Chương : 15
Elizabeth nhấc hành lý ra khỏi cốp xe taxi và kéo vào khu vực ra máy bay của sân bay Farranfore. Cô thở phào nhẹ nhõm. Giờ đây cô thực sự cảm thấy mình đang về nhà. Chỉ sau một tháng sống ở New York cô đã cảm thấy mình hòa hợp với nơi đó hơn ở Baile na gCroíthe rất nhiều. Cô bắt đầu kết bạn; và quan trọng hơn, cô bắt đầu muốn kết bạn.
“Ít ra máy bay cũng đúng giờ,” Mark nói, nhập vào đoàn người thưa thớt trước quầy đăng ký.
Elizabeth mỉm cười và áp trán vào ngực anh. “Em cần một kỳ nghỉ nữa để hồi phục lại sau kỳ nghỉ này,” cô đùa với vẻ mệt mỏi.
Mark cười tủm tỉm, hôn lên đỉnh đầu cô và lùa tay vào mái tóc sẫm màu của cô. “Em gọi việc về thăm hai gia đình của chúng ta là đi nghỉ à?” Anh cười. “Khi nào về chúng ta sẽ đi Hawaii nhé.”
Elizabeth nhấc đầu dậy và nhướng mày. “Tất nhiên rồi, Mark ạ, em chỉ cần anh nói với ông sếp em điều đó thôi. Anh biết em phải quay lại dự án đó ngay rồi còn gì.”
Mark quan sát khuôn mặt dứt khoát của cô. “Lẽ ra em nên đi một mình thôi.”
Elizabeth nhướng mắt và lại tựa trán vào ngực anh. “Không phải lại lần này nữa chứ.” Giọng cô nghẹt lại trong chiếc áo khoác có mũ của anh.
“Nghe này.” Anh lấy ngón trỏ nâng cằm cô lên. “Em làm việc hàng giờ liền ngoài trời, chẳng mấy khi nghỉ ngơi thư giãn. Vì cái gì chứ?”
Cô mở miệng định trả lời.
“Vì cái gì chứ?” Anh nhắc lại, ngắt lời cô.
Một lần nữa khi cô mở miệng để trả lời anh cắt ngang. “Thôi được rồi, trông em miễn cưỡng trả lời thế nào kìa,” anh cười mỉm, “anh sẽ nói cho em biết vì cái gì nhé. Vì người khác. Để họ được hưởng toàn bộ thành quả đó. Em làm mọi công việc, họ hưởng mọi thành quả.”
“Xin lỗi anh,” Elizabeth toan cười, “anh biết rõ công việc đó mang lại thu nhập rất cao cho em, và với tốc độ của em như thế này thì chỉ giờ này năm sau – nghĩa là nếu chúng ta quyết định sống ở New York – em sẽ đủ tiền cho cái nhà chúng ta đã thấy.”
“Elizabeth yêu dấu của anh,” Mark ngắt lời, “với tốc độ của em thì giờ này năm sau ngôi nhà đó đã bị bán và thay vào đó là một tòa nhà chọc trời hoặc một quán bar cực kỳ sành điệu không bán rượu hay một nhà hàng không phục vụ thức ăn “chỉ để khác người”, anh lấy ngón tay để diễn tả dấu ngoặc kép, làm Elizabeth phá lên cười, “mà chắc chắn em sẽ sơn màu trắng, lắp đèn huỳnh quang trên sàn và không mua đồ đạc gì hết để tránh làm bừa nhà,” anh trêu. “Và người khác sẽ hưởng mọi thành quả.” Anh nhìn cô giả vờ khó chịu. “Thử tưởng tượng xem. Đó là tấm vải vẽ trống trơn của em, không phải của bất kỳ người nào khác, và người ta không được tách nó khỏi em. Anh muốn được đưa bạn bè chúng ta đến đó và nói rằng, “Trông này mọi người, Elizabeth đã làm đấy. Cô ấy phải mất ba tháng đấy, tất cả chỉ có tường trắng và không bàn không ghế nhưng tôi tự hào về cô ấy. Cô ấy làm tốt đấy chứ?”
Elizabeth ôm bụng để không cười to. “Em sẽ không bao giờ để người ta phá cái nhà đó đi đâu. Dù sao đi nữa, công việc đó cũng giúp em kiếm được khối tiền,” cô giải thích.
“Đây là lần thứ hai em nhắc đến tiền. Chúng ta đang sống tốt mà. Em cần nhiều tiền đến thế để làm gì?” Mark hỏi.
“Cho lúc thiếu thốn,” Elizabeth nói, tiếng cười tắt ngấm và nụ cười của cô nhạt dần khi nghĩ đến Saoirse và cha cô. Đúng là cho lúc thiếu thốn.
“Vậy thì chúng ta không nên sống ở đây nữa,” Mark nói, không để ý vẻ mặt cô và nhìn ra ngoài cửa sổ, “nếu không em sẽ phá sản thôi.”
Elizabeth nhìn ra khung trời ẩm ướt ngoài cửa sổ và không thể không nghĩ rằng tuần vừa rồi là một sự phí phạm thời gian. Cô không trông đợi cả một ủy ban chào mừng với cờ hoa biểu ngữ treo ở cửa hàng cửa hiệu, nhưng dường như cả Saoirse lẫn cha cô đều không mảy may quan tâm tới việc cô có ở nhà hay không hoặc cô làm gì lúc xa nhà. Nhưng cô không quay lại để chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống mới ở New York; cô quay lại để xem họ sống có ổn không.
Cha cô vẫn không thèm nói với cô về việc cô đi khỏi nhà và bỏ rơi ông. Làm việc mỗi lần vài tháng ở những tỉnh hạt khác nhau như trước kia được xem như một tội lỗi ghê gớm, còn rời khỏi hẳn đất nước như bây giờ thì là tội lỗi lớn nhất trong mọi tội lỗi. Trước khi đi Elizabeth đã sắp xếp để đảm bảo cả hai cha con đều được chăm sóc. Trước sự thất vọng tột cùng của cô, năm ngoái Saoirse đã bỏ học và Elizabeth phải thu xếp cho em công việc thứ tám trong vòng hai tháng, xếp hàng hóa trong siêu thị địa phương. Cô cũng nhờ một người hàng xóm chở Saoirse đi Killarney hai lần một tháng để gặp nhân viên tư vấn. Đối với Elizabeth, hoạt động đó còn quan trọng hơn công việc và cô biết Saoirse đồng ý chỉ vì nó cho cô ta cơ hội được sổ lồng mỗi tháng hai lần. Trong trường hợp gần như không thể xảy ra là Saoirse muốn nói chuyện về cảm xúc của mình, thì ít nhất cũng có ai ở đó để lắng nghe.
Cũng không hề thấy bóng dáng của người giúp việc mà Elizabeth thuê để chăm sóc cha cô. Ngôi nhà là một đống hỗn độn bụi bặm, hôi hám, ẩm ướt, và sau hai ngày cọ rửa thì Elizabeth đầu hàng, nhận ra rằng bao nhiêu chất tẩy rửa cũng không thể lấy lại sự bóng bẩy cho ngôi nhà. Khi mẹ cô đi, bà đã mang theo sự lấp lánh của nó.
Saoirse đã dọn khỏi căn nhà gỗ và chuyển đến sống chung với một nhóm người xa lạ cô ta gặp khi đi cắm trại nhân một liên hoan âm nhạc. Có vẻ như tất cả những gì họ làm là ngồi thành vòng tròn cạnh tòa tháp cổ gần thị trấn, nằm trên bãi cỏ, râu tóc dài thượt, bập bùng guitar và hát những bài về tự tử.
Trong suốt thời gian lưu lại đó, Elizabeth chỉ gặp được em gái hai lần. Cuộc gặp đầu tiên rất chớp nhoáng. Ngày Elizabeth về, cô nhận được một cú điện thoại từ cửa hàng quần áo nữ duy nhất ở Baile na gCroíthe. Họ đang giữ Saoirse vì bắt quả tang cô ta ăn trộm mấy cái áo phông. Elizabeth đã tới đó, xin lỗi rối rít, trả tiền áo và hai chị em vừa bước ra khỏi cửa thì Saoirse đã biến lên đồi. Lần gặp thứ hai cũng chỉ đủ dài để Elizabeth có thể cho Saoirse vay một ít tiền và hẹn gặp cô em vào bữa trưa ngày hôm sau, bữa trưa mà Elizabeth phải ăn một mình. Ít nhất cô cũng mừng khi thấy Saoirse cuối cùng đã tăng cân một chút. Mặt cô ta đầy đặn hơn và quần áo không lùng thùng như trước nữa. Có lẽ sống một mình lại tốt cho nó.
Tháng Mười một ở Baile na gCroíthe thật cô đơn. Những cư dân trẻ tuổi đều đi học, khách du lịch thì ở nhà hoặc đi chơi ở những vùng nóng hơn, cửa hàng cửa hiệu im ắng vắng tanh, một số đã đóng cửa, số còn lại đang vất vả xoay xở. Ngôi làng trở nên xám xịt, lạnh lẽo và ảm đạm, những bông hoa vẫn chưa nở để làm rạng rỡ đường phố. Giống như một thị trấn bị ma ám. Nhưng Elizabeth mừng là cô đã trở lại. Gia đình nhỏ của cô có thể không vui mừng dù cô có trở về hay không, nhưng cô biết chắc chắn mình sẽ không thể sống cuộc đời mình nếu vẫn lo lắng cho họ.
Mark và Elizabeth đã di chuyển lên đầu hàng. Trước họ chỉ còn một người và sau đó họ sẽ tự do. Tự do bắt chuyến bay tới Dublin để từ đó đi New York.
Điện thoại của Elizabeth reo và dạ dày cô nôn nao theo bản năng.
Mark khoát tay. “Đừng trả lời.”
Elizabeth lôi điện thoại ra khỏi túi và nhìn số gọi tới.
“Đừng trả lời, Elizabeth.” Giọng anh điềm tĩnh và nghiêm nghị.
“Số ở Ailen.” Elizabeth cắn môi.
“Đừng,” anh nói dịu dàng.
“Nhưng có thể có chuyện gì…” Tiếng chuông ngừng.
Mark mỉm cười, có vẻ nhẹ nhõm. “Tốt lắm.”
Elizabeth mỉm cười yếu ớt và Mark lại quay về phía bàn đăng ký. Anh tiến một bước lại gần cái bàn và đúng lúc đó điện thoại của cô lại reo.
Vẫn số đó.
Mark đang nói chuyện với người phụ nữ ngồi ở bàn, cười nói duyên dáng như mọi khi. Elizabeth bóp chặt chiếc điện thoại trong tay và ngó trân trân vào số điện thoại trên màn hình cho đến khi nó biến mất và tiếng chuông lại ngừng.
Nó kêu bíp, báo có tin thoại.
“Elizabeth, chị ấy cần hộ chiếu của em.” Mark quay người lại. Mặt anh sa sầm.
“Em chỉ kiểm tra tin nhắn thôi,” Elizabeth nói nhanh và lục túi lấy hộ chiếu, điện thoại áp vào tai.
“Chào Elizabeth, tôi là Mary Flaherty gọi từ khoa sản bệnh viện Killarney. Em chị, Saoirse, đã được đưa tới đây trong cơn đau đẻ. Sớm hơn một tháng so với dự định, chị biết đấy, vì Saoirse muốn chúng tôi gọi điện thông báo cho chị phòng trường hợp chị muốn ở đây với cô ấy….” Elizabeth không nghe được phần còn lại. Cô đứng chết lặng tại chỗ. Đau đẻ? Saoirse ư? Thậm chí nó còn chưa có mang kia mà? Cô nghe lại tin nhắn, nghĩ rằng có thể người ta gọi nhầm số, không để ý đến Mark đang giục đưa hộ chiếu.
“Elizabeth,” Mark nói to, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, “hộ chiếu của em. Em đang bắt mọi người phải chờ đấy.”
Elizabeth quay xung quanh và được chào đón bởi một dãy những khuôn mặt cáu kỉnh.
“Xin lỗi,” cô thầm thì, toàn thân run lên, choáng váng.
“Có chuyện gì thế?” Mark nói, sự cáu giận nguôi đi nhường chỗ cho nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Xin lỗi,” nhân viên đăng ký gọi. “Cô có lên chuyến bay này không?” Cô ta hỏi với vẻ lịch sự hết mức có thể.
“À,” Elizabeth dụi mắt bối rối, hết nhìn tấm vé đã xuất của Mark trên quầy lại nhìn mặt anh. “Không, không, tôi không thể.” Cô lùi lại bước ra khỏi hàng. “Xin lỗi.” Cô quay về phía mấy người trong hàng đang nhìn cô với nét mặt đã dịu lại. “Rất xin lỗi.” Cô nhìn Mark đang đứng trong hàng, trông có vẻ vô cùng… vô cùng thất vọng. Không thất vọng vì cô không đi mà thất vọng về cô.
“Thưa ngài,” người phụ nữ gọi, đưa cho anh tấm vé.
Anh đón lấy nó một cách lơ đãng và chậm chạp bước ra khỏi hàng. “Có chuyện gì thế?”
“Là Saoirse,” Elizabeth yếu ớt nói, cổ nghẹn lại. “Nó đang ở trong bệnh viện.”
“Lại uống rượu nhiều quá à?” Sự lo lắng lập tức biến mất trong giọng nói của Mark.
Elizabeth suy nghĩ rất lung câu trả lời, rồi sự tủi hổ vì không biết Saoirse đang mang bầu thúc ép cô nói dối. “Vâng, em nghĩ thế. Em không chắc lắm.” Cô lắc đầu cố gắng gạt những suy nghĩ của mình sang một bên.
Vai Mark giãn ra. “Nghe này, có lẽ nó lại chỉ bị đau dạ dày thôi. Chẳng có gì mới đâu, Elizabeth. Em làm thủ tục đăng ký đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện này ở quần cà phê.”
Elizabeth lắc đầu. “Không, không được, Mark ạ. Em phải đi đây.” Giọng cô run rẩy.
“Elizabeth, có thể là chẳng có gì hết,” anh cười. “Mỗi năm em nhận được bao nhiêu cú điện thoại như thế này và lúc nào cũng chỉ là một chuyện thôi.”
“Có thể có chuyện gì đó Mark ạ.” Chuyện gì đó mà đáng lẽ một người chị tỉnh táo phải biết, phải nhận ra.
Tay Mark trượt khỏi khuôn mặt cô. “Đừng để nó làm điều này với em chứ.”
“Làm điều gì?”
“Đừng để nó bắt em phải chọn giữa cuộc sống của nó và cuộc sống của em.”
“Đừng có lố bịch như thế, Mark, nó là em gái em, nó là cuộc sống của em. Em phải để ý đến nó.”
“Ngay cả khi nó chẳng bao giờ để ý đến em phải không? Ngay cả khi nó không mảy may quan tâm liệu em có ở đây vì nó hay không đúng không?”
Câu nói giống như một cú đấm giáng vào bụng cô.
“Không, em đã có anh chăm nom rồi.” Cô cố gắng làm nhẹ bớt ưu phiền, cố gắng khiến người khác vui như mọi khi.
“Nhưng anh không thể nếu em không để anh làm việc đó.” Mắt anh sẫm lại vì tổn thương và giận dữ.
“Mark,” Elizabeth cố gắng cười nhưng không làm được, “em hứa em sẽ lên chuyến bay sớm nhất có thể. Em cần biết đã xảy ra chuyện gì. Anh hãy thử nghĩ xem. Nếu đây là em gái anh thì anh đã ra khỏi cái sân bay này từ lâu rồi, anh sẽ ở bên cô ấy khi chúng ta đang nói chuyện và không mảy may nghĩ là cần cuộc đối thoại ngu ngốc này.”
“Vậy thì em còn đứng đây làm gì?” Anh lạnh lùng nói.
Sự giận dữ và nước mắt ngay lập tức trào dâng trong Elizabeth. Cô nhấc vali lên và bước đi. Rời khỏi sân bay và lao tới bệnh viện.
Cô trở lại New York như đã hứa với anh. Cô bay sau anh hai ngày, thu dọn vật dụng của cô trong căn hộ của hai người, nộp đơn xin thôi việc và trở về Baile na gCroíthe mang theo trong tim một nỗi đau nhức nhối tới nỗi cô gần như không thở được.
“Ít ra máy bay cũng đúng giờ,” Mark nói, nhập vào đoàn người thưa thớt trước quầy đăng ký.
Elizabeth mỉm cười và áp trán vào ngực anh. “Em cần một kỳ nghỉ nữa để hồi phục lại sau kỳ nghỉ này,” cô đùa với vẻ mệt mỏi.
Mark cười tủm tỉm, hôn lên đỉnh đầu cô và lùa tay vào mái tóc sẫm màu của cô. “Em gọi việc về thăm hai gia đình của chúng ta là đi nghỉ à?” Anh cười. “Khi nào về chúng ta sẽ đi Hawaii nhé.”
Elizabeth nhấc đầu dậy và nhướng mày. “Tất nhiên rồi, Mark ạ, em chỉ cần anh nói với ông sếp em điều đó thôi. Anh biết em phải quay lại dự án đó ngay rồi còn gì.”
Mark quan sát khuôn mặt dứt khoát của cô. “Lẽ ra em nên đi một mình thôi.”
Elizabeth nhướng mắt và lại tựa trán vào ngực anh. “Không phải lại lần này nữa chứ.” Giọng cô nghẹt lại trong chiếc áo khoác có mũ của anh.
“Nghe này.” Anh lấy ngón trỏ nâng cằm cô lên. “Em làm việc hàng giờ liền ngoài trời, chẳng mấy khi nghỉ ngơi thư giãn. Vì cái gì chứ?”
Cô mở miệng định trả lời.
“Vì cái gì chứ?” Anh nhắc lại, ngắt lời cô.
Một lần nữa khi cô mở miệng để trả lời anh cắt ngang. “Thôi được rồi, trông em miễn cưỡng trả lời thế nào kìa,” anh cười mỉm, “anh sẽ nói cho em biết vì cái gì nhé. Vì người khác. Để họ được hưởng toàn bộ thành quả đó. Em làm mọi công việc, họ hưởng mọi thành quả.”
“Xin lỗi anh,” Elizabeth toan cười, “anh biết rõ công việc đó mang lại thu nhập rất cao cho em, và với tốc độ của em như thế này thì chỉ giờ này năm sau – nghĩa là nếu chúng ta quyết định sống ở New York – em sẽ đủ tiền cho cái nhà chúng ta đã thấy.”
“Elizabeth yêu dấu của anh,” Mark ngắt lời, “với tốc độ của em thì giờ này năm sau ngôi nhà đó đã bị bán và thay vào đó là một tòa nhà chọc trời hoặc một quán bar cực kỳ sành điệu không bán rượu hay một nhà hàng không phục vụ thức ăn “chỉ để khác người”, anh lấy ngón tay để diễn tả dấu ngoặc kép, làm Elizabeth phá lên cười, “mà chắc chắn em sẽ sơn màu trắng, lắp đèn huỳnh quang trên sàn và không mua đồ đạc gì hết để tránh làm bừa nhà,” anh trêu. “Và người khác sẽ hưởng mọi thành quả.” Anh nhìn cô giả vờ khó chịu. “Thử tưởng tượng xem. Đó là tấm vải vẽ trống trơn của em, không phải của bất kỳ người nào khác, và người ta không được tách nó khỏi em. Anh muốn được đưa bạn bè chúng ta đến đó và nói rằng, “Trông này mọi người, Elizabeth đã làm đấy. Cô ấy phải mất ba tháng đấy, tất cả chỉ có tường trắng và không bàn không ghế nhưng tôi tự hào về cô ấy. Cô ấy làm tốt đấy chứ?”
Elizabeth ôm bụng để không cười to. “Em sẽ không bao giờ để người ta phá cái nhà đó đi đâu. Dù sao đi nữa, công việc đó cũng giúp em kiếm được khối tiền,” cô giải thích.
“Đây là lần thứ hai em nhắc đến tiền. Chúng ta đang sống tốt mà. Em cần nhiều tiền đến thế để làm gì?” Mark hỏi.
“Cho lúc thiếu thốn,” Elizabeth nói, tiếng cười tắt ngấm và nụ cười của cô nhạt dần khi nghĩ đến Saoirse và cha cô. Đúng là cho lúc thiếu thốn.
“Vậy thì chúng ta không nên sống ở đây nữa,” Mark nói, không để ý vẻ mặt cô và nhìn ra ngoài cửa sổ, “nếu không em sẽ phá sản thôi.”
Elizabeth nhìn ra khung trời ẩm ướt ngoài cửa sổ và không thể không nghĩ rằng tuần vừa rồi là một sự phí phạm thời gian. Cô không trông đợi cả một ủy ban chào mừng với cờ hoa biểu ngữ treo ở cửa hàng cửa hiệu, nhưng dường như cả Saoirse lẫn cha cô đều không mảy may quan tâm tới việc cô có ở nhà hay không hoặc cô làm gì lúc xa nhà. Nhưng cô không quay lại để chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống mới ở New York; cô quay lại để xem họ sống có ổn không.
Cha cô vẫn không thèm nói với cô về việc cô đi khỏi nhà và bỏ rơi ông. Làm việc mỗi lần vài tháng ở những tỉnh hạt khác nhau như trước kia được xem như một tội lỗi ghê gớm, còn rời khỏi hẳn đất nước như bây giờ thì là tội lỗi lớn nhất trong mọi tội lỗi. Trước khi đi Elizabeth đã sắp xếp để đảm bảo cả hai cha con đều được chăm sóc. Trước sự thất vọng tột cùng của cô, năm ngoái Saoirse đã bỏ học và Elizabeth phải thu xếp cho em công việc thứ tám trong vòng hai tháng, xếp hàng hóa trong siêu thị địa phương. Cô cũng nhờ một người hàng xóm chở Saoirse đi Killarney hai lần một tháng để gặp nhân viên tư vấn. Đối với Elizabeth, hoạt động đó còn quan trọng hơn công việc và cô biết Saoirse đồng ý chỉ vì nó cho cô ta cơ hội được sổ lồng mỗi tháng hai lần. Trong trường hợp gần như không thể xảy ra là Saoirse muốn nói chuyện về cảm xúc của mình, thì ít nhất cũng có ai ở đó để lắng nghe.
Cũng không hề thấy bóng dáng của người giúp việc mà Elizabeth thuê để chăm sóc cha cô. Ngôi nhà là một đống hỗn độn bụi bặm, hôi hám, ẩm ướt, và sau hai ngày cọ rửa thì Elizabeth đầu hàng, nhận ra rằng bao nhiêu chất tẩy rửa cũng không thể lấy lại sự bóng bẩy cho ngôi nhà. Khi mẹ cô đi, bà đã mang theo sự lấp lánh của nó.
Saoirse đã dọn khỏi căn nhà gỗ và chuyển đến sống chung với một nhóm người xa lạ cô ta gặp khi đi cắm trại nhân một liên hoan âm nhạc. Có vẻ như tất cả những gì họ làm là ngồi thành vòng tròn cạnh tòa tháp cổ gần thị trấn, nằm trên bãi cỏ, râu tóc dài thượt, bập bùng guitar và hát những bài về tự tử.
Trong suốt thời gian lưu lại đó, Elizabeth chỉ gặp được em gái hai lần. Cuộc gặp đầu tiên rất chớp nhoáng. Ngày Elizabeth về, cô nhận được một cú điện thoại từ cửa hàng quần áo nữ duy nhất ở Baile na gCroíthe. Họ đang giữ Saoirse vì bắt quả tang cô ta ăn trộm mấy cái áo phông. Elizabeth đã tới đó, xin lỗi rối rít, trả tiền áo và hai chị em vừa bước ra khỏi cửa thì Saoirse đã biến lên đồi. Lần gặp thứ hai cũng chỉ đủ dài để Elizabeth có thể cho Saoirse vay một ít tiền và hẹn gặp cô em vào bữa trưa ngày hôm sau, bữa trưa mà Elizabeth phải ăn một mình. Ít nhất cô cũng mừng khi thấy Saoirse cuối cùng đã tăng cân một chút. Mặt cô ta đầy đặn hơn và quần áo không lùng thùng như trước nữa. Có lẽ sống một mình lại tốt cho nó.
Tháng Mười một ở Baile na gCroíthe thật cô đơn. Những cư dân trẻ tuổi đều đi học, khách du lịch thì ở nhà hoặc đi chơi ở những vùng nóng hơn, cửa hàng cửa hiệu im ắng vắng tanh, một số đã đóng cửa, số còn lại đang vất vả xoay xở. Ngôi làng trở nên xám xịt, lạnh lẽo và ảm đạm, những bông hoa vẫn chưa nở để làm rạng rỡ đường phố. Giống như một thị trấn bị ma ám. Nhưng Elizabeth mừng là cô đã trở lại. Gia đình nhỏ của cô có thể không vui mừng dù cô có trở về hay không, nhưng cô biết chắc chắn mình sẽ không thể sống cuộc đời mình nếu vẫn lo lắng cho họ.
Mark và Elizabeth đã di chuyển lên đầu hàng. Trước họ chỉ còn một người và sau đó họ sẽ tự do. Tự do bắt chuyến bay tới Dublin để từ đó đi New York.
Điện thoại của Elizabeth reo và dạ dày cô nôn nao theo bản năng.
Mark khoát tay. “Đừng trả lời.”
Elizabeth lôi điện thoại ra khỏi túi và nhìn số gọi tới.
“Đừng trả lời, Elizabeth.” Giọng anh điềm tĩnh và nghiêm nghị.
“Số ở Ailen.” Elizabeth cắn môi.
“Đừng,” anh nói dịu dàng.
“Nhưng có thể có chuyện gì…” Tiếng chuông ngừng.
Mark mỉm cười, có vẻ nhẹ nhõm. “Tốt lắm.”
Elizabeth mỉm cười yếu ớt và Mark lại quay về phía bàn đăng ký. Anh tiến một bước lại gần cái bàn và đúng lúc đó điện thoại của cô lại reo.
Vẫn số đó.
Mark đang nói chuyện với người phụ nữ ngồi ở bàn, cười nói duyên dáng như mọi khi. Elizabeth bóp chặt chiếc điện thoại trong tay và ngó trân trân vào số điện thoại trên màn hình cho đến khi nó biến mất và tiếng chuông lại ngừng.
Nó kêu bíp, báo có tin thoại.
“Elizabeth, chị ấy cần hộ chiếu của em.” Mark quay người lại. Mặt anh sa sầm.
“Em chỉ kiểm tra tin nhắn thôi,” Elizabeth nói nhanh và lục túi lấy hộ chiếu, điện thoại áp vào tai.
“Chào Elizabeth, tôi là Mary Flaherty gọi từ khoa sản bệnh viện Killarney. Em chị, Saoirse, đã được đưa tới đây trong cơn đau đẻ. Sớm hơn một tháng so với dự định, chị biết đấy, vì Saoirse muốn chúng tôi gọi điện thông báo cho chị phòng trường hợp chị muốn ở đây với cô ấy….” Elizabeth không nghe được phần còn lại. Cô đứng chết lặng tại chỗ. Đau đẻ? Saoirse ư? Thậm chí nó còn chưa có mang kia mà? Cô nghe lại tin nhắn, nghĩ rằng có thể người ta gọi nhầm số, không để ý đến Mark đang giục đưa hộ chiếu.
“Elizabeth,” Mark nói to, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, “hộ chiếu của em. Em đang bắt mọi người phải chờ đấy.”
Elizabeth quay xung quanh và được chào đón bởi một dãy những khuôn mặt cáu kỉnh.
“Xin lỗi,” cô thầm thì, toàn thân run lên, choáng váng.
“Có chuyện gì thế?” Mark nói, sự cáu giận nguôi đi nhường chỗ cho nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Xin lỗi,” nhân viên đăng ký gọi. “Cô có lên chuyến bay này không?” Cô ta hỏi với vẻ lịch sự hết mức có thể.
“À,” Elizabeth dụi mắt bối rối, hết nhìn tấm vé đã xuất của Mark trên quầy lại nhìn mặt anh. “Không, không, tôi không thể.” Cô lùi lại bước ra khỏi hàng. “Xin lỗi.” Cô quay về phía mấy người trong hàng đang nhìn cô với nét mặt đã dịu lại. “Rất xin lỗi.” Cô nhìn Mark đang đứng trong hàng, trông có vẻ vô cùng… vô cùng thất vọng. Không thất vọng vì cô không đi mà thất vọng về cô.
“Thưa ngài,” người phụ nữ gọi, đưa cho anh tấm vé.
Anh đón lấy nó một cách lơ đãng và chậm chạp bước ra khỏi hàng. “Có chuyện gì thế?”
“Là Saoirse,” Elizabeth yếu ớt nói, cổ nghẹn lại. “Nó đang ở trong bệnh viện.”
“Lại uống rượu nhiều quá à?” Sự lo lắng lập tức biến mất trong giọng nói của Mark.
Elizabeth suy nghĩ rất lung câu trả lời, rồi sự tủi hổ vì không biết Saoirse đang mang bầu thúc ép cô nói dối. “Vâng, em nghĩ thế. Em không chắc lắm.” Cô lắc đầu cố gắng gạt những suy nghĩ của mình sang một bên.
Vai Mark giãn ra. “Nghe này, có lẽ nó lại chỉ bị đau dạ dày thôi. Chẳng có gì mới đâu, Elizabeth. Em làm thủ tục đăng ký đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện này ở quần cà phê.”
Elizabeth lắc đầu. “Không, không được, Mark ạ. Em phải đi đây.” Giọng cô run rẩy.
“Elizabeth, có thể là chẳng có gì hết,” anh cười. “Mỗi năm em nhận được bao nhiêu cú điện thoại như thế này và lúc nào cũng chỉ là một chuyện thôi.”
“Có thể có chuyện gì đó Mark ạ.” Chuyện gì đó mà đáng lẽ một người chị tỉnh táo phải biết, phải nhận ra.
Tay Mark trượt khỏi khuôn mặt cô. “Đừng để nó làm điều này với em chứ.”
“Làm điều gì?”
“Đừng để nó bắt em phải chọn giữa cuộc sống của nó và cuộc sống của em.”
“Đừng có lố bịch như thế, Mark, nó là em gái em, nó là cuộc sống của em. Em phải để ý đến nó.”
“Ngay cả khi nó chẳng bao giờ để ý đến em phải không? Ngay cả khi nó không mảy may quan tâm liệu em có ở đây vì nó hay không đúng không?”
Câu nói giống như một cú đấm giáng vào bụng cô.
“Không, em đã có anh chăm nom rồi.” Cô cố gắng làm nhẹ bớt ưu phiền, cố gắng khiến người khác vui như mọi khi.
“Nhưng anh không thể nếu em không để anh làm việc đó.” Mắt anh sẫm lại vì tổn thương và giận dữ.
“Mark,” Elizabeth cố gắng cười nhưng không làm được, “em hứa em sẽ lên chuyến bay sớm nhất có thể. Em cần biết đã xảy ra chuyện gì. Anh hãy thử nghĩ xem. Nếu đây là em gái anh thì anh đã ra khỏi cái sân bay này từ lâu rồi, anh sẽ ở bên cô ấy khi chúng ta đang nói chuyện và không mảy may nghĩ là cần cuộc đối thoại ngu ngốc này.”
“Vậy thì em còn đứng đây làm gì?” Anh lạnh lùng nói.
Sự giận dữ và nước mắt ngay lập tức trào dâng trong Elizabeth. Cô nhấc vali lên và bước đi. Rời khỏi sân bay và lao tới bệnh viện.
Cô trở lại New York như đã hứa với anh. Cô bay sau anh hai ngày, thu dọn vật dụng của cô trong căn hộ của hai người, nộp đơn xin thôi việc và trở về Baile na gCroíthe mang theo trong tim một nỗi đau nhức nhối tới nỗi cô gần như không thở được.