Chương 53: Điềm Báo
Trong cơn mơ màng, Ellie bị đánh thức bởi một tiếng động kì lạ phát ra. Cô dần mở mắt, chịu đựng cơn đau nhức toàn thân gắng gượng ngồi thằng dậy, đầu óc cô choáng váng khiến đôi mắt cũng mờ đi, Ellie ôm mặt đang nhăn lại vì khó chịu, miệng lẩm bẩm.
" Mệt quá "
Mãi một lúc lâu sau tầm nhìn của cô mới được phục hồi, bấy giờ Ellie mới bàng hoàng phát hiện ra rằng, cô đang ở một nơi nào đó hoàn toàn xa lạ. Xung quanh chỉ là những mảnh đen xì tăm tối không chút ánh sáng, không có lấy một bóng người, chỉ mình cô mắc kẹt lại nơi này mà chưa rõ lý do.
" Chuyện này…đây là đâu? Đã có chuyện gì xảy ra với mình sao? "
Cô nhìn ngó khắp nơi, cơn ê ẩm miên man cứ một lúc lại xuất hiện khiến cô không thể tập trung, nhìn xuống cơ thể mình, cô phát hiện toàn thân đều là vết bầm tím, không nơi nào được lành lặn. Vẻ mặt vô cùng sợ hãi và lo lắng. Ellie ôm đầu cố nhớ lại mọi chuyện, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cô chỉ nhớ được rằng. Mới tối quá thôi là ngày cuối cùng trong tuần cô phải làm việc, trở về đến căn hầm với dáng vẻ tiều tụy, chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại mệt mỏi và nặng nề tới vậy, sau đó thì không trụ nổi mà ngã xuống. Trong lúc mơ màng, cô lờ mờ cảm nhận được hơi ấm và giọng nói của Kaishan sau đó thì không còn nhớ được gì nữa.
Cảm thấy cứ ngồi ở đây mãi cũng chẳng làm được gì, Ellie quyết định đứng dậy và đi tìm lối thoát. Xung quanh chỉ có một màu đen xám xịt, cô dựa theo bức tường vừa chạm thấy và mò đường đi. Cứ đi mãi chẳng biết đã bao lâu đã trôi qua, cả người thấm mệt mà vẫn không thấy được bất kì tia sáng nào. Không lẽ cô đang bị giam cầm ở dưới vực thẩm sâu hun hút nào đó, hay cô đã chết vì kiệt sức từ lúc nào mà bản thân chẳng hay. Nếu như vậy thì buồn lắm, bản thân còn chưa thể thoát ra khỏi cái nhà tù dơ dáy đó mà đã chết rồi sao, còn chưa được trả thù thì làm sao có thể nhắm mắt xuôi tay, cha và mọi người sẽ thế nào đây? Mọi công sức mà mọi người đổ ra vì cô đều trở thành mây khói mà tan biến vào hư vô ư? Bất kì tình huống nào xảy ra, thì mãi mãi cô sẽ không bao giờ chấp nhận cái kết quả này dù nó có là sự thật. Cho dù có biến thành ma nơi vũng bùn lầy cô nhất quyết phải quay về trả thù, phải cứu lấy đám trẻ, và gặp mặt cha lần cuối, để cái chết của bản thân trở lên thật ý nghĩa.
Mải miết suy nghĩ, bất ngờ cô nhìn thấy được một tia sáng nhỏ trước mặt, Ellie vui mừng rạng rỡ chạy thật nhanh đến phía trước mặc dù chân cô đã mỏi nhừ và sức lực sắp cạn kiệt, dù chỉ là hy vọng nhỏ nhất cô cũng muốn đặt niềm tin vào nó.
Càng chạy lại gần, chùm sáng càng lớn dần, hy vọng và sự vui mừng lại càng tăng cao, cô mang vẻ mặt hớn hở với cái trán đẫm mồ hôi, chiếc áo bẩn thỉu rách rưới trên người cũng ướt nhẹp không ngừng tiến tới phía trước, cho đến khi mảng ánh sáng chói mắt bao trùm toàn bộ cơ thể cô.
Nhận thấy bản thân vừa vượt qua được ranh tới của tử thần, bước vào địa đàng tươi đẹp ánh nắng chan hòa. Ellie từ từ mở đôi mắt, nhìn xuống đôi bàn chân trần chai sạn của mình đang đứng trên mảng đất cỏ xanh mơn mởn, cảm nhận rõ rệt sự mềm mại và ấm ướt của đất và cỏ. Cô vui mừng khôn xiết, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nhưng khi cô ngước mắt lên nhìn cảnh vật xung quanh mình.
Một điều gì đó đã khiến niềm vui trong cô vụt tắt ngay lập tức. Bông hoa mới nở rộ chưa bao lâu sớm tàn phai thành cát bụi, nụ cười trên môi cũng theo đó mà biến mất, chỉ để lại đôi mắt mở to đầy sợ hãi, toàn thân cô tun rẩy liên hồi, không thể tin vào những gì bản thân đang chứng kiến.
Không như mong đợi, nơi ánh nắng ấm áp và những tiếng chim hót líu lo này lại thực chất không hề đẹp đẽ như vậy. Đó là một cảnh tượng kinh hoàng vô cùng tàn nhẫn tới mức buồn nôn.
Chỉ có màu đỏ, thứ chất lỏng màu đỏ chảy tong tỏng, lan rộng nhuộm kín một mảng cỏ xanh tươi đem theo đó mà mùi tanh nồng đậm. Nó cứ lan rộng ra mãi cho đến khi thứ màu tuyệt đẹp ấy chảy lan tới bàn chân Ellie, nhuộm đỏ lòng bàn chân cô, cô mới sực tỉnh giấc.
Ellie hốt hoảng choàng dậy, sắc mặt tái bệch nhợt nhạt, hơi thở nặng nề gấp rút như người chết mới được sống lại. Cô không hề để ý khung cảnh xung quanh và ánh mắt đang nhìn mình hốt hoảng mà không ngừng ôm ngực nôn khan.
" Ôi không! Chị tỉnh lại rồi! Ellie chị có sao không?! "
" Ôi trời, chị vừa gặp phải ác mộng sao ạ? "
Tiếng gọi thất thanh của Camlipha đã khiến cô bình tĩnh trở lại, cô bé lao tới đỡ Ellie ngồi thẳng, lo lắng dùng khăn chầm chậm lau đi những giọt mồ hôi đầy trên trán. Ellie nhíu mày vì cơn đau đầu lại tới bất ngờ, cô cố gắng nhìn ngó xung quanh.
Không còn là địa đàng cũng không còn là mảng bóng tối ám ảnh đó, nơi này vẫn là căn hầm ẩm thấp quen thuộc.
" Hãy uống chút nước đi ạ "
Ellie đưa tay nhận lấy chiếc bát sứt mẻ đủ chỗ chứa đầy nước từ tay Camlipha, vừa uống vừa khó hiểu nhìn cô bé.
" Đã xảy ra chuyện gì sao? "
" Chị không nhớ gì sao? Chị đã sốt cao và ngủ li bì cả ngày đấy ạ ".
Cô đã sốt cao và ngất đi cả ngày sao? Vậy vừa rồi chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng kinh hãi như kéo dài vô tận. Cho đến tận lúc đã tỉnh táo trở lại, từng khung cảnh trong giấc mơ đó vẫn hiện lên rõ mồn một trong trí nhớ của Ellie khiến cô không khỏi rùng mình.
Liệu đây có thực sự là một cơn ác mộng thông thường, hay nó không hề đơn giản mà chính là một điềm báo nào đó chăng.
" Mệt quá "
Mãi một lúc lâu sau tầm nhìn của cô mới được phục hồi, bấy giờ Ellie mới bàng hoàng phát hiện ra rằng, cô đang ở một nơi nào đó hoàn toàn xa lạ. Xung quanh chỉ là những mảnh đen xì tăm tối không chút ánh sáng, không có lấy một bóng người, chỉ mình cô mắc kẹt lại nơi này mà chưa rõ lý do.
" Chuyện này…đây là đâu? Đã có chuyện gì xảy ra với mình sao? "
Cô nhìn ngó khắp nơi, cơn ê ẩm miên man cứ một lúc lại xuất hiện khiến cô không thể tập trung, nhìn xuống cơ thể mình, cô phát hiện toàn thân đều là vết bầm tím, không nơi nào được lành lặn. Vẻ mặt vô cùng sợ hãi và lo lắng. Ellie ôm đầu cố nhớ lại mọi chuyện, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cô chỉ nhớ được rằng. Mới tối quá thôi là ngày cuối cùng trong tuần cô phải làm việc, trở về đến căn hầm với dáng vẻ tiều tụy, chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại mệt mỏi và nặng nề tới vậy, sau đó thì không trụ nổi mà ngã xuống. Trong lúc mơ màng, cô lờ mờ cảm nhận được hơi ấm và giọng nói của Kaishan sau đó thì không còn nhớ được gì nữa.
Cảm thấy cứ ngồi ở đây mãi cũng chẳng làm được gì, Ellie quyết định đứng dậy và đi tìm lối thoát. Xung quanh chỉ có một màu đen xám xịt, cô dựa theo bức tường vừa chạm thấy và mò đường đi. Cứ đi mãi chẳng biết đã bao lâu đã trôi qua, cả người thấm mệt mà vẫn không thấy được bất kì tia sáng nào. Không lẽ cô đang bị giam cầm ở dưới vực thẩm sâu hun hút nào đó, hay cô đã chết vì kiệt sức từ lúc nào mà bản thân chẳng hay. Nếu như vậy thì buồn lắm, bản thân còn chưa thể thoát ra khỏi cái nhà tù dơ dáy đó mà đã chết rồi sao, còn chưa được trả thù thì làm sao có thể nhắm mắt xuôi tay, cha và mọi người sẽ thế nào đây? Mọi công sức mà mọi người đổ ra vì cô đều trở thành mây khói mà tan biến vào hư vô ư? Bất kì tình huống nào xảy ra, thì mãi mãi cô sẽ không bao giờ chấp nhận cái kết quả này dù nó có là sự thật. Cho dù có biến thành ma nơi vũng bùn lầy cô nhất quyết phải quay về trả thù, phải cứu lấy đám trẻ, và gặp mặt cha lần cuối, để cái chết của bản thân trở lên thật ý nghĩa.
Mải miết suy nghĩ, bất ngờ cô nhìn thấy được một tia sáng nhỏ trước mặt, Ellie vui mừng rạng rỡ chạy thật nhanh đến phía trước mặc dù chân cô đã mỏi nhừ và sức lực sắp cạn kiệt, dù chỉ là hy vọng nhỏ nhất cô cũng muốn đặt niềm tin vào nó.
Càng chạy lại gần, chùm sáng càng lớn dần, hy vọng và sự vui mừng lại càng tăng cao, cô mang vẻ mặt hớn hở với cái trán đẫm mồ hôi, chiếc áo bẩn thỉu rách rưới trên người cũng ướt nhẹp không ngừng tiến tới phía trước, cho đến khi mảng ánh sáng chói mắt bao trùm toàn bộ cơ thể cô.
Nhận thấy bản thân vừa vượt qua được ranh tới của tử thần, bước vào địa đàng tươi đẹp ánh nắng chan hòa. Ellie từ từ mở đôi mắt, nhìn xuống đôi bàn chân trần chai sạn của mình đang đứng trên mảng đất cỏ xanh mơn mởn, cảm nhận rõ rệt sự mềm mại và ấm ướt của đất và cỏ. Cô vui mừng khôn xiết, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nhưng khi cô ngước mắt lên nhìn cảnh vật xung quanh mình.
Một điều gì đó đã khiến niềm vui trong cô vụt tắt ngay lập tức. Bông hoa mới nở rộ chưa bao lâu sớm tàn phai thành cát bụi, nụ cười trên môi cũng theo đó mà biến mất, chỉ để lại đôi mắt mở to đầy sợ hãi, toàn thân cô tun rẩy liên hồi, không thể tin vào những gì bản thân đang chứng kiến.
Không như mong đợi, nơi ánh nắng ấm áp và những tiếng chim hót líu lo này lại thực chất không hề đẹp đẽ như vậy. Đó là một cảnh tượng kinh hoàng vô cùng tàn nhẫn tới mức buồn nôn.
Chỉ có màu đỏ, thứ chất lỏng màu đỏ chảy tong tỏng, lan rộng nhuộm kín một mảng cỏ xanh tươi đem theo đó mà mùi tanh nồng đậm. Nó cứ lan rộng ra mãi cho đến khi thứ màu tuyệt đẹp ấy chảy lan tới bàn chân Ellie, nhuộm đỏ lòng bàn chân cô, cô mới sực tỉnh giấc.
Ellie hốt hoảng choàng dậy, sắc mặt tái bệch nhợt nhạt, hơi thở nặng nề gấp rút như người chết mới được sống lại. Cô không hề để ý khung cảnh xung quanh và ánh mắt đang nhìn mình hốt hoảng mà không ngừng ôm ngực nôn khan.
" Ôi không! Chị tỉnh lại rồi! Ellie chị có sao không?! "
" Ôi trời, chị vừa gặp phải ác mộng sao ạ? "
Tiếng gọi thất thanh của Camlipha đã khiến cô bình tĩnh trở lại, cô bé lao tới đỡ Ellie ngồi thẳng, lo lắng dùng khăn chầm chậm lau đi những giọt mồ hôi đầy trên trán. Ellie nhíu mày vì cơn đau đầu lại tới bất ngờ, cô cố gắng nhìn ngó xung quanh.
Không còn là địa đàng cũng không còn là mảng bóng tối ám ảnh đó, nơi này vẫn là căn hầm ẩm thấp quen thuộc.
" Hãy uống chút nước đi ạ "
Ellie đưa tay nhận lấy chiếc bát sứt mẻ đủ chỗ chứa đầy nước từ tay Camlipha, vừa uống vừa khó hiểu nhìn cô bé.
" Đã xảy ra chuyện gì sao? "
" Chị không nhớ gì sao? Chị đã sốt cao và ngủ li bì cả ngày đấy ạ ".
Cô đã sốt cao và ngất đi cả ngày sao? Vậy vừa rồi chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng kinh hãi như kéo dài vô tận. Cho đến tận lúc đã tỉnh táo trở lại, từng khung cảnh trong giấc mơ đó vẫn hiện lên rõ mồn một trong trí nhớ của Ellie khiến cô không khỏi rùng mình.
Liệu đây có thực sự là một cơn ác mộng thông thường, hay nó không hề đơn giản mà chính là một điềm báo nào đó chăng.