Chương 4: Gặp gỡ
Chiếc xe ngựa bắt đầu xuất phát. Cô phải đi qua một ngãng đường dài, bên ngoài là người dân đang bận rộn làm việc với những cửa hàng chi chít bán đủ thứ, ai cũng đưa mắt nhìn theo chiếc xe ngựa lộng lẫy. Ambershan ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú hào hứng của con gái bất giác nở nụ cười.
Đi thêm đoạn nữa là một con đường bằng phẳng sạch đẹp dài thênh thang với hai bên là bìa rừng, cây cối xanh um tùm. Ánh nắng chiếu xuống những tán lá đung đưa xào xạc tạo ra một khung cảnh thật thỏa mái và yên bình. Phía trước thôi là một kiến trúc to lớn, xa hoa hiện ra trước mắt, cuối cùng cũng đã đến rồi, Hoàng Cung!
Đi qua cánh cổng, hàng lính canh hai bên lập tức cúi chào. Chiếc xe ngựa hiên ngang tiến thẳng vào trong sân, sân rất rộng, rộng mênh mông. Ellie cùng cha bước xuống xe ngựa, cô nhìn quanh ngỡ ngàng như thể vừa bước vào một thế giới mới, trước mặt là một đài phun nước bằng vàng bốn tầng lấp lánh. Phía bên phải và trái đều là bụi hoa và cây tạo thành hai con đường dẫn đến những nơi khác sâu bên trong cung điện.
“ Xin kính ngài đại công tước và công nương, tôi là người phụ trách chỉ đường cho hai vị, xin mời đi theo tôi ”.
Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp, động tác kính cẩn tự xưng là người dẫn đường.
Phải mất một lúc lâu hai người mới đến được phòng tiếp khách. Nơi đây được trang trí rất cổ điển và tao nhã nhưng không kém phần lộng lẫy.
Một bộ sofa cao cấp được đặt ngay vị trí trung tâm căn phòng với thiết kế khung thanh ghế dát vàng với những đường cong uyển chuyển, thể hiện sự quyền quý, cao sang. Dưới sàn được lót bởi một tấm thảm làm bằng lông cáo tuyết mềm mịn ấm áp rất quý hiếm và đắt đỏ. Quanh căn phòng là những bức ảnh gia đình các thế hệ, những chiếc tủ gỗ thấp viền vàng bên trên là những bình hoa được trang trí cầu kì.
Mải ngắm nghía, bấy giờ cô mới để ý thấy một người đàn ông khí chất ngút ngàn, hiên ngang lỗi lạc với chiếc vương miệng trên đầu đang ngồi ở bàn làm việc đối diện hai cha con cô, đó chính là hoàng đế. Cô rụt dè đứng lấp ló sau cánh tay cha. Công tước kính cẩn hơi cúi người.
“ Thần xin kính chào ánh sáng thiêng liêng của đế quốc! ”
Thấy vậy Ellie cũng làm theo hơi cúi người xuống, khi ngẩng mặt lên mới thấy ông ấy nở một nụ cười hiền hậu.
Lúc này có ba người đột nhiên đẩy cửa lao vào phòng, có vẻ đang cười đùa rất vui vẻ, thấy có khách liền im bặt. Sau khi giới thiệu mới biết ba người nhìn trạc tuổi cô kia là hoàng tử và công chúa. Hai người tóc vàng kia là công chúa Rophia Vincent và đại hoàng tử Leon Vincent con của hoàng hậu quá cố. Còn người cuối cùng đứng lấp ló ngoài cửa với mái tóc đen và dáng vẻ u ám là nhị hoàng tử Richard Vincent, con của kế hậu cũng chính là hoàng hậu hiện tại.
Đúng lúc cha và bệ hạ có công việc phải bàn, sẵn tiện đám trẻ có mặt đầy đủ nên ông đã bảo chúng tôi có thể chơi cùng nhau. Để không làm phiền cha và cũng được bọn trẻ nồng nhiệt chào đón nên cô cũng bằng lòng đi theo.
Công chúa Rophia có vẻ rất hào hứng và thích thú với Ellie, cô liền tươi cười cầm lấy tay Ellie dẫn đi với đại hoàng tử. Ellie bớt chợt không thể phản ứng kịp chỉ có thể miễn cưỡng bị kéo đi.
Một lúc cô mới để ý nhị hoàng tử Richard rất mờ nhạt, có vẻ không hề hòa nhập được với nhóm cô, chỉ dám lững thững theo sau. Khi mọi người đang vui đùa trên thảm cỏ, ngài ấy cũng chỉ ngồi một chỗ cách biệt ngắm nhìn không dám lại gần.
Nhìn thật kỹ dung mạo mới thấy, cậu có mái tóc đen óng như dòng nước phản chiếu bầu trời đêm, mái dài che đi hơn nủa đôi mắt nhưng vẫn có thể nhìn ra cậu bé có khuôn mặt ảm đạm, ánh mắt đen láy chứa tran nỗi buồn sâu thẳm cứ khiến cô bị cuốn hút mà nhìn mãi không rời.
Từ khi sinh ra Ellie rất quen với cái không khí nhộn nhịp, con người cởi mở nhiệt huyết. Đây là lần đầu cô được gặp gỡ một người thần sắc u ám, cô độc, trầm lặng giống cô như vậy làm trong cô nẩy nở một ý nghĩ mãnh liệt muốn được tìm hiểu cậu thật nhiều!
Đi thêm đoạn nữa là một con đường bằng phẳng sạch đẹp dài thênh thang với hai bên là bìa rừng, cây cối xanh um tùm. Ánh nắng chiếu xuống những tán lá đung đưa xào xạc tạo ra một khung cảnh thật thỏa mái và yên bình. Phía trước thôi là một kiến trúc to lớn, xa hoa hiện ra trước mắt, cuối cùng cũng đã đến rồi, Hoàng Cung!
Đi qua cánh cổng, hàng lính canh hai bên lập tức cúi chào. Chiếc xe ngựa hiên ngang tiến thẳng vào trong sân, sân rất rộng, rộng mênh mông. Ellie cùng cha bước xuống xe ngựa, cô nhìn quanh ngỡ ngàng như thể vừa bước vào một thế giới mới, trước mặt là một đài phun nước bằng vàng bốn tầng lấp lánh. Phía bên phải và trái đều là bụi hoa và cây tạo thành hai con đường dẫn đến những nơi khác sâu bên trong cung điện.
“ Xin kính ngài đại công tước và công nương, tôi là người phụ trách chỉ đường cho hai vị, xin mời đi theo tôi ”.
Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp, động tác kính cẩn tự xưng là người dẫn đường.
Phải mất một lúc lâu hai người mới đến được phòng tiếp khách. Nơi đây được trang trí rất cổ điển và tao nhã nhưng không kém phần lộng lẫy.
Một bộ sofa cao cấp được đặt ngay vị trí trung tâm căn phòng với thiết kế khung thanh ghế dát vàng với những đường cong uyển chuyển, thể hiện sự quyền quý, cao sang. Dưới sàn được lót bởi một tấm thảm làm bằng lông cáo tuyết mềm mịn ấm áp rất quý hiếm và đắt đỏ. Quanh căn phòng là những bức ảnh gia đình các thế hệ, những chiếc tủ gỗ thấp viền vàng bên trên là những bình hoa được trang trí cầu kì.
Mải ngắm nghía, bấy giờ cô mới để ý thấy một người đàn ông khí chất ngút ngàn, hiên ngang lỗi lạc với chiếc vương miệng trên đầu đang ngồi ở bàn làm việc đối diện hai cha con cô, đó chính là hoàng đế. Cô rụt dè đứng lấp ló sau cánh tay cha. Công tước kính cẩn hơi cúi người.
“ Thần xin kính chào ánh sáng thiêng liêng của đế quốc! ”
Thấy vậy Ellie cũng làm theo hơi cúi người xuống, khi ngẩng mặt lên mới thấy ông ấy nở một nụ cười hiền hậu.
Lúc này có ba người đột nhiên đẩy cửa lao vào phòng, có vẻ đang cười đùa rất vui vẻ, thấy có khách liền im bặt. Sau khi giới thiệu mới biết ba người nhìn trạc tuổi cô kia là hoàng tử và công chúa. Hai người tóc vàng kia là công chúa Rophia Vincent và đại hoàng tử Leon Vincent con của hoàng hậu quá cố. Còn người cuối cùng đứng lấp ló ngoài cửa với mái tóc đen và dáng vẻ u ám là nhị hoàng tử Richard Vincent, con của kế hậu cũng chính là hoàng hậu hiện tại.
Đúng lúc cha và bệ hạ có công việc phải bàn, sẵn tiện đám trẻ có mặt đầy đủ nên ông đã bảo chúng tôi có thể chơi cùng nhau. Để không làm phiền cha và cũng được bọn trẻ nồng nhiệt chào đón nên cô cũng bằng lòng đi theo.
Công chúa Rophia có vẻ rất hào hứng và thích thú với Ellie, cô liền tươi cười cầm lấy tay Ellie dẫn đi với đại hoàng tử. Ellie bớt chợt không thể phản ứng kịp chỉ có thể miễn cưỡng bị kéo đi.
Một lúc cô mới để ý nhị hoàng tử Richard rất mờ nhạt, có vẻ không hề hòa nhập được với nhóm cô, chỉ dám lững thững theo sau. Khi mọi người đang vui đùa trên thảm cỏ, ngài ấy cũng chỉ ngồi một chỗ cách biệt ngắm nhìn không dám lại gần.
Nhìn thật kỹ dung mạo mới thấy, cậu có mái tóc đen óng như dòng nước phản chiếu bầu trời đêm, mái dài che đi hơn nủa đôi mắt nhưng vẫn có thể nhìn ra cậu bé có khuôn mặt ảm đạm, ánh mắt đen láy chứa tran nỗi buồn sâu thẳm cứ khiến cô bị cuốn hút mà nhìn mãi không rời.
Từ khi sinh ra Ellie rất quen với cái không khí nhộn nhịp, con người cởi mở nhiệt huyết. Đây là lần đầu cô được gặp gỡ một người thần sắc u ám, cô độc, trầm lặng giống cô như vậy làm trong cô nẩy nở một ý nghĩ mãnh liệt muốn được tìm hiểu cậu thật nhiều!