Chương : 16
Elizabeth mười ba tuổi và đã bước vào những tuần đầu tiên tại trường trung học. Điều đó đồng nghĩa với việc cô phải đi xa thị trấn hơn để đến trường nên buổi sáng cô phải thức dậy và rời nhà sớm hơn tất cả những người khác, và vì lớp học kết thúc muộn hơn nên khi cô về nhà thì trời đã tối mịt. Cô dành rất ít thời gian cho cô bé Saoirse mười một tháng tuổi. Không như xe buýt của trường tiểu học, chiếc xe buýt của trường này thả cô ở đầu con đường trải dài chạy từ ngôi nhà gỗ, khiến cô phải đi bộ một mình tới cánh cửa ra vào nơi chẳng có ai đứng chào đón cô. Đang là mùa đông, những buổi sáng và buổi đêm sẫm tối phủ lên miền quê một tấm màn nhung màu đen. Elizabeth, lần thứ ba trong tuần, đi bộ trên đường trong mưa to gió lớn, chiếc váy đồng phục bay phần phật quanh chân cô trong khi chiếc cặp, nặng trĩu sách vở, đè lưng cô khom xuống.
Giờ cô đã ngồi bên bếp lửa, trong bộ pyjama, cố làm cho ấm người, một mắt nhìn vào bài tập về nhà, mắt kia để ý Saoirse đang bò trên sàn, vớ tất cả những gì mà đôi tay bụ bẫm của nó có thể chạm được nhét vào cái miệng chảy đầy nước dãi. Cha cô ở trong bếp hâm nóng món rau hầm tự chế. Đó là món rau hàng ngày của họ. Món cháo cho bữa sáng, món hầm cho bữa tối. Thỉnh thoảng họ cũng có một miếng thịt bò dày hoặc ít cá tươi cha cô bắt được trong ngày. Elizabeth rất thích những ngày đó.
Saoirse ê a một mình, huơ huơ tay và nhìn Elizabeth, tỏ vẻ thích thú khi thấy chị mình đã về nhà. Elizabeth mỉm cười và nựng nịu động viên em trước khi lại chúi đầu vào bài tập. Dùng chiếc ghế dài làm điểm tựa, Saoirse nâng người đứng trên hai chân như nó vẫn làm mấy tuần vừa qua. Nó chậm chạp bước sang một bên, đi tới đi lui trước khi quay về phía Elizabeth.
“Đi đi nào, Saoirse, em làm được mà,” Elizabeth đặt bút chì xuống, chăm chú quan sát đứa em. Cho tới giờ này nào Saoirse cũng cố đi ngang qua căn phòng để tới chỗ chị, nhưng luôn ngã phịch xuống giữa đường. Elizabeth đã quyết định sẽ có mặt bên cạnh khi cô em thực hiện được bước đột phá đó. Cô muốn hát và nhảy múa chúc mừng như mẹ cô sẽ làm nếu bà còn ở đây.
Saoirse thổi phì phì ra ngoài miệng, trên môi đầy bong bóng và nói bằng thứ ngôn ngữ kỳ bí riêng của mình.
“Phải rồi,” Elizabeth gật đầu, “đến chỗ Elizabeth nào.” Cô giơ tay ra.
Saoirse chậm chạp thả tay ra, và bắt đầu bước đi với vẻ quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt. Nó đi càng lúc càng xa trong khi Elizabeth nín thở, cố gắng không hét lên vui mừng vì sợ sẽ làm em cô dừng lại. Trên cả quãng đường Saoirse luôn nhìn chị. Elizabeth sẽ không bao giờ quên ánh mắt đó của cô em gái bé bỏng, không bao giờ quên được sự quyết tâm đó. Cuối cùng nó cũng tới được với Elizabeth và cô ôm em trong tay, nhảy quanh phòng, hôn nó đến ngạt thở trong khi Saoirse cười khinh khích và phun phì phì nhiều hơn.
“Cha, cha ơi!” Elizabeth gọi.
“Gì thế?” Ông hét lên cáu kỉnh.
“Ra đây cha, nhanh lên!” Elizabeth gọi, giúp Saoirse vỗ tay.
Brendan hiện ra trên ngưỡng cửa, nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Saoirse đi được rồi, cha ạ! Cha nhìn này, làm lại đi Saoirse; đi cho cha xem đi!” Cô đặt cô em lên sàn rồi cổ vũ nó lặp lại kỳ công đó.
Brendan nổi cáu, “Chúa ơi, ta cứ tưởng có gì quan trọng chứ. Tưởng là có gì xảy ra với hai đứa bây. Đừng làm phiền ta như thế nữa nghe chưa.” Ông quay lưng đi vào bếp.
Khi Saoirse ngước lên nhìn trong nỗ lực lần thứ hai để chứng tỏ cho gia đình thấy nó giỏi như thế nào và thấy cha đã không còn ở đó nữa, mặt nó xị xuống, rồi lại ngã phịch ra sau.
Ngày Luke biết đi Elizabeth đang ở chỗ làm. Edith gọi điện cho cô giữa buổi họp nên cô không thể nói chuyện được và chỉ biết tin khi đã về tới nhà. Giờ nghĩ tới chuyện đó, cô nhận ra mình đã hành xử giống hệt cha và, một lần nữa, cô căm ghét chính mình vì điều đó. Bây giờ khi đã trưởng thành, cô đã có thể hiểu được phản ứng của cha mình. Không phải cha cô không tự hào hay không quan tâm, mà đơn giản vì ông quá quan tâm. Đầu tiên chúng bước đi, và sau đó chúng bay mất.
Elizabeth suy nghĩ lạc quan rằng nếu cô đã giúp được em cô bước đi một lần, thì chắc chắn cô có thể giúp nó đứng dậy trên đôi chân của mình một lần nữa.
Elizabeth giật mình tỉnh giấc, cảm giác lạnh toát và đông cứng vì sợ hãi sau cơn ác mộng. Mặt trăng đã kết thúc sự biến hình của nó và tiếp tục di chuyển, nhường đường cho mặt trời. Mặt trời chăm chú nhìn Elizabeth với ánh mắt của người cha, để mắt tới cô khi cô ngủ. Ánh sáng xanh bàng bạc trải trên tấm ga giường đã được thay bằng những vệt sáng vàng nhạt. Bây giờ là 4h35 sáng, và Elizabeth ngay lập tức tỉnh giấc. Cô chống khuỷu tay ngồi dậy. Một nửa tấm chăn đang nằm trên sàn, một nửa được kẹp giữa chân. Cô đã ngủ một giấc chập chờn, các giấc mơ chồng chất tạo thành một màn sương nhạt nhòa kỳ quái gồm nhưng khuôn mặt, địa điểm và lời nói hỗn độn. Cô thấy mệt rã rời.
Nhìn quanh phòng, cô cảm thấy sự bực bội thấm vào cơ thể. Mặc dù hai ngày trước cô đã lau dọn ngôi nhà từ đầu đến chân cho đến khi nó sáng bóng lên, cô vẫn cảm thấy rất muốn làm lại hết. Đồ đạc để không đúng chỗ và cứ đập vào khóe mắt cô. Cô xoa mũi, khiến chúng bắt đầu ngứa ngáy không yên, và cô ném tấm ga trải giường đi.
Cô lập tức bắt tay dọn dẹp. Trên giường cô có tổng cộng mười hai chiếc gối chia thành sáu hàng, mỗi hàng hai chiếc gối cân đối hình chữ nhật có hình tròn ở mặt trước. Mỗi chiếc mỗi chất liệu, từ lông thỏ cho tới da lộn, với nhiều màu khác nhau, từ kem, be đến cà phê. Khi đã hài lòng với chiếc giường, cô kiểm tra để chắc chắn rằng tủ quần áo đã được treo đúng trật tự, màu tối ở bên trái rồi tới màu nhạt, mặc dù trong tủ của cô chẳng có mấy màu sắc. Quần áo hơi sáng một chút đã khiến cô cảm thấy như đi xuống phố dưới ánh đèn neon chói lòa. Cô hút bụi sàn, lau và đánh bóng gương, vuốt phẳng ba chiếc khăn tay nhỏ trong phòng tắm, mất mấy phút đê xếp cho các sọc thẳng tắp với nhau. Vòi nước đã sáng bóng nhưng cô vẫn tiếp tục kỳ cọ cật lực cho tới khi có thể nhìn thấy bóng mình trên phiến gạch. Đến 6h30 thì cô hoàn tất công việc trong phòng khách và phòng bếp và, cảm thấy mệt rã rời, cô mang theo tách cà phê ra ngồi ngoài vườn trong khi xem lại những mẫu thiết kế đã được chuẩn bị cho cuộc họp buổi sáng. Đêm qua cô đã ngủ tổng cộng ba tiếng.
Benjamin West đảo mắt nghiến răng tức tối trong lúc ông sếp của anh đi đi lại lại trong căn nhà di động và cất giọng nặng âm New York.
“Anh thấy đấy, Benji, tôi chỉ thấy….”
“Benjamin,” anh ngắt lời.
“… chán ngấy lên,” ông ta nói tiếp, không để ý tới lời anh, “khi phải nghe những thứ chết tiệt giống hệt nhau từ tất cả mọi người. Tất cả đám thiết kế ấy đều như nhau hết. Họ muốn cái này hiện đại, cái kia tối giản hóa. Thế đấy, nghệ thuật trang trí cái khỉ gì chứ, Benji!”
“Là…”
“Ý tôi là, cho tới giờ chúng ta đã tiếp xúc với bao nhiêu công ty rồi?” Ông ta không đi đi lại lại nữa và nhìn Benjamin.
Benjamin lật lật quyển sổ của anh, “Họ hả, tám, không kể người phụ nữ phải về sớm hôm thứ Sáu, Elizabeth…”
“Không quan trọng,” ông ta cắt lời anh, “cô ta cũng như những người còn lại thôi.” Ông ta phẩy tay và xoay người nhìn công trường bên ngoài cửa sổ. Bím tóc hoa râm đung đưa theo.
“Ờ, chúng ta sẽ gặp cô ấy trong nửa tiếng nữa,” Benjamin nói, kiểm tra đồng hồ.
“Hủy đi. Cô ta có nói gì chăng nữa tôi cũng không quan tâm. Cô ta cũng cứng nhắc như người khác thôi. Tôi với anh đã cùng làm bao nhiêu khách sạn rồi, Benji?”
Benjamin thở dài. “Là Benjamin và chúng ta đã cùng làm rất nhiều rồi, Vincent ạ.”
“Rất nhiều.” Ông ta gật đầu với chính mình. “Tôi cũng nghĩ như vậy. Và trong số đó bao nhiêu cái có quang cảnh đẹp như thế này?” Ông ta đưa tay chỉ cảnh đẹp ngoài cửa sổ. Benjamin xoay tròn chiếc ghế anh đang ngồi, lơ đễnh và khó có thể bắt mình để ý đến cái gì xa hơn tiếng ồn ào và cảnh ngổn ngang trên công trường. Họ đã chậm tiến độ rồi. Tất nhiên phong cảnh rất đẹp, nhưng anh muốn khi nhìn ra ngoài ô cửa sổ đó thì đã thấy một khách sạn đang tọa lạc, chứ không phải đồi núi nhấp nhô và những cái hồ. Tính đến giờ anh đã ở Ailen được hai tháng và theo kế hoạch thì khách sạn phải được hoàn thành trong tháng Tám, chỉ còn ba tháng nữa thôi. Sinh ra ở Haxton, Colorado nhưng sống ở New York, anh tưởng mình đã thoát khỏi cái cảm giác bị giam hãm mà chỉ một thị trấn nhỏ mới có thể mang lại. Rõ ràng là không.
“Sao?” Vincent châm một điếu thuốc và đang ngậm trong miệng.
“Quang cảnh đẹp thật,” Benjamin nói giọng chán nản.
“Một quang cảnh tuyệt vời ấy chứ, và tôi sẽ không để cho một tay thiết kế nội thất dở người nào đó bước vào đây và biến nó trở nên giống như những khách sạn thành phố mà chúng ta đã làm hàng triệu lần trước.”
“Thế ông tính sao hả Vincent?” Tất cả những gì Benjamin đã nghe trong vòng hai tháng vừa qua chỉ là những gì ông ta không muốn.
Vincent, trong bộ com lê màu xám bóng bẩy, đi lại phía chiếc cặp táp, lấy ra một tập tài liệu và đẩy về phía Benjamin. “Hãy xem những bài báo này đi. Đây là một cái mỏ vàng to sụ. Tôi muốn thứ mọi người muốn. Người ta không muốn một khách sạn loại thường thường bậc trung – nó cần phải lãng mạn, thú vị, nghệ thuật và chẳng có gì giống với cái thứ hiện đại nhạt nhẽo này. Nếu như người tiếp theo cũng bước vào đây với cái ý tưởng kinh tởm kiểu thế thì tôi sẽ tự thiết kế lấy cái thứ chết tiệt này.” Ông ta quay khuôn mặt đỏ gay về phía cửa sổ và rít một hơi thuốc.
Benjamin nhướng mắt nhìn màn kịch của Vincent.
“Tôi muốn một nghệ sĩ thực thụ,” ông ta tiếp, “một kẻ điên cuồng đầy đam mê. Một nhà sáng tạo tinh tường. Tôi đã chán ngấy những bộ com lê công sở nói về màu sơn giống như chúng là những biểu đồ tròn, những kẻ cả đời chưa từng cầm đến cái chổi sơn quét. Tôi muốn một Van Gogh trong thiết kế nội thất…”
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời ông.
“Ai đó?” Vincent nói cộc lốc, mặt vẫn đỏ vì bài diễn văn vừa rồi.
“Chắc là Elizabeth Egan đấy, cô ấy đến họp.”
“Tôi tưởng đã bảo anh hủy rồi cơ mà.”
Benjamin phớt lờ ông ta và ra mở cửa cho Elizabeth vào.
“Xin chào,” cô nói và bước vào phòng, theo sau là cô nàng tóc búi Poppy, lấm lem vết sơn và khệ nệ bê hàng chồng tài liệu đầy vải và mẫu thảm.
“Chào cô, tôi là Benjamin West, giám đốc dự án. Chúng ta đã gặp nhau hôm thứ Sáu.” Anh bắt tay Elizabeth.
“Vâng, tôi xin lỗi vì hôm đó phải về sớm,” cô trả lời rành rọt, không nhìn vào mắt anh. “Chuyện đó không thường xuyên xảy ra, tôi đảm bảo với anh.” Cô quay mặt về phía cô gái đang loay hoay đằng sau. “Đây là Poppy, trợ lý của tôi. Hy vọng các anh không phiền nếu cô ấy ngồi cùng chúng ta,” cô nói ngắn gọn.
Poppy vật lộn với đống tài liệu để bắt tay Benjamin, kết quả là làm cho vài cái rơi ầm xuống sàn.
“Ôi, chết tiệt,” cô kêu lên, và Elizabeth quay lại, mặt hầm hầm.
Benjamin bật cười. “Không sao đâu. Để tôi giúp cô.”
“Chào ông Taylor,” Elizabeth nói to, chìa tay ra bước sang phía bên kia phòng, “rất vui được gặp lại ông. Xin lỗi về cuộc họp hôm trước.”
Vincent rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn từ trên xuống dưới bộ com lê đen của cô trong lúc phì phèo điếu thuốc. Ông ta không bắt tay cô mà lại quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Benjamin giúp Poppy mang tài liệu để lên bàn và nói để xua tan không khí ngượng ngập trong phòng. “Chúng ta ngồi đi chứ nhỉ?”
Elizabeth, mặt đỏ bừng, từ từ hạ cánh tay xuống và quay mặt về phía bàn. Cô kêu lên thất thanh. “Ivan!”
Mặt Poppy nhăn lại và cô nhìn quanh phòng.
“Không sao đâu,” Benjamin nói với cô, “người ta thường xuyên nhầm tên tôi mà. Tôi là Benjamin, cô Egan ạ.”
“Ồ, không phải anh,” Elizabeth cười. “Tôi đang nói về người ngồi ở chiếc ghế cạnh anh cơ.” Cô đi về phía bàn. “Anh làm gì ở đây thế? Tôi không biết anh còn tham gia lĩnh vực khách sạn nữa đấy. Tôi tưởng anh làm việc với bọn trẻ chứ.”
Vincent nhướng mày, im lặng quan sát cô gật đầu và mỉm cười lịch sự. Ông phá lên cười, trận cười ha hả sảng khoái kết thúc bằng một tràng ho khan.
“Ông không sao chứ ông Taylor?” Elizabeth lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, cô Egan, tôi ổn mà. Hoàn toàn ổn. Rất mừng được gặp cô.” Ông ta chìa tay ra.
Trong khi Poppy và Elizabeth sắp xếp lại tài liệu của mình, Vincent thì thào với Benjamin. “Cô này có lẽ chẳng mấy chốc mà tự cắt tai đâu.”
Cánh cửa căn nhà gỗ nhỏ mở ra và cô nhân viên lễ tân bước vào mang theo một khay đựng mấy tách cà phê.
“Rất mừng được gặp lại anh. Tạm biệt nhé, Ivan.” Elizabeth nói vọng ra ngoài khi cánh cửa đóng lại sau lưng người phụ nữ.
“Anh ta đi rồi phải không?” Poppy hỏi khô khan.
“Đừng lo,” Benjamin khẽ cười với Poppy trong lúc quan sát Elizabeth đầy ngưỡng mộ, “cô ấy biết cách làm việc đấy chứ nhỉ. Các cô đã nghe thấy chúng tôi nói chuyện lúc đứng ngoài cửa phải không?”
Poppy nhìn anh ta lúng túng.
“Đừng lo, các cô không gặp rắc rối hay chuyện gì đâu,” anh cười. “Nhưng các cô nghe thấy chúng tôi nói chuyện phải không nào?”
Poppy suy nghĩ một lúc rồi chậm chạp gật gật đầu, vẫn lộ rõ vẻ lúng túng.
Benjamin cười thầm rồi nhìn đi phía khác. “Tôi biết mà. Người phụ nữ thông minh,” anh nói thành tiếng suy nghĩ của mình, quan sát Elizabeth đang mải đối thoại với Vincent.
Cả hai đều đã bắt đầu trò chuyện.
“Tôi thích cô, Elizabeth ạ, tôi thật sự thích đấy,” Vincent nói một cách chân thành. “Tôi thích thái độ lập dị của cô.”
Elizabeth nheo mắt.
“Cô biết đấy, sự kỳ quặc của cô ấy mà. Đó là khi ta biết ai đó là một thiên tài và tôi thích có các thiên tài làm việc cho mình.”
Elizabeth gật đầu chầm chậm, rõ ràng bối rối không biết ông ta đang nói gì.
“Nhưng,” Vincent tiếp tục, “tôi vẫn chưa bị ý tưởng của cô thuyết phục. Thực ra là không bị thuyết phục chút nào. Tôi không thích chúng.”
Yên lặng.
Elizabeth lo lắng xoay người trên ghế. “Được rồi,” cô cố tỏ ra chuyên nghiệp, “vậy nói một cách chính xác thì ông đang nghĩ đến điều gì?”
“Tình yêu.”
“Tình yêu,” Elizabeth nhắc lại với vẻ không hiểu.
“Phải. Tình yêu.” Ông ngả người vào lưng ghế, hai bàn tay đan trước bụng.
“Ông đang nghĩ đến tình yêu,” Elizabeth lạnh lùng nói, nhìn Benjamin dò hỏi.
Benjamin đảo mắt và nhún vai.
“Này cô, tôi không quan tâm quái gì đến yêu đương cả,” Vincent nói. “Tôi đã kết hôn hai mươi nhăm năm nay rồi,” ông ta nói thêm như giải thích. “Chính nhân dân Ailen muốn nó. Cái thứ đó ở đâu?” Ông ta nhìn quanh bàn, đẩy tập tài liệu gồm các bài báo về phía Elizabeth.
Sau một lúc lật qua các trang, Elizabeth lên tiếng. Benjamin cảm nhận được sự thất vọng trong giọng cô. “À tôi hiểu rồi. Ông muốn có một khách sạn mang chủ đề.”
“Cô nói ra từ đó nghe có vẻ sến nhỉ.” Ông xua tay không hài lòng.
“Tôi tin rằng các khách sạn theo chủ đề là sến,” Elizabeth cứng rắn. Cô không thể bỏ qua các nguyên tắc của mình được, cho dù với một công việc báu bở như thế này.
Benjamin và Poppy nhìn Vincent đợi câu trả lời. Như đang xem một trận tennis vậy.
“Elizabeth,” Vincent nói với nụ cười nơi khóe môi, “cô là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, chắc chắn cô nên biết điều này chứ. Tình yêu không phải chủ đề. Nó là không khí, là tâm trạng.”
“Tôi hiểu,” Elizabeth nói, nhưng giọng nói và vẻ mặt chẳng có vẻ gì là hiểu cả. “Ông muốn tạo ra cảm giác tình yêu trong khách sạn của mình.”
“Chính xác!” Vincent nói, vẻ hài lòng. “Nhưng đó không phải là thứ tôi muốn, đó là thứ họ muốn.” Ông ta lấy ngón tay chọc chọc đống báo.
Elizabeth hắng giọng và nói như nói với một đứa trẻ. “Thưa ông Taylor, giờ là tháng Sáu, tháng chúng ta gọi là giai đoạn báo chí thiếu thông tin, khi chẳng có gì khác để viết cả. Báo chí đại diện cho ý kiến đã bị xuyên tạc của công chúng mà thôi – nó không chính xác, ông biết đấy. Nó không đại diện cho hy vọng và ước muốn của người Ailen. Cố gắng đáp ứng yêu cầu của báo chí là một sai lầm lớn.”
Vincent có vẻ không bị ấn tượng.
“Ông xem này, khách sạn nằm ở vị trí tuyệt vời với quang cảnh mê hồn, ngay cạnh một thị trấn xinh đẹ có sẵn vô vàn điều thú vị ở ngoài trời. Thiết kế của tôi muốn mang thế giới bên ngoài vào trong, tạo nên phần phong cảnh cho nội thất. Với những tông màu thiên nhiên đất đai như xanh đậm, nâu và với việc sử dụng đá, chúng ta có thể…”
“Những thứ đó tôi đã nghe nhiều rồi,” Vincent gạt đi. “Tôi không muốn một khách sạn trộn lẫn với núi, tôi muốn nó nổi bật lên. Tôi không muốn khách khứa cảm thấy giống như đám người hobbit[5] ngủ trong đống cỏ và bùn.” Ông ta bực bội dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
Cô ấy mất ông ta rồi, Benjamin nghĩ. Quá tệ: người phụ nữ này đã thực sự cố gắng. Anh nhìn khuôn mặt cô xị xuống khi hợp đồng sắp trượt khỏi tay cô.
“Ông Taylor,” cô nói vội, “ông vẫn chưa nghe hết ý tưởng của tôi.” Cô cố vớt vát.
Vincent càu nhàu rồi nhìn chiếc đồng hồ Rolex nạm kim cương. “Cô có ba mươi giây.”
Cô im lặng trong hai mươi giây rồi cuối cùng khuôn mặt sầm xuống, và khi nói mấy lời tiếp theo, trông cô như đang vô cùng đau đớn. “Poppy,” cô thở dài, “nói cho ông ấy ý tưởng của cô đi.”
“Vâng!” Poppy nhảy lên phấn khích và nhún nhảy vòng qua bàn tới chỗ Vincent. “Được thôi, tôi đang nghĩ tới những chiếc đệm nước hình trái tim, bốn tắm nóng, máng sâm panh xuất phát từ tủ đầu giường. Tôi nghĩ đến Thời lãng mạn gặp nghệ thuật trang trí. Một sự bùng nổ,” cô dùng tay diễn tả sự bùng nổ, “màu đỏ thắm, đỏ tía và màu mận chín khiến ta có cảm giác như được bao bọc trong một cái kén bằng nhung. Nến ở khắp nơi. Phòng ngủ kiểu Pháp kết hợp với…”
Trong khi Poppy huyên thuyên và Vincent gật đầu lia lịa theo từng lời nói của cô, Benjamin quay sang nhìn Elizabeth lúc này đang lấy tay ôm đầu, nhăn mặt trước từng ý tưởng của Poppy. Mắt họ gặp nhau và cả hai chia sẻ một cái nhìn khó chịu về các đồng nghiệp của mình.
Rồi họ cùng chia sẻ một nụ cười.
Giờ cô đã ngồi bên bếp lửa, trong bộ pyjama, cố làm cho ấm người, một mắt nhìn vào bài tập về nhà, mắt kia để ý Saoirse đang bò trên sàn, vớ tất cả những gì mà đôi tay bụ bẫm của nó có thể chạm được nhét vào cái miệng chảy đầy nước dãi. Cha cô ở trong bếp hâm nóng món rau hầm tự chế. Đó là món rau hàng ngày của họ. Món cháo cho bữa sáng, món hầm cho bữa tối. Thỉnh thoảng họ cũng có một miếng thịt bò dày hoặc ít cá tươi cha cô bắt được trong ngày. Elizabeth rất thích những ngày đó.
Saoirse ê a một mình, huơ huơ tay và nhìn Elizabeth, tỏ vẻ thích thú khi thấy chị mình đã về nhà. Elizabeth mỉm cười và nựng nịu động viên em trước khi lại chúi đầu vào bài tập. Dùng chiếc ghế dài làm điểm tựa, Saoirse nâng người đứng trên hai chân như nó vẫn làm mấy tuần vừa qua. Nó chậm chạp bước sang một bên, đi tới đi lui trước khi quay về phía Elizabeth.
“Đi đi nào, Saoirse, em làm được mà,” Elizabeth đặt bút chì xuống, chăm chú quan sát đứa em. Cho tới giờ này nào Saoirse cũng cố đi ngang qua căn phòng để tới chỗ chị, nhưng luôn ngã phịch xuống giữa đường. Elizabeth đã quyết định sẽ có mặt bên cạnh khi cô em thực hiện được bước đột phá đó. Cô muốn hát và nhảy múa chúc mừng như mẹ cô sẽ làm nếu bà còn ở đây.
Saoirse thổi phì phì ra ngoài miệng, trên môi đầy bong bóng và nói bằng thứ ngôn ngữ kỳ bí riêng của mình.
“Phải rồi,” Elizabeth gật đầu, “đến chỗ Elizabeth nào.” Cô giơ tay ra.
Saoirse chậm chạp thả tay ra, và bắt đầu bước đi với vẻ quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt. Nó đi càng lúc càng xa trong khi Elizabeth nín thở, cố gắng không hét lên vui mừng vì sợ sẽ làm em cô dừng lại. Trên cả quãng đường Saoirse luôn nhìn chị. Elizabeth sẽ không bao giờ quên ánh mắt đó của cô em gái bé bỏng, không bao giờ quên được sự quyết tâm đó. Cuối cùng nó cũng tới được với Elizabeth và cô ôm em trong tay, nhảy quanh phòng, hôn nó đến ngạt thở trong khi Saoirse cười khinh khích và phun phì phì nhiều hơn.
“Cha, cha ơi!” Elizabeth gọi.
“Gì thế?” Ông hét lên cáu kỉnh.
“Ra đây cha, nhanh lên!” Elizabeth gọi, giúp Saoirse vỗ tay.
Brendan hiện ra trên ngưỡng cửa, nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Saoirse đi được rồi, cha ạ! Cha nhìn này, làm lại đi Saoirse; đi cho cha xem đi!” Cô đặt cô em lên sàn rồi cổ vũ nó lặp lại kỳ công đó.
Brendan nổi cáu, “Chúa ơi, ta cứ tưởng có gì quan trọng chứ. Tưởng là có gì xảy ra với hai đứa bây. Đừng làm phiền ta như thế nữa nghe chưa.” Ông quay lưng đi vào bếp.
Khi Saoirse ngước lên nhìn trong nỗ lực lần thứ hai để chứng tỏ cho gia đình thấy nó giỏi như thế nào và thấy cha đã không còn ở đó nữa, mặt nó xị xuống, rồi lại ngã phịch ra sau.
Ngày Luke biết đi Elizabeth đang ở chỗ làm. Edith gọi điện cho cô giữa buổi họp nên cô không thể nói chuyện được và chỉ biết tin khi đã về tới nhà. Giờ nghĩ tới chuyện đó, cô nhận ra mình đã hành xử giống hệt cha và, một lần nữa, cô căm ghét chính mình vì điều đó. Bây giờ khi đã trưởng thành, cô đã có thể hiểu được phản ứng của cha mình. Không phải cha cô không tự hào hay không quan tâm, mà đơn giản vì ông quá quan tâm. Đầu tiên chúng bước đi, và sau đó chúng bay mất.
Elizabeth suy nghĩ lạc quan rằng nếu cô đã giúp được em cô bước đi một lần, thì chắc chắn cô có thể giúp nó đứng dậy trên đôi chân của mình một lần nữa.
Elizabeth giật mình tỉnh giấc, cảm giác lạnh toát và đông cứng vì sợ hãi sau cơn ác mộng. Mặt trăng đã kết thúc sự biến hình của nó và tiếp tục di chuyển, nhường đường cho mặt trời. Mặt trời chăm chú nhìn Elizabeth với ánh mắt của người cha, để mắt tới cô khi cô ngủ. Ánh sáng xanh bàng bạc trải trên tấm ga giường đã được thay bằng những vệt sáng vàng nhạt. Bây giờ là 4h35 sáng, và Elizabeth ngay lập tức tỉnh giấc. Cô chống khuỷu tay ngồi dậy. Một nửa tấm chăn đang nằm trên sàn, một nửa được kẹp giữa chân. Cô đã ngủ một giấc chập chờn, các giấc mơ chồng chất tạo thành một màn sương nhạt nhòa kỳ quái gồm nhưng khuôn mặt, địa điểm và lời nói hỗn độn. Cô thấy mệt rã rời.
Nhìn quanh phòng, cô cảm thấy sự bực bội thấm vào cơ thể. Mặc dù hai ngày trước cô đã lau dọn ngôi nhà từ đầu đến chân cho đến khi nó sáng bóng lên, cô vẫn cảm thấy rất muốn làm lại hết. Đồ đạc để không đúng chỗ và cứ đập vào khóe mắt cô. Cô xoa mũi, khiến chúng bắt đầu ngứa ngáy không yên, và cô ném tấm ga trải giường đi.
Cô lập tức bắt tay dọn dẹp. Trên giường cô có tổng cộng mười hai chiếc gối chia thành sáu hàng, mỗi hàng hai chiếc gối cân đối hình chữ nhật có hình tròn ở mặt trước. Mỗi chiếc mỗi chất liệu, từ lông thỏ cho tới da lộn, với nhiều màu khác nhau, từ kem, be đến cà phê. Khi đã hài lòng với chiếc giường, cô kiểm tra để chắc chắn rằng tủ quần áo đã được treo đúng trật tự, màu tối ở bên trái rồi tới màu nhạt, mặc dù trong tủ của cô chẳng có mấy màu sắc. Quần áo hơi sáng một chút đã khiến cô cảm thấy như đi xuống phố dưới ánh đèn neon chói lòa. Cô hút bụi sàn, lau và đánh bóng gương, vuốt phẳng ba chiếc khăn tay nhỏ trong phòng tắm, mất mấy phút đê xếp cho các sọc thẳng tắp với nhau. Vòi nước đã sáng bóng nhưng cô vẫn tiếp tục kỳ cọ cật lực cho tới khi có thể nhìn thấy bóng mình trên phiến gạch. Đến 6h30 thì cô hoàn tất công việc trong phòng khách và phòng bếp và, cảm thấy mệt rã rời, cô mang theo tách cà phê ra ngồi ngoài vườn trong khi xem lại những mẫu thiết kế đã được chuẩn bị cho cuộc họp buổi sáng. Đêm qua cô đã ngủ tổng cộng ba tiếng.
Benjamin West đảo mắt nghiến răng tức tối trong lúc ông sếp của anh đi đi lại lại trong căn nhà di động và cất giọng nặng âm New York.
“Anh thấy đấy, Benji, tôi chỉ thấy….”
“Benjamin,” anh ngắt lời.
“… chán ngấy lên,” ông ta nói tiếp, không để ý tới lời anh, “khi phải nghe những thứ chết tiệt giống hệt nhau từ tất cả mọi người. Tất cả đám thiết kế ấy đều như nhau hết. Họ muốn cái này hiện đại, cái kia tối giản hóa. Thế đấy, nghệ thuật trang trí cái khỉ gì chứ, Benji!”
“Là…”
“Ý tôi là, cho tới giờ chúng ta đã tiếp xúc với bao nhiêu công ty rồi?” Ông ta không đi đi lại lại nữa và nhìn Benjamin.
Benjamin lật lật quyển sổ của anh, “Họ hả, tám, không kể người phụ nữ phải về sớm hôm thứ Sáu, Elizabeth…”
“Không quan trọng,” ông ta cắt lời anh, “cô ta cũng như những người còn lại thôi.” Ông ta phẩy tay và xoay người nhìn công trường bên ngoài cửa sổ. Bím tóc hoa râm đung đưa theo.
“Ờ, chúng ta sẽ gặp cô ấy trong nửa tiếng nữa,” Benjamin nói, kiểm tra đồng hồ.
“Hủy đi. Cô ta có nói gì chăng nữa tôi cũng không quan tâm. Cô ta cũng cứng nhắc như người khác thôi. Tôi với anh đã cùng làm bao nhiêu khách sạn rồi, Benji?”
Benjamin thở dài. “Là Benjamin và chúng ta đã cùng làm rất nhiều rồi, Vincent ạ.”
“Rất nhiều.” Ông ta gật đầu với chính mình. “Tôi cũng nghĩ như vậy. Và trong số đó bao nhiêu cái có quang cảnh đẹp như thế này?” Ông ta đưa tay chỉ cảnh đẹp ngoài cửa sổ. Benjamin xoay tròn chiếc ghế anh đang ngồi, lơ đễnh và khó có thể bắt mình để ý đến cái gì xa hơn tiếng ồn ào và cảnh ngổn ngang trên công trường. Họ đã chậm tiến độ rồi. Tất nhiên phong cảnh rất đẹp, nhưng anh muốn khi nhìn ra ngoài ô cửa sổ đó thì đã thấy một khách sạn đang tọa lạc, chứ không phải đồi núi nhấp nhô và những cái hồ. Tính đến giờ anh đã ở Ailen được hai tháng và theo kế hoạch thì khách sạn phải được hoàn thành trong tháng Tám, chỉ còn ba tháng nữa thôi. Sinh ra ở Haxton, Colorado nhưng sống ở New York, anh tưởng mình đã thoát khỏi cái cảm giác bị giam hãm mà chỉ một thị trấn nhỏ mới có thể mang lại. Rõ ràng là không.
“Sao?” Vincent châm một điếu thuốc và đang ngậm trong miệng.
“Quang cảnh đẹp thật,” Benjamin nói giọng chán nản.
“Một quang cảnh tuyệt vời ấy chứ, và tôi sẽ không để cho một tay thiết kế nội thất dở người nào đó bước vào đây và biến nó trở nên giống như những khách sạn thành phố mà chúng ta đã làm hàng triệu lần trước.”
“Thế ông tính sao hả Vincent?” Tất cả những gì Benjamin đã nghe trong vòng hai tháng vừa qua chỉ là những gì ông ta không muốn.
Vincent, trong bộ com lê màu xám bóng bẩy, đi lại phía chiếc cặp táp, lấy ra một tập tài liệu và đẩy về phía Benjamin. “Hãy xem những bài báo này đi. Đây là một cái mỏ vàng to sụ. Tôi muốn thứ mọi người muốn. Người ta không muốn một khách sạn loại thường thường bậc trung – nó cần phải lãng mạn, thú vị, nghệ thuật và chẳng có gì giống với cái thứ hiện đại nhạt nhẽo này. Nếu như người tiếp theo cũng bước vào đây với cái ý tưởng kinh tởm kiểu thế thì tôi sẽ tự thiết kế lấy cái thứ chết tiệt này.” Ông ta quay khuôn mặt đỏ gay về phía cửa sổ và rít một hơi thuốc.
Benjamin nhướng mắt nhìn màn kịch của Vincent.
“Tôi muốn một nghệ sĩ thực thụ,” ông ta tiếp, “một kẻ điên cuồng đầy đam mê. Một nhà sáng tạo tinh tường. Tôi đã chán ngấy những bộ com lê công sở nói về màu sơn giống như chúng là những biểu đồ tròn, những kẻ cả đời chưa từng cầm đến cái chổi sơn quét. Tôi muốn một Van Gogh trong thiết kế nội thất…”
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời ông.
“Ai đó?” Vincent nói cộc lốc, mặt vẫn đỏ vì bài diễn văn vừa rồi.
“Chắc là Elizabeth Egan đấy, cô ấy đến họp.”
“Tôi tưởng đã bảo anh hủy rồi cơ mà.”
Benjamin phớt lờ ông ta và ra mở cửa cho Elizabeth vào.
“Xin chào,” cô nói và bước vào phòng, theo sau là cô nàng tóc búi Poppy, lấm lem vết sơn và khệ nệ bê hàng chồng tài liệu đầy vải và mẫu thảm.
“Chào cô, tôi là Benjamin West, giám đốc dự án. Chúng ta đã gặp nhau hôm thứ Sáu.” Anh bắt tay Elizabeth.
“Vâng, tôi xin lỗi vì hôm đó phải về sớm,” cô trả lời rành rọt, không nhìn vào mắt anh. “Chuyện đó không thường xuyên xảy ra, tôi đảm bảo với anh.” Cô quay mặt về phía cô gái đang loay hoay đằng sau. “Đây là Poppy, trợ lý của tôi. Hy vọng các anh không phiền nếu cô ấy ngồi cùng chúng ta,” cô nói ngắn gọn.
Poppy vật lộn với đống tài liệu để bắt tay Benjamin, kết quả là làm cho vài cái rơi ầm xuống sàn.
“Ôi, chết tiệt,” cô kêu lên, và Elizabeth quay lại, mặt hầm hầm.
Benjamin bật cười. “Không sao đâu. Để tôi giúp cô.”
“Chào ông Taylor,” Elizabeth nói to, chìa tay ra bước sang phía bên kia phòng, “rất vui được gặp lại ông. Xin lỗi về cuộc họp hôm trước.”
Vincent rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn từ trên xuống dưới bộ com lê đen của cô trong lúc phì phèo điếu thuốc. Ông ta không bắt tay cô mà lại quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Benjamin giúp Poppy mang tài liệu để lên bàn và nói để xua tan không khí ngượng ngập trong phòng. “Chúng ta ngồi đi chứ nhỉ?”
Elizabeth, mặt đỏ bừng, từ từ hạ cánh tay xuống và quay mặt về phía bàn. Cô kêu lên thất thanh. “Ivan!”
Mặt Poppy nhăn lại và cô nhìn quanh phòng.
“Không sao đâu,” Benjamin nói với cô, “người ta thường xuyên nhầm tên tôi mà. Tôi là Benjamin, cô Egan ạ.”
“Ồ, không phải anh,” Elizabeth cười. “Tôi đang nói về người ngồi ở chiếc ghế cạnh anh cơ.” Cô đi về phía bàn. “Anh làm gì ở đây thế? Tôi không biết anh còn tham gia lĩnh vực khách sạn nữa đấy. Tôi tưởng anh làm việc với bọn trẻ chứ.”
Vincent nhướng mày, im lặng quan sát cô gật đầu và mỉm cười lịch sự. Ông phá lên cười, trận cười ha hả sảng khoái kết thúc bằng một tràng ho khan.
“Ông không sao chứ ông Taylor?” Elizabeth lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, cô Egan, tôi ổn mà. Hoàn toàn ổn. Rất mừng được gặp cô.” Ông ta chìa tay ra.
Trong khi Poppy và Elizabeth sắp xếp lại tài liệu của mình, Vincent thì thào với Benjamin. “Cô này có lẽ chẳng mấy chốc mà tự cắt tai đâu.”
Cánh cửa căn nhà gỗ nhỏ mở ra và cô nhân viên lễ tân bước vào mang theo một khay đựng mấy tách cà phê.
“Rất mừng được gặp lại anh. Tạm biệt nhé, Ivan.” Elizabeth nói vọng ra ngoài khi cánh cửa đóng lại sau lưng người phụ nữ.
“Anh ta đi rồi phải không?” Poppy hỏi khô khan.
“Đừng lo,” Benjamin khẽ cười với Poppy trong lúc quan sát Elizabeth đầy ngưỡng mộ, “cô ấy biết cách làm việc đấy chứ nhỉ. Các cô đã nghe thấy chúng tôi nói chuyện lúc đứng ngoài cửa phải không?”
Poppy nhìn anh ta lúng túng.
“Đừng lo, các cô không gặp rắc rối hay chuyện gì đâu,” anh cười. “Nhưng các cô nghe thấy chúng tôi nói chuyện phải không nào?”
Poppy suy nghĩ một lúc rồi chậm chạp gật gật đầu, vẫn lộ rõ vẻ lúng túng.
Benjamin cười thầm rồi nhìn đi phía khác. “Tôi biết mà. Người phụ nữ thông minh,” anh nói thành tiếng suy nghĩ của mình, quan sát Elizabeth đang mải đối thoại với Vincent.
Cả hai đều đã bắt đầu trò chuyện.
“Tôi thích cô, Elizabeth ạ, tôi thật sự thích đấy,” Vincent nói một cách chân thành. “Tôi thích thái độ lập dị của cô.”
Elizabeth nheo mắt.
“Cô biết đấy, sự kỳ quặc của cô ấy mà. Đó là khi ta biết ai đó là một thiên tài và tôi thích có các thiên tài làm việc cho mình.”
Elizabeth gật đầu chầm chậm, rõ ràng bối rối không biết ông ta đang nói gì.
“Nhưng,” Vincent tiếp tục, “tôi vẫn chưa bị ý tưởng của cô thuyết phục. Thực ra là không bị thuyết phục chút nào. Tôi không thích chúng.”
Yên lặng.
Elizabeth lo lắng xoay người trên ghế. “Được rồi,” cô cố tỏ ra chuyên nghiệp, “vậy nói một cách chính xác thì ông đang nghĩ đến điều gì?”
“Tình yêu.”
“Tình yêu,” Elizabeth nhắc lại với vẻ không hiểu.
“Phải. Tình yêu.” Ông ngả người vào lưng ghế, hai bàn tay đan trước bụng.
“Ông đang nghĩ đến tình yêu,” Elizabeth lạnh lùng nói, nhìn Benjamin dò hỏi.
Benjamin đảo mắt và nhún vai.
“Này cô, tôi không quan tâm quái gì đến yêu đương cả,” Vincent nói. “Tôi đã kết hôn hai mươi nhăm năm nay rồi,” ông ta nói thêm như giải thích. “Chính nhân dân Ailen muốn nó. Cái thứ đó ở đâu?” Ông ta nhìn quanh bàn, đẩy tập tài liệu gồm các bài báo về phía Elizabeth.
Sau một lúc lật qua các trang, Elizabeth lên tiếng. Benjamin cảm nhận được sự thất vọng trong giọng cô. “À tôi hiểu rồi. Ông muốn có một khách sạn mang chủ đề.”
“Cô nói ra từ đó nghe có vẻ sến nhỉ.” Ông xua tay không hài lòng.
“Tôi tin rằng các khách sạn theo chủ đề là sến,” Elizabeth cứng rắn. Cô không thể bỏ qua các nguyên tắc của mình được, cho dù với một công việc báu bở như thế này.
Benjamin và Poppy nhìn Vincent đợi câu trả lời. Như đang xem một trận tennis vậy.
“Elizabeth,” Vincent nói với nụ cười nơi khóe môi, “cô là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, chắc chắn cô nên biết điều này chứ. Tình yêu không phải chủ đề. Nó là không khí, là tâm trạng.”
“Tôi hiểu,” Elizabeth nói, nhưng giọng nói và vẻ mặt chẳng có vẻ gì là hiểu cả. “Ông muốn tạo ra cảm giác tình yêu trong khách sạn của mình.”
“Chính xác!” Vincent nói, vẻ hài lòng. “Nhưng đó không phải là thứ tôi muốn, đó là thứ họ muốn.” Ông ta lấy ngón tay chọc chọc đống báo.
Elizabeth hắng giọng và nói như nói với một đứa trẻ. “Thưa ông Taylor, giờ là tháng Sáu, tháng chúng ta gọi là giai đoạn báo chí thiếu thông tin, khi chẳng có gì khác để viết cả. Báo chí đại diện cho ý kiến đã bị xuyên tạc của công chúng mà thôi – nó không chính xác, ông biết đấy. Nó không đại diện cho hy vọng và ước muốn của người Ailen. Cố gắng đáp ứng yêu cầu của báo chí là một sai lầm lớn.”
Vincent có vẻ không bị ấn tượng.
“Ông xem này, khách sạn nằm ở vị trí tuyệt vời với quang cảnh mê hồn, ngay cạnh một thị trấn xinh đẹ có sẵn vô vàn điều thú vị ở ngoài trời. Thiết kế của tôi muốn mang thế giới bên ngoài vào trong, tạo nên phần phong cảnh cho nội thất. Với những tông màu thiên nhiên đất đai như xanh đậm, nâu và với việc sử dụng đá, chúng ta có thể…”
“Những thứ đó tôi đã nghe nhiều rồi,” Vincent gạt đi. “Tôi không muốn một khách sạn trộn lẫn với núi, tôi muốn nó nổi bật lên. Tôi không muốn khách khứa cảm thấy giống như đám người hobbit[5] ngủ trong đống cỏ và bùn.” Ông ta bực bội dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
Cô ấy mất ông ta rồi, Benjamin nghĩ. Quá tệ: người phụ nữ này đã thực sự cố gắng. Anh nhìn khuôn mặt cô xị xuống khi hợp đồng sắp trượt khỏi tay cô.
“Ông Taylor,” cô nói vội, “ông vẫn chưa nghe hết ý tưởng của tôi.” Cô cố vớt vát.
Vincent càu nhàu rồi nhìn chiếc đồng hồ Rolex nạm kim cương. “Cô có ba mươi giây.”
Cô im lặng trong hai mươi giây rồi cuối cùng khuôn mặt sầm xuống, và khi nói mấy lời tiếp theo, trông cô như đang vô cùng đau đớn. “Poppy,” cô thở dài, “nói cho ông ấy ý tưởng của cô đi.”
“Vâng!” Poppy nhảy lên phấn khích và nhún nhảy vòng qua bàn tới chỗ Vincent. “Được thôi, tôi đang nghĩ tới những chiếc đệm nước hình trái tim, bốn tắm nóng, máng sâm panh xuất phát từ tủ đầu giường. Tôi nghĩ đến Thời lãng mạn gặp nghệ thuật trang trí. Một sự bùng nổ,” cô dùng tay diễn tả sự bùng nổ, “màu đỏ thắm, đỏ tía và màu mận chín khiến ta có cảm giác như được bao bọc trong một cái kén bằng nhung. Nến ở khắp nơi. Phòng ngủ kiểu Pháp kết hợp với…”
Trong khi Poppy huyên thuyên và Vincent gật đầu lia lịa theo từng lời nói của cô, Benjamin quay sang nhìn Elizabeth lúc này đang lấy tay ôm đầu, nhăn mặt trước từng ý tưởng của Poppy. Mắt họ gặp nhau và cả hai chia sẻ một cái nhìn khó chịu về các đồng nghiệp của mình.
Rồi họ cùng chia sẻ một nụ cười.