Chương 11
Bụp!
- Chúc mừng sinh nhật Thiên Hương!
Sau tiếng pháo nổ, mọi người cùng vỗ tay đồng loạt hô to. Đứng ở giữa là một cô bé tóc xù, gương mặt rạng rỡ hạnh phúc. Hôm nay cô mặc chiếc váy hoa nhí, trên đầu cài chiếc cặp tóc xinh xắn.
- Cảm ơn mọi người. - Thiên Hương bẽn lẽn cười nói.
Cô nhìn một vòng xung quanh. Bố mẹ cô, anh trai, Linh Đan, Gia Khôi, hai người bạn thân, Bình An và cả bố mẹ cậu ấy nữa. Lúc đầu cô chú không định sang, cô và Linh Đan đã thuyết phục rất lâu để họ thay đổi ý định. Cảm giác thật ấm áp. Giống như đại gia đình vậy. Đều là những người thân thiết mà cô yêu quý.
Cô chắp tay lại, nhẹ nhàng nắm mắt. Hy vọng sinh nhật năm sau vẫn có những gương mặt này ở bên cạnh, hy vọng mọi người đều được hạnh phúc, hy vọng từ bây giờ cô và cậu ấy sẽ thuận lợi cùng nắm tay đi đến tương lai.
Sau khi thổi nến là tiết mục tặng quà. Bố mẹ Thiên Hương tặng cô bé một chiếc xe đạp màu hồng. So với năm 2024 thì đây là kiểu dáng cũ, nhưng ở hiện tại thì nó lại là đời mới nhất. Cô gái xinh xắn nhảy cẫng lên trong sự vui sướng, ôm chầm lấy hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Quà tặng của Gia Bảo là một con búp bê Nga, và cuốn "Thép đã tôi thế đấy!" bằng tiếng Nga. Cầm trên tay tác phẩm gốc của cuốn sách mình hay đọc khiến trái tim Thiên Hương như được phủ đầy một lớp socola ngọt ngào. Bố mẹ Bình An tặng một lọ dưỡng tóc. Mới đầu cô còn ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại ngại ngùng nhận quà. Cô luôn bí mật dành dụm tiền để mua thứ này, không ngờ họ đã để ý. Hai người bạn thân tặng cô một chiếc áo thun. Đó là áo nhóm, trên đó in mặt của cả ba người. Còn Gia Khôi dù đến để góp vui, nhưng cậu vẫn biết phép tắc mà mua tặng cô một cuốn sổ.
Hai người còn lại là Bình An và Linh Đan. Nhưng họ không có món quà cụ thể, chỉ tỏ vẻ bí mật nói rằng đến tối cô sẽ biết khiến Thiên Hương càng thêm mong chờ.
Mọi người cùng nhau dùng bữa tối. Đầu bếp chính hôm nay là hai người mẹ. Dường như Thiên Hương là bảo bối của họ, nên món ăn nào cũng lung linh và hấp dẫn. Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, trứng chiên cà chua.. đều là món nhân vật chính yêu thích. Ngoài ra còn có táo và chè thập cẩm do hai cô bạn thân mang đến.
Linh Đan lần đầu tiên nhìn thấy hai người này, cô rất bất ngờ. Cô vẫn biết mẹ có hai người bạn chơi từ rất lâu, tình cảm khăng khít. Tuy nhiên ở thời đại của cô, một người có động chạm dao kéo, còn một người thường xuyên du lịch ở nước ngoài, nên nhìn dáng vẻ hồi trẻ của họ cô có chút không nhận ra. Thời gian quen nhau dài khiến họ có một sự tâm linh tương thông, không cần nói cũng biết đối phương đang muốn gì. Điều này khiến cô rất ghen tị. Mang tiếng là con gái của mẹ, nhưng dường như chỉ có mẹ hiểu cô, còn cô vẫn không đủ tự tin để nói rằng: Bất kì thứ gì thuộc về mẹ, cô đều biết hết. Tuy hơi chạnh lòng, nhưng ngày trước chưa biết, thì bây giờ làm quen là được rồi.
Phòng bếp nhỏ nên bố Thiên Hương thu dọn bàn ghế ở phòng khách, rồi trải chiếu. Có hai mâm, một mâm là của các cô cậu thanh niên, uống nước ngọt. Tuy bố của Bình An ủng hộ việc các con có thể uống bia, nhưng với bố Thiên Hương thì ông cho rằng tất cả vẫn chỉ là lũ trẻ, vì vậy không được động đến cồn. Mâm còn lại là của phụ huynh, bao gồm cả Gia Bảo. Theo quan điểm của anh thì anh đã quá lớn tuổi với việc đua đòi giành ăn dù khoảng cách giữa họ cũng chỉ có một - hai tuổi, và anh cũng có thể uống rượu được.
Trong bữa cơm người nói nhiều nhất vẫn là cô gái tóc xù, đôi khi hai người bạn của cô sẽ hùa theo, người nói ít nhất lại là Linh Đan. Ở thời khắc này bỗng cô thấy mình như người thừa. Mọi người đều đồng trang lứa, suy nghĩ và quan niệm giống nhau. Thậm chí có những lúc họ nói về những sự việc, những món ăn mà cô còn không rõ. Không biết có phải vì quá để ý đến cô không mà Gia Khôi cũng đôi phần im ắng hơn bình thường. Cậu như đang ngầm cảm nhận được sự rụt rè của Linh Đan. Đôi khi cậu sẽ huých nhẹ cô một chút, sau đó âm thầm pha trò, khiến cô bật cười. Điều này rất có ích. Cô bé đã bớt thu mình hơn, dần dần trở lại vẻ hoạt bát thường ngày, hòa mình vào câu chuyện của mọi người.
Người gây bất ngờ nhất lại là Bình An. Cậu không còn nhút nhát như mọi khi mà công khai chăm sóc Thiên Hương ra mặt. Miếng đầu tiên cậu luôn gắp cho cô, cô làm văng đồ ăn cậu cũng chủ động dọn, cô cần lấy gì cậu sẽ tự động đứng dậy lấy hộ. Điều này không chỉ khiến những người ngồi mâm trẻ chú ý, mà mâm phụ huynh cũng rất ấn tượng với cậu, đặc biệt là bố đằng gái và Gia Bảo. Hai người nhìn nhưng không nói gì, cũng không ngăn cản. Họ biết cậu bé này đang cố gắng thay đổi, và Thiên Hương cũng đang ngầm chấp nhận sự săn sóc chu đáo này.
Cơm tối xong xuôi là lúc món quà của Bình An và Linh Đan diện kiến. Đầu tiên cả hai kêu mọi người cùng ra ngoài. Linh Đan e thẹn cầm lon coca giả vờ là micro, cô hắng giọng rồi cất tiếng:
- Thưa toàn thể quý ông quý bà, - Có tiếng cười khẽ từ Gia Khôi, ngay lập tức cô dành cho cậu ánh nhìn sắc lẹm rồi tiếp tục. - Đầu tiên xin phép mời bạn Thiên Hương đứng lên trên, đây là món quà sinh nhật dành cho bạn. Sau đây là một tiết mục ảo thuật đặc sắc do bạn Bình An biểu diễn. Kính mong mọi người sẽ xem một cách trật tự và văn minh!
Linh Đan rút lui, tiếp đó một bóng hình xuất hiện. Bình An đã thay quần áo từ bao giờ, thắt trước cổ một cái nơ xinh xắn. Thiên Hương liền che miệng cười thích thú. Cậu nhảy một điệu khá đơn giản, sau đó từ đâu lấy ra vài lá bài tú lơ khơ, khua tay một lúc rồi hất chúng lên khiến mọi người nhìn theo. Đến khi chúng rơi xuống thì trên tay Bình An xuất hiện một chiếc khăn lụa trắng. Cậu tiến đến gần Thiên Hương, khẽ cúi xuống. Cơn gió thổi qua khiến chiếc khăn bay lên, Gia Khôi liền nhìn sang bên cạnh. Là Linh Đan đang cầm chiếc quạt tay. Bên trong là một bông hồng dành tặng cô gái cậu thầm thương trộm nhớ. Gia Bảo khẽ nhếch mép. Trò đơn giản, nhưng cũng thành tâm. Anh sẽ tốt bụng không chê trách.
Sau đó Bình An lấy một chiếc cốc rồi đổ nước vào. Cậu úp tay lật ngược cốc, rồi rút tay lại. Nước không hề chảy ra. Những cô cậu ở đó đều thầm thán phục. Sau đó Bình An cho hai ngón tay vào trong và rút ra một sợi dây chuyền. Cậu ngại ngùng đi đến trước mặt Thiên Hương.
- Sinh nhật vui vẻ, bạn.. của tớ.
Cô gái đỏ mặt nhưng vẫn lấy hết dũng khí, quay người lại ý bảo muốn cậu đeo cho cô. Bỗng ánh sáng từ đâu chiếu vào hai người. Tất cả lại nhìn sang bên cạnh. Linh Đan dùng tờ giấy hồng dán vào đèn pin, đang cố gắng kiễng chân trên ghế. Gia Khôi lập tức đến gần cầm lấy làm hộ cô. Vóc dáng cậu cao hơn, nên ánh sáng cũng được nâng cao hơn. Linh Đan liền tụt xuống bật đài. Một bài hát Nga dịu dàng vang lên.
Thiên Hương nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng cổ. Nó chỉ là sợi dây có gắn mặt đá đơn giản, nhưng trong mắt cô lại lấp lánh hệt như kim cương vậy. Cô hạnh phúc quay lại, choàng tay qua cổ người con trai, trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô thơm một cái rõ kêu lên gương mặt cậu.
- Cậu tuyệt lắm, Bình An.
Gia Khôi đang cầm đèn mỉm cười bỗng câm nín. Linh Đan đang âm thầm vỗ tay cũng đứng hình. Sốc hơn cả là bố mẹ hai bên và Gia Bảo. Không phải họ đang tức giận, cũng không phải hạnh phúc không nói nên lời. Cảm xúc lẫn lộn khiến họ không biết nên phản ứng như thế nào trước hình ảnh này.
Người đầu tiên lên tiếng là Thảo Trang - một trong hai người bạn của Thiên Hương:
- Tròn 18 tuổi nên bạo quá nhỉ?
Bình An tròn mắt nhìn cô gái trong lòng dần dần buông tay. Cô ngước lên nhìn cậu, má cô hơi đỏ. Cậu nghi ngỡ trong đống chè và nước ngọt ban nãy có cồn. Nếu không thì bây giờ chắc chắn là một giấc mơ. Đột nhiên cô gái áp tay lên má cậu.
- Làm người yêu tớ nhé, Bình An.
Cậu con trai vẫn không nhúc nhích. Cậu sợ chỉ cần một cử động nhỏ, hoặc phát ra tiếng động nào đó cũng khiến cậu tỉnh giấc. Tình huồng này quá đẹp, quá ngọt ngào đến nỗi cậu chưa từng dám tưởng tượng đến. Chỉ cần một cái nắm tay hoặc một nụ cười của cô cũng là quá hạnh phúc đối với cậu.
- Cậu mọt sách, cậu định im lặng đến bao giờ? - Gia Bảo lên tiếng. Nhìn thấy em gái đã phải mờ lời trước, lại còn phải đợi chờ khiến anh muốn băm vằm cậu trai ngốc nghếch trước mặt.
- Đồng ý đi thôi. - Linh Đan nâng tay tạo thành chiếc loa nhỏ trước miệng, nhắc khẽ. Ngay sau đó cô cảm nhận được cái lườm không có mấy thiện ý từ người bác tương lai của mình.
Cậu con trai đứng bên cạnh cô lại có chút ghen tị. Trong thâm tâm cậu cũng muốn mình đứng ở vị trí đó, và người con gái nào đó sẽ ở vị trí còn lại. Nhưng cậu tin chắc tương lai không xa, cậu cũng dành được câu trả lời cho tình cảm của chính mình.
Khóe miệng Bình An không tự chủ được kéo giãn ra. Bàn tay cậu như có ai điều khiển di chuyển đến eo của Thiên Hương, ôm chặt lấy cô. Hành động thay cho lời nói, cậu đồng ý. Hai người ôm nhau, dùng bản thân đem đến cho đối phương sự ấm áp. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất với họ.
Người con gái Thiên Hương này, điểm nào cậu cũng yêu. Là lý do khiến cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Là mặt trời nhỏ khiến ngày ngày cậu có động lực hy vọng vào ngày mai.
Người con trai Bình An này, điểm nào cô cũng thích. Là hình mẫu khiến mọi tiêu chuẩn của cô phải thay đổi theo cậu. Là viên kẹo bạc hà ngọt ngào nhưng mát lạnh khiến cô luôn thấy thoải mái mỗi khi ở bên.
Một niềm xúc động trào ập đến trái tim Linh Đan. Bố mẹ cô đã yêu nhau trước dự kiến, họ đã tự đặt tên cho mối quan hệ này sớm hơn quá khứ cô được nghe kể. Ánh mắt cô nhìn đến ông bà hai bên. Gương mặt họ tuy có chút bất ngờ, nhưng lại không có vẻ phản đối. Đặc biệt bà nội có lẽ là người hạnh phúc nhất. Nhớ về cuộc trò chuyện với bà hôm qua, cô chắc chắn rằng sự bất hòa của mẹ và bà sẽ không còn xảy ra nữa. Gia Bảo có chút không hài lòng, vì đứa em gái anh luôn nâng niu là người phải mở lời trước. Nhưng từ hành động đứng yên nhìn hai người kia, Linh Đan biết bác cũng không gây cản trở gì cả.
Mọi việc dường như đã đâu vào đấy. Có phải đã đến lúc.. cô phải về rồi không?
* * *
Sau bữa tiệc sinh nhật của Thiên Hương, tất cả quay trở lại với công việc của mình. Thấm thoắt đã đến tháng 12. Vậy là Linh Đan đã ở năm 1988 gần nửa năm rồi, sắp bước sang 1989. Nhưng cô vẫn không biết làm cách nào để trở về. Tờ giấy kia luôn được cô cất giữ trong balo, dù đi đến bất cứ đâu cô cũng luôn đem theo người.
Tiệm bánh của bà ngoại khai trương vào tháng trước, làm ăn trộm vía rất thuận lợi. Chỉ sau một tháng mà bây giờ ai ai cũng biết đến "Bánh cô Hiền". Vừa thơm vừa ngon, lại bắt mắt. Bình An và Thiên Hương đang ôn thi cuối kỳ một. Ngày nào cũng dính lấy nhau để học bài. Hôm thì ở thư viện, hôm thì về nhà đứa này, hôm lại sang nhà đứa kia. Mối quan hệ tiến triển chỉ có lên, không có xuống. Gia Bảo chỉ về Việt Nam một tháng rưỡi, rồi phải quay lại Nga. Trước khi đi anh dặn dò Bình An đủ thứ. Lần này cậu mọt sách đó có thể nhìn thẳng vào mắt anh và tự tin nói rằng: "Em sẽ không để anh thất vọng.". Nghe nói bác có một cô người yêu ở bển, nhưng hai người vì chút chuyện phải chia tay. Linh Đan có cảm giác rằng đây có thể chính là lý do khiến mãi sau này bác vẫn không lập gia đình. Gia Bảo về nước vì muốn mừng sinh nhật em gái, cũng là muốn tránh mặt cô gái đó. Linh Đan từng cố tìm hiểu qua Thiên Hương rồi tìm cách giúp, nhưng người con trai này lại khác với những trường hợp trước. Anh lạnh lùng và khó gần hơn. Cuối cùng ông ngoại nói rằng: "Lớn rồi phải tự giải quyết vấn đề của mình, đừng để bản thân phải khiến người khác lo lắng.". Linh Đan cũng nhận ra, có những chuyện cô không thay đổi được. Sau tất cả thì cô cũng chỉ mới 18 tuổi, đâu thể suốt ngày tỏ ra mình biết tuốt và vạn năng. Chỉ tiếc rằng trong tương lai, có thể bác và cô gái đó vẫn không chung đường.
Chàng trai tên Bảo Đức kia đã thực sự từ bỏ sự rung rinh với Thiên Hương. Sau khi nghe một bài giáo huấn của Gia Bảo và hay tin cô cậu thanh niên ngày ấy đã thành đôi, anh đã tự tìm cho mình thú vui mới. Linh Đan biết một chướng ngại vật khác đã được loại bỏ. Mà nếu không loại bỏ được, thì tính cách của Bình An hiện nay cũng đủ mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu của mình.
Gia Khôi trong những thời gian gần đây vẫn luôn đến tiệm tạp hóa chơi với cô. Linh Đan nghĩ rằng một ngày nào đó cô nên nói với cậu về hoàn cảnh của mình. Nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt thiếu niên rạng ngời đó, cô lại bất giấc không biết nên mở lời như thế nào. Vốn dĩ cô là người của năm 2024, tình cờ xuyên không đến đây, thực ra Thiên Hương và Bình An đó là bố mẹ tương lai của cô, và khoảng cách tuổi giữa cô và cậu rất lớn.
Nhưng cậu con trai lại không hề biết gì, vẫn vô tư chăm sóc kề cạnh cô. Điều này đối với cô còn buồn hơn rất nhiều, đôi lúc lại thấy bất công. Dựa vào đâu mà chỉ có mình cô lo lo nghĩ nghĩ, dựa vào đâu cậu có thể thoải mái thích cô còn cô phải ngăn cản bản thân không được lún sâu vào mối tình này?
- Em sao vậy? - Gia Khôi nghiêng đầu lo lắng hỏi.
Từ nãy đến giờ cậu vẫn thao thao bất tuyệt kể về ngày đi học của mình, nhưng hóa ra người con gái bên cạnh lại chẳng để vào tai một chữ. Khi cậu định tỏ vẻ trách móc lại thấy gương mặt cô vừa buồn bựa lại vừa chán nản. Là do cậu nhiều chuyện, hay do cậu vô tâm chỉ biết mình mà không để ý cảm xúc của cô? Dù là lý do nào cũng khiến cậu cuống cuồng lo lắng.
Thấy biểu cảm của cậu, Linh Đan lại càng chán nản hơn. Dù cô đang có suy nghĩ ghét bỏ cậu, cậu vẫn chỉ một lòng quan tâm tại sao cô lại buồn. Cô khẽ thở dài.
Bỗng Gia Khôi kéo tay cô chạy ra ngoài.
- Cậu làm gì vậy? - Linh Đan ngoái đầu lại nhìn. - Còn cửa tiệm nữa?
- Cô ơi cô trông tiệm giúp cháu chừng 15 phút thôi ạ. - Gia Khôi vừa chạy vừa gọi với lại đằng sau cô bán rau bên cạnh.
Nhận được cái gật đầu từ người phụ nữ đó, cậu lại kéo Linh Đan chạy nhanh hơn. Hai người dừng lại trước quán chè cách đó không xa. Gia Khôi rút tờ giấy cẩn thận lau ghế, rồi ấn cô gái ngồi xuống. Còn bản thân mình qua loa lấy một chiếc ghế bất kì để ngồi, không cần lau.
- Cho cháu hai cốc chè thập cẩm, một cốc nhiều thạch ạ. - Vừa nói, tay cậu vừa lau bàn.
Linh Đan vẫn nghi ngờ nhìn cậu.
- Dẫn em đi ăn chè, cho tâm trạng khuây khỏa. - Gia Khôi nhe rằng cười, nụ cười cậu tỏa sáng đến chói mắt.
- Mùa đông mà ăn chè?
- Mùa đông sao lại không ăn chè?
- Ăn có 15 phút?
- Nếu em muốn ăn lâu hơn cũng không vấn đề.
- Nhưng chỉ nhờ cô bán rau trông có 15 phút?
- Nếu lâu hơn thì em cứ ngồi đây, tôi chạy về nhờ tiếp.
Không nói lại được cậu, Linh Đan quay mặt đi ngắm nhìn phố phường. Mùa đông đến rồi. Gió mùa đông bắc về khiến thời tiết trở nên lạnh buốt. Bây giờ mỗi ngày dậy sớm đều là cực hình với cô. Nên bà ngoại nói rằng không cần phải cưỡng ép bản thân, tiệm mở muộn một chút cũng không có vấn đề. Cô rất thầm cảm ơn sự hiền lành và tinh tế của bà. Tuy cô rất muốn bản thân phải có trách nhiệm với công việc "bán thời gian" này, nhưng cơ thể cô lại không chịu nghe theo sự sắp đặt của lý trí.
Nhìn từng người qua đường vẫn hối hả. Hiện tại đã gần bốn giờ chiều, cũng sắp đến giờ tan tầm. Một ngày nữa sắp trôi qua, cô vẫn đang ở đây. Không biết mọi người đang như thế nào. Bố mẹ, Linh Chi, hai đứa cháu của cô liệu có đang sốt sắng tìm cô không. Cô không muốn để mọi người lo, nhưng cô lại không biết làm cách nào để trở về. Ban nãy bị Gia Khôi bất ngờ lôi đi, chiếc balo cô vẫn để ở tiệm tạp hóa. Lần đầu đi ra ngoài không có nó khiến cô hơi trống rỗng.
- Mai mẹ tôi về, em qua gặp một chút nhé? - Gia Khôi bất ngờ lên tiếng.
- Sao mẹ cậu đến tớ lại đến gặp làm gì? - Linh Đan khó hiểu, mắt thấy hai cốc chè nhanh chóng được cô bán hàng mang ra.
- Gặp một chút thôi.. - Cậu con trai vẫn kiên trì năn nỉ.
Linh Đan cầm thìa dằm đá xuống. Cô liền chịu thua. Không biết ý định của cậu là gì, nhưng cô cũng mặc kệ. Tay đưa miếng chè vào miệng, cảm giác mát lạnh lập tức lan tỏa. Cô khẽ rùng mình. Ăn chè vào mùa đông khá kích thích. Có chút sợ hãi đau họng, nhưng vẫn không thể kiềm chế bản thân liên tục xúc từng miếng.
Gia Khôi nhìn cô trộm cười. Cậu dự định giới thiệu cô với mẹ. Rằng người con gái này là người cậu thích, cậu muốn ở bên cô ấy. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mùa đông nên trời có chút âm u. Mây đen không biết từ đâu dần dần kéo đến, nhưng dự báo nói hôm nay không mưa. Trong lòng cậu bỗng nổi lên những dự cảm chẳng lành. Cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Cậu cố đè xuống những cảm xúc bất an, cố rặn ra một nụ cười.
- Linh Đan, anh hy vọng ngày mai sẽ là một ngày đẹp.
- Chúc mừng sinh nhật Thiên Hương!
Sau tiếng pháo nổ, mọi người cùng vỗ tay đồng loạt hô to. Đứng ở giữa là một cô bé tóc xù, gương mặt rạng rỡ hạnh phúc. Hôm nay cô mặc chiếc váy hoa nhí, trên đầu cài chiếc cặp tóc xinh xắn.
- Cảm ơn mọi người. - Thiên Hương bẽn lẽn cười nói.
Cô nhìn một vòng xung quanh. Bố mẹ cô, anh trai, Linh Đan, Gia Khôi, hai người bạn thân, Bình An và cả bố mẹ cậu ấy nữa. Lúc đầu cô chú không định sang, cô và Linh Đan đã thuyết phục rất lâu để họ thay đổi ý định. Cảm giác thật ấm áp. Giống như đại gia đình vậy. Đều là những người thân thiết mà cô yêu quý.
Cô chắp tay lại, nhẹ nhàng nắm mắt. Hy vọng sinh nhật năm sau vẫn có những gương mặt này ở bên cạnh, hy vọng mọi người đều được hạnh phúc, hy vọng từ bây giờ cô và cậu ấy sẽ thuận lợi cùng nắm tay đi đến tương lai.
Sau khi thổi nến là tiết mục tặng quà. Bố mẹ Thiên Hương tặng cô bé một chiếc xe đạp màu hồng. So với năm 2024 thì đây là kiểu dáng cũ, nhưng ở hiện tại thì nó lại là đời mới nhất. Cô gái xinh xắn nhảy cẫng lên trong sự vui sướng, ôm chầm lấy hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Quà tặng của Gia Bảo là một con búp bê Nga, và cuốn "Thép đã tôi thế đấy!" bằng tiếng Nga. Cầm trên tay tác phẩm gốc của cuốn sách mình hay đọc khiến trái tim Thiên Hương như được phủ đầy một lớp socola ngọt ngào. Bố mẹ Bình An tặng một lọ dưỡng tóc. Mới đầu cô còn ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại ngại ngùng nhận quà. Cô luôn bí mật dành dụm tiền để mua thứ này, không ngờ họ đã để ý. Hai người bạn thân tặng cô một chiếc áo thun. Đó là áo nhóm, trên đó in mặt của cả ba người. Còn Gia Khôi dù đến để góp vui, nhưng cậu vẫn biết phép tắc mà mua tặng cô một cuốn sổ.
Hai người còn lại là Bình An và Linh Đan. Nhưng họ không có món quà cụ thể, chỉ tỏ vẻ bí mật nói rằng đến tối cô sẽ biết khiến Thiên Hương càng thêm mong chờ.
Mọi người cùng nhau dùng bữa tối. Đầu bếp chính hôm nay là hai người mẹ. Dường như Thiên Hương là bảo bối của họ, nên món ăn nào cũng lung linh và hấp dẫn. Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, trứng chiên cà chua.. đều là món nhân vật chính yêu thích. Ngoài ra còn có táo và chè thập cẩm do hai cô bạn thân mang đến.
Linh Đan lần đầu tiên nhìn thấy hai người này, cô rất bất ngờ. Cô vẫn biết mẹ có hai người bạn chơi từ rất lâu, tình cảm khăng khít. Tuy nhiên ở thời đại của cô, một người có động chạm dao kéo, còn một người thường xuyên du lịch ở nước ngoài, nên nhìn dáng vẻ hồi trẻ của họ cô có chút không nhận ra. Thời gian quen nhau dài khiến họ có một sự tâm linh tương thông, không cần nói cũng biết đối phương đang muốn gì. Điều này khiến cô rất ghen tị. Mang tiếng là con gái của mẹ, nhưng dường như chỉ có mẹ hiểu cô, còn cô vẫn không đủ tự tin để nói rằng: Bất kì thứ gì thuộc về mẹ, cô đều biết hết. Tuy hơi chạnh lòng, nhưng ngày trước chưa biết, thì bây giờ làm quen là được rồi.
Phòng bếp nhỏ nên bố Thiên Hương thu dọn bàn ghế ở phòng khách, rồi trải chiếu. Có hai mâm, một mâm là của các cô cậu thanh niên, uống nước ngọt. Tuy bố của Bình An ủng hộ việc các con có thể uống bia, nhưng với bố Thiên Hương thì ông cho rằng tất cả vẫn chỉ là lũ trẻ, vì vậy không được động đến cồn. Mâm còn lại là của phụ huynh, bao gồm cả Gia Bảo. Theo quan điểm của anh thì anh đã quá lớn tuổi với việc đua đòi giành ăn dù khoảng cách giữa họ cũng chỉ có một - hai tuổi, và anh cũng có thể uống rượu được.
Trong bữa cơm người nói nhiều nhất vẫn là cô gái tóc xù, đôi khi hai người bạn của cô sẽ hùa theo, người nói ít nhất lại là Linh Đan. Ở thời khắc này bỗng cô thấy mình như người thừa. Mọi người đều đồng trang lứa, suy nghĩ và quan niệm giống nhau. Thậm chí có những lúc họ nói về những sự việc, những món ăn mà cô còn không rõ. Không biết có phải vì quá để ý đến cô không mà Gia Khôi cũng đôi phần im ắng hơn bình thường. Cậu như đang ngầm cảm nhận được sự rụt rè của Linh Đan. Đôi khi cậu sẽ huých nhẹ cô một chút, sau đó âm thầm pha trò, khiến cô bật cười. Điều này rất có ích. Cô bé đã bớt thu mình hơn, dần dần trở lại vẻ hoạt bát thường ngày, hòa mình vào câu chuyện của mọi người.
Người gây bất ngờ nhất lại là Bình An. Cậu không còn nhút nhát như mọi khi mà công khai chăm sóc Thiên Hương ra mặt. Miếng đầu tiên cậu luôn gắp cho cô, cô làm văng đồ ăn cậu cũng chủ động dọn, cô cần lấy gì cậu sẽ tự động đứng dậy lấy hộ. Điều này không chỉ khiến những người ngồi mâm trẻ chú ý, mà mâm phụ huynh cũng rất ấn tượng với cậu, đặc biệt là bố đằng gái và Gia Bảo. Hai người nhìn nhưng không nói gì, cũng không ngăn cản. Họ biết cậu bé này đang cố gắng thay đổi, và Thiên Hương cũng đang ngầm chấp nhận sự săn sóc chu đáo này.
Cơm tối xong xuôi là lúc món quà của Bình An và Linh Đan diện kiến. Đầu tiên cả hai kêu mọi người cùng ra ngoài. Linh Đan e thẹn cầm lon coca giả vờ là micro, cô hắng giọng rồi cất tiếng:
- Thưa toàn thể quý ông quý bà, - Có tiếng cười khẽ từ Gia Khôi, ngay lập tức cô dành cho cậu ánh nhìn sắc lẹm rồi tiếp tục. - Đầu tiên xin phép mời bạn Thiên Hương đứng lên trên, đây là món quà sinh nhật dành cho bạn. Sau đây là một tiết mục ảo thuật đặc sắc do bạn Bình An biểu diễn. Kính mong mọi người sẽ xem một cách trật tự và văn minh!
Linh Đan rút lui, tiếp đó một bóng hình xuất hiện. Bình An đã thay quần áo từ bao giờ, thắt trước cổ một cái nơ xinh xắn. Thiên Hương liền che miệng cười thích thú. Cậu nhảy một điệu khá đơn giản, sau đó từ đâu lấy ra vài lá bài tú lơ khơ, khua tay một lúc rồi hất chúng lên khiến mọi người nhìn theo. Đến khi chúng rơi xuống thì trên tay Bình An xuất hiện một chiếc khăn lụa trắng. Cậu tiến đến gần Thiên Hương, khẽ cúi xuống. Cơn gió thổi qua khiến chiếc khăn bay lên, Gia Khôi liền nhìn sang bên cạnh. Là Linh Đan đang cầm chiếc quạt tay. Bên trong là một bông hồng dành tặng cô gái cậu thầm thương trộm nhớ. Gia Bảo khẽ nhếch mép. Trò đơn giản, nhưng cũng thành tâm. Anh sẽ tốt bụng không chê trách.
Sau đó Bình An lấy một chiếc cốc rồi đổ nước vào. Cậu úp tay lật ngược cốc, rồi rút tay lại. Nước không hề chảy ra. Những cô cậu ở đó đều thầm thán phục. Sau đó Bình An cho hai ngón tay vào trong và rút ra một sợi dây chuyền. Cậu ngại ngùng đi đến trước mặt Thiên Hương.
- Sinh nhật vui vẻ, bạn.. của tớ.
Cô gái đỏ mặt nhưng vẫn lấy hết dũng khí, quay người lại ý bảo muốn cậu đeo cho cô. Bỗng ánh sáng từ đâu chiếu vào hai người. Tất cả lại nhìn sang bên cạnh. Linh Đan dùng tờ giấy hồng dán vào đèn pin, đang cố gắng kiễng chân trên ghế. Gia Khôi lập tức đến gần cầm lấy làm hộ cô. Vóc dáng cậu cao hơn, nên ánh sáng cũng được nâng cao hơn. Linh Đan liền tụt xuống bật đài. Một bài hát Nga dịu dàng vang lên.
Thiên Hương nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng cổ. Nó chỉ là sợi dây có gắn mặt đá đơn giản, nhưng trong mắt cô lại lấp lánh hệt như kim cương vậy. Cô hạnh phúc quay lại, choàng tay qua cổ người con trai, trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô thơm một cái rõ kêu lên gương mặt cậu.
- Cậu tuyệt lắm, Bình An.
Gia Khôi đang cầm đèn mỉm cười bỗng câm nín. Linh Đan đang âm thầm vỗ tay cũng đứng hình. Sốc hơn cả là bố mẹ hai bên và Gia Bảo. Không phải họ đang tức giận, cũng không phải hạnh phúc không nói nên lời. Cảm xúc lẫn lộn khiến họ không biết nên phản ứng như thế nào trước hình ảnh này.
Người đầu tiên lên tiếng là Thảo Trang - một trong hai người bạn của Thiên Hương:
- Tròn 18 tuổi nên bạo quá nhỉ?
Bình An tròn mắt nhìn cô gái trong lòng dần dần buông tay. Cô ngước lên nhìn cậu, má cô hơi đỏ. Cậu nghi ngỡ trong đống chè và nước ngọt ban nãy có cồn. Nếu không thì bây giờ chắc chắn là một giấc mơ. Đột nhiên cô gái áp tay lên má cậu.
- Làm người yêu tớ nhé, Bình An.
Cậu con trai vẫn không nhúc nhích. Cậu sợ chỉ cần một cử động nhỏ, hoặc phát ra tiếng động nào đó cũng khiến cậu tỉnh giấc. Tình huồng này quá đẹp, quá ngọt ngào đến nỗi cậu chưa từng dám tưởng tượng đến. Chỉ cần một cái nắm tay hoặc một nụ cười của cô cũng là quá hạnh phúc đối với cậu.
- Cậu mọt sách, cậu định im lặng đến bao giờ? - Gia Bảo lên tiếng. Nhìn thấy em gái đã phải mờ lời trước, lại còn phải đợi chờ khiến anh muốn băm vằm cậu trai ngốc nghếch trước mặt.
- Đồng ý đi thôi. - Linh Đan nâng tay tạo thành chiếc loa nhỏ trước miệng, nhắc khẽ. Ngay sau đó cô cảm nhận được cái lườm không có mấy thiện ý từ người bác tương lai của mình.
Cậu con trai đứng bên cạnh cô lại có chút ghen tị. Trong thâm tâm cậu cũng muốn mình đứng ở vị trí đó, và người con gái nào đó sẽ ở vị trí còn lại. Nhưng cậu tin chắc tương lai không xa, cậu cũng dành được câu trả lời cho tình cảm của chính mình.
Khóe miệng Bình An không tự chủ được kéo giãn ra. Bàn tay cậu như có ai điều khiển di chuyển đến eo của Thiên Hương, ôm chặt lấy cô. Hành động thay cho lời nói, cậu đồng ý. Hai người ôm nhau, dùng bản thân đem đến cho đối phương sự ấm áp. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất với họ.
Người con gái Thiên Hương này, điểm nào cậu cũng yêu. Là lý do khiến cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Là mặt trời nhỏ khiến ngày ngày cậu có động lực hy vọng vào ngày mai.
Người con trai Bình An này, điểm nào cô cũng thích. Là hình mẫu khiến mọi tiêu chuẩn của cô phải thay đổi theo cậu. Là viên kẹo bạc hà ngọt ngào nhưng mát lạnh khiến cô luôn thấy thoải mái mỗi khi ở bên.
Một niềm xúc động trào ập đến trái tim Linh Đan. Bố mẹ cô đã yêu nhau trước dự kiến, họ đã tự đặt tên cho mối quan hệ này sớm hơn quá khứ cô được nghe kể. Ánh mắt cô nhìn đến ông bà hai bên. Gương mặt họ tuy có chút bất ngờ, nhưng lại không có vẻ phản đối. Đặc biệt bà nội có lẽ là người hạnh phúc nhất. Nhớ về cuộc trò chuyện với bà hôm qua, cô chắc chắn rằng sự bất hòa của mẹ và bà sẽ không còn xảy ra nữa. Gia Bảo có chút không hài lòng, vì đứa em gái anh luôn nâng niu là người phải mở lời trước. Nhưng từ hành động đứng yên nhìn hai người kia, Linh Đan biết bác cũng không gây cản trở gì cả.
Mọi việc dường như đã đâu vào đấy. Có phải đã đến lúc.. cô phải về rồi không?
* * *
Sau bữa tiệc sinh nhật của Thiên Hương, tất cả quay trở lại với công việc của mình. Thấm thoắt đã đến tháng 12. Vậy là Linh Đan đã ở năm 1988 gần nửa năm rồi, sắp bước sang 1989. Nhưng cô vẫn không biết làm cách nào để trở về. Tờ giấy kia luôn được cô cất giữ trong balo, dù đi đến bất cứ đâu cô cũng luôn đem theo người.
Tiệm bánh của bà ngoại khai trương vào tháng trước, làm ăn trộm vía rất thuận lợi. Chỉ sau một tháng mà bây giờ ai ai cũng biết đến "Bánh cô Hiền". Vừa thơm vừa ngon, lại bắt mắt. Bình An và Thiên Hương đang ôn thi cuối kỳ một. Ngày nào cũng dính lấy nhau để học bài. Hôm thì ở thư viện, hôm thì về nhà đứa này, hôm lại sang nhà đứa kia. Mối quan hệ tiến triển chỉ có lên, không có xuống. Gia Bảo chỉ về Việt Nam một tháng rưỡi, rồi phải quay lại Nga. Trước khi đi anh dặn dò Bình An đủ thứ. Lần này cậu mọt sách đó có thể nhìn thẳng vào mắt anh và tự tin nói rằng: "Em sẽ không để anh thất vọng.". Nghe nói bác có một cô người yêu ở bển, nhưng hai người vì chút chuyện phải chia tay. Linh Đan có cảm giác rằng đây có thể chính là lý do khiến mãi sau này bác vẫn không lập gia đình. Gia Bảo về nước vì muốn mừng sinh nhật em gái, cũng là muốn tránh mặt cô gái đó. Linh Đan từng cố tìm hiểu qua Thiên Hương rồi tìm cách giúp, nhưng người con trai này lại khác với những trường hợp trước. Anh lạnh lùng và khó gần hơn. Cuối cùng ông ngoại nói rằng: "Lớn rồi phải tự giải quyết vấn đề của mình, đừng để bản thân phải khiến người khác lo lắng.". Linh Đan cũng nhận ra, có những chuyện cô không thay đổi được. Sau tất cả thì cô cũng chỉ mới 18 tuổi, đâu thể suốt ngày tỏ ra mình biết tuốt và vạn năng. Chỉ tiếc rằng trong tương lai, có thể bác và cô gái đó vẫn không chung đường.
Chàng trai tên Bảo Đức kia đã thực sự từ bỏ sự rung rinh với Thiên Hương. Sau khi nghe một bài giáo huấn của Gia Bảo và hay tin cô cậu thanh niên ngày ấy đã thành đôi, anh đã tự tìm cho mình thú vui mới. Linh Đan biết một chướng ngại vật khác đã được loại bỏ. Mà nếu không loại bỏ được, thì tính cách của Bình An hiện nay cũng đủ mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu của mình.
Gia Khôi trong những thời gian gần đây vẫn luôn đến tiệm tạp hóa chơi với cô. Linh Đan nghĩ rằng một ngày nào đó cô nên nói với cậu về hoàn cảnh của mình. Nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt thiếu niên rạng ngời đó, cô lại bất giấc không biết nên mở lời như thế nào. Vốn dĩ cô là người của năm 2024, tình cờ xuyên không đến đây, thực ra Thiên Hương và Bình An đó là bố mẹ tương lai của cô, và khoảng cách tuổi giữa cô và cậu rất lớn.
Nhưng cậu con trai lại không hề biết gì, vẫn vô tư chăm sóc kề cạnh cô. Điều này đối với cô còn buồn hơn rất nhiều, đôi lúc lại thấy bất công. Dựa vào đâu mà chỉ có mình cô lo lo nghĩ nghĩ, dựa vào đâu cậu có thể thoải mái thích cô còn cô phải ngăn cản bản thân không được lún sâu vào mối tình này?
- Em sao vậy? - Gia Khôi nghiêng đầu lo lắng hỏi.
Từ nãy đến giờ cậu vẫn thao thao bất tuyệt kể về ngày đi học của mình, nhưng hóa ra người con gái bên cạnh lại chẳng để vào tai một chữ. Khi cậu định tỏ vẻ trách móc lại thấy gương mặt cô vừa buồn bựa lại vừa chán nản. Là do cậu nhiều chuyện, hay do cậu vô tâm chỉ biết mình mà không để ý cảm xúc của cô? Dù là lý do nào cũng khiến cậu cuống cuồng lo lắng.
Thấy biểu cảm của cậu, Linh Đan lại càng chán nản hơn. Dù cô đang có suy nghĩ ghét bỏ cậu, cậu vẫn chỉ một lòng quan tâm tại sao cô lại buồn. Cô khẽ thở dài.
Bỗng Gia Khôi kéo tay cô chạy ra ngoài.
- Cậu làm gì vậy? - Linh Đan ngoái đầu lại nhìn. - Còn cửa tiệm nữa?
- Cô ơi cô trông tiệm giúp cháu chừng 15 phút thôi ạ. - Gia Khôi vừa chạy vừa gọi với lại đằng sau cô bán rau bên cạnh.
Nhận được cái gật đầu từ người phụ nữ đó, cậu lại kéo Linh Đan chạy nhanh hơn. Hai người dừng lại trước quán chè cách đó không xa. Gia Khôi rút tờ giấy cẩn thận lau ghế, rồi ấn cô gái ngồi xuống. Còn bản thân mình qua loa lấy một chiếc ghế bất kì để ngồi, không cần lau.
- Cho cháu hai cốc chè thập cẩm, một cốc nhiều thạch ạ. - Vừa nói, tay cậu vừa lau bàn.
Linh Đan vẫn nghi ngờ nhìn cậu.
- Dẫn em đi ăn chè, cho tâm trạng khuây khỏa. - Gia Khôi nhe rằng cười, nụ cười cậu tỏa sáng đến chói mắt.
- Mùa đông mà ăn chè?
- Mùa đông sao lại không ăn chè?
- Ăn có 15 phút?
- Nếu em muốn ăn lâu hơn cũng không vấn đề.
- Nhưng chỉ nhờ cô bán rau trông có 15 phút?
- Nếu lâu hơn thì em cứ ngồi đây, tôi chạy về nhờ tiếp.
Không nói lại được cậu, Linh Đan quay mặt đi ngắm nhìn phố phường. Mùa đông đến rồi. Gió mùa đông bắc về khiến thời tiết trở nên lạnh buốt. Bây giờ mỗi ngày dậy sớm đều là cực hình với cô. Nên bà ngoại nói rằng không cần phải cưỡng ép bản thân, tiệm mở muộn một chút cũng không có vấn đề. Cô rất thầm cảm ơn sự hiền lành và tinh tế của bà. Tuy cô rất muốn bản thân phải có trách nhiệm với công việc "bán thời gian" này, nhưng cơ thể cô lại không chịu nghe theo sự sắp đặt của lý trí.
Nhìn từng người qua đường vẫn hối hả. Hiện tại đã gần bốn giờ chiều, cũng sắp đến giờ tan tầm. Một ngày nữa sắp trôi qua, cô vẫn đang ở đây. Không biết mọi người đang như thế nào. Bố mẹ, Linh Chi, hai đứa cháu của cô liệu có đang sốt sắng tìm cô không. Cô không muốn để mọi người lo, nhưng cô lại không biết làm cách nào để trở về. Ban nãy bị Gia Khôi bất ngờ lôi đi, chiếc balo cô vẫn để ở tiệm tạp hóa. Lần đầu đi ra ngoài không có nó khiến cô hơi trống rỗng.
- Mai mẹ tôi về, em qua gặp một chút nhé? - Gia Khôi bất ngờ lên tiếng.
- Sao mẹ cậu đến tớ lại đến gặp làm gì? - Linh Đan khó hiểu, mắt thấy hai cốc chè nhanh chóng được cô bán hàng mang ra.
- Gặp một chút thôi.. - Cậu con trai vẫn kiên trì năn nỉ.
Linh Đan cầm thìa dằm đá xuống. Cô liền chịu thua. Không biết ý định của cậu là gì, nhưng cô cũng mặc kệ. Tay đưa miếng chè vào miệng, cảm giác mát lạnh lập tức lan tỏa. Cô khẽ rùng mình. Ăn chè vào mùa đông khá kích thích. Có chút sợ hãi đau họng, nhưng vẫn không thể kiềm chế bản thân liên tục xúc từng miếng.
Gia Khôi nhìn cô trộm cười. Cậu dự định giới thiệu cô với mẹ. Rằng người con gái này là người cậu thích, cậu muốn ở bên cô ấy. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mùa đông nên trời có chút âm u. Mây đen không biết từ đâu dần dần kéo đến, nhưng dự báo nói hôm nay không mưa. Trong lòng cậu bỗng nổi lên những dự cảm chẳng lành. Cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Cậu cố đè xuống những cảm xúc bất an, cố rặn ra một nụ cười.
- Linh Đan, anh hy vọng ngày mai sẽ là một ngày đẹp.