Chương 12: Linh Đan và Gia Khôi
Linh Đan mím môi đứng trước gương, cô bất lực nhìn ra phía sau. Hôm nay cô dậy rõ sớm, tất bật chuẩn bị quần áo. Vốn dĩ cũng tự nhủ trong lòng là chỉ đi gặp mẹ của Gia Khôi, thế nào lại áp lực vậy nhỉ? Cô xuyên không đến đây không tiền, không rõ xu hướng thời trang, hầu như quần áo là đồ của Thiên Hương không mặc nữa nên cho cô. Lúc mới nhận thấy cũng rất đẹp, sao đến bây giờ lại thấy có chút lỗi mốt? Nhưng hình như so với thời ở đây thì có vẻ đã là "thời thượng" rồi. Dù sao ông bà ngoại vốn không tiếc con gái điều gì, nên đồ dùng quần áo của mẹ luôn là tốt nhất.
Tối hôm qua Thiên Hương có ghé qua chơi với cô, cũng biết kế hoạch hôm nay. Ngay lập tức một lớp học về tình yêu đã được diễn ra. Cô gái tóc xù đó khăng khăng rằng hai người đã có tình ý, thì cũng nên ngỏ lời để xác định tình cảm. Linh Đan cũng mong muốn điều đó, nhưng giữa họ có quá nhiều vật cản. Tâm sự một lúc, Thiên Hương lại kéo Linh Đan sang nhà, tiếp tục nói chuyện. Mãi đến tối muộn bà ngoại nhắc đi ngủ, hai cô gái mới chịu nằm xuống. Vậy mà sáng nay đúng bảy giờ cô đã dậy rồi. Ăn sáng xong xuôi rồi cô về trọ để chuẩn bị.
Ngắm đi ngắm lại, vẫn là bộ này được nhất. Chân váy dài đến bắp chân, áo sơ mi màu đỏ điềm vài bông hoa vàng được sơ vin gọn gàng, cô còn đặc biệt mượn Thiên Hương chiếc mũ nồi đỏ cho hợp bộ. Hôm qua cô đã gội đầu, nhân lúc tóc còn ẩm cẩn thận tết đuôi sam, để hôm nay có mái tóc xoăn xoăn xinh xắn. May trong chiếc balo cô mang đến đây có thỏi son, Linh Đan quệt vài đường lên môi rồi tiện tay chấm thêm chút má hồng. Sau đó cô khoanh tay nhìn hai chiếc áo phao trước mặt, cuối cùng chọn chiếc màu đỏ, trùng với áo sơ mi, quàng thêm hai lớp khăn trắng. Cô xoay một vòng nhìn người con gái đáng yêu mềm mại trong gương, mỉm cười đắc ý. Trước giờ Linh Đan chưa từng thử phong cách cổ điển như thế này, nhưng mặc lên người rồi mới thấy quả nhiên nhập gia tùy tục, lâu lâu không nhắc thì cô đã hoàn toàn nghĩ mình là người của thời đại này. Đồng hồ điểm 10 giờ, còn 30 phút nữa là đến giờ hẹn. Vốn nghĩ rằng sẽ gặp nhau vào buổi tối, nhưng Gia Khôi nói mẹ cậu chỉ đến trong ngày, chiều tối sẽ đi luôn nên họ cần tranh thủ.
Cô với lấy chiếc balo quen thuộc, vuốt nhẹ móc khóa corgi rồi xỏ giày ra ngoài. Lúc chạy xuống khóe mắt cô thấy hình bóng quen thuộc. Cậu vậy mà đến sớm hẳn 30 phút.
Gia Khôi bất ngờ nhìn cô gái trước mặt. Mọi khi cô mặc quần jean, nhìn năng động gần gũi. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô mặc váy, môi có chút hồng hồng đỏ đỏ. Cái lạnh buốt của mùa đông khiến má cô hây hây đỏ, mũi ửng hồng, nhìn đặc biệt muốn cưng nựng. Mắt của Linh Đan tròn to, trong veo. Lúc cô mới nhìn cậu có chút ngạc nhiên, đôi mắt khẽ chớp mấy lần. Cậu biết tim cậu cũng theo từng cái chớp mắt đó mà đánh rơi vài nhịp.
Cô nhẹ nhàng đến gần nghiêng đầu khó hiểu nhìn. Cậu liền hắng giọng rồi nói:
- Hôm nay em xinh lắm.
Linh Đan nhìn cậu từ trên xuống dưới. Cậu mặc quần jean không bó cũng không quá rộng, vừa vặn khoe được đôi chân dài. Thắt lưng đen ôm ngang eo khiến cô nhận ra eo cậu rất nhỏ. Cậu khoác chiếc áo khoác đen có vài đường kẻ sọc. Ban đầu cô nghĩ nó khả móng, nhưng đến gần mới thấy rất dày dặn, có thể chống gió, cũng giữ được ấm. Bên trong là áo len trắng cao cổ. Mái tóc được tùy ý rủ xuống, thi thoảng có cơn gió vụt qua cậu lại đưa tay vuốt ngược ra sau. Vừa phong lưu lại phóng khoáng, có cảm giác thư thái cũng có chút lạnh lùng.
- Anh cũng không tệ.
Gia Khôi mỉm cười, rồi nhận ra có điều gì không đúng. Cậu tròn mắt rồi hạ thấp người xuống để cao bằng cô.
- Em gọi anh là gì?
Linh Đan có chút không hiểu, cô nhíu mày.
- Không gọi "cậu - tớ" nữa à?
- Thì.. - Gương mặt cô gái lập tức đỏ bừng, hệt như trái cà chua nhỏ. - gặp mẹ anh thì cũng phải xưng hô phải phép chứ?
Cậu con trai bật cười, cũng không trêu cô nữa. Hai người lập tức di chuyển.
Gia Khôi hôm nay đi xe đạp đến. Linh Đan mặc váy, nên nghiêng người ngồi một bên. Cô chưa bao giờ ngồi kiểu này nên hơi sợ hãi. Lúc đầu khăng khăng để tay trên đùi, cho đến khi người con trai bắt đầu đạp vòng đầu tiên, cô giật mình luống cuống bám chặt áo ở eo cậu. Không khí lúc đó thấm hương vị ngại ngùng, e thẹn, tay lái của Gia Khôi hơi choạng vạng, nhưng ngay lập tức cậu lại làm như không có chuyện gì, vững vàng đi tiếp. Cô gái sau lưng cậu thì bất động từ đó, tay cô vẫn ở eo cậu nhưng đã hơi nới lỏng ra. Cả hai người im lặng, suốt cả đường đi chỉ nghe thấy tiếng gió bên tai, tiếng xe cộ qua lại và tiếng người đi đường ồn ào.
Nhà Gia Khôi không xa lắm, đi chỉ khoảng hơn 15 phút. Tốc độ đạp xe của Gia Khôi không nhanh không chậm, có lẽ chỉ hơn người đi bộ một chút.
Lúc xuống xe Linh Đan suýt ngã, cậu nhanh chóng bắt cánh tay cô, giúp cô đứng vững, sau đó lại đưa tay chỉnh mũ nồi, rồi khẽ vỗ vai cô gái nhỏ. Một loạt hành động của cậu khiến trái tim cô như đang treo lơ lửng bỗng bay vút lên trời cao, sau đó lại tự dằn mình hạ nó xuống. Cô hít một hơi thật sâu, muốn lấy lại bình tĩnh, đổi lại chỉ nhận được bầu không khí ngọt ngào tỏa ra từ cậu.
Gia Khôi cất gọn xe sang một bên, dẫn cô đi vào trong. Cậu đang ở với bà nội. Đó là căn nhà nhỏ hai tầng cơ bản. Bước vào cửa liền có chú chó nhỏ chạy ra. Linh Đan sợ chó, nên cô theo phản xạ nhảy ra phía sau lưng cậu. Thấy vậy Gia Khôi dịu dàng xoa đầu chú chó nhỏ rồi đuổi nó vào chuồng nằm. Anh chàng tủi thân liền quay đuôi về phía cậu, sau đó cũng lim dim mà ngủ thiếp đi.
Phòng khách rất gọn gàng, có mùi trầm. Cậu sợ cô không quen nên định cất đi, nhưng cô kịp ngăn lại. Nhà Thiên Hương cũng thoang thoảng hương trầm, nên nhờ điều này mà cô cảm thấy thoải mái như đang ở nhà vậy.
Bà nội Gia Khôi từ trong bước ra. Bà đã cao tuổi, lưng hơi còng, tóc búi gọn gàng phía sau, trên mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn nhìn ra được sự hiền lành phúc hậu. Cô đoán hồi còn trẻ, bà chắc chắn là một thiếu nữ phơi phới xinh đẹp.
- Con chào bà.
- Ừ ừ, - Bà ân cần nhìn cô, cười rạng rỡ. - Đói rồi đúng không? Vào đi con, vào đây.
Linh Đan cúi đầu định cởi giày, Gia Khôi cũng không nói gì, lặng lẽ mở tủ lấy cho cô đôi dép tổ ong màu đỏ.
Vừa vào đến bếp, sự ấm áp liền ôm lấy cả cơ thể cô. Mắt thấy một người phụ nữ đeo tạp dề đang cặm cụi nấu nướng. Nghe thấy tiếng động, người đó quay lại. Mái tóc mềm mại, ánh mắt ôn hòa, nụ cười trìu mến, giống y hệt Gia Khôi.
- Con chào cô.
- Chào con! - Người phụ nữ nhanh chóng bỏ chiếc đũa trong tay xuống, vội vàng lau tay vào tạp dề rồi đi đến gần cô. - Con xinh quá.
Gia Khôi sờ mũi ngại ngùng, rồi biết ý tiếp nhận công cuộc nấu nướng, để mẹ cậu và Linh Đan ra phòng khách.
Cô gái nhỏ tay bị kéo đi, nhưng đầu vẫn quay lại nhìn.
- Kệ nó, bếp núc cứ để đàn ông con trai lo. - Bà nội nhẹ nhàng đặt một hộp sữa vào tay cô.
- Con xin ạ.
- Ngoan quá. - Hai người phụ nữ nhìn nhau cười hạnh phúc.
Linh Đan có chút ngại, hậu đậu cắm ống hút vào hộp sữa, nhưng vì dùng lực quá mạnh nên sữa bị trào ra. Bà nội bật cười liền giúp cô lau đi. Lúc này mặt cô đã đỏ đến mức dường như chỉ cần có tác động nhẹ cũng có thể vỡ ra.
- Con tên Linh Đan à? - Mẹ Gia Khôi hỏi, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ dán vào cô.
- Vâng ạ, con năm nay 18 tuổi.
- Nhỏ hơn Gia Khôi một tuổi. - Bà nội khẽ huých con dâu.
- Cô tên là Liên, chắc con có nghe chuyện nhà cô rồi.
- Dạ vâng.
Sau đó là một màn người hỏi, người trả lời. Một bên nồng nhiệt, một bên e ngại. Linh Đan cảm thấy bản thân hơi máy móc, cũng cố gắng đặt ra vài câu hỏi cho tự nhiên, nhưng bà nội lại nói không cần câu nệ phép tắc, cũng không cần cố tỏ ra trái ngược với cảm xúc. Dần dần cô cũng thấy thoải mái mà cười đùa với hai người.
Bỗng có tiếng bước chân từ tầng hai chạy xuống. Là em trai Gia Khôi. Cậu bé năm nay 14 tuổi, sang năm lên 15, gương mặt vẫn đang có nét bướng bình, cái sự nổi loạn của tuổi dậy thì. Cậu nhìn lướt qua Linh Đan rồi quay vào bếp.
- Sơn, nhìn thấy chị không chào à? - Cô Liên nhíu mày gọi giật lại.
Đáp lại là sự im lặng, sau đó cậu bé cũng quay lại khoanh tay cúi người, giọng điệu thể hiện rõ sự đùa giỡn:
- Chào chị ạ.
Hai người phụ nữ định giáo huấn cậu một bài học, không ngờ Linh Đan lại bắt chước điệu bộ của cậu, giọng nói cũng đùa giỡn không kém:
- Chào em ạ.
Một người 18 tuổi và một người 14 tuổi đối mắt nhìn nhau, trong ánh mắt thể hiện rõ sự thách thức.
Cô Liên và bà nội trước một màn này có hơi bất ngờ, nhưng sau đó cũng cười cười cho qua. Có lẽ thay vì trách mắng, thì cách này cũng không tệ. Đặc biệt là biểu cảm nhăn nhó của cậu nhóc khi bị nhại lại cũng không tồi.
Gia Khôi nhanh chóng phá vỡ bầu không khí, gọi mọi người vào ăn cơm.
Bữa cơm đơn giản, không cầu kì. Hai món mặn, một món canh. Phòng bếp ở đây bé hơn phòng bếp ở nhà Thiên Hương hay Bình An, nhưng sự ấm cúng lại giống y hệt nhau.
Trong suốt bữa cơm, bà nội chỉ gắp cho Linh Đan, khuyên cô ăn nhiều một chút. Cô Liên cũng tranh thủ hỏi thăm vài câu. Lúc này cô gái nhỏ đã không còn cảm thấy gượng gạo nữa, không những đáp lại còn thi thoảng trêu đùa vài câu khiến hai người cười khanh khách. Gia Khôi nhìn hình ảnh này trong lòng cũng tràn ngập hạnh phúc.
Nhưng cậu nhóc bên cạnh hình như không vui cho lắm, cứ lấy đũa chọt chọt bát cơm, rồi lại liếc xéo bà chị trước mặt. Bà và mẹ cậu bị chị ta trêu chọc thì thôi đi, đến anh trai cậu hình như cũng bị thôi miên. Chỉ để ý đến chị ta, không để ý đến cậu. Một miếng cá được nhặt xương sạch sẽ gắp vào bát, cậu ngẩng lên. Anh trai đang chăm chú nhặt thêm một miếng cá khác, tiếp tục gắp cho cậu.
- Anh, lát đá bóng với em đi!
- Được.
- Anh, em có bài này không hiểu, lát em hỏi anh!
- Được.
- Anh, món này hôm nay anh nấu rất ngon, em rất thích!
Gia Khôi phì cười xoa đầu cậu.
Cậu bé Sơn vui vẻ, đắc ý liếc sang Linh Đan. Nhưng chị ta vậy mà cũng đang nhìn cậu cười.
- Chị cười cái gì?
- Sơn! - Cô Liên mắng nhẹ.
Cậu bé ấm ức, không chịu được liền chạy ra ngoài, xồm bệt trước cửa ôm chân khóc thút thít. Gia Khôi thở dài, chậm rãi đững dậy cũng đi theo.
Là mẹ, cô lại quá hiểu tâm tư con trai mình. Lâu lắm mới về thăm nhà, lại nghe tin anh trai có người mình thích. Người anh luôn nuông chiều bao bọc, bây giờ lại chăm sóc để ý thêm người khác. Cậu bé khó chịu cũng là phải. Nhưng cô không cho phép vì vậy mà vô lễ với người ngoài. Dù sao cô cũng rất ưng cô bé này. Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đáng yêu. Nếu cô bé có thể thường xuyên đến bầu bạn với bà nội, đồng hành cùng Gia Khôi thì đây chính là chuyện tốt.
Linh Đan cũng biết cậu nhóc đang lo nghĩ điều gì. Cô cũng muốn nói rằng không cần lo, không ai cướp anh trai của cậu cả. Nếu như cô là người ở đây, cô cũng sẵn lòng tranh giành với cậu một phen. Chỉ tiếc rằng điều này luôn gắn liền với chữ "nếu".
- Con đừng để ý đến nó, ăn đi. Trẻ con mà, khóc xong là quên ngay. - Bà nội gắp cho cô miếng thịt cá đã được nhặt hết xương.
Lúc bữa ăn kết thúc là 12 giờ rưỡi. Cuối cùng Sơn không ăn được gì nhiều, Gia Khôi có dỗ dành, nhưng cậu nửa câu cũng không thèm nói. Cô Liên thì mặc kệ, nói rằng không chịu ăn thì nhịn, không ai theo hầu mãi được. Chỉ có bà nội vẫn thương cháu, để dành cậu bát tô cơm to đùng, trên đó là thịt cá bà đã cẩn thận tỉ mỉ nhặt hết xương, vài cọng rau muống và một bát canh nhỏ.
Linh Đan có ngỏ ý muốn giúp rửa bát, nhưng cô Liên không cho. Cô nói dọn ra giúp cô là được, không cần động tay vào nước. Nhà bà nội không có găng tay, nên đều là tay trần rửa bát. Điều này khiến da tay bị khô, nhưng bà nội lại cho rằng làm vậy mới sạch, đeo găng tay bà chỉ thấy phức tạp. Nghe vậy Linh Đan cũng không nói nhiều nữa. Cô biết cả đời bà đã làm vậy rồi, ép bà thay đổi là rất khó.
Dọn dẹp xong xuôi cả ba người ra phòng khách, hai anh em vẫn đang ngồi ở trước cửa. Cô Liên lườm nguýt một cái rồi nói rằng cần đi mua chút đồ. Bà nội hơi buồn ngủ, nhưng lại muốn tiếp tục nói chuyện với Linh Đan. Cô phải nói mãi bà mới chịu lên tầng đi ngủ, trước khi lên còn nói bà chỉ ngủ một lát thôi, đừng vội về nhé. Trong mắt cô, bà rất đáng yêu.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người. Ngồi không cũng chán, cô liền ra trước cửa ngồi xổm cạnh Gia Khôi. Cứ như bật công tắc lên, Sơn lập tức giãy nảy ăn vạ. Người anh trai khó xử nhìn bên này, rồi nhìn bên kia. Không biết bênh bên nào, cũng không biết nên mắng cậu bé không. Linh Đan chống cằm nhìn cậu nhóc, khóe miệng cô khẽ nhếch lên. Đối phó với những đứa trẻ như thế này, cô không thiếu cách. Không nói đâu xa, bản thân cô lúc biết Linh Chi có người yêu cũng y hệt, thậm chí có phần hơn. Nhưng dần dần cô nhận ra được không ai đi cùng ai suốt đời, nên cô không thể ép Linh Chi từ bỏ tình yêu chỉ vì cô được.
- Sơn..
- Anh đừng nói, em không nghe. - Cậu nhóc bịt hai tai, hét vang khắp khu phố. Bây giờ là giữa trưa, mọi người đều đang nghỉ ngơi, chỉ vang vọng mỗi tiếng của cậu.
Gia Khôi còn định nói nữa, nhưng Linh Đan huých tay cậu ra hiệu im lặng.
Qua gần 10 phút, không thấy có ai dỗ mình, Sơn dần bình tĩnh lại, nhưng gương mặt vẫn mang nét bực tức. Cậu ngơ ngác nhìn hai người.
- Chà, em thành người nổi tiếng rồi. - Linh Đan cười.
- Ý chị là gì?
- Em hét to như vậy, không muốn để ý cũng phải để ý.
Vừa nói cô vừa hất đầu ra phía sau cậu. Gương mặt cậu nhóc 14 tuổi lập tức đỏ bừng. Thẹn quá hóa giận, cậu gần như lao vào cô nhưng ánh mắt cậu con trai bên cạnh khiến cậu chần chừ.
- Sao, muốn đánh nhau? - Linh Đan nhướn mày, cô liền đứng dậy vào tư thế chuẩn bị. - Nào, vào đây.
Cậu bé cắn răng, cậu muốn cho bà chị này một bài học, nhưng cậu cũng biết anh trai nổi giận đáng sợ như thế nào.
- Sợ anh à? - Linh Đan lập tức xua xua tay muốn đuổi Gia Khôi đi.
Cậu con trai cười bất lực. Rõ ràng cậu đang chống lưng cho cô, cô còn đuổi cậu đi. Em trai cậu mới 14 tuổi nhưng đã cao mét bảy, so với cô gái chỉ mét sáu thì chưa cần đánh cũng đã thấy rõ kết quả. Nhưng cậu vẫn nghe lời mà vào trong phòng khách ngồi, tuy nhiên mắt vẫn để ý cả hai người, giống như chỉ cần có gì là cậu ra lao ra ngay.
- Nào, em muốn đánh nhau còn gì, vào đây.
- Hừ, em không đánh con gái, đấy chỉ là hành động hèn nhát!
- Thế em ăn vạ cái gì?
Cậu nhóc im lặng không nói. Nhưng cô cũng biết câu trả lời.
- Em cho rằng chị cướp anh trai em? - Linh Đan chậm rãi ngồi xuống đất, tiếp tục chống cằm nhìn cậu bé đang giận dỗi ngồi bệt trước cửa. - Vậy nếu không có chị thì anh trai sẽ luôn thuộc về em? Em khẳng định điều đó à?
Không có ai đáp lời cô, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ, đôi khi có tiếng chú chó nhỏ ư ử trong lồng. Ban nãy lúc cậu nhóc ăn vạ đã đánh thức người bạn này.
- Em nghĩ rằng anh trai sẽ ở bên em cả đời? Vậy sau này nếu em có bạn gái, lấy vợ, đẻ con, thì anh trai vẫn tiếp tục ở bên em, chăm lo cho em?
- Cũng không cần ở chung, chỉ cần..
- Em dựa vào đâu mà cho rằng em thì có thể có người mình yêu, còn anh trai em thì không thể?
Cậu nhóc vẫn im lặng. Nhưng cô biết cậu đã hiểu lời cô nói. Gương mặt cậu không còn vẻ buồn bực, nhưng thoáng nét đượm buồn.
- Em rất thích anh trai đúng không? - Linh Đan dịu giọng nhìn lên bầu trời xám xịt. Cô cũng vậy, cô rất thích Gia Khôi, nhưng hai người là đã định là không có kết quả. - Vậy em phải tôn trọng quyết định của anh ấy. Nếu anh ấy có người thương, chứng tỏ anh ấy đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Em không nên lấy sự ăn vạ của mình, đòi hỏi anh ấy phải thông cảm cho em.
Hai tay cậu nhóc cuộn tròn nắm chặt. Cậu biết điều đó, chỉ là cậu không biết nên chấp nhận như thế nào. Bố mẹ ly hôn khi cậu mới năm tuổi. Trong ấn tượng của cậu, anh trai là người duy nhất cậu tin tưởng. Bố có gia đình mới, cậu cũng không chắc chắn được mẹ có bỏ rơi cậu không, chỉ có anh trai luôn ân cần dịu dàng với cậu. Nhưng nếu đến anh trai cũng bỏ đi, vậy cậu còn gì?
- Hơn nữa, - Dường như Linh Đan nhìn thấu được suy nghĩ của cậu nhóc, cô đến gần xoa đầu cậu. - Nếu anh trai em có bạn gái, vậy em sẽ có thêm một người chị yêu thương em, giống cách anh trai yêu thương em vậy.
Cậu nhóc ngước đôi mắt đầy nước nhìn cô. Bỗng cậu ôm chặt cô khóc. Linh Đan nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Hy vọng sau khi cô trở về 2024, nếu Gia Khôi có bạn gái, cậu bé này có thể đón nhận cô gái đó một cách niềm nở và hạnh phúc.
* * *
Suốt dọc đường về Gia Khôi và Linh Đan không nói gì. Khoảng hai giờ chiều bà nội dậy, họ trò chuyện thêm một lúc. Sau đó thì cô Liên về, tay cầm rất nhiều bánh kẹo và hoa quả. Cô nói nhà không có gì, nên muốn mua chút quà cho Linh Đan. Rồi mọi người tạm biệt bà nội, tiễn hai mẹ con ra bến xe. Trước khi lên xe Sơn có nói với cô gái:
- Em thấy chị cũng không tồi, lần sau về ba bọn mình cùng đá bóng đi.
"Ba bọn mình" ở đây là cậu nhóc, Linh Đan và Gia Khôi. Khi đó cô chỉ mỉm cười xoa đầu cậu, không nói cũng không hứa hẹn gì. Cô biết nếu hứa rồi thất hứa, thì cậu bé sẽ khó để chấp nhận hơn.
Nhưng Gia Khôi đã để ý điều đó. Tâm trạng cậu phức tạp. Giờ tan tầm nên đường phố đông đúc hơn. Linh Đan chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Mãi đến khi mắt thấy gần về đến phòng trọ của cô, Gia Khôi bỗng dừng xe lại. Cô gái sau lưng nhìn cậu một cách khó hiểu.
- Em muốn.. ăn chè không?
Hai người liền vào quán chè bên đường. Lần này Linh Đan muốn ăn chè đỗ đen. Gia Khôi liền gọi hai bát giống nhau.
Gia Khôi ăn hết rồi nhưng Linh Đan vẫn còn nửa cốc. Cậu cũng không giục, chỉ lẳng lặng quay mặt nhìn ra mặt đường. Trời âm u giống như sắp mưa.
- Anh nhớ mẹ à? - Linh Đan quan tâm hỏi.
Cậu con trai để ý, gặp mặt xong rồi nhưng cô vẫn không đổi lại cách xưng hô.
- Có một chút. - Cậu đá chiếc lá khô dưới chân.
Linh Đan phì cười, ngửa đầu uống nước chè.
- Cứ ăn từ từ cũng được, không phải vội. - Cậu liếc cô, khóe miệng cô dính hạt đỗ, cậu không nói gì lấy giấy trực tiếp muốn giúp cô lau.
Linh Đan phản xạ có điều kiện lùi ra sau. Tay cậu con trai liền dừng lại giữa không trung. Có hơi ngại ngùng, cô liền cười bẽn lẽn nhận tờ giấy:
- Em tự lau, em tự lau.
Gia Khôi cười một tiếng, rồi lại nhìn ra phía mọi người đang đi. Có một vài giọt mưa rơi xuống, dần dần trở thành một cơn mưa lớn.
Mưa to khiến hai người bị mắc kẹt, tạm thời phải ở quán chè. Chiếc xe của Gia Khôi được bà chủ quán giúp để gọn vào bên trong. Vì cảm kích nên cậu lại mua thêm cốc chè đỗ đen nữa. Tốc độ ăn của cậu rất nhanh, cho đến khi cốc thứ hai hết, Linh Đan vẫn còn một ít trong cốc.
- Không hợp khẩu vị à?
- Em chỉ thích uống nước thôi, em không ăn đỗ đen..
Linh Đan bĩu môi, ở đây cho quá nhiều đỗ đen vào chè, ăn mãi không hết. Tay cô đang ngoáy đỗ bất giác dùng lực khiến đỗ văng mạnh ra ngoài, bắn lên mặt. Đôi mắt cô lập tức mở to, ngỡ ngàng rồi bất ngờ nhìn, bàn tay nhỏ vội vàng lấy giấy lau mặt. Nhưng trên đầu cũng có vài hạt đỗ đen, nổi bật giữa mũ nồi đỏ. Cô thấy hướng nhìn của Gia Khôi liền đưa tay lên, nhưng sờ mãi không thấy. Gương mặt nhỏ nhăn nhó tỏ vẻ bực dọc, sau đó cúi đầu lắc mạnh, cuối cùng hạt đỗ rơi xuống, cả mũ cũng rời khỏi đầu. Tóc cô lập tức bị gió thổi tung, có chút rối. Má cô gái hơi phồng lên, đôi môi hồng chu nhẹ, rất đáng yêu lại khiến người ta muốn cắn một cái.
Gia Khôi bật cười, vẻ mặt cô khiến cậu không nhịn được. Tay cậu chống lên bàn, trán gục vào lòng bàn tay. Rồi cậu ngẩng mặt lên, chống cằm nhìn cô, khóe miệng vẫn mỉm cười ôn hòa, đầy tình cảm.
Ánh mắt của cậu khiến cô gái bỗng thấy ngại ngùng. Nguyên ngày hôm nay mặt cô như ở trên vỉ nướng cả ngày vậy.
Một tiếng "bíp" dài vang lên. Hai người đồng loạt quay lại. Đối diện là một chú chó đang chạy ngang qua đường bỗng đứng lại, mắt trân trân nhìn chiếc xe tải đang lao đến. Linh Đan không nghĩ gì nhiều, cơ thể như bị ai điều khiển tự động đứng lên lao ra. Nhưng cô chưa kịp đến gần thì có một bàn tay mạnh mẽ kéo cô ngược lại, bóng hình ai đó lướt ngang qua chạy đến gần chú chó nhỏ đó, cầm chân ném sang bên đường. Một tiếng phanh vang lên chói tai, tiếng va chạm và cả tiếng mọi người hô vang: "Cẩn thận!". Sau đó trước mắt Linh Đan là hình ảnh người đó bị hất văng ra rồi bị đập xuống đất, máu chảy, đỏ au đến đáng sợ.
Mọi việc diễn ra nhanh chỉ chóng một giây, khiến cô không thể tin được vào mắt mình.
Tài xế xe tải đã xuống xe, rối rít chạy đến xem tình hình. Chẳng mấy chốc mọi người đã vây xung quanh, che mất tầm nhìn của cô. Linh Đan run rẩy lại gần, có giây phút cô ngoái đầu nhìn lại nơi cô vừa ngồi ăn chè, như để xác nhận lại lần nữa. Ở đó không có ai, trống không. Cô cố dặn lòng bình tĩnh, rồi chậm rãi tiến đến. Sức nặng của đám đông khiến cô chật vật một hồi mới vào được bên trong.
Người thiếu niên ấy đang nằm bất động, từ sau đầu cậu máu chảy loang rộng. Đôi mắt vừa nhìn cô đầy ý cười đang nhắm chặt. Cô run run ngồi xuống, tay khẽ lay người cậu. Một lần, cậu không nhúc nhích. Hai lần, cậu vẫn không động đậy. Linh Đan hoảng loạn lay mạnh hơn, rồi như nghĩ ra gì đó, cô nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, tay bịt vết thương của cậu. Cô nghe thấy có người đang gọi cấp cứu, người tài xế liên tục xin lỗi, nói sẽ bồi thường. Nhưng cô không còn sức để phản ứng nữa.
- Gia Khôi?
Cậu vẫn không đáp trả. Cô nắm lấy tay cậu, bàn tay chỉ mới vài phút vừa rồi còn định lau đỗ đen ở khóe miệng cô.
- Gia Khôi, anh tỉnh lại đi..
Một nỗi sợ tràn ngập trong lòng cô. Cô cố ngăn bản thân rơi nước mắt, cố giữ chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại.
Cuối cùng xe cứu thương đến. Họ nhanh chóng đưa cậu thiếu niên lên xe, cô cũng vội vàng leo lên cùng. Cả quãng đường cô nắm tay cậu không rời. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cậu kéo cô lại. Là tại cô, cô đã hại cậu rồi!
Mưa rơi nặng hạt hơn, trời bắt đầu vang lên tiếng sấm, vài tia sét đánh ngang qua. Hũng vĩ đến đáng sợ.
Tối hôm qua Thiên Hương có ghé qua chơi với cô, cũng biết kế hoạch hôm nay. Ngay lập tức một lớp học về tình yêu đã được diễn ra. Cô gái tóc xù đó khăng khăng rằng hai người đã có tình ý, thì cũng nên ngỏ lời để xác định tình cảm. Linh Đan cũng mong muốn điều đó, nhưng giữa họ có quá nhiều vật cản. Tâm sự một lúc, Thiên Hương lại kéo Linh Đan sang nhà, tiếp tục nói chuyện. Mãi đến tối muộn bà ngoại nhắc đi ngủ, hai cô gái mới chịu nằm xuống. Vậy mà sáng nay đúng bảy giờ cô đã dậy rồi. Ăn sáng xong xuôi rồi cô về trọ để chuẩn bị.
Ngắm đi ngắm lại, vẫn là bộ này được nhất. Chân váy dài đến bắp chân, áo sơ mi màu đỏ điềm vài bông hoa vàng được sơ vin gọn gàng, cô còn đặc biệt mượn Thiên Hương chiếc mũ nồi đỏ cho hợp bộ. Hôm qua cô đã gội đầu, nhân lúc tóc còn ẩm cẩn thận tết đuôi sam, để hôm nay có mái tóc xoăn xoăn xinh xắn. May trong chiếc balo cô mang đến đây có thỏi son, Linh Đan quệt vài đường lên môi rồi tiện tay chấm thêm chút má hồng. Sau đó cô khoanh tay nhìn hai chiếc áo phao trước mặt, cuối cùng chọn chiếc màu đỏ, trùng với áo sơ mi, quàng thêm hai lớp khăn trắng. Cô xoay một vòng nhìn người con gái đáng yêu mềm mại trong gương, mỉm cười đắc ý. Trước giờ Linh Đan chưa từng thử phong cách cổ điển như thế này, nhưng mặc lên người rồi mới thấy quả nhiên nhập gia tùy tục, lâu lâu không nhắc thì cô đã hoàn toàn nghĩ mình là người của thời đại này. Đồng hồ điểm 10 giờ, còn 30 phút nữa là đến giờ hẹn. Vốn nghĩ rằng sẽ gặp nhau vào buổi tối, nhưng Gia Khôi nói mẹ cậu chỉ đến trong ngày, chiều tối sẽ đi luôn nên họ cần tranh thủ.
Cô với lấy chiếc balo quen thuộc, vuốt nhẹ móc khóa corgi rồi xỏ giày ra ngoài. Lúc chạy xuống khóe mắt cô thấy hình bóng quen thuộc. Cậu vậy mà đến sớm hẳn 30 phút.
Gia Khôi bất ngờ nhìn cô gái trước mặt. Mọi khi cô mặc quần jean, nhìn năng động gần gũi. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô mặc váy, môi có chút hồng hồng đỏ đỏ. Cái lạnh buốt của mùa đông khiến má cô hây hây đỏ, mũi ửng hồng, nhìn đặc biệt muốn cưng nựng. Mắt của Linh Đan tròn to, trong veo. Lúc cô mới nhìn cậu có chút ngạc nhiên, đôi mắt khẽ chớp mấy lần. Cậu biết tim cậu cũng theo từng cái chớp mắt đó mà đánh rơi vài nhịp.
Cô nhẹ nhàng đến gần nghiêng đầu khó hiểu nhìn. Cậu liền hắng giọng rồi nói:
- Hôm nay em xinh lắm.
Linh Đan nhìn cậu từ trên xuống dưới. Cậu mặc quần jean không bó cũng không quá rộng, vừa vặn khoe được đôi chân dài. Thắt lưng đen ôm ngang eo khiến cô nhận ra eo cậu rất nhỏ. Cậu khoác chiếc áo khoác đen có vài đường kẻ sọc. Ban đầu cô nghĩ nó khả móng, nhưng đến gần mới thấy rất dày dặn, có thể chống gió, cũng giữ được ấm. Bên trong là áo len trắng cao cổ. Mái tóc được tùy ý rủ xuống, thi thoảng có cơn gió vụt qua cậu lại đưa tay vuốt ngược ra sau. Vừa phong lưu lại phóng khoáng, có cảm giác thư thái cũng có chút lạnh lùng.
- Anh cũng không tệ.
Gia Khôi mỉm cười, rồi nhận ra có điều gì không đúng. Cậu tròn mắt rồi hạ thấp người xuống để cao bằng cô.
- Em gọi anh là gì?
Linh Đan có chút không hiểu, cô nhíu mày.
- Không gọi "cậu - tớ" nữa à?
- Thì.. - Gương mặt cô gái lập tức đỏ bừng, hệt như trái cà chua nhỏ. - gặp mẹ anh thì cũng phải xưng hô phải phép chứ?
Cậu con trai bật cười, cũng không trêu cô nữa. Hai người lập tức di chuyển.
Gia Khôi hôm nay đi xe đạp đến. Linh Đan mặc váy, nên nghiêng người ngồi một bên. Cô chưa bao giờ ngồi kiểu này nên hơi sợ hãi. Lúc đầu khăng khăng để tay trên đùi, cho đến khi người con trai bắt đầu đạp vòng đầu tiên, cô giật mình luống cuống bám chặt áo ở eo cậu. Không khí lúc đó thấm hương vị ngại ngùng, e thẹn, tay lái của Gia Khôi hơi choạng vạng, nhưng ngay lập tức cậu lại làm như không có chuyện gì, vững vàng đi tiếp. Cô gái sau lưng cậu thì bất động từ đó, tay cô vẫn ở eo cậu nhưng đã hơi nới lỏng ra. Cả hai người im lặng, suốt cả đường đi chỉ nghe thấy tiếng gió bên tai, tiếng xe cộ qua lại và tiếng người đi đường ồn ào.
Nhà Gia Khôi không xa lắm, đi chỉ khoảng hơn 15 phút. Tốc độ đạp xe của Gia Khôi không nhanh không chậm, có lẽ chỉ hơn người đi bộ một chút.
Lúc xuống xe Linh Đan suýt ngã, cậu nhanh chóng bắt cánh tay cô, giúp cô đứng vững, sau đó lại đưa tay chỉnh mũ nồi, rồi khẽ vỗ vai cô gái nhỏ. Một loạt hành động của cậu khiến trái tim cô như đang treo lơ lửng bỗng bay vút lên trời cao, sau đó lại tự dằn mình hạ nó xuống. Cô hít một hơi thật sâu, muốn lấy lại bình tĩnh, đổi lại chỉ nhận được bầu không khí ngọt ngào tỏa ra từ cậu.
Gia Khôi cất gọn xe sang một bên, dẫn cô đi vào trong. Cậu đang ở với bà nội. Đó là căn nhà nhỏ hai tầng cơ bản. Bước vào cửa liền có chú chó nhỏ chạy ra. Linh Đan sợ chó, nên cô theo phản xạ nhảy ra phía sau lưng cậu. Thấy vậy Gia Khôi dịu dàng xoa đầu chú chó nhỏ rồi đuổi nó vào chuồng nằm. Anh chàng tủi thân liền quay đuôi về phía cậu, sau đó cũng lim dim mà ngủ thiếp đi.
Phòng khách rất gọn gàng, có mùi trầm. Cậu sợ cô không quen nên định cất đi, nhưng cô kịp ngăn lại. Nhà Thiên Hương cũng thoang thoảng hương trầm, nên nhờ điều này mà cô cảm thấy thoải mái như đang ở nhà vậy.
Bà nội Gia Khôi từ trong bước ra. Bà đã cao tuổi, lưng hơi còng, tóc búi gọn gàng phía sau, trên mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn nhìn ra được sự hiền lành phúc hậu. Cô đoán hồi còn trẻ, bà chắc chắn là một thiếu nữ phơi phới xinh đẹp.
- Con chào bà.
- Ừ ừ, - Bà ân cần nhìn cô, cười rạng rỡ. - Đói rồi đúng không? Vào đi con, vào đây.
Linh Đan cúi đầu định cởi giày, Gia Khôi cũng không nói gì, lặng lẽ mở tủ lấy cho cô đôi dép tổ ong màu đỏ.
Vừa vào đến bếp, sự ấm áp liền ôm lấy cả cơ thể cô. Mắt thấy một người phụ nữ đeo tạp dề đang cặm cụi nấu nướng. Nghe thấy tiếng động, người đó quay lại. Mái tóc mềm mại, ánh mắt ôn hòa, nụ cười trìu mến, giống y hệt Gia Khôi.
- Con chào cô.
- Chào con! - Người phụ nữ nhanh chóng bỏ chiếc đũa trong tay xuống, vội vàng lau tay vào tạp dề rồi đi đến gần cô. - Con xinh quá.
Gia Khôi sờ mũi ngại ngùng, rồi biết ý tiếp nhận công cuộc nấu nướng, để mẹ cậu và Linh Đan ra phòng khách.
Cô gái nhỏ tay bị kéo đi, nhưng đầu vẫn quay lại nhìn.
- Kệ nó, bếp núc cứ để đàn ông con trai lo. - Bà nội nhẹ nhàng đặt một hộp sữa vào tay cô.
- Con xin ạ.
- Ngoan quá. - Hai người phụ nữ nhìn nhau cười hạnh phúc.
Linh Đan có chút ngại, hậu đậu cắm ống hút vào hộp sữa, nhưng vì dùng lực quá mạnh nên sữa bị trào ra. Bà nội bật cười liền giúp cô lau đi. Lúc này mặt cô đã đỏ đến mức dường như chỉ cần có tác động nhẹ cũng có thể vỡ ra.
- Con tên Linh Đan à? - Mẹ Gia Khôi hỏi, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ dán vào cô.
- Vâng ạ, con năm nay 18 tuổi.
- Nhỏ hơn Gia Khôi một tuổi. - Bà nội khẽ huých con dâu.
- Cô tên là Liên, chắc con có nghe chuyện nhà cô rồi.
- Dạ vâng.
Sau đó là một màn người hỏi, người trả lời. Một bên nồng nhiệt, một bên e ngại. Linh Đan cảm thấy bản thân hơi máy móc, cũng cố gắng đặt ra vài câu hỏi cho tự nhiên, nhưng bà nội lại nói không cần câu nệ phép tắc, cũng không cần cố tỏ ra trái ngược với cảm xúc. Dần dần cô cũng thấy thoải mái mà cười đùa với hai người.
Bỗng có tiếng bước chân từ tầng hai chạy xuống. Là em trai Gia Khôi. Cậu bé năm nay 14 tuổi, sang năm lên 15, gương mặt vẫn đang có nét bướng bình, cái sự nổi loạn của tuổi dậy thì. Cậu nhìn lướt qua Linh Đan rồi quay vào bếp.
- Sơn, nhìn thấy chị không chào à? - Cô Liên nhíu mày gọi giật lại.
Đáp lại là sự im lặng, sau đó cậu bé cũng quay lại khoanh tay cúi người, giọng điệu thể hiện rõ sự đùa giỡn:
- Chào chị ạ.
Hai người phụ nữ định giáo huấn cậu một bài học, không ngờ Linh Đan lại bắt chước điệu bộ của cậu, giọng nói cũng đùa giỡn không kém:
- Chào em ạ.
Một người 18 tuổi và một người 14 tuổi đối mắt nhìn nhau, trong ánh mắt thể hiện rõ sự thách thức.
Cô Liên và bà nội trước một màn này có hơi bất ngờ, nhưng sau đó cũng cười cười cho qua. Có lẽ thay vì trách mắng, thì cách này cũng không tệ. Đặc biệt là biểu cảm nhăn nhó của cậu nhóc khi bị nhại lại cũng không tồi.
Gia Khôi nhanh chóng phá vỡ bầu không khí, gọi mọi người vào ăn cơm.
Bữa cơm đơn giản, không cầu kì. Hai món mặn, một món canh. Phòng bếp ở đây bé hơn phòng bếp ở nhà Thiên Hương hay Bình An, nhưng sự ấm cúng lại giống y hệt nhau.
Trong suốt bữa cơm, bà nội chỉ gắp cho Linh Đan, khuyên cô ăn nhiều một chút. Cô Liên cũng tranh thủ hỏi thăm vài câu. Lúc này cô gái nhỏ đã không còn cảm thấy gượng gạo nữa, không những đáp lại còn thi thoảng trêu đùa vài câu khiến hai người cười khanh khách. Gia Khôi nhìn hình ảnh này trong lòng cũng tràn ngập hạnh phúc.
Nhưng cậu nhóc bên cạnh hình như không vui cho lắm, cứ lấy đũa chọt chọt bát cơm, rồi lại liếc xéo bà chị trước mặt. Bà và mẹ cậu bị chị ta trêu chọc thì thôi đi, đến anh trai cậu hình như cũng bị thôi miên. Chỉ để ý đến chị ta, không để ý đến cậu. Một miếng cá được nhặt xương sạch sẽ gắp vào bát, cậu ngẩng lên. Anh trai đang chăm chú nhặt thêm một miếng cá khác, tiếp tục gắp cho cậu.
- Anh, lát đá bóng với em đi!
- Được.
- Anh, em có bài này không hiểu, lát em hỏi anh!
- Được.
- Anh, món này hôm nay anh nấu rất ngon, em rất thích!
Gia Khôi phì cười xoa đầu cậu.
Cậu bé Sơn vui vẻ, đắc ý liếc sang Linh Đan. Nhưng chị ta vậy mà cũng đang nhìn cậu cười.
- Chị cười cái gì?
- Sơn! - Cô Liên mắng nhẹ.
Cậu bé ấm ức, không chịu được liền chạy ra ngoài, xồm bệt trước cửa ôm chân khóc thút thít. Gia Khôi thở dài, chậm rãi đững dậy cũng đi theo.
Là mẹ, cô lại quá hiểu tâm tư con trai mình. Lâu lắm mới về thăm nhà, lại nghe tin anh trai có người mình thích. Người anh luôn nuông chiều bao bọc, bây giờ lại chăm sóc để ý thêm người khác. Cậu bé khó chịu cũng là phải. Nhưng cô không cho phép vì vậy mà vô lễ với người ngoài. Dù sao cô cũng rất ưng cô bé này. Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đáng yêu. Nếu cô bé có thể thường xuyên đến bầu bạn với bà nội, đồng hành cùng Gia Khôi thì đây chính là chuyện tốt.
Linh Đan cũng biết cậu nhóc đang lo nghĩ điều gì. Cô cũng muốn nói rằng không cần lo, không ai cướp anh trai của cậu cả. Nếu như cô là người ở đây, cô cũng sẵn lòng tranh giành với cậu một phen. Chỉ tiếc rằng điều này luôn gắn liền với chữ "nếu".
- Con đừng để ý đến nó, ăn đi. Trẻ con mà, khóc xong là quên ngay. - Bà nội gắp cho cô miếng thịt cá đã được nhặt hết xương.
Lúc bữa ăn kết thúc là 12 giờ rưỡi. Cuối cùng Sơn không ăn được gì nhiều, Gia Khôi có dỗ dành, nhưng cậu nửa câu cũng không thèm nói. Cô Liên thì mặc kệ, nói rằng không chịu ăn thì nhịn, không ai theo hầu mãi được. Chỉ có bà nội vẫn thương cháu, để dành cậu bát tô cơm to đùng, trên đó là thịt cá bà đã cẩn thận tỉ mỉ nhặt hết xương, vài cọng rau muống và một bát canh nhỏ.
Linh Đan có ngỏ ý muốn giúp rửa bát, nhưng cô Liên không cho. Cô nói dọn ra giúp cô là được, không cần động tay vào nước. Nhà bà nội không có găng tay, nên đều là tay trần rửa bát. Điều này khiến da tay bị khô, nhưng bà nội lại cho rằng làm vậy mới sạch, đeo găng tay bà chỉ thấy phức tạp. Nghe vậy Linh Đan cũng không nói nhiều nữa. Cô biết cả đời bà đã làm vậy rồi, ép bà thay đổi là rất khó.
Dọn dẹp xong xuôi cả ba người ra phòng khách, hai anh em vẫn đang ngồi ở trước cửa. Cô Liên lườm nguýt một cái rồi nói rằng cần đi mua chút đồ. Bà nội hơi buồn ngủ, nhưng lại muốn tiếp tục nói chuyện với Linh Đan. Cô phải nói mãi bà mới chịu lên tầng đi ngủ, trước khi lên còn nói bà chỉ ngủ một lát thôi, đừng vội về nhé. Trong mắt cô, bà rất đáng yêu.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người. Ngồi không cũng chán, cô liền ra trước cửa ngồi xổm cạnh Gia Khôi. Cứ như bật công tắc lên, Sơn lập tức giãy nảy ăn vạ. Người anh trai khó xử nhìn bên này, rồi nhìn bên kia. Không biết bênh bên nào, cũng không biết nên mắng cậu bé không. Linh Đan chống cằm nhìn cậu nhóc, khóe miệng cô khẽ nhếch lên. Đối phó với những đứa trẻ như thế này, cô không thiếu cách. Không nói đâu xa, bản thân cô lúc biết Linh Chi có người yêu cũng y hệt, thậm chí có phần hơn. Nhưng dần dần cô nhận ra được không ai đi cùng ai suốt đời, nên cô không thể ép Linh Chi từ bỏ tình yêu chỉ vì cô được.
- Sơn..
- Anh đừng nói, em không nghe. - Cậu nhóc bịt hai tai, hét vang khắp khu phố. Bây giờ là giữa trưa, mọi người đều đang nghỉ ngơi, chỉ vang vọng mỗi tiếng của cậu.
Gia Khôi còn định nói nữa, nhưng Linh Đan huých tay cậu ra hiệu im lặng.
Qua gần 10 phút, không thấy có ai dỗ mình, Sơn dần bình tĩnh lại, nhưng gương mặt vẫn mang nét bực tức. Cậu ngơ ngác nhìn hai người.
- Chà, em thành người nổi tiếng rồi. - Linh Đan cười.
- Ý chị là gì?
- Em hét to như vậy, không muốn để ý cũng phải để ý.
Vừa nói cô vừa hất đầu ra phía sau cậu. Gương mặt cậu nhóc 14 tuổi lập tức đỏ bừng. Thẹn quá hóa giận, cậu gần như lao vào cô nhưng ánh mắt cậu con trai bên cạnh khiến cậu chần chừ.
- Sao, muốn đánh nhau? - Linh Đan nhướn mày, cô liền đứng dậy vào tư thế chuẩn bị. - Nào, vào đây.
Cậu bé cắn răng, cậu muốn cho bà chị này một bài học, nhưng cậu cũng biết anh trai nổi giận đáng sợ như thế nào.
- Sợ anh à? - Linh Đan lập tức xua xua tay muốn đuổi Gia Khôi đi.
Cậu con trai cười bất lực. Rõ ràng cậu đang chống lưng cho cô, cô còn đuổi cậu đi. Em trai cậu mới 14 tuổi nhưng đã cao mét bảy, so với cô gái chỉ mét sáu thì chưa cần đánh cũng đã thấy rõ kết quả. Nhưng cậu vẫn nghe lời mà vào trong phòng khách ngồi, tuy nhiên mắt vẫn để ý cả hai người, giống như chỉ cần có gì là cậu ra lao ra ngay.
- Nào, em muốn đánh nhau còn gì, vào đây.
- Hừ, em không đánh con gái, đấy chỉ là hành động hèn nhát!
- Thế em ăn vạ cái gì?
Cậu nhóc im lặng không nói. Nhưng cô cũng biết câu trả lời.
- Em cho rằng chị cướp anh trai em? - Linh Đan chậm rãi ngồi xuống đất, tiếp tục chống cằm nhìn cậu bé đang giận dỗi ngồi bệt trước cửa. - Vậy nếu không có chị thì anh trai sẽ luôn thuộc về em? Em khẳng định điều đó à?
Không có ai đáp lời cô, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ, đôi khi có tiếng chú chó nhỏ ư ử trong lồng. Ban nãy lúc cậu nhóc ăn vạ đã đánh thức người bạn này.
- Em nghĩ rằng anh trai sẽ ở bên em cả đời? Vậy sau này nếu em có bạn gái, lấy vợ, đẻ con, thì anh trai vẫn tiếp tục ở bên em, chăm lo cho em?
- Cũng không cần ở chung, chỉ cần..
- Em dựa vào đâu mà cho rằng em thì có thể có người mình yêu, còn anh trai em thì không thể?
Cậu nhóc vẫn im lặng. Nhưng cô biết cậu đã hiểu lời cô nói. Gương mặt cậu không còn vẻ buồn bực, nhưng thoáng nét đượm buồn.
- Em rất thích anh trai đúng không? - Linh Đan dịu giọng nhìn lên bầu trời xám xịt. Cô cũng vậy, cô rất thích Gia Khôi, nhưng hai người là đã định là không có kết quả. - Vậy em phải tôn trọng quyết định của anh ấy. Nếu anh ấy có người thương, chứng tỏ anh ấy đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Em không nên lấy sự ăn vạ của mình, đòi hỏi anh ấy phải thông cảm cho em.
Hai tay cậu nhóc cuộn tròn nắm chặt. Cậu biết điều đó, chỉ là cậu không biết nên chấp nhận như thế nào. Bố mẹ ly hôn khi cậu mới năm tuổi. Trong ấn tượng của cậu, anh trai là người duy nhất cậu tin tưởng. Bố có gia đình mới, cậu cũng không chắc chắn được mẹ có bỏ rơi cậu không, chỉ có anh trai luôn ân cần dịu dàng với cậu. Nhưng nếu đến anh trai cũng bỏ đi, vậy cậu còn gì?
- Hơn nữa, - Dường như Linh Đan nhìn thấu được suy nghĩ của cậu nhóc, cô đến gần xoa đầu cậu. - Nếu anh trai em có bạn gái, vậy em sẽ có thêm một người chị yêu thương em, giống cách anh trai yêu thương em vậy.
Cậu nhóc ngước đôi mắt đầy nước nhìn cô. Bỗng cậu ôm chặt cô khóc. Linh Đan nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Hy vọng sau khi cô trở về 2024, nếu Gia Khôi có bạn gái, cậu bé này có thể đón nhận cô gái đó một cách niềm nở và hạnh phúc.
* * *
Suốt dọc đường về Gia Khôi và Linh Đan không nói gì. Khoảng hai giờ chiều bà nội dậy, họ trò chuyện thêm một lúc. Sau đó thì cô Liên về, tay cầm rất nhiều bánh kẹo và hoa quả. Cô nói nhà không có gì, nên muốn mua chút quà cho Linh Đan. Rồi mọi người tạm biệt bà nội, tiễn hai mẹ con ra bến xe. Trước khi lên xe Sơn có nói với cô gái:
- Em thấy chị cũng không tồi, lần sau về ba bọn mình cùng đá bóng đi.
"Ba bọn mình" ở đây là cậu nhóc, Linh Đan và Gia Khôi. Khi đó cô chỉ mỉm cười xoa đầu cậu, không nói cũng không hứa hẹn gì. Cô biết nếu hứa rồi thất hứa, thì cậu bé sẽ khó để chấp nhận hơn.
Nhưng Gia Khôi đã để ý điều đó. Tâm trạng cậu phức tạp. Giờ tan tầm nên đường phố đông đúc hơn. Linh Đan chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Mãi đến khi mắt thấy gần về đến phòng trọ của cô, Gia Khôi bỗng dừng xe lại. Cô gái sau lưng nhìn cậu một cách khó hiểu.
- Em muốn.. ăn chè không?
Hai người liền vào quán chè bên đường. Lần này Linh Đan muốn ăn chè đỗ đen. Gia Khôi liền gọi hai bát giống nhau.
Gia Khôi ăn hết rồi nhưng Linh Đan vẫn còn nửa cốc. Cậu cũng không giục, chỉ lẳng lặng quay mặt nhìn ra mặt đường. Trời âm u giống như sắp mưa.
- Anh nhớ mẹ à? - Linh Đan quan tâm hỏi.
Cậu con trai để ý, gặp mặt xong rồi nhưng cô vẫn không đổi lại cách xưng hô.
- Có một chút. - Cậu đá chiếc lá khô dưới chân.
Linh Đan phì cười, ngửa đầu uống nước chè.
- Cứ ăn từ từ cũng được, không phải vội. - Cậu liếc cô, khóe miệng cô dính hạt đỗ, cậu không nói gì lấy giấy trực tiếp muốn giúp cô lau.
Linh Đan phản xạ có điều kiện lùi ra sau. Tay cậu con trai liền dừng lại giữa không trung. Có hơi ngại ngùng, cô liền cười bẽn lẽn nhận tờ giấy:
- Em tự lau, em tự lau.
Gia Khôi cười một tiếng, rồi lại nhìn ra phía mọi người đang đi. Có một vài giọt mưa rơi xuống, dần dần trở thành một cơn mưa lớn.
Mưa to khiến hai người bị mắc kẹt, tạm thời phải ở quán chè. Chiếc xe của Gia Khôi được bà chủ quán giúp để gọn vào bên trong. Vì cảm kích nên cậu lại mua thêm cốc chè đỗ đen nữa. Tốc độ ăn của cậu rất nhanh, cho đến khi cốc thứ hai hết, Linh Đan vẫn còn một ít trong cốc.
- Không hợp khẩu vị à?
- Em chỉ thích uống nước thôi, em không ăn đỗ đen..
Linh Đan bĩu môi, ở đây cho quá nhiều đỗ đen vào chè, ăn mãi không hết. Tay cô đang ngoáy đỗ bất giác dùng lực khiến đỗ văng mạnh ra ngoài, bắn lên mặt. Đôi mắt cô lập tức mở to, ngỡ ngàng rồi bất ngờ nhìn, bàn tay nhỏ vội vàng lấy giấy lau mặt. Nhưng trên đầu cũng có vài hạt đỗ đen, nổi bật giữa mũ nồi đỏ. Cô thấy hướng nhìn của Gia Khôi liền đưa tay lên, nhưng sờ mãi không thấy. Gương mặt nhỏ nhăn nhó tỏ vẻ bực dọc, sau đó cúi đầu lắc mạnh, cuối cùng hạt đỗ rơi xuống, cả mũ cũng rời khỏi đầu. Tóc cô lập tức bị gió thổi tung, có chút rối. Má cô gái hơi phồng lên, đôi môi hồng chu nhẹ, rất đáng yêu lại khiến người ta muốn cắn một cái.
Gia Khôi bật cười, vẻ mặt cô khiến cậu không nhịn được. Tay cậu chống lên bàn, trán gục vào lòng bàn tay. Rồi cậu ngẩng mặt lên, chống cằm nhìn cô, khóe miệng vẫn mỉm cười ôn hòa, đầy tình cảm.
Ánh mắt của cậu khiến cô gái bỗng thấy ngại ngùng. Nguyên ngày hôm nay mặt cô như ở trên vỉ nướng cả ngày vậy.
Một tiếng "bíp" dài vang lên. Hai người đồng loạt quay lại. Đối diện là một chú chó đang chạy ngang qua đường bỗng đứng lại, mắt trân trân nhìn chiếc xe tải đang lao đến. Linh Đan không nghĩ gì nhiều, cơ thể như bị ai điều khiển tự động đứng lên lao ra. Nhưng cô chưa kịp đến gần thì có một bàn tay mạnh mẽ kéo cô ngược lại, bóng hình ai đó lướt ngang qua chạy đến gần chú chó nhỏ đó, cầm chân ném sang bên đường. Một tiếng phanh vang lên chói tai, tiếng va chạm và cả tiếng mọi người hô vang: "Cẩn thận!". Sau đó trước mắt Linh Đan là hình ảnh người đó bị hất văng ra rồi bị đập xuống đất, máu chảy, đỏ au đến đáng sợ.
Mọi việc diễn ra nhanh chỉ chóng một giây, khiến cô không thể tin được vào mắt mình.
Tài xế xe tải đã xuống xe, rối rít chạy đến xem tình hình. Chẳng mấy chốc mọi người đã vây xung quanh, che mất tầm nhìn của cô. Linh Đan run rẩy lại gần, có giây phút cô ngoái đầu nhìn lại nơi cô vừa ngồi ăn chè, như để xác nhận lại lần nữa. Ở đó không có ai, trống không. Cô cố dặn lòng bình tĩnh, rồi chậm rãi tiến đến. Sức nặng của đám đông khiến cô chật vật một hồi mới vào được bên trong.
Người thiếu niên ấy đang nằm bất động, từ sau đầu cậu máu chảy loang rộng. Đôi mắt vừa nhìn cô đầy ý cười đang nhắm chặt. Cô run run ngồi xuống, tay khẽ lay người cậu. Một lần, cậu không nhúc nhích. Hai lần, cậu vẫn không động đậy. Linh Đan hoảng loạn lay mạnh hơn, rồi như nghĩ ra gì đó, cô nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, tay bịt vết thương của cậu. Cô nghe thấy có người đang gọi cấp cứu, người tài xế liên tục xin lỗi, nói sẽ bồi thường. Nhưng cô không còn sức để phản ứng nữa.
- Gia Khôi?
Cậu vẫn không đáp trả. Cô nắm lấy tay cậu, bàn tay chỉ mới vài phút vừa rồi còn định lau đỗ đen ở khóe miệng cô.
- Gia Khôi, anh tỉnh lại đi..
Một nỗi sợ tràn ngập trong lòng cô. Cô cố ngăn bản thân rơi nước mắt, cố giữ chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại.
Cuối cùng xe cứu thương đến. Họ nhanh chóng đưa cậu thiếu niên lên xe, cô cũng vội vàng leo lên cùng. Cả quãng đường cô nắm tay cậu không rời. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cậu kéo cô lại. Là tại cô, cô đã hại cậu rồi!
Mưa rơi nặng hạt hơn, trời bắt đầu vang lên tiếng sấm, vài tia sét đánh ngang qua. Hũng vĩ đến đáng sợ.