Chương 38: Đáp Trả
Cô tự nhẩm lại, không biết từ khi được sinh ra đến nay cô đã bị ai tát bao giờ chưa? Chắc chắn là chưa, đó là một câu trả lời chắc nịch và đầy tính thuyết phục, nếu nói có thì có khi sẽ chẳng ai tin đâu. Nhưng sự thật chẳng ai ngờ tới đây không phải cái tát đầu tiên trong đời Ellie. Thực chất trước đó rất lâu rồi, chính bản thân Ellie đã tự tát mình để lấy lại tinh thần sau cái chết của mẹ, mặc dù những tiếng vang âm thầm mỗi đêm ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng là do chính bản thân Ellie tự làm thương mình, còn hiện tại thì khác. Người động tay với cô chẳng ai khác lại là một kẻ người ở hỗn xược và ngạo mạn.
Thấy Ellie cứ ôm mặt đứng đó, mặt cúi gằm xuống đất không động đậy cũng không chút phản kháng, chỉ có một chút khiến ả ngạc nhiên là cô không hề khóc, ả nhìn lại bàn tay khá đỏ của mình và chắc chắn ả đã dội một lực rất mạnh khi tát, đến nỗi còn có thể nghe được tiếng gió rít một cái trong không trung, ấy vậy mà Ellie lại không khóc. Mặc kệ thôi, khóc hay không giờ còn quan trọng sao? Dẫu sao thì cô ả cũng đã đạt được mục đích là thị uy và trút giận lên Ellie trước mặt đám người hầu cùng hội kia rồi.
Trông ả có vẻ hả hê lắm, ả chống hai tay trên hông, hơi cúi xuống gần sát đầu Ellie như muốn dòm rõ xem biểu cảm khi này của cô là gì, có sợ hãi không, hay trông có mắc cười không à.
Đôi mắt trợn tròn không ngừng láo liên quan sát, khuôn miệng nhếch hẳn sang một bên đầy khiêu khích, cộng thêm tiếng cười giễu cợt, biểu cảm như một kẻ điên vừa dành được chiến thắng, ả vừa cười vừa nói với giọng cợt nhả.
" Sao nào sao nào sợ rồi hả? Sao không ra vẻ tiếp đi? Dám ngó lơ tao, đây chính là sự trừng phạt dành cho mày đấy hửm "
Xì!
Thật phiền phức, tại sao cô lại dính phải một con ả điên phiền phức này chứ? Chỉ muốn kiếm chút gì đó bỏ bụng mà sao khó khăn quá vậy, đã không muốn để tâm rồi mà sao cứ thích đụng tới thế? May mà không có Rimi ở đây, nếu không chị ấy sẽ lao tới và xé xác kẻ này ngay mất thôi. Giờ chỉ còn mình cô phải tự đối chọi với đám người hiểm ác nơi này, ai cũng có thể dễ dàng bắt nạt, ai cũng có thể dễ dàng chà đạp. Không có Rimi hay ai khác bảo vệ, vậy thì tự cô phải gồng mình bảo vệ chính mình.
Tiếng cợt nhả cứ văng vẳng bên tai không ngừng, sau khi sốc lại được ý thức. Ellie từ từ ngẩng cao mặt đối diện trực tiếp với cô ả kia.
Để đối đầu với một kẻ điên, mẫu chốt ở đây là ta phải điên hơn chúng.
Ellie nhìn chằm chằm vào mắt cô ả với cự li rất gần, đôi mắt cô hơi cong nhẹ như đang cười, nhưng ánh nhìn lại lạnh thấu xương như đang moi móc tâm can khiến ả bất giác cảm thấy lạnh gáy mà im bặt. Khuôn mặt mặc dù có đáng yêu thừa hưởng từ mẹ nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt lại không cảm thấy dễ thương chút nào, thay vào đó là một phần giá lạnh, một con mãnh thú không dễ đụng thừa hưởng từ Ambershan. Ellie tận dụng cơ hội đó tiến sát lại gần ả, thì thầm với chất giọng nhẹ nhàng nhưng nghe lại rất gai góc.
" Cười đủ chưa? Ồn thật đấy "
Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến ả ta giật nảy mình lùi lại phía sau, không gian bao quanh hai người chợt trở nên tĩnh lặng kì dị, không khí ngột ngạt khác lạ khiến ả như ngộp thở. Cảm giác áp đảo này là gì? Ả như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và ả cũng không hiểu cảm xúc của bản thân hiện tại là gì, phải chăng là sợ hãi hèn mọn vốn có bị nhìn thấu?
Cuối cùng sau khi đi qua hết ngạc nhiên này đến không ngờ khác, tiếng gọi của đám nữ hầu đứng hóng chuyện cách đó không xa vang vọng lại thức tỉnh con người đang đứng sững sờ trước mặt Ellie. Cô ta nhìn Ellie vẻ bối rối rồi quyết định không muốn đôi co với cô nữa, chỉ quẳng lại một câu nhắc nhở nhớ làm việc cho xong rồi bỏ đi luôn.
Nhìn theo đám người đi xa dần, lạ thay cô nhớ rõ ban đầu họ đi tầm bốn người, ấy vậy mà sau một hồi đứng hóng chuyện giờ còn mỗi ba người. Thắc mắc không có giải đáp, Ellie không buồn quan tâm nữa, cũng không phải chuyện liên quan đến cô thì để tâm làm gì.
Tốn quá nhiều thời gian vào việc vô nghĩa, Ellie cũng chẳng còn cảm thấy đói nữa, nói đúng hơn là không còn hứng ăn uống gì. Cô thở dài một hơi cảm thán, đúng là xui xẻo. Sau đó chỉ biết buồn bã mà tiếp tục công việc lau dọn cho nhanh.
Thấy Ellie cứ ôm mặt đứng đó, mặt cúi gằm xuống đất không động đậy cũng không chút phản kháng, chỉ có một chút khiến ả ngạc nhiên là cô không hề khóc, ả nhìn lại bàn tay khá đỏ của mình và chắc chắn ả đã dội một lực rất mạnh khi tát, đến nỗi còn có thể nghe được tiếng gió rít một cái trong không trung, ấy vậy mà Ellie lại không khóc. Mặc kệ thôi, khóc hay không giờ còn quan trọng sao? Dẫu sao thì cô ả cũng đã đạt được mục đích là thị uy và trút giận lên Ellie trước mặt đám người hầu cùng hội kia rồi.
Trông ả có vẻ hả hê lắm, ả chống hai tay trên hông, hơi cúi xuống gần sát đầu Ellie như muốn dòm rõ xem biểu cảm khi này của cô là gì, có sợ hãi không, hay trông có mắc cười không à.
Đôi mắt trợn tròn không ngừng láo liên quan sát, khuôn miệng nhếch hẳn sang một bên đầy khiêu khích, cộng thêm tiếng cười giễu cợt, biểu cảm như một kẻ điên vừa dành được chiến thắng, ả vừa cười vừa nói với giọng cợt nhả.
" Sao nào sao nào sợ rồi hả? Sao không ra vẻ tiếp đi? Dám ngó lơ tao, đây chính là sự trừng phạt dành cho mày đấy hửm "
Xì!
Thật phiền phức, tại sao cô lại dính phải một con ả điên phiền phức này chứ? Chỉ muốn kiếm chút gì đó bỏ bụng mà sao khó khăn quá vậy, đã không muốn để tâm rồi mà sao cứ thích đụng tới thế? May mà không có Rimi ở đây, nếu không chị ấy sẽ lao tới và xé xác kẻ này ngay mất thôi. Giờ chỉ còn mình cô phải tự đối chọi với đám người hiểm ác nơi này, ai cũng có thể dễ dàng bắt nạt, ai cũng có thể dễ dàng chà đạp. Không có Rimi hay ai khác bảo vệ, vậy thì tự cô phải gồng mình bảo vệ chính mình.
Tiếng cợt nhả cứ văng vẳng bên tai không ngừng, sau khi sốc lại được ý thức. Ellie từ từ ngẩng cao mặt đối diện trực tiếp với cô ả kia.
Để đối đầu với một kẻ điên, mẫu chốt ở đây là ta phải điên hơn chúng.
Ellie nhìn chằm chằm vào mắt cô ả với cự li rất gần, đôi mắt cô hơi cong nhẹ như đang cười, nhưng ánh nhìn lại lạnh thấu xương như đang moi móc tâm can khiến ả bất giác cảm thấy lạnh gáy mà im bặt. Khuôn mặt mặc dù có đáng yêu thừa hưởng từ mẹ nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt lại không cảm thấy dễ thương chút nào, thay vào đó là một phần giá lạnh, một con mãnh thú không dễ đụng thừa hưởng từ Ambershan. Ellie tận dụng cơ hội đó tiến sát lại gần ả, thì thầm với chất giọng nhẹ nhàng nhưng nghe lại rất gai góc.
" Cười đủ chưa? Ồn thật đấy "
Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến ả ta giật nảy mình lùi lại phía sau, không gian bao quanh hai người chợt trở nên tĩnh lặng kì dị, không khí ngột ngạt khác lạ khiến ả như ngộp thở. Cảm giác áp đảo này là gì? Ả như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và ả cũng không hiểu cảm xúc của bản thân hiện tại là gì, phải chăng là sợ hãi hèn mọn vốn có bị nhìn thấu?
Cuối cùng sau khi đi qua hết ngạc nhiên này đến không ngờ khác, tiếng gọi của đám nữ hầu đứng hóng chuyện cách đó không xa vang vọng lại thức tỉnh con người đang đứng sững sờ trước mặt Ellie. Cô ta nhìn Ellie vẻ bối rối rồi quyết định không muốn đôi co với cô nữa, chỉ quẳng lại một câu nhắc nhở nhớ làm việc cho xong rồi bỏ đi luôn.
Nhìn theo đám người đi xa dần, lạ thay cô nhớ rõ ban đầu họ đi tầm bốn người, ấy vậy mà sau một hồi đứng hóng chuyện giờ còn mỗi ba người. Thắc mắc không có giải đáp, Ellie không buồn quan tâm nữa, cũng không phải chuyện liên quan đến cô thì để tâm làm gì.
Tốn quá nhiều thời gian vào việc vô nghĩa, Ellie cũng chẳng còn cảm thấy đói nữa, nói đúng hơn là không còn hứng ăn uống gì. Cô thở dài một hơi cảm thán, đúng là xui xẻo. Sau đó chỉ biết buồn bã mà tiếp tục công việc lau dọn cho nhanh.