Chương : 17
“Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi,” Poppy kêu ré lên sung sướng, nhảy múa xung quanh chiếc xe của Elizabeth. “Tôi muốn cám ơn Damien Hirst vì đã tạo cảm hứng cho tôi, Egon Schiele nữa,” cô lau một giọt lệ tưởng tượng trên mắt. “Bansky và Robert Rauschenberg đã dạy tôi thứ nghệ thuật tuyệt vời này giúp óc sáng tạo của tôi phát triển, từ từ nở như bông hoa mới hé để…”
“Thôi đi,” Elizabeth rít qua kẽ răng. “Họ vẫn đang nhìn theo đấy.”
“Ôi không đâu, chị đừng hoang tưởng thế.” Giọng Poppy chuyển từ phấn chấn sang bực bội. Cô quay mặt về căn nhà gỗ trên công trường.
“Đừng có quay lại, Poppy!” Elizabeth nói như ra lệnh cho một đứa trẻ.
“Ồ, sao lại không chứ? Họ có nhìn theo… Ồ, họ đang nhìn thật. TẠM BIỆTTTT! CÁM ƠNNNNN,” cô vẫy tay cuống quýt.
“Cô có muốn mất việc không thế?” Elizabeth đe dọa nhất định không quay lại. Những lời nói của cô có tác dụng hệt như khi cô dọa lấy chiếc máy điện tử của Luke. Poppy ngay lập tức thôi nhảy nhót và cả hai lặng lẽ đi về xe ô tô. Elizabeth cảm thấy hai cặp mắt đang thiêu đốt lưng mình.
“Tôi không tin chúng ta nhận được hợp đồng này,” Poppy thều thào khi cả hai đã ngồi trong xe, hai tay ôm ngực.
“Tôi cũng không tin,” Elizabeth cằn nhằn, cài dây an toàn và nổ máy.
“Chị làm sao thế, bà chị cau có? Chị đã chẳng thề là chúng ta sẽ không giành được hợp đồng này còn gì,” Poppy buộc tôi, ngồi yên trong ghế hành khách và chìm vào thế giới riêng của mình.
Elizabeth suy nghĩ một lát. Trên thực tế cô không được hợp đồng, mà là Poppy. Đó là kiểu chiến thắng mà cô không cảm thấy chút vị chiến thắng nào. Và tại sao Ivan lại có mặt ở đó? Anh đã nói với Elizabeth anh làm việc liên quan đến trẻ em cơ mà – cái khách sạn đó thì có dính líu gì đến bọn trẻ chứ? Anh thậm chí chẳng quah quẩn ở đó đủ lâu để cô hỏi, thay vào đó lại rời phòng ngay sau khi người ta mang đồ uống đến mà không chào từ biệt ai ngoài Elizabeth. Cô trầm tư suy nghĩ. Có lẽ anh làm ăn với Vincent và cô đã vào khi họ đang có cuộc họp quan trọng, điều này giải thích tại sao Vincent có vẻ lơ đãng một cách bất lịch sự như vậy. Vậy đấy, dù sao đi nữa cô cũng cần được thông báo và cô thấy bực vì tối qua Ivan đã không nhắc đến chuyện đó. Cô có kế hoạch của mình và không muốn có điều gì làm gián đoạn chúng.
Chia tay cô gái Poppy đang khích động quá mức, cô đến quán của Joe để uống cà phê và suy nghĩ.
“Chào Elizabeth,” Joe hét lên. Ba người khách khác giật mình bởi tiếng thét đột ngột của anh.
“Cà phê nhé, Joe.”
“Tưởng cô thích thứ mới?”
Cô cười mím môi. Cô chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra con phố chính. Cô ngồi quay lưng về phía cửa sổ. Cô không đến đây để ngắm phố phường, cô cần suy nghĩ.
“Xin lỗi cô Egan.” Một giọng Mỹ nam giới khiến cô giật mình.
“Anh West,” cô nói, ngước nhìn với vẻ ngạc nhiên.
“Cứ gọi tôi là Benjamin.” Anh ta cười và chỉ vào chiếc ghế cạnh cô. “Tôi ngồi cùng cô được chứ?”
Elizabeth dọn dẹp đống giấy tờ để lấy chỗ cho anh ta. “Anh uống gì nhé?”
“Cà phê là tuyệt rồi.”
Elizabeth cầm chiếc ly của cô lên giơ về phía Joe. “Joe ơi, cho hai ly Frappacino xoài cao nhé.”
Mắt Benjamin sáng lên. “Cô đùa sao, tôi tưởng họ không bán thứ…” Anh ta bị ngắt lời khi Joe đặt hai ly cà phê sữa lên bàn. Cà phê tràn ra ngoài thành cốc. “Ồ,” anh ta kết thúc, có vẻ thất vọng.
Cô hướng sự chú ý sang anh chàng Benjamin trông cực kỳ lôi thôi. Mái tóc đen dày của anh ta xoăn thành lọn trên đầu, râu đen mọc lởm chởm từ ngực trên cho tới xương gò má. Anh ta mặc chiếc quần jeans lôi thôi bẩn thỉu, cái áo khoác bằng vải bông chéo cũng dơ dáy y như thế, và đôi giày khủng bố lấm lem đất cát làm dây một vệt bẩn từ cửa vào tới bàn, và một đống bùn khô nhỏ dưới gầm bàn. Lớp đất đen sì bám vào kẽ móng tay anh ta và khi anh ta để tay trên bàn ngay trước mặt Elizabeth, cô đã phải quay mặt đi.
"Chúc mừng cô vì ngày hôm nay nhé," Benjamin nói, có vẻ vui mừng thực sự. "Đó là một cuộc họp thành công mỹ mãn đối với cô đấy chứ. Cô đã diễn thành công đấy. Dân các cô nói là sláinte[6] phải không? Anh ta giơ cái ly lên.
"Xin lỗi?" Elizabeth hỏi lạnh lùng.
"Sláinte? Từ đó không đúng à?" Trông anh ta có vẻ lo lắng.
"Không," cô nói vẻ tức tối. "Ý tôi là đúng, nhưng tôi không nói về từ đó." Cô lắc đầu. "Tôi không "diễn thành công", như anh nói, anh West ạ. Giành được hợp đồng này không phải do may mắn."
Làn da ngăm ngăm của Benjamin ửng hồng. "Ồ, tôi không hề có ý nói như vậy, và cô cứ gọi tôi là Benjamin thôi. Anh West nghe có vẻ khách sáo quá." Anh ta ngọ nguậy không thoải mái trên ghế. "Trợ lý của cô, Poppy..." Anh ta nhìn ra chỗ khác, cố gắng tìm từ thích hợp, "cô ấy rất tài năng, có rất nhiều ý tưởng "lập dị" và Vincent cũng gần như có cách triết lý tương tự nhưng đôi khi ông ta hơi bị viển vông quá nên chúng tôi phải tìm cách lôi ông ta về thực tại. Cô nghe này, việc của tôi là phải đảm bảo tiến độ công trình và không vượt quá ngân sách nên tôi định làm những gì tôi thường làm và thuyết phục Vincent rằng chúng tôi không có đủ tiền để biến những ý tưởng của Poppy thành hiện thực."
Tim Elizabeth đập dồn. "Rồi thì ông ta sẽ muốn một nhà thiết kế mà tôi có thể chu cấp được. Ngài West, có phải anh tới đây để thuyết phục tôi từ bỏ hợp đồng này không?" Cô hỏi lạnh lùng.
"Không," Benjamin thở dài. "Là Benjamin," anh ta nhấn mạnh, "và không, tôi không cố thuyết phục cô từ bỏ hợp đồng này." Anh ta nói theo cái cách khiến cô cảm thấy mình đúng là ngốc nghếch. "Nghe này, tôi đang cố giúp cô. Tôi có thể thấy cô hoàn toàn không thích ý tưởng đó và tôi cũng không nghĩ là dân địa phương sẽ thích nó." Anh ta ra dấu chỉ những người trong quán và Elizabeth cố gắng mường tượng cảnh Joe thưởng thức bữa trưa Chủ nhật trong "chiếc kén bằng nhung". Không, chắc chắn nó sẽ không hiệu quả, trong thị trấn này thì chắc chắn không.
Benjamin tiếp tục, "tôi có trách nhiệm với những dự án tôi đang làm, và tôi nghĩ khách sạn này có tiềm năng rất lớn. Tôi không muốn nó trong giống như cái miếu thờ ở Las Vegas hay Moulin Rouge."
Elizabeth ngồi sâu xuống ghế hơn.
"Giờ," anh ta nói cả quyết, "tôi đến đây gặ cô vì tôi thích ý tưởng của cô. Chúng tinh tế nhưng thoải mái, hiện đại nhưng không quá hiện đại và có vẻ sẽ thu hút được nhiều người hơn. Ý tưởng của Vincent và Poppy quá đặc biệt và sẽ làm ba phần tư người dân nước này tránh xa ngay lập tức. Tuy nhiên cô có thể thêm một chút màu sắc vào thiết kế của mình được chứ? Tôi đồng ý với Vincent rằng ý tưởng của cô cần giống Vùng đất Người Lùn ít hơn và giống khách sạn hơn. Chúng tôi không muốn mọi người cảm thấy như thể họ phải chân trần băng qua rặng núi Macgillycuddy's Reek để thả một chiếc nhẫn rơi xuống vùng trung tâm[7]."
Cảm thấy bị xúc phạm, Elizabeth mở miệng định lên tiếng.
"Cô có nghĩ," anh ta nói tiếp, phớt lờ phản ứng của cô, "rằng cô có thể hợp tác cùng Poppy? Cô biết đấy, kiềm chế ý tưởng của cô ấy... thật nhiều?"
Một lần nữa, Elizabeth đã sẵn sàng cho cuộc tấn công lén, nhưng anh ta ở đây để giúp cô. Cô hắng giọng mặc dù họng cô hoàn toàn thông thoát rồi kéo vạt áo com lê, cảm thấy lúng túng. Khi đã bình tâm trở lại cô lên tiếng, "Được rồi, tôi rất mừng là chúng ta đồng quan điểm với nhau, nhưng..." Cô ra hiệu cho Joe mang thêm cà phê và nghĩ tới việc pha trộn những màu sắc tự nhiên của cô với đám màu chói lọi của Poppy.
Benjamin lắc mạnh đầu khi Joe ra hiệu lấy thêm tách cà phê nữa, anh ta vẫn còn một tách đầy trước mặt chưa đụng đến. "Cô uống nhiều cà phê quá," anh ta nhận xét khi Joe đặt tách cà phê thứ ba lên bàn cho cô.
"Nó giúp tôi suy nghĩ," cô nói, uống một ngụm.
Sự im lặng bao trùm một lúc.
Elizabeth thoát khỏi dòng suy nghĩ. "Được rồi, tôi có một ý tưởng."
"Wow, nó có tác dụng nhanh đấy," Benjamin cười.
"Cái gì cơ?" Elizabeth nheo mày.
"Tôi nói nó..."
"Được rồi," Elizabeth ngắt lời, không nghe anh ta nói khi tập trung vào dòng suy nghĩ. "Cứ cho rằng ông Taylor đã đúng, huyền thoại vẫn sống và người ta vẫn nhìn nơi này như một địa điểm của tình yêu, vân vân và vân vân." Co làm mặt hề, rõ ràng không bị ấn tượng trước niềm tin đó. "Vậy nên có một thị trường chúng ta cần cung ứng, chính là nơi các ý tưởng của Poppy phát huy hiệu quả, nhưng chúng ta sẽ giữ cho nó chỉ ở mức tối thiểu thôi. Có thể là một dãy phòng dành cho kỳ trăng mật hay một vài căn phòng nhỏ bé ấm cúng nằm xen kẽ, phần còn lại có thể theo thiết kế của tôi," cô nói vui vẻ. "Thêm một chút màu sắc," cô nói thêm với vẻ ít phấn khởi hơn.
Benjamin mỉm cười khi cô nói xong. "Tôi sẽ bàn với Vincent. Nghe này, lúc nãy khi tôi nói cô đã diễn thành công trong buổi họp thì không phải ý tôi muốn nói cô không có tài đâu. Ý tôi nói là cái hành động điên điên ấy." Anh ta giơ những ngón tay cáu ghét vẽ thành vòng tròn cạnh thái dương.
Tâm trạng vui vẻ của Elizabeth biến mất. "Anh nói gì cơ?"
"Cô biết rồi đấy," Benjamin cười ngoác miệng, "cái trò tôi-nhìn-thấy-người-chết ấy."
Elizabeth ngây ra nhìn anh ta chằm chằm.
"Cô biết mà, cái anh chàng ngồi ở bàn ấy. Người cô nói chuyện ấy? Cô không nhớ à?"
"Ivan ư?" Elizabeth hỏi với vẻ không chắc chắn.
"Đúng là cái tên đó đấy!" Benjamin búng ngón tay và đổ người tựa lưng vào ghế, cười to. "Đúng là anh ta, Ivan người cộng sự rất rất ít nói ấy," anh ta cười lớn.
Lông mày Elizabeth gần như dựng ngược trên trán. "Cộng sự?"
Benjamin cười to hơn nữa. "Phải, đúng thế, nhưng cô đừng nói với anh ta là tôi nói thế nhé, được không? Nếu anh ta mà phát hiện ra thì tôi sẽ xấu hổ lắm đấy."
"Đừng lo," Elizabeth nói khô khốc, vẫn sốc vì thông tin này. "Tôi sẽ gặp anh ta sau và sẽ không nói gì đâu."
"Anh ta cũng không nói đâu," Benjamin cười tủm tỉm.
"Được rồi, cứ chờ xem," Elizabeth cáu kỉnh. "Tối qua tôi đã ở cùng anh ta vậy mà anh ta không đả động một lời nào."
Benjamin có vẻ bị cô làm cho choáng váng. "Tôi không nghĩ là Công ty Xây dựng Taylor cho phép những chuyện kiểu như thế này đâu. Hẹn hò với cộng sự là chuyện bị nghiêm cấm đấy. Ý tôi là, cô không bao giờ biết được đâu, có thể Ivan chính là lý do cô giành được hợp đồng đấy." Anh ta mệt mỏi lau mắt và tiếng cười lắng lại. "Khi nghĩ đến chuyện này, cô có thấy ngạc nhiên về những gì chúng ta làm trong thời buổi này để kiếm được việc làm không?"
Miệng cô há hốc.
"Nhưng điều đó cho thấy cô yêu công việc của mình nhiều đến mức có thể làm một việc như vậy." Anh ta nhìn cô ngưỡng mộ. "Tôi không nghĩ tôi làm được." Vai anh ta lại rung lên.
Miệng Elizabeth há ra còn to hơn. Có phải anh ta đang bóng gió rằng cô ngủ với Ivan để giành được hợp đồng không vậy? Cô không thốt nổi nên lời.
"Dù sao," Benjamin nói, đứng thẳng dậy, "rất vui được gặp cô. Tôi mừng là chúng ta đã giải quyết xong vấn đề Moulin Rouge. Tôi sẽ bàn với Vincent và gọi cho cô ngay khi tôi biết thêm thông tin. Cô có số điện thoại của tôi chưa?" Anh ta hỏi, vỗ vỗ vào túi. Anh ta thò tay vào túi áo trước ngực lấy ra chiếc bút bi bị rò đã để lại một vết mực trong túi áo anh ta. Anh ta rút một chiếc khăn giấy từ trong hộp ra rồi nguệch ngoạc tên và số điện thoại lên trên lớp giấy lụa.
"Đây là số di động và số điện thoại cơ quan của tôi." Anh ta đưa chiếc khăn cho cô rồi đẩy chiếc bút bi rò mực cùng mẩu khăn giấy dính cà phê về phía cô. "Tôi xin số của cô được không? Để tôi đỡ phải lục tài liệu."
Elizabeth vẫn giận dữ và cảm thấy bị xúc phạm nhưng cô thò tay vào túi, lấy hộp đựng danh thiếp bọc da và rút ra một tấm danh thiếp viền vàng. Riêng lần này cô sẽ kiềm chế không đánh anh ta; cô cần hợp đồng này. Vì Luke và vì lợi ích của công ty cô, cô sẽ nín nhịn.
Benjamin hơi đỏ mặt. "Ồ đúng rồi," anh ta rút mẩu giấy ăn và chiếc bút rò mực lại, đón lấy tấm danh thiếp của cô. "Tôi nghĩ ý kiến này hay hơn đấy." Anh ta chìa tay cho cô.
Sau khi anh ta đi rồi, Elizabeth nhìn quanh bối rối, tự hỏi không biết có ai chứng kiến những gì cô vừa chứng kiến không. Joe bắt gặp ánh mắt cô, nháy mắt và gõ gõ vào mũi như thể họ đang cùng chia sẻ một bí mật. Sau giờ làm cô dự định sẽ đón Luke ở nhà Sam, và mặc dù biết Ivan không còn ở cùng mẹ Sam nữa nhưng cô vẫn hết lòng hy vọng sẽ gặp anh ở đó.
Đương nhiên là để cho anh ta biết suy nghĩ của cô.
“Thôi đi,” Elizabeth rít qua kẽ răng. “Họ vẫn đang nhìn theo đấy.”
“Ôi không đâu, chị đừng hoang tưởng thế.” Giọng Poppy chuyển từ phấn chấn sang bực bội. Cô quay mặt về căn nhà gỗ trên công trường.
“Đừng có quay lại, Poppy!” Elizabeth nói như ra lệnh cho một đứa trẻ.
“Ồ, sao lại không chứ? Họ có nhìn theo… Ồ, họ đang nhìn thật. TẠM BIỆTTTT! CÁM ƠNNNNN,” cô vẫy tay cuống quýt.
“Cô có muốn mất việc không thế?” Elizabeth đe dọa nhất định không quay lại. Những lời nói của cô có tác dụng hệt như khi cô dọa lấy chiếc máy điện tử của Luke. Poppy ngay lập tức thôi nhảy nhót và cả hai lặng lẽ đi về xe ô tô. Elizabeth cảm thấy hai cặp mắt đang thiêu đốt lưng mình.
“Tôi không tin chúng ta nhận được hợp đồng này,” Poppy thều thào khi cả hai đã ngồi trong xe, hai tay ôm ngực.
“Tôi cũng không tin,” Elizabeth cằn nhằn, cài dây an toàn và nổ máy.
“Chị làm sao thế, bà chị cau có? Chị đã chẳng thề là chúng ta sẽ không giành được hợp đồng này còn gì,” Poppy buộc tôi, ngồi yên trong ghế hành khách và chìm vào thế giới riêng của mình.
Elizabeth suy nghĩ một lát. Trên thực tế cô không được hợp đồng, mà là Poppy. Đó là kiểu chiến thắng mà cô không cảm thấy chút vị chiến thắng nào. Và tại sao Ivan lại có mặt ở đó? Anh đã nói với Elizabeth anh làm việc liên quan đến trẻ em cơ mà – cái khách sạn đó thì có dính líu gì đến bọn trẻ chứ? Anh thậm chí chẳng quah quẩn ở đó đủ lâu để cô hỏi, thay vào đó lại rời phòng ngay sau khi người ta mang đồ uống đến mà không chào từ biệt ai ngoài Elizabeth. Cô trầm tư suy nghĩ. Có lẽ anh làm ăn với Vincent và cô đã vào khi họ đang có cuộc họp quan trọng, điều này giải thích tại sao Vincent có vẻ lơ đãng một cách bất lịch sự như vậy. Vậy đấy, dù sao đi nữa cô cũng cần được thông báo và cô thấy bực vì tối qua Ivan đã không nhắc đến chuyện đó. Cô có kế hoạch của mình và không muốn có điều gì làm gián đoạn chúng.
Chia tay cô gái Poppy đang khích động quá mức, cô đến quán của Joe để uống cà phê và suy nghĩ.
“Chào Elizabeth,” Joe hét lên. Ba người khách khác giật mình bởi tiếng thét đột ngột của anh.
“Cà phê nhé, Joe.”
“Tưởng cô thích thứ mới?”
Cô cười mím môi. Cô chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra con phố chính. Cô ngồi quay lưng về phía cửa sổ. Cô không đến đây để ngắm phố phường, cô cần suy nghĩ.
“Xin lỗi cô Egan.” Một giọng Mỹ nam giới khiến cô giật mình.
“Anh West,” cô nói, ngước nhìn với vẻ ngạc nhiên.
“Cứ gọi tôi là Benjamin.” Anh ta cười và chỉ vào chiếc ghế cạnh cô. “Tôi ngồi cùng cô được chứ?”
Elizabeth dọn dẹp đống giấy tờ để lấy chỗ cho anh ta. “Anh uống gì nhé?”
“Cà phê là tuyệt rồi.”
Elizabeth cầm chiếc ly của cô lên giơ về phía Joe. “Joe ơi, cho hai ly Frappacino xoài cao nhé.”
Mắt Benjamin sáng lên. “Cô đùa sao, tôi tưởng họ không bán thứ…” Anh ta bị ngắt lời khi Joe đặt hai ly cà phê sữa lên bàn. Cà phê tràn ra ngoài thành cốc. “Ồ,” anh ta kết thúc, có vẻ thất vọng.
Cô hướng sự chú ý sang anh chàng Benjamin trông cực kỳ lôi thôi. Mái tóc đen dày của anh ta xoăn thành lọn trên đầu, râu đen mọc lởm chởm từ ngực trên cho tới xương gò má. Anh ta mặc chiếc quần jeans lôi thôi bẩn thỉu, cái áo khoác bằng vải bông chéo cũng dơ dáy y như thế, và đôi giày khủng bố lấm lem đất cát làm dây một vệt bẩn từ cửa vào tới bàn, và một đống bùn khô nhỏ dưới gầm bàn. Lớp đất đen sì bám vào kẽ móng tay anh ta và khi anh ta để tay trên bàn ngay trước mặt Elizabeth, cô đã phải quay mặt đi.
"Chúc mừng cô vì ngày hôm nay nhé," Benjamin nói, có vẻ vui mừng thực sự. "Đó là một cuộc họp thành công mỹ mãn đối với cô đấy chứ. Cô đã diễn thành công đấy. Dân các cô nói là sláinte[6] phải không? Anh ta giơ cái ly lên.
"Xin lỗi?" Elizabeth hỏi lạnh lùng.
"Sláinte? Từ đó không đúng à?" Trông anh ta có vẻ lo lắng.
"Không," cô nói vẻ tức tối. "Ý tôi là đúng, nhưng tôi không nói về từ đó." Cô lắc đầu. "Tôi không "diễn thành công", như anh nói, anh West ạ. Giành được hợp đồng này không phải do may mắn."
Làn da ngăm ngăm của Benjamin ửng hồng. "Ồ, tôi không hề có ý nói như vậy, và cô cứ gọi tôi là Benjamin thôi. Anh West nghe có vẻ khách sáo quá." Anh ta ngọ nguậy không thoải mái trên ghế. "Trợ lý của cô, Poppy..." Anh ta nhìn ra chỗ khác, cố gắng tìm từ thích hợp, "cô ấy rất tài năng, có rất nhiều ý tưởng "lập dị" và Vincent cũng gần như có cách triết lý tương tự nhưng đôi khi ông ta hơi bị viển vông quá nên chúng tôi phải tìm cách lôi ông ta về thực tại. Cô nghe này, việc của tôi là phải đảm bảo tiến độ công trình và không vượt quá ngân sách nên tôi định làm những gì tôi thường làm và thuyết phục Vincent rằng chúng tôi không có đủ tiền để biến những ý tưởng của Poppy thành hiện thực."
Tim Elizabeth đập dồn. "Rồi thì ông ta sẽ muốn một nhà thiết kế mà tôi có thể chu cấp được. Ngài West, có phải anh tới đây để thuyết phục tôi từ bỏ hợp đồng này không?" Cô hỏi lạnh lùng.
"Không," Benjamin thở dài. "Là Benjamin," anh ta nhấn mạnh, "và không, tôi không cố thuyết phục cô từ bỏ hợp đồng này." Anh ta nói theo cái cách khiến cô cảm thấy mình đúng là ngốc nghếch. "Nghe này, tôi đang cố giúp cô. Tôi có thể thấy cô hoàn toàn không thích ý tưởng đó và tôi cũng không nghĩ là dân địa phương sẽ thích nó." Anh ta ra dấu chỉ những người trong quán và Elizabeth cố gắng mường tượng cảnh Joe thưởng thức bữa trưa Chủ nhật trong "chiếc kén bằng nhung". Không, chắc chắn nó sẽ không hiệu quả, trong thị trấn này thì chắc chắn không.
Benjamin tiếp tục, "tôi có trách nhiệm với những dự án tôi đang làm, và tôi nghĩ khách sạn này có tiềm năng rất lớn. Tôi không muốn nó trong giống như cái miếu thờ ở Las Vegas hay Moulin Rouge."
Elizabeth ngồi sâu xuống ghế hơn.
"Giờ," anh ta nói cả quyết, "tôi đến đây gặ cô vì tôi thích ý tưởng của cô. Chúng tinh tế nhưng thoải mái, hiện đại nhưng không quá hiện đại và có vẻ sẽ thu hút được nhiều người hơn. Ý tưởng của Vincent và Poppy quá đặc biệt và sẽ làm ba phần tư người dân nước này tránh xa ngay lập tức. Tuy nhiên cô có thể thêm một chút màu sắc vào thiết kế của mình được chứ? Tôi đồng ý với Vincent rằng ý tưởng của cô cần giống Vùng đất Người Lùn ít hơn và giống khách sạn hơn. Chúng tôi không muốn mọi người cảm thấy như thể họ phải chân trần băng qua rặng núi Macgillycuddy's Reek để thả một chiếc nhẫn rơi xuống vùng trung tâm[7]."
Cảm thấy bị xúc phạm, Elizabeth mở miệng định lên tiếng.
"Cô có nghĩ," anh ta nói tiếp, phớt lờ phản ứng của cô, "rằng cô có thể hợp tác cùng Poppy? Cô biết đấy, kiềm chế ý tưởng của cô ấy... thật nhiều?"
Một lần nữa, Elizabeth đã sẵn sàng cho cuộc tấn công lén, nhưng anh ta ở đây để giúp cô. Cô hắng giọng mặc dù họng cô hoàn toàn thông thoát rồi kéo vạt áo com lê, cảm thấy lúng túng. Khi đã bình tâm trở lại cô lên tiếng, "Được rồi, tôi rất mừng là chúng ta đồng quan điểm với nhau, nhưng..." Cô ra hiệu cho Joe mang thêm cà phê và nghĩ tới việc pha trộn những màu sắc tự nhiên của cô với đám màu chói lọi của Poppy.
Benjamin lắc mạnh đầu khi Joe ra hiệu lấy thêm tách cà phê nữa, anh ta vẫn còn một tách đầy trước mặt chưa đụng đến. "Cô uống nhiều cà phê quá," anh ta nhận xét khi Joe đặt tách cà phê thứ ba lên bàn cho cô.
"Nó giúp tôi suy nghĩ," cô nói, uống một ngụm.
Sự im lặng bao trùm một lúc.
Elizabeth thoát khỏi dòng suy nghĩ. "Được rồi, tôi có một ý tưởng."
"Wow, nó có tác dụng nhanh đấy," Benjamin cười.
"Cái gì cơ?" Elizabeth nheo mày.
"Tôi nói nó..."
"Được rồi," Elizabeth ngắt lời, không nghe anh ta nói khi tập trung vào dòng suy nghĩ. "Cứ cho rằng ông Taylor đã đúng, huyền thoại vẫn sống và người ta vẫn nhìn nơi này như một địa điểm của tình yêu, vân vân và vân vân." Co làm mặt hề, rõ ràng không bị ấn tượng trước niềm tin đó. "Vậy nên có một thị trường chúng ta cần cung ứng, chính là nơi các ý tưởng của Poppy phát huy hiệu quả, nhưng chúng ta sẽ giữ cho nó chỉ ở mức tối thiểu thôi. Có thể là một dãy phòng dành cho kỳ trăng mật hay một vài căn phòng nhỏ bé ấm cúng nằm xen kẽ, phần còn lại có thể theo thiết kế của tôi," cô nói vui vẻ. "Thêm một chút màu sắc," cô nói thêm với vẻ ít phấn khởi hơn.
Benjamin mỉm cười khi cô nói xong. "Tôi sẽ bàn với Vincent. Nghe này, lúc nãy khi tôi nói cô đã diễn thành công trong buổi họp thì không phải ý tôi muốn nói cô không có tài đâu. Ý tôi nói là cái hành động điên điên ấy." Anh ta giơ những ngón tay cáu ghét vẽ thành vòng tròn cạnh thái dương.
Tâm trạng vui vẻ của Elizabeth biến mất. "Anh nói gì cơ?"
"Cô biết rồi đấy," Benjamin cười ngoác miệng, "cái trò tôi-nhìn-thấy-người-chết ấy."
Elizabeth ngây ra nhìn anh ta chằm chằm.
"Cô biết mà, cái anh chàng ngồi ở bàn ấy. Người cô nói chuyện ấy? Cô không nhớ à?"
"Ivan ư?" Elizabeth hỏi với vẻ không chắc chắn.
"Đúng là cái tên đó đấy!" Benjamin búng ngón tay và đổ người tựa lưng vào ghế, cười to. "Đúng là anh ta, Ivan người cộng sự rất rất ít nói ấy," anh ta cười lớn.
Lông mày Elizabeth gần như dựng ngược trên trán. "Cộng sự?"
Benjamin cười to hơn nữa. "Phải, đúng thế, nhưng cô đừng nói với anh ta là tôi nói thế nhé, được không? Nếu anh ta mà phát hiện ra thì tôi sẽ xấu hổ lắm đấy."
"Đừng lo," Elizabeth nói khô khốc, vẫn sốc vì thông tin này. "Tôi sẽ gặp anh ta sau và sẽ không nói gì đâu."
"Anh ta cũng không nói đâu," Benjamin cười tủm tỉm.
"Được rồi, cứ chờ xem," Elizabeth cáu kỉnh. "Tối qua tôi đã ở cùng anh ta vậy mà anh ta không đả động một lời nào."
Benjamin có vẻ bị cô làm cho choáng váng. "Tôi không nghĩ là Công ty Xây dựng Taylor cho phép những chuyện kiểu như thế này đâu. Hẹn hò với cộng sự là chuyện bị nghiêm cấm đấy. Ý tôi là, cô không bao giờ biết được đâu, có thể Ivan chính là lý do cô giành được hợp đồng đấy." Anh ta mệt mỏi lau mắt và tiếng cười lắng lại. "Khi nghĩ đến chuyện này, cô có thấy ngạc nhiên về những gì chúng ta làm trong thời buổi này để kiếm được việc làm không?"
Miệng cô há hốc.
"Nhưng điều đó cho thấy cô yêu công việc của mình nhiều đến mức có thể làm một việc như vậy." Anh ta nhìn cô ngưỡng mộ. "Tôi không nghĩ tôi làm được." Vai anh ta lại rung lên.
Miệng Elizabeth há ra còn to hơn. Có phải anh ta đang bóng gió rằng cô ngủ với Ivan để giành được hợp đồng không vậy? Cô không thốt nổi nên lời.
"Dù sao," Benjamin nói, đứng thẳng dậy, "rất vui được gặp cô. Tôi mừng là chúng ta đã giải quyết xong vấn đề Moulin Rouge. Tôi sẽ bàn với Vincent và gọi cho cô ngay khi tôi biết thêm thông tin. Cô có số điện thoại của tôi chưa?" Anh ta hỏi, vỗ vỗ vào túi. Anh ta thò tay vào túi áo trước ngực lấy ra chiếc bút bi bị rò đã để lại một vết mực trong túi áo anh ta. Anh ta rút một chiếc khăn giấy từ trong hộp ra rồi nguệch ngoạc tên và số điện thoại lên trên lớp giấy lụa.
"Đây là số di động và số điện thoại cơ quan của tôi." Anh ta đưa chiếc khăn cho cô rồi đẩy chiếc bút bi rò mực cùng mẩu khăn giấy dính cà phê về phía cô. "Tôi xin số của cô được không? Để tôi đỡ phải lục tài liệu."
Elizabeth vẫn giận dữ và cảm thấy bị xúc phạm nhưng cô thò tay vào túi, lấy hộp đựng danh thiếp bọc da và rút ra một tấm danh thiếp viền vàng. Riêng lần này cô sẽ kiềm chế không đánh anh ta; cô cần hợp đồng này. Vì Luke và vì lợi ích của công ty cô, cô sẽ nín nhịn.
Benjamin hơi đỏ mặt. "Ồ đúng rồi," anh ta rút mẩu giấy ăn và chiếc bút rò mực lại, đón lấy tấm danh thiếp của cô. "Tôi nghĩ ý kiến này hay hơn đấy." Anh ta chìa tay cho cô.
Sau khi anh ta đi rồi, Elizabeth nhìn quanh bối rối, tự hỏi không biết có ai chứng kiến những gì cô vừa chứng kiến không. Joe bắt gặp ánh mắt cô, nháy mắt và gõ gõ vào mũi như thể họ đang cùng chia sẻ một bí mật. Sau giờ làm cô dự định sẽ đón Luke ở nhà Sam, và mặc dù biết Ivan không còn ở cùng mẹ Sam nữa nhưng cô vẫn hết lòng hy vọng sẽ gặp anh ở đó.
Đương nhiên là để cho anh ta biết suy nghĩ của cô.