Chương 52: Đe Dọa
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông cao lớn bị thu hút bởi tiếng ồn mà đi đến. Hắn hung hãn mở toang cánh cửa, trước mặt hắn là một thằng nhóc gầy gò trán đẫm mồ hôi, sắc mặt sợ hãi tới tối sầm lại.
" Mẹ nó! Mày đang làm cái quái gì thế? "
Đối mặt với gã cao to hơn mình gấp mấy lần, Kaishan không hề lo lắng, điều cậu lo lắng lúc này là cô nàng đang lên cơn sốt dưới kia. Cậu vội vã kể lại tình hình cho hắn nghe, nhưng hình như chuyện này đối với hắn không quan trọng lắm, hắn dửng dưng đáp lại.
" Ờ thì sao? Đấy không phải chuyện của tao "
" Mẹ kiếp! Chỉ là một cái mạng nhỏ có chết cũng chẳng làm sao, ở đây có biết bao nhiêu món hàng còn giá trị hơn nó. Mắc gì tao phải quan tâm đến cái thứ đây? "
Chết cũng chẳng sao?
Cái thứ đấy?
Từng câu từng chữ như con dao sắc nhọn lạnh lùng vô nhân tính, đâm thẳng vào hai tai và trái tim cậu, câu trả lời mang tính sát thương cao khiến Kaishan đứng hình, cậu như đóng băng mất mấy giây, tâm như chết lặng. Cùng là con người với nhau, hà cớ gì lại lạnh lùng đến vậy? Dù biết bọn ác ôn này là một lũ xấu xa nhưng không ngờ lại khốn nạn tới mức này. Đứng trước tính mạng đang trên bờ vực của một đứa trẻ có thể mang lại giá trị lợi dụng cho bọn chúng, mà chúng cũng chẳng mẩy may quan tâm sao. Kaishan muốn nổi điên, cậu tuy nhỏ bé nhưng có thể đó lại chính là điểm mạnh của cậu, nhanh nhẹ linh hoạt và những đòn đánh có nội lực mạnh mẽ cậu sẽ ngay lập tức hạ gục tên cầm thú này.
Nhưng hiện tại đó không phải là cách giải quyết khôn ngoan, mặc dù căm giận chúng đến tột cùng, mặc dù không muốn nhưng trong tình thế này cậu vẫn phải làm, cậu phải hạ mình mà cầu xin sự giúp đỡ từ chúng, đợi tới mai sau mối thù này cậu chắc chắn sẽ trả lại gấp bội!
Mặc cho hắn liên tục từ chối giúp đỡ, Kaishan vẫn không ngừng cầu xin tha thiết, khiến tên cao lớn đó cảm thấy thật phiền phức, hắn tức giận không thể chịu nổi nữa liền giơ tay nắm lấy cổ áo cậu nhấc bổng lên cao.
" Tao đã nói là, bố mày đéo quan tâm! Không hiểu tiếng người hả?! "
" Làm ơn! Xin hãy giúp cậu ấy đi, tôi xin mấy người "
Quá bất lực vì độ cứng đầu của Kaishan, hắn định thả cậu xuống rồi cứ thế mà rời đi, mặc cho bọn trẻ khóc lóc cầu xin thế nào. Kaishan hiểu được ý đồ của hắn, cậu chẳng biết làm sao để giữ chân hắn lại, khiến hắn thay đổi suy nghĩ mà giúp cậu. Thời gian dần trôi càng nhanh chóng, Camlipha không ngừng thúc giục Kaishan mau nhanh, Ellie lại dần sốt cao hơn. Ở nơi ẩm thấp đầy nấm mốc, vi khuẩn và thiếu thốn vật tư này, cho dù cô có cải tạo trước đó thì theo thời gian nó vẫn sẽ trở lại hình dáng tồi tàn bẩn thủi như xưa, cô còn là một quý tộc chân yếu tay mềm, sức đề kháng cũng kém. Đó chính là những vấn đề khiến bệnh tình Ellie trở nặng, và có thể nguy hiểm đến tính mạng nếu không kịp thời chữa trị.
Trong thời khắc nguy cấp, Kaishan như đã nảy ra ý tưởng, cậu tự nhủ phần trăm thành công sẽ khá cao lên tự tin và nắm lấy tay gã cao lớn ấy, không để gã thả mình ra mà rời đi. Cậu bắt đầu cất giọng, chất giọng không còn yếu đuối nhún nhường nữa, mà nó giống như đang uy hiếp hơn.
" Có vẻ anh không biết, cô gái đưa là đối tượng mà ông chủ các anh đặc biệt quan tâm. Bây giờ anh mà không giúp đỡ chúng tôi, nếu cô gái đó có mệnh hệ gì, thử nghĩ xem ông chủ của các người có để cho anh chết một cách toàn thây không?! "
Nghe vậy hắn tỏ ra hết sức kinh ngạc, vẻ mặt nghi ngờ ngó vào phía dưới tầm hầm quan sát kỹ càng, rồi sau đó lại nhìn Kaishan, nhếch miệng khinh bỉ.
" Ha mẹ nó! Mày tưởng tao bị ngu à? Nếu đã được ông chủ để ý tại sao lại bị quăng vào cái chuồng chó hôi hám này? "
Kaishan cố nuốt cơn lửa giận trong lòng, giữ vững lý trí và cảm xúc không để nó bộc phát. Chính cậu cũng không hiểu tại sao Ellie lại quay trở về nơi tồi tàn này, trong khi thân phận của cô ấy rất cao quý. Nhưng cậu quyết tin vào lời kể của Ellie, tin rằng những điều cô ấy nói là sự thật và cũng muốn cô ấy đặt niềm tin vào cậu, chỉ một mình cậu là đủ. Kaishan mặt không đổi sắc, đôi mắt sắc lẹm như cứa vào da thịt tên khốn nạn đang nắm chặt lấy cổ áo cậu, giọng nói kiên định mang tính uy hiếp mạnh mẽ.
" Chuyện đó tôi không thể tiết lộ, nhưng đó là sự thật. Nếu anh không tin, có thể đi hỏi những người khác, mà bây giờ có vẻ thời gian không cho phép anh làm điều đó rồi, đừng để cái mạng nhỏ này của anh bị đâm thủng một cách đau đớn. Anh biết vị ông chủ của anh tàn nhẫn đến thế nào mà đúng chứ? "
Hắn sững người trước câu nói của Kaishan, cậu nhìn ra được vẻ nơm nớp lo sợ của hắn trong con đồng tử đang co rút lại ấy. Hắn có vẻ đã bị thuyết phục nhưng vẫn hơi do dự, bị dọa cho đến thế rồi mà còn do dự sao? Cũng phải thôi, vì nếu chuyện cậu nói là sai thì hắn sẽ rất nhục nhã khi bị một tên nhóc như cậu lừa gạt, nhưng không may cho hắn chuyện cậu nói lại là sự thật. Nếu hắn thực sự coi như không có gì mà bỏ đi, cậu không chắc rằng sẽ còn gặp lại được hắn ở nơi này.
" Mẹ nó! Mày đang làm cái quái gì thế? "
Đối mặt với gã cao to hơn mình gấp mấy lần, Kaishan không hề lo lắng, điều cậu lo lắng lúc này là cô nàng đang lên cơn sốt dưới kia. Cậu vội vã kể lại tình hình cho hắn nghe, nhưng hình như chuyện này đối với hắn không quan trọng lắm, hắn dửng dưng đáp lại.
" Ờ thì sao? Đấy không phải chuyện của tao "
" Mẹ kiếp! Chỉ là một cái mạng nhỏ có chết cũng chẳng làm sao, ở đây có biết bao nhiêu món hàng còn giá trị hơn nó. Mắc gì tao phải quan tâm đến cái thứ đây? "
Chết cũng chẳng sao?
Cái thứ đấy?
Từng câu từng chữ như con dao sắc nhọn lạnh lùng vô nhân tính, đâm thẳng vào hai tai và trái tim cậu, câu trả lời mang tính sát thương cao khiến Kaishan đứng hình, cậu như đóng băng mất mấy giây, tâm như chết lặng. Cùng là con người với nhau, hà cớ gì lại lạnh lùng đến vậy? Dù biết bọn ác ôn này là một lũ xấu xa nhưng không ngờ lại khốn nạn tới mức này. Đứng trước tính mạng đang trên bờ vực của một đứa trẻ có thể mang lại giá trị lợi dụng cho bọn chúng, mà chúng cũng chẳng mẩy may quan tâm sao. Kaishan muốn nổi điên, cậu tuy nhỏ bé nhưng có thể đó lại chính là điểm mạnh của cậu, nhanh nhẹ linh hoạt và những đòn đánh có nội lực mạnh mẽ cậu sẽ ngay lập tức hạ gục tên cầm thú này.
Nhưng hiện tại đó không phải là cách giải quyết khôn ngoan, mặc dù căm giận chúng đến tột cùng, mặc dù không muốn nhưng trong tình thế này cậu vẫn phải làm, cậu phải hạ mình mà cầu xin sự giúp đỡ từ chúng, đợi tới mai sau mối thù này cậu chắc chắn sẽ trả lại gấp bội!
Mặc cho hắn liên tục từ chối giúp đỡ, Kaishan vẫn không ngừng cầu xin tha thiết, khiến tên cao lớn đó cảm thấy thật phiền phức, hắn tức giận không thể chịu nổi nữa liền giơ tay nắm lấy cổ áo cậu nhấc bổng lên cao.
" Tao đã nói là, bố mày đéo quan tâm! Không hiểu tiếng người hả?! "
" Làm ơn! Xin hãy giúp cậu ấy đi, tôi xin mấy người "
Quá bất lực vì độ cứng đầu của Kaishan, hắn định thả cậu xuống rồi cứ thế mà rời đi, mặc cho bọn trẻ khóc lóc cầu xin thế nào. Kaishan hiểu được ý đồ của hắn, cậu chẳng biết làm sao để giữ chân hắn lại, khiến hắn thay đổi suy nghĩ mà giúp cậu. Thời gian dần trôi càng nhanh chóng, Camlipha không ngừng thúc giục Kaishan mau nhanh, Ellie lại dần sốt cao hơn. Ở nơi ẩm thấp đầy nấm mốc, vi khuẩn và thiếu thốn vật tư này, cho dù cô có cải tạo trước đó thì theo thời gian nó vẫn sẽ trở lại hình dáng tồi tàn bẩn thủi như xưa, cô còn là một quý tộc chân yếu tay mềm, sức đề kháng cũng kém. Đó chính là những vấn đề khiến bệnh tình Ellie trở nặng, và có thể nguy hiểm đến tính mạng nếu không kịp thời chữa trị.
Trong thời khắc nguy cấp, Kaishan như đã nảy ra ý tưởng, cậu tự nhủ phần trăm thành công sẽ khá cao lên tự tin và nắm lấy tay gã cao lớn ấy, không để gã thả mình ra mà rời đi. Cậu bắt đầu cất giọng, chất giọng không còn yếu đuối nhún nhường nữa, mà nó giống như đang uy hiếp hơn.
" Có vẻ anh không biết, cô gái đưa là đối tượng mà ông chủ các anh đặc biệt quan tâm. Bây giờ anh mà không giúp đỡ chúng tôi, nếu cô gái đó có mệnh hệ gì, thử nghĩ xem ông chủ của các người có để cho anh chết một cách toàn thây không?! "
Nghe vậy hắn tỏ ra hết sức kinh ngạc, vẻ mặt nghi ngờ ngó vào phía dưới tầm hầm quan sát kỹ càng, rồi sau đó lại nhìn Kaishan, nhếch miệng khinh bỉ.
" Ha mẹ nó! Mày tưởng tao bị ngu à? Nếu đã được ông chủ để ý tại sao lại bị quăng vào cái chuồng chó hôi hám này? "
Kaishan cố nuốt cơn lửa giận trong lòng, giữ vững lý trí và cảm xúc không để nó bộc phát. Chính cậu cũng không hiểu tại sao Ellie lại quay trở về nơi tồi tàn này, trong khi thân phận của cô ấy rất cao quý. Nhưng cậu quyết tin vào lời kể của Ellie, tin rằng những điều cô ấy nói là sự thật và cũng muốn cô ấy đặt niềm tin vào cậu, chỉ một mình cậu là đủ. Kaishan mặt không đổi sắc, đôi mắt sắc lẹm như cứa vào da thịt tên khốn nạn đang nắm chặt lấy cổ áo cậu, giọng nói kiên định mang tính uy hiếp mạnh mẽ.
" Chuyện đó tôi không thể tiết lộ, nhưng đó là sự thật. Nếu anh không tin, có thể đi hỏi những người khác, mà bây giờ có vẻ thời gian không cho phép anh làm điều đó rồi, đừng để cái mạng nhỏ này của anh bị đâm thủng một cách đau đớn. Anh biết vị ông chủ của anh tàn nhẫn đến thế nào mà đúng chứ? "
Hắn sững người trước câu nói của Kaishan, cậu nhìn ra được vẻ nơm nớp lo sợ của hắn trong con đồng tử đang co rút lại ấy. Hắn có vẻ đã bị thuyết phục nhưng vẫn hơi do dự, bị dọa cho đến thế rồi mà còn do dự sao? Cũng phải thôi, vì nếu chuyện cậu nói là sai thì hắn sẽ rất nhục nhã khi bị một tên nhóc như cậu lừa gạt, nhưng không may cho hắn chuyện cậu nói lại là sự thật. Nếu hắn thực sự coi như không có gì mà bỏ đi, cậu không chắc rằng sẽ còn gặp lại được hắn ở nơi này.