Chương 37: Đụng Độ
Bầu trời trong xanh, những tia nắng nhè nhẹ xuyên qua đám may lẻ tẻ trắng xóa như bông, chiếu xuống mặt hồ tĩnh nặng không gợn sóng trong khu vườn rộng thênh thang, tạo thành nhiều tia sáng long lanh tựa sao đêm giữa ban ngày trên mặt nước vô cùng đẹp mắt. Tiếng gió vi vút tinh nghịch lướt qua làn tóc của Ellie, rồi lại thổi bay đống lá nhỏ vừa được cô nàng thu gọn vào một góc, cô ngán ngẩm chỉ biết bất lực đứng nhìn đống lá bay rải rác khắp sân.
Khoảng sân sau này tương đối rộng, lại nhiều cây cối và bụi lá tuy mùa xuân không rụng quá nhiều, nhưng số lá bị đám trẻ mang danh thợ vườn tỉa tót lại rơi xuống bao kín cả gốc cây.
Ellie lại tiếp tục đưa chổi quét, tiếng chổi chạm đất xào xạc nghe thật vui tai, nhưng Ellie lại chẳng thể vui chút nào. Cô đã mất quá nhiều thì giờ vào việc quét sân rồi, hai bàn tay cũng bắt đầu đỏ lên vì cọ xát với thân chổi cũ kĩ xơ xác nhiều vết lồi lõm.
Cô thầm nghĩ may sao đây chẳng phải mùa thu hay đông, vì nếu không số lượng lá rụng sẽ gấp nghìn lần chỗ này, có khi còn phủ kín cả mặt sân cũng nên ấy chứ.
Phải mất một thời gian khá lâu để quét dọn xong sân vườn, Ellie vươn tay lau đi những giọt mồ hôi lấp tấm trên trán chảy dài xuống má và cằm, nhìn vào bàn tay đỏ chót đau rát rồi lại nhìn thành quả của mình cô thở phào một hơi. Đối với người khác khoảng sân nhỏ này chẳng đáng là gì. Nhưng đối với một người được nuông chiều từ bé như cô, đây cũng được coi là một thành tựu để đời đó chứ. Lúc này trên mặt Ellie có chút thoáng nét buồn, nhờ việc này cô mới ngộ ra một điều.
Trên đời chẳng có công việc nào là dễ dàng, cái gì cũng có cái khó nhọc và phải bỏ ra nhiều thời gian công sức mới có được thành quả đáng giá. Muốn có kiến thức phải bỏ nhiều thời gian, muốn lương thực phải lao lực cày cuốc, muốn có tiền phải liều mình làm việc, muốn đất nước thái bình phải hi sinh tuổi thọ thậm chí là cả xương máu.
Bản thân Ellie không sống trong nhung lụa quá lâu, không khó để có thể hiểu được giá trị của lao động.
Càng nghĩ cô lại càng thấy bản thân thực sự là may mắn hơn rất nhiều người rồi, muốn sau này sẽ trở thành một người có ích, giúp đỡ hết sức mình cải thiện cuộc sống cho người dân ở đất nước này thật tốt, cô sẽ không bao giờ quên những rời răn dạy của cha mẹ kể cả khi cô đã chẳng còn cơ hội hội nghe được những lời đó nữa.
Đã quá giờ ăn trưa mà Ellie mới chỉ lau được chưa đến một nửa dãy hành lang đầu tiên trong dinh thự, tạm thời gác lại chuyện này cô ôm cái bụng đói meo tìm đến nhà bếp, hi vọng có thứ gì có thể hồi phục được thể lực cho mình. Nhưng không may mắn thế, chưa kịp nhìn thấy nhà bếp cô đã va phải đám hầu gái tụm ba tụm bốn đi dọc hành lang cười đùa vui vẻ, trong đó còn có cả cô ả sáng nay giao việc cho cô nữa.
Vừa nhìn thấy Ellie, ả ta tắt ngay nụ cười phơn phởn trên môi, lộ ra ánh mắt ngạc nhiên sau đó là dần chuyển sang bực tức. Cô ta bước xồng xộc đến trước mặt Ellie, hùng hổ chất vấn.
" Mày đang làm gì ở đây thế hả? Đã xong việc chưa? "
Ellie chẳng thèm bận tâm đến ả ta, trực tiếp đi lướt qua ả. Xong việc hay chưa liên quan gì đến cô ta, giờ cũng chưa phải lúc nghiệm thu kết quả, bản thân muốn nghỉ một lát cũng phải báo cáo lại à?
Sự ngó lơ ấy khiến ả ngớ người một lúc, cảm thấy bản thân không được tôn trọng, lại bị một con nhóc tì như cô không để vào mắt. Ả như tức điên, cơn thịnh nộ bộc phát. Cô ả quay phắt lại, giọng nói nội lực chứa đựng ghét bỏ.
" Này! Mày dám bơ tao đấy à?! "
“…”
Không nhận được phản hồi nào từ Ellie, cô ta không nhịn nổi nữa mà chạy thẳng tới tóm lấy cánh tay Ellie kéo mạnh lại rồi quát lớn.
" Này mày điếc à?! "
" Bốp! " - Ellie quay lại theo lực kéo đồng thời vung mạnh tay khiến tay vả văng khỏi cánh tay cô. Bị cô chống trả như vậy có vẻ là ngoài sức tưởng tượng của cô ả khiến cô ta lại được một phen ngớ ra vài giây, trên mặt ghi rõ chữ " cái gì? Không thể tin được ". Mắt hai người đối nhau, Ellie vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ lạnh nhạt hỏi.
" Hình như là chưa tới giờ tôi phải trả lời câu hỏi đó của cô nhỉ? "
Quả thực cô chỉ muốn nói raa cái thắc mắc của bản thân, nhưng hình như đi qua tai của ả nó lại trở thành một câu khiêu khích. Cô ta hoang mang quay ra sau nhìn đám người vừa đi cùng ban nãy, thấy đám người tụm lại xì xào cười cợt. Cô ả tưởng rằng mình không dạy nổi một đứa nhóc mà bị chê cười, ả giận đỏ mặt hai bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt đầy phẫn nộ mà trên môi lại nở nụ cười quái lạ, y như một kẻ tâm thần giết người đang bị kích thích nhìn chằm chằm vào con mồi là Ellie.
Và rồi một tiếng " Bốp! " lại vang lên một lần nữa.
Tiếng vang như rung chuyển mọi thứ, vậy mà ả lại vung tay tát cho Ellie một cái rõ đau, trên má còn in cả vết bàn tay đỏ chót. Cú tát quá mạnh khiến Ellie nhất thời không giữ được thăng bằng nữa, loạng choạng lùi về sau mấy bước nhỏ. Khi này ngoài tiếng cười khúc khích của cô ả hầu gái ra thì bên tai chỉ toàn là tiếng ing ing nhức nhối, tầm nhìn trong thoáng chốc cũng bị mờ đi, khung cảnh xung quanh trở lên lộn xộn chao đảo.
Khoảng sân sau này tương đối rộng, lại nhiều cây cối và bụi lá tuy mùa xuân không rụng quá nhiều, nhưng số lá bị đám trẻ mang danh thợ vườn tỉa tót lại rơi xuống bao kín cả gốc cây.
Ellie lại tiếp tục đưa chổi quét, tiếng chổi chạm đất xào xạc nghe thật vui tai, nhưng Ellie lại chẳng thể vui chút nào. Cô đã mất quá nhiều thì giờ vào việc quét sân rồi, hai bàn tay cũng bắt đầu đỏ lên vì cọ xát với thân chổi cũ kĩ xơ xác nhiều vết lồi lõm.
Cô thầm nghĩ may sao đây chẳng phải mùa thu hay đông, vì nếu không số lượng lá rụng sẽ gấp nghìn lần chỗ này, có khi còn phủ kín cả mặt sân cũng nên ấy chứ.
Phải mất một thời gian khá lâu để quét dọn xong sân vườn, Ellie vươn tay lau đi những giọt mồ hôi lấp tấm trên trán chảy dài xuống má và cằm, nhìn vào bàn tay đỏ chót đau rát rồi lại nhìn thành quả của mình cô thở phào một hơi. Đối với người khác khoảng sân nhỏ này chẳng đáng là gì. Nhưng đối với một người được nuông chiều từ bé như cô, đây cũng được coi là một thành tựu để đời đó chứ. Lúc này trên mặt Ellie có chút thoáng nét buồn, nhờ việc này cô mới ngộ ra một điều.
Trên đời chẳng có công việc nào là dễ dàng, cái gì cũng có cái khó nhọc và phải bỏ ra nhiều thời gian công sức mới có được thành quả đáng giá. Muốn có kiến thức phải bỏ nhiều thời gian, muốn lương thực phải lao lực cày cuốc, muốn có tiền phải liều mình làm việc, muốn đất nước thái bình phải hi sinh tuổi thọ thậm chí là cả xương máu.
Bản thân Ellie không sống trong nhung lụa quá lâu, không khó để có thể hiểu được giá trị của lao động.
Càng nghĩ cô lại càng thấy bản thân thực sự là may mắn hơn rất nhiều người rồi, muốn sau này sẽ trở thành một người có ích, giúp đỡ hết sức mình cải thiện cuộc sống cho người dân ở đất nước này thật tốt, cô sẽ không bao giờ quên những rời răn dạy của cha mẹ kể cả khi cô đã chẳng còn cơ hội hội nghe được những lời đó nữa.
Đã quá giờ ăn trưa mà Ellie mới chỉ lau được chưa đến một nửa dãy hành lang đầu tiên trong dinh thự, tạm thời gác lại chuyện này cô ôm cái bụng đói meo tìm đến nhà bếp, hi vọng có thứ gì có thể hồi phục được thể lực cho mình. Nhưng không may mắn thế, chưa kịp nhìn thấy nhà bếp cô đã va phải đám hầu gái tụm ba tụm bốn đi dọc hành lang cười đùa vui vẻ, trong đó còn có cả cô ả sáng nay giao việc cho cô nữa.
Vừa nhìn thấy Ellie, ả ta tắt ngay nụ cười phơn phởn trên môi, lộ ra ánh mắt ngạc nhiên sau đó là dần chuyển sang bực tức. Cô ta bước xồng xộc đến trước mặt Ellie, hùng hổ chất vấn.
" Mày đang làm gì ở đây thế hả? Đã xong việc chưa? "
Ellie chẳng thèm bận tâm đến ả ta, trực tiếp đi lướt qua ả. Xong việc hay chưa liên quan gì đến cô ta, giờ cũng chưa phải lúc nghiệm thu kết quả, bản thân muốn nghỉ một lát cũng phải báo cáo lại à?
Sự ngó lơ ấy khiến ả ngớ người một lúc, cảm thấy bản thân không được tôn trọng, lại bị một con nhóc tì như cô không để vào mắt. Ả như tức điên, cơn thịnh nộ bộc phát. Cô ả quay phắt lại, giọng nói nội lực chứa đựng ghét bỏ.
" Này! Mày dám bơ tao đấy à?! "
“…”
Không nhận được phản hồi nào từ Ellie, cô ta không nhịn nổi nữa mà chạy thẳng tới tóm lấy cánh tay Ellie kéo mạnh lại rồi quát lớn.
" Này mày điếc à?! "
" Bốp! " - Ellie quay lại theo lực kéo đồng thời vung mạnh tay khiến tay vả văng khỏi cánh tay cô. Bị cô chống trả như vậy có vẻ là ngoài sức tưởng tượng của cô ả khiến cô ta lại được một phen ngớ ra vài giây, trên mặt ghi rõ chữ " cái gì? Không thể tin được ". Mắt hai người đối nhau, Ellie vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ lạnh nhạt hỏi.
" Hình như là chưa tới giờ tôi phải trả lời câu hỏi đó của cô nhỉ? "
Quả thực cô chỉ muốn nói raa cái thắc mắc của bản thân, nhưng hình như đi qua tai của ả nó lại trở thành một câu khiêu khích. Cô ta hoang mang quay ra sau nhìn đám người vừa đi cùng ban nãy, thấy đám người tụm lại xì xào cười cợt. Cô ả tưởng rằng mình không dạy nổi một đứa nhóc mà bị chê cười, ả giận đỏ mặt hai bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt đầy phẫn nộ mà trên môi lại nở nụ cười quái lạ, y như một kẻ tâm thần giết người đang bị kích thích nhìn chằm chằm vào con mồi là Ellie.
Và rồi một tiếng " Bốp! " lại vang lên một lần nữa.
Tiếng vang như rung chuyển mọi thứ, vậy mà ả lại vung tay tát cho Ellie một cái rõ đau, trên má còn in cả vết bàn tay đỏ chót. Cú tát quá mạnh khiến Ellie nhất thời không giữ được thăng bằng nữa, loạng choạng lùi về sau mấy bước nhỏ. Khi này ngoài tiếng cười khúc khích của cô ả hầu gái ra thì bên tai chỉ toàn là tiếng ing ing nhức nhối, tầm nhìn trong thoáng chốc cũng bị mờ đi, khung cảnh xung quanh trở lên lộn xộn chao đảo.