Chương 13: Tại Sao Lại Là Ngươi?
Thu qua đông đến, từng con gió lạnh bắt đầu tràn vào xâm chiếm toàn bộ miền đất yên bình, nhìn qua tấm kính cửa sổ cũng bị mờ đi do cái lạnh. Cây cối xanh tươi um tùm đong đưa theo từng tia nắng mà nay những chiếc lá cũng đã rụng rời chỉ còn lại là hàng cây trọc khô khốc, những bông hoa trong hoa viên muôn vàn nở rộ giờ đây cũng không còn. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc cả tòa thành sáng lửa, những ánh lửa bập bùng ngoài trời tuyết rơi ngày càng dầy hơn. Trong nhà, người người quây quần bên người thân uống cốc cacao nóng hổi, kể những câu chuyện vui trông thật ấm áp làm sao.
Ấy vậy, đã khuya rồi mà ánh đèn mờ trong thư phòng phủ công tước vẫn sáng. Ngài công tước Ambershan William đang vùi mình vào tập tài liệu dầy cộp, đôi bàn tay to lớn đầy vết chai do cầm kiếm thoăn thoắt từng nét chữ trên trang giấy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú, nghiêm túc kết hợp chiếc kính cận sang trọng lại càng tăng thêm vẻ cuốn hút dưới ánh đèn mờ.
Bỗng ngài ta dừng bút, đưa tay hạ chiếc kính xuống, từ từ ngả người ra ghế thở dài, ngón tay dài nhấn mạnh xoa nắn bên thái dương, nhíu mày vì cơn mệt mỏi.
" Muộn thế này, chắc con bé cũng đã ngủ rồi "
Ambershan thở dài độc thoại, trong giọng nói trầm ấm hiện rõ vẻ tiếc nuối tự trách.
" Cả ngày nay mình đều không thể đến gặp con bé một lần, đã hứa sẽ làm tốt bổn phận của một người cha vậy mà....".
Nói xong, Ambershan chống tay lên bàn gắng gượng bản thân rời khỏi ghế. Thật sự mấy ngày nay lượng công việc quá nhiều, sau dịch bệnh đã gây ra tổn thất nặng nề về kinh tế làm ảnh hưởng đến đời sống người dân khiến ai cũng lầm than khổ cực. Mặc dù nhà vua đã có kế sách, tuy nhiên đám quý tộc keo kiệt cứ mãi ậm ừ ngoài mặt thì tán thành trong lòng lại dậy sóng cự tuyệt, cuối cùng cũng chỉ còn Ambershan là người đức vưa tin tưởng nhất giao cho công việc này thành ra lại tạo thêm áp lực cho ông.
Cũng phải, trong giới quý tộc nham nhuốc bẩn thỉu này làm gì có mấy ai là một lòng muốn cống hiến cho đất nước, suy đi tính lại cũng chỉ là một đám phế vật giữ của, thu tiền của dân thì nhanh lắm mà phong trào đóng góp lại không thấy mặt, ngày ngày chỉ biết hưởng thụ tiệc tùng xa hoa mặc cho dân sống chết thế nào không hay.
Càng nghĩ Ambershan lại càng tức, bản thân bôn ba trên chiến trường nhiều năm như thế, mạng sống nhiều lần treo sợi tóc cũng chỉ giữ hòa bình cho cái đám rác rưởi ấy sống tốt như vậy.
Đang định thay quần áo đi ngủ, bỗng cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Ambershan tay vẫn cởi cúc áo, đáp.
" Vào đi "
Cánh cửa dần mở ra, người bước vào là một cô hầu gái trẻ, trên tay bê một tách trà nóng vẫn nghi ngút khói. Cô gái bước đến một khoảng nhất định trong căn phòng rồi dừng lại, giọng nói ngọt ngào vang lên.
" Thưa công tước, trà của ngài ạ "
Khoan đã! Giọng nói có vẻ không đúng lắm, Ambershan khựng lại gài giây rồi bất ngờ quay lại, vẻ mặt khó hiểu dường như người trước mặt là một ai đó mà ông không ngờ đến.
" Tại sao lại là ngươi? Công việc này là của hầu nữ trưởng cơ mà, bà ta đâu? "
Thì ra sau khi phu nhân mất, công tước Ambershan mắc chức mất ngủ ngày đêm vùi mình vào công việc cộng thêm nỗi đau lòng dâng trào như thủy triều mãi cứ không nguôi lại khiến bệnh tình thêm nặng, phải dùng đến hương trà hoa lạc tiên mới có thể chìm vào giấc ngủ dễ hơn. Công việc này được giao riêng cho hầu nữ trưởng phụ trách, đều đặn hàng đêm sẽ mang đến thư phòng của công tước sau khi ông xong việc.
Vậy mà giờ đây, Anna lại là người bưng cốc trà đến chứ không phải hầu nữ trưởng khiến công tước có chút khó chịu, Anna vẫn giữ giọng dịu dàng cúi đầu, đôi môi căng mọng hồng hào giải thích.
" Dạ thưa ngài công tước, bà Hirolye bị đau chân do bất cẩn làm rơi chậu hoa nên nhờ thần mang trà tới giúp ạ ".
" Là vậy sao? " - Ambershan ngờ vực hỏi.
" Vâng thưa ngài công tước ".
Đôi lông mày đang nhíu lại trên khuôn mặt phờ phạc xanh xao dần dãn ra, có lẽ cũng vì quá mệt mỏi nên ông cũng không muốn quan tâm nhiều đến chuyện này, chỉ ra lệnh Anna để tách trà lên bàn rồi tiếp tục quay lưng thay đồ.
Khi cô hầu chuẩn bị ra ngoài, Ambershan mới chợt nhớ ra điều gì đó liền gọi Anna lại.
" Vâng thưa ngài còn gì căn dặn ạ? " - Anna cung kính hỏi.
Ambershan vậy mà cứ ngập ngừng mãi không nói ra, cứ như có gì đó mắc trong cổ họng, những lời định nói đều nghẹn lại không thể thốt ra thành tiếng. Ông trầm mặc đứng đó một lúc, Anna tưởng rằng mình nghe lầm liền quay người đi ra thì Ambershan mới lên tiếng hỏi.
" Ellie...con bé thế nào rồi? "
Chỉ một câu hỏi hết sức bình thường nhưng sao nghe có chút buồn phiền, giọng nói cũng hạ tông nhẹ nhất nghe vừa trầm lại vừa ấm áp. Anna mỉm cười đáp lại.
" Thưa ngài, công nương hôm nay ăn rất giỏi đã không còn bỏ bữa hay bỏ thừa thức ăn, ngài ấy ăn xong liền đi ngủ rất ngon, dù bây giờ trời có sập cũng không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của công nương ạ "
Nghe vậy Ambershan thở phào nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được gánh nặng, sắc mặt cũng tươi tỉnh hẳn ra hoàn toàn xóa bỏ thần sắc phờ phạc khi nãy, đôi lông mày thả lỏng hết mức, miệng bất giác nở nụ cười, ánh mắt sắc lạnh đỏ tươi như máu cũng trở lên dịu dàng, hình như còn có một cuộn nước đang sắp trào ra nơi khóe mắt. Vô tình khuôn mặt trở lên tuyệt đẹp dưới ánh đèn le lói khiến ai nhìn vào cũng phải động lòng, cảnh tượng này hiếm lắm cũng chỉ có phu nhân công tước quá cố được chiêm ngưỡng.
Định thần lại, nhớ ra trong phòng còn có người khác Ambershan nhanh chóng trở về dáng vẻ vô cảm như ban đầu, ra hiệu Anna có thể lui được rồi.
Anna hiểu ý liền cúi người quay đi, trong khoảnh khắc cô đóng cửa, Anna xác nhận xông tước đã uống tách trà, một nụ cười quỷ dị khó hiểu dần hiện lên trên bờ môi xinh đẹp của cô ả.
Bước đi trên hành lang dài thườn thượt tĩnh mịch không một bóng người chỉ vang vọng lại tiếng bước chân, mọi góc cạnh chỗ sáng chỗ tối do ánh trăng chiếu rọi, Anna vừa đi vừa mỉm cười quỷ dị. Bỗng cô ả dừng lại, đưa hai tay lên ôm chặt lấy khuôn mặt mình, cả thân cô ả run lên bần bật vì cười, tiếng cười mỗi lúc một rõ hơn. Trong đôi mắt long lanh thường ngày trợn to lộ cả dây máu hiện rõ vẻ đáng sợ như một kẻ điên mất kiểm soát, làm khung cảnh xung quanh càng thêm tà mị.
" Soralia...thật xin lỗi nhé, ai kêu cô chết sớm quá làm gì tiếc quá đi....mà cũng rất cảm ơn phu nhân nha hahahaha! "
Ấy vậy, đã khuya rồi mà ánh đèn mờ trong thư phòng phủ công tước vẫn sáng. Ngài công tước Ambershan William đang vùi mình vào tập tài liệu dầy cộp, đôi bàn tay to lớn đầy vết chai do cầm kiếm thoăn thoắt từng nét chữ trên trang giấy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú, nghiêm túc kết hợp chiếc kính cận sang trọng lại càng tăng thêm vẻ cuốn hút dưới ánh đèn mờ.
Bỗng ngài ta dừng bút, đưa tay hạ chiếc kính xuống, từ từ ngả người ra ghế thở dài, ngón tay dài nhấn mạnh xoa nắn bên thái dương, nhíu mày vì cơn mệt mỏi.
" Muộn thế này, chắc con bé cũng đã ngủ rồi "
Ambershan thở dài độc thoại, trong giọng nói trầm ấm hiện rõ vẻ tiếc nuối tự trách.
" Cả ngày nay mình đều không thể đến gặp con bé một lần, đã hứa sẽ làm tốt bổn phận của một người cha vậy mà....".
Nói xong, Ambershan chống tay lên bàn gắng gượng bản thân rời khỏi ghế. Thật sự mấy ngày nay lượng công việc quá nhiều, sau dịch bệnh đã gây ra tổn thất nặng nề về kinh tế làm ảnh hưởng đến đời sống người dân khiến ai cũng lầm than khổ cực. Mặc dù nhà vua đã có kế sách, tuy nhiên đám quý tộc keo kiệt cứ mãi ậm ừ ngoài mặt thì tán thành trong lòng lại dậy sóng cự tuyệt, cuối cùng cũng chỉ còn Ambershan là người đức vưa tin tưởng nhất giao cho công việc này thành ra lại tạo thêm áp lực cho ông.
Cũng phải, trong giới quý tộc nham nhuốc bẩn thỉu này làm gì có mấy ai là một lòng muốn cống hiến cho đất nước, suy đi tính lại cũng chỉ là một đám phế vật giữ của, thu tiền của dân thì nhanh lắm mà phong trào đóng góp lại không thấy mặt, ngày ngày chỉ biết hưởng thụ tiệc tùng xa hoa mặc cho dân sống chết thế nào không hay.
Càng nghĩ Ambershan lại càng tức, bản thân bôn ba trên chiến trường nhiều năm như thế, mạng sống nhiều lần treo sợi tóc cũng chỉ giữ hòa bình cho cái đám rác rưởi ấy sống tốt như vậy.
Đang định thay quần áo đi ngủ, bỗng cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Ambershan tay vẫn cởi cúc áo, đáp.
" Vào đi "
Cánh cửa dần mở ra, người bước vào là một cô hầu gái trẻ, trên tay bê một tách trà nóng vẫn nghi ngút khói. Cô gái bước đến một khoảng nhất định trong căn phòng rồi dừng lại, giọng nói ngọt ngào vang lên.
" Thưa công tước, trà của ngài ạ "
Khoan đã! Giọng nói có vẻ không đúng lắm, Ambershan khựng lại gài giây rồi bất ngờ quay lại, vẻ mặt khó hiểu dường như người trước mặt là một ai đó mà ông không ngờ đến.
" Tại sao lại là ngươi? Công việc này là của hầu nữ trưởng cơ mà, bà ta đâu? "
Thì ra sau khi phu nhân mất, công tước Ambershan mắc chức mất ngủ ngày đêm vùi mình vào công việc cộng thêm nỗi đau lòng dâng trào như thủy triều mãi cứ không nguôi lại khiến bệnh tình thêm nặng, phải dùng đến hương trà hoa lạc tiên mới có thể chìm vào giấc ngủ dễ hơn. Công việc này được giao riêng cho hầu nữ trưởng phụ trách, đều đặn hàng đêm sẽ mang đến thư phòng của công tước sau khi ông xong việc.
Vậy mà giờ đây, Anna lại là người bưng cốc trà đến chứ không phải hầu nữ trưởng khiến công tước có chút khó chịu, Anna vẫn giữ giọng dịu dàng cúi đầu, đôi môi căng mọng hồng hào giải thích.
" Dạ thưa ngài công tước, bà Hirolye bị đau chân do bất cẩn làm rơi chậu hoa nên nhờ thần mang trà tới giúp ạ ".
" Là vậy sao? " - Ambershan ngờ vực hỏi.
" Vâng thưa ngài công tước ".
Đôi lông mày đang nhíu lại trên khuôn mặt phờ phạc xanh xao dần dãn ra, có lẽ cũng vì quá mệt mỏi nên ông cũng không muốn quan tâm nhiều đến chuyện này, chỉ ra lệnh Anna để tách trà lên bàn rồi tiếp tục quay lưng thay đồ.
Khi cô hầu chuẩn bị ra ngoài, Ambershan mới chợt nhớ ra điều gì đó liền gọi Anna lại.
" Vâng thưa ngài còn gì căn dặn ạ? " - Anna cung kính hỏi.
Ambershan vậy mà cứ ngập ngừng mãi không nói ra, cứ như có gì đó mắc trong cổ họng, những lời định nói đều nghẹn lại không thể thốt ra thành tiếng. Ông trầm mặc đứng đó một lúc, Anna tưởng rằng mình nghe lầm liền quay người đi ra thì Ambershan mới lên tiếng hỏi.
" Ellie...con bé thế nào rồi? "
Chỉ một câu hỏi hết sức bình thường nhưng sao nghe có chút buồn phiền, giọng nói cũng hạ tông nhẹ nhất nghe vừa trầm lại vừa ấm áp. Anna mỉm cười đáp lại.
" Thưa ngài, công nương hôm nay ăn rất giỏi đã không còn bỏ bữa hay bỏ thừa thức ăn, ngài ấy ăn xong liền đi ngủ rất ngon, dù bây giờ trời có sập cũng không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của công nương ạ "
Nghe vậy Ambershan thở phào nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được gánh nặng, sắc mặt cũng tươi tỉnh hẳn ra hoàn toàn xóa bỏ thần sắc phờ phạc khi nãy, đôi lông mày thả lỏng hết mức, miệng bất giác nở nụ cười, ánh mắt sắc lạnh đỏ tươi như máu cũng trở lên dịu dàng, hình như còn có một cuộn nước đang sắp trào ra nơi khóe mắt. Vô tình khuôn mặt trở lên tuyệt đẹp dưới ánh đèn le lói khiến ai nhìn vào cũng phải động lòng, cảnh tượng này hiếm lắm cũng chỉ có phu nhân công tước quá cố được chiêm ngưỡng.
Định thần lại, nhớ ra trong phòng còn có người khác Ambershan nhanh chóng trở về dáng vẻ vô cảm như ban đầu, ra hiệu Anna có thể lui được rồi.
Anna hiểu ý liền cúi người quay đi, trong khoảnh khắc cô đóng cửa, Anna xác nhận xông tước đã uống tách trà, một nụ cười quỷ dị khó hiểu dần hiện lên trên bờ môi xinh đẹp của cô ả.
Bước đi trên hành lang dài thườn thượt tĩnh mịch không một bóng người chỉ vang vọng lại tiếng bước chân, mọi góc cạnh chỗ sáng chỗ tối do ánh trăng chiếu rọi, Anna vừa đi vừa mỉm cười quỷ dị. Bỗng cô ả dừng lại, đưa hai tay lên ôm chặt lấy khuôn mặt mình, cả thân cô ả run lên bần bật vì cười, tiếng cười mỗi lúc một rõ hơn. Trong đôi mắt long lanh thường ngày trợn to lộ cả dây máu hiện rõ vẻ đáng sợ như một kẻ điên mất kiểm soát, làm khung cảnh xung quanh càng thêm tà mị.
" Soralia...thật xin lỗi nhé, ai kêu cô chết sớm quá làm gì tiếc quá đi....mà cũng rất cảm ơn phu nhân nha hahahaha! "