tóc rối tung do gió thổi và bết lại vì bàn tay ướt nước mắt của cô chùi vào.
Luke hiện ra ở đầu cầu thang, mắt nhắm mắt mở trong bộ đồ ngủ Người Nhện mà nó nhất định không hcịu cho cô giặt, thay vào đó lại đem giấu sau con gấu bông yêu thích tên là George. Thằng bé mệt mỏi giơ nắm tay lên dụi mắt và nhìn cô bối rối.
"Hử?"
"Luke, phải nói là có chuyện gì ạ, không phải là hử," Elizabeth sửa thằng bé, rồi tự hỏi so với tâm trạng hiện tại của cô thì nó quan trọng cái quái gì cơ chứ. "Bố Sam vẫn đang đợi nên con có thể bảo bạn con xuống nhanh lên được không?"
Luke gãi đầu ngạc nhiên. "Nhưng," thằng bé ngừng lại và mệt mỏi lau mặt.
"Nhưng sao?"
"Bố Sam đã đến đón bạn ấy từ lúc bác đang ở trong v..." Nó dừng lại khi ánh mắt trượt qua vai Elizabeth.
Khuôn mặt Luke đột nhiên giãn ra trong nụ cười răng sún. "Ồ, cháu chào bố bạn Sam." Nó không nén được tiếng cười khúc khcíh. "Sam sẽ xuống ngay thôi ạ," nó cười to rồi chạy ngược về phía hành lang trên tầng.
Elizabeth không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ từ quay lại đối diện với bố Sam. Cô không thể tiếp tục lẩn tránh anh ta trong khi anh ta đang đợi con ngay trong nhà cô. Ngay từ cái liếc mắt đầu tiên cô đã nhận thấy vẻ hoang mang của anh ta khi dõi mắt theo Luke đang vừa chạy ngược trở lại hành lang trên tầng vừa cười khúc khích. Anh quay lại nhìn thẳng vào cô, rõ ràng rất lo lắng. Anh đang đứng tựa vào cửa ra vào, tay xỏ trong túi sau chiếc quần jeans xanh bạc màu dưới chiếc áo phông xanh, và những túm tóc đen nhánh lộ ra từ dưới cái mũ lưỡi trai cũng màu xanh. Dù bộ quần áo trẻ trung như vậy nhưng cô đoán anh ta cũng phải tầm tuổi cô.
"Anh đừng lo về Luke," Elizabeth nói, hơi xấu hổ về cách hàng xử của cháu mình. "Tối nay nó có vẻ nghịch hơi quá, và," cô tìm từ thật nhanh, "xin lỗi vì đã để anh nhìn thấy tôi trong thời điểm không vui vẻ gì như thế ở ngoài vườn." Cô vòng tay quanh người về phòng thủ. "Tôi không hay như vậy đâu." Cô đưa bàn tay run rẩy lên lau mắt rồi vội vỗ vỗ hai tay vào nhau để khỏa lấp. Cảm xúc dâng tràn khiến cô trở nên lóng ngóng.
"Không sao mà," một giọng trầm dịu dàng đáp lại. "Tất cả chúng ta đều có những ngày tồi tệ mà."
Elizabeth nhai nhai trong miệng và cố gắng một cách vô ích để nhớ lại ngày tươi đẹp gần đây nhất của cô. "Edith đang đi vắng. Tôi chắc anh đã gặp cô ấy rồi, thế nên chúng ta chưa gặp nhau lần nào."
"Ồ, Edith," anh mỉm cười, "Luke hay nhắc đến cô ấy lắm. Nó rất quý cô ấy."
"Đúng thế," cô cười yếu ớt, băn khoăn không biết nó có khi nào nhắc tới cô không. "Anh có muốn ngồi không?" Cô tiến về phía phòng khách. Sau khi hỏi anh ta uống gì cô quay lại bếp để lấy một cốc sữa cho anh và một cà phê espresso cho mình. Cô dừng lại ở cửa ngạc nhiên bắt gặp anh ta đang xoay tròn trên chiếc ghế quay bọc da. Cảnh tượng đó khiến cô buồn cười.
Khi nhìn thấy cô ở cửa, anh mỉm cười đáp lại, ngừng xoay và đón lấy chiếc ly từ tay cô, sau đó tiến lại chiếc đi văng bọc da. Elizabeth ngồi trên chiếc ghế quen thuộc to quá cỡ đến mức gần như nuốt chửng cô, và cảm thấy căm ghét chính mình khi hy vọng đôi giày thể thao của anh sẽ không làm bẩn tấm thảm màu kem.
"Tôi xin lỗi, tôi không biết tên anh," cô nói, cố gắng làm cho cái giọng đều đều tẻ ngắt của mình trở nên vui vẻ hơn.
"Tên tôi là Ivan."
Cô phì cà phê vào áo đúng lúc nó đang chảy xuống cổ họng.
Ivan bước nhanh tới vỗ vỗ vào lưng cô. Đôi mắt lo ngại của anh nhìn thẳng vào mắt cô. Trán anh nhăn lại lo âu.
Elizabeth ho sặc sụa, cảm thấy mình đúng là ngốc nghếch, và vội tránh ánh mắt của anh rồi hắng giọng. "Anh đừng lo, tôi không sao mà," cô lẩm bẩm. "Chỉ buồn cười là tên anh cũng là Ivan vì..." Cô ngừng lại. Cô sẽ nói gì bây giờ? Nói với một người lạ rằng thằng cháu cô là một người hoang tưởng à? Bất chấp lời khuyên trên internet, cô vẫn không chắc hành vi đó có thể được coi là bình thường. "Ồ, chuyện dài lắm." Cô xua tay gạt đi, nhìn ra chỗ khác và nhấp thêm một ngụm. "Nếu anh không phiền khi tôi hỏi, thì anh làm gì Ivan?" Cà phê ấm chảy trong cơ thể cô, đem lại một cảm giác quen thuộc và dễ chịu. Cô cảm thấy như con người mình đang quay trở lại, đang thoát khỏi cơn mê muội sầu muộn.
"Tôi nghĩ cô có thể gọi nghề của tôi là nghề kết bạn, Elizabeth ạ."
Cô gật đầu thông hiểu. "Không phải tất cả chúng ta đều vậy sao, Ivan?"
Anh ngẫm nghĩ về ý kiến đó.
"Vậy anh làm cho công ty nào?"
Mắt anh sáng lên. "Đó là một công ty tốt. Tôi thực sự thích công việc của mình."
"Công ty Tốt ư?" Cô nheo mày. "Tôi không biết công ty này. Nó có trụ sở tại Kerry không?"
Ivan chớp mắt. "Nó có trụ sở ở khắp nơi Elizabeth ạ."
Elizabeth nhướng mày. "Là công ty xuyên quốc gia à?"
Ivan gật dầu và uống thêm một ngụm sữa nữa.
"Thế lĩnh vực của công ty này là gì?"
"Trẻ em," anh nói nhanh. "Trừ Olivia, cô ấy làm việc với người già, nhưng tôi làm việc với trẻ em. Tôi giúp chúng, cô thấy đấy. Ờ, trước đây thì chỉ trẻ con thôi nhưng giờ có vẻ như chúng tôi đã mở rộng... tôi nghĩ là..." Anh ngừng lời, gõ móng tay vào cốc rồi nheo mắt nhìn xa xăm.
"À, hay quá nhỉ," Elizabeth cười mỉm. Điều đó giải thích cho bộ quần áo trẻ trung và bản tính tinh nghịch của anh. "Tôi đoán nếu tìm được chỗ ở chợ khác nữa thì chắc các anh cần phải thâm nhập vào đó phải không? Mở rộng công ty, tăng lợi nhuận. Lúc nào tôi cũng tìm cách làm điều đó."
"Chợ nào cơ?"
"Chợ cho người già."
"Họ có chợ à? Tuyệt, không biết khi nào thì nó mở nhỉ. Tôi đoán chắc Chủ nhật phải không? Lúc nào cô cũng có thể kiếm được vài thứ đồ lặt vặt có giá trị phải không? Bố cậu bạn cũ Barry của tôi vẫn thường mua xe cũ rồi sửa lại. Mẹ cậu ấy mua rèm cũ rồi may thành quần áo. Trông bà ấy giống như một nhân vật trong bộ phim Tiếng nhạc ấy, và thật hay là bà ấy cũng sống ở đây, vì Chủ nhật nào bà ấy cũng muốn "trèo lên một ngọn núi", và vì Barry là bạn thân của tôi nên tôi phải đi cùng, cô biết đấy. Cô nghĩ lúc nào thì nó mở nhỉ? Không phải bộ phim đâu, ý tôi là cái chợ ấy."
Elizabeth gần như không nghe thấy những gì anh nói; tâm trí cô lại trôi vào trong dòng suy nghĩ. Cô không thể ngăn mình được.
"Cô ổn chứ?" Giọng nói ân cần đó lại vang lên.
Cô không nhìn vào đáy cốc cà phê của mình nữa mà đối diện với anh. Tại sao anh lại có vẻ quan tâm cô đến thế? Cái con người xa lạ có giọng nói nhẹ nhàng này là ai mà lại khiến cô cảm thấy dễ chịu trước sự hiện diện của anh? Mỗi tia sáng long lanh trong đôi mắt xanh ấy lại khiến cô nổi da gà, cái nhìn của anh như thôi miên và giọng anh thì giống như một bài hát ưa thích mà cô chỉ muốn nghe đi nghe lại mãi. Cái người đàn ông vừa bước vào nhà và hỏi cô một câu hỏi mà đến cả gia đình cô cũng không hỏi được này là ai? Cô ổn chứ? Cô lắc lắc chiếc cốc, nhìn cà phê va vào thành cốc và bắn lên như biển đập vào vách đá Slea Head. Cô ngẫm nghĩ một hồi và đi đến kết luận là lần cuối cùng cô nghe thấy ai đó thốt ra những lời này là vài năm trước đây và khi đó câu trả lời của cô là không. Cô không ổn chút nào.
Cô đã mệt mỏi với việc ôm chăn ôm gối để tìm hơi ấm và chỉ có thể hồi tưởng về những phút giây lãng mạn trong các giấc mơ. Cô đã mệt mỏi với việc hy vọng mỗi ngày sẽ qua mau để cô có thể bước tiếp sang ngày mới. Hy vọng rằng ngày mới sẽ tươi sáng hơn, dễ dàng hơn. Nhưng chưa bao giờ như vậy cả. Làm việc, thanh toán các hóa đơn và lên giường nhưng chẳng bao giờ ngủ được. Mỗi buổi sáng gánh nặng trên vai cô lại nặng nề hơn và mỗi buổi sáng cô lại mong màn đêm buông xuống thật nhanh để cô có thể quay về giường ôm gối và vùi mình trong sự ấm áp của những tấm chăn.
Cô nhìn người lạ mặt tốt bụng đang quan sát cô bằng đôi mắt xanh và nhận thấy trong đôi mắt ấy sự quan tâm chan chứa hơn ở bất kỳ ai cô từng quen biết. Cô muốn kể cho anh cô cảm thấy thế nào, cô muốn nghe anh nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, rằng cô không cô đơn và rằng tất cả họ rồi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau và rằng - cô ngăn mình lại. Mơ mộng, mong ước và hy vọng không phải thực tế. Cô phải ngăn tâm trí mình không để nó lang thang vào những con đường này. Cô có một công việc tốt, cô và Luke hoàn toàn khỏe mạnh. Đó là tất cả những gì cô cần. Cô ngước nhìn Ivan và nghĩ xem nên trả lời anh như thế nào. Cô có ổn không?
Anh uống thêm một ngụm sữa.
Khuôn mặt cô giãn ra trong một nụ cười và cô bật cười thành tiếng, vì trên râu mép anh có một vệt sữa to đến nỗi dính cả vào đầu lỗ mũi. "Vâng, cám ơn anh, Ivan, tôi ổn."
Khi anh lau miệng, trông anh có vẻ không chắc chắn lắm, và sau khi quan sát cô một lúc, anh nói. "Vậy cô là nhà thiết kế nội thất phải không?"
Elizabeth cau mày. "Đúng vậy, sao anh biết?"
Mắt Ivan nhấp nháy. "Tôi biết mọi thứ."
Elizabeth cười. "Đàn ông ai chả thế, phải không?" Cô nhìn đồng hồ. "Tôi không biết Sam đang làm gì nữa. Có lẽ vợ anh nghĩ tôi bắt cóc cả hai bố con anh rồi."
"Ồ, tôi không có vợ," Ivan đáp nhanh. "Phụ nữ, eo ôi!" Anh nhăn mặt làm trò.
Elizabeth cười phá lên. "Xin lỗi, tôi không biết anh và Fiona không ở cùng nhau."
"Fiona?" Ivan có vẻ bối rối.
"Mẹ của Sam?" Elizabeth hỏi, cảm thấy thật ngớ ngẩn.
"Ồ, cô ấy ư?" Ivan lại nhăn mặt làm trò. "Không đời nào." Anh vươn người trên chiếc ghế da và chiếc quần jeans cọ vào ghế sột soạt. Một âm thanh quen thuộc đối với Elizabeth. "Cô biết món thịt gà kinh khủng của cô ấy đấy. Quả thực món nước xốt đã làm hỏng cả con gà."
Elizabeth nhận ra mình lại cười phá lên. "Đó là lý do kỳ cục để không thích một ai đó," nhưng điều thú vị là Luke cũng phàn nàn như thế với cô sau bữa tối cuối tuần ở nhà Sam.
"Nếu cô thích thịt gà thì nó không kỳ cục đâu," Ivan trả lời thành thực. "Cho tới giờ thịt gà là món tôi thích nhất," anh mỉm cười.
Elizabeth gật đầu, cố gắng chặn tiếng khúc khích.
"Ờ, đúng ra là món tôi thích nhất trong các loại gia cầm."
Câu đó đấy. Cô lại bật cười. Chắc hẳn Luke đã học được một vài câu của anh.
"Sao vậy?" Ivan cười ngoác miệng, để lộ ra hàm răng trắng bóng.
"Anh đấy," Elizabeth nói, cố gắng giữ bình tĩnh và thôi cười. Cô không thể tin nổi mình lại đang xử sự như thế trước một người hoàn toàn xa lạ.
"Tôi làm sao cơ?"
"Anh thật thú vị," cô cười.
"Cô thật đẹp," anh nói điềm tĩnh và cô ngước nhìn anh ngạc nhiên.
Mặt cô đỏ lên. Nói như vậy nghĩa là sao kia chứ? Lại một sự im lặng khác bao trùm, cô cảm thấy không thoải mái khi băn khoăn không biết mình có bị xúc phạm hay không. Ít khi có ai bình phẩm như thế về Elizabeth. Cô không biết nên cảm thấy như thế nào nữa.
Khi trộm nhìn Ivan, cô ngạc nhiên thấy anh không có vẻ gì là bối rối hay xấu hổ. Như thể anh luôn nói như vậy. Một người như anh ta thì có lẽ làm thế thật, cô mỉa mai nghĩ. Một anh chàng giỏi tán, anh ta là người như vậy đấy. Tuy nhiên, dù nhìn anh với một sự coi thường cố ý, cô thật sự không thể buộc mình tin điều đó. Người đàn ông này không biết cô, mới gặp cô chưa tới mười phút, nói với cô rằng cô đẹp và cứ ngồi trong phòng khách nhà cô như thể anh là bạn thân của gia đình, nhìn khắp phòng như thể đó là nơi thú vị nhất anh từng thấy. Anh là người thân thiện, dễ nói chuyện, dễ lắng nghe, và mặc dù anh khen cô đẹp trong khi cô đang mặc bộ quần áo cũ nhàu nhĩ với đôi mắt có vành đỏ và mái tóc bết lại, anh vẫn không khiến cô cảm thấy khó chịu. Họ càng ngồi lặng lẽ thì cô càng nhận ra anh đã thành thật khen cô.
"Cảm ơn Ivan," cô nói lịch sự.
"Và cảm ơn cô nữa."
"Vì cái gì?"
"Cô bảo tôi thú vị."
"À phải. Ờ, ừm... không có gì."
"Cô không hay được khen phải không?"
Đáng nhẽ ngay lúc đó Elizabeth phải đứng bật dậy và yêu cầu anh rời khỏi phòng khách vì đã xâm phạm đến đời sống riêng tư của mình, nhưng cô không làm thế, vì cô nghĩ rằng theo những nguyên tắc của mình, cô không nên để nó tác động, và cô cũng không bị tác động. Cô thở dài, "Không, Ivan ạ. Không."
Anh cười với cô. "Vậy thì hãy để nó là lời khen đầu tiên trong số rất nhiều lời khen nữa."
Anh nhìn cô đăm đăm và mặt cô bắt đầu nhột nhạt vì ánh nhìn quá lâu của anh. "Thế hôm nay Sam có ở cùng anh không?"
Ivan trợn mắt. "Tôi hy vọng là không. Đối với một đứa trẻ mới chỉ sáu tuổi thì nó ngáy thật là khiếp."
Elizabeth cười. "Chẳng có gì gọi là chỉ về chuyện s..." Cô ngăn mình lại và nuốt thêm ít cà phê nữa.
Anh nhướng mày. "Cô nói sao?"
"Không có gì," cô lẩm bẩm. Trong khi Ivan quan sát quanh phòng thì Elizabeth lại nhìn trộm anh lần nữa. Cô không thể đoán được anh bao nhiêu tuổi. Anh cao lớn và rắn chắc, nam tính nhưng vẫn còn nét đáng yêu trẻ con. Anh làm cô lúng túng. Cô quyết định hỏi thẳng anh.
"Ivan, có một chuyện khiến tôi hơi bối rối." Cô hít thở trước khi hỏi.
"Đừng thế. Đừng bao giờ bối rối."
Elizabeth thấy mình cùng lúc vừa nhíu mày vừa mỉm cười. Thậm chí khuôn mặt cô cũng lúng túng bởi câu nói này của anh. "Được rồi," cô nói chậm rãi, "anh có phiền không nếu tôi hỏi anh bao nhiêu tuổi?"
"Không," anh vui vẻ. "Tôi không phiền chút nào đâu."
Yên lặng.
"Thế nào?"
"Thế nào cái gì?"
"Anh bao nhiêu tuổi?"
Ivan mỉm cười. "Hãy nói thế này nhé, có người bảo tôi là tôi ở tầm tuổi như cô ấy."
Elizabeth cười to. Cô cũng đã nghĩ như vậy. Rõ ràng Ivan không tha bất kỳ câu nhận xét thiếu tinh tế nào của Luke.
"Tuy nhiên bọn trẻ giúp cô trẻ lâu đấy, Elizabeth ạ." Giọng anh trở nên nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm suy tư. "Nghề của tôi là chăm sóc trẻ con, giúp chúng và ở bên cạnh chúng."
"Anh là nhân viên chăm sóc à?" Elizabeth hỏi.
Ivan suy nghĩ. "Cô có thể gọi tôi là nhân viên chăm sóc trẻ, một người bạn thân chuyên nghiệp, hướng dẫn viên..." Anh đưa tay ra trước và nhún vai. "Trẻ em là những người hiểu chính xác nhất chuyện gì xảy ra trong thế giới này, cô biết đấy. Chúng nhìn thấy nhiều hơn người lớn, tin nhiều hơn, là những người thành thực và luôn luôn, luôn luôn cho bạn biết bạn đang đứng ở đâu."
Elizabeth gật đầu đồng tình. Rõ ràng anh yêu công việc của mình - làm cha và làm nhân viên chăm sóc trẻ.
"Cô biết đấy, thật là thú vị," anh lại ngả người về phía trước, "trẻ em tiếp thu nhiều và nhanh hơn so với người lớn. Cô có biết tại sao không?"
Elizabeth cho là có cách giải thích khoa học nào đó về vấn đề này nhưng cô lắc đầu.
"Bởi vì chúng sẵn sàng tiếp thu cái mới. Vì chúng muốn biết và muốn học. Người lớn," anh lắc đầu buồn bã, "nghĩ rằng họ đã biết tất cả. Họ lớn lên và lãng quên quá dễ dàng, thay vì để đầu óc sẵn sàng tiếp thu cái mới và phát triển thì họ lại lựa chọn cái để tin và không tin. Cô không thể lựa chọn những thứ kiểu như thế: hoặc tin hoặc không tin. Vì vậy sự tiếp thu của họ chậm hơn. Họ đa nghi hơn, họ đánh mất niềm tin và chỉ muốn biết những thứ phục vụ cho cuộc sống hàng ngày của họ. Họ không quan tâm đến những thứ thêm thắt. Nhưng Elizabeth ạ," anh nói, giọng chỉ còn là một thời thì thầm thành tiếng, đôi mắt mở to lấp lánh, và Elizabeth rùng mình, tay nổi da gà. Cô có cảm giác như anh đang chia sẻ cùng cô bí mật lớn nhất thế giới. Cô xích đầu lại gần hơn. "Chính những thứ thêm thắt ấy đã hình thành nên cuộc sống."
"Nó hình thành nên cuộc sống gì?" Cô thầm thì.
Anh mỉm cười. "Nó hình thành nên cuộc sống."
Elizabeth nuốt cục nghẹn trong họng. "Thế thôi à?"
Ivan mỉm cười. "Cô nói thế thôi à nghĩa là sao? Cô có thể nhận được gì nhiều hơn cuộc sống, cô có thể đòi hỏi gì nhiều hơn cuộc sống chứ? Đó là món quà. Cuộc sống là tất cả, và chừng nào cô còn chưa tin thì chừng đó cô vẫn chưa sống một cách trọn vẹn."
"Tin vào cái gì?"
Ivan đảo mắt và mỉm cười. "Ôi, Elizabeth, rồi cô sẽ hiểu thôi."
Elizabeth muốn những thứ thêm thắt mà anh nói. Cô muốn sự lấp lánh và sối động của cuộc sống, cô muốn thả bóng bay trên cánh đồng lúa mạch và chất bánh nướng nhỏ màu hồng khắp phòng. Nước mắt cô lại dâng lên và tim cô đập thình thịch khi nghĩ đến việc mình sẽ khóc trước mặt anh. Cô không cần phải lo lắng nữa vì anh đã chầm chậm đứng lên.
"Elizabeth," anh dịu dàng nói, "kết thúc ở đây thôi, tôi phải đi rồi. Tôi rất vui được nói chuyện cùng cô." Anh chìa tay ra.
Khi Elizabeth đưa tay chạm vào làn da mềm mại của anh, anh dịu dàng nắm lấy và lắc lên lắc xuống như bị thôi miên. Co không nói nên lời vì cổ họng đã nghẹn lại.
"Chúc may mắn trong cuộc họp ngày mai," anh mỉm cười động viên, rồi rời phòng khách. Luke đóng cửa lại, hét to hết cỡ, "Chào Sam nhé!", cười ầm lên, sau đó bước thình thịch lên cầu thang.
Đêm đó Elizabeth nằm trên giường, đầu nóng hầm hập, mũi ngạt, đôi mắt đau nhức vì khóc nhiều. Cô ôm chặt lấy gối và rúc vào chiếc chăn lông vịt. Tấm rèm để mở cho phép ánh trăng chiếu vào tạo thành một vệt sáng xanh bạc trong phòng. Cô nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ lên chính vầng trăng cô từng ngắm khi còn là một đứa trẻ, lên chính những vì sao cô đã vừa ngắm vừa ước ao, và một ý nghĩ chợt lóe lên.
Cô không hề đả động về cuộc họp ngày mai với Ivan.
Luke hiện ra ở đầu cầu thang, mắt nhắm mắt mở trong bộ đồ ngủ Người Nhện mà nó nhất định không hcịu cho cô giặt, thay vào đó lại đem giấu sau con gấu bông yêu thích tên là George. Thằng bé mệt mỏi giơ nắm tay lên dụi mắt và nhìn cô bối rối.
"Hử?"
"Luke, phải nói là có chuyện gì ạ, không phải là hử," Elizabeth sửa thằng bé, rồi tự hỏi so với tâm trạng hiện tại của cô thì nó quan trọng cái quái gì cơ chứ. "Bố Sam vẫn đang đợi nên con có thể bảo bạn con xuống nhanh lên được không?"
Luke gãi đầu ngạc nhiên. "Nhưng," thằng bé ngừng lại và mệt mỏi lau mặt.
"Nhưng sao?"
"Bố Sam đã đến đón bạn ấy từ lúc bác đang ở trong v..." Nó dừng lại khi ánh mắt trượt qua vai Elizabeth.
Khuôn mặt Luke đột nhiên giãn ra trong nụ cười răng sún. "Ồ, cháu chào bố bạn Sam." Nó không nén được tiếng cười khúc khcíh. "Sam sẽ xuống ngay thôi ạ," nó cười to rồi chạy ngược về phía hành lang trên tầng.
Elizabeth không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ từ quay lại đối diện với bố Sam. Cô không thể tiếp tục lẩn tránh anh ta trong khi anh ta đang đợi con ngay trong nhà cô. Ngay từ cái liếc mắt đầu tiên cô đã nhận thấy vẻ hoang mang của anh ta khi dõi mắt theo Luke đang vừa chạy ngược trở lại hành lang trên tầng vừa cười khúc khích. Anh quay lại nhìn thẳng vào cô, rõ ràng rất lo lắng. Anh đang đứng tựa vào cửa ra vào, tay xỏ trong túi sau chiếc quần jeans xanh bạc màu dưới chiếc áo phông xanh, và những túm tóc đen nhánh lộ ra từ dưới cái mũ lưỡi trai cũng màu xanh. Dù bộ quần áo trẻ trung như vậy nhưng cô đoán anh ta cũng phải tầm tuổi cô.
"Anh đừng lo về Luke," Elizabeth nói, hơi xấu hổ về cách hàng xử của cháu mình. "Tối nay nó có vẻ nghịch hơi quá, và," cô tìm từ thật nhanh, "xin lỗi vì đã để anh nhìn thấy tôi trong thời điểm không vui vẻ gì như thế ở ngoài vườn." Cô vòng tay quanh người về phòng thủ. "Tôi không hay như vậy đâu." Cô đưa bàn tay run rẩy lên lau mắt rồi vội vỗ vỗ hai tay vào nhau để khỏa lấp. Cảm xúc dâng tràn khiến cô trở nên lóng ngóng.
"Không sao mà," một giọng trầm dịu dàng đáp lại. "Tất cả chúng ta đều có những ngày tồi tệ mà."
Elizabeth nhai nhai trong miệng và cố gắng một cách vô ích để nhớ lại ngày tươi đẹp gần đây nhất của cô. "Edith đang đi vắng. Tôi chắc anh đã gặp cô ấy rồi, thế nên chúng ta chưa gặp nhau lần nào."
"Ồ, Edith," anh mỉm cười, "Luke hay nhắc đến cô ấy lắm. Nó rất quý cô ấy."
"Đúng thế," cô cười yếu ớt, băn khoăn không biết nó có khi nào nhắc tới cô không. "Anh có muốn ngồi không?" Cô tiến về phía phòng khách. Sau khi hỏi anh ta uống gì cô quay lại bếp để lấy một cốc sữa cho anh và một cà phê espresso cho mình. Cô dừng lại ở cửa ngạc nhiên bắt gặp anh ta đang xoay tròn trên chiếc ghế quay bọc da. Cảnh tượng đó khiến cô buồn cười.
Khi nhìn thấy cô ở cửa, anh mỉm cười đáp lại, ngừng xoay và đón lấy chiếc ly từ tay cô, sau đó tiến lại chiếc đi văng bọc da. Elizabeth ngồi trên chiếc ghế quen thuộc to quá cỡ đến mức gần như nuốt chửng cô, và cảm thấy căm ghét chính mình khi hy vọng đôi giày thể thao của anh sẽ không làm bẩn tấm thảm màu kem.
"Tôi xin lỗi, tôi không biết tên anh," cô nói, cố gắng làm cho cái giọng đều đều tẻ ngắt của mình trở nên vui vẻ hơn.
"Tên tôi là Ivan."
Cô phì cà phê vào áo đúng lúc nó đang chảy xuống cổ họng.
Ivan bước nhanh tới vỗ vỗ vào lưng cô. Đôi mắt lo ngại của anh nhìn thẳng vào mắt cô. Trán anh nhăn lại lo âu.
Elizabeth ho sặc sụa, cảm thấy mình đúng là ngốc nghếch, và vội tránh ánh mắt của anh rồi hắng giọng. "Anh đừng lo, tôi không sao mà," cô lẩm bẩm. "Chỉ buồn cười là tên anh cũng là Ivan vì..." Cô ngừng lại. Cô sẽ nói gì bây giờ? Nói với một người lạ rằng thằng cháu cô là một người hoang tưởng à? Bất chấp lời khuyên trên internet, cô vẫn không chắc hành vi đó có thể được coi là bình thường. "Ồ, chuyện dài lắm." Cô xua tay gạt đi, nhìn ra chỗ khác và nhấp thêm một ngụm. "Nếu anh không phiền khi tôi hỏi, thì anh làm gì Ivan?" Cà phê ấm chảy trong cơ thể cô, đem lại một cảm giác quen thuộc và dễ chịu. Cô cảm thấy như con người mình đang quay trở lại, đang thoát khỏi cơn mê muội sầu muộn.
"Tôi nghĩ cô có thể gọi nghề của tôi là nghề kết bạn, Elizabeth ạ."
Cô gật đầu thông hiểu. "Không phải tất cả chúng ta đều vậy sao, Ivan?"
Anh ngẫm nghĩ về ý kiến đó.
"Vậy anh làm cho công ty nào?"
Mắt anh sáng lên. "Đó là một công ty tốt. Tôi thực sự thích công việc của mình."
"Công ty Tốt ư?" Cô nheo mày. "Tôi không biết công ty này. Nó có trụ sở tại Kerry không?"
Ivan chớp mắt. "Nó có trụ sở ở khắp nơi Elizabeth ạ."
Elizabeth nhướng mày. "Là công ty xuyên quốc gia à?"
Ivan gật dầu và uống thêm một ngụm sữa nữa.
"Thế lĩnh vực của công ty này là gì?"
"Trẻ em," anh nói nhanh. "Trừ Olivia, cô ấy làm việc với người già, nhưng tôi làm việc với trẻ em. Tôi giúp chúng, cô thấy đấy. Ờ, trước đây thì chỉ trẻ con thôi nhưng giờ có vẻ như chúng tôi đã mở rộng... tôi nghĩ là..." Anh ngừng lời, gõ móng tay vào cốc rồi nheo mắt nhìn xa xăm.
"À, hay quá nhỉ," Elizabeth cười mỉm. Điều đó giải thích cho bộ quần áo trẻ trung và bản tính tinh nghịch của anh. "Tôi đoán nếu tìm được chỗ ở chợ khác nữa thì chắc các anh cần phải thâm nhập vào đó phải không? Mở rộng công ty, tăng lợi nhuận. Lúc nào tôi cũng tìm cách làm điều đó."
"Chợ nào cơ?"
"Chợ cho người già."
"Họ có chợ à? Tuyệt, không biết khi nào thì nó mở nhỉ. Tôi đoán chắc Chủ nhật phải không? Lúc nào cô cũng có thể kiếm được vài thứ đồ lặt vặt có giá trị phải không? Bố cậu bạn cũ Barry của tôi vẫn thường mua xe cũ rồi sửa lại. Mẹ cậu ấy mua rèm cũ rồi may thành quần áo. Trông bà ấy giống như một nhân vật trong bộ phim Tiếng nhạc ấy, và thật hay là bà ấy cũng sống ở đây, vì Chủ nhật nào bà ấy cũng muốn "trèo lên một ngọn núi", và vì Barry là bạn thân của tôi nên tôi phải đi cùng, cô biết đấy. Cô nghĩ lúc nào thì nó mở nhỉ? Không phải bộ phim đâu, ý tôi là cái chợ ấy."
Elizabeth gần như không nghe thấy những gì anh nói; tâm trí cô lại trôi vào trong dòng suy nghĩ. Cô không thể ngăn mình được.
"Cô ổn chứ?" Giọng nói ân cần đó lại vang lên.
Cô không nhìn vào đáy cốc cà phê của mình nữa mà đối diện với anh. Tại sao anh lại có vẻ quan tâm cô đến thế? Cái con người xa lạ có giọng nói nhẹ nhàng này là ai mà lại khiến cô cảm thấy dễ chịu trước sự hiện diện của anh? Mỗi tia sáng long lanh trong đôi mắt xanh ấy lại khiến cô nổi da gà, cái nhìn của anh như thôi miên và giọng anh thì giống như một bài hát ưa thích mà cô chỉ muốn nghe đi nghe lại mãi. Cái người đàn ông vừa bước vào nhà và hỏi cô một câu hỏi mà đến cả gia đình cô cũng không hỏi được này là ai? Cô ổn chứ? Cô lắc lắc chiếc cốc, nhìn cà phê va vào thành cốc và bắn lên như biển đập vào vách đá Slea Head. Cô ngẫm nghĩ một hồi và đi đến kết luận là lần cuối cùng cô nghe thấy ai đó thốt ra những lời này là vài năm trước đây và khi đó câu trả lời của cô là không. Cô không ổn chút nào.
Cô đã mệt mỏi với việc ôm chăn ôm gối để tìm hơi ấm và chỉ có thể hồi tưởng về những phút giây lãng mạn trong các giấc mơ. Cô đã mệt mỏi với việc hy vọng mỗi ngày sẽ qua mau để cô có thể bước tiếp sang ngày mới. Hy vọng rằng ngày mới sẽ tươi sáng hơn, dễ dàng hơn. Nhưng chưa bao giờ như vậy cả. Làm việc, thanh toán các hóa đơn và lên giường nhưng chẳng bao giờ ngủ được. Mỗi buổi sáng gánh nặng trên vai cô lại nặng nề hơn và mỗi buổi sáng cô lại mong màn đêm buông xuống thật nhanh để cô có thể quay về giường ôm gối và vùi mình trong sự ấm áp của những tấm chăn.
Cô nhìn người lạ mặt tốt bụng đang quan sát cô bằng đôi mắt xanh và nhận thấy trong đôi mắt ấy sự quan tâm chan chứa hơn ở bất kỳ ai cô từng quen biết. Cô muốn kể cho anh cô cảm thấy thế nào, cô muốn nghe anh nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, rằng cô không cô đơn và rằng tất cả họ rồi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau và rằng - cô ngăn mình lại. Mơ mộng, mong ước và hy vọng không phải thực tế. Cô phải ngăn tâm trí mình không để nó lang thang vào những con đường này. Cô có một công việc tốt, cô và Luke hoàn toàn khỏe mạnh. Đó là tất cả những gì cô cần. Cô ngước nhìn Ivan và nghĩ xem nên trả lời anh như thế nào. Cô có ổn không?
Anh uống thêm một ngụm sữa.
Khuôn mặt cô giãn ra trong một nụ cười và cô bật cười thành tiếng, vì trên râu mép anh có một vệt sữa to đến nỗi dính cả vào đầu lỗ mũi. "Vâng, cám ơn anh, Ivan, tôi ổn."
Khi anh lau miệng, trông anh có vẻ không chắc chắn lắm, và sau khi quan sát cô một lúc, anh nói. "Vậy cô là nhà thiết kế nội thất phải không?"
Elizabeth cau mày. "Đúng vậy, sao anh biết?"
Mắt Ivan nhấp nháy. "Tôi biết mọi thứ."
Elizabeth cười. "Đàn ông ai chả thế, phải không?" Cô nhìn đồng hồ. "Tôi không biết Sam đang làm gì nữa. Có lẽ vợ anh nghĩ tôi bắt cóc cả hai bố con anh rồi."
"Ồ, tôi không có vợ," Ivan đáp nhanh. "Phụ nữ, eo ôi!" Anh nhăn mặt làm trò.
Elizabeth cười phá lên. "Xin lỗi, tôi không biết anh và Fiona không ở cùng nhau."
"Fiona?" Ivan có vẻ bối rối.
"Mẹ của Sam?" Elizabeth hỏi, cảm thấy thật ngớ ngẩn.
"Ồ, cô ấy ư?" Ivan lại nhăn mặt làm trò. "Không đời nào." Anh vươn người trên chiếc ghế da và chiếc quần jeans cọ vào ghế sột soạt. Một âm thanh quen thuộc đối với Elizabeth. "Cô biết món thịt gà kinh khủng của cô ấy đấy. Quả thực món nước xốt đã làm hỏng cả con gà."
Elizabeth nhận ra mình lại cười phá lên. "Đó là lý do kỳ cục để không thích một ai đó," nhưng điều thú vị là Luke cũng phàn nàn như thế với cô sau bữa tối cuối tuần ở nhà Sam.
"Nếu cô thích thịt gà thì nó không kỳ cục đâu," Ivan trả lời thành thực. "Cho tới giờ thịt gà là món tôi thích nhất," anh mỉm cười.
Elizabeth gật đầu, cố gắng chặn tiếng khúc khích.
"Ờ, đúng ra là món tôi thích nhất trong các loại gia cầm."
Câu đó đấy. Cô lại bật cười. Chắc hẳn Luke đã học được một vài câu của anh.
"Sao vậy?" Ivan cười ngoác miệng, để lộ ra hàm răng trắng bóng.
"Anh đấy," Elizabeth nói, cố gắng giữ bình tĩnh và thôi cười. Cô không thể tin nổi mình lại đang xử sự như thế trước một người hoàn toàn xa lạ.
"Tôi làm sao cơ?"
"Anh thật thú vị," cô cười.
"Cô thật đẹp," anh nói điềm tĩnh và cô ngước nhìn anh ngạc nhiên.
Mặt cô đỏ lên. Nói như vậy nghĩa là sao kia chứ? Lại một sự im lặng khác bao trùm, cô cảm thấy không thoải mái khi băn khoăn không biết mình có bị xúc phạm hay không. Ít khi có ai bình phẩm như thế về Elizabeth. Cô không biết nên cảm thấy như thế nào nữa.
Khi trộm nhìn Ivan, cô ngạc nhiên thấy anh không có vẻ gì là bối rối hay xấu hổ. Như thể anh luôn nói như vậy. Một người như anh ta thì có lẽ làm thế thật, cô mỉa mai nghĩ. Một anh chàng giỏi tán, anh ta là người như vậy đấy. Tuy nhiên, dù nhìn anh với một sự coi thường cố ý, cô thật sự không thể buộc mình tin điều đó. Người đàn ông này không biết cô, mới gặp cô chưa tới mười phút, nói với cô rằng cô đẹp và cứ ngồi trong phòng khách nhà cô như thể anh là bạn thân của gia đình, nhìn khắp phòng như thể đó là nơi thú vị nhất anh từng thấy. Anh là người thân thiện, dễ nói chuyện, dễ lắng nghe, và mặc dù anh khen cô đẹp trong khi cô đang mặc bộ quần áo cũ nhàu nhĩ với đôi mắt có vành đỏ và mái tóc bết lại, anh vẫn không khiến cô cảm thấy khó chịu. Họ càng ngồi lặng lẽ thì cô càng nhận ra anh đã thành thật khen cô.
"Cảm ơn Ivan," cô nói lịch sự.
"Và cảm ơn cô nữa."
"Vì cái gì?"
"Cô bảo tôi thú vị."
"À phải. Ờ, ừm... không có gì."
"Cô không hay được khen phải không?"
Đáng nhẽ ngay lúc đó Elizabeth phải đứng bật dậy và yêu cầu anh rời khỏi phòng khách vì đã xâm phạm đến đời sống riêng tư của mình, nhưng cô không làm thế, vì cô nghĩ rằng theo những nguyên tắc của mình, cô không nên để nó tác động, và cô cũng không bị tác động. Cô thở dài, "Không, Ivan ạ. Không."
Anh cười với cô. "Vậy thì hãy để nó là lời khen đầu tiên trong số rất nhiều lời khen nữa."
Anh nhìn cô đăm đăm và mặt cô bắt đầu nhột nhạt vì ánh nhìn quá lâu của anh. "Thế hôm nay Sam có ở cùng anh không?"
Ivan trợn mắt. "Tôi hy vọng là không. Đối với một đứa trẻ mới chỉ sáu tuổi thì nó ngáy thật là khiếp."
Elizabeth cười. "Chẳng có gì gọi là chỉ về chuyện s..." Cô ngăn mình lại và nuốt thêm ít cà phê nữa.
Anh nhướng mày. "Cô nói sao?"
"Không có gì," cô lẩm bẩm. Trong khi Ivan quan sát quanh phòng thì Elizabeth lại nhìn trộm anh lần nữa. Cô không thể đoán được anh bao nhiêu tuổi. Anh cao lớn và rắn chắc, nam tính nhưng vẫn còn nét đáng yêu trẻ con. Anh làm cô lúng túng. Cô quyết định hỏi thẳng anh.
"Ivan, có một chuyện khiến tôi hơi bối rối." Cô hít thở trước khi hỏi.
"Đừng thế. Đừng bao giờ bối rối."
Elizabeth thấy mình cùng lúc vừa nhíu mày vừa mỉm cười. Thậm chí khuôn mặt cô cũng lúng túng bởi câu nói này của anh. "Được rồi," cô nói chậm rãi, "anh có phiền không nếu tôi hỏi anh bao nhiêu tuổi?"
"Không," anh vui vẻ. "Tôi không phiền chút nào đâu."
Yên lặng.
"Thế nào?"
"Thế nào cái gì?"
"Anh bao nhiêu tuổi?"
Ivan mỉm cười. "Hãy nói thế này nhé, có người bảo tôi là tôi ở tầm tuổi như cô ấy."
Elizabeth cười to. Cô cũng đã nghĩ như vậy. Rõ ràng Ivan không tha bất kỳ câu nhận xét thiếu tinh tế nào của Luke.
"Tuy nhiên bọn trẻ giúp cô trẻ lâu đấy, Elizabeth ạ." Giọng anh trở nên nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm suy tư. "Nghề của tôi là chăm sóc trẻ con, giúp chúng và ở bên cạnh chúng."
"Anh là nhân viên chăm sóc à?" Elizabeth hỏi.
Ivan suy nghĩ. "Cô có thể gọi tôi là nhân viên chăm sóc trẻ, một người bạn thân chuyên nghiệp, hướng dẫn viên..." Anh đưa tay ra trước và nhún vai. "Trẻ em là những người hiểu chính xác nhất chuyện gì xảy ra trong thế giới này, cô biết đấy. Chúng nhìn thấy nhiều hơn người lớn, tin nhiều hơn, là những người thành thực và luôn luôn, luôn luôn cho bạn biết bạn đang đứng ở đâu."
Elizabeth gật đầu đồng tình. Rõ ràng anh yêu công việc của mình - làm cha và làm nhân viên chăm sóc trẻ.
"Cô biết đấy, thật là thú vị," anh lại ngả người về phía trước, "trẻ em tiếp thu nhiều và nhanh hơn so với người lớn. Cô có biết tại sao không?"
Elizabeth cho là có cách giải thích khoa học nào đó về vấn đề này nhưng cô lắc đầu.
"Bởi vì chúng sẵn sàng tiếp thu cái mới. Vì chúng muốn biết và muốn học. Người lớn," anh lắc đầu buồn bã, "nghĩ rằng họ đã biết tất cả. Họ lớn lên và lãng quên quá dễ dàng, thay vì để đầu óc sẵn sàng tiếp thu cái mới và phát triển thì họ lại lựa chọn cái để tin và không tin. Cô không thể lựa chọn những thứ kiểu như thế: hoặc tin hoặc không tin. Vì vậy sự tiếp thu của họ chậm hơn. Họ đa nghi hơn, họ đánh mất niềm tin và chỉ muốn biết những thứ phục vụ cho cuộc sống hàng ngày của họ. Họ không quan tâm đến những thứ thêm thắt. Nhưng Elizabeth ạ," anh nói, giọng chỉ còn là một thời thì thầm thành tiếng, đôi mắt mở to lấp lánh, và Elizabeth rùng mình, tay nổi da gà. Cô có cảm giác như anh đang chia sẻ cùng cô bí mật lớn nhất thế giới. Cô xích đầu lại gần hơn. "Chính những thứ thêm thắt ấy đã hình thành nên cuộc sống."
"Nó hình thành nên cuộc sống gì?" Cô thầm thì.
Anh mỉm cười. "Nó hình thành nên cuộc sống."
Elizabeth nuốt cục nghẹn trong họng. "Thế thôi à?"
Ivan mỉm cười. "Cô nói thế thôi à nghĩa là sao? Cô có thể nhận được gì nhiều hơn cuộc sống, cô có thể đòi hỏi gì nhiều hơn cuộc sống chứ? Đó là món quà. Cuộc sống là tất cả, và chừng nào cô còn chưa tin thì chừng đó cô vẫn chưa sống một cách trọn vẹn."
"Tin vào cái gì?"
Ivan đảo mắt và mỉm cười. "Ôi, Elizabeth, rồi cô sẽ hiểu thôi."
Elizabeth muốn những thứ thêm thắt mà anh nói. Cô muốn sự lấp lánh và sối động của cuộc sống, cô muốn thả bóng bay trên cánh đồng lúa mạch và chất bánh nướng nhỏ màu hồng khắp phòng. Nước mắt cô lại dâng lên và tim cô đập thình thịch khi nghĩ đến việc mình sẽ khóc trước mặt anh. Cô không cần phải lo lắng nữa vì anh đã chầm chậm đứng lên.
"Elizabeth," anh dịu dàng nói, "kết thúc ở đây thôi, tôi phải đi rồi. Tôi rất vui được nói chuyện cùng cô." Anh chìa tay ra.
Khi Elizabeth đưa tay chạm vào làn da mềm mại của anh, anh dịu dàng nắm lấy và lắc lên lắc xuống như bị thôi miên. Co không nói nên lời vì cổ họng đã nghẹn lại.
"Chúc may mắn trong cuộc họp ngày mai," anh mỉm cười động viên, rồi rời phòng khách. Luke đóng cửa lại, hét to hết cỡ, "Chào Sam nhé!", cười ầm lên, sau đó bước thình thịch lên cầu thang.
Đêm đó Elizabeth nằm trên giường, đầu nóng hầm hập, mũi ngạt, đôi mắt đau nhức vì khóc nhiều. Cô ôm chặt lấy gối và rúc vào chiếc chăn lông vịt. Tấm rèm để mở cho phép ánh trăng chiếu vào tạo thành một vệt sáng xanh bạc trong phòng. Cô nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ lên chính vầng trăng cô từng ngắm khi còn là một đứa trẻ, lên chính những vì sao cô đã vừa ngắm vừa ước ao, và một ý nghĩ chợt lóe lên.
Cô không hề đả động về cuộc họp ngày mai với Ivan.