Chương 20: Mất Tích
Nghe vậy Rimi càng thêm ngượng ngùng, không ngừng thúc giục đầu bếp mau mau hoàn thành điểm tâm nhưng bếp trưởng lại cứ liên tục chọc ghẹo cô, những người hầu đi ra đi vào phòng bếp cũng đều nhìn cô mà cười còn không quên nói lời cổ vũ khiến Rimi chỉ hận không thể đào một cái hố mà tự chui xuống mất thôi.
Quả thật là như lời đồn, ban đầu đúng là cô chỉ muốn đưa tiểu thư Ellie đến sân tập gặp công tước giúp người vui hơn, nhưng sau đó cô mới chợt nhớ ra rằng cái cô mong chờ nhất chính là được gặp người ấy, vì anh chàng nào đó giờ này cũng đang ở sân tập và được công tước đích thân huấn luyện. Anh chàng đó không ai khác chính là cận vệ của Ellie. Người đã cứu mạng cô trong kế hoạch thủ tiêu của Anna, suốt dọc đường chính anh là người đã luôn bên cạnh bảo vệ cho mạng sống của cô, còn luôn trấn an khi cô đang không ngừng run rẩy vì lo lắng cho Ellie. Chính sự vuốt ve trái tim một cách nhẹ nhàng và ấm áp đó mà anh chàng đã khiến cô xiêu lòng, hoàn toàn bị đổ gục trước cả ngoại hình điển trai phóng khoáng lẫn sự ân cần, dịu dàng ấy.
Sau khi nhận giỏ bánh, Rimi tức tốc chạy thật nhanh về khu chòi nơi Ellie đang đợi. Nhưng khi đến nơi, thứ đập vào mắt Rimi là chiếc chòi không một bóng người, bàn trà vẫn nguyên vẹn ở đó nhưng Ellie lại không thấy đâu nữa. Nghĩ tằng tiểu thư vì đợi quá lâu mà đã tự mình đến sân tập trước, Rimi lại tức tốc chạy tới sân tập nhưng kết quả cũng chẳng thấy người đâu.
Rimi bắt đầu cảm thấy có chút hoang mang, cô chạy quanh khu tập luyện để tìm kiếm, bắt gặp công tước và anh cận vệ đang cùng nhau luyện tập, Rimi nhanh chóng chạy tới hỏi.
" Ngài công tước, ngài đã gặp tiểu thư chưa ạ? "
Ambershan tay cầm kiếm liên tục chém ra những đường kiếm tuyệt đẹp và mạnh mẽ toát lên sự hiên ngang lẫm liệt bỗng dừng lại, quay ra nhìn Rimi đang thở hổn hển tay cầm giỏ bánh.
" Có chuyện gì sao? Con bé có đến đây à? "
Câu trả lời của Ambershan như sét đánh giữa trời quang khiến Rimi như rơi vào khoảng không vô tận, cô đứng bất động ở đó, sắc mặt tái mét.
" Rimi? " - Anh cận vệ Frelix lên tiếng gọi.
" Cô ổn chứ? Đã có chuyện gì xảy ra sao? "
Lúc này Rimi mới định thần lại, ngước nhìn công tước Ambershan đang trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng, rồi lại nhìn sang phía Frelix đôi tay cầm giỏ bánh không ngừng run lên, bờ môi cứ lắp bắp mãi mới có thể nói thành lời.
" Tôi...tôi không tìm thấy tiểu thư ở đâu cả...."
Ambershan hoảng hồn không tin vào tai mình, ông tiến lại gần đến Rimi, khuôn mặt tối xầm lại sát khí tỏa ra bao trùm cả cơ thể cao lớn cường tráng khiến Rimi càng thêm hoảng sợ. Ambershan cố trấn tĩnh bản thân, điều chỉnh lại giọng nói.
" Ý ngươi là sao? "
Rimi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho công tước Ambershan và cận vệ riêng của Ellie là Frelix nghe.
Quay trở lại nửa tiếng trước, sau khi Rimi chạy đi chuẩn bị điểm tâm rất nhanh để lại Ellie ngồi ngơ ngác một mình ở hoa viên, khiến cô Ellie bật cười trước điệu bộ của Rimi. Sau đó cô lại ngồi trầm ngâm rơi vào những dòng chảy của suy nghĩ, trong đầu hiện lên toàn là những ký ức về mẹ, những ký ức tươi đẹp trước kia. Dường như lỗi ám ảnh quá lớn mà một đứa trẻ phải chịu đựng, nó đã đã tạo thành một lỗ hỏng khoét thật sâu vào trái tim non nớt của cô một cách đau đớn không cách nào chữa lành.
Ellie nhẹ nhàng cầm cốc trà nóng ấm, hương thơm ngọt dịu thoang thoảng của trà kết hợp mùi hương ngạt ngào của vô càn loại hoa xung quanh. Cô nhấp một ngụm trà vị giác càng thêm sinh động, khiến con người ta không khỏi cảm thấy thật bình yên như đang rơi vào trong thế giới có ánh nắng chan hòa, ngã xuống một vùng đất mềm mại như nhung đầy hoa thơm cỏ lạ, được làn gió mát vuốt ve không tài nào thoát ra được, chỉ muốn nằm mãi ở đó mà tận hưởng cảm giác sung sướng và thoải mái này. Nhìn lên khoảng trời mênh mông, ánh mắt dần trở lên xa xăm, cô liền buột miệng nói ra một câu.
" Giá như có thể quay ngược lại thời gian, cảnh tượng này con sẽ không phải một mình đơn độc ngắm nhìn..."
Trong lúc Ellie vừa uống trà vừa đắm mình vào thiên nhiên thì bỗng đằng sau có tiếng bước chân cùng cái bóng người đang chầm chậm tiến lại gần. Ellie tưởng rằng Rimi đã về, không quay đầu lại nhìn mà cất tiếng hỏi.
" Nhanh vậy đã quay lại rồi sao, chúng ta đi thôi nhỉ? "
"...."
Thấy đối phương im lặng không đáp, Ellie thắc mắc rời khỏi ghế ngồi định quay lại hỏi, nhưng chưa thấy rõ được đối phương thì bất ngờ chiếc khăn có tẩm thuốc mê đã được bịt vào mũi cô khiến cô không kịp phản ứng. Ellie hoảng loạn bắt đầu giẫy giụa, hai chân không điểm tựa đạp tới đạp lui liên hồi, bàn tay nhỏ không ngừng cào cấu cố hết sức gỡ tay kẻ lạ mặt này ra nhưng vì thể lực của một đứa trẻ bảy tuổi quá yếu, đối phương thoạt nhìn lại là một người trưởng thành, căn bản cô không có cách nào chống trả chỉ có thể phát ra những tiếng kêu ú ớ.
Mất một hồi chống trả vô ích, Ellie dần mất đi ý thức vì thuốc mê, trong cơn mơ hồ cô không ngừng gọi tên cha, gọi Rimi và gọi tên mẹ chỉ mong nhận được sự cứu giúp nhưng đều vô dụng. Cô chỉ loáng thoáng nghe được tiếng của kẻ lạ mặt thì thầm điều gì đó với cô, là giọng của một người phụ nữ nghe rất lạ nhưng cũng rất quen thuộc.
" Ngủ ngoan nào tiểu thư nhỏ của tôi...."
Sau đó cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, không hề biết chuyện gì tiếp theo đang xảy ra.
Quả thật là như lời đồn, ban đầu đúng là cô chỉ muốn đưa tiểu thư Ellie đến sân tập gặp công tước giúp người vui hơn, nhưng sau đó cô mới chợt nhớ ra rằng cái cô mong chờ nhất chính là được gặp người ấy, vì anh chàng nào đó giờ này cũng đang ở sân tập và được công tước đích thân huấn luyện. Anh chàng đó không ai khác chính là cận vệ của Ellie. Người đã cứu mạng cô trong kế hoạch thủ tiêu của Anna, suốt dọc đường chính anh là người đã luôn bên cạnh bảo vệ cho mạng sống của cô, còn luôn trấn an khi cô đang không ngừng run rẩy vì lo lắng cho Ellie. Chính sự vuốt ve trái tim một cách nhẹ nhàng và ấm áp đó mà anh chàng đã khiến cô xiêu lòng, hoàn toàn bị đổ gục trước cả ngoại hình điển trai phóng khoáng lẫn sự ân cần, dịu dàng ấy.
Sau khi nhận giỏ bánh, Rimi tức tốc chạy thật nhanh về khu chòi nơi Ellie đang đợi. Nhưng khi đến nơi, thứ đập vào mắt Rimi là chiếc chòi không một bóng người, bàn trà vẫn nguyên vẹn ở đó nhưng Ellie lại không thấy đâu nữa. Nghĩ tằng tiểu thư vì đợi quá lâu mà đã tự mình đến sân tập trước, Rimi lại tức tốc chạy tới sân tập nhưng kết quả cũng chẳng thấy người đâu.
Rimi bắt đầu cảm thấy có chút hoang mang, cô chạy quanh khu tập luyện để tìm kiếm, bắt gặp công tước và anh cận vệ đang cùng nhau luyện tập, Rimi nhanh chóng chạy tới hỏi.
" Ngài công tước, ngài đã gặp tiểu thư chưa ạ? "
Ambershan tay cầm kiếm liên tục chém ra những đường kiếm tuyệt đẹp và mạnh mẽ toát lên sự hiên ngang lẫm liệt bỗng dừng lại, quay ra nhìn Rimi đang thở hổn hển tay cầm giỏ bánh.
" Có chuyện gì sao? Con bé có đến đây à? "
Câu trả lời của Ambershan như sét đánh giữa trời quang khiến Rimi như rơi vào khoảng không vô tận, cô đứng bất động ở đó, sắc mặt tái mét.
" Rimi? " - Anh cận vệ Frelix lên tiếng gọi.
" Cô ổn chứ? Đã có chuyện gì xảy ra sao? "
Lúc này Rimi mới định thần lại, ngước nhìn công tước Ambershan đang trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng, rồi lại nhìn sang phía Frelix đôi tay cầm giỏ bánh không ngừng run lên, bờ môi cứ lắp bắp mãi mới có thể nói thành lời.
" Tôi...tôi không tìm thấy tiểu thư ở đâu cả...."
Ambershan hoảng hồn không tin vào tai mình, ông tiến lại gần đến Rimi, khuôn mặt tối xầm lại sát khí tỏa ra bao trùm cả cơ thể cao lớn cường tráng khiến Rimi càng thêm hoảng sợ. Ambershan cố trấn tĩnh bản thân, điều chỉnh lại giọng nói.
" Ý ngươi là sao? "
Rimi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho công tước Ambershan và cận vệ riêng của Ellie là Frelix nghe.
Quay trở lại nửa tiếng trước, sau khi Rimi chạy đi chuẩn bị điểm tâm rất nhanh để lại Ellie ngồi ngơ ngác một mình ở hoa viên, khiến cô Ellie bật cười trước điệu bộ của Rimi. Sau đó cô lại ngồi trầm ngâm rơi vào những dòng chảy của suy nghĩ, trong đầu hiện lên toàn là những ký ức về mẹ, những ký ức tươi đẹp trước kia. Dường như lỗi ám ảnh quá lớn mà một đứa trẻ phải chịu đựng, nó đã đã tạo thành một lỗ hỏng khoét thật sâu vào trái tim non nớt của cô một cách đau đớn không cách nào chữa lành.
Ellie nhẹ nhàng cầm cốc trà nóng ấm, hương thơm ngọt dịu thoang thoảng của trà kết hợp mùi hương ngạt ngào của vô càn loại hoa xung quanh. Cô nhấp một ngụm trà vị giác càng thêm sinh động, khiến con người ta không khỏi cảm thấy thật bình yên như đang rơi vào trong thế giới có ánh nắng chan hòa, ngã xuống một vùng đất mềm mại như nhung đầy hoa thơm cỏ lạ, được làn gió mát vuốt ve không tài nào thoát ra được, chỉ muốn nằm mãi ở đó mà tận hưởng cảm giác sung sướng và thoải mái này. Nhìn lên khoảng trời mênh mông, ánh mắt dần trở lên xa xăm, cô liền buột miệng nói ra một câu.
" Giá như có thể quay ngược lại thời gian, cảnh tượng này con sẽ không phải một mình đơn độc ngắm nhìn..."
Trong lúc Ellie vừa uống trà vừa đắm mình vào thiên nhiên thì bỗng đằng sau có tiếng bước chân cùng cái bóng người đang chầm chậm tiến lại gần. Ellie tưởng rằng Rimi đã về, không quay đầu lại nhìn mà cất tiếng hỏi.
" Nhanh vậy đã quay lại rồi sao, chúng ta đi thôi nhỉ? "
"...."
Thấy đối phương im lặng không đáp, Ellie thắc mắc rời khỏi ghế ngồi định quay lại hỏi, nhưng chưa thấy rõ được đối phương thì bất ngờ chiếc khăn có tẩm thuốc mê đã được bịt vào mũi cô khiến cô không kịp phản ứng. Ellie hoảng loạn bắt đầu giẫy giụa, hai chân không điểm tựa đạp tới đạp lui liên hồi, bàn tay nhỏ không ngừng cào cấu cố hết sức gỡ tay kẻ lạ mặt này ra nhưng vì thể lực của một đứa trẻ bảy tuổi quá yếu, đối phương thoạt nhìn lại là một người trưởng thành, căn bản cô không có cách nào chống trả chỉ có thể phát ra những tiếng kêu ú ớ.
Mất một hồi chống trả vô ích, Ellie dần mất đi ý thức vì thuốc mê, trong cơn mơ hồ cô không ngừng gọi tên cha, gọi Rimi và gọi tên mẹ chỉ mong nhận được sự cứu giúp nhưng đều vô dụng. Cô chỉ loáng thoáng nghe được tiếng của kẻ lạ mặt thì thầm điều gì đó với cô, là giọng của một người phụ nữ nghe rất lạ nhưng cũng rất quen thuộc.
" Ngủ ngoan nào tiểu thư nhỏ của tôi...."
Sau đó cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, không hề biết chuyện gì tiếp theo đang xảy ra.