Chương 5: Làm Bạn
Trong hoa viên hoàng cung có muôn vàn loại cây và hoa lạ lẫm mà ở phủ Ellie không có.
Bỗng một tiếng động nhỏ vang lên. Tiếng xột xoạt liên tục phát ra từ bụi cây gần đó, nó cứ vang lên không ngừng kèm theo chuyển động rung lắc của những chiếc lá xanh ngắt đan xen vào nhau mỗi lúc một gần hơn.
Ellie tò mò tiến lại gần, khi cô đang chăm chú quan sát, đột nhiên một cái bóng đen từ bụi lao ra xoẹt qua mái tóc khiến cô giật mình lùi lại ngồi bụp xuống đất.
Thấy vậy Rophia chạy lại đỡ cô dậy, Richard hình như cũng muốn giúp nhưng vừa đứng lên cơ thể cậu đã khựng lại trong vài giây thế nào lại ngồi xuống. Công chúa Rophia mỉm cười tươi rói như ánh nắng ban mai ân cần hỏi han.
“ Không sao chứ công nương Ellie, đừng sợ đó là một chú sóc tinh nghịch của ta ”.
Ellie đứng dậy phủi bộ váy, ở đây không chỉ có sóc mà còn có rất nhiều con vật khác như thỏ, vẹt, nhím,...Chúng đều là thú nuôi của công chúa.
“ Vâng, thần không sao ”.
“ Rophia, anh đã nói rằng em nên quản lý bọn thú ngu ngốc của em cẩn thận rồi mà, đã không biết có bao kẻ hét toáng lên rồi bỏ chạy chỉ vì em ”.
Đại hoàng tử Leon chống tay, nâng nhẹ chiếc kính tức giận trách cứ, Rophia cũng không hề nhún nhường trước ông anh kiêu ngạo liền bật lại tanh tách như pháo nổ, hai người cứ vậy cãi qua cãi lại không ai chịu nhường ai.
Ellie đứng ngây ra đó, cô không thích ồn ào càng không thích tranh cãi phí lời, cô không thể hòa nhập với những con người trước mặt mình liền quay đi chỗ khác, bất chợt ánh mắt cô va phải Richard.
Chỉ thấy cậu ngồi tách biệt, ánh mắt xa xăm lặng lẽ quan sát mọi người. Có lẽ trong thâm tâm cậu rất muốn được hòa mình vào cuộc vui của những người đồng trang lứa, dù cho có là hoàng tử thì cậu cũng vẫn chỉ là đứa trẻ nhưng lại có những cảm xúc rối ren của một kẻ bị cô lập trong chính căn nhà của mình.
Thấy Ellie đặt tâm trí lại ở nơi khác, công chúa Rophia dừng việc tranh cãi với anh trai đánh mắt nhìn theo tầm ngắm của Ellie.
“ Ellie đừng để tâm tới tên đó làm gì, cứ mặc xác hắn đi nhìn thật chướng mắt ”
Bỏ ngoài tai lời công chúa nói, trong tâm trí của Ellie lúc này chỉ có mong muốn tiến lại gần Richard, cứ như thể cậu ta có một sức hút mạnh mẽ nào đó tạo thành một sợi dây vô hình buộc chặt người cô dần dần kéo gần tới chỗ cậu không thể phản kháng.
Cô tiến tới trước mặt Richard, nhẹ nhàng nở nụ cười trên đôi môi mềm mại, đôi mắt đỏ tươi long lanh như làn nước mát, không hề có sự hiện diện nào của giả dối trông chúng thật xinh đẹp biết bao.
Cô chủ động đưa tay ra bầy tỏ muốn chơi cùng cậu, bất chợt một cơn gió mạnh thổi làm tung bay mái tóc như làn tuyết đầu mùa của cô, ánh nắng chiếu xuống như thể xung quanh Ellie đang tỏa ra một ánh hào quang chói lóa.
“ Chúng ta chơi cùng nhau nhé, nhị hoàng tử Richard Vincent ”
Ngay trong khoảnh khắc này, ánh mắt vô cảm của Richard sống động chở lại, cậu ngỡ ngàng không tin được vào những gì mình đang thấy. Cô trong cái nhìn của cậu lúc này như hiện thân của thiên thần giáng thế, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, lại toát lên một vẻ thanh thoát kiêu sa mang theo hơi ấm lạ lẫm cứu rỗi tâm hồn trống rỗng tăm tối của cậu.
Không để Ellie chờ đợi, cậu liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô mà không hề suy nghĩ, ánh mắt đã chết từ lâu nay được lấp đầy sức sống, miệng cậu bất giác mỉm cười.
Rophia và leon nhìn thấy mà không khỏi để lộ sự bất ngờ, Rophia tức giận đùng đùng bỏ đi trong khi Leon vẫn đứng đó quan sát, biểu cảm có chút phức tạp.
Sau khi công tước Ambershan cùng hoàng đế đã nói chuyện xong chuẩn bị cùng Ellie ra về, Richard nuối tiếc nhìn theo bóng lưng cô. Trong giây phút cuối cùng Ellie bớt ngờ quảnh lại nhìn cậu, Richard như được tiếp thêm dũng khí chạy thật nhanh tới gần chiếc xe ngựa gọi tên cô.
“ Chúng ta...có thể làm bạn chứ? ”
Ellie mỉm cười vui vẻ, gật đầu đáp lại.
“ Rất vinh hạnh thưa nhị hoàng tử ”.
Sau đó chiếc xe ngựa bắt đầu khởi hành, Richard vẫn đứng ngây ngốc ở đó dõi theo chiếc xe ngựa cứ xa dần xa dần cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn cậu mới quay vào.
Bỗng một tiếng động nhỏ vang lên. Tiếng xột xoạt liên tục phát ra từ bụi cây gần đó, nó cứ vang lên không ngừng kèm theo chuyển động rung lắc của những chiếc lá xanh ngắt đan xen vào nhau mỗi lúc một gần hơn.
Ellie tò mò tiến lại gần, khi cô đang chăm chú quan sát, đột nhiên một cái bóng đen từ bụi lao ra xoẹt qua mái tóc khiến cô giật mình lùi lại ngồi bụp xuống đất.
Thấy vậy Rophia chạy lại đỡ cô dậy, Richard hình như cũng muốn giúp nhưng vừa đứng lên cơ thể cậu đã khựng lại trong vài giây thế nào lại ngồi xuống. Công chúa Rophia mỉm cười tươi rói như ánh nắng ban mai ân cần hỏi han.
“ Không sao chứ công nương Ellie, đừng sợ đó là một chú sóc tinh nghịch của ta ”.
Ellie đứng dậy phủi bộ váy, ở đây không chỉ có sóc mà còn có rất nhiều con vật khác như thỏ, vẹt, nhím,...Chúng đều là thú nuôi của công chúa.
“ Vâng, thần không sao ”.
“ Rophia, anh đã nói rằng em nên quản lý bọn thú ngu ngốc của em cẩn thận rồi mà, đã không biết có bao kẻ hét toáng lên rồi bỏ chạy chỉ vì em ”.
Đại hoàng tử Leon chống tay, nâng nhẹ chiếc kính tức giận trách cứ, Rophia cũng không hề nhún nhường trước ông anh kiêu ngạo liền bật lại tanh tách như pháo nổ, hai người cứ vậy cãi qua cãi lại không ai chịu nhường ai.
Ellie đứng ngây ra đó, cô không thích ồn ào càng không thích tranh cãi phí lời, cô không thể hòa nhập với những con người trước mặt mình liền quay đi chỗ khác, bất chợt ánh mắt cô va phải Richard.
Chỉ thấy cậu ngồi tách biệt, ánh mắt xa xăm lặng lẽ quan sát mọi người. Có lẽ trong thâm tâm cậu rất muốn được hòa mình vào cuộc vui của những người đồng trang lứa, dù cho có là hoàng tử thì cậu cũng vẫn chỉ là đứa trẻ nhưng lại có những cảm xúc rối ren của một kẻ bị cô lập trong chính căn nhà của mình.
Thấy Ellie đặt tâm trí lại ở nơi khác, công chúa Rophia dừng việc tranh cãi với anh trai đánh mắt nhìn theo tầm ngắm của Ellie.
“ Ellie đừng để tâm tới tên đó làm gì, cứ mặc xác hắn đi nhìn thật chướng mắt ”
Bỏ ngoài tai lời công chúa nói, trong tâm trí của Ellie lúc này chỉ có mong muốn tiến lại gần Richard, cứ như thể cậu ta có một sức hút mạnh mẽ nào đó tạo thành một sợi dây vô hình buộc chặt người cô dần dần kéo gần tới chỗ cậu không thể phản kháng.
Cô tiến tới trước mặt Richard, nhẹ nhàng nở nụ cười trên đôi môi mềm mại, đôi mắt đỏ tươi long lanh như làn nước mát, không hề có sự hiện diện nào của giả dối trông chúng thật xinh đẹp biết bao.
Cô chủ động đưa tay ra bầy tỏ muốn chơi cùng cậu, bất chợt một cơn gió mạnh thổi làm tung bay mái tóc như làn tuyết đầu mùa của cô, ánh nắng chiếu xuống như thể xung quanh Ellie đang tỏa ra một ánh hào quang chói lóa.
“ Chúng ta chơi cùng nhau nhé, nhị hoàng tử Richard Vincent ”
Ngay trong khoảnh khắc này, ánh mắt vô cảm của Richard sống động chở lại, cậu ngỡ ngàng không tin được vào những gì mình đang thấy. Cô trong cái nhìn của cậu lúc này như hiện thân của thiên thần giáng thế, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, lại toát lên một vẻ thanh thoát kiêu sa mang theo hơi ấm lạ lẫm cứu rỗi tâm hồn trống rỗng tăm tối của cậu.
Không để Ellie chờ đợi, cậu liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô mà không hề suy nghĩ, ánh mắt đã chết từ lâu nay được lấp đầy sức sống, miệng cậu bất giác mỉm cười.
Rophia và leon nhìn thấy mà không khỏi để lộ sự bất ngờ, Rophia tức giận đùng đùng bỏ đi trong khi Leon vẫn đứng đó quan sát, biểu cảm có chút phức tạp.
Sau khi công tước Ambershan cùng hoàng đế đã nói chuyện xong chuẩn bị cùng Ellie ra về, Richard nuối tiếc nhìn theo bóng lưng cô. Trong giây phút cuối cùng Ellie bớt ngờ quảnh lại nhìn cậu, Richard như được tiếp thêm dũng khí chạy thật nhanh tới gần chiếc xe ngựa gọi tên cô.
“ Chúng ta...có thể làm bạn chứ? ”
Ellie mỉm cười vui vẻ, gật đầu đáp lại.
“ Rất vinh hạnh thưa nhị hoàng tử ”.
Sau đó chiếc xe ngựa bắt đầu khởi hành, Richard vẫn đứng ngây ngốc ở đó dõi theo chiếc xe ngựa cứ xa dần xa dần cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn cậu mới quay vào.